Có Thể Quay Lại Nhìn Em Không?
-
Chương 2: Đại học diễn xuất
Hạ Dương là một người vui vẻ, lúc nào cũng lạc quan và tươi cười. Cho nên đối với sự rung động nhất thời này, Hạ Dương càng không cảm thấy buồn cười, chỉ cảm thấy hạnh phúc.
An Minh Sơn hôm nay về nhà sớm hơn mọi khi một chút, lúc này Hạ Dương đang nấu bữa tối. An Minh Sơn mua về một con gà quay, gọi Hạ Dương ra, bảo cậu cầm theo hai lon bia trong tủ.
-Ba? Nhưng con đang nấu cơm mà.
-Thức ăn để ngày mai ăn cũng được. Nay ba mua được một con gà quay ngon, chúng ta cùng uống bia ăn gà. Nào, ngồi xuống đây.
Hạ Dương buồn cười gật đầu ngồi xuống bên cạnh ba mình.
-Video hôm nay con hát ở lễ tổng kết trường gửi cho ba, ba đã xem chưa?
Hạ Dương vừa nói, vừa xé miếng gà cho vào miệng nhai. An Minh Sơn gật đầu cười, rót thêm bia vào cốc
-Đã xem rồi, xem lúc đợi chủ tịch Vũ. Con hát hay đó, ba không ngờ con thế này mà hát cũng được.
Hạ Dương bĩu môi, vì ăn gà cho nên dính đầy mỡ. An Minh Sơn phiền não lắc đầu ném cho cậu tờ giấy ăn
-Ba đừng phủ nhận tài năng của con. Mà sao lại đợi chủ tịch Vũ, là Vũ Quân Thành đúng không, ba làm tài xế cho anh ta từ bao giờ thế?
-À...lúc đó ba đang ở Khải Uy Vũ đợi Bạch Nhất Thiên để đưa cậu ấy đến trường quay phim, thì chủ tịch Vũ nói đưa cậu ta đến chỗ nhà hàng gặp đối tác, lúc đó cũng chưa đến giờ quay của Bạch Nhất Thiên nên ba đưa Vũ Quân Thành đi luôn.
-Anh ta...có nói gì không ba?- Hạ Dương ngập ngừng liếc nhìn ba mình
-Con nghĩ giữa ba và cậu ta có chuyện gì để nói? À...khi đó ba đang mở video con hát hôm nay con gửi cho ba, cậu ta có hỏi là ai hát, ba nói là con.
Hạ Dương bị sặc bia. Cậu ho dữ dội, hai mắt đỏ lên, chảy cả nước mắt, mũi cay xè làm An Minh Sơn bực mình.
-Con không thể cận thận một chút à. Lúc nào cũng thế, thật mất mặt.
Hạ Dương lần này không thèm để ý lời công kích của ba mình, cậu vội vàng lau miệng rồi hỏi
-Anh ta có nói gì không ba? Có nhận xét gì không?
-Thì khen hát hay. Vậy thôi. Ba nói với cậu ta con có nguyện vọng thi vào đại học diễn xuất, cậu ta chỉ nói có chí tiến thủ như vậy là tốt, sau đó cười, cũng không nói gì thêm
Hạ Dương tủm tỉm cười. Người trong lòng khen giọng hát của cậu, còn khen cậu biết cố gắng, Hạ Dương hết sức vui vẻ, tâm tình như được làn gió mới thổi qua. An Minh Sơn đã quen như vậy rồi, Hạ Dương từ nhỏ đã như vậy, lúc nào cũng nhảy nhót nói cười vui vẻ, dù xảy ra chuyện gì cũng đều giữ tinh thần lạc quan nhất. Nhìn Hạ Dương vừa hát vừa rửa bát, ông chợt nhớ đến năm Hạ Dương 9 tuổi, vợ ông, Lâm Vy mất vì tai nạn giao thông. Năm đó, Hạ Dương cư nhiên trước mặt người khác sẽ không rơi một giọt nước mắt nào, ông đau lòng nhớ đến gương mặt kiên cường nhỏ bé năm ấy, đôi mắt đỏ sọng, gương mặt trắng bệch, vẫn mím môi không hề lộ ra tiếng khóc nào. Chỉ đến khi còn hai cha con, Hạ Dương mới chạy vào phòng một mình òa khóc. Hạ Dương sau đó ngất đi phải cấp cứu vào bệnh viện, còn bị suy dinh dưỡng một thời gian, nhưng hết thảy chỉ để cho ba mình chăm sóc, cậu bé khi đó vốn đã rất bản lĩnh rồi.
Hôm sau Hạ Dương đến quán bar sớm hơn, tranh thủ thời gian làm bài tập. Nhâm Kiều là chủ quán bar này, ông từng kinh doanh chuỗi các nhà hàng quán bar, nay chỉ lui về đây quản lý duy nhất The moon and stars, còn lại để con cháu quản lý. Nhâm Kiều có mối quan hệ tốt với nhiều ngôi sao, diễn viên, cũng từng làm ăn với cha của Vũ Quân Thành.
-Hạ Dương, nghe ba cậu nói, cậu có nguyện vọng thi vào đại học diễn xuất?- Nhâm Kiều đưa cho Hạ Dương một ly nước táo
Hạ Dương cười tươi cảm ơn rồi trả lời
-Đúng là cháu muốn thi vào đó...muốn làm diễn viên...
Nhâm Kiều trầm mặc đánh giá ngoại hình của Hạ Dương một lần nữa. Ông nâng ly rượu lên uống chậm rãi rồi đặt xuống bàn
-Vóc dáng không tồi...có chút hơi gầy. Tôi nếu là đạo diễn sẽ bị thu hút bởi nụ cười của cậu, rất đặc biệt.
-Cảm ơn ông chủ!- Hạ Dương vui vẻ
-Cậu có biết hát không?- Nhâm Kiều nói
Vũ Quân Thành đi cùng Bạch Nhất Thiên bước vào quán bar. Hai người đứng lại nói chuyện cùng với đạo diễn Lục về bộ phim sắp tới của Bạch Nhất Thiên. Hạ Dương đương nhiên không biết sự có mặt đột ngột này của Vũ Quân Thành, cho nên vẫn đang vui vẻ trò chuyện cùng Nhâm Kiều
-Cháu hát gọi là không quá mức dọa người. -Hạ Dương cười nói – Không phải là hay, gọi là tạm chấp nhận được.
-Cậu biết bài Kiểu đàn ông gì vậy không? Hát thử tôi nghe.- Nhâm Kiều vừa cười vừa uống rượu làm Hạ Dương không biết đang đùa hay thật.
Thấy cậu chần chừ, Nhâm Kiều xoa xoa mái tóc cậu rồi nói tiếp
-Không sao, hát thử vài câu tôi nghe, cũng chưa đến ca làm của cậu.
Hạ Dương cười ngượng ngùng, gãi gãi tai, một lúc mới hát
Mày có phải đàn ông không thế?
Thứ đàn ông kiểu gì vậy?
Mày chỉ biết trơ mắt nhìn cô ấy bước qua
Mày còn ngây thơ đến mức nào đây?
Thôi tốt nhất đừng nên gắng gượng nữa
Hy vọng cô ấy có thể quay trở về
Nhưng lại nhẫn tâm trao cô ấy cho người khác
Mày có phải đàn ông không thế?
Đàn ông mà như vậy sao?
Mày vẫn còn yêu thương mong nhớ
Mà lại không dám nói cô ấy chờ đợi
Thôi được, mày cứ chấp nhận số phận đi...
Hạ Dương bật cười, nụ cười rạng rỡ để lộ hàm răng đều trắng muốt, cậu nghiêng đầu, gãi tai vẻ ngượng ngùng rồi nói
-Cháu chỉ thuộc như vậy a...Thật là buồn cười đúng không
-Hạ Dương này, cậu có thể xem xét học trở thành ca sĩ...- Nhâm Kiều cười không rõ ý tứ, vỗ vai Hạ Dương
Vũ Quân Thành có chút ngẩn người. Lúc bài hát được cất lên, sự chú ý của anh trong câu chuyện về vai diễn của Bạch Nhất Thiên bị giọng hát của cậu thu hút. Giọng hát này trong trẻo đến vậy, lại còn nghe rất quen, không rõ là đã từng nghe ở đâu rồi. Vũ Quân Thành nhìn chăm chú Hạ Dương đang cười, anh khẽ nhíu mày.
-Vũ tiên sinh, chúng ta đi vào thôi, ngoài này nói chuyện không tiện.- Lục đạo diễn nói, Vũ Quân Thành mới giật mình nhìn rồi cười.
Bạch Nhất Thiên theo hướng nhìn của Vũ Quân Thành thấy Hạ Dương, y cau mày. Từ lúc Hạ Dương hát, Bạch Nhất Thiên đã nghe tiếng, nhưng vẫn nói chuyện về vai diễn với Lục đạo diễn, cho nên không quay ra nhìn. Lúc này dưới ánh đèn mờ ảo, Hạ Dương với vẻ đẹp mang hơi thở thanh thuần khiến Bạch Nhất Thiên cũng có chút giật mình. Y vội vã ôm lấy tay của Vũ Quân Thành, nhanh chóng kéo anh đi vào trong cùng Lục đạo diễn.
Hạ Dương nếu biết mình bỏ qua vài giây ngắn ngủi Vũ Quân Thành nhìn mình chăm chú, có lẽ cậu sẽ hối hận lắm.
Nhâm Kiều đi rồi, Hạ Dương lại làm bài tập một chút. Vì ở đây có tính chất đặc thù, cho nên lúc vào sẽ không được phép sử dụng điện thoại, chỉ khi nào kết thúc công việc, mới được nhận từ quản lý.
Hạ Dương bê đồ uống đến các phòng, mỗi lần đi qua phòng 403 lại không nhịn được mà nhớ đến Vũ Quân Thành. Cậu thở dài có chút tiếc nuối, giá như hôm nay được gặp lại người đó...
Mong muốn cũng chỉ là mong muốn, còn có thể xảy ra hay không lại là một chuyện khác, vì thế hôm nay Hạ Dương không có cách nào gặp được Vũ Quân Thành. Lúc Hạ Dương vào phòng dành cho nhân viên thay đồng phục để trở về nhà thì Vũ Quân Thành khi đó cũng đã ra xe ô tô về rồi.
Từ hôm lần đầu gặp Vũ Quân Thành, Hạ Dương sau đó mỗi lần đến quán bar làm việc cũng không gặp được anh lần nữa.
Đến lúc gần thi đại học, Hạ Dương xin phép Nhâm Kiều cho nghỉ hơn 2 tháng ôn thi, ban đầu Hạ Dương còn sợ Nhâm Kiều sẽ tức giận, nhưng sau đó Nhâm Kiều ngược lại rất thoải mái cười đồng ý, còn tặng cậu một hộp bánh ngoại, chúc cậu thi thật tốt.
Thời gian ôn thi, Hạ Dương đăng ký học trên trường. Thời gian này học sinh nào cũng chăm chỉ, chỉ hận không thể dành cả ngày 24 tiếng đều ôn bài luyện thi. Hạ Dương vốn thông minh, học hành chăm chỉ, hơn nữa tiếp thu bài nhanh, cho nên cậu cũng không quá vất vả. Hạ Dương vừa ôn thi, còn giúp bạn giảng bài. Bình thường trong năm học, Hạ Dương phần lớn đều dành thời gian học bài, bạn bè cùng lớp gọi là quan hệ không quá thân, nhiều người nói cậu kiêu căng, nhưng đến hiện tại mới thấy, Hạ Dương tốt bụng đến mức nào.
Từ lúc Hạ Dương ôn thi đại học, An Minh Sơn luôn cố gắng về sớm tranh thủ nấu cơm, dọn dẹp qua loa nhà cửa để cậu không phải làm bất cứ việc gì. Hôm nào cũng mua hoa quả tươi về cho Hạ Dương, còn mua cả một túi kem để tủ lạnh cho cậu. Hạ Dương cười nói, ba làm như con là con nít!
Trước hôm thi đại học, Nhâm Kiều gọi điện cho An Minh Sơn nói chúc Hạ Dương thi tốt. Hạ Dương biết được thì rất vui vẻ. Cậu cảm thấy từ trước đến nay, Nhâm Kiều là người ngoài đầu tiên tốt bụng với cậu như vậy. Tuy làm việc ở quán bar rất hay bị mắng, nhưng chung quy lại thì Hạ Dương đánh giá Nhâm Kiều là người tốt!
Hôm thi đại học, Hạ Dương làm bài kiểm tra những môn bắt buộc đều ổn. Đến phần thi năng khiếu do trường đại học tổ chức, cậu cũng khá thuận lợi mà được khen và đánh giá cao. Hạ Dương chưa bao giờ nỗ lực cố gắng làm một việc gì đó như hiện tại. Hạ Dương sợ, nếu năm nay trượt, thời gian được gặp Vũ Quân Thành sẽ bị kéo dài thêm một năm, cho nên hơn bao giờ hết, Hạ Dương phát huy hết tất cả những gì mình có, những gì cậu tích lũy và học tập được trong kỳ thi đại học này. Lại nói về sự yêu thích của Hạ Dương đối với diễn xuất, từ bé khi còn 7 tuổi, khi kênh truyền hình thành phố có tổ chức cho trẻ em khóa học diễn xuất, An Minh Sơn và Lâm Vy đã đăng ký ngay cho Hạ Dương vào học. Đến năm 8 tuổi, Hạ Dương được mẹ tặng cho một chiếc đàn piano nhỏ vào ngày sinh nhật, là món quà mà Lâm Vy đi công tác nước ngoài mang về, khi đó bà là một biên tập cho tờ báo nổi tiếng của thành phố. Hạ Dương hồi còn nhỏ luôn thích xem phim truyền hình cùng mẹ, đều đặn đã là thói quen mỗi tuần ba buổi tối, hai mẹ con sẽ dành thời gian ngồi xem phim với nhau. Lâm Vy nói rất thích vai diễn của Tô Dịch Lam, còn nói đùa với Hạ Dương rằng nếu không làm biên tập, sẽ trở thành diễn viên. Hạ Dương từ đó ghi nhớ không quên câu nói này của mẹ.
Gần một tháng sau có kết quả, Hạ Dương là top 20 thí sinh có điểm cao nhất của đại học diễn xuất, Hạ Dương lần đầu bật khóc trước mặt Nhâm Kiều. Hôm đó cậu nhận được kết quả, sau khi gọi điện cho An Minh Sơn báo tin vui, Hạ Dương lập tức đạp xe đến quán bar báo cho Nhâm Kiều. Ông bật cười xoa đầu cậu rồi khen. Hạ Dương cảm thấy chưa bao giờ lại hạnh phúc như lúc này, đỗ đại học diễn xuất, cậu sẽ nỗ lực trở thành một diễn viên xuất sắc.
Hạ Dương thầm nghĩ, cậu có rất nhiều lý do làm động lực, vì mẹ đã khuất, còn có, vì Vũ Quân Thành.
An Minh Sơn hôm nay về nhà sớm hơn mọi khi một chút, lúc này Hạ Dương đang nấu bữa tối. An Minh Sơn mua về một con gà quay, gọi Hạ Dương ra, bảo cậu cầm theo hai lon bia trong tủ.
-Ba? Nhưng con đang nấu cơm mà.
-Thức ăn để ngày mai ăn cũng được. Nay ba mua được một con gà quay ngon, chúng ta cùng uống bia ăn gà. Nào, ngồi xuống đây.
Hạ Dương buồn cười gật đầu ngồi xuống bên cạnh ba mình.
-Video hôm nay con hát ở lễ tổng kết trường gửi cho ba, ba đã xem chưa?
Hạ Dương vừa nói, vừa xé miếng gà cho vào miệng nhai. An Minh Sơn gật đầu cười, rót thêm bia vào cốc
-Đã xem rồi, xem lúc đợi chủ tịch Vũ. Con hát hay đó, ba không ngờ con thế này mà hát cũng được.
Hạ Dương bĩu môi, vì ăn gà cho nên dính đầy mỡ. An Minh Sơn phiền não lắc đầu ném cho cậu tờ giấy ăn
-Ba đừng phủ nhận tài năng của con. Mà sao lại đợi chủ tịch Vũ, là Vũ Quân Thành đúng không, ba làm tài xế cho anh ta từ bao giờ thế?
-À...lúc đó ba đang ở Khải Uy Vũ đợi Bạch Nhất Thiên để đưa cậu ấy đến trường quay phim, thì chủ tịch Vũ nói đưa cậu ta đến chỗ nhà hàng gặp đối tác, lúc đó cũng chưa đến giờ quay của Bạch Nhất Thiên nên ba đưa Vũ Quân Thành đi luôn.
-Anh ta...có nói gì không ba?- Hạ Dương ngập ngừng liếc nhìn ba mình
-Con nghĩ giữa ba và cậu ta có chuyện gì để nói? À...khi đó ba đang mở video con hát hôm nay con gửi cho ba, cậu ta có hỏi là ai hát, ba nói là con.
Hạ Dương bị sặc bia. Cậu ho dữ dội, hai mắt đỏ lên, chảy cả nước mắt, mũi cay xè làm An Minh Sơn bực mình.
-Con không thể cận thận một chút à. Lúc nào cũng thế, thật mất mặt.
Hạ Dương lần này không thèm để ý lời công kích của ba mình, cậu vội vàng lau miệng rồi hỏi
-Anh ta có nói gì không ba? Có nhận xét gì không?
-Thì khen hát hay. Vậy thôi. Ba nói với cậu ta con có nguyện vọng thi vào đại học diễn xuất, cậu ta chỉ nói có chí tiến thủ như vậy là tốt, sau đó cười, cũng không nói gì thêm
Hạ Dương tủm tỉm cười. Người trong lòng khen giọng hát của cậu, còn khen cậu biết cố gắng, Hạ Dương hết sức vui vẻ, tâm tình như được làn gió mới thổi qua. An Minh Sơn đã quen như vậy rồi, Hạ Dương từ nhỏ đã như vậy, lúc nào cũng nhảy nhót nói cười vui vẻ, dù xảy ra chuyện gì cũng đều giữ tinh thần lạc quan nhất. Nhìn Hạ Dương vừa hát vừa rửa bát, ông chợt nhớ đến năm Hạ Dương 9 tuổi, vợ ông, Lâm Vy mất vì tai nạn giao thông. Năm đó, Hạ Dương cư nhiên trước mặt người khác sẽ không rơi một giọt nước mắt nào, ông đau lòng nhớ đến gương mặt kiên cường nhỏ bé năm ấy, đôi mắt đỏ sọng, gương mặt trắng bệch, vẫn mím môi không hề lộ ra tiếng khóc nào. Chỉ đến khi còn hai cha con, Hạ Dương mới chạy vào phòng một mình òa khóc. Hạ Dương sau đó ngất đi phải cấp cứu vào bệnh viện, còn bị suy dinh dưỡng một thời gian, nhưng hết thảy chỉ để cho ba mình chăm sóc, cậu bé khi đó vốn đã rất bản lĩnh rồi.
Hôm sau Hạ Dương đến quán bar sớm hơn, tranh thủ thời gian làm bài tập. Nhâm Kiều là chủ quán bar này, ông từng kinh doanh chuỗi các nhà hàng quán bar, nay chỉ lui về đây quản lý duy nhất The moon and stars, còn lại để con cháu quản lý. Nhâm Kiều có mối quan hệ tốt với nhiều ngôi sao, diễn viên, cũng từng làm ăn với cha của Vũ Quân Thành.
-Hạ Dương, nghe ba cậu nói, cậu có nguyện vọng thi vào đại học diễn xuất?- Nhâm Kiều đưa cho Hạ Dương một ly nước táo
Hạ Dương cười tươi cảm ơn rồi trả lời
-Đúng là cháu muốn thi vào đó...muốn làm diễn viên...
Nhâm Kiều trầm mặc đánh giá ngoại hình của Hạ Dương một lần nữa. Ông nâng ly rượu lên uống chậm rãi rồi đặt xuống bàn
-Vóc dáng không tồi...có chút hơi gầy. Tôi nếu là đạo diễn sẽ bị thu hút bởi nụ cười của cậu, rất đặc biệt.
-Cảm ơn ông chủ!- Hạ Dương vui vẻ
-Cậu có biết hát không?- Nhâm Kiều nói
Vũ Quân Thành đi cùng Bạch Nhất Thiên bước vào quán bar. Hai người đứng lại nói chuyện cùng với đạo diễn Lục về bộ phim sắp tới của Bạch Nhất Thiên. Hạ Dương đương nhiên không biết sự có mặt đột ngột này của Vũ Quân Thành, cho nên vẫn đang vui vẻ trò chuyện cùng Nhâm Kiều
-Cháu hát gọi là không quá mức dọa người. -Hạ Dương cười nói – Không phải là hay, gọi là tạm chấp nhận được.
-Cậu biết bài Kiểu đàn ông gì vậy không? Hát thử tôi nghe.- Nhâm Kiều vừa cười vừa uống rượu làm Hạ Dương không biết đang đùa hay thật.
Thấy cậu chần chừ, Nhâm Kiều xoa xoa mái tóc cậu rồi nói tiếp
-Không sao, hát thử vài câu tôi nghe, cũng chưa đến ca làm của cậu.
Hạ Dương cười ngượng ngùng, gãi gãi tai, một lúc mới hát
Mày có phải đàn ông không thế?
Thứ đàn ông kiểu gì vậy?
Mày chỉ biết trơ mắt nhìn cô ấy bước qua
Mày còn ngây thơ đến mức nào đây?
Thôi tốt nhất đừng nên gắng gượng nữa
Hy vọng cô ấy có thể quay trở về
Nhưng lại nhẫn tâm trao cô ấy cho người khác
Mày có phải đàn ông không thế?
Đàn ông mà như vậy sao?
Mày vẫn còn yêu thương mong nhớ
Mà lại không dám nói cô ấy chờ đợi
Thôi được, mày cứ chấp nhận số phận đi...
Hạ Dương bật cười, nụ cười rạng rỡ để lộ hàm răng đều trắng muốt, cậu nghiêng đầu, gãi tai vẻ ngượng ngùng rồi nói
-Cháu chỉ thuộc như vậy a...Thật là buồn cười đúng không
-Hạ Dương này, cậu có thể xem xét học trở thành ca sĩ...- Nhâm Kiều cười không rõ ý tứ, vỗ vai Hạ Dương
Vũ Quân Thành có chút ngẩn người. Lúc bài hát được cất lên, sự chú ý của anh trong câu chuyện về vai diễn của Bạch Nhất Thiên bị giọng hát của cậu thu hút. Giọng hát này trong trẻo đến vậy, lại còn nghe rất quen, không rõ là đã từng nghe ở đâu rồi. Vũ Quân Thành nhìn chăm chú Hạ Dương đang cười, anh khẽ nhíu mày.
-Vũ tiên sinh, chúng ta đi vào thôi, ngoài này nói chuyện không tiện.- Lục đạo diễn nói, Vũ Quân Thành mới giật mình nhìn rồi cười.
Bạch Nhất Thiên theo hướng nhìn của Vũ Quân Thành thấy Hạ Dương, y cau mày. Từ lúc Hạ Dương hát, Bạch Nhất Thiên đã nghe tiếng, nhưng vẫn nói chuyện về vai diễn với Lục đạo diễn, cho nên không quay ra nhìn. Lúc này dưới ánh đèn mờ ảo, Hạ Dương với vẻ đẹp mang hơi thở thanh thuần khiến Bạch Nhất Thiên cũng có chút giật mình. Y vội vã ôm lấy tay của Vũ Quân Thành, nhanh chóng kéo anh đi vào trong cùng Lục đạo diễn.
Hạ Dương nếu biết mình bỏ qua vài giây ngắn ngủi Vũ Quân Thành nhìn mình chăm chú, có lẽ cậu sẽ hối hận lắm.
Nhâm Kiều đi rồi, Hạ Dương lại làm bài tập một chút. Vì ở đây có tính chất đặc thù, cho nên lúc vào sẽ không được phép sử dụng điện thoại, chỉ khi nào kết thúc công việc, mới được nhận từ quản lý.
Hạ Dương bê đồ uống đến các phòng, mỗi lần đi qua phòng 403 lại không nhịn được mà nhớ đến Vũ Quân Thành. Cậu thở dài có chút tiếc nuối, giá như hôm nay được gặp lại người đó...
Mong muốn cũng chỉ là mong muốn, còn có thể xảy ra hay không lại là một chuyện khác, vì thế hôm nay Hạ Dương không có cách nào gặp được Vũ Quân Thành. Lúc Hạ Dương vào phòng dành cho nhân viên thay đồng phục để trở về nhà thì Vũ Quân Thành khi đó cũng đã ra xe ô tô về rồi.
Từ hôm lần đầu gặp Vũ Quân Thành, Hạ Dương sau đó mỗi lần đến quán bar làm việc cũng không gặp được anh lần nữa.
Đến lúc gần thi đại học, Hạ Dương xin phép Nhâm Kiều cho nghỉ hơn 2 tháng ôn thi, ban đầu Hạ Dương còn sợ Nhâm Kiều sẽ tức giận, nhưng sau đó Nhâm Kiều ngược lại rất thoải mái cười đồng ý, còn tặng cậu một hộp bánh ngoại, chúc cậu thi thật tốt.
Thời gian ôn thi, Hạ Dương đăng ký học trên trường. Thời gian này học sinh nào cũng chăm chỉ, chỉ hận không thể dành cả ngày 24 tiếng đều ôn bài luyện thi. Hạ Dương vốn thông minh, học hành chăm chỉ, hơn nữa tiếp thu bài nhanh, cho nên cậu cũng không quá vất vả. Hạ Dương vừa ôn thi, còn giúp bạn giảng bài. Bình thường trong năm học, Hạ Dương phần lớn đều dành thời gian học bài, bạn bè cùng lớp gọi là quan hệ không quá thân, nhiều người nói cậu kiêu căng, nhưng đến hiện tại mới thấy, Hạ Dương tốt bụng đến mức nào.
Từ lúc Hạ Dương ôn thi đại học, An Minh Sơn luôn cố gắng về sớm tranh thủ nấu cơm, dọn dẹp qua loa nhà cửa để cậu không phải làm bất cứ việc gì. Hôm nào cũng mua hoa quả tươi về cho Hạ Dương, còn mua cả một túi kem để tủ lạnh cho cậu. Hạ Dương cười nói, ba làm như con là con nít!
Trước hôm thi đại học, Nhâm Kiều gọi điện cho An Minh Sơn nói chúc Hạ Dương thi tốt. Hạ Dương biết được thì rất vui vẻ. Cậu cảm thấy từ trước đến nay, Nhâm Kiều là người ngoài đầu tiên tốt bụng với cậu như vậy. Tuy làm việc ở quán bar rất hay bị mắng, nhưng chung quy lại thì Hạ Dương đánh giá Nhâm Kiều là người tốt!
Hôm thi đại học, Hạ Dương làm bài kiểm tra những môn bắt buộc đều ổn. Đến phần thi năng khiếu do trường đại học tổ chức, cậu cũng khá thuận lợi mà được khen và đánh giá cao. Hạ Dương chưa bao giờ nỗ lực cố gắng làm một việc gì đó như hiện tại. Hạ Dương sợ, nếu năm nay trượt, thời gian được gặp Vũ Quân Thành sẽ bị kéo dài thêm một năm, cho nên hơn bao giờ hết, Hạ Dương phát huy hết tất cả những gì mình có, những gì cậu tích lũy và học tập được trong kỳ thi đại học này. Lại nói về sự yêu thích của Hạ Dương đối với diễn xuất, từ bé khi còn 7 tuổi, khi kênh truyền hình thành phố có tổ chức cho trẻ em khóa học diễn xuất, An Minh Sơn và Lâm Vy đã đăng ký ngay cho Hạ Dương vào học. Đến năm 8 tuổi, Hạ Dương được mẹ tặng cho một chiếc đàn piano nhỏ vào ngày sinh nhật, là món quà mà Lâm Vy đi công tác nước ngoài mang về, khi đó bà là một biên tập cho tờ báo nổi tiếng của thành phố. Hạ Dương hồi còn nhỏ luôn thích xem phim truyền hình cùng mẹ, đều đặn đã là thói quen mỗi tuần ba buổi tối, hai mẹ con sẽ dành thời gian ngồi xem phim với nhau. Lâm Vy nói rất thích vai diễn của Tô Dịch Lam, còn nói đùa với Hạ Dương rằng nếu không làm biên tập, sẽ trở thành diễn viên. Hạ Dương từ đó ghi nhớ không quên câu nói này của mẹ.
Gần một tháng sau có kết quả, Hạ Dương là top 20 thí sinh có điểm cao nhất của đại học diễn xuất, Hạ Dương lần đầu bật khóc trước mặt Nhâm Kiều. Hôm đó cậu nhận được kết quả, sau khi gọi điện cho An Minh Sơn báo tin vui, Hạ Dương lập tức đạp xe đến quán bar báo cho Nhâm Kiều. Ông bật cười xoa đầu cậu rồi khen. Hạ Dương cảm thấy chưa bao giờ lại hạnh phúc như lúc này, đỗ đại học diễn xuất, cậu sẽ nỗ lực trở thành một diễn viên xuất sắc.
Hạ Dương thầm nghĩ, cậu có rất nhiều lý do làm động lực, vì mẹ đã khuất, còn có, vì Vũ Quân Thành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook