Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa
-
Chương 10
Sau khi thay sang chiếc váy dài màu trắng đơn giản, Quân Dao được Cố Khang Dật đưa đến một nhà hàng Pháp sang trọng.
Đèn chùm màu vàng tỏa ánh sáng ấm áp.
Âm nhạc du dương, không khí vô cùng lãng mạn.
Nhưng Quân Dao hoàn toàn không để ý đến những thứ đó, cô dồn toàn bộ tâm trí vào những món ăn ngon và rượu vang hảo hạng phục vụ bưng lên.
Sau khi đã thỏa mãn kha khá chiếc bụng nhỏ, Quân Dao mới ngẩng đầu, thấy Cố Khang Dật đang nhâm nhi ly rượu vang, nhìn lơ đãng ra phía ngoài cửa sổ.
“Anh đang nghĩ gì mà trầm tư thế?”
Cố Khang Dật hơi cong khóe môi, lắc đầu mà không trả lời.
Thấy người đối diện kiệm lời như thế, cô cũng không hỏi thêm, tiếp tục dùng bữa.
“Quân Tú Anh, dạo này sức khỏe anh trai tôi tốt chứ?”
Quân Dao đang dùng bữa, suýt chút nữa nghẹn, cô bỏ dĩa xuống, nhìn Cố Khang Dật, rõ ràng chỉ là một câu hỏi thăm đơn giản, nhưng dường như ẩn chứa hàm ý gì đó.
Cô lắc đầu.
“Vẫn vậy, anh với Cố Tư Bạch ở chung một nhà, không thăm nhau mà lại phải hỏi thăm qua tôi?”
Cố Khang Dật nhướn mày, nhấp một ngụm rượu.
“Tôi tới đó sợ anh ấy lại không vui.”
“Quan hệ giữa hai người không tốt ?” Quân Dao tò mò hỏi.
“Không, có chút hiểu lầm thôi, hy vọng khi tỉnh dậy anh ấy sẽ hiểu tối hơn.”
Quân Dao khịt mũi, an ủi.
“Hai người dù sao cũng là an hem ruột, hiểu lầm chỉ cần giải thích thì có thể gỡ bỏ thôi.”
“Vậy sao?” Cố Khang Dật hỏi lại.
Quân Dao đờ người, nhất thời không biết phải trả lời ra sao, vì chính cô và Quân Tú Anh cũng là chị em cùng cha, nhưng quan hệ giữa hai người chưa bao giờ tốt đẹp cả.
Cô sao dám chắc chắn về tình cảm của người khác chứ?
Quân Dao gượng cười.
“Tôi ăn no rồi, anh no chưa? Chúng ta về đi, cũng muộn rồi.”
Ngược lại Cố Khang Dật lại không hề có ý đứng dậy, anh đặt ly rượu xuống bàn, khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào Quân Dao.
“Tôi vẫn không hiểu…”
Anh cố ý dừng lại, vẫn nhìn chằm chằm Quân Dao.
Cái nhìn khiến cả người cô khó chịu như bị kiến cắn, hỏi lại.
“Hả? Anh không hiểu gì?”
“Cố Tư Bạch hôn mê ba năm không tỉnh.
Xét về ngoại hình cô cũng không tệ.
Mặc dù nhà họ Cố rất giàu có, cũng rất có thể lực, nhưng một người nằm im trên giường như Cố Tư Bạch có lợi ích gì? Tôi không tin chỉ
vì chút xíu lợi ích cha tôi cho các người mà cô sẵn sàng hi sinh cả đời bên cạnh một người không chút tương lai.”
Cố Khang Dật hơi nheo mắt, tiếp tục nói.
“Tôi còn tưởng cô đồng ý lấy Cố Tư Bạch là vì muốn tiếp cận tôi, nhưng đã ba tháng rồi cô vẫn chưa hành động? Hay có hành động kín đáo đến mức tối không nhận ra? Quân Tú Anh, rốt cuộc cô muốn gì?”
Cô Dao mím chặt môi, rồi bật cười trước những lời của Cố Khang Dật.
Cái tên tự luyến này, anh ta tưởng tất cả phụ nữ trên đời này đều mơ tưởng, đều muốn tiếp cận anh ta sao? Cô tránh còn không được đây này.
Quân Dao đứng dậy, dõng dạc nói.
“Tại sao tôi đồng ý gả cho Cố Tư Bạch, đó là chuyện của tôi và anh trai anh.
Anh không cần quản.
Tôi cũng nói luôn, tôi không-có-nhu-cầu tiếp cận anh.Vậy nên phiền anh tránh xa tôi một chút, cảm ơn.
Chuyện tôi nợ anh tối nay cũng trả đủ rồi, sau này đừng tìm tôi nữa.”
Nói rồi Quân Dao hùng hổ rời khỏi nhà hàng, cô tự cảm thấy bản thân thật oai phong khi cho kẻ tự luyến kia một gáo nước lạnh như vậy.
Gì chứ? Cô chỉ cần yên ổn, chỉ cần Cố Tư Bạch sớm tỉnh lại để có được tự do theo đuổi ước mơ kìa.Ai thèm quan tâm anh em nhà họ Cố mấy người.
Cố Khang Dật bị bỏ lại ngồi một mình bên bàn ăn.
Anh tức đến nghiến răng.
Đây là lần đầu tiên Cố thiếu gia anh bị một cô gái nói những lời như thế.
Được lắm, xem như cô giỏi, có phải muốn dùng chiều lạt mềm buộc chặt không?
Tưởng làm như thế sẽ khiến anh tò mò sao? Vậy cô phải thất vọng rồi.
Cố Khang Dật lau tay, rút một sấp tiền ném lên bàn rồi rời khỏi nhà hàng.
Lúc lái xe qua cửa nhà hàng, anh thấy Quân Dao đang đứng bên đường vẫy taxi.Vốn đang định chạy chậm lại thì anh nhớ ra những lời cô vừa nói, tránh xa cô ra ư?
Cố Khang Dật lái xe chầm chậm qua Quân Dao, anh hạ cửa kính xe, mỉm cười nói.
“Tạm biệt!”
Cánh cửa kính từ từ kéo lên, chiếc xe cũng chạy xa dần.
Quân Dao giờ nắm đấm theo, tưởng cô cần chắc.
Nhưng Quân Dao nhầm rồi, không hiểu sao khu này chẳng có chiếc taxi nào chạy qua, Cô mở điện thoại lên muốn đặt xe cũng không có xe nào gần đó.
Lòng Quân Dao nóng như lửa đốt, cô giẫm giẫm giày, đi loanh quanh, cầu trời khấn phật thương tình cho cô bắt được một chiếc taxi để về.
“Cô gái, đi xe không?”
Quân Dao nghe tiếng đằng sau, vui vẻ quay đầu, trời phật nghe thấy tiếng lòng của cô ư?
Nhưng vừa nhìn thấy người phía sau, nụ cười trên môi Quân Dao phút chốc tắt ngấm, trái tim như rơi vào hầm băng.
Ba người đàn ông mặc đồ đen, nhìn không có một chút dáng vẻ của người tốt đang từ từ tiến về phía cô.
Phía sau ba người đàn ông, Từ An An bước lên, mỉm cười sung sướng.
“Thật không ngờ Cố nhị thiếu gia lại chơi chán vứt cô đi nhanh như vậy? Tôi cứ tưởng còn phải mất thêm chút công sức chứ?”
Quân Dao siết chặt chiếc túi xách nhỏ trong tay, cô vô thức lùi về sau một bước.
Ngoài đường những chiếc xe vẫn lướt qua, nhưng không một ai quan tâm phía bên này.
“Muốn chạy? Không kịp đâu.”
Từ An An vừa nói, ba người đàn ông đã tiến lên vây xung quanh Quân Dao.
“Cô dám làm mất mặt Từ An An tôi mà tưởng tôi dễ dàng bỏ qua như thế à? Cô là cái thá gì, cũng chỉ là một món đồ chơi thôi.”
Từ An An tiến lên, giơ tay tát Quần Dao.
Cô nghiêng người tránh được, muốn giơ tay nắm lấy tay cô ta thì bị ba người đàn ông túm lấy.
Cô dù sao cũng chỉ là một cô gái yếu ớt, làm sao so được với ba người đàn ông cao lớn.
Bọn họ giữ chặt tay Quân Dao, Từ An An tiến lên, hai mắt đỏ ngầu hung ác, khuôn mặt vặn vẹo.
Cô ta với tay, túm lấy tóc Quân Dao, kéo đầu cô lên, cô ta nhìn thẳng mặt cô, gằn giọng.
“Hôm nay tao đánh chết mày.
Đánh chán sẽ cho mấy người họ chơi chết mày.
Xem mày còn vênh váo được không?”
Trái tim Quân Dao như chết lặng.
Không!
Cô không muốn chết ở đây! Không muốn chịu nhục nhã!
Từ An An nhìn khuôn mặt tái nhợt của Quân Dao, cô ta cười càng dữ tợn.
“Tao cho mày biết tay!”
Vừa nói cô ta vừa vung tay, dùng hết sức hung hăng giáng xuống khuôn mặt Quân Dao.
Sau khi thay sang chiếc váy dài màu trắng đơn giản, Quân Dao được Cố Khang Dật đưa đến một nhà hàng Pháp sang trọng.
Đèn chùm màu vàng tỏa ánh sáng ấm áp.
Âm nhạc du dương, không khí vô cùng lãng mạn.
Nhưng Quân Dao hoàn toàn không để ý đến những thứ đó, cô dồn toàn bộ tâm trí vào những món ăn ngon và rượu vang hảo hạng phục vụ bưng lên.
Sau khi đã thỏa mãn kha khá chiếc bụng nhỏ, Quân Dao mới ngẩng đầu, thấy Cố Khang Dật đang nhâm nhi ly rượu vang, nhìn lơ đãng ra phía ngoài cửa sổ.
“Anh đang nghĩ gì mà trầm tư thế?”
Cố Khang Dật hơi cong khóe môi, lắc đầu mà không trả lời.
Thấy người đối diện kiệm lời như thế, cô cũng không hỏi thêm, tiếp tục dùng bữa.
“Quân Tú Anh, dạo này sức khỏe anh trai tôi tốt chứ?”
Quân Dao đang dùng bữa, suýt chút nữa nghẹn, cô bỏ dĩa xuống, nhìn Cố Khang Dật, rõ ràng chỉ là một câu hỏi thăm đơn giản, nhưng dường như ẩn chứa hàm ý gì đó.
Cô lắc đầu.
“Vẫn vậy, anh với Cố Tư Bạch ở chung một nhà, không thăm nhau mà lại phải hỏi thăm qua tôi?”
Cố Khang Dật nhướn mày, nhấp một ngụm rượu.
“Tôi tới đó sợ anh ấy lại không vui.”
“Quan hệ giữa hai người không tốt ?” Quân Dao tò mò hỏi.
“Không, có chút hiểu lầm thôi, hy vọng khi tỉnh dậy anh ấy sẽ hiểu tối hơn.”
Quân Dao khịt mũi, an ủi.
“Hai người dù sao cũng là an hem ruột, hiểu lầm chỉ cần giải thích thì có thể gỡ bỏ thôi.”
“Vậy sao?” Cố Khang Dật hỏi lại.
Quân Dao đờ người, nhất thời không biết phải trả lời ra sao, vì chính cô và Quân Tú Anh cũng là chị em cùng cha, nhưng quan hệ giữa hai người chưa bao giờ tốt đẹp cả.
Cô sao dám chắc chắn về tình cảm của người khác chứ?
Quân Dao gượng cười.
“Tôi ăn no rồi, anh no chưa? Chúng ta về đi, cũng muộn rồi.”
Ngược lại Cố Khang Dật lại không hề có ý đứng dậy, anh đặt ly rượu xuống bàn, khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào Quân Dao.
“Tôi vẫn không hiểu…”
Anh cố ý dừng lại, vẫn nhìn chằm chằm Quân Dao.
Cái nhìn khiến cả người cô khó chịu như bị kiến cắn, hỏi lại.
“Hả? Anh không hiểu gì?”
“Cố Tư Bạch hôn mê ba năm không tỉnh.
Xét về ngoại hình cô cũng không tệ.
Mặc dù nhà họ Cố rất giàu có, cũng rất có thể lực, nhưng một người nằm im trên giường như Cố Tư Bạch có lợi ích gì? Tôi không tin chỉ
vì chút xíu lợi ích cha tôi cho các người mà cô sẵn sàng hi sinh cả đời bên cạnh một người không chút tương lai.”
Cố Khang Dật hơi nheo mắt, tiếp tục nói.
“Tôi còn tưởng cô đồng ý lấy Cố Tư Bạch là vì muốn tiếp cận tôi, nhưng đã ba tháng rồi cô vẫn chưa hành động? Hay có hành động kín đáo đến mức tối không nhận ra? Quân Tú Anh, rốt cuộc cô muốn gì?”
Cô Dao mím chặt môi, rồi bật cười trước những lời của Cố Khang Dật.
Cái tên tự luyến này, anh ta tưởng tất cả phụ nữ trên đời này đều mơ tưởng, đều muốn tiếp cận anh ta sao? Cô tránh còn không được đây này.
Quân Dao đứng dậy, dõng dạc nói.
“Tại sao tôi đồng ý gả cho Cố Tư Bạch, đó là chuyện của tôi và anh trai anh.
Anh không cần quản.
Tôi cũng nói luôn, tôi không-có-nhu-cầu tiếp cận anh.Vậy nên phiền anh tránh xa tôi một chút, cảm ơn.
Chuyện tôi nợ anh tối nay cũng trả đủ rồi, sau này đừng tìm tôi nữa.”
Nói rồi Quân Dao hùng hổ rời khỏi nhà hàng, cô tự cảm thấy bản thân thật oai phong khi cho kẻ tự luyến kia một gáo nước lạnh như vậy.
Gì chứ? Cô chỉ cần yên ổn, chỉ cần Cố Tư Bạch sớm tỉnh lại để có được tự do theo đuổi ước mơ kìa.Ai thèm quan tâm anh em nhà họ Cố mấy người.
Cố Khang Dật bị bỏ lại ngồi một mình bên bàn ăn.
Anh tức đến nghiến răng.
Đây là lần đầu tiên Cố thiếu gia anh bị một cô gái nói những lời như thế.
Được lắm, xem như cô giỏi, có phải muốn dùng chiều lạt mềm buộc chặt không?
Tưởng làm như thế sẽ khiến anh tò mò sao? Vậy cô phải thất vọng rồi.
Cố Khang Dật lau tay, rút một sấp tiền ném lên bàn rồi rời khỏi nhà hàng.
Lúc lái xe qua cửa nhà hàng, anh thấy Quân Dao đang đứng bên đường vẫy taxi.Vốn đang định chạy chậm lại thì anh nhớ ra những lời cô vừa nói, tránh xa cô ra ư?
Cố Khang Dật lái xe chầm chậm qua Quân Dao, anh hạ cửa kính xe, mỉm cười nói.
“Tạm biệt!”
Cánh cửa kính từ từ kéo lên, chiếc xe cũng chạy xa dần.
Quân Dao giờ nắm đấm theo, tưởng cô cần chắc.
Nhưng Quân Dao nhầm rồi, không hiểu sao khu này chẳng có chiếc taxi nào chạy qua, Cô mở điện thoại lên muốn đặt xe cũng không có xe nào gần đó.
Lòng Quân Dao nóng như lửa đốt, cô giẫm giẫm giày, đi loanh quanh, cầu trời khấn phật thương tình cho cô bắt được một chiếc taxi để về.
“Cô gái, đi xe không?”
Quân Dao nghe tiếng đằng sau, vui vẻ quay đầu, trời phật nghe thấy tiếng lòng của cô ư?
Nhưng vừa nhìn thấy người phía sau, nụ cười trên môi Quân Dao phút chốc tắt ngấm, trái tim như rơi vào hầm băng.
Ba người đàn ông mặc đồ đen, nhìn không có một chút dáng vẻ của người tốt đang từ từ tiến về phía cô.
Phía sau ba người đàn ông, Từ An An bước lên, mỉm cười sung sướng.
“Thật không ngờ Cố nhị thiếu gia lại chơi chán vứt cô đi nhanh như vậy? Tôi cứ tưởng còn phải mất thêm chút công sức chứ?”
Quân Dao siết chặt chiếc túi xách nhỏ trong tay, cô vô thức lùi về sau một bước.
Ngoài đường những chiếc xe vẫn lướt qua, nhưng không một ai quan tâm phía bên này.
“Muốn chạy? Không kịp đâu.”
Từ An An vừa nói, ba người đàn ông đã tiến lên vây xung quanh Quân Dao.
“Cô dám làm mất mặt Từ An An tôi mà tưởng tôi dễ dàng bỏ qua như thế à? Cô là cái thá gì, cũng chỉ là một món đồ chơi thôi.”
Từ An An tiến lên, giơ tay tát Quần Dao.
Cô nghiêng người tránh được, muốn giơ tay nắm lấy tay cô ta thì bị ba người đàn ông túm lấy.
Cô dù sao cũng chỉ là một cô gái yếu ớt, làm sao so được với ba người đàn ông cao lớn.
Bọn họ giữ chặt tay Quân Dao, Từ An An tiến lên, hai mắt đỏ ngầu hung ác, khuôn mặt vặn vẹo.
Cô ta với tay, túm lấy tóc Quân Dao, kéo đầu cô lên, cô ta nhìn thẳng mặt cô, gằn giọng.
“Hôm nay tao đánh chết mày.
Đánh chán sẽ cho mấy người họ chơi chết mày.
Xem mày còn vênh váo được không?”
Trái tim Quân Dao như chết lặng.
Không!
Cô không muốn chết ở đây! Không muốn chịu nhục nhã!
Từ An An nhìn khuôn mặt tái nhợt của Quân Dao, cô ta cười càng dữ tợn.
“Tao cho mày biết tay!”
Vừa nói cô ta vừa vung tay, dùng hết sức hung hăng giáng xuống khuôn mặt Quân Dao..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook