Cô Tinh Bạn Mãn Nguyệt
-
Chương 13
13.
Diệp yên Nhiên nói nàng ta không liên quan gì đến mẫu phi của ta.
Nhưng ta để Sơ Nhất đi dò hỏi, tất cả những lời đồn đại về nàng ta đều là vô dụng và bất tài, còn đối với Tống Cô Tinh một lòng si mê.
Một người có khả năng tính toán mọi chuyện xảy ra đến cùng như thế không thể nào ngu xuẩn bất tài mới đúng.
Hơn nữa Diệp Yên Nhiên một mực né tránh Tống Cô Tinh, ta nghĩ thế nào đều không thể hiểu được.
Làm cho ta càng không hiểu chính là, cái lẩu nàng mang đến thế mà lại ngon như vậy.
Chỉ là đem những nguyên liệu bình thường cho vào nồi đun một chút liền có thể trở nên ngon như vậy.
"Sơ Nhất, lẩu này là đặc sản Tống quốc sao?" Ta hóp bụng, nhưng cái bụng hơi phồng lên cũng không xẹp bao nhiêu.
Ta chưa bao giờ thất lễ như vậy.
Cứ như vậy một ngày lại một ngày trôi qua, an nhàn lại tốt đẹp.
Tống Cô Tinh giống như có chút thích ta, động tác trên giường của hắn cũng không còn giống những ngày đầu tiên không chút thương tiếc.
Ta không biết hắn thích ta, là bởi vì công phu trên giường của ta hay là do những việc thường ngày.
Nhưng chỉ cần hắn thích ta một chút, như vậy là đủ.
Tống Cô Tinh nằm bên người ta, quấn quấn tóc của ta ở đầu ngón tay.
"Phụ hoàng của nàng mỗi tháng đều gửi đến cho nàng một bức thư" Hắn cười nói với ta.
Nụ cười của hắn bây giờ không còn lạnh lùng và xa cách như trước nữa.
Ta ở hắn trong lòng hắn, tìm vị trí thoải mái, nhẹ nhàng "Ờm" một tiếng.
Sau đó hắn khe khẽ thở dài, ta đột nhiên hỏi: "Điện hạ, người bây giờ có chút nào thích thiếp không?"
Lời này nói có chút hèn mọn.
Khác với thường ngày ta hay làm.
Tống Cô Tinh hẳn là cũng không nghĩ tới ta sẽ đột nhiên hỏi như vậy, sau một lúc lâu, hắn mới cũng nhẹ nhàng mà "Ờm" một tiếng.
Có cái "Ờm" này, ta cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Diệp Yên Nhiên thỉnh thoảng sẽ đến gặp ta với những món ăn mà ta chưa từng thấy qua trước đây, nàng ta không giải thích mấy thứ kì quái này từ đâu mà đến.
Ta cũng không nổi sát tâm với nàng ta.
Ngày hôm đó, nàng ta lại bưng một đĩa điểm tâm lại đây tìm ta, ta xem bụng chính mình, đã béo lên một vòng.
Ta bảo Sơ Nhất đem nàng ta và bánh đều đuổi ra ngoài.
"Điểm tâm này hôm nay ngươi mà không ăn, cam đoan ngươi sẽ hối hận!" Diệp Yên Nhiên rống lên với ta một câu.
Một chút bộ dạng tiểu thư khuê các cũng không có.
Ta thở dài, sờ sờ con mèo trong lòng cũng đã béo lên một vòng, để cho nàng ta mang theo điểm tâm tiến vào.
Thấy nàng ta cũng béo lên, ta đột nhiên cảm thấy lại ăn vài miếng nữa cũng không vấn đề.
Diệp Yên Nhiên đem điểm tâm bỏ vào trong miệng: "Sắp tới hội săn mùa đông rồi, lần này ta sẽ đi cùng."
Trong hai tháng này, mặc kệ là tham dự yến hội gì, nàng luôn có thể tìm được cái cớ hợp lý để né tránh.
Hiện tại bên ngoài lời đồn "Thái tử phi không được sủng" đã sớm truyền đến ồn ào huyên náo, còn có vài lời nói vô cùng khó nghe.
Ta còn để cho Cốc Dụ xử lý một một chút.
Lần này nàng ta lại đề nghị đi đi cùng chúng ta, ta có chút ngoài ý muốn.
Nhưng ta không hỏi.
Đối với Tống Cô Tinh cũng có chút ngoài ý muốn.
Cùng ngoài ý muốn còn có các hạ nhân, bởi vì bọn họ không nghĩ đến Diệp Yên Nhiên sẽ đi cùng với bọn ta.
Cho nên xe ngựa vẫn như trước, ba người cùng ngồi nên khó tránh có chút chật.
Tống Cô Tinh đứng ở cửa nói với tiểu đức tử: "Đi chuẩn bị thêm một chiếc."
Tiểu đức tử lĩnh mệnh chạy đi.
Tống Cô Tinh nhìn về phía Diệp Yên Nhiên, còn chưa nói, ta liền giữ chặt tay Diêp Yên Nhiên mở miệng: "Diện hạ hẳn là còn có sự vụ phải xử lý, thần thiếp liền cùng tỷ tỷ ngồi một chiếc xe ngựa đi."
Nếu là ta cùng Tống Cô Tinh ngồi một chiếc xe ngựa, lời nói bên ngoài hẳn là không thể dễ nghe.
Diệp Yên Nhiên ngày thường ở Đông cung, từ nhỏ lại được nuôi dưỡng trong khuê phòng, làm sao nghe nổi những lời khó nghe đó.
Cuối cùng ta trong lúc Tống Cô Tinh muốn nói lại thôi, lôi kéo tay Diệp Yên Nhiên lên xe ngựa.
Vừa lên xe ngựa, Diệp Yên Nhiên liền bật cười.
Ta càng nhìn, nàng ta càng cười.
"Công chúa, ngươi không thấy biểu tình của điện hạ đâu, cứ như muốn ăn thịt ta ấy." Nàng ta nháy mắt với ta, "Hay là ngươi bình thường khi ở cùng xe ngựa với điện hạ, còn làm cái gì khác trong đó?"
Nàng vừa nói, mặt ta liền nóng lên.
Bình thường ta cùng Tống Cô Tinh ngồi xe ngựa, đích thực sẽ có chút động tác.
Nhưng là ta với hắn ở chung, cũng không có cảm thấy cái gì.
Bị Diệp Yên Nhiên nhắc tới, hình như lại có chút phóng đãng.
Ta quay mặt qua chỗ khác, mặc kệ nàng ta, từ ngăn léo lấy ra một quyển sách.
Đó là sách mà Tống Cô Tinh thường ngày thích xem, ta ngẫu nhiên cũng sẽ đi theo nhìn một cái.
Hắn nói hắn thích như ta vậy.
Mọi chuyện đều có thể cùng hắn nói hai câu.
"Cố Nhã Vũ là người như thế nào?" Ta tùy ý lật một trang sách, như là vô tình hỏi.
Nói đến đây, Diêp yên Nhiên thực sự phấn khích, nàng nghiêng người về phía ta, đưa tay chặn sách của ta.
"Ta nói cho ngươi, nàng ta là một người hoàn hảo. Cái gì ngươi biết nàng đều biết làm, cái ngươi không biết nàng ta cũng biết làm, hơn nữa nàng ta không giống như ngươi đối với ai cũng lạnh như băng, nàng ta gặp ai đều cũng đều cười. Diện mạo xinh đẹp, đa tài đa nghệ, gia thế lại tốt. Trên cơ bản chính là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở."
Người gặp người thích.
Ta nhíu nhíu mày, nhìn nàng: "Ngươi cũng thích nàng ta?"
Nàng ôm cánh tay của ta: "Ta thích ngươi."
“Vậy Tống Cô Tinh sẽ thích nàng ta?" Ta theo bản năng hỏi.
Diệp Yên Nhiên thần bí nở nụ cười với ta: "Vốn dĩ là sẽ, hiện tại thì…"
Diệp yên Nhiên nói nàng ta không liên quan gì đến mẫu phi của ta.
Nhưng ta để Sơ Nhất đi dò hỏi, tất cả những lời đồn đại về nàng ta đều là vô dụng và bất tài, còn đối với Tống Cô Tinh một lòng si mê.
Một người có khả năng tính toán mọi chuyện xảy ra đến cùng như thế không thể nào ngu xuẩn bất tài mới đúng.
Hơn nữa Diệp Yên Nhiên một mực né tránh Tống Cô Tinh, ta nghĩ thế nào đều không thể hiểu được.
Làm cho ta càng không hiểu chính là, cái lẩu nàng mang đến thế mà lại ngon như vậy.
Chỉ là đem những nguyên liệu bình thường cho vào nồi đun một chút liền có thể trở nên ngon như vậy.
"Sơ Nhất, lẩu này là đặc sản Tống quốc sao?" Ta hóp bụng, nhưng cái bụng hơi phồng lên cũng không xẹp bao nhiêu.
Ta chưa bao giờ thất lễ như vậy.
Cứ như vậy một ngày lại một ngày trôi qua, an nhàn lại tốt đẹp.
Tống Cô Tinh giống như có chút thích ta, động tác trên giường của hắn cũng không còn giống những ngày đầu tiên không chút thương tiếc.
Ta không biết hắn thích ta, là bởi vì công phu trên giường của ta hay là do những việc thường ngày.
Nhưng chỉ cần hắn thích ta một chút, như vậy là đủ.
Tống Cô Tinh nằm bên người ta, quấn quấn tóc của ta ở đầu ngón tay.
"Phụ hoàng của nàng mỗi tháng đều gửi đến cho nàng một bức thư" Hắn cười nói với ta.
Nụ cười của hắn bây giờ không còn lạnh lùng và xa cách như trước nữa.
Ta ở hắn trong lòng hắn, tìm vị trí thoải mái, nhẹ nhàng "Ờm" một tiếng.
Sau đó hắn khe khẽ thở dài, ta đột nhiên hỏi: "Điện hạ, người bây giờ có chút nào thích thiếp không?"
Lời này nói có chút hèn mọn.
Khác với thường ngày ta hay làm.
Tống Cô Tinh hẳn là cũng không nghĩ tới ta sẽ đột nhiên hỏi như vậy, sau một lúc lâu, hắn mới cũng nhẹ nhàng mà "Ờm" một tiếng.
Có cái "Ờm" này, ta cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Diệp Yên Nhiên thỉnh thoảng sẽ đến gặp ta với những món ăn mà ta chưa từng thấy qua trước đây, nàng ta không giải thích mấy thứ kì quái này từ đâu mà đến.
Ta cũng không nổi sát tâm với nàng ta.
Ngày hôm đó, nàng ta lại bưng một đĩa điểm tâm lại đây tìm ta, ta xem bụng chính mình, đã béo lên một vòng.
Ta bảo Sơ Nhất đem nàng ta và bánh đều đuổi ra ngoài.
"Điểm tâm này hôm nay ngươi mà không ăn, cam đoan ngươi sẽ hối hận!" Diệp Yên Nhiên rống lên với ta một câu.
Một chút bộ dạng tiểu thư khuê các cũng không có.
Ta thở dài, sờ sờ con mèo trong lòng cũng đã béo lên một vòng, để cho nàng ta mang theo điểm tâm tiến vào.
Thấy nàng ta cũng béo lên, ta đột nhiên cảm thấy lại ăn vài miếng nữa cũng không vấn đề.
Diệp Yên Nhiên đem điểm tâm bỏ vào trong miệng: "Sắp tới hội săn mùa đông rồi, lần này ta sẽ đi cùng."
Trong hai tháng này, mặc kệ là tham dự yến hội gì, nàng luôn có thể tìm được cái cớ hợp lý để né tránh.
Hiện tại bên ngoài lời đồn "Thái tử phi không được sủng" đã sớm truyền đến ồn ào huyên náo, còn có vài lời nói vô cùng khó nghe.
Ta còn để cho Cốc Dụ xử lý một một chút.
Lần này nàng ta lại đề nghị đi đi cùng chúng ta, ta có chút ngoài ý muốn.
Nhưng ta không hỏi.
Đối với Tống Cô Tinh cũng có chút ngoài ý muốn.
Cùng ngoài ý muốn còn có các hạ nhân, bởi vì bọn họ không nghĩ đến Diệp Yên Nhiên sẽ đi cùng với bọn ta.
Cho nên xe ngựa vẫn như trước, ba người cùng ngồi nên khó tránh có chút chật.
Tống Cô Tinh đứng ở cửa nói với tiểu đức tử: "Đi chuẩn bị thêm một chiếc."
Tiểu đức tử lĩnh mệnh chạy đi.
Tống Cô Tinh nhìn về phía Diệp Yên Nhiên, còn chưa nói, ta liền giữ chặt tay Diêp Yên Nhiên mở miệng: "Diện hạ hẳn là còn có sự vụ phải xử lý, thần thiếp liền cùng tỷ tỷ ngồi một chiếc xe ngựa đi."
Nếu là ta cùng Tống Cô Tinh ngồi một chiếc xe ngựa, lời nói bên ngoài hẳn là không thể dễ nghe.
Diệp Yên Nhiên ngày thường ở Đông cung, từ nhỏ lại được nuôi dưỡng trong khuê phòng, làm sao nghe nổi những lời khó nghe đó.
Cuối cùng ta trong lúc Tống Cô Tinh muốn nói lại thôi, lôi kéo tay Diệp Yên Nhiên lên xe ngựa.
Vừa lên xe ngựa, Diệp Yên Nhiên liền bật cười.
Ta càng nhìn, nàng ta càng cười.
"Công chúa, ngươi không thấy biểu tình của điện hạ đâu, cứ như muốn ăn thịt ta ấy." Nàng ta nháy mắt với ta, "Hay là ngươi bình thường khi ở cùng xe ngựa với điện hạ, còn làm cái gì khác trong đó?"
Nàng vừa nói, mặt ta liền nóng lên.
Bình thường ta cùng Tống Cô Tinh ngồi xe ngựa, đích thực sẽ có chút động tác.
Nhưng là ta với hắn ở chung, cũng không có cảm thấy cái gì.
Bị Diệp Yên Nhiên nhắc tới, hình như lại có chút phóng đãng.
Ta quay mặt qua chỗ khác, mặc kệ nàng ta, từ ngăn léo lấy ra một quyển sách.
Đó là sách mà Tống Cô Tinh thường ngày thích xem, ta ngẫu nhiên cũng sẽ đi theo nhìn một cái.
Hắn nói hắn thích như ta vậy.
Mọi chuyện đều có thể cùng hắn nói hai câu.
"Cố Nhã Vũ là người như thế nào?" Ta tùy ý lật một trang sách, như là vô tình hỏi.
Nói đến đây, Diêp yên Nhiên thực sự phấn khích, nàng nghiêng người về phía ta, đưa tay chặn sách của ta.
"Ta nói cho ngươi, nàng ta là một người hoàn hảo. Cái gì ngươi biết nàng đều biết làm, cái ngươi không biết nàng ta cũng biết làm, hơn nữa nàng ta không giống như ngươi đối với ai cũng lạnh như băng, nàng ta gặp ai đều cũng đều cười. Diện mạo xinh đẹp, đa tài đa nghệ, gia thế lại tốt. Trên cơ bản chính là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở."
Người gặp người thích.
Ta nhíu nhíu mày, nhìn nàng: "Ngươi cũng thích nàng ta?"
Nàng ôm cánh tay của ta: "Ta thích ngươi."
“Vậy Tống Cô Tinh sẽ thích nàng ta?" Ta theo bản năng hỏi.
Diệp Yên Nhiên thần bí nở nụ cười với ta: "Vốn dĩ là sẽ, hiện tại thì…"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook