Cổ Thụ Chi Đế: Mộng Đế Vương
-
Chương 6
Thời gian đại chiến cứ như thế mà qua đi, chuyện trên dưới cũng được cậu sắp xếp thật cẩn thận để yên lòng dân chúng. Toàn bộ tiền tài vơ vét được đều đưa vào công quỹ thực hiện cứu đói cho nhân dân, Thương Hành mỗi ngày đều có đến không biết bao nhiêu chuyện để làm. Hơn nữa cũng bởi vì phụ thân cậu càng ngày sức khỏe càng suy kiệt trầm trọng, thế nên Đại Chu này Thương Hành đành cứ phải tạm thời chấp chưởng để giải quyết những chuyện nhỏ đến chuyện lớn trước, đầu tiên là phát tiền cho những người chiến sĩ quay về.
Thương Hành cũng cho quân mình nhanh chóng lui xuống, để quay về quê gặp lại gia đình người thân mình, cũng an bài tất cả cho những người lính đã hi sinh trong trận chiến ấy, Thương Hành cả ngày bận bịu cùng giấy tờ công việc, đôi lúc ngủ bên bàn cùng núi công việc chất đống còn đang chờ cậu giải quyết. Nhưng cũng may là còn có Đế Hậu Tắc Thiên giúp đỡ một phần nếu không thì thôi chết vì kiệt sức với đống giấy tờ chất thành núi này luôn rồi.
Thương Hành cho cải cách lại bộ máy chính quyền trong nhân dân, kẻ nào sai phạm liền luận theo tội mà xử phạt, nhất là tham quan đều bị trảm thủ để làm gương, Hoàng Đế kia cũng bị trảm đầu, bêu giữa đường để dân chúng cùng phỉ nhổ vào, đây cũng có thể coi là một trong những sự trừng phạt khủng khiếp nhất. Thương Hành thì cứ tích cực mỗi ngày với không biết là bao nhiêu những phương pháp mới của các quan đại thần để cải cách lại đất nước sớm nhất đưa Đại Chu này đi lại vào tình hình ổn định chung.
Còn có những cô nương khác rất đáng thương, họ bị tên cẩu vua kia bắt giữ trong hoàng cung, mấy người bọn họ thì đều được Thương Hành bồi thường bằng số tiền ít ỏi còn sót lại trong quốc khố Đại Viêm rồi cho tất cả cùng nhau quay về quê nhà, toàn bộ trang sức ngọc ngà trên người họ đều sẽ được giữ lại, Thương Hành cũng tự mình ra lệnh cắc cử từng người lính chưa vợ chưa con đích thân đưa họ về tận quê hương, dù sao cũng tạo cho những người lình ấy một cơ hội kiếm thê tử xinh đẹp như hoa, tính ra cách này cũng không tệ chút nào, cũng nhờ như thế mà hậu cung rộng lớn bình thường đông đúc ấy chỉ vài ngày đã chẳng còn bóng người nào ở lại nữa, dần rơi hết vào sự cô quạnh buồn chán. Mỗi ngày cũng chỉ có Thương Hành chạy ra chạy vào cùng đống công việc cần phải xoay sở, nhiều đến gương mặt hốc hác hẳn lên, cậu nào chạy đi lo việc chính sách bên ngoài, đến giờ ăn cơm uống nước còn phải cưỡi ngựa đi mua đồ về để cả hai cùng ăn chứ chẳng ăn bên trong nơi này nữa, toàn bộ những vật dụng đều được vận chuyển hết về hoàng triều Đại Chu.
Thường ngày Thương Hành đều cùng Đế Hậu thảo luận về những loại tấu chương được các quan đại thần trong nước dâng lên, tuy cũng có nhiều ý tưởng có thể xem là không tệ, nhiều cái lại rất có tiềm năng phát triển, nhưng chung quy lại thì dựa trên tình hình quốc gia hiện tại, vẫn là chưa đủ phù hợp để phát triển, Đế Hậu tầm nhìn rất xa, hơn nữa nhiều năm làm Nữ Đế gánh vác một nước toàn nữ nhân, thế nên xử lí công vụ hay chuyện gì cùng nhanh chóng, nhưng ngồi cùng Thương Hành trên ghế rồng đều không làm gì mà chỉ đơn giản là quan sát cách mà cậu sẽ giải quyết vấn đề. Cô đương nhiên hứng thú với cảnh Thương Hành ngồi vò đầu bứt tai, tính toán vạch ra kết hoạch thật tỉ mỉ để phát triển những ý tưởng nhỏ khả thi thành những thứ lớn hơn.
Dù sao chuyện làm vua một nước cũng đâu chỉ có mỗi việc đánh đánh đấm đấm chứ, vẫn còn lấy không biết bao nhiêu loại chuyện khác cần phải giải quyết nữa. Thương Hành thức dậy từ tinh mơ sáng sớm để làm việc, đêm đến thì sắc trời xuống tối mịt mới dám ngủ, mà cũng chẳng có chỗ ngủ nào ổn áp cho cam, đành ở lại luôn điện rồng mà nghỉ ngơi. Bên cạnh không có ai khác, nhiều nhất cũng chỉ có mỗi mình Tắc Thiên mỗi ngày chăm sóc sớm tối cho cậu. Thành ra giữa cả hai người, lâu rồi thì lửa gần rơm dù làm cách nào cũng bén chút hơi lữa, hơn nữa bản thân Tắc Thiên ngay từ đầu cũng xem là có chút gì đó hứng thú với cậu, thành ra chuyện gì đến cũng đến. Chỉ là Thương Hành lại rất giỏi giữ mình thanh tịnh như mặc nước hồ, bản thân lại chẳng hề động lấy nữa ý nghĩ với cô, mặc khác chuyện xây dựng đất nước còn đang dang dở chưa đâu vào đâu, thế nên cậu hơi sức đâu mà còn nghĩ tới tâm tình cho được. Hơn nữa nếu như lỡ mà có động lòng với cô rồi không kìm chế được mà ăn cơm trước kẽng, sư phụ sẽ treo giò cậu lên cây mà đánh cho chết luôn chứ không đùa được.
Thương Hành nhìn quốc gia này từng ngày một phát triển thành ra cũng yên tâm hơn phần nào, chỉ là nơi hoàng cung sớm tối luôn vắng lặng tiếng người, cô đơn u uất này cũng khiến cho cậu phát chán, thế nên bản thân cũng chẳng còn muốn lưu lại lâu thêm nữa, dù sao một quốc gia chỉ cần một Hoàng đế là đủ, mà Hoàng Đế cũng chỉ cần một đế đô làm nơi để ở là được rồi, vì thế chẳng mấy chốc Thương Hành đã cho Hoàng cung chính thức đóng cửa, bỏ hoang chờ ngày được trưng dụng trở lại.
Cậu cưỡi Tuyết Mã cùng Tắc Thiên, ngày cuối duyệt xong tấu chương đã liền cùng nhau, phóng thẳng lên đường trở về nhà. Đi ngay trong đêm luôn để về cho kịp sáng, đường đi rất nhanh cả hai lướt đi trong đêm tối, Tắc Thiên buồn ngủ ngã nhẹ vào ngực Thương Hành đánh một giấc dài, Thương Hành cũng rất tinh ý, một tay cầm dây cương ngựa, tay kia nhẹ nhàng đỡ lấy người của Tắc Thiên dựa vào mình, cả hai đi chẳng mất bao nhiêu thời gian đã về tới cổng của Đại Chu Thần Triều ánh mặt trời như thế cũng vừa lên, đón từng ánh nắng giống như chào mừng vị đại tướng khải hoàn quay về. Vừa về đến cổng thành đã nhìn thấy từ phía xa, cánh cổng mở toang rộng lớn như chào đón vị ánh hùng trở về, Phụ vương cậu sức khỏe cũng vì thế mà yếu dần, ngồi trên xe lăn được mấy người Đại Mẫu, Nhị Mẫu cùng Mẫu thân của cậu đẩy đi ra phía trước. Ông nhìn thấy Thương Hành tay dắt theo ngựa, trên còn có người ngồi, vừa lướt ánh mắt cái đã nhận ra cô nương trên ngựa ấy chính là yêu quái trong lời đồn bên dưới chân núi Luân Sơn.
Dù sao ngày đó du ngoạn ông cũng từng gặp được tiên tổ Chu Nguyên, cũng được Tiên Tổ nói cho nghe về những chuyện này, thế nên không có mấy điểm bất ngờ. Thương Hành vừa thấy phụ vương mình liền chạy lại đứng trước ông kính cẩn, "Nhi Thần bái biến Phụ Hoàng." Rồi lại nhìn qua chào hỏi thêm ba người nữ nhân đứng đằng sau ông, "Nhi Thần bái kiến đại mẫu hậu, Nhị Mẫu Hậu và Mẫu Hậu." Hoàng Đế nhìn sang cậu rồi gật nhẹ đầu mình, "Có thực lực của một Đế Vương rồi, có tâm cơ của một Đế Vương rồi, nhưng cốt cách của bậc Đế Vương lại chưa đủ, từ ngày mai tiếp tục du ngoạn thiên địa rèn luyện thêm đi.
Ba Hậu chúng ta về hoàng cung thôi." Nói rồi ba người liền lập thức quay người đẩy xe lăn của ông về Hoàng cung, chỉ là ca ba người mẫu hậu của cậu đều quay lại đánh ánh mắt nhìn qua cô gái trên lưng ngựa kia. Rồi nhìn nhau mà bậc cười, "Hành nhi cũng được quá nhỉ, vậy mà tìm được thê tử rồi, chỉ là không biết Vấn nhi và Hải nhi không biết bao giờ mới chịu có thê tử nữa đây. Ta thực sự muốn bồng cháu lắm rồi a."
Thương Hành nhìn theo mấy người mẫu hậu cùng phụ hoàng mình, liền lập tức chạy theo ông về hoàng cung. Tắc Thiên cũng được đưa đi theo, về tới điện rồng, Thương Hành nhìn Phụ Hoàng đã ngồi lên ngai vị trên cao, mới liền ôm quyền mình quỳ xuống, "Phụ Hoàng, xin người ban cho con lệnh bài của đại ca ở phía bắc, con muốn gặp đại ca xin được đi rèn luyện một phen nâng cao thực lực. Thực hiện giấc mơ Thống Nhất Ngũ Quốc!" Hoàng Đế ngồi trên ngài rồng, ánh mắt ông khẽ nhìn sang cậu nheo ánh mắt mình lại, "Con muốn thống nhất Ngũ Quốc."
Thương Hành nghe phụ thân mình nói liền dập đầu, "Thưa phụ vương con muốn thống nhất Ngũ Quốc. Mang lại cho Đại Chu dáng vẻ huy hoàng nhất của nó." Hoàng Đế bên trên bàn tay mình đập mạnh bàn, từ trong người long khí cuồn cuộn tỏa đến, "Chỉ có chút bản lĩnh đấu cùng Long Khí Đại Viêm sớm đã suy vong còn không thể một chiêu diệt gọn, còn dám mơ tưởng đến muốn thống nhất Ngũ Quốc. Con nói lời này bằng miệng hay bằng não."
Thương Hành lập tức cúi đầu, "Thưa phụ vương, con thân là hoàng tử, chuyện thống nhất Ngũ Quốc tái thiết lại giang sơn của các bậc tiên tổ, chỉ là chuyện sớm muộn phải làm. Thế nên còn chỉ xin người cố gắng cầm cự thêm hai mươi năm nữa, cho con được hai mươi năm lịch luyện, con thề sau hai mươi năm, trước khi phụ hoàng băng hà sẽ để người nhìn thấy Giang Sơn xã tắc ngũ quốc hòa làm một."
Hoàng Đế trừng mắt nhìn cậu, "Được, hai mươi năm thì hai mươi năm, ta cầm cự được, cầm lấy lệnh bài này con đến biên cảnh phương bắc gặp đại ca con đi, đại ca con là đệ tử nồng cốt của Tuyệt Thế tông, sẽ cho con hiểu con đường chân chính mà một cường giả cần phải đi. Nhớ lấy nếu như hai mươi năm nữa mà thực lực còn không đủ, thì đừng mơ đến chuyện thống nhất giang sơn."
Thương Hành tiếp nhận lấy lệnh bài của phụ hoàng mình rồi, cúi chào ông cùng ba người Mẫu hậu mà nhanh chóng rời đi, chỉ có mẫu thân ruột của cậu nhìn theo bóng lưng con trai mình, trong lòng ánh lên chút yêu thích, "Thật giống ông ngày xưa, bóng lưng thằng bé." Hoàng Đế nhìn theo Thương Hành, "Nó sinh ra đã định sẽ làm một thân Đế Vương, mà Đế Vương chính là đắm chìm say nồng trong giấc mộng thống nhất và bành trướng giang sơn thiên hạ. Ta cũng từng như thế, ta muốn xem thử con trai mình liệu có thể đi được bao xa."
Tắc Thiên nhìn theo bóng lưng cậu liền chạy theo có chút thắc mắc kéo kéo tay mà hỏi, "Ngươi này, ngươi thật sự muốn thống nhất Ngũ Quốc luôn sao?" Thương Hành nhìn cô, khẽ lướt ánh mắt xung quanh liền bật cười vui vẻ, thanh giọng như bậc Đế Quân không sợ trời chẳng ngại đất. "Phải, đúng vậy đó, đây là giấc mơ từ ngày bé của ta, thống nhất Ngũ Quốc đưa Đại Chu quay lại với vị thế vốn có của nó. Sao cô có muốn trở thành người bạn đồng hành của ta không, nói trước nha ngày tháng sau này sẽ chẳng dễ sống chút nào đâu?"
Tắc Thiên nhìn sang cậu, đôi mắt Thương Hành lóe lên tia lửa mãnh liệt, "Đi cùng ngươi hả, ừm nghĩ thì cũng hay hay, được vậy ta đi cùng ngươi. Để ta xem thử ngươi có làm được không nha." Thương Hành nhẹ xoa đầu cô mỉm cười, "Vậy cô đi cùng ta, sau này cô chính là chiến hữu thân thiết nhất của ta. Nhưng trước khi đến biên cảnh phía bắc, ta phải lên núi thăm sư phụ một phen, dù sao chiến địa kéo dài hai năm rồi, ta chẳng có cơ hội đi thăm sư phụ lần nào cả, giờ lên núi chào tạm biệt thầy cái rồi đi mới đúng đạo. Hình như lần trước ta có đưa cô tiền rồi nhỉ, cô dùng tiền ấy mua chút đồ cho mình đi."
Thương Hành nói rồi, định bàn chân mình bước đi thì Tắc Thiên đã nhìn về phía cậu, một bàn tay vội vàng vương tới nắm lấy áo, "Ta không cần mua đồ gì đâu. Ngươi đưa ta theo được không?" Trong bất giác cô cất tiếng hỏi mà còn chẳng hề nhận ra điều đó, Thương Hành nhìn về phía cô, gương mặt hiện rõ sự khó xử vô cùng, đứng chần chừ suy nghĩ thêm hồi lâu rồi mới hỏi lại, "Cô muốn đi cùng hả, chắc cũng được thôi, nhưng mà chút nữa đừng nói gì nha, sư phụ ta nhìn ra cô là cái người bị nhốt dưới Luân Sơn thì sẽ đánh chết ta luôn đấy."
Tắc Thiên trong tròng mắt mình khẽ lóe lên ánh nhìn cô cùng mờ ảo, cô nhìn về phía cậu, vội vương bàn tay tới nhanh hơn, muốn nắm đến bàn tay đang cầm dây cương của Thương Hành, "Được, ta giấu cho chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi." Thương Hành nhìn sang cô khẽ mỉm cười gật đầu, nụ cười bình thản như chẳng có chuyện gì diễn ra, êm đềm tựa một dòng sông êm ả, một làn gió thổi qua, khẽ khiến cô, tự nhiên bản thân bị mất đi trọng tâm mình ngã nhào xuống. Thương Hành liền nhảy tới ôm lấy cô, "Nữ Đế cô lại bất cẩn quá rồi đấy, chắc là những ngày tháng bình yên sau chiến tranh đã khiến cho giác quan của cô bị mài mòn rồi. Vậy bây giờ cô muốn ngồi trên ngựa nữa hay sẽ đi bộ đây."
Tắc Thiên nhìn sang Thương Hành, trên gương mặt hiện lên rõ ràng chút ý tứ khó chịu, dù sao gặp thẳng nam quá cũng đúng là có hơi khó xử một chút, gần như chỉ muốn đánh chết cậu cho hả giận, nhưng rồi cũng buông tay xuống, bấu thắng vào áo cậu, "Ngươi bồng ta đến chân núi đi, rồi ta cưỡi ngựa lên." Thương Hành nhìn sang cô, ánh mắt lộ rõ ràng vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu mình ưng thuận, "Cô không đùa đấy chứ, ta không nghĩ cô lại có loại sở thích dị như này đó, thôi cô muốn sao cũng được, dù sao trong những ngày trên chiến trường cô đóng góp nhiều công lao nhất còn gì. Có chút đòi hỏi kì lạ chắc cũng không tính là quá đáng." Thương Hành nói rồi mới cất bàn chân mình bước đi, bàn tay bồng cô áp sát vào ngực.
Người hai bên đường nhìn theo Thương Hành rồi lại bàn tán với nhau kịch liệt, không phải vì chuyện ôm một nữ nhân như vậy là lạ, mà là người làm chuyện này là Thương Hành, chuyện này lạ đến chẳng ai tin nổi, người gặp nữ nhân là né như cậu cũng có loại cảnh tượng này. Bàn tán nào đủ thứ chuyện, thậm chí còn nghĩ đến cả chuyện cả hai sẽ có bao nhiêu người con, rồi có mấy trai mấy gái, hay là trai đặt tên là gì, còn gái thì đặt tên là gì. Chuyện bàn tán của người dân đương nhiên Thương Hành sẽ không có mấy quan tâm đến, chỉ có Tắc Thiên là quan tâm thôi, cô áp sát mặt mình về phía người Thương Hành, giống như cố trốn khỏi cái tình huống xấu hổ này. Thương Hành trầm ổn bước đi, Tuyết Mã đi sau lưng cả hai, ánh mắt hướng nhìn về tứ phía, ầm trầm quan sát hết động tĩnh xung quanh giống như có được linh trí, rơi vào trạng thái vô cùng phòng ngừa mọi khả năng có thể diễn ra.
Thương Hành cũng cho quân mình nhanh chóng lui xuống, để quay về quê gặp lại gia đình người thân mình, cũng an bài tất cả cho những người lính đã hi sinh trong trận chiến ấy, Thương Hành cả ngày bận bịu cùng giấy tờ công việc, đôi lúc ngủ bên bàn cùng núi công việc chất đống còn đang chờ cậu giải quyết. Nhưng cũng may là còn có Đế Hậu Tắc Thiên giúp đỡ một phần nếu không thì thôi chết vì kiệt sức với đống giấy tờ chất thành núi này luôn rồi.
Thương Hành cho cải cách lại bộ máy chính quyền trong nhân dân, kẻ nào sai phạm liền luận theo tội mà xử phạt, nhất là tham quan đều bị trảm thủ để làm gương, Hoàng Đế kia cũng bị trảm đầu, bêu giữa đường để dân chúng cùng phỉ nhổ vào, đây cũng có thể coi là một trong những sự trừng phạt khủng khiếp nhất. Thương Hành thì cứ tích cực mỗi ngày với không biết là bao nhiêu những phương pháp mới của các quan đại thần để cải cách lại đất nước sớm nhất đưa Đại Chu này đi lại vào tình hình ổn định chung.
Còn có những cô nương khác rất đáng thương, họ bị tên cẩu vua kia bắt giữ trong hoàng cung, mấy người bọn họ thì đều được Thương Hành bồi thường bằng số tiền ít ỏi còn sót lại trong quốc khố Đại Viêm rồi cho tất cả cùng nhau quay về quê nhà, toàn bộ trang sức ngọc ngà trên người họ đều sẽ được giữ lại, Thương Hành cũng tự mình ra lệnh cắc cử từng người lính chưa vợ chưa con đích thân đưa họ về tận quê hương, dù sao cũng tạo cho những người lình ấy một cơ hội kiếm thê tử xinh đẹp như hoa, tính ra cách này cũng không tệ chút nào, cũng nhờ như thế mà hậu cung rộng lớn bình thường đông đúc ấy chỉ vài ngày đã chẳng còn bóng người nào ở lại nữa, dần rơi hết vào sự cô quạnh buồn chán. Mỗi ngày cũng chỉ có Thương Hành chạy ra chạy vào cùng đống công việc cần phải xoay sở, nhiều đến gương mặt hốc hác hẳn lên, cậu nào chạy đi lo việc chính sách bên ngoài, đến giờ ăn cơm uống nước còn phải cưỡi ngựa đi mua đồ về để cả hai cùng ăn chứ chẳng ăn bên trong nơi này nữa, toàn bộ những vật dụng đều được vận chuyển hết về hoàng triều Đại Chu.
Thường ngày Thương Hành đều cùng Đế Hậu thảo luận về những loại tấu chương được các quan đại thần trong nước dâng lên, tuy cũng có nhiều ý tưởng có thể xem là không tệ, nhiều cái lại rất có tiềm năng phát triển, nhưng chung quy lại thì dựa trên tình hình quốc gia hiện tại, vẫn là chưa đủ phù hợp để phát triển, Đế Hậu tầm nhìn rất xa, hơn nữa nhiều năm làm Nữ Đế gánh vác một nước toàn nữ nhân, thế nên xử lí công vụ hay chuyện gì cùng nhanh chóng, nhưng ngồi cùng Thương Hành trên ghế rồng đều không làm gì mà chỉ đơn giản là quan sát cách mà cậu sẽ giải quyết vấn đề. Cô đương nhiên hứng thú với cảnh Thương Hành ngồi vò đầu bứt tai, tính toán vạch ra kết hoạch thật tỉ mỉ để phát triển những ý tưởng nhỏ khả thi thành những thứ lớn hơn.
Dù sao chuyện làm vua một nước cũng đâu chỉ có mỗi việc đánh đánh đấm đấm chứ, vẫn còn lấy không biết bao nhiêu loại chuyện khác cần phải giải quyết nữa. Thương Hành thức dậy từ tinh mơ sáng sớm để làm việc, đêm đến thì sắc trời xuống tối mịt mới dám ngủ, mà cũng chẳng có chỗ ngủ nào ổn áp cho cam, đành ở lại luôn điện rồng mà nghỉ ngơi. Bên cạnh không có ai khác, nhiều nhất cũng chỉ có mỗi mình Tắc Thiên mỗi ngày chăm sóc sớm tối cho cậu. Thành ra giữa cả hai người, lâu rồi thì lửa gần rơm dù làm cách nào cũng bén chút hơi lữa, hơn nữa bản thân Tắc Thiên ngay từ đầu cũng xem là có chút gì đó hứng thú với cậu, thành ra chuyện gì đến cũng đến. Chỉ là Thương Hành lại rất giỏi giữ mình thanh tịnh như mặc nước hồ, bản thân lại chẳng hề động lấy nữa ý nghĩ với cô, mặc khác chuyện xây dựng đất nước còn đang dang dở chưa đâu vào đâu, thế nên cậu hơi sức đâu mà còn nghĩ tới tâm tình cho được. Hơn nữa nếu như lỡ mà có động lòng với cô rồi không kìm chế được mà ăn cơm trước kẽng, sư phụ sẽ treo giò cậu lên cây mà đánh cho chết luôn chứ không đùa được.
Thương Hành nhìn quốc gia này từng ngày một phát triển thành ra cũng yên tâm hơn phần nào, chỉ là nơi hoàng cung sớm tối luôn vắng lặng tiếng người, cô đơn u uất này cũng khiến cho cậu phát chán, thế nên bản thân cũng chẳng còn muốn lưu lại lâu thêm nữa, dù sao một quốc gia chỉ cần một Hoàng đế là đủ, mà Hoàng Đế cũng chỉ cần một đế đô làm nơi để ở là được rồi, vì thế chẳng mấy chốc Thương Hành đã cho Hoàng cung chính thức đóng cửa, bỏ hoang chờ ngày được trưng dụng trở lại.
Cậu cưỡi Tuyết Mã cùng Tắc Thiên, ngày cuối duyệt xong tấu chương đã liền cùng nhau, phóng thẳng lên đường trở về nhà. Đi ngay trong đêm luôn để về cho kịp sáng, đường đi rất nhanh cả hai lướt đi trong đêm tối, Tắc Thiên buồn ngủ ngã nhẹ vào ngực Thương Hành đánh một giấc dài, Thương Hành cũng rất tinh ý, một tay cầm dây cương ngựa, tay kia nhẹ nhàng đỡ lấy người của Tắc Thiên dựa vào mình, cả hai đi chẳng mất bao nhiêu thời gian đã về tới cổng của Đại Chu Thần Triều ánh mặt trời như thế cũng vừa lên, đón từng ánh nắng giống như chào mừng vị đại tướng khải hoàn quay về. Vừa về đến cổng thành đã nhìn thấy từ phía xa, cánh cổng mở toang rộng lớn như chào đón vị ánh hùng trở về, Phụ vương cậu sức khỏe cũng vì thế mà yếu dần, ngồi trên xe lăn được mấy người Đại Mẫu, Nhị Mẫu cùng Mẫu thân của cậu đẩy đi ra phía trước. Ông nhìn thấy Thương Hành tay dắt theo ngựa, trên còn có người ngồi, vừa lướt ánh mắt cái đã nhận ra cô nương trên ngựa ấy chính là yêu quái trong lời đồn bên dưới chân núi Luân Sơn.
Dù sao ngày đó du ngoạn ông cũng từng gặp được tiên tổ Chu Nguyên, cũng được Tiên Tổ nói cho nghe về những chuyện này, thế nên không có mấy điểm bất ngờ. Thương Hành vừa thấy phụ vương mình liền chạy lại đứng trước ông kính cẩn, "Nhi Thần bái biến Phụ Hoàng." Rồi lại nhìn qua chào hỏi thêm ba người nữ nhân đứng đằng sau ông, "Nhi Thần bái kiến đại mẫu hậu, Nhị Mẫu Hậu và Mẫu Hậu." Hoàng Đế nhìn sang cậu rồi gật nhẹ đầu mình, "Có thực lực của một Đế Vương rồi, có tâm cơ của một Đế Vương rồi, nhưng cốt cách của bậc Đế Vương lại chưa đủ, từ ngày mai tiếp tục du ngoạn thiên địa rèn luyện thêm đi.
Ba Hậu chúng ta về hoàng cung thôi." Nói rồi ba người liền lập thức quay người đẩy xe lăn của ông về Hoàng cung, chỉ là ca ba người mẫu hậu của cậu đều quay lại đánh ánh mắt nhìn qua cô gái trên lưng ngựa kia. Rồi nhìn nhau mà bậc cười, "Hành nhi cũng được quá nhỉ, vậy mà tìm được thê tử rồi, chỉ là không biết Vấn nhi và Hải nhi không biết bao giờ mới chịu có thê tử nữa đây. Ta thực sự muốn bồng cháu lắm rồi a."
Thương Hành nhìn theo mấy người mẫu hậu cùng phụ hoàng mình, liền lập tức chạy theo ông về hoàng cung. Tắc Thiên cũng được đưa đi theo, về tới điện rồng, Thương Hành nhìn Phụ Hoàng đã ngồi lên ngai vị trên cao, mới liền ôm quyền mình quỳ xuống, "Phụ Hoàng, xin người ban cho con lệnh bài của đại ca ở phía bắc, con muốn gặp đại ca xin được đi rèn luyện một phen nâng cao thực lực. Thực hiện giấc mơ Thống Nhất Ngũ Quốc!" Hoàng Đế ngồi trên ngài rồng, ánh mắt ông khẽ nhìn sang cậu nheo ánh mắt mình lại, "Con muốn thống nhất Ngũ Quốc."
Thương Hành nghe phụ thân mình nói liền dập đầu, "Thưa phụ vương con muốn thống nhất Ngũ Quốc. Mang lại cho Đại Chu dáng vẻ huy hoàng nhất của nó." Hoàng Đế bên trên bàn tay mình đập mạnh bàn, từ trong người long khí cuồn cuộn tỏa đến, "Chỉ có chút bản lĩnh đấu cùng Long Khí Đại Viêm sớm đã suy vong còn không thể một chiêu diệt gọn, còn dám mơ tưởng đến muốn thống nhất Ngũ Quốc. Con nói lời này bằng miệng hay bằng não."
Thương Hành lập tức cúi đầu, "Thưa phụ vương, con thân là hoàng tử, chuyện thống nhất Ngũ Quốc tái thiết lại giang sơn của các bậc tiên tổ, chỉ là chuyện sớm muộn phải làm. Thế nên còn chỉ xin người cố gắng cầm cự thêm hai mươi năm nữa, cho con được hai mươi năm lịch luyện, con thề sau hai mươi năm, trước khi phụ hoàng băng hà sẽ để người nhìn thấy Giang Sơn xã tắc ngũ quốc hòa làm một."
Hoàng Đế trừng mắt nhìn cậu, "Được, hai mươi năm thì hai mươi năm, ta cầm cự được, cầm lấy lệnh bài này con đến biên cảnh phương bắc gặp đại ca con đi, đại ca con là đệ tử nồng cốt của Tuyệt Thế tông, sẽ cho con hiểu con đường chân chính mà một cường giả cần phải đi. Nhớ lấy nếu như hai mươi năm nữa mà thực lực còn không đủ, thì đừng mơ đến chuyện thống nhất giang sơn."
Thương Hành tiếp nhận lấy lệnh bài của phụ hoàng mình rồi, cúi chào ông cùng ba người Mẫu hậu mà nhanh chóng rời đi, chỉ có mẫu thân ruột của cậu nhìn theo bóng lưng con trai mình, trong lòng ánh lên chút yêu thích, "Thật giống ông ngày xưa, bóng lưng thằng bé." Hoàng Đế nhìn theo Thương Hành, "Nó sinh ra đã định sẽ làm một thân Đế Vương, mà Đế Vương chính là đắm chìm say nồng trong giấc mộng thống nhất và bành trướng giang sơn thiên hạ. Ta cũng từng như thế, ta muốn xem thử con trai mình liệu có thể đi được bao xa."
Tắc Thiên nhìn theo bóng lưng cậu liền chạy theo có chút thắc mắc kéo kéo tay mà hỏi, "Ngươi này, ngươi thật sự muốn thống nhất Ngũ Quốc luôn sao?" Thương Hành nhìn cô, khẽ lướt ánh mắt xung quanh liền bật cười vui vẻ, thanh giọng như bậc Đế Quân không sợ trời chẳng ngại đất. "Phải, đúng vậy đó, đây là giấc mơ từ ngày bé của ta, thống nhất Ngũ Quốc đưa Đại Chu quay lại với vị thế vốn có của nó. Sao cô có muốn trở thành người bạn đồng hành của ta không, nói trước nha ngày tháng sau này sẽ chẳng dễ sống chút nào đâu?"
Tắc Thiên nhìn sang cậu, đôi mắt Thương Hành lóe lên tia lửa mãnh liệt, "Đi cùng ngươi hả, ừm nghĩ thì cũng hay hay, được vậy ta đi cùng ngươi. Để ta xem thử ngươi có làm được không nha." Thương Hành nhẹ xoa đầu cô mỉm cười, "Vậy cô đi cùng ta, sau này cô chính là chiến hữu thân thiết nhất của ta. Nhưng trước khi đến biên cảnh phía bắc, ta phải lên núi thăm sư phụ một phen, dù sao chiến địa kéo dài hai năm rồi, ta chẳng có cơ hội đi thăm sư phụ lần nào cả, giờ lên núi chào tạm biệt thầy cái rồi đi mới đúng đạo. Hình như lần trước ta có đưa cô tiền rồi nhỉ, cô dùng tiền ấy mua chút đồ cho mình đi."
Thương Hành nói rồi, định bàn chân mình bước đi thì Tắc Thiên đã nhìn về phía cậu, một bàn tay vội vàng vương tới nắm lấy áo, "Ta không cần mua đồ gì đâu. Ngươi đưa ta theo được không?" Trong bất giác cô cất tiếng hỏi mà còn chẳng hề nhận ra điều đó, Thương Hành nhìn về phía cô, gương mặt hiện rõ sự khó xử vô cùng, đứng chần chừ suy nghĩ thêm hồi lâu rồi mới hỏi lại, "Cô muốn đi cùng hả, chắc cũng được thôi, nhưng mà chút nữa đừng nói gì nha, sư phụ ta nhìn ra cô là cái người bị nhốt dưới Luân Sơn thì sẽ đánh chết ta luôn đấy."
Tắc Thiên trong tròng mắt mình khẽ lóe lên ánh nhìn cô cùng mờ ảo, cô nhìn về phía cậu, vội vương bàn tay tới nhanh hơn, muốn nắm đến bàn tay đang cầm dây cương của Thương Hành, "Được, ta giấu cho chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi." Thương Hành nhìn sang cô khẽ mỉm cười gật đầu, nụ cười bình thản như chẳng có chuyện gì diễn ra, êm đềm tựa một dòng sông êm ả, một làn gió thổi qua, khẽ khiến cô, tự nhiên bản thân bị mất đi trọng tâm mình ngã nhào xuống. Thương Hành liền nhảy tới ôm lấy cô, "Nữ Đế cô lại bất cẩn quá rồi đấy, chắc là những ngày tháng bình yên sau chiến tranh đã khiến cho giác quan của cô bị mài mòn rồi. Vậy bây giờ cô muốn ngồi trên ngựa nữa hay sẽ đi bộ đây."
Tắc Thiên nhìn sang Thương Hành, trên gương mặt hiện lên rõ ràng chút ý tứ khó chịu, dù sao gặp thẳng nam quá cũng đúng là có hơi khó xử một chút, gần như chỉ muốn đánh chết cậu cho hả giận, nhưng rồi cũng buông tay xuống, bấu thắng vào áo cậu, "Ngươi bồng ta đến chân núi đi, rồi ta cưỡi ngựa lên." Thương Hành nhìn sang cô, ánh mắt lộ rõ ràng vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu mình ưng thuận, "Cô không đùa đấy chứ, ta không nghĩ cô lại có loại sở thích dị như này đó, thôi cô muốn sao cũng được, dù sao trong những ngày trên chiến trường cô đóng góp nhiều công lao nhất còn gì. Có chút đòi hỏi kì lạ chắc cũng không tính là quá đáng." Thương Hành nói rồi mới cất bàn chân mình bước đi, bàn tay bồng cô áp sát vào ngực.
Người hai bên đường nhìn theo Thương Hành rồi lại bàn tán với nhau kịch liệt, không phải vì chuyện ôm một nữ nhân như vậy là lạ, mà là người làm chuyện này là Thương Hành, chuyện này lạ đến chẳng ai tin nổi, người gặp nữ nhân là né như cậu cũng có loại cảnh tượng này. Bàn tán nào đủ thứ chuyện, thậm chí còn nghĩ đến cả chuyện cả hai sẽ có bao nhiêu người con, rồi có mấy trai mấy gái, hay là trai đặt tên là gì, còn gái thì đặt tên là gì. Chuyện bàn tán của người dân đương nhiên Thương Hành sẽ không có mấy quan tâm đến, chỉ có Tắc Thiên là quan tâm thôi, cô áp sát mặt mình về phía người Thương Hành, giống như cố trốn khỏi cái tình huống xấu hổ này. Thương Hành trầm ổn bước đi, Tuyết Mã đi sau lưng cả hai, ánh mắt hướng nhìn về tứ phía, ầm trầm quan sát hết động tĩnh xung quanh giống như có được linh trí, rơi vào trạng thái vô cùng phòng ngừa mọi khả năng có thể diễn ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook