Có Thể Quay Lại Nhìn Em Không?
-
Chương 56: Chuyện cũ
Hạ Dương nhìn Bạch Nhất Thiên nhưng không nói gì. Y bước đến trước mặt Hạ Dương rồi nắm lấy bàn tay của cậu
-Cậu đang run sao...chưa từng thấy dáng vẻ này của cậu đó Hạ Dương. Xem nào, cậu còn nhớ lần quay The dream in heaven hay không, lúc cậu bị trợ lý của tôi đẩy ngã, cậu còn không run thế này. Sao vậy, khi đó cậu nghĩ Vũ Quân Thành thực sự muốn hẹn gặp cậu hay sao? Thật nực cười...đối với những người mới như cậu thì cần được dạy cho vài bài học để còn biết nhìn trước nhìn sau, xem ai mới là người cậu phải cúi đầu
-Anh đi ra ngoài...-Hạ Dương ngước lên nhìn Bạch Nhất Thiên, giọng cậu trầm xuống.
Hạ Dương không sợ khi đối diện với Bạch Nhất Thiên, tâm trí cậu đang hoàn toàn dồn vào chuyện vừa xảy ra lần này.
-Hình như cậu đi quay phim cả tối đúng không, hình như chưa được ăn tối...Lúc nãy tôi và gia đình Vũ Quân Thành vừa mới cùng nhau ăn ở Rosé, cậu biết nhà hàng đó đúng không, là nhà hàng mới mở của Vũ Quân Thành, cậu ăn ở đó chưa...aigoo, nhìn phản ứng của cậu xem ra là chưa ăn ở đó bao giờ đúng không...Hạ Dương, cậu phải nhìn vào tình hình hiện tại...cậu thật đáng thương...quản lý của cậu đâu rồi, cô ta đang ở đâu vậy Hạ Dương...À, còn anh ấy, cậu không nhớ scandal lần trước sao, Vũ Quân Thành lần này
Hạ Dương bật cười nhìn Bạch Nhất Thiên rồi đứng dậy, cậu định nói thêm điều gì thì cánh cửa phòng mở toang
-Còn chuyện bẩn thỉu nào mà cậu không làm nữa không Bạch Nhất Thiên!
-Anh...tại sao...-Bạch Nhất Thiên vì bị bất ngờ mà lùi lại
-Trả lời tôi! Cậu còn làm những gì hãm hại người khác như vậy? Cậu có danh vọng, tiền tài, sự nghiệp, cậu còn cảm thấy không đủ hay sao!
Hạ Dương từ nãy đến giờ vẫn sửng sốt nhìn Vũ Quân Thành. Cậu biết anh đang rất giận, hình như anh đã nghe được những gì Bạch Nhất Thiên nói lúc nãy...
-Đúng vậy, nhưng chưa đủ, em còn muốn nhiều hơn...và còn muốn có anh
-Cậu không xứng!-Vũ Quân Thành nhìn thẳng vào mắt Bạch Nhất Thiên
Bạch Nhất Thiên bàng hoàng vì lời nói của Vũ Quân Thành, y bật cười tiến đến trước mặt anh
-Anh nói cái gì...
-Những việc cậu làm từ trước đến nay với nghệ sĩ của những công ty khác tôi không muốn quan tâm, nhưng với Hạ Dương, cậu khiến tôi ghê tởm! Chuyện lần trước, từ việc sắp xếp để tôi trở về Mỹ, cho đến việc để tôi không biết gì khi Hạ Dương gặp khó khăn, rồi để cho em ấy hiểu lầm tôi...tôi đã muốn cho qua, nhưng lần này cậu vẫn ngựa quen đường cũ
-Tại sao anh năm lần bảy lượt để ý đến cậu ta, tại sao anh
-Tôi đối em ấy chính là loại tình cảm hơn cả một chữ thích đơn thuần, tôi yêu em ấy, tôi yêu An Hạ Dương.
Bạch Nhất Thiên không bao giờ nghĩ y sẽ nghe được những lời này từ Vũ Quân Thành, càng không nghĩ sẽ có Hạ Dương ở đây, hết thảy anh đã phơi bày tất cả mọi chuyện, từ chuyện y làm cho đến những gì chân thật nhất của anh đối với Hạ Dương.
-Anh...được lắm...được lắm Vũ Quân Thành...tôi không tin! Anh đợi đó, đợi xem ba anh liệu có nổi giận hay không...tôi đợi xem anh làm gì với chuyện này, để xem sự nghiệp của An Hạ Dương còn được như hiện tại hay không...các người đợi đó!
Bạch Nhất Thiên đi nhanh ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại. Vũ Quân Thành nhíu mày nhìn Hạ Dương rồi ôm chầm lấy cậu, bàn tay siết chặt lấy người Hạ Dương
-Thật xin lỗi..để em đợi lâu như vậy...không cần lo lắng nữa, mọi chuyện đều có tôi lo...em không cần bận tâm điều gì cả...
Hạ Dương bật cười, giọng khàn khàn, cậu cũng vòng tay ôm chặt lấy anh
-Em...đang khóc sao...đừng khóc...tôi
-Em chỉ nghĩ dù sao chuyện xảy ra với em em đều không quan tâm, bởi vì em sợ...sẽ liên lụy đến anh...em rất sợ nếu có người nhận ra đó là anh, người ngoài nói về em thế nào cũng được, chỉ là em không muốn họ nói những lời xấu xa đó về anh, em
-Hạ Dương của tôi...thật sự cứ như vậy mà một mình vượt qua nhiều năm như vậy, thật ngốc, thật khiến tôi vừa giận lại vừa thương. Không cho phép em nghĩ nhiều nữa, hiện tại tôi đưa em về, mọi chuyện hãy nghe tôi, để tôi an bài giúp em...thời gian tới em tạm dừng để nghỉ ngơi một chút đi...nghe lời tôi...
Hạ Dương gật đầu nhìn anh, Vũ Quân Thành đau lòng hôn lên trán cậu.
Trên đường trở về căn hộ của Hạ Dương, anh ghé qua nhà hàng mua vài món ăn cho Hạ Dương, có cả món mặn và đồ ngọt, còn có hoa quả thật nhiều.
-Chuyện Bạch Nhất Thiên nói về bữa tối nay, đúng là tôi và gia đình có đi ăn cùng y, chính là ý của ba tôi, mẹ tôi đang bệnh, tôi cũng không muốn bất hòa cãi cọ với ba cho nên miễn cưỡng đồng ý. Sau đó biết em xảy ra chuyện, liền liên lạc với báo chí rồi quay trở lại tìm em...Chuyện trước kia...tôi biết Bạch Nhất Thiên là loại người như vậy, nhưng lại không ngờ từ rất lâu rồi đã hãm hại em...
Hạ Dương bật cười lắc đầu
-Khi đó em có phải rất đau lòng đúng không...nhưng là như đã nói với em khi chúng ta còn ở Paris, bởi vì sợ khi nhìn thấy em mà nhịn không được sẽ quan tâm em, cho nên tôi mới như vậy...vẫn là có lỗi với em, Hạ Dương...
Xe vừa đỗ trong gara nhà Hạ Dương, cậu mỉm cười quay sang nhìn anh rồi hôn lên môi anh một cái
-Mọi chuyện trong quá khứ cứ để đó đi...em hiện tại chỉ muốn quan tâm và tin tưởng anh...Vũ Quân Thành
Vũ Quân Thành ở lại cùng Hạ Dương một lát rồi sau đó vì điện thoại của ba mà không đành lòng trở về biệt thự.
Vũ Quân Việt đang xem tivi, chiếu về tin tức scandal "bao dưỡng" của Hạ Dương, anh lạnh lùng liếc nhìn rồi lên tiếng
-Mẹ con đâu rồi?
-Bà ấy tối nay ở nhà bạn một đêm hàn huyên tâm sự. Con khoan lên lầu, ngồi đây ta có chuyện muốn nói.
Vũ Quân Thành trầm mặc nhìn ba mình rồi ngồi xuống ghế sofa đối diện.
-Bữa ăn trưa hôm trước con cũng rời đi giữa chừng, tối nay cũng vậy. Con cho ta một lời giải thích.
-Ba chẳng phải biết lý do cho bữa trưa đó rồi sao? Còn lần này là vì scandal của nghệ sĩ công ty mà lúc nãy ba xem trên tivi đó.
Nhìn Vũ Quân Thành mặt không đổi sắc nói chuyện, cơn giận của Vũ Quân Việt lại càng lớn. Ông cười lạnh rồi nói
-Lại là vì An Hạ Dương vô danh kia sao! Ta nhớ đã nói với con rồi, không được dính dáng đến cậu ta nữa.
-Người đàn ông đó là con...con chính là người mà báo chí che mặt.
Vũ Quân Việt ném mạnh ly trà trước mặt xuống dưới sàn, ly trà vỡ tan, âm thanh như xé tan bầu không khí ngột ngạt này
-Chính là người ba luôn miệng khen ngợi Bạch Nhất Thiên đã tạo ra scandal này đó. Con trai của ba chính là bị người này chơi xấu như vậy đó...
Vũ Quân Việt nhìn chằm chằm vào anh, nụ cười chói mắt của anh làm ông thật không biết làm sao.
-Con bao dưỡng Hạ Dương?
-Trước kia là như vậy, nhưng hiện tại thì không.
-Con nói rõ xem
-Trước kia vì thích thú với em ấy, cho nên lấy cớ bao dưỡng để em ấy ở cạnh, hiện tại vì yêu em ấy, cho nên quan hệ giữa con và Hạ Dương là quan hệ giữa hai người đang yêu, chúng con đang ở cùng nhau tại nhà riêng của con. Con cũng đã nói chuyện với mẹ, mẹ không phản đối, cho nên lần này cũng nói cho ba. Con nói là để thông báo với ba, không xin ý kiến của ba.
Vũ Quân Việt giận đến đỏ mặt, ông bật dậy chỉ tay vào mặt Vũ Quân Thành
-Càng lớn càng không coi ai ra gì! Hồ đồ! Ta đồng ý cho con qua lại với cậu ta sao! Bạch Nhất Thiên chẳng qua là muốn tốt cho con
-Nực cười!-Vũ Quân Thành nhìn ba mình.-Cuộc đời con, con có quyền tự quyết định, con ở bên người con yêu là sai? Bạch Nhất Thiên có làm được chuyện gì tốt sao, hay là suốt ngày nghĩ cách hãm hại người khác. Mẹ con, cả Thiên Kỳ đều biết chuyện, đều ủng hộ, còn ba
-Con đã muốn biết, ta nói cho con rõ.
Vũ Quân Thành nhíu mày nhìn ba mình, Vũ Quân Việt trừng mắt với anh rồi nói tiếp
-Năm con 15 tuổi, ba của An Hạ Dương là An Minh Sơn làm tài xế cho ta. Mỗi ngày đưa ta về đến nhà, ông ấy lại tiện sang bên kia đường đối diện là trường học mà An Hạ Dương đang học, khi đó cậu ta 6 tuổi. Con năm ấy...mỗi ngày đi học về cùng Bạch Nhất Thiên là chỉ chạy về phòng của mình...chỉ để ngắm nhìn đứa trẻ đó. Buổi chiều hôm đó trời mưa lớn, đứa trẻ đó được tan học sớm liền chạy ra ngoài đón ba của nó, vì thế đánh rơi đồ chơi trên đường, lúc đang quay lại lấy thì con đã nhanh hơn, chạy từ trong nhà ra ngoài nhặt lấy để đưa lại cho An Hạ Dương...sau đó con bị tai nạn.
Vũ Quân Thành sửng sốt nhìn ba mình
-Chúng ta nghĩ con sẽ không qua nổi đêm đó, nhưng may mắn con đã sống sót, nhưng bác sĩ nói đoạn ký ức cũ trở lại của con sẽ không còn tồn tại. Một thời gian dài hôn mê, mẹ con vì thế mới trở nên đau buồn, một lần ra ngoài không cẩn thận liền bị tai nạn giao thông... Quân Thành, giờ thì con biết lý do tại sao mẹ con gặp tai nạn, giờ thì con cũng biết tại sao ta ngăn cản con với An Hạ Dương...
-Sau đó An Minh Sơn thế nào, còn Hạ Dương thì sao?
-Con nghĩ thế nào...ta năm đó đuổi việc An Minh Sơn là quá nhân từ với gia đình hắn rồi. Vũ Quân Thành, con vẫn chưa hiểu hay sao, là bởi vì An Hạ Dương, con mới gặp tai nạn, là bởi vì đứa trẻ đen đủi đó mẹ con mới gặp tai nạn cho đến hết đời vẫn ngồi xe lăn. An Minh Sơn năm đó chính là oán hận ta, hắn có quyền oán hận ta sao!
-Ba biết chú ấy oán hận ba? Ba...năm đó cũng là năm vợ của chú ấy mất. Bởi vì phải nuôi 3 người, bản thân, con trai và mẹ già, cho nên chú ấy mới làm việc cho ba đến liều mạng như vậy. Ba đuổi chú ấy đi chẳng khác nào
-Câm miệng! Thái độ của An Minh Sơn tại sao ta lại không nhận ra! Con thật hồ đồ Vũ Quân Thành! Con nhìn lại xem vì ai mà năm ấy con gặp nạn, vì ai mà mẹ con phải bệnh tật, chẳng phải là vì An Hạ Dương hay sao!
-Hóa ra là vậy...nhưng tại sao ba lại đổ lỗi cho một đứa trẻ không hiểu chuyện. Là năm ấy con thích em ấy, bởi vì tất cả là do con tự nguyện, một chút cũng không liên quan đến em ấy. Ba sai rồi, đổ lỗi cho người khác là ba đã sai rồi. Ba để ý nhiều chuyện như vậy, ba biết con ngày nào tan học cũng ngắm nhìn em ấy như vậy thì tại sao có thể nhẫn tâm đến thế. Thời gian ba đuổi việc An Minh Sơn, ba cấm tất cả các công ty liên quan nhận chú ấy vào làm việc...gia đình chúng ta chẳng phải đang sống rất tốt hay sao, vậy ba một chút có để ý đến gia đình của Hạ Dương hay không?
-Con...con sao biết chuyện này? Con điều tra?
Vũ Quân Thành cười lạnh, anh gật đầu.
-Lúc quen biết Hạ Dương, hoàn cảnh về gia đình của em ấy đều được con điều tra hết, chỉ là không điều tra nổi ai đứng sau làm chuyện này, hóa ra là ba...
-Đúng vậy. Kể cả chuyện con sang Mỹ trước kia, cho đến chuyện này, đều là ba cùng Bạch Nhất Thiên làm.
Vũ Quân Thành sững sờ nhìn ba mình, anh nắm chặt bàn tay của mình rồi nói tiếp
-An Hạ Dương năm 7 tuổi bị suy dinh dưỡng đến mức nhà trường không nhận học. Gia đình An Minh Sơn khi đó trở thành gia đình nghèo nhất, sau đó vì để cho em ấy có thể đi học, chú ấy chuyện gì cũng làm...bà nội em ấy vì làm việc nặng cho nên về già đổ bệnh...trong khi con vẫn rất khỏe mạnh như vậy...mẹ con sống vẫn vui vẻ, nhìn ảnh em ấy liền yêu thích...còn ba thì sao?
Chương này sự thật dần hé mở, cảm thấy u tối quá:(((
-Cậu đang run sao...chưa từng thấy dáng vẻ này của cậu đó Hạ Dương. Xem nào, cậu còn nhớ lần quay The dream in heaven hay không, lúc cậu bị trợ lý của tôi đẩy ngã, cậu còn không run thế này. Sao vậy, khi đó cậu nghĩ Vũ Quân Thành thực sự muốn hẹn gặp cậu hay sao? Thật nực cười...đối với những người mới như cậu thì cần được dạy cho vài bài học để còn biết nhìn trước nhìn sau, xem ai mới là người cậu phải cúi đầu
-Anh đi ra ngoài...-Hạ Dương ngước lên nhìn Bạch Nhất Thiên, giọng cậu trầm xuống.
Hạ Dương không sợ khi đối diện với Bạch Nhất Thiên, tâm trí cậu đang hoàn toàn dồn vào chuyện vừa xảy ra lần này.
-Hình như cậu đi quay phim cả tối đúng không, hình như chưa được ăn tối...Lúc nãy tôi và gia đình Vũ Quân Thành vừa mới cùng nhau ăn ở Rosé, cậu biết nhà hàng đó đúng không, là nhà hàng mới mở của Vũ Quân Thành, cậu ăn ở đó chưa...aigoo, nhìn phản ứng của cậu xem ra là chưa ăn ở đó bao giờ đúng không...Hạ Dương, cậu phải nhìn vào tình hình hiện tại...cậu thật đáng thương...quản lý của cậu đâu rồi, cô ta đang ở đâu vậy Hạ Dương...À, còn anh ấy, cậu không nhớ scandal lần trước sao, Vũ Quân Thành lần này
Hạ Dương bật cười nhìn Bạch Nhất Thiên rồi đứng dậy, cậu định nói thêm điều gì thì cánh cửa phòng mở toang
-Còn chuyện bẩn thỉu nào mà cậu không làm nữa không Bạch Nhất Thiên!
-Anh...tại sao...-Bạch Nhất Thiên vì bị bất ngờ mà lùi lại
-Trả lời tôi! Cậu còn làm những gì hãm hại người khác như vậy? Cậu có danh vọng, tiền tài, sự nghiệp, cậu còn cảm thấy không đủ hay sao!
Hạ Dương từ nãy đến giờ vẫn sửng sốt nhìn Vũ Quân Thành. Cậu biết anh đang rất giận, hình như anh đã nghe được những gì Bạch Nhất Thiên nói lúc nãy...
-Đúng vậy, nhưng chưa đủ, em còn muốn nhiều hơn...và còn muốn có anh
-Cậu không xứng!-Vũ Quân Thành nhìn thẳng vào mắt Bạch Nhất Thiên
Bạch Nhất Thiên bàng hoàng vì lời nói của Vũ Quân Thành, y bật cười tiến đến trước mặt anh
-Anh nói cái gì...
-Những việc cậu làm từ trước đến nay với nghệ sĩ của những công ty khác tôi không muốn quan tâm, nhưng với Hạ Dương, cậu khiến tôi ghê tởm! Chuyện lần trước, từ việc sắp xếp để tôi trở về Mỹ, cho đến việc để tôi không biết gì khi Hạ Dương gặp khó khăn, rồi để cho em ấy hiểu lầm tôi...tôi đã muốn cho qua, nhưng lần này cậu vẫn ngựa quen đường cũ
-Tại sao anh năm lần bảy lượt để ý đến cậu ta, tại sao anh
-Tôi đối em ấy chính là loại tình cảm hơn cả một chữ thích đơn thuần, tôi yêu em ấy, tôi yêu An Hạ Dương.
Bạch Nhất Thiên không bao giờ nghĩ y sẽ nghe được những lời này từ Vũ Quân Thành, càng không nghĩ sẽ có Hạ Dương ở đây, hết thảy anh đã phơi bày tất cả mọi chuyện, từ chuyện y làm cho đến những gì chân thật nhất của anh đối với Hạ Dương.
-Anh...được lắm...được lắm Vũ Quân Thành...tôi không tin! Anh đợi đó, đợi xem ba anh liệu có nổi giận hay không...tôi đợi xem anh làm gì với chuyện này, để xem sự nghiệp của An Hạ Dương còn được như hiện tại hay không...các người đợi đó!
Bạch Nhất Thiên đi nhanh ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại. Vũ Quân Thành nhíu mày nhìn Hạ Dương rồi ôm chầm lấy cậu, bàn tay siết chặt lấy người Hạ Dương
-Thật xin lỗi..để em đợi lâu như vậy...không cần lo lắng nữa, mọi chuyện đều có tôi lo...em không cần bận tâm điều gì cả...
Hạ Dương bật cười, giọng khàn khàn, cậu cũng vòng tay ôm chặt lấy anh
-Em...đang khóc sao...đừng khóc...tôi
-Em chỉ nghĩ dù sao chuyện xảy ra với em em đều không quan tâm, bởi vì em sợ...sẽ liên lụy đến anh...em rất sợ nếu có người nhận ra đó là anh, người ngoài nói về em thế nào cũng được, chỉ là em không muốn họ nói những lời xấu xa đó về anh, em
-Hạ Dương của tôi...thật sự cứ như vậy mà một mình vượt qua nhiều năm như vậy, thật ngốc, thật khiến tôi vừa giận lại vừa thương. Không cho phép em nghĩ nhiều nữa, hiện tại tôi đưa em về, mọi chuyện hãy nghe tôi, để tôi an bài giúp em...thời gian tới em tạm dừng để nghỉ ngơi một chút đi...nghe lời tôi...
Hạ Dương gật đầu nhìn anh, Vũ Quân Thành đau lòng hôn lên trán cậu.
Trên đường trở về căn hộ của Hạ Dương, anh ghé qua nhà hàng mua vài món ăn cho Hạ Dương, có cả món mặn và đồ ngọt, còn có hoa quả thật nhiều.
-Chuyện Bạch Nhất Thiên nói về bữa tối nay, đúng là tôi và gia đình có đi ăn cùng y, chính là ý của ba tôi, mẹ tôi đang bệnh, tôi cũng không muốn bất hòa cãi cọ với ba cho nên miễn cưỡng đồng ý. Sau đó biết em xảy ra chuyện, liền liên lạc với báo chí rồi quay trở lại tìm em...Chuyện trước kia...tôi biết Bạch Nhất Thiên là loại người như vậy, nhưng lại không ngờ từ rất lâu rồi đã hãm hại em...
Hạ Dương bật cười lắc đầu
-Khi đó em có phải rất đau lòng đúng không...nhưng là như đã nói với em khi chúng ta còn ở Paris, bởi vì sợ khi nhìn thấy em mà nhịn không được sẽ quan tâm em, cho nên tôi mới như vậy...vẫn là có lỗi với em, Hạ Dương...
Xe vừa đỗ trong gara nhà Hạ Dương, cậu mỉm cười quay sang nhìn anh rồi hôn lên môi anh một cái
-Mọi chuyện trong quá khứ cứ để đó đi...em hiện tại chỉ muốn quan tâm và tin tưởng anh...Vũ Quân Thành
Vũ Quân Thành ở lại cùng Hạ Dương một lát rồi sau đó vì điện thoại của ba mà không đành lòng trở về biệt thự.
Vũ Quân Việt đang xem tivi, chiếu về tin tức scandal "bao dưỡng" của Hạ Dương, anh lạnh lùng liếc nhìn rồi lên tiếng
-Mẹ con đâu rồi?
-Bà ấy tối nay ở nhà bạn một đêm hàn huyên tâm sự. Con khoan lên lầu, ngồi đây ta có chuyện muốn nói.
Vũ Quân Thành trầm mặc nhìn ba mình rồi ngồi xuống ghế sofa đối diện.
-Bữa ăn trưa hôm trước con cũng rời đi giữa chừng, tối nay cũng vậy. Con cho ta một lời giải thích.
-Ba chẳng phải biết lý do cho bữa trưa đó rồi sao? Còn lần này là vì scandal của nghệ sĩ công ty mà lúc nãy ba xem trên tivi đó.
Nhìn Vũ Quân Thành mặt không đổi sắc nói chuyện, cơn giận của Vũ Quân Việt lại càng lớn. Ông cười lạnh rồi nói
-Lại là vì An Hạ Dương vô danh kia sao! Ta nhớ đã nói với con rồi, không được dính dáng đến cậu ta nữa.
-Người đàn ông đó là con...con chính là người mà báo chí che mặt.
Vũ Quân Việt ném mạnh ly trà trước mặt xuống dưới sàn, ly trà vỡ tan, âm thanh như xé tan bầu không khí ngột ngạt này
-Chính là người ba luôn miệng khen ngợi Bạch Nhất Thiên đã tạo ra scandal này đó. Con trai của ba chính là bị người này chơi xấu như vậy đó...
Vũ Quân Việt nhìn chằm chằm vào anh, nụ cười chói mắt của anh làm ông thật không biết làm sao.
-Con bao dưỡng Hạ Dương?
-Trước kia là như vậy, nhưng hiện tại thì không.
-Con nói rõ xem
-Trước kia vì thích thú với em ấy, cho nên lấy cớ bao dưỡng để em ấy ở cạnh, hiện tại vì yêu em ấy, cho nên quan hệ giữa con và Hạ Dương là quan hệ giữa hai người đang yêu, chúng con đang ở cùng nhau tại nhà riêng của con. Con cũng đã nói chuyện với mẹ, mẹ không phản đối, cho nên lần này cũng nói cho ba. Con nói là để thông báo với ba, không xin ý kiến của ba.
Vũ Quân Việt giận đến đỏ mặt, ông bật dậy chỉ tay vào mặt Vũ Quân Thành
-Càng lớn càng không coi ai ra gì! Hồ đồ! Ta đồng ý cho con qua lại với cậu ta sao! Bạch Nhất Thiên chẳng qua là muốn tốt cho con
-Nực cười!-Vũ Quân Thành nhìn ba mình.-Cuộc đời con, con có quyền tự quyết định, con ở bên người con yêu là sai? Bạch Nhất Thiên có làm được chuyện gì tốt sao, hay là suốt ngày nghĩ cách hãm hại người khác. Mẹ con, cả Thiên Kỳ đều biết chuyện, đều ủng hộ, còn ba
-Con đã muốn biết, ta nói cho con rõ.
Vũ Quân Thành nhíu mày nhìn ba mình, Vũ Quân Việt trừng mắt với anh rồi nói tiếp
-Năm con 15 tuổi, ba của An Hạ Dương là An Minh Sơn làm tài xế cho ta. Mỗi ngày đưa ta về đến nhà, ông ấy lại tiện sang bên kia đường đối diện là trường học mà An Hạ Dương đang học, khi đó cậu ta 6 tuổi. Con năm ấy...mỗi ngày đi học về cùng Bạch Nhất Thiên là chỉ chạy về phòng của mình...chỉ để ngắm nhìn đứa trẻ đó. Buổi chiều hôm đó trời mưa lớn, đứa trẻ đó được tan học sớm liền chạy ra ngoài đón ba của nó, vì thế đánh rơi đồ chơi trên đường, lúc đang quay lại lấy thì con đã nhanh hơn, chạy từ trong nhà ra ngoài nhặt lấy để đưa lại cho An Hạ Dương...sau đó con bị tai nạn.
Vũ Quân Thành sửng sốt nhìn ba mình
-Chúng ta nghĩ con sẽ không qua nổi đêm đó, nhưng may mắn con đã sống sót, nhưng bác sĩ nói đoạn ký ức cũ trở lại của con sẽ không còn tồn tại. Một thời gian dài hôn mê, mẹ con vì thế mới trở nên đau buồn, một lần ra ngoài không cẩn thận liền bị tai nạn giao thông... Quân Thành, giờ thì con biết lý do tại sao mẹ con gặp tai nạn, giờ thì con cũng biết tại sao ta ngăn cản con với An Hạ Dương...
-Sau đó An Minh Sơn thế nào, còn Hạ Dương thì sao?
-Con nghĩ thế nào...ta năm đó đuổi việc An Minh Sơn là quá nhân từ với gia đình hắn rồi. Vũ Quân Thành, con vẫn chưa hiểu hay sao, là bởi vì An Hạ Dương, con mới gặp tai nạn, là bởi vì đứa trẻ đen đủi đó mẹ con mới gặp tai nạn cho đến hết đời vẫn ngồi xe lăn. An Minh Sơn năm đó chính là oán hận ta, hắn có quyền oán hận ta sao!
-Ba biết chú ấy oán hận ba? Ba...năm đó cũng là năm vợ của chú ấy mất. Bởi vì phải nuôi 3 người, bản thân, con trai và mẹ già, cho nên chú ấy mới làm việc cho ba đến liều mạng như vậy. Ba đuổi chú ấy đi chẳng khác nào
-Câm miệng! Thái độ của An Minh Sơn tại sao ta lại không nhận ra! Con thật hồ đồ Vũ Quân Thành! Con nhìn lại xem vì ai mà năm ấy con gặp nạn, vì ai mà mẹ con phải bệnh tật, chẳng phải là vì An Hạ Dương hay sao!
-Hóa ra là vậy...nhưng tại sao ba lại đổ lỗi cho một đứa trẻ không hiểu chuyện. Là năm ấy con thích em ấy, bởi vì tất cả là do con tự nguyện, một chút cũng không liên quan đến em ấy. Ba sai rồi, đổ lỗi cho người khác là ba đã sai rồi. Ba để ý nhiều chuyện như vậy, ba biết con ngày nào tan học cũng ngắm nhìn em ấy như vậy thì tại sao có thể nhẫn tâm đến thế. Thời gian ba đuổi việc An Minh Sơn, ba cấm tất cả các công ty liên quan nhận chú ấy vào làm việc...gia đình chúng ta chẳng phải đang sống rất tốt hay sao, vậy ba một chút có để ý đến gia đình của Hạ Dương hay không?
-Con...con sao biết chuyện này? Con điều tra?
Vũ Quân Thành cười lạnh, anh gật đầu.
-Lúc quen biết Hạ Dương, hoàn cảnh về gia đình của em ấy đều được con điều tra hết, chỉ là không điều tra nổi ai đứng sau làm chuyện này, hóa ra là ba...
-Đúng vậy. Kể cả chuyện con sang Mỹ trước kia, cho đến chuyện này, đều là ba cùng Bạch Nhất Thiên làm.
Vũ Quân Thành sững sờ nhìn ba mình, anh nắm chặt bàn tay của mình rồi nói tiếp
-An Hạ Dương năm 7 tuổi bị suy dinh dưỡng đến mức nhà trường không nhận học. Gia đình An Minh Sơn khi đó trở thành gia đình nghèo nhất, sau đó vì để cho em ấy có thể đi học, chú ấy chuyện gì cũng làm...bà nội em ấy vì làm việc nặng cho nên về già đổ bệnh...trong khi con vẫn rất khỏe mạnh như vậy...mẹ con sống vẫn vui vẻ, nhìn ảnh em ấy liền yêu thích...còn ba thì sao?
Chương này sự thật dần hé mở, cảm thấy u tối quá:(((
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook