Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu
-
Chương 125: Thiếu vay nặng lãi
Dương Nhã Vi nhìn hành lang trơ trọi, rõ ràng là thời tiết tháng năm ấm áp, thế mà từ đáy lòng cô lại cảm thấy thật là lạnh lẽo.
Cô hít sâu mấy hơi, tay mới run run vặn cửa sắt phòng trọ.
Đón tiếp cô không nghi ngờ chút nào chính là bóng tối.
Cái bóng tối đó khiến cho cô muốn khóc lên.
Dương Nhã Vi mở đèn, nhìn những thứ vật dụng, đồ dùng điện cô đã mua từ các chợ bán đồ cũ.
Lại nghĩ tới những thứ đồ dùng có giá trị không rẻ trong biệt thự của Hạ Kiều Yến lúc sáng nay, đến cả chén đĩa trong biệt thự, tùy ý chọn một món, cũng có thể bằng mấy năm tiền lương của cô.
Cô không nghĩ rằng mình kém hơn Tần Dĩ Duyệt, vậy thì tại sao khắp chốn lại không bằng Tần Dĩ Duyệt?
Cô so với Tần Dĩ Duyệt đẹp hơn, tính cách so với Tần Dĩ Duyệt cũng mềm mại hơn, tại sao cô cái gì cũng bại bởi Tần Dĩ Duyệt chứ?
Dương Nhã Vi giận dữ bất bình suy nghĩ.
Lúc này, điện thoại đặt ở trong túi xách reo lên.
Dương Nhã Vi phiền não lấy điện thoại di động ra, là Tần Dĩ Duyệt gọi tới.
Dương Nhã Vi muốn tắt đi, nhưng cuối cùng vẫn không có đè xuống.
Đem điện thoại ném ở trên ghế sa lon, mặc nó vang lên từng hồi.
Qua một lúc lâu, điện thoại mới ngừng lại.
Sau khi dừng lại, không tới ba giây lại vang lên.
Dương Nhã Vi muốn đem điện thoại di động chỉnh thành im lặng, nhưng phát hiện điện thoại là người nhà gọi tới.
Dương Nhã Vi lửa giận trong lòng lại từng chút chui lên, nhận điện thoại
Chữ còn chưa ra khỏi miệng, liền nghe được đầu kia truyền tới một trận tiếng khóc đau khổ.
"Nhã Vi. Con nhất định phải mau cứu em trai con đấy, nó chỉ chậm một chút nữa thôi, thì đã bị người chém tay chém chân rồi!" mẹ Dương khóc lóc nói, thanh âm khàn khàn không dứt.
"Con không có tiền. Mọi người tìm thân thích mượn đi."
"Con làm sao lại không có tiền được chứ? Con ở trong nội thành làm việc, làm sao có thể không có tiền được? Mẹ nghe tiểu Lý đầu thôn nói. Bọn con làm thầy thuốc một tháng được bốn năm vạn. Một đứa con gái như con nhà lại không tốn bao nhiêu tiền, mỗi một tháng tiêu một ngàn. Mẹ xem như con mỗi một tháng chỉ có bốn vạn đi, thì con cũng còn được ba vạn chín. Con làm việc mấy năm, ba mươi vạn cũng không có?"
"Ai nói tôi một tháng bốn năm vạn thì bà đi tìm họ đi!"
Mẹ Dương nhận ra giọng điệu Dương Nhã Vi không đúng, tiếng khóc lập tức thu lại, lạnh lùng nói: "Cô có ý gì? Tôi và cha cô khổ cực cho cô lên đại học, nếu không phải là bởi vì xoay sở tiền học phí cho cô thì em trai cô có thể không có tiền đi học chắc? Thằng bé sẽ giống như bây giờ chơi bời lêu lổng không có việc gì làm hay sao? Nếu nó không phải đem cơ hội nhường cho cô, thì làm sao nó có thể biến thành như bây giờ? Lấy trí thông minh của nó, nó nhất định đi đâu thì so với cô cũng tốt hơn! Bây giờ cô có tiền đồ rồi, liền bắt đầu ra oai đúng không?"
Dương Nhã Vi khó chịu nhắm mắt lại, trong lòng là một trận lại một trận chán ghét, "Những lời này lừa gạt chính mấy người là được, ngàn vạn lần đừng có lấy ra để cho mất mặt, cũng đừng đến đầu thôn cuối thôn khắp nơi nói tôi bất hiếu, tôi đối xử với mấy người không tốt. Mọi người đều không mù, cũng sẽ biết rốt cuộc ai đúng ai sai! Năm đó tôi lên đại học, học phí là tôi vay mượn khắp nơi, tiền sinh hoạt là do chính tôi đi làm kiếm ra. Các người có bỏ ra đồng nào? Những năm nay tôi không muốn nói đến mấy cái này, không phải tôi không thèm để ý. Mấy người sinh tôi, nuôi tôi là có ân tình, những năm nay tôi cũng cho mấy người không ít tiền, số lần giúp Nhược Cường cũng không hề ít, đúng hơn là phần lớn tiền lương đều cho các người giúp nó. Các người còn muốn thế nào nữa? Một lần rồi lại một lần khiến tôi tổn thương, có phải thấy tôi như thế các người mới cảm thấy rất vui vẻ hay không? Tôi bây giờ không có tiền, không bạn trai, còn kéo theo một đám người nhà phiền nhiễu, thì sau này ai dám lấy tôi?! Các người có thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác vì tôi suy nghĩ một chút không hả? Không, căn bản là sẽ không nghĩ đến, mấy người chỉ nghĩ là nuôi con trai thì sau này nó báo hiếu, còn nuôi con gái lại là cái loại hàng lỗ vốn. Vậy thì hãy xem mấy năm nay đứa con trai yêu quý kia đã cho các người cái gì? Còn tôi lại vì các người làm được bao nhiêu chuyện?!"
Dương Nhã Vi gào xong, thở hổn hển mấy cái, tiếp tục nói: "Hãy tự sờ lên cái lương tâm một chút, Nhược Cường năm đó có phải là bởi vì tôi mới không được đi học không? Đừng nói ba chuyện tầm phào như cái gì mà nó vì tôi không được học nữa, nếu nó muốn học tiếp, các người nhất định sẽ để cho tôi đem tiền phun ra cho làm, căn bản không có khả năng để tôi phản đối!"
Nói xong lời cuối cùng, Dương Nhã Vi đột nhiên ném điện thoại.
Điện thoại di động đụng vào vách tường, phát ra tiếng vang chói tai.
Màn hình lớn điện thoại theo tiếng vang mà bể.
Dương Nhã Vi không nhịn được ôm lấy đầu gối, thất thanh khóc rống lên.
**
Hôm sau.
Tần Dĩ Duyệt đem túi buông xuống, liền đi ngay khoa phụ sản tìm Dương Nhã Vi.
Đồng nghiệp Dương Nhã Vi thấy Tần Dĩ Duyệt tới, nói: "Bác sĩ Tần, cô đến tìm bác sĩ Dương sao? Cô ấy hôm nay xin nghỉ không tới."
"Lý do cá nhân hay là nghỉ bệnh?"
"Lý do cá nhân."
"Cô ấy có nói lúc nào đi làm lại không?"
"Nói là ngày mai sẽ tới, có chuyện gì thì có thể gọi điện thoại cho cổ."
"Cũng không có chuyện gì." Tần Dĩ Duyệt đem một túi quà vặt đưa cho người bác sĩ kia, cười nói: "Nếu bác sĩ Dương không tới, thì chỉ có thể tiện nghi cho các cô rồi, mọi người ăn thử một chút, xem có hợp khẩu vị hay không."
"Ai da, nơi đó có cái gì mà hợp hay không hợp khẩu vị chứ? Bác sĩ Tần toàn đưa những thứ quà vặt mà cả thành phố cũng đều rất ít thấy mà."
Cô trước kia thường xuyên đến tìm Dương Nhã Vi, cũng giúp khoa phụ sản khoa giải quyết không ít chuyện, nên cùng những người này cũng rất quen, không có gì cũng có thể tán gẫu mấy câu.
Tần Dĩ Duyệt cười cười cùng đồng nghiệp khoa phụ sản trò chuyện một hồi, rồi trở về phòng làm việc.
Cô vẫn còn có chút nghi ngờ.
Dương Nhã Vi không phải là một người lơ mơ, thường sau khi buổi tối cùng cô ấy đi về, thì sau khi đến nhà cũng sẽ gửi cho cô tin nhắn bình an, nhất là dưới tình huống do một người đàn ông xa lạ đưa đón.
Tối hôm qua Tiểu An về đến nhà cũng nhớ gọi điện thoại cho cô, Dương Nhã Vi thế nhưng không có động tĩnh.
Cô ngược lại không đến nổi lo lắng Ôn Cố sẽ làm chuyện có lỗi với Dương Nhã Vi, chẳng qua là như cũ không khỏi có chút lo âu.
**
Sau khi internet và truyền hình bắt đầu công chiếu 《 Y giả nhân tâm 》, những người quen biết Tần Dĩ Duyệt đều biết bộ phim đó là viết về Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt không mặt mũi xem bộ phim đó, nhưng cô vẫn cảm nhận được sau khi chiếu phim, dư luận xã hội đối với chuyện của cô trong khoảng thời gian trước có thay đổi mới.
Trước kia là một vị nghi ngờ ôn tồn thảo luận, bây giờ chính là một mảnh khen ngợi tán dương.
Trước sau tương phản quá lớn, Tần Dĩ Duyệt cũng cảm thấy thích ứng không tốt.
Tiểu An mỗi ngày vui vẻ cắt một phần lời khen cô đem đến cho cô xem.
Cùng dư luận cùng nhau thay đổi chính là bệnh nhân, lại bắt đầu có bệnh nhân chủ động tới khoa Tần Dĩ Duyệt khám bệnh.
Có một số bệnh nhân một bên xem bệnh, một bên làm bộ như tự selfie, len lén chụp Tần Dĩ Duyệt làm việc.
Chụp lén quá rõ ràng, Tần Dĩ Duyệt liền lên tiếng ngăn lại.
Cô cũng không phải là minh tinh, không thích bị chụp lén.
Đồng thời, chuyện này cũng để công việc bình thường của bệnh viện bớt đi rất nhiều cản trở, câu chuyện Tần Dĩ Duyệt bị chuyển thành tác phẩm truyền hình, đối với bệnh việc Nhã Đức là một kiểu tuyên truyền vô cùng tốt.
Viện trưởng ở trước toàn viện nói trọng điểm chuyện của Tần Dĩ Duyệt, cũng giải thích lý do bệnh viện khấu trừ Tần Dĩ Duyệt ba tháng tiền lương thành tích.
Ngay cả Tiểu Phương đã chuyển đến những bộ phận khác, mấy ngày nay cũng thường xuyên chạy đến phòng làm việc của Tần Dĩ Duyệt.
Tiểu An trước kia cùng tiểu Phương quan hệ không tệ, nhưng từ sau khi Tiểu Phương nói chuyển chỗ công tác, Tiểu An liền đối với cô ta lỗ mũi không phải lỗ mũi, mắt không phải mắt*.
(*)Không quan tâm
Tiểu An vừa nhìn thấy tiểu Phương đi vào, liền nói: "Ngọn gió nào đem bác sĩ Phương tương lai của chúng ta đến đây thế nhỉ?"
Tần Dĩ Duyệt nghe được giọng Tiểu An cố tình nói, khóe miệng hung hăng co rút.
Trên mặt Tiểu Phương là một trận lúng túng, "Em tới xem một chút có chuyện gì để em có thể giúp một tay hay không thôi."
Cô hít sâu mấy hơi, tay mới run run vặn cửa sắt phòng trọ.
Đón tiếp cô không nghi ngờ chút nào chính là bóng tối.
Cái bóng tối đó khiến cho cô muốn khóc lên.
Dương Nhã Vi mở đèn, nhìn những thứ vật dụng, đồ dùng điện cô đã mua từ các chợ bán đồ cũ.
Lại nghĩ tới những thứ đồ dùng có giá trị không rẻ trong biệt thự của Hạ Kiều Yến lúc sáng nay, đến cả chén đĩa trong biệt thự, tùy ý chọn một món, cũng có thể bằng mấy năm tiền lương của cô.
Cô không nghĩ rằng mình kém hơn Tần Dĩ Duyệt, vậy thì tại sao khắp chốn lại không bằng Tần Dĩ Duyệt?
Cô so với Tần Dĩ Duyệt đẹp hơn, tính cách so với Tần Dĩ Duyệt cũng mềm mại hơn, tại sao cô cái gì cũng bại bởi Tần Dĩ Duyệt chứ?
Dương Nhã Vi giận dữ bất bình suy nghĩ.
Lúc này, điện thoại đặt ở trong túi xách reo lên.
Dương Nhã Vi phiền não lấy điện thoại di động ra, là Tần Dĩ Duyệt gọi tới.
Dương Nhã Vi muốn tắt đi, nhưng cuối cùng vẫn không có đè xuống.
Đem điện thoại ném ở trên ghế sa lon, mặc nó vang lên từng hồi.
Qua một lúc lâu, điện thoại mới ngừng lại.
Sau khi dừng lại, không tới ba giây lại vang lên.
Dương Nhã Vi muốn đem điện thoại di động chỉnh thành im lặng, nhưng phát hiện điện thoại là người nhà gọi tới.
Dương Nhã Vi lửa giận trong lòng lại từng chút chui lên, nhận điện thoại
Chữ còn chưa ra khỏi miệng, liền nghe được đầu kia truyền tới một trận tiếng khóc đau khổ.
"Nhã Vi. Con nhất định phải mau cứu em trai con đấy, nó chỉ chậm một chút nữa thôi, thì đã bị người chém tay chém chân rồi!" mẹ Dương khóc lóc nói, thanh âm khàn khàn không dứt.
"Con không có tiền. Mọi người tìm thân thích mượn đi."
"Con làm sao lại không có tiền được chứ? Con ở trong nội thành làm việc, làm sao có thể không có tiền được? Mẹ nghe tiểu Lý đầu thôn nói. Bọn con làm thầy thuốc một tháng được bốn năm vạn. Một đứa con gái như con nhà lại không tốn bao nhiêu tiền, mỗi một tháng tiêu một ngàn. Mẹ xem như con mỗi một tháng chỉ có bốn vạn đi, thì con cũng còn được ba vạn chín. Con làm việc mấy năm, ba mươi vạn cũng không có?"
"Ai nói tôi một tháng bốn năm vạn thì bà đi tìm họ đi!"
Mẹ Dương nhận ra giọng điệu Dương Nhã Vi không đúng, tiếng khóc lập tức thu lại, lạnh lùng nói: "Cô có ý gì? Tôi và cha cô khổ cực cho cô lên đại học, nếu không phải là bởi vì xoay sở tiền học phí cho cô thì em trai cô có thể không có tiền đi học chắc? Thằng bé sẽ giống như bây giờ chơi bời lêu lổng không có việc gì làm hay sao? Nếu nó không phải đem cơ hội nhường cho cô, thì làm sao nó có thể biến thành như bây giờ? Lấy trí thông minh của nó, nó nhất định đi đâu thì so với cô cũng tốt hơn! Bây giờ cô có tiền đồ rồi, liền bắt đầu ra oai đúng không?"
Dương Nhã Vi khó chịu nhắm mắt lại, trong lòng là một trận lại một trận chán ghét, "Những lời này lừa gạt chính mấy người là được, ngàn vạn lần đừng có lấy ra để cho mất mặt, cũng đừng đến đầu thôn cuối thôn khắp nơi nói tôi bất hiếu, tôi đối xử với mấy người không tốt. Mọi người đều không mù, cũng sẽ biết rốt cuộc ai đúng ai sai! Năm đó tôi lên đại học, học phí là tôi vay mượn khắp nơi, tiền sinh hoạt là do chính tôi đi làm kiếm ra. Các người có bỏ ra đồng nào? Những năm nay tôi không muốn nói đến mấy cái này, không phải tôi không thèm để ý. Mấy người sinh tôi, nuôi tôi là có ân tình, những năm nay tôi cũng cho mấy người không ít tiền, số lần giúp Nhược Cường cũng không hề ít, đúng hơn là phần lớn tiền lương đều cho các người giúp nó. Các người còn muốn thế nào nữa? Một lần rồi lại một lần khiến tôi tổn thương, có phải thấy tôi như thế các người mới cảm thấy rất vui vẻ hay không? Tôi bây giờ không có tiền, không bạn trai, còn kéo theo một đám người nhà phiền nhiễu, thì sau này ai dám lấy tôi?! Các người có thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác vì tôi suy nghĩ một chút không hả? Không, căn bản là sẽ không nghĩ đến, mấy người chỉ nghĩ là nuôi con trai thì sau này nó báo hiếu, còn nuôi con gái lại là cái loại hàng lỗ vốn. Vậy thì hãy xem mấy năm nay đứa con trai yêu quý kia đã cho các người cái gì? Còn tôi lại vì các người làm được bao nhiêu chuyện?!"
Dương Nhã Vi gào xong, thở hổn hển mấy cái, tiếp tục nói: "Hãy tự sờ lên cái lương tâm một chút, Nhược Cường năm đó có phải là bởi vì tôi mới không được đi học không? Đừng nói ba chuyện tầm phào như cái gì mà nó vì tôi không được học nữa, nếu nó muốn học tiếp, các người nhất định sẽ để cho tôi đem tiền phun ra cho làm, căn bản không có khả năng để tôi phản đối!"
Nói xong lời cuối cùng, Dương Nhã Vi đột nhiên ném điện thoại.
Điện thoại di động đụng vào vách tường, phát ra tiếng vang chói tai.
Màn hình lớn điện thoại theo tiếng vang mà bể.
Dương Nhã Vi không nhịn được ôm lấy đầu gối, thất thanh khóc rống lên.
**
Hôm sau.
Tần Dĩ Duyệt đem túi buông xuống, liền đi ngay khoa phụ sản tìm Dương Nhã Vi.
Đồng nghiệp Dương Nhã Vi thấy Tần Dĩ Duyệt tới, nói: "Bác sĩ Tần, cô đến tìm bác sĩ Dương sao? Cô ấy hôm nay xin nghỉ không tới."
"Lý do cá nhân hay là nghỉ bệnh?"
"Lý do cá nhân."
"Cô ấy có nói lúc nào đi làm lại không?"
"Nói là ngày mai sẽ tới, có chuyện gì thì có thể gọi điện thoại cho cổ."
"Cũng không có chuyện gì." Tần Dĩ Duyệt đem một túi quà vặt đưa cho người bác sĩ kia, cười nói: "Nếu bác sĩ Dương không tới, thì chỉ có thể tiện nghi cho các cô rồi, mọi người ăn thử một chút, xem có hợp khẩu vị hay không."
"Ai da, nơi đó có cái gì mà hợp hay không hợp khẩu vị chứ? Bác sĩ Tần toàn đưa những thứ quà vặt mà cả thành phố cũng đều rất ít thấy mà."
Cô trước kia thường xuyên đến tìm Dương Nhã Vi, cũng giúp khoa phụ sản khoa giải quyết không ít chuyện, nên cùng những người này cũng rất quen, không có gì cũng có thể tán gẫu mấy câu.
Tần Dĩ Duyệt cười cười cùng đồng nghiệp khoa phụ sản trò chuyện một hồi, rồi trở về phòng làm việc.
Cô vẫn còn có chút nghi ngờ.
Dương Nhã Vi không phải là một người lơ mơ, thường sau khi buổi tối cùng cô ấy đi về, thì sau khi đến nhà cũng sẽ gửi cho cô tin nhắn bình an, nhất là dưới tình huống do một người đàn ông xa lạ đưa đón.
Tối hôm qua Tiểu An về đến nhà cũng nhớ gọi điện thoại cho cô, Dương Nhã Vi thế nhưng không có động tĩnh.
Cô ngược lại không đến nổi lo lắng Ôn Cố sẽ làm chuyện có lỗi với Dương Nhã Vi, chẳng qua là như cũ không khỏi có chút lo âu.
**
Sau khi internet và truyền hình bắt đầu công chiếu 《 Y giả nhân tâm 》, những người quen biết Tần Dĩ Duyệt đều biết bộ phim đó là viết về Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt không mặt mũi xem bộ phim đó, nhưng cô vẫn cảm nhận được sau khi chiếu phim, dư luận xã hội đối với chuyện của cô trong khoảng thời gian trước có thay đổi mới.
Trước kia là một vị nghi ngờ ôn tồn thảo luận, bây giờ chính là một mảnh khen ngợi tán dương.
Trước sau tương phản quá lớn, Tần Dĩ Duyệt cũng cảm thấy thích ứng không tốt.
Tiểu An mỗi ngày vui vẻ cắt một phần lời khen cô đem đến cho cô xem.
Cùng dư luận cùng nhau thay đổi chính là bệnh nhân, lại bắt đầu có bệnh nhân chủ động tới khoa Tần Dĩ Duyệt khám bệnh.
Có một số bệnh nhân một bên xem bệnh, một bên làm bộ như tự selfie, len lén chụp Tần Dĩ Duyệt làm việc.
Chụp lén quá rõ ràng, Tần Dĩ Duyệt liền lên tiếng ngăn lại.
Cô cũng không phải là minh tinh, không thích bị chụp lén.
Đồng thời, chuyện này cũng để công việc bình thường của bệnh viện bớt đi rất nhiều cản trở, câu chuyện Tần Dĩ Duyệt bị chuyển thành tác phẩm truyền hình, đối với bệnh việc Nhã Đức là một kiểu tuyên truyền vô cùng tốt.
Viện trưởng ở trước toàn viện nói trọng điểm chuyện của Tần Dĩ Duyệt, cũng giải thích lý do bệnh viện khấu trừ Tần Dĩ Duyệt ba tháng tiền lương thành tích.
Ngay cả Tiểu Phương đã chuyển đến những bộ phận khác, mấy ngày nay cũng thường xuyên chạy đến phòng làm việc của Tần Dĩ Duyệt.
Tiểu An trước kia cùng tiểu Phương quan hệ không tệ, nhưng từ sau khi Tiểu Phương nói chuyển chỗ công tác, Tiểu An liền đối với cô ta lỗ mũi không phải lỗ mũi, mắt không phải mắt*.
(*)Không quan tâm
Tiểu An vừa nhìn thấy tiểu Phương đi vào, liền nói: "Ngọn gió nào đem bác sĩ Phương tương lai của chúng ta đến đây thế nhỉ?"
Tần Dĩ Duyệt nghe được giọng Tiểu An cố tình nói, khóe miệng hung hăng co rút.
Trên mặt Tiểu Phương là một trận lúng túng, "Em tới xem một chút có chuyện gì để em có thể giúp một tay hay không thôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook