Cô Trịch Ôn Nhu
-
Chương 63
Trong phòng cấp cứu, theo âm thanh, Hứa Bách Hàm nhìn thấy đứng phía sau Hứa mẹ là Hứa ba vừa bước vào phòng bệnh, còn chưa kịp ổn định thân thể. Sắc mặt của ông có hơi đỏ vì phải cất bước dồn dập, nhưng cũng khó nén nổi khiếp sợ giờ khắc này của ông. Hứa Bách Hàm nhìn thấy, đôi mắt ông sít sao nhìn mình chằm chằm, trên mặt là nghiêm túc cùng vẻ nghiêm nghị hiếm thấy.
Đây là lần thứ nhất Hứa Bách Hàm nhìn thấy vẻ mặt vẻ nghiêm túc của cha như vậy, dưới vẻ nghiêm nghị của cha thế kia, chị bất giác có chút chột dạ cùng hoang mang. Chị cắn môi, cúi đầu, phản xạ có điều kiện mà có phần sợ hãi tính chạy trốn. Nhưng sườn mặt chị hơi nghiêng qua, liền nhìn thấy Vân Bạc gương mặt trắng xám lẳng lặng nằm ở bên cạnh, trong chớp nhoáng, chị đột nhiên lại có dũng khí tràn đầy.
Chị hít vào một hơi thật dài, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vẻ giận dữ ép người của cha, từng chữ từng câu nghiêm túc lập lại: "Cha, con bảo, con yêu Vân Bạc, con muốn gả cho em ấy, con muốn cưới em ấy, con muốn cả đời này, đều luôn luôn ở bên cạnh em ấy."
Chị nhìn thấy, đôi mắt nhìn chằm chằm chị của cha, trong nháy mắt trừng lớn hơn, như sắp phun ra lửa. Hiển nhiên Hứa mẹ cũng đã nhận ra khiếp sợ cùng tức giận của Hứa mẹ, căng thẳng mà đưa tay bắt lấy cánh tay của chồng.
Cha của Hứa Bách Hàm cắn chặt hàm răng, quai hàm hai gò má kịch liệt run rẩy với môi trên môi dưới, cực kỳ gắng sức kiềm chế lửa giận sắp dâng lên của mình, dùng thanh âm có thể bình tĩnh nhất, không thể tin được mà lần nữa hỏi con gái hiểu chuyện ngoan ngoãn trước giờ của ông: "Hứa Bách Hàm, con thật sự biết bản thân con đang nói cái gì không?"
Hứa Bách Hàm nghe được kinh nộ và thất vọng trong giọng nói của cha, mũi chị có hơi cay cay. Chị nhìn người yêu bên cạnh một chút, lại nhìn về phía cha, dưới cái nhìn không chớp một cái của cha, chị nghiêm túc kiên định nói: "Cha, sao con lại không biết mình đang nói cái gì? Con chờ mười hai năm, cuối cùng cũng chờ được em ấy trở về. Câu nói này, con chuẩn bị mười hai năm rồi, giờ đây mới có đủ dũng khí để nói ra khỏi miệng. Trước đây, con hồ đồ ngu ngốc lừa mình dối người, mới hại người hại mình, mà thời khắc này, con biết, mình tỉnh táo hơn hết so với bất kỳ thời điểm nào."
Hứa ba thở hổn hển, trừng mắt nhìn Hứa Bách Hàm, bởi vì quá kích động mà gân xanh trên trán bỗng hằn lên, trong ánh mắt, là phức tạp mà Hứa Bách Hàm chưa từng gặp. Ông nhìn Hứa Bách Hàm bao lâu, Hứa Bách Hàm liền dâng trào dũng khí mà lẳng lặng nhìn ông lại bấy lâu.
Sau một hồi, Hứa ba nắm chặt song quyền, ánh mắt dời sang chỗ khác trước, quay người đi, kéo lấy cánh tay Hứa mẹ, vừa đi ra ngoài, vừa khàn giọng căn dặn: "Cha nghĩ, chúng ta đều cần thời gian để bình tĩnh đôi chút. Bách Thao, con ở lại chăm sóc chị con đi, cha và mẹ con về biệt thự bên làng du lịch trước, chập tối con về, đem ngóc ngách toàn bộ sự tình khai báo rõ ràng cho cha."
Hứa Bách Thao mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thấy cha mẹ rời đi, lập tức thở phào nhẹ nhõm, đáp ứng bảo: "Được, cha, con biết rồi."
Hứa Bách Hàm đưa mắt nhìn bóng người đi xa của cha mẹ, vẻ mặt có phần chán nản. Chị tinh tường nhìn thấy, mẹ theo cha đi mất, sau cùng lại quay đầu về đưa một ánh mắt về phía chị, đó là thất vọng, còn cả lo lắng.Dù có buồn, dù có giận, nhưng vẫn không khống chế được lo lắng cùng thương yêu. Mẹ, con là đồ ngốc, vậy mẹ không phải sao?
Trong đãng trí ủ ê, Hứa Bách Hàm đột nhiên cảm giác được bàn tay nắm lấy Vân Bạc nhẹ nhàng giật giật. Chị tức khắc nghiêng đầu đi nhìn về phía Vân Bạc, quả nhiên, chị nhìn thấy Vân Bạc, đang mở to mắt, sóng mặt bình tĩnh, vẻ mặt hững hờ nhìn mình.
Trong chớp nhoáng, Hứa Bách Hàm mừng rỡ như điên, vui vẻ nói: "Vân Bạc, em tỉnh rồi, có khó chịu chỗ nào không?"
Vân Bạc chớp chớp mắt, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, lẳng lặng mà thật sâu nhìn Hứa Bách Hàm, nhìn cô gái vì mình mà vừa mới dũng cảm cứng rắn như nữ chiến sĩ ở trước mặt cha mẹ, bây giờ, ở trước mặt mình lại nhút nhát mềm yếu tựa như đứa trẻ tay chân luông cuống. Một lúc lâu, cô dẩu khóe miệng nhẹ, lộ ra một vệt ý cười nhè nhẹ chân thực, thanh âm nhẹ nhàng, khàn khàn bảo: "Bách Hàm, em thấy chị dũng cảm vì em."
Hứa Bách Thao nhìn thấy vẻ mặt cười nhẹ tựa như vui mừng của Vân Bạc, không cầm được chợt nhíu lông mày, bất mãn bảo: "Lần này chị hài lòng chưa? Lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ tức giận của cha tôi như thế..."
Hứa Bách Hàm hững hờ lên tiếng cắt ngang Hứa Bách Thao, xua đuổi: "Bách Thao, Vân Bạc không có gì đáng ngại rồi, nhân lúc bác sĩ bệnh viện còn chưa tan tầm, em tranh thủ thời gian, qua bên nam khoa một chút đi."
Hứa Bách Thao há hốc mồm, trong chớp mắt cứng đờ luôn. Cậu lướt qua Vân Bạc nằm cùng Hứa Bách Hàm ngồi trên giường bệnh, nhìn nụ cười đã lâu không gặp trên mặt hai người, rốt cuộc, khẽ thở dài một hơi. Cậu ở đáy lòng cười cười, trên mặt lại ra vẻ như tinh thần sa sút, xoay người vừa đi ra ngoài, vừa ai oán bảo: "Haiz, biết rồi biết rồi, chị, em mới biết hóa ra chị là loại người qua cầu rút ván tá ma giết lừa [1] như thế, được lắm..."
Hứa Bách Hàm cùng Vân Bạc liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng cong khóe môi lên, ý cười đầy mắt.
***
Hạ tuần tháng Tư, buổi tối trước 4 ngày khi chuẩn bị về Lâm Châu, Giang Hoài Khê ở phòng khách gọi điện thoại với Giang Hoài Xuyên, đột nhiên, liền nghe thấy trong phòng sách vang lên một âm thanh thủy tinh vỡ to lớn lanh lảnh. Lòng Giang Hoài Khê cả kinh, điện thoại cũng không kịp cúp, liền đứng lên chạy về phía phòng sách.
Vừa vào phòng sách, đập vào mắt chính là Lục Tử Tranh ngồi ở trước laptop, ngơ ngác nhìn thủy tinh vỡ trên đất, lệ rơi đầy mặt.
Giang Hoài Khê bước nhanh vào, vừa hấp tấp để xuống di động hướng về trên bàn sách xong là liền đưa tay ôm Lục Tử Tranh sát vào trong ngực, vừa xoa nhẹ đầu cô, vừa ôn giọng hỏi thăm cô: "Tử Tranh, sao vậy?"
Lục Tử Tranh nằm nhoài trong lòng của nàng, nghẹn ngào lên tiếng: "Hoài Khê, chị Bách Hàm xảy ra chuyện rồi, chị ấy xảy ra chuyện rồi..."
Giang Hoài Khê "lộp cộp" một tiếng trong lòng, tên "Giang Vong" này chợt lóe lên trong đầu, chẳng lẽ... Ánh mắt của nàng tìm đến phía máy tính, đúng như dự đoán, trang web đang dừng lại ở trong lá thư đúng giờ mà Hứa Bách Hàm gửi đến Lục Tử Tranh. Giang Hoài Khê vừa nhẹ giọng an ủi Lục Tử Tranh: "Đừng vội, Tử Tranh, không sao đâu, đàn chị sẽ không sao đâu...", vừa lướt nhanh như gió mà xem hết mail.Nàng đưa tay nắm lấy di động bên cạnh, nhìn thấy màn hình hiện lên còn đang nói chuyện điện thoại, vội vã nói một câu "Nói sau" với Giang Hoài Xuyên, liền cúp điện thoại của cậu, sau đó, cấp tốc bấm điện thoại của Hứa Bách Hàm, mở loa ngoài ra, nói cho Lục Tử Tranh: "Cậu đừng gấp, tôi gọi điện thoại chị ấy xem sao."
Lục Tử Tranh ngẩng đầu, khóe mắt còn mang theo nước mắt, tràn đầy căng thẳng cùng chờ mong mà cùng với Giang Hoài Khê đợi điện thoại được nhận.
Vào thời khắc này, mỗi giây đều có vẻ dài lâu như thế, mỗi lần nghe thấy một tiếng "tít" vang lên, tim Giang Hoài Khê liền tăng thêm một nhịp, chị cúi đầu, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt của Lục Tử Tranh, an ủi Lục Tử Tranh: "Không sao đâu, không sao đâu..." Lại rõ ràng cũng cảm nhận được, ngón tay của nàng, đang nhẹ run rẩy trong vô thức...
"Hoài Khê..." Sau khi chờ đợi thật lâu, điện thoại, rốt cuộc cũng được nối. Vui mừng chính là, đầu điện thoại kia vang lên, là thanh âm dịu dàng dễ nghe quen thuộc ấy của Hứa Bách Hàm.
Giang Hoài Khê cùng Lục Tử Tranh không hẹn mà cùng thở ra một hơi nhẹ nhõm thật dài.
Lục Tử Tranh mừng đến phát khóc, mang theo giọng nghẹn ngào nói: "Chị, chị, chị vẫn còn, chị không sao, quá tốt rồi, quá tốt rồi..."
Hứa Bách Hàm hơi run run, vội an ủi Lục Tử Tranh: "Tử Tranh, đừng khóc, sao vậy, chị ở đây..." Vừa dứt lời, chị tựa như chợt nhớ ra gì đó, vội ảo não bảo: "Tử Tranh, ngoan, không khóc, chị hiểu rồi, em nhận được mail rồi phải không? Chị không sao mà, dọa đến em, khiến các em sợ bóng sợ gió một hồi, là chị sai rồi. Ngoan, đừng khóc, đều qua rồi..."
Lục Tử Tranh nghẹn ngào tự trách nói: "Chị, đều là em không tốt, em không giúp được chị chút xíu nào, đã bảo là sẽ giúp chị, kết quả lại vẫn khiến chị lo lắng cho em, em gì cũng không làm, may là, may là chị không sao..."
Hứa Bách Hàm dịu dàng an ủi: "Đồ ngốc, nói ngốc gì đó, em có lỗi gì, chị không có trách em chút nào cả, đừng nghĩ lung tung." Nói xong, chị ngừng lại một chút, hỏi: "Hoài Khê, em đang nghe ư?"
Giang Hoài Khê ôm Lục Tử Tranh, vỗ nhè nhẹ lưng Lục Tử Tranh an ủi cô, nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Đàn chị, em đang."
Hứa Bách Hàm nói: "Hoài Khê, chị không sao, nhưng Giang Vong bị thương nhẹ, hiện tại đang dưỡng thương ở nhà chị bên Lâm Châu, chuyện bên chỗ bệnh viện, phải phiền em xin giúp nghỉ dài hạn rồi."
Giang Hoài Khê nghe thấy Giang Vong bị thương, lông mày hơi nhíu lên, điềm tĩnh bảo: "Được, chuyện bên bệnh viện không sao đâu. Thương thế của Giang Vong có nặng không?"
Hứa Bách Hàm nhẹ giọng nói: "Em ấy lăn xuống từ trên thang lầu, cánh tay và xương đùi bị nứt, bác sĩ nói phải cần an dưỡng một tháng, không có vấn đề nghiêm trọng gì đâu, đừng lo lắng."
Giang Hoài Khê nghe vậy, thoáng yên lòng. Lục Tử Tranh ở bên cạnh, nghe chị bảo thế thì có hơi ngỡ ngàng, có quan hệ gì với Giang Vong? Cô nghi hoặc mà nhìn về phía Giang Hoài Khê, Giang Hoài Khê khép mắt, thở dài, nói: "Để đàn chị giải thích với cậu đi." Nói xong, tắt loa ngoài, đưa điện thoại cho Lục Tử Tranh.Hứa Bách Hàm giải thích ngọn nguồn xong với Lục Tử Tranh, khi Lục Tử Tranh cúp điện thoại, đã là đêm khuya.
Lục Tử Tranh tắm rửa xong trở về phòng ngủ, nhìn thấy Giang Hoài Khê đang bật một chiếc đèn nhỏ để đọc sách, thấy cô vào, liền khép sách bỏ ở bên cạnh.
Lục Tử Tranh bước nhanh đi qua, bò lên ổ giường tiến vào trong lòng Giang Hoài Khê, rầu rĩ bảo: "Sao lúc trước cậu không kể tôi nghe chuyện chị ấy tìm được Vân Bạc."
Giang Hoài Khê vê tóc dài của cô, cười nhẹ nói: "Không vui à?"
Lục Tử Tranh rầu rĩ hừ một tiếng, hồi lâu bảo: "Không có, tôi biết, cậu cũng như chị ấy, là sợ tôi lo lắng."
Giang Hoài Khê ôm cô, cười không nói gì.
Lục Tử Tranh do dự chốc lát, ngẩng đầu lên nhìn về phía Giang Hoài Khê, dò hỏi: "Hoài Khê, chúng ta có thể về Lâm châu sớm hơn được không? Tôi định đi thăm chị ấy, tận mắt xác nhận chị ấy không sao tôi mới yên tâm."
Giang Hoài Khê cong cong khóe môi, nhẹ "ừ" một tiếng, ưng thuận bảo: "Được, tôi cũng có ý này. Chiều mai được không? Sáng chúng ta dậy sớm chút để thu dọn đồ đạc, sau bữa trưa thì đi từ biệt với thím Lâm, rồi trở về, được không?"
Lục Tử Tranh nhẹ gật đầu ở trong lòng nàng, hài lòng nói: "Được." Cô cao hứng cạ cạ bụng của Giang Hoài Khê, nhịn không được cảm khái ca ngợi: "Hoài Khê cậu tốt quá..."
Giang Hoài Khê cúi đầu hôn sườn mặt của cô một cái, cười nói: "Cậu đang cạ nơi nào đấy, không tính đi ngủ hử?"
Trong nháy mắt, Lục Tử Tranh buông lỏng tay ra, bật về lại vị trí nằm của mình, nhắm hai mắt nói: "Ngày mai phải dậy sớm, không được phép xằng bậy, phải ngủ thôi, ngủ ngon."
Giang Hoài Khê nhìn cô, cười cười một cách cưng chiều, cúi người xuống, ấn một nụ hôn dịu dàng xuống trán cô, nói: "Ừ, ngủ đi, ngủ ngon."
Giữa trưa ngày tiếp theo, sau khi qua quýt ăn cơm trưa xong, Giang Hoài Khê liền cùng Lục Tử Tranh thu dọn ổn thỏa đồ đạc, rồi tay nắm tay, đến nhà thím Lâm đăng môn bái biệt.
Được biết buổi chiều Giang Hoài Khê cùng Lục Tử Tranh sớm hạn rời khỏi, thím Lâm có phần giật mình, tay chân luống cuống nói: "Trước đây dì còn tưởng là các con sẽ ở thêm mấy ngày nữa, không phải Hoài Khê thích bánh bao thím làm sao, vốn đang dự định làm một ít để các con mang về, giờ chắc không kịp rồi, cả nhót tây [2] thím cũng hái rồi, đang chuẩn bị ngày mai chưng thành vại để các con mang về đây, còn cả, còn cả..." Người phụ nữ hiền lành, hiển nhiên có phần hoảng loạn.
Giang Hoài Khê đưa tay kéo lại tay thím Lâm, ôn giọng vỗ về bảo: "Không sao đâu thím Lâm, thím chuẩn bị hết chúng nó đi, chờ sang năm, con lại dẫn Tử Tranh về đây ăn nhé?" Trong lúc nói chuyện, nàng từ trong tay Lục Tử Tranh nhận lấy một bao lì xì, đưa cho thím Lâm bảo: "Đây là một chút tâm ý của con và Tử Tranh, cám ơn chiếu cố của thím trong quãng thời gian này."
Thím Lâm vội nới lỏng tay, định đẩy về bao lì xì: "Hoài Khê, cái này thím Lâm không cần đầu, con thu về đi."
Giang Hoài Khê lại khăng khăng nhất định phải để thím nhận lấy, sau vài lần từ chối, thím Lâm vẫn không cưỡng lại được các cô, mắt đỏ hoe nhận lấy.Khi rời khỏi nhà thím Lâm, thím Lâm vẫn lấy ra một túi lớn đặc sản địa phương lúc trước chuẩn bị, nhất định phải bảo Giang Hoài Khê mang đi, Giang Hoài Khê không lay chuyển được thím, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng mang đi.
Ra cửa, Giang Hoài Khê đi đằng trước, Lục Tử Tranh theo ở phía sau. Thím Lâm đóng cửa, muốn đi theo tiễn các cô, bước chân Lục Tử Tranh liền chậm lại, chờ thím Lâm đi cùng.
Thím Lâm cùng Lục Tử Tranh sóng vai từ từ đi tới, nhìn bóng lưng cao lớn của Giang Hoài Khê phía trước, thím Lâm bỗng nhiên mở miệng nghiêm túc bảo: "Tử Tranh, thím có mấy lời, không biết có nên nói hay không."
Lục Tử Tranh mỉm cười bảo: "Thím, không sao, thím nói đi, con nghe đây."
Hai tay thím Lâm bất giác vuốt lấy nhau một hồi, liếm môi một cái, mới băn khoăn bảo: "Quan hệ của con và Hoài Khê, sợ là, sợ là không có đơn giản như vậy đúng không..."
Bước chân Lục Tử Tranh hơi dừng lại một chút, trong lúc nhất thời, không biết nên nói tiếp thế nào.
Thím Lâm tựa như thấu rõ căng thẳng cùng bối rối của Lục Tử Tranh, thím từ ái mà cười cười bảo: "Thím không có ý tứ gì khác, con không cần phải sợ. Tuy rằng văn hóa thím không nhiều, nhưng thím cũng biết, cả một đời, con người ta sống có mưu cầu gì đâu, cũng chỉ là mưu cầu tự do vui vẻ thôi. Thím nhìn ra, Hoài Khê rất xem trọng rất quan tâm con, có con ở bên cạnh, Hoài Khê thay đổi rất nhiều, vui vẻ rất nhiều, vậy thì đủ rồi. Thím chỉ muốn nói, các con đều là đứa trẻ tốt nhất, sau khi về, cho dù xảy ra cái gì, các con đều phải bình tĩnh, người khác nói sao cũng không quan trọng, quan trọng nhất là cảm thụ của chính các con."
Lục Tử Tranh lại bất ngờ, lại cảm động, mũi hơi chua, nghiêm túc đáp: "Thím, chúng con sẽ."
Thím Lâm nhìn Giang Hoài Khê, thở dài, dắt tay Lục Tử Tranh, từ ái mà vỗ hai lần, lời nặng ý thâm bảo: "Hoài Khê là đứa trẻ nặng tâm tư, trong lòng ẩn giấu rất nhiều chuyện, gút thắt khó gỡ, có lúc, con phải kiên nhẫn một chút, nhưng nó tuyệt đối là một đứa trẻ tốt biết nghĩ cho người khác, đáng để phó thác."
Lục Tử Tranh đi theo thím Lâm, đưa ánh mắt cũng tìm đến phía Giang Hoài Khê. Cô nhớ tới trước đây không lâu, hình như Giang mẹ cũng đã nói lời tương tự với cô ở bệnh viện. Giang mẹ nói, Hoài Khê con bé có gút thắt, sợ là chỉ có con mới gỡ được. Hình như tất cả mọi người đều biết Hoài Khê cô ấy có gút thắt, chỉ có mình mình, không biết gì cả, thậm chí, không hề có cảm giác.
Đôi mắt Lục Tử Tranh không khỏi ảm đạm, lòng chìm xuống.
Giang Hoài Khê cảm nhận được hai người phía sau hình như vẫn chưa theo kịp, không khỏi mà chợt có chút kỳ quái. Nàng quay người về, mang theo chút nghi hoặc, cười nhẹ một tiếng mà nhìn về phía hai người.
Trong tích tắc khi Lục Tử Tranh thấy rõ nụ cười của Giang Hoài Khê, cảm thấy nặng trĩu và sầu lo của trái tim, trong chớp nhoáng, tựa hồ cũng tan thành mây khói.
Cô không biết, gút thắt của Giang Hoài Khê rốt cuộc là gì, nhưng cô biết, nụ cười của Giang Hoài Khê Giang Hoài Khê, thật sự rất quan trọng đối với cô.
Cô khép đôi mắt, trả lời thím Lâm: "Thím Lâm, con nhất định sẽ." Nói xong, cô nhấc bước chân lên, nhẹ nhàng sánh kịp Giang Hoài Khê, năm ngón tay ôm chặt chẽ bàn tay của Giang Hoài Khê, nở nụ cười tỏa sáng đối với nàng, sóng vai cùng Giang Hoài Khê đợi thím Lâm lên.
Hoài Khê, nếu đây là trở ngại cuối cùng của chúng ta, vậy tôi đồng ý kiên nhẫn đợi chờ, chờ một ngày, cậu sẽ bằng lòng dắt tay tôi cùng nhau vượt qua.
Tôi tin, nếu tôi có đủ kiên nhẫn, cho cậu đủ lòng tin, cuối cùng cũng có một ngày, cậu sẽ nguyện ý, để tôi tự tay, mở ra gút thắt quấn quanh nhiều năm này, tay bắt tay, cùng nhau kết nó thành nút thắt đồng tâm để vì vẻ vang của tình yêu chúng ta, vĩnh viễn không bao giờ tiêu tan.
Chú thích:
[1] tá ma giết lừa: lợi dụng việc xay (lúa) để giết lừa, cối xay xưa có đòn dài cho người hoặc ngựa, lừa kéo/đẩy xay.
[2] nhót tây: Nhót tây, tỳ bà, hay lô quất (danh pháp hai phần: Eriobotrya japonica) là một loài cây mộc, cho trái ăn được thuộc họ Rosaceae.
Đây là lần thứ nhất Hứa Bách Hàm nhìn thấy vẻ mặt vẻ nghiêm túc của cha như vậy, dưới vẻ nghiêm nghị của cha thế kia, chị bất giác có chút chột dạ cùng hoang mang. Chị cắn môi, cúi đầu, phản xạ có điều kiện mà có phần sợ hãi tính chạy trốn. Nhưng sườn mặt chị hơi nghiêng qua, liền nhìn thấy Vân Bạc gương mặt trắng xám lẳng lặng nằm ở bên cạnh, trong chớp nhoáng, chị đột nhiên lại có dũng khí tràn đầy.
Chị hít vào một hơi thật dài, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vẻ giận dữ ép người của cha, từng chữ từng câu nghiêm túc lập lại: "Cha, con bảo, con yêu Vân Bạc, con muốn gả cho em ấy, con muốn cưới em ấy, con muốn cả đời này, đều luôn luôn ở bên cạnh em ấy."
Chị nhìn thấy, đôi mắt nhìn chằm chằm chị của cha, trong nháy mắt trừng lớn hơn, như sắp phun ra lửa. Hiển nhiên Hứa mẹ cũng đã nhận ra khiếp sợ cùng tức giận của Hứa mẹ, căng thẳng mà đưa tay bắt lấy cánh tay của chồng.
Cha của Hứa Bách Hàm cắn chặt hàm răng, quai hàm hai gò má kịch liệt run rẩy với môi trên môi dưới, cực kỳ gắng sức kiềm chế lửa giận sắp dâng lên của mình, dùng thanh âm có thể bình tĩnh nhất, không thể tin được mà lần nữa hỏi con gái hiểu chuyện ngoan ngoãn trước giờ của ông: "Hứa Bách Hàm, con thật sự biết bản thân con đang nói cái gì không?"
Hứa Bách Hàm nghe được kinh nộ và thất vọng trong giọng nói của cha, mũi chị có hơi cay cay. Chị nhìn người yêu bên cạnh một chút, lại nhìn về phía cha, dưới cái nhìn không chớp một cái của cha, chị nghiêm túc kiên định nói: "Cha, sao con lại không biết mình đang nói cái gì? Con chờ mười hai năm, cuối cùng cũng chờ được em ấy trở về. Câu nói này, con chuẩn bị mười hai năm rồi, giờ đây mới có đủ dũng khí để nói ra khỏi miệng. Trước đây, con hồ đồ ngu ngốc lừa mình dối người, mới hại người hại mình, mà thời khắc này, con biết, mình tỉnh táo hơn hết so với bất kỳ thời điểm nào."
Hứa ba thở hổn hển, trừng mắt nhìn Hứa Bách Hàm, bởi vì quá kích động mà gân xanh trên trán bỗng hằn lên, trong ánh mắt, là phức tạp mà Hứa Bách Hàm chưa từng gặp. Ông nhìn Hứa Bách Hàm bao lâu, Hứa Bách Hàm liền dâng trào dũng khí mà lẳng lặng nhìn ông lại bấy lâu.
Sau một hồi, Hứa ba nắm chặt song quyền, ánh mắt dời sang chỗ khác trước, quay người đi, kéo lấy cánh tay Hứa mẹ, vừa đi ra ngoài, vừa khàn giọng căn dặn: "Cha nghĩ, chúng ta đều cần thời gian để bình tĩnh đôi chút. Bách Thao, con ở lại chăm sóc chị con đi, cha và mẹ con về biệt thự bên làng du lịch trước, chập tối con về, đem ngóc ngách toàn bộ sự tình khai báo rõ ràng cho cha."
Hứa Bách Thao mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thấy cha mẹ rời đi, lập tức thở phào nhẹ nhõm, đáp ứng bảo: "Được, cha, con biết rồi."
Hứa Bách Hàm đưa mắt nhìn bóng người đi xa của cha mẹ, vẻ mặt có phần chán nản. Chị tinh tường nhìn thấy, mẹ theo cha đi mất, sau cùng lại quay đầu về đưa một ánh mắt về phía chị, đó là thất vọng, còn cả lo lắng.Dù có buồn, dù có giận, nhưng vẫn không khống chế được lo lắng cùng thương yêu. Mẹ, con là đồ ngốc, vậy mẹ không phải sao?
Trong đãng trí ủ ê, Hứa Bách Hàm đột nhiên cảm giác được bàn tay nắm lấy Vân Bạc nhẹ nhàng giật giật. Chị tức khắc nghiêng đầu đi nhìn về phía Vân Bạc, quả nhiên, chị nhìn thấy Vân Bạc, đang mở to mắt, sóng mặt bình tĩnh, vẻ mặt hững hờ nhìn mình.
Trong chớp nhoáng, Hứa Bách Hàm mừng rỡ như điên, vui vẻ nói: "Vân Bạc, em tỉnh rồi, có khó chịu chỗ nào không?"
Vân Bạc chớp chớp mắt, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, lẳng lặng mà thật sâu nhìn Hứa Bách Hàm, nhìn cô gái vì mình mà vừa mới dũng cảm cứng rắn như nữ chiến sĩ ở trước mặt cha mẹ, bây giờ, ở trước mặt mình lại nhút nhát mềm yếu tựa như đứa trẻ tay chân luông cuống. Một lúc lâu, cô dẩu khóe miệng nhẹ, lộ ra một vệt ý cười nhè nhẹ chân thực, thanh âm nhẹ nhàng, khàn khàn bảo: "Bách Hàm, em thấy chị dũng cảm vì em."
Hứa Bách Thao nhìn thấy vẻ mặt cười nhẹ tựa như vui mừng của Vân Bạc, không cầm được chợt nhíu lông mày, bất mãn bảo: "Lần này chị hài lòng chưa? Lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ tức giận của cha tôi như thế..."
Hứa Bách Hàm hững hờ lên tiếng cắt ngang Hứa Bách Thao, xua đuổi: "Bách Thao, Vân Bạc không có gì đáng ngại rồi, nhân lúc bác sĩ bệnh viện còn chưa tan tầm, em tranh thủ thời gian, qua bên nam khoa một chút đi."
Hứa Bách Thao há hốc mồm, trong chớp mắt cứng đờ luôn. Cậu lướt qua Vân Bạc nằm cùng Hứa Bách Hàm ngồi trên giường bệnh, nhìn nụ cười đã lâu không gặp trên mặt hai người, rốt cuộc, khẽ thở dài một hơi. Cậu ở đáy lòng cười cười, trên mặt lại ra vẻ như tinh thần sa sút, xoay người vừa đi ra ngoài, vừa ai oán bảo: "Haiz, biết rồi biết rồi, chị, em mới biết hóa ra chị là loại người qua cầu rút ván tá ma giết lừa [1] như thế, được lắm..."
Hứa Bách Hàm cùng Vân Bạc liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng cong khóe môi lên, ý cười đầy mắt.
***
Hạ tuần tháng Tư, buổi tối trước 4 ngày khi chuẩn bị về Lâm Châu, Giang Hoài Khê ở phòng khách gọi điện thoại với Giang Hoài Xuyên, đột nhiên, liền nghe thấy trong phòng sách vang lên một âm thanh thủy tinh vỡ to lớn lanh lảnh. Lòng Giang Hoài Khê cả kinh, điện thoại cũng không kịp cúp, liền đứng lên chạy về phía phòng sách.
Vừa vào phòng sách, đập vào mắt chính là Lục Tử Tranh ngồi ở trước laptop, ngơ ngác nhìn thủy tinh vỡ trên đất, lệ rơi đầy mặt.
Giang Hoài Khê bước nhanh vào, vừa hấp tấp để xuống di động hướng về trên bàn sách xong là liền đưa tay ôm Lục Tử Tranh sát vào trong ngực, vừa xoa nhẹ đầu cô, vừa ôn giọng hỏi thăm cô: "Tử Tranh, sao vậy?"
Lục Tử Tranh nằm nhoài trong lòng của nàng, nghẹn ngào lên tiếng: "Hoài Khê, chị Bách Hàm xảy ra chuyện rồi, chị ấy xảy ra chuyện rồi..."
Giang Hoài Khê "lộp cộp" một tiếng trong lòng, tên "Giang Vong" này chợt lóe lên trong đầu, chẳng lẽ... Ánh mắt của nàng tìm đến phía máy tính, đúng như dự đoán, trang web đang dừng lại ở trong lá thư đúng giờ mà Hứa Bách Hàm gửi đến Lục Tử Tranh. Giang Hoài Khê vừa nhẹ giọng an ủi Lục Tử Tranh: "Đừng vội, Tử Tranh, không sao đâu, đàn chị sẽ không sao đâu...", vừa lướt nhanh như gió mà xem hết mail.Nàng đưa tay nắm lấy di động bên cạnh, nhìn thấy màn hình hiện lên còn đang nói chuyện điện thoại, vội vã nói một câu "Nói sau" với Giang Hoài Xuyên, liền cúp điện thoại của cậu, sau đó, cấp tốc bấm điện thoại của Hứa Bách Hàm, mở loa ngoài ra, nói cho Lục Tử Tranh: "Cậu đừng gấp, tôi gọi điện thoại chị ấy xem sao."
Lục Tử Tranh ngẩng đầu, khóe mắt còn mang theo nước mắt, tràn đầy căng thẳng cùng chờ mong mà cùng với Giang Hoài Khê đợi điện thoại được nhận.
Vào thời khắc này, mỗi giây đều có vẻ dài lâu như thế, mỗi lần nghe thấy một tiếng "tít" vang lên, tim Giang Hoài Khê liền tăng thêm một nhịp, chị cúi đầu, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt của Lục Tử Tranh, an ủi Lục Tử Tranh: "Không sao đâu, không sao đâu..." Lại rõ ràng cũng cảm nhận được, ngón tay của nàng, đang nhẹ run rẩy trong vô thức...
"Hoài Khê..." Sau khi chờ đợi thật lâu, điện thoại, rốt cuộc cũng được nối. Vui mừng chính là, đầu điện thoại kia vang lên, là thanh âm dịu dàng dễ nghe quen thuộc ấy của Hứa Bách Hàm.
Giang Hoài Khê cùng Lục Tử Tranh không hẹn mà cùng thở ra một hơi nhẹ nhõm thật dài.
Lục Tử Tranh mừng đến phát khóc, mang theo giọng nghẹn ngào nói: "Chị, chị, chị vẫn còn, chị không sao, quá tốt rồi, quá tốt rồi..."
Hứa Bách Hàm hơi run run, vội an ủi Lục Tử Tranh: "Tử Tranh, đừng khóc, sao vậy, chị ở đây..." Vừa dứt lời, chị tựa như chợt nhớ ra gì đó, vội ảo não bảo: "Tử Tranh, ngoan, không khóc, chị hiểu rồi, em nhận được mail rồi phải không? Chị không sao mà, dọa đến em, khiến các em sợ bóng sợ gió một hồi, là chị sai rồi. Ngoan, đừng khóc, đều qua rồi..."
Lục Tử Tranh nghẹn ngào tự trách nói: "Chị, đều là em không tốt, em không giúp được chị chút xíu nào, đã bảo là sẽ giúp chị, kết quả lại vẫn khiến chị lo lắng cho em, em gì cũng không làm, may là, may là chị không sao..."
Hứa Bách Hàm dịu dàng an ủi: "Đồ ngốc, nói ngốc gì đó, em có lỗi gì, chị không có trách em chút nào cả, đừng nghĩ lung tung." Nói xong, chị ngừng lại một chút, hỏi: "Hoài Khê, em đang nghe ư?"
Giang Hoài Khê ôm Lục Tử Tranh, vỗ nhè nhẹ lưng Lục Tử Tranh an ủi cô, nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Đàn chị, em đang."
Hứa Bách Hàm nói: "Hoài Khê, chị không sao, nhưng Giang Vong bị thương nhẹ, hiện tại đang dưỡng thương ở nhà chị bên Lâm Châu, chuyện bên chỗ bệnh viện, phải phiền em xin giúp nghỉ dài hạn rồi."
Giang Hoài Khê nghe thấy Giang Vong bị thương, lông mày hơi nhíu lên, điềm tĩnh bảo: "Được, chuyện bên bệnh viện không sao đâu. Thương thế của Giang Vong có nặng không?"
Hứa Bách Hàm nhẹ giọng nói: "Em ấy lăn xuống từ trên thang lầu, cánh tay và xương đùi bị nứt, bác sĩ nói phải cần an dưỡng một tháng, không có vấn đề nghiêm trọng gì đâu, đừng lo lắng."
Giang Hoài Khê nghe vậy, thoáng yên lòng. Lục Tử Tranh ở bên cạnh, nghe chị bảo thế thì có hơi ngỡ ngàng, có quan hệ gì với Giang Vong? Cô nghi hoặc mà nhìn về phía Giang Hoài Khê, Giang Hoài Khê khép mắt, thở dài, nói: "Để đàn chị giải thích với cậu đi." Nói xong, tắt loa ngoài, đưa điện thoại cho Lục Tử Tranh.Hứa Bách Hàm giải thích ngọn nguồn xong với Lục Tử Tranh, khi Lục Tử Tranh cúp điện thoại, đã là đêm khuya.
Lục Tử Tranh tắm rửa xong trở về phòng ngủ, nhìn thấy Giang Hoài Khê đang bật một chiếc đèn nhỏ để đọc sách, thấy cô vào, liền khép sách bỏ ở bên cạnh.
Lục Tử Tranh bước nhanh đi qua, bò lên ổ giường tiến vào trong lòng Giang Hoài Khê, rầu rĩ bảo: "Sao lúc trước cậu không kể tôi nghe chuyện chị ấy tìm được Vân Bạc."
Giang Hoài Khê vê tóc dài của cô, cười nhẹ nói: "Không vui à?"
Lục Tử Tranh rầu rĩ hừ một tiếng, hồi lâu bảo: "Không có, tôi biết, cậu cũng như chị ấy, là sợ tôi lo lắng."
Giang Hoài Khê ôm cô, cười không nói gì.
Lục Tử Tranh do dự chốc lát, ngẩng đầu lên nhìn về phía Giang Hoài Khê, dò hỏi: "Hoài Khê, chúng ta có thể về Lâm châu sớm hơn được không? Tôi định đi thăm chị ấy, tận mắt xác nhận chị ấy không sao tôi mới yên tâm."
Giang Hoài Khê cong cong khóe môi, nhẹ "ừ" một tiếng, ưng thuận bảo: "Được, tôi cũng có ý này. Chiều mai được không? Sáng chúng ta dậy sớm chút để thu dọn đồ đạc, sau bữa trưa thì đi từ biệt với thím Lâm, rồi trở về, được không?"
Lục Tử Tranh nhẹ gật đầu ở trong lòng nàng, hài lòng nói: "Được." Cô cao hứng cạ cạ bụng của Giang Hoài Khê, nhịn không được cảm khái ca ngợi: "Hoài Khê cậu tốt quá..."
Giang Hoài Khê cúi đầu hôn sườn mặt của cô một cái, cười nói: "Cậu đang cạ nơi nào đấy, không tính đi ngủ hử?"
Trong nháy mắt, Lục Tử Tranh buông lỏng tay ra, bật về lại vị trí nằm của mình, nhắm hai mắt nói: "Ngày mai phải dậy sớm, không được phép xằng bậy, phải ngủ thôi, ngủ ngon."
Giang Hoài Khê nhìn cô, cười cười một cách cưng chiều, cúi người xuống, ấn một nụ hôn dịu dàng xuống trán cô, nói: "Ừ, ngủ đi, ngủ ngon."
Giữa trưa ngày tiếp theo, sau khi qua quýt ăn cơm trưa xong, Giang Hoài Khê liền cùng Lục Tử Tranh thu dọn ổn thỏa đồ đạc, rồi tay nắm tay, đến nhà thím Lâm đăng môn bái biệt.
Được biết buổi chiều Giang Hoài Khê cùng Lục Tử Tranh sớm hạn rời khỏi, thím Lâm có phần giật mình, tay chân luống cuống nói: "Trước đây dì còn tưởng là các con sẽ ở thêm mấy ngày nữa, không phải Hoài Khê thích bánh bao thím làm sao, vốn đang dự định làm một ít để các con mang về, giờ chắc không kịp rồi, cả nhót tây [2] thím cũng hái rồi, đang chuẩn bị ngày mai chưng thành vại để các con mang về đây, còn cả, còn cả..." Người phụ nữ hiền lành, hiển nhiên có phần hoảng loạn.
Giang Hoài Khê đưa tay kéo lại tay thím Lâm, ôn giọng vỗ về bảo: "Không sao đâu thím Lâm, thím chuẩn bị hết chúng nó đi, chờ sang năm, con lại dẫn Tử Tranh về đây ăn nhé?" Trong lúc nói chuyện, nàng từ trong tay Lục Tử Tranh nhận lấy một bao lì xì, đưa cho thím Lâm bảo: "Đây là một chút tâm ý của con và Tử Tranh, cám ơn chiếu cố của thím trong quãng thời gian này."
Thím Lâm vội nới lỏng tay, định đẩy về bao lì xì: "Hoài Khê, cái này thím Lâm không cần đầu, con thu về đi."
Giang Hoài Khê lại khăng khăng nhất định phải để thím nhận lấy, sau vài lần từ chối, thím Lâm vẫn không cưỡng lại được các cô, mắt đỏ hoe nhận lấy.Khi rời khỏi nhà thím Lâm, thím Lâm vẫn lấy ra một túi lớn đặc sản địa phương lúc trước chuẩn bị, nhất định phải bảo Giang Hoài Khê mang đi, Giang Hoài Khê không lay chuyển được thím, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng mang đi.
Ra cửa, Giang Hoài Khê đi đằng trước, Lục Tử Tranh theo ở phía sau. Thím Lâm đóng cửa, muốn đi theo tiễn các cô, bước chân Lục Tử Tranh liền chậm lại, chờ thím Lâm đi cùng.
Thím Lâm cùng Lục Tử Tranh sóng vai từ từ đi tới, nhìn bóng lưng cao lớn của Giang Hoài Khê phía trước, thím Lâm bỗng nhiên mở miệng nghiêm túc bảo: "Tử Tranh, thím có mấy lời, không biết có nên nói hay không."
Lục Tử Tranh mỉm cười bảo: "Thím, không sao, thím nói đi, con nghe đây."
Hai tay thím Lâm bất giác vuốt lấy nhau một hồi, liếm môi một cái, mới băn khoăn bảo: "Quan hệ của con và Hoài Khê, sợ là, sợ là không có đơn giản như vậy đúng không..."
Bước chân Lục Tử Tranh hơi dừng lại một chút, trong lúc nhất thời, không biết nên nói tiếp thế nào.
Thím Lâm tựa như thấu rõ căng thẳng cùng bối rối của Lục Tử Tranh, thím từ ái mà cười cười bảo: "Thím không có ý tứ gì khác, con không cần phải sợ. Tuy rằng văn hóa thím không nhiều, nhưng thím cũng biết, cả một đời, con người ta sống có mưu cầu gì đâu, cũng chỉ là mưu cầu tự do vui vẻ thôi. Thím nhìn ra, Hoài Khê rất xem trọng rất quan tâm con, có con ở bên cạnh, Hoài Khê thay đổi rất nhiều, vui vẻ rất nhiều, vậy thì đủ rồi. Thím chỉ muốn nói, các con đều là đứa trẻ tốt nhất, sau khi về, cho dù xảy ra cái gì, các con đều phải bình tĩnh, người khác nói sao cũng không quan trọng, quan trọng nhất là cảm thụ của chính các con."
Lục Tử Tranh lại bất ngờ, lại cảm động, mũi hơi chua, nghiêm túc đáp: "Thím, chúng con sẽ."
Thím Lâm nhìn Giang Hoài Khê, thở dài, dắt tay Lục Tử Tranh, từ ái mà vỗ hai lần, lời nặng ý thâm bảo: "Hoài Khê là đứa trẻ nặng tâm tư, trong lòng ẩn giấu rất nhiều chuyện, gút thắt khó gỡ, có lúc, con phải kiên nhẫn một chút, nhưng nó tuyệt đối là một đứa trẻ tốt biết nghĩ cho người khác, đáng để phó thác."
Lục Tử Tranh đi theo thím Lâm, đưa ánh mắt cũng tìm đến phía Giang Hoài Khê. Cô nhớ tới trước đây không lâu, hình như Giang mẹ cũng đã nói lời tương tự với cô ở bệnh viện. Giang mẹ nói, Hoài Khê con bé có gút thắt, sợ là chỉ có con mới gỡ được. Hình như tất cả mọi người đều biết Hoài Khê cô ấy có gút thắt, chỉ có mình mình, không biết gì cả, thậm chí, không hề có cảm giác.
Đôi mắt Lục Tử Tranh không khỏi ảm đạm, lòng chìm xuống.
Giang Hoài Khê cảm nhận được hai người phía sau hình như vẫn chưa theo kịp, không khỏi mà chợt có chút kỳ quái. Nàng quay người về, mang theo chút nghi hoặc, cười nhẹ một tiếng mà nhìn về phía hai người.
Trong tích tắc khi Lục Tử Tranh thấy rõ nụ cười của Giang Hoài Khê, cảm thấy nặng trĩu và sầu lo của trái tim, trong chớp nhoáng, tựa hồ cũng tan thành mây khói.
Cô không biết, gút thắt của Giang Hoài Khê rốt cuộc là gì, nhưng cô biết, nụ cười của Giang Hoài Khê Giang Hoài Khê, thật sự rất quan trọng đối với cô.
Cô khép đôi mắt, trả lời thím Lâm: "Thím Lâm, con nhất định sẽ." Nói xong, cô nhấc bước chân lên, nhẹ nhàng sánh kịp Giang Hoài Khê, năm ngón tay ôm chặt chẽ bàn tay của Giang Hoài Khê, nở nụ cười tỏa sáng đối với nàng, sóng vai cùng Giang Hoài Khê đợi thím Lâm lên.
Hoài Khê, nếu đây là trở ngại cuối cùng của chúng ta, vậy tôi đồng ý kiên nhẫn đợi chờ, chờ một ngày, cậu sẽ bằng lòng dắt tay tôi cùng nhau vượt qua.
Tôi tin, nếu tôi có đủ kiên nhẫn, cho cậu đủ lòng tin, cuối cùng cũng có một ngày, cậu sẽ nguyện ý, để tôi tự tay, mở ra gút thắt quấn quanh nhiều năm này, tay bắt tay, cùng nhau kết nó thành nút thắt đồng tâm để vì vẻ vang của tình yêu chúng ta, vĩnh viễn không bao giờ tiêu tan.
Chú thích:
[1] tá ma giết lừa: lợi dụng việc xay (lúa) để giết lừa, cối xay xưa có đòn dài cho người hoặc ngựa, lừa kéo/đẩy xay.
[2] nhót tây: Nhót tây, tỳ bà, hay lô quất (danh pháp hai phần: Eriobotrya japonica) là một loài cây mộc, cho trái ăn được thuộc họ Rosaceae.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook