Về nhà cùng giáo sư.
Nếu như nói Hạ Triêm là một người trưởng thành khỏe mạnh, đầu óc bình thường và thính lực không tổn hại không sai, thì vừa nãy Từ Vi Trần đang gạ cậu.
Hơn nữa còn đang gạ cậu bằng lời lẽ thô tục.
Cậu không hiểu lắm, không phải Từ Vi Trần là một giáo sư đại học đoan chính sao? Nói những lời này có đi ngược lại đạo đức của một nhà giáo không?
Hạ Triêm xoa xoa lỗ tai có chút nóng ran, vừa rồi Từ Vi Trần bước đi tiêu sái, lại hại cậu sửng sốt tại chỗ mất cả buổi.
Hạ Triêm là đồng nam ngây thơ lớn thế này nhưng chưa từng nắm tay bé gái, dắt tay bé trai.
Ba mẹ cậu ly hôn hồi cậu học cấp ba, cậu sống với mẹ, mẹ đối với cậu không tệ, chỉ là sau này lập gia đình mới và có con mới, sự tồn tại của Hạ Triêm liền có vẻ hơi dư thừa.
Từ cấp ba Hạ Triêm đã không muốn xin tiền mẹ, ngoại trừ học phí bình thường và tiền ăn, những thứ khác Hạ Triêm đã quen mua bằng tiền chính mình kiếm được.

Cậu học street dance từ khi còn rất nhỏ, cấp ba quen được mấy đứa bạn cùng chí hướng, ngày nghỉ ra ngoài nhận show thương mại, bình quân mỗi buổi có thể kiếm được chừng 500.
Lên đại học có câu lạc bộ street dance, một nhóm người thành lập liên minh, gọi là DANCING MACHINE, dần dần có tiếng tăm, show nhận được ngày càng nhiều, thu nhập tăng mạnh so với trước kia.
Hạ Triêm bước vào xã hội quá sớm, không có thời gian nghĩ đến chuyện yêu đương, chủ yếu vẫn là ánh mắt cậu cao, mê cái đẹp quá nghiêm trọng, không để ai vào mắt.
Thế nhưng không tính những cái khác, thì Từ Vi Trần thực sự là một người.
Thứ năm Hạ Triêm lại gặp giáo sư Từ ở nhà ăn.
Cậu không biết mình bị làm sao, vừa nhìn thấy Từ Vi Trần liền không nhịn được tiến lên chọc ghẹo, tự giác tự động ngồi xuống bên cạnh giáo sư, hỏi hắn: "Sao giáo sư lại đến nhà ăn rồi?"
"Ừm." Từ Vi Trần vẫn không lạnh không nhạt.
Hạ Triêm càng nghĩ càng hoài nghi ngày đó mình thật sự nghe lầm, một người trông nghiêm túc như Từ Vi Trần không thể nào nói ra những lời như thế.

Cậu chỉ mải nhìn Từ Vi Trần ăn cơm, ung dung thong thả, dù là chỗ nào cũng đều ra dáng rất có tu dưỡng, đâu có giống lưu manh đâu ta.
Cuối cùng Từ Vi Trần cũng ăn xong, lấy khăn tay lau miệng, sau đó hỏi Hạ Triêm: "Sau năm giờ chiều ngài còn có việc gì không?"
Hạ Triêm: "Hả? Không có việc gì, sao vậy?"
Từ Vi Trần ngước đôi mắt dịu dàng lên, hỏi cậu: "Có thể mời ngài đến nhà tôi được không?"
Một người trưởng thành, mời một người trưởng thành khác đến nhà mình, dùng trym để đoán cũng biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Dù cho quan hệ của bọn họ là giáo sư và sinh viên, lên đến giường chỉ có thể trở thành đàn ông với đàn ông.
Hạ Triêm ngồi trong xe của Từ Vi Trần, có chút thấp thỏm, cũng có chút phấn khích.
Sinh hoạt tình dục trong truyền thuyết, sắp tới rồi sao?
Lúc Hạ Triêm đang đỡ đầu ảo tưởng, Từ Vi Trần đột nhiên hỏi cậu: "Có muốn bật máy điều hòa thấp hơn chút không?"
"Không cần đâu, vừa rồi."
Từ Vi Trần cười dịu dàng, "Thấy mặt ngài đỏ thế, còn tưởng rằng nhiệt độ quá cao."
Hạ Triêm che mặt.
Biết, biết rồi còn hỏi...
Hạ Triêm ấy à, không phải là người quá có quan niệm đạo đức.
Cậu không thấy chuyện mình dụ dỗ giáo sư lên giường có gì sai.
Từ Vi Trần đè cậu lên giường, một tay cởi cà vạt, kính mắt đã gỡ xuống từ lâu, lộ ra đôi mắt mang theo chút ánh sáng sắc bén.
Từ Vi Trần nhìn cơ thể đang run rẩy dưới thân, hỏi cậu: "Lần đầu?"

"...!Ừ."
"Vậy thì tôi cũng sẽ không nhẹ nhàng đâu." Từ Vi Trần hôn lên môi cậu.
Hạ Triêm lần đầu hôn môi cùng người khác nên không biết đáp lại thế nào, toàn bộ quá trình đều được Từ Vi Trần dẫn dắt.
Hắn vừa nhìn đã biết là một tay già đời, kỹ thuật hôn khá thành thục, đầu lưỡi linh hoạt đảo qua khe môi, sau đó cạy kẽ răng liếm láp hàm trên mẫn cảm của cậu, Hạ Triêm bị hắn hôn đến mềm nhũn nửa người.
Từ Vi Trần rời khỏi môi Hạ Triêm, nhìn phản ứng của cậu, hỏi cậu: "Lần đầu hôn môi?"
Hạ Triêm tưởng rằng Từ Vi Trần chê kỹ thuật hôn kém cỏi của cậu, tức giận nói: "Sao nào, không được à?"
"Không phải..." Từ Vi Trần dịu dàng hôn lên môi cậu, "Hi vọng để lại hồi ức tốt đẹp cho nụ hôn đầu của ngài."
Hạ Triêm không chịu được Từ Vi Trần như thế này, bèn mất tự nhiên quay mặt đi chỗ khác.
Từ Vi Trần lại nhẹ giọng hỏi: "Sẵn sàng trở thành người lớn chưa nào bé Bọt Biển?"
"Ừm..."
Hạ Triêm còn chưa kịp trả lời, quần áo đã bị vén lên.
Từ Vi Trần cúi người hôn lên ngực cậu, tay phải nhào nặn đầu v* bên kia, xúc cảm hai bên đầu v* khác nhau, chỗ giống nhau duy nhất là đều rất thoải mái.
Hạ Triêm chưa từng biết đầu v* mình lại là nơi nhạy cảm như vậy, giống như trước kia ở đó có phong ấn, Từ Vi Trần liếm rồi sờ một cái đã giải khai phong ấn đó.
Từ Vi Trần chơi hai đầu v* đến cứng lên, liền ngẩng đầu hôn Hạ Triêm, hỏi hắn: "Thoải mái không?"
Hạ Triêm kỳ quặc nói: "Cũng tạm đi..."
Từ Vi Trần cười khẽ một tiếng, nhưng bàn tay thon dài tay lại làm ra động tác hoàn toàn không phù hợp với biểu cảm của hắn, véo mạnh lên đầu v* Hạ Triêm.

"Cũng tạm?"
Hạ Triêm bị nhéo khẽ rên rỉ, trong nháy mắt thừa nhận: "Được, là rất thoải mái."
Từ Vi Trần liếm láp ngực cậu một hồi, sau đó lấy ra một cái chai nhỏ kỳ lạ.
Hạ Triêm biết, đó là gel bôi trơn.
Phong ba này không thể nào thoát khỏi, phải trở thành người lớn thật rồi, sắp trưởng thành rồi nhé Hạ Triêm!
Hạ Triêm hơi căng thẳng, nghe nói lần đầu tiên rất đau, vừa căng thẳng cậu liền không nhịn được siết chặt miệng huyệt, bị Từ Vi Trần quát khẽ: "Đừng kẹp chặt thế."
Từ Vi Trần bóp một ít gel bôi trơn ra tay, đưa một đầu ngón tay tiến vào miệng huyệt của Hạ Triêm.
Hạ Triêm lần đầu bị người khác sờ chỗ đó, cảm giác rất kỳ quái, nhưng nhìn khuôn mặt này của Từ Vi Trần, cậu lại không hề thấy phản cảm, có thể thấy đúng là đã đẹp thì có thể muốn làm gì thì làm.
Từ Vi Trần chậm rãi cắm ngón tay vào người cậu, giọng Hạ Triêm lúc đầu còn trầm thấp, đến khi phía sau bị đâm sâu hơn, cậu thực sự không thể kìm được nữa, một tiếng rên khe khẽ bật ra giữa hai hàm răng, mềm mại đến nỗi Hạ Triêm hoài nghi rằng đây không phải là giọng của mình.
Từ Vi Trần lại hôn nhẹ rồi khen cậu: "Tiếng thở dốc của ngài thật dễ nghe."
"Có thể...!Có thể đừng dùng ngài không?".

Truyện Võng Du
Vào lúc này mà còn dùng kính ngữ, xấu hổ quáaa...
Từ Vi Trần không chỉ không nghe, mà còn càng táo tợn hơn, cố ý kề sát thì thầm bên tai cậu: "Lỗ nhỏ của này thật mềm, bên trong nóng quá, vẻ mặt của ngài bây giờ cũng rất đẹp, nếu như ngày mai đi dạy mà tôi vẫn không thể quên dáng vẻ hiện tại của ngài, rất có thể sẽ lại cương trước mặt mọi người mất."
Hạ Triêm giơ tay che mặt, "Đừng ngài nữa mà, tôi sắp bị thầy ngài bắn rồi."
"Chuẩn bị xong chưa, tôi muốn vào trong ngài."
Hạ Triêm chịu đựng xấu hổ nói: "Vào đi."
Đến tận lúc này Từ Vi Trần mới bắt đầu cởi quần áo, đầu tiên là cà vạt, sau đó là áo sơ mi, đợi đến khi Từ Vi Trần cởi trần trùng trục Hạ Triêm mới mở một mắt ra lén lút nhìn, phải nói rằng dáng người Từ Vi Trần thật sự rất tốt, có đủ cả cơ bụng và đường nhân ngư, là điển hình của mặc đồ trông gầy nhưng khi cởi ra thì hàng họ đầy đủ.
Đặc biệt cái kia...!lớn quá.

Từ Vi Trần dùng miệng xé bao, tự đeo cho mình, sau đó dịu giọng nói với Hạ Triêm: "Không hỏi trước ngài thích loại bao nào, thôi thì trước tiên oan ức ngài dùng loại này, rồi sau chúng ta có thể cùng nhau đi chọn."
Hạ Triêm phát hiện, Từ Vi Trần miệng lưỡi nhà quan thật chứ không phải cố ý giả vờ, bởi vì trên giường hắn cũng thích nói như vậy a a a!
Xấu hổ quá đi, ai muốn đi chọn bao cùng hắn chứ.
Từ Vi Trần nâng một chân Hạ Triêm lên, khoát lên trên vai mình, nói với cậu: "Hi vọng thế này không mạo phạm ngài."
đầu óc Hạ Triêm còn chưa bật ra được lời mắng nhiếc về câu này, Từ Vi Trần đã cắm đầu dương v*t vào.
"Đau..." Hạ Triêm vẫn kêu lên.
"Xin lỗi."
Từ Vi Trần hôn lên khóe mắt đang chực trào nước mắt của cậu, nhưng dương v*t của hắn không hề cảm thấy có lỗi, tiếp tục chầm rãi mà kiên định đẩy vào trong.
Hạ Triêm đau đến co quắp ngón chân, Từ Vi Trần quá lớn, mỗi một chút tiến vào đều mang cho cậu cảm giác sắp bị xé rách.
Đến cuối cùng, Từ Vi Trần mới chỉ vào được một phần ba, Hạ Triêm đã đau đến sụt sùi, Từ Vi Trần hôn lên mặt cậu, nhẹ giọng nói: "Vậy thì không vào hết có được không?"
Hạ Triêm gắng nhịn tiếng nức nở "ừ" một tiếng, nhỏ giọng nói với Từ Vi Trần: "Thầy nhẹ chút, đây là lần đầu của tôi."
Từ Vi Trần vuốt tóc trên trán qua một bên cho cậu, cười cười, "Ngài thế này hại tôi suýt nữa muốn bất chấp ý nguyện của ngài mà đâm lút cán vào."
Từ Vi Trần bắt đầu chậm rãi rút ra cắm vào, phạm vi không lớn, làm Hạ Triêm trong lúc đau đớn cùng dần sinh ra chút khoái cảm khó tả.
"Ờm..." Hạ Triêm nói bằng giọng rất khẽ, "Thực ra thầy có thể nhanh lên chút."
Quả nhiên phạm vi động tác của Từ Vi Trần lớn hơn một chút, nhưng vẫn không đạt đến cái "nhanh lên" như Hạ Triêm muốn, lỗ nhỏ của cậu đang khát khao khôn cùng, muốn Từ Vi Trần đừng nhẹ nhàng như thế, muốn hắn thô bạo hơn chút nữa.
"Giáo sư Từ..." Hạ Triêm mềm giọng gọi hắn, "Thầy nói sẽ không nhẹ nhàng cơ mà?"
"Nhất định phải trải nghiệm?"
Hạ Triêm kiên quyết ừ một tiếng.
Từ Vi Trần khẽ hôn lên chóp mũi cậu, "Vậy thì ngài nên chuẩn bị trước đi, lát nữa dù ngài có khóc lóc kêu gào thế nào đi nữa, dù bên trong có bị tôi chịch hỏng thì tôi cũng không dừng lại đâu.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương