Cô Vệ Sĩ Ngắn Hạn
-
5: Có Chút Thuận Mắt
Edit: Ryon
Thẩm Thu chịu không nổi, ngoan ngoãn buông tay khỏi gối nằm, dùng sức nắm người Triệu Cảnh Hàng, uốn gối đá lên trên một cái!
Cô lần này dùng toàn lực, đá vào chỗ yếu nhất của đàn ông.
Quả nhiên, anh ý thức được, nghiêng người né tránh!
Thẩm Thu nhân lúc anh buông lỏng, xoay người đi lên, thay đổi vị trí, trực tiếp đè anh dưới người.
Cô thở phì phò dồn dập, tóc tai tán loạn, nhìn chằm chằm anh.
Triệu Cảnh Hàng vừa tránh thoát một đòn nguy hiểm kia, nằm ngửa ra, trừng mắt nhìn cô.
"Tôi chỉ muốn kêu anh rời giường, đây là tốt cho anh." Thẩm Thu nói.
Triệu Cảnh Hàng trải qua cơn giận lại bình tĩnh dị thường: "Tốt cho tôi? Là cái chân vừa rồi của cô sao?"
Thẩm Thu nghẹn lời, đó là vì cô thở không được mà.
"Hiện tại cô muốn gì? Muốn tiếp tục cưỡi?" Anh bị phản kích, liền nằm như thế, quỷ dị nhìn cô.
Thẩm Thu đơ người, lúc này mới nhận ra người dưới thân mình, không có mặc áo..
Cô lập tức buông tay, tránh sang bên cạnh, nhưng tới bên này lại phát hiện chăn gối lộn xộn bị che kín, mơ hồ chỗ nào đó có thứ không nên nhìn.
Hóa ra không chỉ phía trên, phía dưới cũng không mặc a..
Triệu Diêm Vương ngủ nude?
"Nhìn vui không?" Triệu Cảnh Hàng ngồi dậy.
Sắc mặt Thẩm Thu tê cứng, lập tức xoay người xuống giường: "Mời anh rửa mặt nhanh lên, tôi ra xe chờ."
"Đứng lại!"
Người phía sau lớn tiếng gọi.
Thẩm Thu không quay đầu, nhưng cô cảm giác được anh đang chậm rãi tới gần.
"Đưa vệ sĩ nữ lại đây, còn có dụng ý khác?" Triệu Cảnh Hàng thì thầm, bao trùm một cỗ ác liệt: "Cô là bị đưa tới làm vệ sĩ, hay là đưa tới để câu dẫn người?"
Trả thù.
Người đem cô kéo xuống giường dùng gối đè ngạt cô là anh, người không mặc quần áo cũng là anh.
Như thế nào lại thành cô câu dẫn người rồi.
Thẩm Thu hít một hơi, cười nói: "Thiếu gia! Anh yên tâm, tôi không có tâm tư đó."
"Phải không?"
"Đúng vậy! Hơn nữa vừa rồi, tôi cũng không nhìn thấy gì vui cả?"
Triệu Cảnh Hàng đang nói, ngay sau đó, đáy mắt bùng lên lửa giận.
Thẩm Thu cảm giác được, trước khi anh tức giận lên liền đi ra ngoài: "Phiền anh nhanh xuống dưới, đừng quên mặc quần áo."
"..."
* * *
Trời bắt đầu mưa, bị Triệu Cảnh Hàng lăn lộn một lúc, thời gian có chút gấp rút.
Chờ anh lên xe, Thẩm Thu liền đạp chân ga, mở cần gạt nước, nhanh chóng lao nhanh ra khỏi khu biệt thự.
Từ lúc rời giường đến bây giờ Triệu Cảnh Hàng cũng chưa khôi phục tinh thần, anh ngồi ở ghế sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn sườn mặt Thẩm Thu: "Tôi cơm sáng cũng chưa ăn, cô vội vàng đi đầu thai à?"
Thẩm Thu đang thử tốc độ xe: "Dì Lương nói anh không ăn sáng."
"Đó là vì lúc trước tôi chưa dậy."
"Cho nên vừa rồi tôi mới kêu anh rời giường sớm một chút, nhưng anh lại dây dưa rất lâu." Thẩm Thu nói: "Sớm năm phút, liền ăn được mấy miếng cơm."
Anh bị chọc cười: "Cô bây giờ là đang nói lý?"
Cô lập tức nói: "Xin lỗi, lát nữa qua bên kia, tôi sẽ làm điểm tâm cho anh."
"Không cần cô nói."
"..."
Nhà cũ Triệu gia nằm ở cạnh hồ giữa sơn trang, chỗ này đã qua nhiều năm nhưng có giá trị rất cao, người sống ở đây không phú thì cũng quý.
Những người cùng tuổi với ba Triệu Cảnh Hàng khi còn nhỏ đều lớn lên ở chỗ này, lập gia đình mới dọn ra ngoài.
Triệu Cảnh Hàng lúc nhỏ từng sống ở đây một thời gian, nhưng anh không thích nơi này, bởi vì không thích ở cùng một nhà già trẻ ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại thấy.
Nơi này cũng một thời gian không có ai ở.
Vì ông nội Triệu Quốc Hưng mấy năm trước luôn ở nước ngoài, đầu năm nay bệnh tình nặng hơn, không biết còn sống bao lâu, nên ông không muốn ở nước ngoài, muốn nhắm mắt xuôi tai ở quê nhà.
Lần này trở về, tất cả mọi người đều đang nhìn ông.
Không chỉ vì bệnh của ông, mà còn vì chuyện ông sắp lập di chúc.
"Thiếu gia! Chúng ta đến rồi, không có trễ." Xe lướt qua một đoạn đường đầy cây ngô đồng, tiến vào một cánh cửa lớn, mới dừng lại.
Triệu Cảnh Hàng cố nén cảm giác không thoải mái, cắn răng nói: "Cô lần sau dám lái xe như thế thử xem?"
Thẩm Thu: "Là thế này, chúng ta căn bản không cần chạy nhanh như thế."
Vì ai? Bọn họ đều hiểu.
Thẩm Thu không muốn giải thích nhiều, cũng không nhìn sắc mặt tái xanh của người nào đó, lấy dù xuống xe, mở cửa cho anh.
"Cảnh Hàng!"
Lúc Triệu Cảnh Hàng đứng dưới dù Thẩm Thu che, thì có một chiếc xe màu trắng từ ngoài cửa chạy vào, dừng lại bên cạnh xe họ.
Cô quy củ đứng bên cạnh anh, ngước mắt nhìn người trong xe kia bước tới.
Tuổi tầm 27, tây trang thoải mái, mặt mày nhu hòa, đuôi mắt có nuốt ruồi lệ rất nhỏ, tuấn tú mang theo chút ôn nhu, diện mạo làm người ta thật dễ chịu.
"Không đi vào sao?" Người kia cầm dù đứng ở bên xe, hỏi.
Triệu Cảnh Hàng quay đầu nhìn Thẩm Thu, lạnh lùng nói: "Đi."
"Ừm." Người nọ gật đầu, theo tầm mắt Triệu Cảnh Hàng nhìn vào Thẩm Thu, trầm mặc một lát mới hỏi: "Vị này chính là?"
"Vệ sĩ." Triệu Cảnh Hàng không có hứng thú ở đây nói chuyện, thuận miệng nói mấy câu liền cầm dù trong tay Thẩm Thu đi đến chỗ cầu thang.
Trời đã ngừng mưa, chỉ có ít mưa bụi rơi trên đỉnh đầu Thẩm Thu.
Cô đứng cạnh xe, con ngươi cụp xuống.
Trong tầm mắt cô xuất hiện đôi giày sạch sẽ của người đàn ông từ xe trắng bước xuống.
"Trong xe còn dù không?" Bất ngờ nghe được người phía trước hỏi cô.
Thẩm Thu ngước mắt, đón nhận ánh mắt người nọ.
Cô hơi ngập ngừng rồi gật đầu: "Còn."
"Từ chỗ này qua đó, còn một đoạn đường nữa, lấy dù đi." Anh ta nói.
Thẩm Thu ừ một tiếng, muốn đáp lại, lại nghe âm thanh truyền tới: "Thẩm Thu! Còn chưa cút lại đây?"
Không biết Triệu Cảnh Hàng dừng lại lúc nào, đứng cách cầu thang không xa, mặt vô biểu tình nhìn cô.
Thẩm Thu không nói gì, gật đầu với người đàn ông trước mặt, cũng không lấy dù, bước nhanh tới chỗ Triệu Cảnh Hàng.
"Nói chuyện rất vui vẻ, quen nhau sao?"
Vừa tới gần liền nghe lời nói bất mãn của Triệu Cảnh Hàng, Thẩm Thu cạn lời với tính khí lúc rời giường chưa hết của anh, đáp lại khô khan: "Thiếu gia! Tôi không quen người đó."
"Không quen mà cô nói nhiều như vậy, để tôi đứng đây chờ cô."
Cô vừa rồi chỉ nói có một chữ thôi mà.
"..
Xin lỗi."
Triệu Cảnh Hàng đi vào bên trong.
Thẩm Thu theo sát phía sau, chốc lát lại nghe anh hỏi: "Vừa rồi Triệu Tu Diên nói với cô cái gì?"
Bước chân cô dừng lại.
Triệu Tu Diên.
"Chính là người vừa rồi."
Thẩm Thu lấy lại tinh thần: "A, chưa nói gì hết, chỉ hỏi tôi còn dù không."
Triệu Cảnh Hàng cười trào phúng nói: "Thiếu dù thì phải nói với người ở đây chứ."
"Vì sao?"
Anh dừng bước, âm trầm nói: "Cô hiện tại là người của tôi, không có gì phải nói chuyện cùng người khác."
Gia đình giàu có anh lừa tôi gạt, cùng chung huyết thống, cũng không ai là thật lòng.
Thẩm Thu không sinh ra ở những chỗ này, nhưng cô thấy nhiều rồi, cũng hiểu rõ lời của Triệu Cảnh Hàng.
"Được, đã biết."
Hai người vào cửa, khoảnh khắc đó, cô quay đầu lại nhìn.
Triệu Tu Diên đi đến bên này, lúc cô nhìn tới thì anh ta cũng nhìn lại đây, hướng cô cười cười.
Ánh mắt Thẩm Thu không dừng lại, nhanh chóng theo Triệu Cảnh Hàng đi vào.
Sau khi vào cửa, liền thấy huyền quan* rộng mở, sau đó là đại sảnh vừa lớn lại xa hoa.
*Huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách.
Có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.
Nơi này cùng nhà Triệu Cảnh Hàng phong cách hoàn toàn khác nhau, nhà của anh ta trang trí theo hướng đơn giản hiện đại hóa, mà nơi này một cái ghế một bức tranh, đều mang hơi thở cổ điển châu Âu, tinh xảo, lại xa hoa lãng phí.
Bất quá chỉ là người thường nhìn thấy xa hoa lãng phí, đối với những người ở đây, mấy thứ này xuất hiện đều là việc bình thường.
Trong phòng khách ngồi ít người, Thẩm Thu thấy Triệu Chính Nguyên đang nói chuyện cùng một ông cụ, có thể là ông nội Triệu Cảnh Hàng.
Cô không có tiến vào, sau khi Triệu Cảnh Hàng tới đại sảnh, cô liền tự giác ở bên ngoài chờ đợi.
Trợ lý cùng vệ sĩ của Triệu gia cũng không ít, cô đợi một lúc thì có người sắp xếp cơm trưa cho cô.
Nơi đến là một nhà ăn khác, cô dùng cơm cùng mấy người mặc tây trang, chắc là trợ lý gì đó.
Giữa bọn họ không giao lưu, bởi vì biết chính mình đi theo ai nên không cần khách sáo.
* * *
Gia đình giàu có thức ăn không tồi, Thẩm Thu ăn đến vui sướng, nhưng lại không biết Triệu Cảnh Hàng ăn bữa cơm này như thế nào.
Cô hy vọng anh ăn không tệ lắm, nếu tâm trạng anh tốt thì cô đỡ phải chịu tội.
Nhưng lúc nhìn thấy Triệu Cảnh Hàng, Thẩm Thu liền biết bữa cơm này không tốt rồi, bởi vì trên mặt Triệu Diêm Vương một chút ý cười cũng không có, so với buổi sáng rời giường càng khủng bố hơn.
Anh lạnh mặt ở cạnh bồn hoa gọi điện thoại.
Cô đứng cách anh 10 mét canh chừng, cố ý lắng nghe anh ta nói chuyện với ai, nhưng cách khá xa, nghe không rõ được.
"Triệu Cảnh Hàng! Anh thật không đáng tin cậy, tới nhà ông nội còn dám dẫn theo cô gái nhỏ đáng yêu?" Đúng lúc này, có tiếng nói của người đàn ông truyền tới.
Thẩm Thu quay đầu lại, thấy người đó đi tới chỗ này, anh ta nhìn trẻ hơn Triệu Cảnh Hàng khoảng một, hai tuổi, diện mạo hai người có chút giống nhau.
Chỉ là đôi mắt có chút giống nhau, bộ dạng lớn lên thật là kém xa.
Triệu Cảnh Hàng đang gọi điện thoại, liếc nhìn người tới, liền tắt đi.
"Không thể dẫn cô gái nhỏ đáng yêu đến? Hay là muốn giống cậu, say mê lão dì 40 tuổi?" Triệu Cảnh Hàng nhàn nhạt hỏi.
Triệu Tử Diệu sắc mặt thay đổi: "Anh mẹ nó nói cái gì?"
Triệu Cảnh Hàng đi qua, vỗ vai cậu ta: "Không có ý gì! Chỉ là nói sở thích khác nhau."
"Anh nói cái rắm! Tôi lúc nào say mê lão dì 40 tuổi?"
Người bên cạnh nói quá lớn tiếng, mày Triệu Cảnh Hàng nhíu lại, nói: "Không phải sao? Nghe nói là hai người? Tử Diệu! Với thân thể này của cậu, đừng để người khác ở trên giường chơi chết."
"Dựa vào! Tôi..
tôi mẹ nó cũng không biết cô ta bốn mươi..
Không phải! Anh nghe ai nói?" Triệu Tử Diệu tức giận nói: "Đừng tưởng ở chỗ ông nội, anh có thể tùy ý phỉ báng tôi."
"Phỉ báng sao? Vậy cậu kích động như thế làm gì?"
Triệu Cảnh Hàng cười một cái, không muốn nhiều lời, xoay người rời đi.
Triệu Tử Diệu sao để anh đi như thế, bọn họ từ nhỏ đến lớn hay tranh luận, lời nói của cậu ta luôn bị anh áp đảo, chiếm thế thượng phong.
"Triệu Cảnh Hàng! Anh đứng lại cho tôi!" Triệu Tử Diệu duỗi tay túm người, Triệu Cảnh Hàng liếc mắt, chuẩn bị đáp trả, nhưng có một trận gió xẹt qua bên người, còn nhanh hơn anh, túm chặt tay Triệu Tử Diệu.
"A.."
Một tiếng la thảm thiết vang lên.
Thẩm Thu khống chế tay Triệu Tử Diệu kéo ra sau, tay khác kịp thời bịt kín miệng anh ta.
Cùng lúc đó, cô tàn nhẫn đạp vào chân, đem người đè trên mặt đất, làm anh ta không thể động đậy.
Triệu Tử Diệu: "Ngô!"
Một màn trước mắt xảy ra cực nhanh, Triệu Cảnh Hàng đình trệ, ngạc nhiên nhìn Thẩm Thu.
Anh cũng không nói gì, đi tới trước mặt Triệu Tử Diệu, ngồi xuống nói: "Chuyện xấu này cậu còn muốn che giấu không? Nếu không, cứ tiếp tục ở đây ồn ào."
Triệu Tử Diệu trợn tròn mắt, cả người thôi giãy giụa.
Triệu Cảnh Hàng phất tay, muốn Thẩm Thu buông ra.
Tay Triệu Tử Diệu đau đến muốn mạng, nhe răng trợn mắt trừng Thẩm Thu: "Cô dám đánh tôi, cô biết tôi là ai không?"
Thẩm Thu lắc đầu.
Triệu Tử Diệu bùng phát: "Mẹ! Được đó Triệu Cảnh Hàng, anh sai người bên cạnh làm thế với tôi, anh được lắm!"
Ngoài miệng tức giận mười phần, nhưng vẫn che chở cái tay kia của chính mình, thở phì phò rời đi.
Xem ra, là bị Triệu Cảnh Hàng bắt được điểm yếu, không dám ầm ĩ.
Thẩm Thu khinh thường thu hồi tầm mắt, sửa sang lại quần áo, đứng dậy.
"Ở chỗ này, cô không biết người ta là ai mà còn dám đánh?" Mới vừa vuốt thẳng áo sơ mi, cô liền thấy Triệu Cảnh Hàng mặt vô biểu cảm đi tới.
Anh rũ mắt nhìn cô, xem xét thật kĩ.
Thẩm Thu: "Vừa rồi anh ta muốn thương tổn anh."
"Cậu ta không dám."
"Nhưng có khả năng sẽ bị thương."
Triệu Cảnh Hàng duỗi tay, bóp cằm cô nâng lên, làm cô phải ngửa mặt: "Tôi đây hiện tại nói cho cô, cậu ta là con trai của chú tôi, là em họ của tôi."
Ánh mắt cô lạnh nhạt, có chút mê mang: "Rồi sao?"
Đôi mắt Triệu Cảnh Hàng hơi nhíu lại, không trả lời.
Sau đó là trầm mặc thật lâu.
* * *
Thẩm Thu liếm môi dưới, suy nghĩ, Triệu Diêm Vương lại muốn tức giận?
Vì thế cô suy nghĩ, dự định mở miệng nói lời không thật lòng.
"Tôi.."
"Ba tôi chính là nhìn trúng bộ dáng không coi ai ra gì của cô?" Triệu Cảnh Hàng đột nhiên hỏi.
Thẩm Thu nghiêng đầu, nhưng anh nhéo cằm cô không chịu thả, cô đành phải nói: "Thiếu gia! Tôi chỉ muốn bảo vệ anh."
Triệu Cảnh Hàng nhướng mày: "A, khó thấy được bộ dáng" gợi đòn "của cô, có chút thuận mắt."
Chương trước - Chương sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook