Ngày hôm sau Lâm Xảo Xảo bị Lưu Lam gọi điện thoại kêu về nhà.

Thời điểm cô tỉnh dậy đã không còn sớm, dọn dẹp một chút, lại cọ xát cọ xát nửa giờ vừa lúc về tới Lâm gia.

Lúc Lâm Xảo Xảo đi vào trong tay còn cầm hai túi nhỏ, Lưu Lam thấy cô vào nhà, buông bát đựng quả hạch trong tay xuống: "Ui, đây không phải là con gái bảo bối của mẹ đã trở lại sao."
Lâm Xảo Xảo cười một chút: "Ba con đâu?"
Cô nhìn trái phải một chút vẫn không phát hiện bóng dáng Lâm Quốc Phong ở trong nhà.

"Ba con đang tưới hoa đó, người này giờ tới tuổi, lại bắt đầu thích trồng hoa cỏ."
Lâm Xảo Xảo đi tới phía trước vài bước, quả nhiên thấy được Lâm Quốc Phong đứng ở ban công, đeo một cái mắt kính, thoạt nhìn thật giống một lão đầu đáng yêu.

Cô cố ý gọi to lên một chút: "Ba, con đã về rồi."
Lâm Quốc Phong nghe được âm thanh, quay đầu nhìn lại, là Lâm Xảo Xảo đã trở lại, nếp nhăn nơi khóe mắt hơi nheo lại, lập tức bật cười.

"Xảo Xảo đã trở lại."
"Đúng vậy, ba mau ra đây đi, đừng cắt tỉa hoa cỏ nữa."
Lâm Quốc Phong đi ra, cầm khăn lông lau tay.

"Bảo con trở về ăn bữa cơm cũng thật không dễ dàng."
"Ai nói." Lâm Xảo Xảo trả lời: "Còn không phải là lần trước ba mẹ gọi con trở về ăn cơm con không trở về sao, không phải trước đó con đều thường xuyên trở về, nhưng lần trước là tình huống đặc thù, con đang ở nước ngoài, cũng không thể lập tức bay trở về nước."
Lưu Lam ngâm ngâm cười, hỏi: "Thế nào, chơi vui sao?"
Lâm Xảo Xảo: "Chơi vui a, nhưng có chút mệt."
Liền tính là không không vui cô cũng không thể nói, bằng không lại bị ba mẹ nói dong dài một hồi.

Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad.

Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.

Lâm Quốc Phong ngồi một bên hỏi: "Sao con lại đi chơi một mình? Tiểu Cố đâu?"
"Công việc của anh ấy bận rộn nên con không nói, một mình bay đi."
Lưu Lam có chút oán trách nói: "Đứa nhỏ này thật là, giờ ngày càng nhiều chủ ý."
Lâm Xảo Xảo cười hì hì, meo meo hai câu lừa dối cho qua.


Lúc ăn cơm, Lưu Lam biết rõ Xảo Xảo thích ăn khẩu vị gì vì vậy đều làm những món cô thích ăn.

Lâm Xảo Xảo ăn rất hưởng thụ, cảm giác vẫn cơm mẹ nấu vẫn là ngon nhất, bảo mẫu ở Cố gia tuy rằng nấu cơm cũng rất ngon, nhưng cảm giác vẫn thiếu một hương vị gì đó.

Nhưng thật ra lại khổ tiểu lão đầu Lâm Quốc Phong, chỉ vì Lâm Xảo Xảo có chút thích ăn cay, còn ông một chút ớt cay đều ăn không được, ăn vào liền khó chịu.

Vừa nhìn thấy thức ăn trên bàn, Lâm Quốc Phong có chút do dự hạ đũa.

Gắp một cây rau cần bỏ vào trong miệng, nhưng không nghĩ tới vẫn trúng chiêu, bàn đồ ăn này thoạt nhìn toàn màu xanh, làm sao ăn vào vẫn là cay.

Lâm Quốc Phong nhanh tay câm cốc uống một ngụm trà, thở dài nói: "Cái lão bà tử này, làm cay như vậy để làm gì."
Lưu Lam không nhịn được cười một chút: "Ai bảo ông ăn cái này, càng lớn tuổi càng ngốc, hai món ăn trước mặt là của ông, đừng ăn sai."
Lâm Quốc Phong lại thở dài: "Sao bà không nói sớm."
Lưu Lam nhìn Lâm Xảo Xảo, cười nói: "Xem đi, ba con một chút đều không thay đổi."
Lâm Xảo Xảo đồng tình gật đầu: "Con lại cảm thấy ba đặc biệt có ý tứ, đời này mẹ có thể gả cho ba xem ra rất hạnh phúc, trời sinh ba mang theo một ít khôi hài."
Lưu Lam cười một chút: "Cũng đúng, đời này mẹ vẫn là thật may mắn, thời điểm tuổi trẻ ba con đối xử rất tốt với mẹ, hiện tại con trưởng thành, gả cho Cố Vi Ngôn, Cố Vi Ngôn đối nhà chứng ta vẫn là tốt đến không còn gì để nói, mẹ hiện tại cũng không khẩn cầu cái gì, mẹ đã cực kì thỏa mãn."
Tròng mắt Lâm Xảo Xảo xoay một chút: "Cố Vi Ngôn đối với hai người rất tốt a."
Lưu Lam "Sách" một tiếng: "Cái đứa nhỏ này, Cố Vi Ngôn đối người một nhà chúng ta tốt hay không trong lòng con không rõ sao?"
Lâm Xảo Xảo cúi đầu cười một chút.

Lưu Lam: "Hơn nữa con không không biết, trợ lý của Tiểu Cố lâu lâu sẽ tới nhà chúng ta biếu đồ, mấy thứ đưa đến đều là cực kì quý giá, mỗi lần mẹ và ba con nhìn đến đều phải nghiên cứu một lúc đâu."
Lâm Xảo Xảo: "Phải không."
"Đương nhiên, Tiểu Cố trước nay cũng chưa từng đề cập loại chuyện này, đều là yên lặng làm, cũng không tính toán làm cho con biết, bất quá người ta đối với cha mẹ con tốt như vậy, con cũng phải đối mẹ chồng tốt một chút."
Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Cái này con đương nhiên biết."
Lâm lam vừa lòng gật đầu một cái, sau đó bà như là bỗng nhiên nhớ đến cái gì.

"Đúng rồi, gia đình tầng trên vừa dọn về."
Lâm Xảo Xảo gắp một con tôm bỏ vào trong bát, đầu cũng không nâng hỏi: "Ai a."
"Chính là người bạn tốt chơi với con từ nhỏ ấy, người ta mới đi du học nước ngoài về."
Bạn tốt?
Lâm Xảo Xảo lông mày hơi hơi nhăn một chút.

"Mẹ đang nói......!Trương Diệc Thu?"

Lưu Lam: "Đúng đúng đúng......!Nếu con không nhắc đến cái tên này thì mẹ quên luôn rồi, xem ra con vẫn là nhớ rõ người bạn này, con bé vừa trở về không bao lâu, hôm đó thấy mẹ còn chào hỏi đâu, cô nương này mấy năm nay trổ mã càng thêm đẹp, hơn nữa cũng có cố gắng, cầm vài cái học vị trở về, hiện tại ba mẹ nó ở trong tiểu khu chúng ta rất có mặt mũi."
Lâm Xảo Xảo: "......!Mẹ, đã lớn như nào rồi, mẹ còn lấy thành tích học tập để đánh giá người ta?"
"Không phải, chỉ là nhìn cô gái rất lợi hại, đi du học về chính là nhân tài, tuổi vẫn còn trẻ, nhưng không có đối tượng, phỏng chừng lão Trương cũng đang sầu."
Lâm Quốc Phong ngồi bên cạnh xen vào nói: "Tôi thấy người ta không lo, nhưng thật ra bà rất lo lắng thay nhà người ta."
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad.

Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.

Lưu Lam: "......!Ông hiểu rất rõ tôi."
Lâm Xảo Xảo ngồi một bên ăn thức ăn, một bên cân nhắc về Trương Diệc Thu.

Cái tên này đối với cô mà nói là có điểm xa lạ, rốt cuộc thật nhiều năm chưa gặp qua.

Nhưng mà Lâm Xảo Xảo chưa từng quên người này.

Bất quá cô cũng không để trong lòng, vẫn là đem bữa này ăn thật ngon.

Cơm nước xong, Lâm Xảo Xảo đem hai cái lễ vật mang từ nước ngoài về đưa cho Lưu Lam cùng Lâm Quốc Phong, hai người đều rất cao hứng.

Lâm Xảo Xảo ra cửa, đi đến chỗ thang máy, ấn số tầng.

Đợi không quá lâu thang máy liền tới, bên trong có một người bước ra.

Lâm Xảo Xảo sửng sốt một chút, nghĩ thầm người này thật là thiêng, vừa rồi lúc ăn cơm còn nhắc đến đâu, hiện tại thế nhưng liền trực tiếp gặp mặt.

Trương Diệc Thu lớn lên rất cao, khoảng trên dưới 1m8, cho nên thoạt nhìn rất có cảm giác khí thế, nhưng có một cái khuyết điểm là mặt không quá đẹp, bất quá hiện tại so với lúc trước đẹp hơn nhiều, ít nhất trên mặt không có mụn, thoạt nhìn là có vẻ rất chăm sóc và giữ gìn.

Lúc Trương Diệc Thu nhìn đến Lâm Xảo Xảo cũng là kinh ngạc một chút.

Hai người ánh mắt đối diện, không chào hỏi cũng không được.

Cho nên, Lâm Xảo Xảo gật đầu một cái, rất có bộ dạng của chủ nhà khách sáo nói một câu.


"Đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp." Trương Diệc Thu cũng đáp lại cô một câu.

Nói xong cái này, cũng không còn gì để nói.

Trương Diệc Thu liếc mắt một cái đánh giá Lâm Xảo Xảo từ trên xuống dưới, hình tượng, khí chất của cô so với lúc trước đúng là rất khác biệt.

Nghe cha mẹ nói, Lâm Xảo Xảo gả cho một người đàn ông cực kỳ có tiền, ngay từ đầu Trương Diệc Thu còn rất hoài nghi, nhưng thời điểm vừa nhìn thấy Lâm Xảo Xảo thì cũng tin vài phần.

Nhìn làn da còn có trang phục của cô vừa thấy chính là phu nhân nhà giàu, sinh hoạt khẳng định là rất dễ chịu.

Trương Diệc Thu nghĩ, không nghĩ tới Lâm Xảo Xảo còn có cái năng lực này, làm thế nào tìm được chồng tốt như vậy?
Hai người đối diện nhau trong một thời gian ngắn ngủi nhưng không biết là trong đầu nhớ lại được bao nhiêu chuyện cũ trong quá khứ.

Lâm Xảo Xảo thấy thang máy sắp đóng lại, liền vội vàng nói một câu.

"Tôi còn có việc, đi trước."
Trương Diệc Thu cũng gật đầu: "Đi thong thả."
Lâm Xảo Xảo chờ đến lúc cửa thang máy đóng lại mới thở một hơi thật mạnh.

Sao lại thế này, vừa nhìn thấy người này cả người ngơ ngác.

Không vì điều gì khác, liền bởi vì người này chính là con nhà người ta, từ nhỏ đến lớn, Lâm Xảo Xảo không ít lần bị đem ra cùng Trương Diệc Thu so sánh, mỗi lần so lại cảm giác mình đều lùn đi một đoạn, đáng giận nhất chính là Trương Diệc Thu người này không biết là ăn cái gì lớn lên, thế nhưng hiện tại cao như vậy.

Tuy rằng Lâm Xảo Xảo cũng không tính thấp, mặc quần áo là đẹp nhất là 1m68, nhưng là ở trước mặt Trương Diệc Thu thì cô đương nhiên là lùn hơn một đoạn.

Ra khỏi thang máy, Lâm Xảo Xảo liền nhận được điện thoại Cố Vi Ngôn.

Nhìn thấy là anh, Lâm Xảo Xảo nhẹ nhàng ho khan một chút nói.

"Uy."
Cố Vi Ngôn trầm thấp từ tính giọng nói từ trong đường dây bên kia xuất hiện, nói: "Là anh."
Lâm Xảo Xảo nhẹ nhàng hừ cười một tiếng.

Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad.

Vui lòng không repost dưới bất kì hình thức nào.


"Em biết."
Khi đối mặt Cố Vi Ngôn bộ dáng thiếu nữ của cô sẽ không tự giác xuất hiện.

Cố Vi Ngôn: "Về nhà ăn cơm?"
"Đúng vậy, làm sao mà anh biết được?"
"Lúc gọi điện cho chú Lưu, chú ấy nói."
"Nga......!Anh tìm em có việc gì thế?"
"Ừ."
"Chuyện gì?"
Ở đầu bên kia điện thoại Cố Vi Ngôn khóe môi nhẹ cong, bút máy cao cấp màu đen trong tay xoay tròn một vòng hoàn mỹ cuối cùng chặt chẽ về tới trong lòng bàn tay anh.

Anh hơi dừng một chút nói: "Tối hôm qua nói gì cùng anh còn nhớ rõ sao?"
Lâm Xảo Xảo chớp một chút đôi mắt, tối hôm qua?
Tối hôm qua cô nói rất nhiều a, anh đang nói cái nào.

Lâm Xảo Xảo: "Không nhớ rõ, anh nói chính là......?"
Ở bên kia điện thoại Cố Vi Ngôn cười khẽ một tiếng.

"Đã tìm cho em một lớp học thư pháp tốt."
Ở điện thoại đầu này Lâm Xảo Xảo lập tức mộng bức.

Lớp học thư pháp?
Không phải đâu......! Ngày hôm qua nói làm cô học thư pháp đúng là thật sự a!
Lâm Xảo Xảo vội vàng hỏi: "Anh thật sự báo danh cho em?"
Cố Vi Ngôn: "Đương nhiên, tối hôm qua chúng ta không phải đã nói tốt, em cũng đáp ứng rồi, như thế nào, chẳng lẽ hôm nay ngủ một giấc dậy lại định đổi ý?"
Lâm Xảo Xảo: "......"
Cũng không phải cô định đổi ý, chỉ là cô nghĩ qua một thời gian mới đi đâu......!Lúc này không phải trâu bắt chó đi cày, cô có cảm giác bản thân như một học sinh tiểu học bị bắt học lớp học năng khiếu đâu......!
Sớm biết thế này ngày hôm qua liền không vì cố ý nói sang chuyện liền đồng ý, quả thực chính là chui đầu vô lưới, hiện tại Lâm Xảo Xảo khóc không ra nước mắt, còn phải ra vẻ vui vẻ.

"Không có a, em thật sự thật là vui, chồng, anh đối với em thật tốt quá."
Được một người chồng như thế này, còn gì phải cầu a.

Bên trong đôi mắt đen của Cố Vi Ngôn có chút ý cười.

Ngày thường Lâm Xảo Xảo cái này tiểu yêu tinh sẽ không dễ dàng gọi anh là chồng, trừ khi ở trong hai tình huống.

Một là ở thời điểm bản thân không vui muốn trào phúng Cố Vi Ngôn, một tình huống còn lại là thời điểm ở trên giường bị chính mình làm cho khóe mắt đều phiếm đỏ, ủy khuất ba ba cắn môi tâm bất cam tình bất nguyện gọi một tiếng "Chồng", câu người đến cực điểm..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương