Chương 898

“Nếu cô không chột dạ thì cần gì phải làm những chuyện đó? Cô đừng nói với cháu, nửa đêm cô âm thầm cho người đưa ông Cố đi là để hướng dẫn, trị liệu tâm lý cho ông ấy nhé? Cô nghĩ ai sẽ tin những lời nói đó?”.

Nghe Hứa Tịnh Nhi nói, vẻ mặt của Bạch Ngọc Phương càng lúc càng nghiêm trọng, sự khinh thường và kiêu ngạo trên mặt cũng đã tan biến. Bà ta mím môi, ánh mắt hơi lóe sáng.

Bà ta thật sự đã đánh giá thấp Hứa Tịnh Nhi.

Hóa ra… từ khi Tiêu Thuần về nhà ăn cơm, Hứa Tịnh Nhi đã đặt ra cái bẫy này. Từ khi cô hỏi về chuyện của ông cụ Cố, Tiêu Thuần đã đang phối hợp với Hứa Tịnh Nhi, dùng gậy ông đập lưng ông.

May là cho dù những gì Hứa Tịnh Nhi suy đoán đều là sự thật, cô vẫn thiếu một chứng cứ chí mạng đối với bà ta. Dù sao bây giờ ông cụ Cố cũng đã bị bà ta khống chế, chỉ cần ông cụ Cố không thể nói ra sự thật thì ai làm gì được bà ta?

Bạch Ngọc Phương duy trì sự thản nhiên cuối cùng trên mặt, thậm chí còn vỗ tay, cười nói: “Thật là đặc sắc! Tịnh Nhi, cháu không hổ danh từng là nhà báo, năng lực bịa chuyện vẫn thuộc hàng đỉnh cao. Nhưng cô vẫn nói câu nói đó, cháu cứ khăng khăng rằng cô rắp tâm hãm hại ông cụ, vậy cháu hãy lấy chứng cứ ra. Không có vật chứng thì ít nhất cũng phải có nhân chứng chứ?”.

“Đúng vậy, nói gì cũng cần có bằng chứng hết”, Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Nếu đã cần chứng cứ thì cháu sẽ đưa ra chứng cứ”.

“Chứng cứ của cháu chính là ông ấy”, Hứa Tịnh Nhi đưa tay lên chỉ về phía ông cụ Cố đang ở cạnh Bạch Ngọc Phương.

Tất cả mọi người đều nhìn theo hướng tay cô chỉ. Họ chỉ cảm thấy nực cười.

Ông cụ Cố đã nói rồi, rằng Bạch Ngọc Phương không hề làm hại ông ấy. Vậy mà Hứa Tịnh Nhi còn đưa ông cụ ra làm bằng chứng. Dù có cùng đường thì cũng không nên tạo ra trò cười như vậy chứ?

Bạch Ngọc Phương khựng người, sau đó cười lạnh lùng.

Bà ta vốn tưởng cô còn có con át chủ bài nào, xem ra bà ta đã không hề đoán nhầm. Cô chỉ còn mỗi ông cụ. Nếu như cô tưởng rằng ông cụ vẫn giữ được tỉnh táo dù đang bị bà ta thôi miên thì có lẽ cô đang đánh giá thấp bà ta quá.

Thắng thua đã phân định, Hứa Tịnh Nhi muốn phá vỡ đám cưới này là điều không thể nữa rồi.

Bạch Như Ngọc thản nhiên đáp lại: “Ồ”.

Vẻ mặt bà ta thách thức giống như đợi xem cô còn nói được gì nữa: “Vậy cháu nói xem ông cụ có thể trở thành bằng chứng thế nào đây? Nhưng lời ông ấy nói, mọi người đều nghe rõ. Dù cháu có hỏi hai lần, ba lần…thì cũng vậy mà thôi”.

“Đúng là như vậy”, Hứa Tịnh Nhi không hề phản bác.

“Vì khi đó ông đã bị cô thôi miên khống chế rồi nên đương nhiên sẽ không nói ra bất cứ điều gì mà cô không muốn. Thế nhưng…”

Cô dừng lại, chớp mắt và cười giảo hoạt, cố làm ra vẻ lo lắng: “Cô Bạch, e rằng lại khiến cô thất vọng rồi. Kế hoạch của cô công cốc rồi, vì đã tiêu tốn vào một người không mấy quan trọng”

“…”

Bạch Ngọc Phương chau mày: “Cháu nói gì?”

Hứa Tịnh Nhi không hề trả lời, chỉ hất cằm về phía ông cụ. Cô mím môi: “Ông để mọi người xem mình là ai đi”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương