Cổ Tích Ở Lục Địa Fetia
-
Quyển 4 - Chương 5: Rồng tàn ác và thức ăn
Thời tiết ngày càng nóng nực, cuộc sống của Night cũng dần khốn khó hơn.
Hôm nay, Tử linh pháp sư đã thu dọn lều trại từ sớm đặt nhóc con trong lòng lên cái đệm nhỏ, nét mặt đầy lo âu: nhọc này cả ngày nay cứ ủ rũ mãi, chỉ mệt mỏi dựa vào vai cậu, không ư hử gì, cả trừng mắt cũng hiếm khi.
Cậu lấy túi nước sạch ra, cẩn thận vẩy vào mặt với người rồng con — Rồng Đen sẽ không bị cảm nắng, Salo không rõ; nhưng nước mát quả thật có làm Night thoải mái hơn đôi chút.
Rồng con hé mắt, khụt khịt như đang làm nũng.
Salo vuốt ve vảy rồng nhẵn nhụi bên mắt nó: “Vẫn thấy khó chịu sao? Muốn ăn cái gì đó không?”
Nhóc gật gật đầu, mong chờ nhìn Salo; nhưng đến khi nhìn thấy Salo lấy một quả táo khô queo ra, sự mong chờ của Rồng con lập tức đổi thành ghét bỏ.
“Qủa nhiên là phải có quả tươi được sao?” Salo đau đầu; trong đầm lầy không có hoa quả, mà hoa quả mua từ bên ngoài vào lại không bảo quản được lâu.
Phải rời khỏi đầm lầy ư?
Phải về đến nơi có rất nhiều người sao?
Tử linh pháp sư trẻ tuổi cau mày.
“Nhưng mà, nếu không có hoa quả tươi, Night con sẽ khó chịu lắm phải không?”
“Ngao ngao … Ô … ( Không được gọi ta là Night con ….)” Rồng con ỉu xìu phản đối, ngay cả lớp vảy sáng bóng cũng trở nên hơi ảm đạm.
” ….. ”
Salo còn nói gì đó nữa, nhưng nó không nghe thấy.
Night thấy rất đói, ngoài đói còn thấy mệt, mệt đến nỗi chỉ muốn ngủ mãi đi thoi.
Cơn buồn ngủ ào ạt kéo đến dễ dàng chinh phục Rồng Đen bé nhỏ, mà đến khi nó mở mắt ra một lần nữa, bọn họ đã không còn ở cái đầm lầy ẩm ướt kinh khủng kia nữa rồi.
“Nhóc có thích đào không?” Tử Linh pháp sư ngồi dưới tàng cây cuốn chặt lấy áo choàng, thậm chí ngay cả mặt cũng bịt kín.
Night con vừa tỉnh lại mơ màng “Ô” một tiếng.
“Cho nhóc này.” Một quả đào được nhét vào trong lòng Night – căng mọng ngọt nước, lớp vỏ màu hồng phấn tỏa ra mùi hương thơm lừng.
“Oa!” Nhóc con vui vẻ bật dậy, ôm chặt lấy quả đào, xúc động hít hà mùi thơm của nó.
Salo nhìn nó, giọng nói đầy hổ thẹn: “Nhóc cứ làm như anh ngược đãi nhóc ấy...”
“Ô ô, ngao! (Nhà ngươi vẫn luôn bắt nạt ta mà!)” Nhóc con ôm quả đào bật lại ngay, rồi sau đó liếm liếm quả đào đầy say mê.
Nhìn vỏ quả đào sắp thấm đãm nước miếng, Salo không nhịn được mà bóc cái vỏ ra, nói: “Ăn mau lên, ở đây còn nhiều lắm.”
Nước trái cây thơm ngọt dính vào ngón tay của Salo. Không được lãng phí! Nhóc nhanh chóng thè lưỡi liếm hết: nước trái cây rất ngọt, nhưng Night con cảm thấy, hương vị nó cảm nhận được không chỉ là nước trái cây.
Nó nhả ngón tay Salo ra, ghe đầu vào xem: ngón tay mảnh dẻ của Tử Linh pháp sư rất nhợt nhạt, trắng xanh đầy ốm yếu. Mà ở trên ngón tay ấy còn có vài vết thương còn đang rỉ máu.
“Ô...” Night con ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhưng lại không nhìn rõ nét mặt của Tử Linh pháp sư đằng sau tấm áo choàng.
“Vô tình cọ vào tảng đá thôi.” Salo mỉm cười: “Mau ăn đi.”
Rồng Đen nhỏ cái hiểu cái không cúi đầu xuống gặm sạch quả đào, đầu lưỡi bắn “Phụt ——” một cái, hạt đào bay đi rất xa.
Ăn xong hai quả Rồng con mới thoải mái nằm kềnh ra đùi Salo, rầm rì đầy sảng khoái.
Salo cười xấu xa gãi gãi bụng nó, kết quả suýt nữa thì bị cắn.
“Ặc, không nghịch nữa, ” Salo khó khăn rụt tay lại, nhanh chóng đổi chủ đề: “Chúng ta đi mua ít hoa quả nữa rồi về thôi.”
Night con không có ý kiến gì với đề nghị “mua hoa quả” này. Vì thế, Salo ôm Rồng đen tới làng nhỏ gần đó.
Nhưng mà, bọn họ không thuận lợi mua hoa quả được.
Những dân làng thuần phác dùng sỏi đá để chào đón họ.
Night bị Salo ôm vào lòng. Qua khe hở của áo choàng, nó hoảng sợ nhìn những cục đá sắc nhọn bay tới.
Salo không nói gì, chỉ an ủi xoa xoa đầu nó qua lớp áo choàng, rồi quay người rời khỏi nơi đầy tiếng đe dọa và nguyền rủa này
“Ta biết có một chỗ, ” Trên con đường nhỏ cách rất xa ngôi làng, Tử Linh pháp sư trẻ tuổi mỉm cười nói với nhóc con trong lòng mình, “Nơi đó có trồng rất nhiều hoa quả mà Rồng thích ăn —— rất nhiều rất nhiều.”
Night con sít chặt lấy vạt áo cậu, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy đôi mắt màu vàng đầy xinh đẹp của đối phương.
“Cùng đi nhé?”
“Ô —— sa!”
Nicolas: Arthur! Vườn trái cây của em lại bị trộm rồi!!!
Arthur: Ặc, lần này thì không phải ta......
Nicolas: Tên trộm chết tiệt! Ngay cả vườn trái cây của Rồng mà cũng dám ăn trộm à! Em mà bắt được nó thì phải mang nó đi làm phân bón cho hả dạ!
Arthur:......
Hôm nay, Tử linh pháp sư đã thu dọn lều trại từ sớm đặt nhóc con trong lòng lên cái đệm nhỏ, nét mặt đầy lo âu: nhọc này cả ngày nay cứ ủ rũ mãi, chỉ mệt mỏi dựa vào vai cậu, không ư hử gì, cả trừng mắt cũng hiếm khi.
Cậu lấy túi nước sạch ra, cẩn thận vẩy vào mặt với người rồng con — Rồng Đen sẽ không bị cảm nắng, Salo không rõ; nhưng nước mát quả thật có làm Night thoải mái hơn đôi chút.
Rồng con hé mắt, khụt khịt như đang làm nũng.
Salo vuốt ve vảy rồng nhẵn nhụi bên mắt nó: “Vẫn thấy khó chịu sao? Muốn ăn cái gì đó không?”
Nhóc gật gật đầu, mong chờ nhìn Salo; nhưng đến khi nhìn thấy Salo lấy một quả táo khô queo ra, sự mong chờ của Rồng con lập tức đổi thành ghét bỏ.
“Qủa nhiên là phải có quả tươi được sao?” Salo đau đầu; trong đầm lầy không có hoa quả, mà hoa quả mua từ bên ngoài vào lại không bảo quản được lâu.
Phải rời khỏi đầm lầy ư?
Phải về đến nơi có rất nhiều người sao?
Tử linh pháp sư trẻ tuổi cau mày.
“Nhưng mà, nếu không có hoa quả tươi, Night con sẽ khó chịu lắm phải không?”
“Ngao ngao … Ô … ( Không được gọi ta là Night con ….)” Rồng con ỉu xìu phản đối, ngay cả lớp vảy sáng bóng cũng trở nên hơi ảm đạm.
” ….. ”
Salo còn nói gì đó nữa, nhưng nó không nghe thấy.
Night thấy rất đói, ngoài đói còn thấy mệt, mệt đến nỗi chỉ muốn ngủ mãi đi thoi.
Cơn buồn ngủ ào ạt kéo đến dễ dàng chinh phục Rồng Đen bé nhỏ, mà đến khi nó mở mắt ra một lần nữa, bọn họ đã không còn ở cái đầm lầy ẩm ướt kinh khủng kia nữa rồi.
“Nhóc có thích đào không?” Tử Linh pháp sư ngồi dưới tàng cây cuốn chặt lấy áo choàng, thậm chí ngay cả mặt cũng bịt kín.
Night con vừa tỉnh lại mơ màng “Ô” một tiếng.
“Cho nhóc này.” Một quả đào được nhét vào trong lòng Night – căng mọng ngọt nước, lớp vỏ màu hồng phấn tỏa ra mùi hương thơm lừng.
“Oa!” Nhóc con vui vẻ bật dậy, ôm chặt lấy quả đào, xúc động hít hà mùi thơm của nó.
Salo nhìn nó, giọng nói đầy hổ thẹn: “Nhóc cứ làm như anh ngược đãi nhóc ấy...”
“Ô ô, ngao! (Nhà ngươi vẫn luôn bắt nạt ta mà!)” Nhóc con ôm quả đào bật lại ngay, rồi sau đó liếm liếm quả đào đầy say mê.
Nhìn vỏ quả đào sắp thấm đãm nước miếng, Salo không nhịn được mà bóc cái vỏ ra, nói: “Ăn mau lên, ở đây còn nhiều lắm.”
Nước trái cây thơm ngọt dính vào ngón tay của Salo. Không được lãng phí! Nhóc nhanh chóng thè lưỡi liếm hết: nước trái cây rất ngọt, nhưng Night con cảm thấy, hương vị nó cảm nhận được không chỉ là nước trái cây.
Nó nhả ngón tay Salo ra, ghe đầu vào xem: ngón tay mảnh dẻ của Tử Linh pháp sư rất nhợt nhạt, trắng xanh đầy ốm yếu. Mà ở trên ngón tay ấy còn có vài vết thương còn đang rỉ máu.
“Ô...” Night con ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhưng lại không nhìn rõ nét mặt của Tử Linh pháp sư đằng sau tấm áo choàng.
“Vô tình cọ vào tảng đá thôi.” Salo mỉm cười: “Mau ăn đi.”
Rồng Đen nhỏ cái hiểu cái không cúi đầu xuống gặm sạch quả đào, đầu lưỡi bắn “Phụt ——” một cái, hạt đào bay đi rất xa.
Ăn xong hai quả Rồng con mới thoải mái nằm kềnh ra đùi Salo, rầm rì đầy sảng khoái.
Salo cười xấu xa gãi gãi bụng nó, kết quả suýt nữa thì bị cắn.
“Ặc, không nghịch nữa, ” Salo khó khăn rụt tay lại, nhanh chóng đổi chủ đề: “Chúng ta đi mua ít hoa quả nữa rồi về thôi.”
Night con không có ý kiến gì với đề nghị “mua hoa quả” này. Vì thế, Salo ôm Rồng đen tới làng nhỏ gần đó.
Nhưng mà, bọn họ không thuận lợi mua hoa quả được.
Những dân làng thuần phác dùng sỏi đá để chào đón họ.
Night bị Salo ôm vào lòng. Qua khe hở của áo choàng, nó hoảng sợ nhìn những cục đá sắc nhọn bay tới.
Salo không nói gì, chỉ an ủi xoa xoa đầu nó qua lớp áo choàng, rồi quay người rời khỏi nơi đầy tiếng đe dọa và nguyền rủa này
“Ta biết có một chỗ, ” Trên con đường nhỏ cách rất xa ngôi làng, Tử Linh pháp sư trẻ tuổi mỉm cười nói với nhóc con trong lòng mình, “Nơi đó có trồng rất nhiều hoa quả mà Rồng thích ăn —— rất nhiều rất nhiều.”
Night con sít chặt lấy vạt áo cậu, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy đôi mắt màu vàng đầy xinh đẹp của đối phương.
“Cùng đi nhé?”
“Ô —— sa!”
Nicolas: Arthur! Vườn trái cây của em lại bị trộm rồi!!!
Arthur: Ặc, lần này thì không phải ta......
Nicolas: Tên trộm chết tiệt! Ngay cả vườn trái cây của Rồng mà cũng dám ăn trộm à! Em mà bắt được nó thì phải mang nó đi làm phân bón cho hả dạ!
Arthur:......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook