Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư
Chương 87: Ngoại truyện 3

"Chateau haut brion (*) ở bên này, bên kia là Bourgogne (*). Tiểu Khúc, cô cần gì, tôi đều có thể giúp." 

(*) Tên rượu Pháp 

Trong buổi tiệc, người phụ nữ nọ đang mặc một bộ trang phục hết sức khoa trương, mỗi bước đi của cô đều khiến người ta lo sợ cô sẽ đạp lên thân váy mà vấp ngã, nhưng cô vẫn vững vàng đi trên đôi giày cao mười ba phân. Cô nàng đứng bên cạnh Khúc Hi Chi, trang dung tinh xảo, khí chất cao quý. 

"Cảm ơn bà Ngô." Khúc Hi Chi trộm nhìn người đang trò chuyện với Cố Hi Chi ở phía xa, sau đó quay đầu lại lễ phép mỉm cười, "Tôi không uống rượu." 

Khúc Hi Chi nhận được lệnh cấm uống rượu của Cố Hi Chi cách đây một tháng. Ngày đó, Khúc Hi Chi đi xã giao rồi say xỉn về nhà, ai kia lo lắng cho bệnh tình của cô nên đã nghiêm trọng cảnh cáo. Mấy ngày sau, Khúc Hi Chi lại uống rượu về nhà, báo hại hai người cãi nhau rồi cụt hứng không vui, khiến đêm đó cô phải ngủ ngoài phòng khách. Sau mấy ngày dụ dỗ thì sắc mặt của Cố Hi Chi mới dần tốt lên, từ dạo đó, cô không được đụng vào rượu nữa. 

Cô gái trẻ bưng ly rượu nghiêng đầu cười bảo, "Tiểu Khúc, tôi dẫn cô đi gặp Ngô tiên sinh, không uống rượu là khó coi lắm nha." 

Khúc Hi Chi nghiêng đầu, rất nhanh cười nói, "Để tôi tự đi được rồi." 

Ngô tiên sinh trong miệng cô gái này chính là ông chủ của công ty Thời Đại. Tuy nhân vật có tiếng tăm này đã gần lục tuần, nhưng lại cưới được một cô vợ trẻ chừng hai mươi tuổi, cũng chính là vị Lục tiểu thư trước mặt cô đây. 

Ở tình huống bình thường, trường hợp xã giao ở nơi náo nhiệt này nhất định không thiếu thức ăn cao cấp và rượu vang trứ danh. Dù Khúc Hi Chi đã lường trước chuyện như thế rồi, nhưng vẫn tham dự cùng Cố Hi Chi. 

Hợp đồng của Cố Hi Chi và công ty Thời Đại còn những ba năm, nhưng họ thực sự không thèm để ý tới hoạt động của nàng nữa. Mấy tháng trước, Cố Hi Chi bị công ty ghẻ lạnh, tuy bản thân nàng cũng không để ý lắm, nhưng Khúc Hi Chi lại hy vọng có thể huỷ hợp đồng giúp nàng. 

Buổi tiệc sang trọng này không thiếu người nổi tiếng tham dự, những ngôi sao bình thường lấp la lấp lánh giờ cũng không còn chói mắt nữa. Buổi tiệc đã bắt đầu được hai tiếng, trong sàn nhảy có không ít trai xinh gái đẹp nhiệt tình cổ động cho DJ. Ánh đèn đủ màu chớp nhoáng liên tục chiếu lên quần áo của khách mời, khiến màu sắc trang trọng thêm đẹp tươi phơi phới. 

Khúc Hi Chi bưng ly rượu được ủ lâu năm theo cô Lục chen qua đoàn người đi tới chỗ Ngô tiên sinh. Vị Lục tiểu thư này mặc đồ trắng nạm kim cương nhiều đến mức khiến người ta nhìn chằm chặp không rời, còn Khúc Hi Chi chỉ mặc một chiếc váy đen đơn giản nhưng lại thu hút được sự chú ý khi đi kế cạnh. Vài cô gái trẻ trong buổi tiệc nhanh chóng xì xào bàn tán về hai người, đồng thời cũng truyền tới tai của Cố Hi Chi đang bàn chuyện âm nhạc với một Hoa kiều. 

"Bà Ngô thực sự là nữ vương, tuổi còn trẻ nhưng nhìn không ra chút rụt rè nào." 

"Oắt con không biết trời cao đất rộng là vậy đó, ăn mặc sang chảnh như vậy, chẳng khéo ông chủ Ngô sẽ không thỏa mãn được cô ta cho coi." 

"Cái gì mà oắt con, để lên được chức bà Ngô thì có thể dùng thủ đoạn bình thường hay sao?" 

... 

Cố Hi Chi đúng là không thèm để ý tới bọn họ, nhưng nàng lại bắt gặp Khúc Hi Chi đang cầm rượu trong tay. 

"Hôm qua ở Sydney, tôi tình cờ gặp Trầm Nhã và Nghê Tư tiểu thư. Nếu cô thấy hứng thú thì lần sau tôi sẽ giới thiệu cho cô biết." Hoa kiều tiên sinh nói xong thì ngẩng đầu thấy Cố Hi Chi có chút thất thần, còn nói thêm, "Cố tiểu thư?" 

Cố Hi Chi đột nhiên hoàn hồn, tầm mắt lập tức rời khỏi ly rượu trên tay Khúc Hi Chi, "Tôi có gặp Nghê Tư tiểu thư một lần..." 

... 

Tiệc rượu diễn ra đến giờ thứ ba thì khách mời đã vơi bớt một nửa. Khúc Hi Chi cáo biệt với ông chủ Ngô, sau đó quay đầu tìm Cố Hi Chi, nhưng tìm khắp bữa tiệc cũng không thấy tung tích nàng đâu. 

Về đến nhà đã mười một giờ đêm, Khúc Hi Chi chuẩn bị ổn thoả lời giải thích, nhưng cô khá bất ngờ khi nàng không khóa trái cửa nhà. Cô đẩy cửa đi vào thì thấy phòng ngủ phát ra ánh đèn, Cố Hi Chi cũng không khóa cửa phòng. Cô thở ra một hơi rồi đi vào trong. 

"Ngủ rồi à?" 

Cố Hi Chi quay người qua chỗ khác, không thèm để ý tới cô. 

Khúc Hi Chi thấy nàng tựa hồ đang khó chịu, dáng vẻ sắp phát giận đến nơi, cười nói, "Tôi đi tắm trước đã, lát nữa sẽ quay lại đây." 

Phòng tắm nhanh chóng truyền đến tiếng nước chảy, Cố Hi Chi vốn rất bực bội, nghe được tiếng nước càng ngủ không được, nàng quyết định ngồi dậy xem ti vi. 

TV đang chiếu chương trình cho thú cưng, Cố Hi Chi lập tức nhớ tới Thất Thất bị Lương Oanh chôm đi cũng cả tháng rồi, càng thêm sốt ruột. 

Tiếng chuông tin nhắn bỗng vang lên, Cố Hi Chi thuận tay vơ lấy điện thoại bên giường, nhìn xong lại phát hiện không phải điện thoại của mình reo, nàng liền vứt ngược lại lên giường. 

Ước chừng hai giây sau, Cố Hi Chi nhìn TV nhíu mày, lại nhanh chóng lấy điện thoại của Khúc Hi Chi. 

Màn hình hiện ra tin nhắn của người tên Lục Truyền Lâm, nội dung cũng không hoàn chỉnh, chỉ có nửa câu: Cảm ơn cô đã nể mặt tôi uống ly rượu ấy, cô đã về nhà chưa? Cô nghe ý kiến của tôi mà chọn màu xanh làm tôi rất vui, chiều nay cô rảnh không? Tôi muốn mời cô đi... 

Cố Hi Chi nhìn tin nhắn, suy tư chốc lát, sau đó cau mày do dự đặt điện thoại về chỗ cũ. 

Vừa buông tay thì điện thoại lại vang lên tiếng chuông tin nhắn. 

Tranh đấu nội tâm vài lần, Cố Hi Chi không kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ lại cầm điện thoại của cô lên. 

Lại gửi tin, vẫn là tên Lục Truyện Lâm, nội dung tin nhắn như sau: 

Kỳ thực tôi thích cô trong phim "Hương thơm thanh tĩnh" nhất, có một cảnh cô tắm rửa trong phim đó, thân thể của cô đẹp lắm. Tôi đi Paris du học cũng vì cô... 

Nội dung tin ngắn nhưng sâu sắc, Cố Hi Chi nắm chặt điện thoại trong tay, cố kìm nén kích động rồi bỏ điện thoại về chỗ cũ. Cô nhìn lên TV, biểu hiện không hề buồn bực và bất an như khi nãy, mà là đăm chiêu suy nghĩ. 

Mấy phút sau, Khúc Hi Chi từ phòng tắm trở lại phòng ngủ, đồng thời đem túi xách ngoài phòng khách đi vào. 

"Tôi nói rõ trước nha, tối nay tôi chỉ cầm ly giả bộ hớp một miếng rượu thôi. Ngoài ra... tôi biết tôi sai rồi. Tôi đã kêu Lương Oanh ngày mai đem Thất Thất về cho em, sau đó tặng nó một bộ đồ mới." 

Cô lấy trong túi xách ra một bộ quần áo cho chó, ngồi xuống bên giường rồi đặt trước mắt Cố Hi Chi, "Đẹp không?" 

Vốn còn đang đăm chiêu, Cố Hi Chi thất thần nhìn bộ đồ trong tay cô một chút, vừa muốn lên tiếng nhưng trong đầu chợt hiện lên một dòng chữ nhỏ. 

"Cô đã về nhà chưa? Cô nghe ý kiến của tôi mà chọn màu xanh làm tôi rất vui..." 

Nàng vừa định xem bộ đồ chó kia kỹ một chút, tuy nhiên màu đó tuyệt đối là màu xanh lục, mặt Cố Hi Chi đồng thời tái nhợt đi. 

"Đẹp." Cố Hi Chi cười nhận đồ trong tay cô, thuận tiện ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó lấy gối đưa cho cô, "Có điều đêm nay em không muốn nhìn thấy chị." 

Khúc Hi Chi như không hề nghĩ tới tình huống như thế, biểu hiện có hơi kinh ngạc. 

Cố Hi Chi tắt TV nằm xuống ngủ. 

Hai người cãi nhau hồi lâu. Rốt cuộc Khúc Hi Chi cũng không năn nỉ được Cố Hi Chi, đành ôm gối ra sofa ngủ một đêm. Sáng hôm sau, Cố Hi Chi phải đến thành phố lân cận làm việc, trời chưa sáng thì nàng đã đi mất, cũng không thèm nói chuyện hay báo cho Khúc Hi Chi biết. Đến trưa, cô gọi điện cho nàng, nhưng nàng không nghe máy, nên cô liền nhắn tin ngọt ngào để dụ dỗ. Chẳng biết Cố Hi Chi có để ý hay động lòng không, nhưng Khúc Hi Chi quả thật không sợ gian nan, vẫn kiên nhẫn lấy lòng nàng. 

Buổi tối lên xe về nhà, Cố Hi Chi lại nhận được tin nhắn của cô. Nàng mở ra xem thì phát hiện Khúc Hi Chi lần này không dỗ dành nàng nữa, mà nói chuyện nghiêm túc: 

Tối nay tôi có việc nên sẽ đi ăn với Lục Truyện Lâm một bữa cơm, khi nào em về để tôi bảo người khác đến đón. 

Nhìn thấy ba chữ Lục Truyện Lâm đã khó chịu cả người rồi, nghe cô bảo muốn ăn cơm thì Cố Hi Chi lập tức trả lời mà không thèm suy nghĩ: 

Đêm nay em không về. 

Tin vừa gửi đã có hồi âm ngay: 

Mai là ngày kỷ niệm của chúng ta, sao em lại có thể không về?! 

Tâm tình tồi tệ làm Cố Hi Chi trả lời mau chóng: 

Nhưng mà em không có về. 

Lần này Khúc Hi Chi không trả lời, ước chừng nửa giờ sau, Lương Ưu Ưu gọi một cú điện thoại cho nàng. 

"Tiểu Cảnh, quá shock luôn, cậu biết tôi vừa thấy ai không?" Mới vừa tiếp điện thoại đã nghe giọng nói kích động của Lương Ưu Ưu truyền tới, Cố Hi Chi không khỏi hiếu kỳ, "Ai?" 

"Cậu nhất định không ngờ tới cô ta mặc cái gì đâu!" Lương Ưu Ưu không nói tên ai, mà la liên tù tì, "Mặc áo lông chim đó, đúng là lông chim rồi, cô ta đang ở cao ốc quốc tế nè." 

Cố Hi Chi càng thêm khó hiểu, "Rốt cuộc cậu đang nói ai?" 

"Trời ơi, đương nhiên là bà chủ của vợ cậu nè - Lục Truyện Lâm đó." Lương Ưu Ưu dừng một chút mới nói tiếp, "Nhưng cô ta đang ở cùng Khúc Hi Chi, cậu biết chưa?" 

"Chắc chưa." Cố Hi Chi nghe cô nói xong liền không muốn tiếp tục đề tài, "Tôi xuống xe đây, liên lạc với cậu sau." 

"Bái bai nhá. Tôi tiếp tục hẹn hò đây, nhân tiện canh Tiểu Khúc nhà cậu dùm cho." Lương Ưu Ưu cúp điện thoại. 

Âm thanh treo máy truyền đến, Cố Hi Chi nhìn điện thoại một lát, sau đó lại thấy tin nhắn mới của Khúc Hi Chi, tiện tay mở ra: 

Tôi chỉ uống có một hớp rượu thôi, nhưng em lại giận lẫy, còn biết đánh người nữa. 

Cố Hi Chi hừ một tiếng, tắt tin nhắn, sau đó lục danh bạ tìm tên Cindy gọi, "Cô đang ở đâu?" 

Bảy giờ rưỡi tối, bóng đêm bao trùm cả thành phố. Toà nhà thương mại ở trung tâm san sát nhau, kiến trúc hiện đại sang trọng và khu vui chơi giải trí được ngăn cách bởi ánh đèn khác biệt. Các tòa nhà cao tầng ở phía xa đang được xây dựng bằng bê tông cốt thép, giống như một con robot khổng lồ độc đoán, hùng mạnh. 

Tại cao ốc quốc tế ở trung tâm thành phố. 

Toà nhà này được mệnh danh là cao ốc chọc trời, buổi tối càng khiến người ta ảo giác "hái được trăng sao". Màu sắc rực rỡ trên bức tường pha lê bất luận là ngày hay đêm đều khiến người ta cảm thấy vô cùng hoa lệ và sang trọng. Tòa kiến trúc trong suốt lạnh lẽo này được thiết kế hình vòm làm người ta có cảm giác như một Quả Cầu Thủy Tinh. Dưới bầu trời đầy sao, những ánh đèn bảy sắc chiếu tới khắp nơi khiến tòa nhà pha lê khổng lồ này tựa Thánh điện độc nhất của đất trời. 

Trong tòa nhà quốc tế cao nhất thành phố, thanh niên trẻ tuổi ăn mặc thời thượng cầm túi xịn đủ màu trong tay lấn át cả trưởng giả xung quanh. Ngoài ra còn có người nước ngoài da trắng má cao, mấy cô gái xinh xinh son môi đỏ chót cũng ra vào nhà hàng. Trên người các cô tỏa ra hương nước hoa hòa lẫn vào mùi thức ăn rõ rệt, bên trong góc ngồi phát ra tiếng nhạc êm đềm của nữ ca sĩ nổi tiếng ở thế kỷ trước. 

Ở nơi nào đó trong nhà hàng, nhân viên đang dọn dẹp bàn ăn. Lục Truyện Lâm mặc một chiếc áo choàng bằng lông màu trắng, tóc xoăn bồng bềnh mỉm cười với Khúc Hi Chi và nói, "Cô có hài lòng với bữa ăn hôm nay không? Tôi thích món ốc sên khai vị nhất, còn cô?" 

Khúc Hi Chi quét mắt qua điện thoại đang im lìm một chút, cười nói, "Món nào tôi cũng thích." 

Lục Truyện Lâm nghiêng đầu nhìn cô, "Thật khó tưởng tượng là cô lại tốt tính đến vậy. Vừa nghĩ tới việc cô giúp cô ấy hủy bỏ hợp đồng nhưng lại không tìm tôi. Tôi thật sự rất muốn giúp đỡ mà." 

Khúc Hi Chi nói, "Cô và tôi là bạn bè, không phải quan hệ lợi ích." 

"Thật không?" Lục Truyện Lâm mỉm cười tiếc nuối, "Nói cách khác, nếu không vì cô ấy thì cô vẫn thích đi với tôi hả?" 

"Với địa vị của Lục tiểu thư hiện giờ, như vậy cũng đã khá tốt rồi." Khúc Hi Chi mỉm cười. 

Lục Truyện Lâm muốn nói tiếp, nhưng tiếng xì xào bàn tán của mọi người trong nhà hàng lại làm cô và Khúc Hi Chi cùng nhìn về phía lối vào. Khúc Hi Chi vừa ngẩng đầu thì lập tức bị người phụ nữ đang đứng ở cửa hấp dẫn ánh mắt. 

Cô đã thấy qua rất nhiều mỹ nữ, nhưng người trước mắt có thể khiến cô tập trung hơn ba giây vẫn là lần đầu tiên. 

Cô nàng mặc một chiếc váy thêu lấp lánh ánh vàng trên người, áo choàng lông thú màu đen đắt tiền cùng sợi dây chuyền kim cương chói mắt trên cổ rất dễ làm người khác lo lắng về sự an toàn của nàng. Lúc nàng đi vào bên trong nhà hàng, âm thanh phát ra từ đôi giày cao gót khiến mọi người phát hoảng, nó cao kinh khủng. Nhưng nàng không những bước đi thành thạo và điêu luyện, hơn nữa có thể xõa tung mái tóc xoăn dài đẹp đẽ của mình thật mê người. 

Ánh đèn trong nhà hàng biến ảo, mỗi bước đi của nàng đền khiến viên kim cương trên cổ như khúc xạ ra ánh sáng ngũ sắc. Chiếc vòng tay của nàng dường như có giá trị đủ để mua đứt cả nhà hàng này, chiếc túi xách cũng tỏa ra chất hàng xa xỉ mê người. Thật ra, dù trang phục và trang sức có hơi khoa trương, nhưng nàng chỉ cần trang điểm nhẹ thế thôi cũng có thể khống chế và hút sạch không khí u ám với loại khí chất thanh cao, sạch sẽ ấy rồi. Không một ai cảm thấy có gì không thích hợp. 

Nàng hầu như đi thẳng tới chỗ của Khúc Hi Chi và Lục Truyện Lâm, sau đó lịch sự nở nụ cười, "Lục tiểu thư, chào buổi tối, tôi tới đón Tiểu Khúc về nhà, có quấy rầy hai người không?" 

Lục Truyện hết sức bất ngờ, nhìn nàng hồi lâu mới cười trả lễ, "Đương nhiên không rồi, nhưng trà vẫn chưa được đem lên, hay Cố tiểu thư ngồi xuống tán gẫu một chút đi!?" 

"Được." Cố Hi Chi hào phóng đáp lại, liếc mắt nhìn Khúc Hi Chi một chút rồi nói, "Tạm thời quyết định về mừng Lễ với chị đây, có thích không?" 

Khúc Hi Chi vẫn còn ngây ngốc nhìn, nàng hoàn toàn khác ngày thường. Sau khi nghe nàng nói vậy với mình, cô nghĩ một hồi mới nhẹ nhàng cười rộ lên, "Đồ ngốc." Cô đứng dậy kéo ghế cho nàng ngồi vào chỗ. 

Lục Truyện Lâm nghe được mừng Lễ liền tò mò, thấy Cố Hi Chi vào chỗ ngồi xong mới hỏi hai người, "Hình như ngày mai đâu phải ngày lễ gì, là tôi nhớ nhầm ngày sao?" 

"Để cô chê cười rồi, là ngày lễ kỷ niệm tình yêu của chúng tôi." Khúc Hi Chi bình thường cũng không phải người thích khoe khoang, nhưng phản ứng dị thường của Cố Hi Chi đêm nay thật khác hai ngày trước, điều này khiến Khúc Hi Chi hoàn toàn hiểu rõ nàng khó chịu chuyện gì. Cô nghe xong chỉ nhịn cười chủ động giải thích. 

Lục Truyện Lâm tựa hồ càng kinh ngạc, nhưng rất nhanh gật đầu mỉm cười. 

Đúng lúc nhân viên bưng trà tới, Cố Hi Chi nhận trà rồi đưa tới trước mặt Khúc Hi Chi, thấy nhân viên lại đưa thêm một ly đến trước mặt mình thì nàng có hơi tò mò hỏi, "Xin hỏi phần trà này..." 

"Chủ của chúng tôi tặng đó." Nhân viên mỉm cười phục vụ, "Cô là người đẹp nhất đêm nay mà." 

Cố Hi Chi nhìn theo hướng nhân viên chỉ thì thấy một người Mỹ ăn mặc giản dị đang đứng trước tủ pha lê, nàng mỉm cười làm động tác cảm ơn ông. 

Vốn đang định uống tí trà và tán gẫu một chút, nhưng Lục Truyện Lâm nhận được một cú điện thoại, trà vừa lên chưa được mười phút thì cô đã tạ lỗi cáo từ. 

"Thật ngại quá, tôi tạm thời có tí việc, xin phép đi trước nhé." Cô lấy ví tiền từ trong túi ra, hướng mặt về Khúc Hi Chi và Cố Hi Chi, "Trà này cũng không tệ lắm, các cô ngồi chơi thêm chút đi, tôi đi tính tiền." 

"Không sao đâu, Lục tiểu thư có việc bận mà." Cố Hi Chi đặt hai tay lên bàn, hơi hất cằm lên nhìn cô, "Tui đã thanh toán hóa đơn hết rồi, thật sự rất cảm ơn Lục tiểu thư đã giúp đỡ, hy vọng cô không trách tôi đường đột." 

Lục Truyện Lâm rất lâu không lên tiếng, nhìn nàng một lúc mới mỉm cười gật gù, "Vậy lần sau mời lại các cô nhé, tối nay phải nói tạm biệt rồi." 

Khúc Hi Chi lễ nghi đứng lên, "Không tiễn nhé, cảm ơn cô về chuyện hợp đồng." 

Lục Truyện Lâm cười nhún nhún vai, "Chút lòng thành thôi, tạm biệt." 

Khúc Hi Chi nhìn Lục Truyện Lâm tao nhã ra khỏi nhà hàng, mãi đến khi chiếc áo lông phiêu dật thật sự biến mất không còn tăm hơi mới xoay đầu lại nhìn Cố Hi Chi, "Này." 

"Hả?" Nàng đang uống trà. 

Cô hứng thú nhìn nàng, "Hóa ra là em đang ghen!" 

Nàng thả ly trà xuống, "Không có nha." Ngữ khí như không có chuyện gì xảy ra, "Tại chị bảo mai là ngày kỷ niệm, nên em mới quay về tìm chị thôi." 

"Ừm..." Cô cũng không muốn tranh luận, chỉ lẳng lặng nhìn xương hàm của nàng dưới ánh đèn đẹp đẽ, "Thuận tiện đóng gói bản thân thành quà tặng cho tôi luôn đúng không?" 

"Gì chứ?" Cố Hi Chi cảnh giác liếc mắt nhìn cô. 

"Đêm nay em thật sự rất xinh đẹp." Khúc Hi Chi tựa như cười mà không phải cười, "Vì lẽ đó..." 

"Sao?" Nàng vẫn hoàn toàn cảnh giác. 

"Tôi phải về nhà mở quà chứ nhỉ?" 

Giọt mưa rơi lên mái nhà thủy tinh trong suốt giống như ngọc trai lóe sáng lấp lánh, cơn mưa tựa như một bức tranh màu nước thần bí được họa sĩ chấp bút vẽ nên. Cố Hi Chi và Khúc Hi Chi ra khỏi nhà hàng xuống tầng một, nơi đây có rất nhiều cửa hàng bán trang sức hàng hiệu. Nhân viên cửa hàng vô cùng sáng ý, tuy rất kinh ngạc và vui mừng khi nhìn thấy hai người, nhưng không hề ăn nói lung tung, mà chỉ dùng kỹ năng chuyên nghiệp nhiệt tình giới thiệu trang sức cho họ. 

Ngồi ở ghế sau của xe, Lục Truyện Lâm nhìn cửa hàng trang sức xa hoa qua cửa kính đầy nước mưa một hồi lâu, sau đó cô lấy điện thoại gửi một tin nhắn. 

Một phút sau, lúc Cố Hi Chi đang lựa nhẫn thì nhận được tin nhắn, dãy số hoàn toàn xa lạ, nhưng giọng điệu làm nàng lập tức biết là ai: 

Kỳ thực tôi chẳng có gì với cô ấy hết, cô nên tin tưởng cô ấy. 

Cố Hi Chi chỉ liếc mắt xem rồi lập tức cất điện thoại vào túi, thoạt nhìn như chẳng có gì. 

Ngẩng đầu nhìn Khúc Hi Chi đang lựa kim cương, Cố Hi Chi lấy điện thoại ra cấp tốc nhắn một đoạn chữ nhỏ: 

Tôi chỉ tin chắc hai điều liên quan tới tình yêu. Một là, tình yêu không phân biệt tuổi tác, giới tính, quốc tịch. Hai là, chị ấy yêu tôi. Nhưng chuyện liên quan tới Lục tiểu thư, tôi chỉ muốn nói một điều thôi. Chị ấy nhẹ dạ lại không quen từ chối, đây là nhược điểm của chị ấy, nhưng tôi sẽ cố giúp chị ấy từ chối. 

"Cố tiểu thư, hai tháng trước có tin nói Bờ Biển Ngà mới vừa khai thác được hai viên kim cương xanh, tôi lấy cho cô xem nhé?" 

Vừa cất điện thoại thì nhân viên cửa hàng đã giới thiệu sản phẩm cho Cố Hi Chi. Nàng ngẩng đầu nhìn viên kim cương nọ, bất luận là độ sáng, màu sắc hay kiểu dáng đều làm mắt người ta sáng ngời ngợi. Nàng lại nhìn Khúc Hi Chi, "Viên này thế nào?" 

Khúc Hi Chi cũng tương đối hài lòng, gật gù, "Em thử đi." 

Nhân viên cửa hàng lấy nhẫn kim cương cho Cố Hi Chi thử. Nàng nhìn qua nhìn lại hồi lâu, cảm thấy không tệ, lại tháo nhẫn đưa cho Khúc Hi Chi nói, "Chị cũng đeo thử đi?" 

Khúc Hi Chi đầy hứng thú mà nhìn nàng, "Em có ý gì?" 

Cố Hi Chi không để ý tới cô hỏi gì, tự nhiên đeo nhẫn cho cô, thấy cũng khá đẹp rồi lập tức mở túi lấy một tấm thẻ ra giao cho nhân viên cửa hàng, "Phiền cô." 

Nhân viên cửa hàng lễ phép nhận thẻ. 

Cố Hi Chi liếc mắt nhìn Khúc Hi Chi, biểu hiện có chút đắc ý và vui sướng, "Đây là phạt chị đó, nếu lại có thêm một Lục Truyện Lâm tới nữa thì sang năm em chỉ có thể ăn của chị, uống của chị thôi." (Em chỉ xài tiền của chị thôi =))) 

Khúc Hi Chi không nhịn được cười, "Vẫn là em nuôi tôi thì tốt hơn." 

Trời vẫn còn mưa, thỉnh thoảng có vài chàng trai mặc vest, mang giày da, cầm dù tao nhã che cho cô gái đi cùng. Cách sau cánh cửa thủy tinh, làn mưa xám trắng dày đặc bao phủ toàn khung cảnh, tựa như bức ảnh mờ ảo của nhiếp ảnh gia, chỉ có ánh đèn của phương tiện giao thông, tòa nhà cao tầng với kiến trúc hoàn mỹ, lưu lại vẻ đẹp tinh tế. 

Thế giới nằm trong mắt em, cũng ở trong tay em. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương