Trans & edit: Qinghe
"Nếu là chị mày thì ngay lần đầu tiên chuyện đã thành rồi, mày đã đi xem mắt 6 lần, lần này đã là người thứ 7, còn không làm nên chuyện nữa thì đừng có về đây."
Đây là lời mẹ cô nói trước khi cô ra khỏi nhà, bà đã nói như vậy thì chắc chắn không phải là giục kết hôn bình thường nữa, mà thật sự cảm thấy cô vô dụng.
Từ bé đến lớn, câu nói bà thường nói với cô nhất là: "Mày nhìn chị mày đi, rồi nhìn lại mày xem, lúc đầu đáng lẽ không nên sinh ra đứa như mày."
Chị cô về mọi mặt quả thật đều ưu tú hơn cô, lớn lên xinh đẹp, khí chất miễn bàn, biết đàn piano, múa ba lê.....
Bố mẹ vì bồi dưỡng cho chị ta mà gần như chi hết tiền tích cóp trong nhà. Nhưng đối với họ, tiêu số tiền này không hề lỗ vốn, bởi vì chị của cô cũng đã đính hôn với một phú nhị đại.
Nhưng bọn họ vẫn chưa thỏa mãn, vì thế lại có ý định ép buộc cô. Trong mắt họ, cô ở nhiều phương diện dù không bằng chị gái, chắc chắn sẽ không có phú nhị đại nào nhìn trúng, nhưng chỉ cần được thiếu gia nhà giàu nào đó vừa ý, như vậy cũng khá thỏa mãn rồi, muốn 108 vạn* tiền sính lễ coi như không phí công nuôi cô.
*Tầm 3 tỷ 7
Hôm nay cô đi xem mắt với vị thiếu gia thứ 7.
Cô đứng trước cửa quán cà phê, bỗng dưng bật cười, nỗi thê lương trong lòng ở bất kể thời khắc nào cũng không ập đến mãnh liệt như bây giờ.
Cô....rốt cuộc đang kiên trì vì điều gì chứ?
Bố mẹ không hề thích cô, nên dù cô có nỗ lực như thế nào cũng vô dụng.
Cho nên, cô không muốn lại 'ngoan ngoãn tuân theo' như trước nữa.
Đến thông tin của đối tượng xem mắt ngày hôm nay cũng không thèm xem, chỉ biết địa điểm xem mắt là một quán cà phê và đối tượng xem mắt mặc một bộ âu phục đen.
Sau khi bước vào quán, Ninh Tinh quét mắt liền khóa chặt mục tiêu.
Cô hít sâu một hơi rồi cất bước đi qua, ngồi xuống đối diện anh ta. Định trực tiếp nói rõ ràng, kết quả vừa nâng mắt.....
"Sao lại là anh?"
Trác Yến Thừa?
Trác Yến Thừa nhìn thấy cô cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh liền cười ra tiếng, nhướng mày hỏi lại: "Sao lại không thể là anh?"
"...."
Sao có thể là anh chứ?
Từ cao trung năm hai cô đã yêu thầm Trác Yến Thừa, anh là bạn học của chị cô. Có một thời gian cô lúc nào cũng chạy theo sau lưng anh, trên vở viết đầy tên anh, đến bài giảng cũng không chuyên tâm lắng nghe.
Kỳ nghỉ hè năm đó, sau khi tốt nghiệp cao trung, cô rốt cuộc lấy hết can đảm để tỏ tình với anh, nhưng lại bị anh từ chối.
Anh nói: "Em mới bao nhiêu tuổi mà muốn yêu đương rồi, phải chuyên tâm học hành."
Về sau, anh đi du học, cô cũng không gặp lại anh nữa.
Vì vậy....anh trở về lúc nào?
Sao lại đến xem mắt với cô?
Cô đem những lời vừa rồi đứng ngoài cửa chuẩn bị đều nói ra: "Tôi vừa tốt nghiệp đại học, hiện tại chỉ muốn tìm một công việc ổn định, không muốn kết hôn. Cho nên, như này đi, anh nói với người giới thiệu rằng anh không vừa ý tôi là được."
Cô nói xong liền nhìn thẳng vào Trác Yến Thừa, sau đó anh chậm rãi mở miệng: "Cho nên, em đến đây để xem mắt?"
"???"
Chẳng lẽ anh không thế à?
Lúc này, một thân ảnh mặc âu phục đen khác xuất hiện trong tầm mắt cô.
".........."
Mất mặt, chính là nói tình huống bây giờ.
"Xin lỗi, tôi còn có việc, xin phép đi trước."
Cô miễn cưỡng nói hết, giả vờ bình tĩnh đứng dậy rồi đi về phía người đàn ông kia.
Huhu.....
Căng thẳng đến nỗi ngón chân đều co quắp đến mệt luôn rồi....
"Nếu là chị mày thì ngay lần đầu tiên chuyện đã thành rồi, mày đã đi xem mắt 6 lần, lần này đã là người thứ 7, còn không làm nên chuyện nữa thì đừng có về đây."
Đây là lời mẹ cô nói trước khi cô ra khỏi nhà, bà đã nói như vậy thì chắc chắn không phải là giục kết hôn bình thường nữa, mà thật sự cảm thấy cô vô dụng.
Từ bé đến lớn, câu nói bà thường nói với cô nhất là: "Mày nhìn chị mày đi, rồi nhìn lại mày xem, lúc đầu đáng lẽ không nên sinh ra đứa như mày."
Chị cô về mọi mặt quả thật đều ưu tú hơn cô, lớn lên xinh đẹp, khí chất miễn bàn, biết đàn piano, múa ba lê.....
Bố mẹ vì bồi dưỡng cho chị ta mà gần như chi hết tiền tích cóp trong nhà. Nhưng đối với họ, tiêu số tiền này không hề lỗ vốn, bởi vì chị của cô cũng đã đính hôn với một phú nhị đại.
Nhưng bọn họ vẫn chưa thỏa mãn, vì thế lại có ý định ép buộc cô. Trong mắt họ, cô ở nhiều phương diện dù không bằng chị gái, chắc chắn sẽ không có phú nhị đại nào nhìn trúng, nhưng chỉ cần được thiếu gia nhà giàu nào đó vừa ý, như vậy cũng khá thỏa mãn rồi, muốn 108 vạn* tiền sính lễ coi như không phí công nuôi cô.
*Tầm 3 tỷ 7
Hôm nay cô đi xem mắt với vị thiếu gia thứ 7.
Cô đứng trước cửa quán cà phê, bỗng dưng bật cười, nỗi thê lương trong lòng ở bất kể thời khắc nào cũng không ập đến mãnh liệt như bây giờ.
Cô....rốt cuộc đang kiên trì vì điều gì chứ?
Bố mẹ không hề thích cô, nên dù cô có nỗ lực như thế nào cũng vô dụng.
Cho nên, cô không muốn lại 'ngoan ngoãn tuân theo' như trước nữa.
Đến thông tin của đối tượng xem mắt ngày hôm nay cũng không thèm xem, chỉ biết địa điểm xem mắt là một quán cà phê và đối tượng xem mắt mặc một bộ âu phục đen.
Sau khi bước vào quán, Ninh Tinh quét mắt liền khóa chặt mục tiêu.
Cô hít sâu một hơi rồi cất bước đi qua, ngồi xuống đối diện anh ta. Định trực tiếp nói rõ ràng, kết quả vừa nâng mắt.....
"Sao lại là anh?"
Trác Yến Thừa?
Trác Yến Thừa nhìn thấy cô cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh liền cười ra tiếng, nhướng mày hỏi lại: "Sao lại không thể là anh?"
"...."
Sao có thể là anh chứ?
Từ cao trung năm hai cô đã yêu thầm Trác Yến Thừa, anh là bạn học của chị cô. Có một thời gian cô lúc nào cũng chạy theo sau lưng anh, trên vở viết đầy tên anh, đến bài giảng cũng không chuyên tâm lắng nghe.
Kỳ nghỉ hè năm đó, sau khi tốt nghiệp cao trung, cô rốt cuộc lấy hết can đảm để tỏ tình với anh, nhưng lại bị anh từ chối.
Anh nói: "Em mới bao nhiêu tuổi mà muốn yêu đương rồi, phải chuyên tâm học hành."
Về sau, anh đi du học, cô cũng không gặp lại anh nữa.
Vì vậy....anh trở về lúc nào?
Sao lại đến xem mắt với cô?
Cô đem những lời vừa rồi đứng ngoài cửa chuẩn bị đều nói ra: "Tôi vừa tốt nghiệp đại học, hiện tại chỉ muốn tìm một công việc ổn định, không muốn kết hôn. Cho nên, như này đi, anh nói với người giới thiệu rằng anh không vừa ý tôi là được."
Cô nói xong liền nhìn thẳng vào Trác Yến Thừa, sau đó anh chậm rãi mở miệng: "Cho nên, em đến đây để xem mắt?"
"???"
Chẳng lẽ anh không thế à?
Lúc này, một thân ảnh mặc âu phục đen khác xuất hiện trong tầm mắt cô.
".........."
Mất mặt, chính là nói tình huống bây giờ.
"Xin lỗi, tôi còn có việc, xin phép đi trước."
Cô miễn cưỡng nói hết, giả vờ bình tĩnh đứng dậy rồi đi về phía người đàn ông kia.
Huhu.....
Căng thẳng đến nỗi ngón chân đều co quắp đến mệt luôn rồi....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook