Có Thể Nào Không Dính Bụi
-
Chương 22
Hạ Triêm thậm chí còn không nghĩ rõ tại sao mình nhất định phải đồng ý với hắn, tóm lại chính là đồng ý rồi.
Từ Vi Trần mặc áo sơ mi vào, tùy ý cài vài cúc áo, vạt áo không nhét vào quần, mà dương v*t trong quần vẫn đang cương.
Hạ Triêm trốn dưới bàn làm việc, tự hỏi tại sao vậy, có phải cậu có hiểu lầm gì đó với Từ Vi Trần không.
Mở cửa, lại là thầy phụ đạo của cậu, Hạ Triêm không nhìn thấy người nhưng nghe thấy tiếng, thầy phụ đạo nói: "Giáo sư Từ, vẫn còn tài liệu chưa đưa cho thầy."
Từ Vi Trần ngồi về ghế làm việc, tiện thể cởi quần, quần theo đó rũ xuống, trượt thẳng tới đầu gối, Hạ Triêm vừa ngẩng đầu nhìn suýt nữa đã mù mắt.
Từ Vi Trần, không có mặc quần lót, trực tiếp để lộ dương v*t cương cứng với cậu.
Dĩ nhiên, hắn muốn cậu bú cu cho hắn trước mặt người ngoài!
Nửa người trên của Từ Vi Trần khá là bình thản và điềm tĩnh, ngay cả nói chuyện với phụ đạo cũng không hề vội vàng, giống như đang thật sự bàn chuyện công việc một cách nghiêm túc, nhưng thực tế dương v*t dưới người hắn lại đang nảy lên, đã bùng nổ hết cỡ.
Hạ Triêm rất lâu không nhúc nhích, thậm chí hắn còn khẽ cọ đầu gối lên mặt Hạ Triêm ám chỉ cậu nhanh lên.
Hạ Triêm không phải người quá có nhân phẩm gì cho cam, Từ Vi Trần đã không biết xấu hổ thì cậu lại càng không.
Cậu từ từ bò đến chỗ Từ Vi Trần, hai tay cầm lấy con cá chà bặc của hắn rồi lè lưỡi ra liếm.
Xi???? ủ????g hộ chú????g ????ôi ????ại -- ????R???????????? R????????????N.???????? --
Trên người Từ Vi Trần luôn có mùi rất sạch sẽ, bộ phận sinh dục cũng vậy, ngoại trừ quá lớn và khó ngậm ra thì không có gì khiến người ta khó chịu, Hạ Triêm cố gắng làm quen với cảm giác khoang miệng bị căng ra, từ từ nuốt trọn phần đầu, dùng đầu lưỡi chọc vào lỗ nhỏ trên đó, nơi đó dần dần rỉ ra chất lỏng.
Hạ Triêm ngẩng đầu nhìn Từ Vi Trần, bộ dáng đeo kính trông nhã nhặn làm sao, cứ như đang nghiêm túc bàn chuyện công việc thật ấy, nhưng thực ra dương v*t đang hưng phấn đến chảy nước trong miệng Hạ Triêm.
Chậc chậc chậc, vi nhân sư biểu(*).
(*) nêu gương cho mọi người
Hạ Triêm không thể để cho hắn được dễ chịu, cố ý giở trò co khoang miệng lại mút mạnh con cá của hắn, quả nhiên Từ Vi Trần cụp mắt nhìn xuống cậu.
Thầy phụ đạo hỏi hắn: "Giáo sư Từ bị sao vậy?"
"Không sao, ngài nói tiếp đi." Từ Vi Trần thu lại ánh mắt, nhưng tay lại đưa xuống gầm bàn bún nhẹ trán Hạ Triêm như phạt cảnh cáo.
Hạ Triêm càng hút mạnh hơn, thậm chí còn cố gắng khép hàm nuốt Từ Vi Trần vào sâu hơn, gần như sắp chạm vào cổ họng.
Nhưng dù vậy cậu vẫn không nuốt sâu hết nấc được, cậu vốn định từ bỏ thì Từ Vi Trần đợt nhiên đè đầu cậu đâm lút cán.
Cảm giác khó chịu khi cuống họng bị dị vật nhét vào khiến cậu phải nuốt nước bọt mấy lần, khoang miệng mềm mại bao lấy dương v*t của Từ Vi Trần, Hạ Triêm thấy bàn tay còn lại trên đầu gối của hắn đang nắm thành quyền.
Bên trên có lẽ thầy phụ đạo đã nói xong chuyện, hỏi Từ Vi Trần: "Hạ Triêm đâu? Chẳng phải trò ấy đến hỏi bài à, sao lại đi nhanh thế?"
Từ Vi Trần cúi đầu đối diện với Hạ Triêm, nhẹ giọng cười nói: "Có lẽ là đang ăn cơm."
Hạ Triêm nói thầm trong lòng: "Xộn lào, ông đây đang ăn *** của anh."
Thầy phụ đạo lúc thường có quan hệ rất tốt với Hạ Triêm, anh ta vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện lần trước Hạ Triêm trốn học bị tóm và trừ điểm, lo rằng giáo sư Từ sẽ gây khó dễ cho Hạ Triêm, vậy nên cố gắng nói tốt giúp cậu: "Thực ra đứa nhóc Hạ Triêm này ngày thường chưa từng trốn học, chỉ là bị thành tích cuối kỳ của học kỳ trước đả kích, học kỳ này tôi thấy trạng thái của trò ấy vẫn luôn không ổn lắm.
Hồi trước biết được nhà trò ấy là gia đình hỗn hợp(*), chẳng quan tâm gì đến trò ấy cho nên tính cách có hơi kém, nếu trong lớp trò ấy không tôn trọng thầy thì cứ nói với tôi để tôi giáo dục trò ấy là được, một đứa nhóc mới ngoài đôi mươi vừa đi học lại vừa kiếm tiền trang trải phí sinh hoạt thật không dễ dàng gì..."
(*) Gia đình hỗn hợp là gia đình gồm vợ chồng và con riêng của vợ hoặc chồng.
Thầy phụ đạo nói xong đến bản thân cũng nghẹn ngào, Hạ Triêm không ngờ mình lại thảm như vậy, nhất là bây giờ trong miệng còn ngậm dương v*t của giáo sư Từ, làm cho cậu nhả ra không được mà không nhả thì cứ kỳ cục thế nào ý, trong lòng hơi là lạ...
Từ Vi Trần nhẹ giọng hỏi: "Không ngờ thầy Ngô lại quan tâm Hạ Triêm thế?"
Hạ Triêm: "???"
Từ Vi Trần, anh có sai trọng điểm không vậy?
Thầy phụ đạo thở dài, "Ài, đứa nhỏ xinh xắn như thế ai mà không yêu."
Nói xong, anh ta bổ sung thêm: "Giáo sư Từ có hứng thú có thể đến phòng luyện tập ở sau trung tâm vận động xem, vũ đạo của Hạ Triêm được lắm, ai xem cũng thích hết trơn đó."
Từ Vi Trần mỉm cười nói: "Được, thầy có thể đi rồi."
Từ Vi Trần và Hạ-ai-cũng-yêu-Triêm nhìn nhau, không biết tại sao Hạ Triêm như thấy được nụ cười đáng sợ trên khuôn mặt hắn.
Thầy phụ đạo đi ra ngoài, Từ Vi Trần nhẹ giọng nói về phía dưới bàn: "Hạ Triêm Triêm, mời ngài đi ra."
Hạ Triêm ra sức bú liếm cu hắn, thỉnh thoảng lại ngậm sâu vào cổ họng hai lần, hòng trốn tránh hiện thực bằng cách này.
Từ Vi Trần rút cu ra khỏi miệng Hạ Triêm một cách vô tình, vươn tay ôm cậu từ gầm bàn vào lòng.
"Thầy phụ đạo của ngài có vẻ rất thích ngài?" Từ Vi Trần nhẹ giọng hỏi cậu.
Theo bản năng Hạ Triêm cảm nhận được khát vọng cầu sinh, "Còn không phải do buổi học đầu tiên anh đã nhằm vào tôi sao, cho nên thầy ấy mới nói tốt giúp tôi mà..."
"Ý của ngài là anh ta là người tốt tôi là kẻ xấu?"
Hạ Triêm sắp bị sự lý giải đỉnh cao của Từ Vi Trần ép đến gục ngã, run giọng nói: "Từ Vi Trần, anh đừng như thế, tôi biết sợ rồi."
Từ Vi Trần đặt cậu lên bàn làm việc, mở hai chân ra rồi dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng chọc vào lỗ của cậu, bên trong còn dầm dề dâm dịch từ lần làm tình vừa rồi, bây giờ toàn bộ đã theo đầu lưỡi của Từ Vi Trần đi vào miệng hắn.
Hạ Triêm bị cảnh tượng dâm mỹ dưới người làm cho run rẩy, thì thào: "Từ Vi Trần, sao anh lại biến thái như vậy?"
Từ Vi Trần nâng người, lấy ngón tay cái dính dâm dịch của Hạ Triêm bôi lên khóe miệng cậu, trong mắt còn vương ý cười dịu dàng, nhưng động tác lại hoàn toàn không khớp với biểu cảm, giải thích sinh động cho cụm từ "mặt người dạ thú".
"Hạ Triêm Triêm, cậu cũng nếm thử mùi vị của bản thân đi." Hắn cúi người hôn Hạ Triêm.
Trong miệng tràn ngập mùi hormone nồng nặc, miệng Hạ Triêm vẫn còn chất lỏng rỉ ra từ dương v*t của Từ Vi Trần, mà miệng của Từ Vi Trần cũng chứa dịch dâm chảy ra từ lỗ nhỏ của cậu, hai loại chất lỏng lại dung hợp vào nhau, nhưng trung gian không phải dương v*t và lỗ sau, mà là đầu lưỡi và đầu lưỡi, cảm giác tuy lạ nhưng lại rất kích thích.
Từ Vi Trần tách chân cậu ra hết mức, không hề cho chút cậu thời gian hòa hoãn, trực tiếp đâm mạnh hết sức vào lỗ nhỏ của cậu, tưởng chừng như sắp đâm nát Hạ Triêm.
Hạ Triêm lớn tiếng rên rỉ: "Từ Vi Trần anh nhanh quá...!Á á á...!Cu to quá..."
Không biết Từ Vi Trần lên cơn điên gì mà vừa giã cậu gần chết vừa hỏi: "Những giáo viên kia đều rất thích cậu nhỉ?"
"Anh có bị bệnh không...!Ưm...!Không được...!Sướng quá rồi...!Tôi không chịu nổi..."
"Đĩ thỏa, chỉ ước gì bị chơi nát."
"Sao anh còn chưa bắn...!Bắn nhanh lên cho tôi...!A a a..."
Từ Vi Trần ấn dương v*t vào nơi sâu nhất và bắn vào bên trong.
Lần này Hạ Triêm bị khống chế không được bắn ra, tuy nhiên cũng lên đỉnh với lỗ sau, dâm dịch trào ra ướt đẫm dương v*t, từ nơi liên kết chảy ra bàn làm việc.
Không biết Từ Vi Trần đang lên cơn gì mà lấy từng cây bút trong ống đựng ra nghịch khuấy một trận trong chỗ cả hai vẫn còn đang cắm vào, sau đó đổi sang một cây bút khác và tiếp tục.
Cho đến khi bảy, tám cây bút trong ống đựng hoàn toàn bị ướt đẫm dâm dịch trộn lẫn với tinh dịch, hắn mới rút ra khỏi lỗ nhỏ của Hạ Triêm.
Hạ Triêm thở hổn hển, khẽ mắng: "Từ Vi Trần, anh đúng là điên rồi."
Từ Vi Trần hôn lên miệng huyệt không ngừng chảy ra tinh dịch, lấy khăn lau người cho cậu, nhẹ giọng nói: "Hạ Triêm Triêm, nếu như còn cậu ngốc nữa thì cuối kỳ tôi thật sự muốn đánh rớt cậu đó.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook