Cô Thư Ký Quyền Lực Của Tổng Tài
-
Chương 14: Anh không nghe em thì việc gì em phải nghe anh
Sáng hôm sau, Thiên Thanh dậy sớm, chuẩn bị đồ ăn cho anh nhà rồi đến công ty. Không có Hoàng Thiên ở công ty thì tốc độ làm việc của cô thật sự rất tốt, như tốc độ ánh sáng vì không bị ai quấy phá. Ban ngày đi làm còn tối về thì nấu cháo điện thoại với Hoàng Thiên.
Cuộc sống của cô trong ngày đầu không có anh thì khá ổn nhưng phía anh thì khác, ăn món gì cũng không vừa miệng còn ngủ thì cũng khó, chắc do thiếu hơi cô. Vì vậy anh cắm đầu làm 24/24 không nghỉ ngơi và kết quả là bị xỉu vì kiệt sức. Công việc trong gần 3 ngày mà anh cắm đầu làm trong 1 đêm nên khi vừa đặt chân ra khỏi xe chuẩn bị vào công ty thì lăn đùng ra xỉu. Bảo vệ liền gọi cho cô
- ***Tổng Giám đốc bị ngất ở dưới cổng công ty và đang trên đường đến bệnh viện, cô đến đấy xem sao đi***
- ***Sao ạ???? Tôi biết rồi***
Thở dài thầm mắng tên ngốc kia không biết bảo vệ sức khỏe của mình lại để đổ bệnh. Cô thầm nghĩ trong bụng
- ***Tí nữa đến bà đây không tẩn anh một trận cho ra trò mới là chuyện lạ***
Nhưng khi đến bệnh viện, nhìn anh nằm trên giường bệnh gương mặt xanh xao, tiều tụy thì cô rất xót nhưng khi anh tỉnh lại thì bị cô giáo huấn cho một trận ra ngô ra khoai
- ***Thôi em bớt nóng, anh khỏe rồi, không sao cả***
- ***Hừ!!! anh sao lại không ăn không nghỉ vậy hả***?
- ***Tại đồ ăn đó dở, ngủ không có em anh không quen***
- ***Thế trước đây thì sao***??
- ***Đó là lúc trước, bây giờ khác rồi***
- ***Thôi đi về, em nấu gì tẩm bổ cho anh. Nhanh lên***
- ***Tuân lệnh bà xã đại nhân***
- ***Dẻo miệng***
Tối đó Thiên Thanh nấu khá nhiều món tẩm bổ cho Hoàng Thiên, anh ăn sạch sẽ không chừa tí nào y như bị bỏ đói.
- ***Anh mốt còn bỏ bữa nữa thì em cho nhịn đấy, biết chưa***??
- ***Mốt anh đi công tác em nấu đồ ăn cho anh mang đi đi, không thì em đi theo anh chứ anh bây giờ không sống thiếu em được***
- ***À đúng rồi, tối nay anh phải dưỡng bệnh, không được làm việc***.
- ***Anh biết rồi***
Lên phòng, Hoàng Thiên nhớ ra lời nói của cô trước khi anh đi công tác là sẽ cùng nhau tạo baby nên quay qua ôm hôn cô tới tấp
- ***Em yêuuuu, tới giờ tạo bé con rồi***
- ***Anh đừng mơ đến chuyện đấy, anh ngủ đi. Chưa khỏe đâu nên đừng sung***
- ***Khôngggggg anh khỏe rồi mà bà xã. Em hứa với anh rồi mà***
- ***Anh hứa với em ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ để không đổ bệnh anh có làm không mà bắt em làm theo lời hứa?? Anh không nghe em thì việc gì em phải nghe anh***
- ***Anh biết anh sai rồi, đừng giận mà***
- ***Đi ngủ thôi***
Tối đó Hoàng Thiên và Thiên Thanh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Thoắt cái đã đến ngày chúc thọ Vương Sinh, là ông nội của Hoàng Thiên nên từ sáng Tiêu Hoa là mẹ chồng cô đã đến dẫn đi mua sắm các thứ. Cô đang chuẩn bị để đi thì anh bước đến, đưa cô một chiếc thẻ đen
- ***Em cầm lấy mà mua đồ, tiền của anh cũng là của em***
- ***Thôi anh cầm đi, em có thẻ mà***
- ***Không được, nếu không cầm thì ở nhà***
Cô đành cầm cho anh vui. Từ lúc hai người quen nhau cô chưa bao giờ đòi hỏi vật chất gì từ anh cả, chỉ yêu cầu anh phải ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ để không đổ bệnh. Chính điều đó làm cô hoàn toàn thu phục được trái tim anh vì sự dịu dàng, đảm đang và tự lập. Nhưng nhiều khi cô tự lập như vậy làm anh thấy không vui. Tiền của bạn trai mình thì cứ dùng có sao đâu, anh đây thừa nhất là điều kiện.
Cô chỉ cầm chiếc thẻ đen cho anh vui thôi chứ tất cả đồ cô mua đều tính bằng thẻ cô. Vương phu nhân hỏi
- ***Thằng Thiên không đưa thẻ cho con sao***?
- ***Dạ có nhưng không cần dùng đến vì con cũng có ạ, muốn mua đồ cho ba mẹ và ông mà dùng tiền của anh ấy thì con thấy không hay ạ***
- ***Con đúng là cô bé tốt, giờ hiếm người như con lắm. Nhưng mà nó đưa thì cứ dùng thôi, đừng ngại***
- ***Dạ vâng ạ***
Cuộc sống của cô trong ngày đầu không có anh thì khá ổn nhưng phía anh thì khác, ăn món gì cũng không vừa miệng còn ngủ thì cũng khó, chắc do thiếu hơi cô. Vì vậy anh cắm đầu làm 24/24 không nghỉ ngơi và kết quả là bị xỉu vì kiệt sức. Công việc trong gần 3 ngày mà anh cắm đầu làm trong 1 đêm nên khi vừa đặt chân ra khỏi xe chuẩn bị vào công ty thì lăn đùng ra xỉu. Bảo vệ liền gọi cho cô
- ***Tổng Giám đốc bị ngất ở dưới cổng công ty và đang trên đường đến bệnh viện, cô đến đấy xem sao đi***
- ***Sao ạ???? Tôi biết rồi***
Thở dài thầm mắng tên ngốc kia không biết bảo vệ sức khỏe của mình lại để đổ bệnh. Cô thầm nghĩ trong bụng
- ***Tí nữa đến bà đây không tẩn anh một trận cho ra trò mới là chuyện lạ***
Nhưng khi đến bệnh viện, nhìn anh nằm trên giường bệnh gương mặt xanh xao, tiều tụy thì cô rất xót nhưng khi anh tỉnh lại thì bị cô giáo huấn cho một trận ra ngô ra khoai
- ***Thôi em bớt nóng, anh khỏe rồi, không sao cả***
- ***Hừ!!! anh sao lại không ăn không nghỉ vậy hả***?
- ***Tại đồ ăn đó dở, ngủ không có em anh không quen***
- ***Thế trước đây thì sao***??
- ***Đó là lúc trước, bây giờ khác rồi***
- ***Thôi đi về, em nấu gì tẩm bổ cho anh. Nhanh lên***
- ***Tuân lệnh bà xã đại nhân***
- ***Dẻo miệng***
Tối đó Thiên Thanh nấu khá nhiều món tẩm bổ cho Hoàng Thiên, anh ăn sạch sẽ không chừa tí nào y như bị bỏ đói.
- ***Anh mốt còn bỏ bữa nữa thì em cho nhịn đấy, biết chưa***??
- ***Mốt anh đi công tác em nấu đồ ăn cho anh mang đi đi, không thì em đi theo anh chứ anh bây giờ không sống thiếu em được***
- ***À đúng rồi, tối nay anh phải dưỡng bệnh, không được làm việc***.
- ***Anh biết rồi***
Lên phòng, Hoàng Thiên nhớ ra lời nói của cô trước khi anh đi công tác là sẽ cùng nhau tạo baby nên quay qua ôm hôn cô tới tấp
- ***Em yêuuuu, tới giờ tạo bé con rồi***
- ***Anh đừng mơ đến chuyện đấy, anh ngủ đi. Chưa khỏe đâu nên đừng sung***
- ***Khôngggggg anh khỏe rồi mà bà xã. Em hứa với anh rồi mà***
- ***Anh hứa với em ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ để không đổ bệnh anh có làm không mà bắt em làm theo lời hứa?? Anh không nghe em thì việc gì em phải nghe anh***
- ***Anh biết anh sai rồi, đừng giận mà***
- ***Đi ngủ thôi***
Tối đó Hoàng Thiên và Thiên Thanh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Thoắt cái đã đến ngày chúc thọ Vương Sinh, là ông nội của Hoàng Thiên nên từ sáng Tiêu Hoa là mẹ chồng cô đã đến dẫn đi mua sắm các thứ. Cô đang chuẩn bị để đi thì anh bước đến, đưa cô một chiếc thẻ đen
- ***Em cầm lấy mà mua đồ, tiền của anh cũng là của em***
- ***Thôi anh cầm đi, em có thẻ mà***
- ***Không được, nếu không cầm thì ở nhà***
Cô đành cầm cho anh vui. Từ lúc hai người quen nhau cô chưa bao giờ đòi hỏi vật chất gì từ anh cả, chỉ yêu cầu anh phải ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ để không đổ bệnh. Chính điều đó làm cô hoàn toàn thu phục được trái tim anh vì sự dịu dàng, đảm đang và tự lập. Nhưng nhiều khi cô tự lập như vậy làm anh thấy không vui. Tiền của bạn trai mình thì cứ dùng có sao đâu, anh đây thừa nhất là điều kiện.
Cô chỉ cầm chiếc thẻ đen cho anh vui thôi chứ tất cả đồ cô mua đều tính bằng thẻ cô. Vương phu nhân hỏi
- ***Thằng Thiên không đưa thẻ cho con sao***?
- ***Dạ có nhưng không cần dùng đến vì con cũng có ạ, muốn mua đồ cho ba mẹ và ông mà dùng tiền của anh ấy thì con thấy không hay ạ***
- ***Con đúng là cô bé tốt, giờ hiếm người như con lắm. Nhưng mà nó đưa thì cứ dùng thôi, đừng ngại***
- ***Dạ vâng ạ***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook