Có Thể Uống Một Ly Không
-
Chương 14
Quân doanh rộng lớn yên tĩnh đến đáng sợ.
Huyền kỵ binh trong võ trường vô thức dừng động tác, ngước mắt nhìn sang, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.
Trong đó sắc mặt Mục Nguyên Long nặng nề nhất.
Hắn giận dữ mắng: "Điện hạ ngày trước tự mình tuyển ngươi vào doanh, tận tình dạy dỗ.
Bây giờ chỉ cần thấy ai nhìn giống một chút thì ngươi đều nhận liều sao? Ngươi lấy gì an ủi vong linh Điện hạ trên trời?"
Cùng là tướng lĩnh như nhau, nhưng hiện giờ Huyền Kỵ lại cực kỳ thua sút Thiên Cơ quân.
Lần này tiến công Nam Lương, vốn là nhiệm vụ của Huyền Kỵ, cuối cùng bởi vì trạng thái không tốt, bị Thiên Cơ quân của Ngu Bắc Châu đoạt lấy.
Mục Nguyên Long tự trách lại áy náy, lúc trở về triều còn muốn xin từ chức.
Nói cho cùng vẫn là năng lực chỉ huy của hắn có hạn, làm phó tướng thì được, nhưng không thể làm được chủ tướng thống lĩnh đại binh.
Nếu điện hạ còn ở đây...!nhất định sẽ không để phát sinh chuyện như vậy.
Ngày đó Bắc Ninh Vương hồi triều, chuyện ban ngọc trước cổng thành Đại Uyên đã sớm lan truyền ai ai cũng biết.
Có người biết chuyện truyền ra, vô tình tiết lộ một số chi tiết.
Tỷ như người lọt vào mắt xanh của Bắc Ninh Vương là một công tử mù tháp tùng Nho gia vào kinh, nghe nói khuôn mặt rất giống với Tam hoàng tử đã qua đời một năm trước, khiến Đại thống lĩnh Cảnh vệ quân Đoàn Quân Hạo hoảng loạn, tưởng giả là thật.
Mục Nguyên Long đặc biệt chú ý tới Bắc Ninh Vương, nghe xong tin tức liền tối sầm mặt.
Trong triều ai mà không biết quan hệ của hai huynh đệ đồng môn này? Điện hạ qua đời, Bắc Ninh Vương coi như đã hoàn toàn loại bỏ đối thủ không đội trời chung của mình, kẻ không những ghét cay ghét đắng y mà còn cướp đi hào quang của y nữa, về sau chỉ còn y là danh tướng thế hệ trẻ duy nhất của Đại Uyên.
Y hẳn sẽ vô cùng xuân phong đắc ý.
Vậy mà Ngu Bắc Châu vừa trở về triều, đã lập tức ban ngọc cho một học sinh dung nhan giống Tam hoàng tử, vì sao lại làm vậy? Có dụng ý gì chứ?
Mục Nguyên Long cực kỳ tức giận, liên tục cười nhạo vị học sinh không biết tên kia.
Điện hạ uy nghiêm tao nhã nhường nào, khí chất long chương phượng tư như thế, sao có thể để kẻ "tương tự" tuỳ tiện bắt chước? Sợ là giống như Đông Thi* ngày trước.
Hắn đã sớm nghe nói qua, mấy học sinh tham gia Bách Gia Yến này, ai cũng đều muốn trở thành môn khách của thế gia quyền quý, không thiếu những người thích dùng thủ đoạn hèn hạ để thu hút sự chú ý.
Mục Nguyên Long trực tiếp xác định học sinh mù mắt kia là một kẻ cơ hội chuyên môn đi đường tà.
Huyền Kỵ quân là thân binh của Tam hoàng tử, trung thành tận tuỵ không cần phải bàn.
Nếu không phải vì giữ vững tôn nghiêm, Mục Nguyên Long tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tên lừa đảo.
Bây giờ thì hay rồi, binh lính thủ hạ không chỉ nhận lầm, mà còn liều lĩnh chạy đến trước mặt hắn bẩm báo, bộ dáng như tin là thật, thật khiến người ta nổi giận.
Bị quở trách một trận, Lưu Thất cũng tỉnh táo lại.
Quả thật, hắn chỉ nhìn thoáng qua từ xa, Chiếu Dạ Bạch đã dứt khoát bắt người đi.
Ngoại trừ một bên mặt, căn bản không nhìn thấy trực diện.
Nhưng Lưu Thất trong tiềm thức cảm thấy, người kia chính là Điện hạ.
Hắn mở miệng, ấp úng nói: "Nhưng mà......"
"Đợi đã."
Đúng lúc này, Mục Nguyên Long đột nhiên lấy lại tinh thần: "Ngươi vừa rồi nói cái gì, Chiếu Dạ Bạch bắt người mang đi?"
Người hắn có thể mặc kệ, nhưng ngựa là do Điện hạ để lại.
Không thể coi là bình thường được.
"Đúng vậy, đám học sinh tới quân doanh bên kia mượn ngựa, nó nhìn thấy liền giãy khỏi dây cương."
Lưu Thất khóc không ra nước mắt: "Phó tướng, ngài cũng không thể trách ta nhận lầm người, ngay cả Chiếu Dạ Bạch cũng nhận lầm.
Hơn nữa trên người vị kia......!còn có Thất Tinh Long Uyên."
Mục Nguyên Long im lặng.
Lúc này cũng không ai dám nhìn sắc mặt của hắn.
Khi Tông Lạc còn sống, Mục Nguyên Long chính là phó tướng chuyên môn phụ trách sự vụ, Huyền Kỵ được hắn quản lý chu đáo, quân pháp nghiêm minh, khiến mọi người vô cùng kính sợ.
Sau khi tiếp nhận vị trí chủ tướng, tính tình của Mục tướng càng ngày càng lạnh lùng nghiêm khắc.
Đây cũng là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Mục Nguyên Long nổi trận lôi đình như vậy.
"Lập một đội, lập tức đi theo ta."
Hắn khoác lên huyền giáp, cầm lấy vũ khí, sải bước ra ngoài.
......!
Bên kia, Tông Lạc bất đắc dĩ thở dài.
Hơn một năm không gặp, người khác nhìn không ra, nhưng hắn có thể nhìn ra, Chiếu Dạ Bạch gầy đi không ít, bộ lông cũng không có bóng loáng mượt mà như bên cạnh hắn.
Hắn vỗ vỗ lưng ngựa, ý bảo Chiếu Dạ Bạch ở ngoại ô không người đặt hắn xuống.
Thấy chủ nhân rốt cục phản ứng lại mình, bạch mã vui vẻ phát ra tiếng kêu thấp.
"Không được, hiện tại ta chưa thể mang ngươi về, ngươi thật sự quá lớn."
Tông Lạc sờ sờ bờm ngựa xinh đẹp của nó, cuối cùng đành phải nói: "Nghe lời, tìm một chỗ không có người thả ta xuống."
Hôm nay gặp phải Chiếu Dạ Bạch, đây đúng là tình huống đột phát mà hắn không ngờ tới.
Nhưng mà cũng may, mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Nhưng nếu để Chiếu Dạ Bạch theo hắn trở về, sẽ phát sinh vấn đề rất lớn.
Bây giờ tất cả mọi người chỉ là suy đoán xem hắn có phải Tam hoàng tử hay không, tạm thời không ai dám kinh động tới Uyên Đế.
Dưới tình thế sóng ngầm khắp nơi bắt đầu khởi động tương đối cân bằng, Chiếu Dạ Bạch chính là một cái cớ đưa lên, nếu xử lý không tốt, có thể sẽ làm rối kế hoạch của hắn.
Đương nhiên, cái cớ dù sao cũng phải đưa lên, chẳng qua phải xem là do ai đưa, lý do đưa lên là gì.
"Ngoan, ngươi tự chạy về doanh trại đi, trong khoảng thời gian này đừng tới tìm ta."
Tông Lạc nửa đẩy nửa đuổi rồi xuống ngựa, nhịn xuống xúc động muốn mang nó về, xoay người nhẫn tâm thúc giục Chiếu Dạ Bạch quay về.
Bạch mã nhìn hắn hồi lâu, xác định chủ nhân nhà mình không hồi tâm chuyển ý, lúc này mới nức nở một tiếng, chần chừ một bước ba lần quay đầu rồi mới rời đi.
Nhìn cảnh này, ngón tay dưới ống tay áo của Tông Lạc khẽ run.
Hắn nhớ lúc trước mình chạy trối chết, Chiếu Dạ Bạch vừa chảy nước mắt vừa chạy theo, đuổi thế nào cũng không chịu đi.
Lúc ấy Tông Lạc mới vừa sống lại cũng không nỡ, nhưng vừa nghĩ tới đời trước Chiếu Dạ Bạch bị loạn tiễn bắn chết trước cổng thành, nằm trong vũng máu, hắn liền hạ quyết tâm.
Bây giờ cũng vậy.
Sau khi Chiếu Dạ Bạch đi rồi, Tông Lạc không vội rời đi.
Hắn đứng tại chỗ, bảo đảm một màn này bị một người khác thu hết vào mắt, lúc này mới xoay người nhấc chân rời đi, chờ đợi cái cớ này xuất hiện.
"Cộc cộc cộc cộc......"
Quả nhiên, ngay lúc hắn chuẩn bị rời đi, tiếng vó ngựa phía sau dồn dập vang lên, từ xa đến gần, giống như tiếng trống rơi trên mặt đất.
Diệp Lăng Hàn vừa rồi do dự một chút, nhưng vẫn thúc ngựa đuổi theo, không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Tất cả những lo lắng và phức tạp không tên bỗng chốc hóa thành lửa giận ngập trời, không ngừng thiêu đốt lý trí hắn.
Thì ra người này căn bản không hề mất trí nhớ!
Bởi vì vừa rồi vội vàng thúc ngựa tiến lên, thanh niên áo tím giờ phút này trên mặt vẫn còn ửng hồng nhàn nhạt, không biết là mệt hay tức giận.
Hắn và Ngu Bắc Châu là biểu huynh đệ, trên người có một nửa dòng máu của Ngu gia, thừa hưởng dung mạo tuấn mỹ của dòng tộc nổi danh thiên hạ.
Tuy không thể so với nhân vật chính vạn người mê, nhưng nhìn chung vẫn coi như nổi bật.
Mặc dù Diệp Lăng Hàn đã xác nhận danh tính của Tông Lạc, nhưng cũng tin những lời hắn nói là thật, không ngờ lại bị đối phương đùa giỡn.
Thân là Thái tử một nước, Diệp Lăng Hàn không đến mức ngay cả mưu lược chính trị cũng không biết.
Thoạt nhìn giống như may mắn thoát chết trong gang tấc trong trận Hàm Cốc Quan.
Nhưng nhờ thất tinh liên châu lúc đó ban tặng mộng cảnh, thiên hạ có ai không biết Tam hoàng tử đã hy sinh vì nước, danh vọng vì thế đạt tới đỉnh cao.
Chiêu lấy lùi làm tiến này thật sự quá cao tay.
Nếu còn sống trở về, dư luận sôi trào, hắn đương nhiên sẽ là người được lợi nhất.
Có trợ lực như thế, Uyên Đế vốn luôn thờ ơ với Tam hoàng tử có lẽ cũng sẽ thiên vị hắn trong chuyện đoạt trữ, càng khiến mấy vị Hoàng tử trở tay không kịp.
Diệp Lăng Hàn ban đầu cho rằng Tông Lạc yêu thương chúng sinh, ngay cả con tin địch quốc cũng dặn dò chiếu cố.
Không ngờ mất trí nhớ chỉ là ngụy trang, khó trách hắn đột nhiên xuất hiện ở lãnh cung cứu Bát hoàng tử, tất cả đều đã tính toán trước.
Vừa rồi những lý do thoái thác kia, chẳng qua chỉ nói cho kẻ ngốc nghe, vậy mà tên ngốc như Diệp Lăng Hàn hắn còn tin là thật.
Nếu vậy thì, có lẽ mắt mù cũng là giả.
Giả giả thật thật, lại không có một câu nào là thật.
Hắn ngồi trên lưng ngựa cao, nhìn chằm chằm bóng lưng bạch y kiếm khách phía trước, suýt nữa đã không thể kiềm chế bản thân xông lên chất vấn.
Nhưng lời đến bên môi, Diệp Lăng Hàn lại dừng lại, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Hắn và Tông Lạc......!Cũng không thân thuộc đến mức có thể giải thích hành vi của nhau.
Suy cho cùng, ngoại trừ sự quan tâm ban ơn không rõ của đối phương và sự thù hận đơn phương của hắn ra, bọn họ không hề có bất kỳ liên quan nào khác.
Chỉ là......!Ai có thể ngờ, Tam hoàng tử Uyên triều tôn quý thanh cao lại giở trò lừa gạt thế nhân như thế.
Cái gì nho nhã ôn nhu, không màng danh lợi.
Thì ra cũng chẳng khác gì những kẻ không từ thủ đoạn suy tính quyền mưu.
Vậy mà lúc trước hắn còn nghĩ Tông Lạc không giống những người Đại Uyên khác.
Là hắn đã nhìn lầm.
Một cơn tức giận như bị phản bội chẳng biết vì sao dâng lên lồng ngực, gần như không đè xuống được.
Diệp Lăng Hàn cũng không hiểu rõ tâm tình hiện giờ của mình, hắn chỉ cảm thấy vô cùng thất vọng, cực kỳ thất vọng.
Lồng ngực con tin Vệ Quốc phập phồng, đột nhiên không nói một lời nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, hắn kẹp chặt lưng ngựa, thúc ngựa chạy về phía trước, không quay đầu lại.
"Cộc cộc cộc cộc......"
Tiếng vó ngựa lần thứ hai trở nên gấp gáp, ly mã màu đen lướt qua kiếm khách như một cơn gió, nhấc vạt áo màu trắng và mái tóc đen buộc sau đầu hắn lên, rồi lại tức thì buông xuống.
Nghe tiếng vó ngựa rời đi, Tông Lạc hơi có chút kinh ngạc.
Hắn vốn tưởng rằng Diệp Lăng Hàn sẽ xông lên chất vấn, không ngờ hắn cầm lên cao như vậy mà lại nhẹ nhàng đặt xuống, một chút biểu hiện cũng không có.
Thời gian này, Vệ Quốc đúng lúc truyền ra tin đồn muốn tuyển lại Thái tử, chắc Diệp Lăng Hàn hiện giờ lòng nóng như lửa đốt, chỉ mong mình có thể nhanh chóng trở về.
Vị con tin Vệ quốc này ngủ đông ẩn nhẫn, nhiều năm ở hoàng thành Đại Uyên hành động khiêm tốn, bị Tông Hoằng Cửu khi dễ cũng nén giận, âm thầm tích luỹ thực lực, ngay cả chuyện bồi rượu cũng chịu hạ mình đi làm.
Dưới tình huống như vậy, Diệp Lăng Hàn có thể lợi dụng tất cả.
Nếu không phải cùng đường, với tính cách trước khi Diệp Lăng Hàn hắc hóa, cũng sẽ không đánh chủ ý lên Bách Gia Yến tranh tài Lục Nghệ....
Đời trước Diệp Lăng Hàn vì tìm đường về nước đã không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, sau khi thật sự không còn lựa chọn nào khác, hắn sẵn sàng trao thân cho người khác, thậm chí còn bí mật tiến hành một cuộc đấu giá thanh thế to lớn ở lầu Hoán Xuân, hoang đường đến cực điểm.
Sau khi tin tức lộ ra thanh danh mất sạch, ngay cả Vệ Quốc cũng xấu hổ khi phải nhận lại một Thái tử như vậy, cho nên dứt khoát phế bỏ.
Chính vì thế, sau khi Diệp Lăng Hàn phát hiện mình không còn hy vọng trở về Vệ quốc đã hoàn toàn hắc hóa.
Hắn quyết trả thù hết thảy, chính thức gia nhập hàng ngũ của Ngu Bắc Châu, vì hắn làm trâu làm ngựa.
Sở dĩ Tiểu Bát bị cuốn vào đoạt trữ cũng do hắn ở sau lưng châm ngòi thổi lửa, lúc đó hắn nghĩ ra mưu kế thâm độc, lợi dụng cái chết của Bát hoàng tử để chặt đứt cánh tay đắc lực của Ngũ hoàng tử, tiện thể còn làm cho Cửu hoàng tử thất sủng, một mũi tên bắn chết hai con nhạn, có thể nói là vô cùng ác độc.
Xuyên sách trùng sinh có một lợi thế, đó là đã nhìn thấu đáo bản chất của những người này.
Kiếp trước, Tông Lạc dù sao cũng chỉ là một độc giả toàn lướt xem khu bình luận, chưa đọc được mấy chương truyện đã trở thành người xuyên thư.
Đời này sẽ khác.
Tông Lạc không phải là đại thiện nhân*.
(*Đại thiện nhân: người có bản tính nhân hậu vô cùng tốt.)
Diệp Lăng Hàn kiếp trước nếu đã hại chết Tông Thụy Thần, vậy hắn sẽ đem món nợ này tính lên đầu Diệp Lăng Hàn kiếp này.
Thiên đạo luân hồi, lưới trời lồng lộng.
Dựa theo hiểu biết của Tông Lạc đối với Diệp Lăng Hàn, sau khi xác định thân phận và biết hắn không hề mất trí nhớ, vị con tin cùng đường này hơn phân nửa sẽ tận dụng tốt tin tức quý giá này, chờ thời điểm thích tung ra, hoặc sẽ đưa cho các bên thế lực để giành được sự tín nhiệm và lợi ích.
Diệp Lăng Hàn nếu một lần nữa lại làm người mật báo, Tông Lạc đã có sẵn phương án ứng biến.
Không chỉ có thể công khai danh tính của mình một cách hợp lý, Tông Lạc còn có thể không lộ dấu vết lừa Diệp Lăng Hàn một vố, khiến hắn không chết cũng lột da.
Tất cả những thứ này, đã là lộ trình được lên kế hoạch từ trước.
Lợi dụng ác nhân như vậy, Tông Lạc không có chút gánh nặng tâm lý nào.
Dù sao Diệp Lăng Hàn đã tận mắt chứng kiến hắn đưa ra lý do, kế tiếp hắn chỉ cần yên lặng theo dõi diễn biến, chờ xem tình huống phát triển.
Tiếng vó ngựa hoàn toàn biến mất, bốn bề yên lặng tĩnh mịch.
Bạch y kiếm khách đứng tại chỗ một hồi, sau đó mới thở dài, xoay người rời đi.
Tông Lạc vẫn cảm thấy mình không phải là người có nhiều dã tâm.
Bằng không trước khi xuyên sách, hắn cũng sẽ không từ bỏ cơ hội gia nhập tuyến đầu phòng nghiên cứu quốc tế, theo đuổi tiền đồ tốt đẹp cao hơn một tầng trong mắt mọi người, ngược lại ngồi xổm trong phòng nghiên cứu hướng dẫn sinh viên, mỗi ngày vắt óc tìm cách xin kinh phí.
Chính vì vậy, đối với vị trí Thái tử, hắn vẫn ôm ý nghĩ thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
Có lẽ vì hắn không phải thực sự thuộc về quyển sách này, vẫn còn mang theo tư duy hiện đại, thiếu thốn tình thân thủ túc, nếu bắt buộc phải chọn giữa tình thân và ngai vàng, hắn hiển nhiên sẽ không chút do dự lựa chọn cái trước.
Một khi vứt bỏ những khát vọng dư thừa, con người có thể nhận ra vị trí của họ.
Có thể kiếp trước đã nếm trải mùi vị tứ cố vô thân, lại tích góp đủ thất vọng, cho nên sau khi thật sự dấn thân vào con đường đoạt trữ, Tông Lạc phát hiện mình cũng đã thích nghi được.
Tư tưởng cốt lõi của Quỷ Cốc chính là tiềm mưu vô hình, thường thắng bởi không tranh giành không để ý.
Luận về hướng đi, hành động của đệ tử Quỷ Cốc thường không thể tra được, vấn đề chỉ là bọn họ có muốn mưu cầu đại sự hay không thôi.
Hắn thật sự không phải là kẻ thanh cao trong sáng trong miệng những người văn nhân mặc khách.
"Thôi, ta chấp nhất những hư danh đó làm gì? Đã chết một lần, dĩ nhiên sẽ khác."
Tông Lạc tự nói một mình, mỉm cười lắc đầu.
Con người đều sẽ thay đổi.
Nếu trải qua những chuyện như vậy mà còn không thay đổi, phỏng chừng nếu hoả thiêu hắn sẽ sinh ra xá lợi.
......!
Tông Lạc không ngờ, màn hay hôm nay vẫn chưa kết thúc.
Hắn chậm rãi trở về nơi ở của Nho gia, thư đồng canh cửa nhìn thấy hắn thở phào nhẹ nhõm như tìm được tâm phúc, vội vàng tiến lên bẩm báo.
"Công tử, có khách quý tới."
Tông Lạc hứng thú nhướng mày: "Vị nào?"
Thư đồng nói: "Tiểu nhân cũng không biết......!Vị khách quý kia không nói gì, tiểu nhân cũng không dám hỏi.
Chỉ theo lời dặn mấy ngày trước của công tử, đưa người đến bàn dưới gốc hoa quế nghỉ ngơi, đã chờ được vài nén hương."
Vài nén hương mà còn chưa đi, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.
Tin tức đã được thả ra, giờ chỉ cần xem câu được con cá nào.
Trong đầu Tông Lạc nhanh chóng lướt qua vài người: "Ta biết rồi, ngươi mau pha trà trước đi."
Thư đồng gật đầu: "Vâng."
—----
Chú thích:
*Đông Thi thấy Tây Thi chỉ cần rơi lệ cũng khiến nam nhân mê đắm, bèn bắt chước theo, ai ngờ nhan sắc có hạn, càng khóc càng xấu, khiến thiên hạ chê cười.
*Tiềm mưu vô hình, thường thắng bởi không tranh giành không để ý:
Ý là chiến lược và thủ đoạn được giấu kín, nhưng lại vờ như không hề quan tâm đại sự, chiến thắng thường đến từ vẻ ngoài không tranh đấu và không bận tâm này..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook