Cô Trịch Ôn Nhu
-
Chương 56
Trong đêm yên tĩnh, Giang Hoài Khê và Lục Tử Tranh ở trong căn nhà tối om, chỉ có cửa phòng sách đang mở, tỏa ra một vùng sáng ngời mờ ấm.
Trước bàn đọc sách, Giang Hoài Khê ngồi nghiêm chỉnh, một tay đặt trên bàn phím, một tay nắm con chuột, đang nghiêm túc sửa bức ảnh chụp vào ngày thanh minh kia. Bên cạnh, Lục Tử Tranh một tay nâng má, hơi hơi hí mắt, đôi mắt cũng sít sao chặt vào trên màn hình máy vi tính của Giang Hoài Khê, nghiêm túc trông coi.
Dưới trời quang xanh thẳm, trong một phiến rừng rậm trúc dài xanh tươi, Lục Tử Tranh quay đầu lại mỉm cười, mái tóc đẹp tung bay... Lại một bức ảnh đẹp mới ra lò nữa.
Nét mặt Lục Tử Tranh không nhịn được cong cong, than thở một câu: “Đẹp quá...”
Giang Hoài Khê liếc mắt nhìn Lục Tử Tranh một chút, kiêu căng bảo: “Có lẽ là kỹ thuật tốt.”
Lục Tử Tranh khẽ cười một tiếng, không phục bảo: “Lẽ nào không phải là bởi vì bề ngoài người mẫu đẹp ư?”
Giang Hoài Khê liếc nhìn Lục Tử Tranh một chút, hai hàng lông mày hơi chau lại, cụp cụp cụp mà click con chuột mấy lần, mở ra vài tấm hình Lục Tử Tranh chụp giúp nàng, đặt đến bên cạnh tấm hình nàng chụp giúp Lục Tử Tranh, một trái một phải, tỉ lệ rõ ràng.
Lục Tử Tranh thân cao chân dài, nói cười xinh đẹp, Giang Hoài Khê thân rộng thể béo, vẻ mặt dữ tợn, không phải là đang mắt trợn trắng thì là đang trừng mắt, trong chớp nhoáng khi nhìn thấy kiệt tác của mình, Lục Tử Tranh liền không nhịn được phì một tiếng bật cười.
Giang Hoài Khê khẽ hừ một tiếng, nói: "Cậu khẳng định, cậu không phải là đang hắc (bôi đen) tôi sao? Hầu như là cậu toàn chụp mấy cái mặt troll [1] cho tôi thôi."
Lục Tử Tranh nhìn xem vẻ mặt mắt trợn trắng phá hình tượng hiếm thấy trăm năm của Giang Hoài Khê, thực sự là càng xem càng buồn cười, nằm sấp cười ở trên cánh tay Giang Hoài Khê. Giang Hoài Khê nhìn dáng vẻ vui vẻ không chút nào biết sai của cô, tức giận mà cụp cụp tắt hết hình ảnh, ghét bỏ mà giật cánh tay của mình ra, định tránh thoát Lục Tử Tranh.
Lục Tử Tranh thấy tình thế không ổn, thật vất vả mới dừng lại được, cười ỉu xìu, yếu ớt nói: “Tôi sai rồi, sau này tôi nhất định khiêm tốn thỉnh giáo cậu mà.” Nói xong, cô lại dừng một chút, nịnh hót hỏi: “Hoài Khê, trước kia cậu từng học nhiếp ảnh sao, tôi cảm thấy, dáng vẻ của cậu vô cùng chuyên nghiệp, vô cùng thành thục.”
Giang Hoài Khê nhàn nhạt đáp “ừ” một tiếng, giải thích: “Trước đây lúc tôi còn nhỏ, bởi vì thân thể không khỏe cho lắm, nên lúc trong nhà ra ngoài du lịch, tôi đều không thể đi cùng, lần nào cũng chỉ có thể xem các bức ảnh họ mang về, để hiểu rõ mỗi nơi họ đi qua, hiểu rõ, thế giới bên ngoài. Về sau, tôi chợt yêu mất phương thức ghi chép như vậy, chăm chỉ học nhiếp ảnh một quãng thời gian, kể ra, tôi còn đã từng mộng tưởng, sau này lớn lên muốn làm một nhiếp ảnh gia đi khắp thế giới...”
Lục Tử Tranh nằm sấp trên cánh tay Giang Hoài Khê, chỉ hơi trầm ngâm, nghi hoặc bảo: “Vậy sau này, tại sao lại không muốn nữa?”
Giang Hoài Khê trầm mặc một chút, rất lâu, mới hơi cong khóe môi, chăm chú nhìn Lục Tử Tranh, cười nói: “Có lẽ, là vì có bận tâm chăng.”
Lục Tử Tranh ngước mắt nhìn ánh mắt sáng rực của Giang Hoài Khê, bỗng chốc hai má liền đỏ ửng, cúi đầu, hừ hừ hai tiếng: “Cậu học được miệng lưỡi trơn tru như thế lúc nào vậy, còn biết dùng lời ngon tiếng ngọt lừa người ta nữa.”
Giang Hoài Khê khẽ cười một tiếng, dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ tóc trên đỉnh đầu Lục Tử Tranh, thanh âm lạnh nhạt nhất quán mang theo dịu dàng rõ thấy: “Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu có thích nghe hay không? Hửm? Thích nghe không?”
Lục Tử Tranh dùng hai má ấm áp cọ cọ cánh tay Giang Hoài Khê, hừ nhẹ nói: “Không thích...”
Giang Hoài Khê nhíu mày, bảo: “Eh? Vậy sau này tôi không nói nữa là được.”
Lục Tử Tranh bất mãn mà dùng cằm chọt chọt cánh tay Giang Hoài Khê, Giang Hoài Khê cười đưa một cái tay khác ra, xoa nhẹ tóc Lục Tử Tranh.
Một lát sau, Giang Hoài Khê chợt hỏi Lục Tử Tranh: “Tử Tranh, ước mơ lúc nhỏ của cậu là gì?”
Lục Tử Tranh hơi sững sờ, sau đó cười nói: “Lâu quá rồi, có hơi nhớ không rõ nữa.”
Giang Hoài Khê hơi nhíu mày, bất mãn nói: “Thế bây giờ, hãy cố gắng nhớ lại đi.”
Lục Tử Tranh ngước mắt nhìn Giang Hoài Khê, thấy trong tròng mắt đen xinh đẹp ấy của Giang Hoài Khê, tràn đầy nghiêm túc, lòng cũng không khỏi mà run lên, nghiêm túc dần. Cô thở dài, nói: “Hồi đó rất thích đọc sách, đã từng rất nghiêm túc mà định làm một giáo viên Ngữ Văn ở đại học, làm kiêm cả một nhà văn, lúc nghỉ đông và nghỉ hè, có thể đi du lịch khắp nơi, hoặc gửi bản thảo cho tạp chí, trôi qua một cuộc sống nhàn nhã lại tự tại.”
Giang Hoài Khê nhẹ "ừ" một tiếng, hỏi: "Vậy sau đó, sao lại đổi sang học ngành kinh tế?
Lục Tử Tranh lặng im một chút, sau đó, mang theo chút tự giễu mà nở nụ cười: “Có lẽ sau đó cảm thấy, cuộc sống cần nên thực tế một chút, học ngành kinh tế, không cần học cao học, có thể sớm chút ra làm việc kiếm tiền, lương cũng cao hơn một chút so với giáo viên nữa.” Nói xong, cô có phần tịch mịch mà hờ hững hỏi Giang Hoài Khê: “Sau khi cha đi rồi, tôi càng ngày càng ngộ ra, mình đã không còn tư cách để ngây thơ nằm mơ nữa. Hoài Khê, cậu có cảm thấy tôi quá thực tế hay không?”
Giang Hoài Khê nhẹ kê cằm trên đầu Lục Tử Tranh, tay nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt của Lục Tử Tranh, ôn giọng nói: “Sao sẽ? Tử Tranh, tôi chỉ cảm thấy đau lòng hơn.”
Năm tư đại học, Giang Hoài Khê đã từng nghe giảng viên tiếc cho Lục Tử Tranh. Khi đó, giảng viên vô cùng đánh giá cao Lục Tử Tranh, cho rằng, cô cần nên có nhiều đất dụng võ, kiến nghị Lục Tử Tranh sau khi tốt nghiệp thì ra nước ngoài học, hoặc là, nếu không muốn xuất ngoại, học viện cũng có chỉ tiêu bảo nghiên [2], hi vọng Lục Tử Tranh có thể nghiêm túc suy xét một chút. Nhưng mà, Lục Tử Tranh lại cố chấp mà một hơi từ chối hai đề nghị này, kiên quyết mà tỏ ý, không có ý hướng như thế. Các giảng viên đều không rõ nguyên nhân, Giang Hoài Khê lại đoán được.
Lục Tử Tranh sao cô ấy sẽ yên tâm xuất ngoại để lại một mình Lục mẹ sống ở quốc nội được? Huống chi, xuất ngoại cần tiền, học cao học cũng cần tiền, Lục Tử Tranh hiểu chuyện như vậy, làm gì cam lòng để cho Lục mẹ vất vả thêm mấy năm, chỉ sợ là, hận không thể sớm tốt nghiệp một chút, sớm làm việc để giảm bớt áp lực cho Lục mẹ.
Khi đó, lòng Giang Hoài Khê có thiên ngôn vạn ngữ định nói cho Lục Tử Tranh, định làm cho cô yên tâm, định bỏ vốn để cho cô đi học, định giúp cô chăm sóc Lục mẹ, định rất nhiều rất nhiều... Nhưng mà, nàng duy độc thiếu một loại, là thân phận để giúp cô một cách không chút nào giữ lại như kia.
Nàng biết, Lục Tử Tranh sẽ không chấp nhận đâu. Vì thế, sau cùng, nàng chỉ có thể đau lòng mà nhìn Lục Tử Tranh, buông tha cho tương lai có thể tốt hơn có thể sáng ngời hơn, nhìn cô, một đường lăn bò mò mẫm mà từ từ tốt dần lên...
Giờ đây, nàng rốt cuộc, có thân phận trọn vẹn để sủng cô, yêu cô, cả thỏa mãn cô rồi.
Giang Hoài Khê ôn giọng nghiêm túc nói với Lục Tử Tranh: “Tử Tranh, bây giờ cậu có tôi rồi, tôi cho cậu tư cách để ngây thơ, cho cậu tư cách để nằm mơ, cho cậu tư cách để tùy hứng, đừng, lại ấm ức bản thân nữa.”
Lục Tử Tranh cúi đầu, không dám nhìn Giang Hoài Khê, cảm động đỏ cả vành mắt, nhưng vẫn cố ý ổn định thanh âm để cười nhạo Giang Hoài Khê: “Cậu xem, cậu lại bắt đầu tiến hành công kích mật ngọt chết ruồi với tôi rồi.”
Giang Hoài Khê cười nói: “Bởi vì cậu thích nghe mà.” Dứt lời, nàng lại nghiêm túc nói: “Tử Tranh, nào chúng ta quay về rồi, chúng ta cùng nhau đi thực hiện giấc mơ ban đầu của cậu được không?”
Lục Tử Tranh nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu, không hiểu mà nhìn Giang Hoài Khê.
Giang Hoài Khê hơi cong khóe môi, nháy mắt một cái hỏi Lục Tử Tranh: “Còn muốn làm một giáo viên, làm một nhà văn không?”
Lục Tử Tranh có phần do dự hỏi nàng: “Còn có thể ư?”
Giang Hoài Khê cười, thanh âm hờ hững nhưng dịu dàng kiên định: “Đương nhiên còn có thể.”
Nàng nói: “Nếu như cậu đồng ý, chờ cỡ tháng Năm chúng ta về Lâm Châu, tôi giải quyết chuyện đính hôn của Hoài Xuyên và một ít chuyện của công ty xong, chúng ta liền đi liên hệ nhà trường cùng giáo viên hướng dẫn, chuẩn bị cuộc thi cho tháng Mười Hai. Tôi và cậu, cùng nhau về trường làm học sinh, có được hay không?”
Nói xong, nàng nhìn thấy con mắt Lục Tử Tranh trợn trừng lên, ánh mắt óng a óng ánh, tràn đầy chờ mong, thế là, thanh âm đã mềm còn mềm hơn, nhìn Lục Tử Tranh chăm chú, bắt đầu vạch ra bản kế hoạch vì mai sau của các cô: “Chúng ta chọn chung một trường học chung một giáo viên hướng dẫn, có thể mỗi ngày cùng nhau vào học rồi tan học, tôi ngồi cạnh cậu chắc cậu không bất mãn nữa đâu ha. Nếu như cậu muốn, chúng ta còn có thể ứng cử gia nhập radio vườn trường, cậu viết bản thảo, tôi phát thanh. Chờ thêm mấy năm, chúng ta tốt nghiệp, cậu muốn làm giáo viên thì làm giáo viên, muốn làm nhà văn thì làm nhà văn, muốn đi du lịch thì đi du lịch, tôi đều ở bên cậu. Chờ khi cậu cảm thấy thích hợp rồi, chúng ta sinh thêm một đứa bé, cùng với nó từ từ lớn lên, đôi ta cùng nhau già dần, xem thời gian, rồi từ từ mà nhắm mắt đi...”
Lục Tử Tranh vốn đang nghe đến cả mặt ước mơ, nhưng nghe đến nửa câu nói sau của Giang Hoài Khê, đột nhiên trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: “Chờ chút, sinh con?”
Giang Hoài Khê nhíu nhíu mày, nghiêm túc nói: “Cậu không muốn?”
Lục Tử Tranh cắn cắn môi, có phần cà lăm bảo: “Không phải, tôi... Tôi rất thích con nít. Chính là, cậu sinh hay tôi sinh... Sao... Sao có thể sinh được...”
Giang Hoài Khê nhíu mày, đắc ý bình tĩnh như chuyện đương nhiên: “Hửm, cậu là thụ, đương nhiên là cậu sinh rồi...”
Vẻ mặt Lục Tử Tranh nhất thời có chút hóa đá.
Giang Hoài Khê nhìn dáng vẻ sững sờ của Lục Tử Tranh, không nhịn được nhẹ nhàng cười ra tiếng, chọt chọt gò má Lục Tử Tranh, an ủi: “Ừm, đây là chuyện rất lâu sau này, chúng ta có thể đại chiến thêm 300 hiệp phân công thụ mà, cậu cũng đừng nản chí ngã lòng sớm như vậy chứ, cố lên cố lên.”
Lục Tử Tranh thật là: “...”
Đêm dần dần mà khuya hơn, Giang Hoài Khê đang tiếp tục sửa ảnh, Lục Tử Tranh cũng mở ra một cái laptop khác, bảo Giang Hoài Khê gửi vài tấm hình cho cô, sau đó, mở ra phần mềm sửa ảnh, cùm cụp cùm cụp click con chuột, nghiêm túc chỉnh sửa.
Kim giờ chậm chạp, rốt cuộc chỉ về mười một giờ, Giang Hoài Khê cảm thấy gần như cần nên ngủ rồi, thu xếp lại file một thoáng, liền tắt máy vi tính đi.
Lục Tử Tranh hình như chưa còn chưa làm xong, bảo Giang Hoài Khê đi tắm trước, thêm một lúc nữa là cô xong rồi. Thế là, Giang Hoài Khê liền ra phòng sách, sau khi tắm táp xong xuôi xong, liền trở về phòng ngủ mở lên một ngọn đèn nhỏ chờ Lục Tử Tranh làm xong.
Cuối cùng, đại khái là qua mười mấy phút nữa, Lục Tử Tranh mới ôm laptop trở về phòng ngủ. Cô tựa như thể hiến vật quý mà chuyển hướng màn hình laptop về phía Giang Hoài Khê, nói với Giang Hoài Khê: “Cho cậu xem thành quả bận rộn một buổi tối của tôi này...”
Giang Hoài Khê mang theo chút nghi hoặc cùng chờ mong, đưa tay nhận lấy laptop, lúc nhìn rõ, trong nháy mắt, mắt liền đen đi...
Quả thực chính là muốn hắc thêm cái mặt troll của nàng đây mà!
Trong bức ảnh đã được sửa lại, Giang Khê trượn ngược mắt trắng, quần áo trên người bị xóa đi, thay vào đó là áo giáp có hình dạng tương tự vẩy cá màu vàng shit? Cộng thêm, dưới chân còn giẫm lên một đống mây hình thù kỳ quái màu sắc rực rỡ...?
Ngay lúc Giang Hoài Khê giận dữ sắp lên tiếng mắng Lục Tử Tranh: “Bộ tối nay cậu muốn ngủ ghế sofa hả?”, bỗng nàng lơ đãng, nhìn thấy một hàng chữ Khải sơ sài dưới đáy ảnh, viết:
Khi còn bé, tôi cũng đã từng ảo tưởng thế này, hy vọng người yêu của tôi sẽ là một anh hùng cái thế, rồi một ngày, sẽ thân mặc giáp vàng thánh y, chân đạp Cân Đẩu Vân bảy màu, trong một nơi vạn người chú ý đến cưới tôi.
Hoài Khê, cám ơn người, vì đã thỏa mãn hết thảy ảo tượng của tôi đối với người yêu.
Sắc mặt Giang Hoài Khê, cuối cùng, từ từ hòa hoãn xuống, bên môi, dần lộ ra một nụ cười dịu dàng. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Tử Tranh đang đứng bên giường có phần khẩn trương chờ mong cùng thẹn thùng nhìn chăm chăm mình, nhíu mày, cười nói: “Thật sự là kỹ thuật rách nát đến thê thảm. Có điều, tôi rất thích.”
Giang Hoài Khê ngừng lại một chút, đưa tay ra, kéo tay Lục Tử Tranh lại, kéo Lục Tử Tranh vào trong lòng mình, ôm cô, kê đầu trên vai Lục Tử Tranh, ở bên tai cô dịu dàng lẩm bẩm bảo: “Tử Tranh, cám ơn cậu, cậu cũng là anh hùng cái thế của tôi. Đương nhiên, nếu như, kỹ thuật nhiếp ảnh cùng sửa ảnh của anh hùng có thể tốt hơn một chút, thì hoàn mỹ hơn rồi...”
Lục Tử Tranh: “...”
Chú thích:
[1] mặt troll: Nguyên văn là 表情包 (hán việt: Biểu tình bao) (tiếng Anh: Emotion), dùng để chỉ những emotion có kèm những hàng chữ mà mọi người lấy từ ngôi sao, trích dẫn, anime, phim,... Để bày tỏ cảm xúc riêng biệt.
[2] Bảo nghiên: Tên như ý nghĩa, chính là người được cử đi học không trải qua vài thủ tục thi viết sơ thí vân vân, mà thông qua một hình thức kiểm tra đánh giá thành tích học tập của học sinh, tổng hợp thêm tố chất vân vân, trong một phạm vi cho phép, trực tiếp tiếp bước lên cao học.
Trước bàn đọc sách, Giang Hoài Khê ngồi nghiêm chỉnh, một tay đặt trên bàn phím, một tay nắm con chuột, đang nghiêm túc sửa bức ảnh chụp vào ngày thanh minh kia. Bên cạnh, Lục Tử Tranh một tay nâng má, hơi hơi hí mắt, đôi mắt cũng sít sao chặt vào trên màn hình máy vi tính của Giang Hoài Khê, nghiêm túc trông coi.
Dưới trời quang xanh thẳm, trong một phiến rừng rậm trúc dài xanh tươi, Lục Tử Tranh quay đầu lại mỉm cười, mái tóc đẹp tung bay... Lại một bức ảnh đẹp mới ra lò nữa.
Nét mặt Lục Tử Tranh không nhịn được cong cong, than thở một câu: “Đẹp quá...”
Giang Hoài Khê liếc mắt nhìn Lục Tử Tranh một chút, kiêu căng bảo: “Có lẽ là kỹ thuật tốt.”
Lục Tử Tranh khẽ cười một tiếng, không phục bảo: “Lẽ nào không phải là bởi vì bề ngoài người mẫu đẹp ư?”
Giang Hoài Khê liếc nhìn Lục Tử Tranh một chút, hai hàng lông mày hơi chau lại, cụp cụp cụp mà click con chuột mấy lần, mở ra vài tấm hình Lục Tử Tranh chụp giúp nàng, đặt đến bên cạnh tấm hình nàng chụp giúp Lục Tử Tranh, một trái một phải, tỉ lệ rõ ràng.
Lục Tử Tranh thân cao chân dài, nói cười xinh đẹp, Giang Hoài Khê thân rộng thể béo, vẻ mặt dữ tợn, không phải là đang mắt trợn trắng thì là đang trừng mắt, trong chớp nhoáng khi nhìn thấy kiệt tác của mình, Lục Tử Tranh liền không nhịn được phì một tiếng bật cười.
Giang Hoài Khê khẽ hừ một tiếng, nói: "Cậu khẳng định, cậu không phải là đang hắc (bôi đen) tôi sao? Hầu như là cậu toàn chụp mấy cái mặt troll [1] cho tôi thôi."
Lục Tử Tranh nhìn xem vẻ mặt mắt trợn trắng phá hình tượng hiếm thấy trăm năm của Giang Hoài Khê, thực sự là càng xem càng buồn cười, nằm sấp cười ở trên cánh tay Giang Hoài Khê. Giang Hoài Khê nhìn dáng vẻ vui vẻ không chút nào biết sai của cô, tức giận mà cụp cụp tắt hết hình ảnh, ghét bỏ mà giật cánh tay của mình ra, định tránh thoát Lục Tử Tranh.
Lục Tử Tranh thấy tình thế không ổn, thật vất vả mới dừng lại được, cười ỉu xìu, yếu ớt nói: “Tôi sai rồi, sau này tôi nhất định khiêm tốn thỉnh giáo cậu mà.” Nói xong, cô lại dừng một chút, nịnh hót hỏi: “Hoài Khê, trước kia cậu từng học nhiếp ảnh sao, tôi cảm thấy, dáng vẻ của cậu vô cùng chuyên nghiệp, vô cùng thành thục.”
Giang Hoài Khê nhàn nhạt đáp “ừ” một tiếng, giải thích: “Trước đây lúc tôi còn nhỏ, bởi vì thân thể không khỏe cho lắm, nên lúc trong nhà ra ngoài du lịch, tôi đều không thể đi cùng, lần nào cũng chỉ có thể xem các bức ảnh họ mang về, để hiểu rõ mỗi nơi họ đi qua, hiểu rõ, thế giới bên ngoài. Về sau, tôi chợt yêu mất phương thức ghi chép như vậy, chăm chỉ học nhiếp ảnh một quãng thời gian, kể ra, tôi còn đã từng mộng tưởng, sau này lớn lên muốn làm một nhiếp ảnh gia đi khắp thế giới...”
Lục Tử Tranh nằm sấp trên cánh tay Giang Hoài Khê, chỉ hơi trầm ngâm, nghi hoặc bảo: “Vậy sau này, tại sao lại không muốn nữa?”
Giang Hoài Khê trầm mặc một chút, rất lâu, mới hơi cong khóe môi, chăm chú nhìn Lục Tử Tranh, cười nói: “Có lẽ, là vì có bận tâm chăng.”
Lục Tử Tranh ngước mắt nhìn ánh mắt sáng rực của Giang Hoài Khê, bỗng chốc hai má liền đỏ ửng, cúi đầu, hừ hừ hai tiếng: “Cậu học được miệng lưỡi trơn tru như thế lúc nào vậy, còn biết dùng lời ngon tiếng ngọt lừa người ta nữa.”
Giang Hoài Khê khẽ cười một tiếng, dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ tóc trên đỉnh đầu Lục Tử Tranh, thanh âm lạnh nhạt nhất quán mang theo dịu dàng rõ thấy: “Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu có thích nghe hay không? Hửm? Thích nghe không?”
Lục Tử Tranh dùng hai má ấm áp cọ cọ cánh tay Giang Hoài Khê, hừ nhẹ nói: “Không thích...”
Giang Hoài Khê nhíu mày, bảo: “Eh? Vậy sau này tôi không nói nữa là được.”
Lục Tử Tranh bất mãn mà dùng cằm chọt chọt cánh tay Giang Hoài Khê, Giang Hoài Khê cười đưa một cái tay khác ra, xoa nhẹ tóc Lục Tử Tranh.
Một lát sau, Giang Hoài Khê chợt hỏi Lục Tử Tranh: “Tử Tranh, ước mơ lúc nhỏ của cậu là gì?”
Lục Tử Tranh hơi sững sờ, sau đó cười nói: “Lâu quá rồi, có hơi nhớ không rõ nữa.”
Giang Hoài Khê hơi nhíu mày, bất mãn nói: “Thế bây giờ, hãy cố gắng nhớ lại đi.”
Lục Tử Tranh ngước mắt nhìn Giang Hoài Khê, thấy trong tròng mắt đen xinh đẹp ấy của Giang Hoài Khê, tràn đầy nghiêm túc, lòng cũng không khỏi mà run lên, nghiêm túc dần. Cô thở dài, nói: “Hồi đó rất thích đọc sách, đã từng rất nghiêm túc mà định làm một giáo viên Ngữ Văn ở đại học, làm kiêm cả một nhà văn, lúc nghỉ đông và nghỉ hè, có thể đi du lịch khắp nơi, hoặc gửi bản thảo cho tạp chí, trôi qua một cuộc sống nhàn nhã lại tự tại.”
Giang Hoài Khê nhẹ "ừ" một tiếng, hỏi: "Vậy sau đó, sao lại đổi sang học ngành kinh tế?
Lục Tử Tranh lặng im một chút, sau đó, mang theo chút tự giễu mà nở nụ cười: “Có lẽ sau đó cảm thấy, cuộc sống cần nên thực tế một chút, học ngành kinh tế, không cần học cao học, có thể sớm chút ra làm việc kiếm tiền, lương cũng cao hơn một chút so với giáo viên nữa.” Nói xong, cô có phần tịch mịch mà hờ hững hỏi Giang Hoài Khê: “Sau khi cha đi rồi, tôi càng ngày càng ngộ ra, mình đã không còn tư cách để ngây thơ nằm mơ nữa. Hoài Khê, cậu có cảm thấy tôi quá thực tế hay không?”
Giang Hoài Khê nhẹ kê cằm trên đầu Lục Tử Tranh, tay nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt của Lục Tử Tranh, ôn giọng nói: “Sao sẽ? Tử Tranh, tôi chỉ cảm thấy đau lòng hơn.”
Năm tư đại học, Giang Hoài Khê đã từng nghe giảng viên tiếc cho Lục Tử Tranh. Khi đó, giảng viên vô cùng đánh giá cao Lục Tử Tranh, cho rằng, cô cần nên có nhiều đất dụng võ, kiến nghị Lục Tử Tranh sau khi tốt nghiệp thì ra nước ngoài học, hoặc là, nếu không muốn xuất ngoại, học viện cũng có chỉ tiêu bảo nghiên [2], hi vọng Lục Tử Tranh có thể nghiêm túc suy xét một chút. Nhưng mà, Lục Tử Tranh lại cố chấp mà một hơi từ chối hai đề nghị này, kiên quyết mà tỏ ý, không có ý hướng như thế. Các giảng viên đều không rõ nguyên nhân, Giang Hoài Khê lại đoán được.
Lục Tử Tranh sao cô ấy sẽ yên tâm xuất ngoại để lại một mình Lục mẹ sống ở quốc nội được? Huống chi, xuất ngoại cần tiền, học cao học cũng cần tiền, Lục Tử Tranh hiểu chuyện như vậy, làm gì cam lòng để cho Lục mẹ vất vả thêm mấy năm, chỉ sợ là, hận không thể sớm tốt nghiệp một chút, sớm làm việc để giảm bớt áp lực cho Lục mẹ.
Khi đó, lòng Giang Hoài Khê có thiên ngôn vạn ngữ định nói cho Lục Tử Tranh, định làm cho cô yên tâm, định bỏ vốn để cho cô đi học, định giúp cô chăm sóc Lục mẹ, định rất nhiều rất nhiều... Nhưng mà, nàng duy độc thiếu một loại, là thân phận để giúp cô một cách không chút nào giữ lại như kia.
Nàng biết, Lục Tử Tranh sẽ không chấp nhận đâu. Vì thế, sau cùng, nàng chỉ có thể đau lòng mà nhìn Lục Tử Tranh, buông tha cho tương lai có thể tốt hơn có thể sáng ngời hơn, nhìn cô, một đường lăn bò mò mẫm mà từ từ tốt dần lên...
Giờ đây, nàng rốt cuộc, có thân phận trọn vẹn để sủng cô, yêu cô, cả thỏa mãn cô rồi.
Giang Hoài Khê ôn giọng nghiêm túc nói với Lục Tử Tranh: “Tử Tranh, bây giờ cậu có tôi rồi, tôi cho cậu tư cách để ngây thơ, cho cậu tư cách để nằm mơ, cho cậu tư cách để tùy hứng, đừng, lại ấm ức bản thân nữa.”
Lục Tử Tranh cúi đầu, không dám nhìn Giang Hoài Khê, cảm động đỏ cả vành mắt, nhưng vẫn cố ý ổn định thanh âm để cười nhạo Giang Hoài Khê: “Cậu xem, cậu lại bắt đầu tiến hành công kích mật ngọt chết ruồi với tôi rồi.”
Giang Hoài Khê cười nói: “Bởi vì cậu thích nghe mà.” Dứt lời, nàng lại nghiêm túc nói: “Tử Tranh, nào chúng ta quay về rồi, chúng ta cùng nhau đi thực hiện giấc mơ ban đầu của cậu được không?”
Lục Tử Tranh nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu, không hiểu mà nhìn Giang Hoài Khê.
Giang Hoài Khê hơi cong khóe môi, nháy mắt một cái hỏi Lục Tử Tranh: “Còn muốn làm một giáo viên, làm một nhà văn không?”
Lục Tử Tranh có phần do dự hỏi nàng: “Còn có thể ư?”
Giang Hoài Khê cười, thanh âm hờ hững nhưng dịu dàng kiên định: “Đương nhiên còn có thể.”
Nàng nói: “Nếu như cậu đồng ý, chờ cỡ tháng Năm chúng ta về Lâm Châu, tôi giải quyết chuyện đính hôn của Hoài Xuyên và một ít chuyện của công ty xong, chúng ta liền đi liên hệ nhà trường cùng giáo viên hướng dẫn, chuẩn bị cuộc thi cho tháng Mười Hai. Tôi và cậu, cùng nhau về trường làm học sinh, có được hay không?”
Nói xong, nàng nhìn thấy con mắt Lục Tử Tranh trợn trừng lên, ánh mắt óng a óng ánh, tràn đầy chờ mong, thế là, thanh âm đã mềm còn mềm hơn, nhìn Lục Tử Tranh chăm chú, bắt đầu vạch ra bản kế hoạch vì mai sau của các cô: “Chúng ta chọn chung một trường học chung một giáo viên hướng dẫn, có thể mỗi ngày cùng nhau vào học rồi tan học, tôi ngồi cạnh cậu chắc cậu không bất mãn nữa đâu ha. Nếu như cậu muốn, chúng ta còn có thể ứng cử gia nhập radio vườn trường, cậu viết bản thảo, tôi phát thanh. Chờ thêm mấy năm, chúng ta tốt nghiệp, cậu muốn làm giáo viên thì làm giáo viên, muốn làm nhà văn thì làm nhà văn, muốn đi du lịch thì đi du lịch, tôi đều ở bên cậu. Chờ khi cậu cảm thấy thích hợp rồi, chúng ta sinh thêm một đứa bé, cùng với nó từ từ lớn lên, đôi ta cùng nhau già dần, xem thời gian, rồi từ từ mà nhắm mắt đi...”
Lục Tử Tranh vốn đang nghe đến cả mặt ước mơ, nhưng nghe đến nửa câu nói sau của Giang Hoài Khê, đột nhiên trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: “Chờ chút, sinh con?”
Giang Hoài Khê nhíu nhíu mày, nghiêm túc nói: “Cậu không muốn?”
Lục Tử Tranh cắn cắn môi, có phần cà lăm bảo: “Không phải, tôi... Tôi rất thích con nít. Chính là, cậu sinh hay tôi sinh... Sao... Sao có thể sinh được...”
Giang Hoài Khê nhíu mày, đắc ý bình tĩnh như chuyện đương nhiên: “Hửm, cậu là thụ, đương nhiên là cậu sinh rồi...”
Vẻ mặt Lục Tử Tranh nhất thời có chút hóa đá.
Giang Hoài Khê nhìn dáng vẻ sững sờ của Lục Tử Tranh, không nhịn được nhẹ nhàng cười ra tiếng, chọt chọt gò má Lục Tử Tranh, an ủi: “Ừm, đây là chuyện rất lâu sau này, chúng ta có thể đại chiến thêm 300 hiệp phân công thụ mà, cậu cũng đừng nản chí ngã lòng sớm như vậy chứ, cố lên cố lên.”
Lục Tử Tranh thật là: “...”
Đêm dần dần mà khuya hơn, Giang Hoài Khê đang tiếp tục sửa ảnh, Lục Tử Tranh cũng mở ra một cái laptop khác, bảo Giang Hoài Khê gửi vài tấm hình cho cô, sau đó, mở ra phần mềm sửa ảnh, cùm cụp cùm cụp click con chuột, nghiêm túc chỉnh sửa.
Kim giờ chậm chạp, rốt cuộc chỉ về mười một giờ, Giang Hoài Khê cảm thấy gần như cần nên ngủ rồi, thu xếp lại file một thoáng, liền tắt máy vi tính đi.
Lục Tử Tranh hình như chưa còn chưa làm xong, bảo Giang Hoài Khê đi tắm trước, thêm một lúc nữa là cô xong rồi. Thế là, Giang Hoài Khê liền ra phòng sách, sau khi tắm táp xong xuôi xong, liền trở về phòng ngủ mở lên một ngọn đèn nhỏ chờ Lục Tử Tranh làm xong.
Cuối cùng, đại khái là qua mười mấy phút nữa, Lục Tử Tranh mới ôm laptop trở về phòng ngủ. Cô tựa như thể hiến vật quý mà chuyển hướng màn hình laptop về phía Giang Hoài Khê, nói với Giang Hoài Khê: “Cho cậu xem thành quả bận rộn một buổi tối của tôi này...”
Giang Hoài Khê mang theo chút nghi hoặc cùng chờ mong, đưa tay nhận lấy laptop, lúc nhìn rõ, trong nháy mắt, mắt liền đen đi...
Quả thực chính là muốn hắc thêm cái mặt troll của nàng đây mà!
Trong bức ảnh đã được sửa lại, Giang Khê trượn ngược mắt trắng, quần áo trên người bị xóa đi, thay vào đó là áo giáp có hình dạng tương tự vẩy cá màu vàng shit? Cộng thêm, dưới chân còn giẫm lên một đống mây hình thù kỳ quái màu sắc rực rỡ...?
Ngay lúc Giang Hoài Khê giận dữ sắp lên tiếng mắng Lục Tử Tranh: “Bộ tối nay cậu muốn ngủ ghế sofa hả?”, bỗng nàng lơ đãng, nhìn thấy một hàng chữ Khải sơ sài dưới đáy ảnh, viết:
Khi còn bé, tôi cũng đã từng ảo tưởng thế này, hy vọng người yêu của tôi sẽ là một anh hùng cái thế, rồi một ngày, sẽ thân mặc giáp vàng thánh y, chân đạp Cân Đẩu Vân bảy màu, trong một nơi vạn người chú ý đến cưới tôi.
Hoài Khê, cám ơn người, vì đã thỏa mãn hết thảy ảo tượng của tôi đối với người yêu.
Sắc mặt Giang Hoài Khê, cuối cùng, từ từ hòa hoãn xuống, bên môi, dần lộ ra một nụ cười dịu dàng. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Tử Tranh đang đứng bên giường có phần khẩn trương chờ mong cùng thẹn thùng nhìn chăm chăm mình, nhíu mày, cười nói: “Thật sự là kỹ thuật rách nát đến thê thảm. Có điều, tôi rất thích.”
Giang Hoài Khê ngừng lại một chút, đưa tay ra, kéo tay Lục Tử Tranh lại, kéo Lục Tử Tranh vào trong lòng mình, ôm cô, kê đầu trên vai Lục Tử Tranh, ở bên tai cô dịu dàng lẩm bẩm bảo: “Tử Tranh, cám ơn cậu, cậu cũng là anh hùng cái thế của tôi. Đương nhiên, nếu như, kỹ thuật nhiếp ảnh cùng sửa ảnh của anh hùng có thể tốt hơn một chút, thì hoàn mỹ hơn rồi...”
Lục Tử Tranh: “...”
Chú thích:
[1] mặt troll: Nguyên văn là 表情包 (hán việt: Biểu tình bao) (tiếng Anh: Emotion), dùng để chỉ những emotion có kèm những hàng chữ mà mọi người lấy từ ngôi sao, trích dẫn, anime, phim,... Để bày tỏ cảm xúc riêng biệt.
[2] Bảo nghiên: Tên như ý nghĩa, chính là người được cử đi học không trải qua vài thủ tục thi viết sơ thí vân vân, mà thông qua một hình thức kiểm tra đánh giá thành tích học tập của học sinh, tổng hợp thêm tố chất vân vân, trong một phạm vi cho phép, trực tiếp tiếp bước lên cao học.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook