Cô thành thiếu niên
-
Chương 9:
Chương 9: Không ghét cậu ấy nữa.
Biên tập: An Linh
Hiệu : Lệ Thu & Xiaoxin
Bầu trời xanh trong, tiếng đọc sách vang lên đều đều trong lớp học. Ngoài cửa sổ, những chiếc lá bạch quả rơi lả tả đầy trên sân cỏ.
THPT số 1 Thanh Thành mỗi năm đều sẽ tổ chức đại hội thể thao, gọi là đại hội thể thao mùa thu.
Chuông tan học vang lên, Dương Diệp cán bộ thể dục lớp 12 cầm đơn đăng ký đang ở trên bục giảng giải thích ngắn gọn tình hình chung của đại hội đợt này. Cuối cùng hăng hái nói, “ Dù là học sinh lớp 12 nhưng lớp chúng ta vẫn phải tham gia tích cực! Hôm đại hội thể thao kết thúc, lớp mình đi hát KTV[1] ăn xiên nướng! Tớ khao!”
[1] KTV: karaoke
Dưới bục giảng, mấy nam sinh thường ngày ầm ĩ đang hò reo xung phong đăng ký. Dương Diệp nhìn lướt qua danh sách, trong lớp nam sinh có 40 người, nữ sinh có 17 người, chạy 3000m nam ngoại trừ cậu ta thì không có ai đăng ký.
Nhưng 1500m nữ vẫn còn thiếu một người.
Nếu so ra mà nói thì các bạn nữ trong lớp khá tích cực nhưng số lượng nữ sinh vẫn ít hơn.
Sau khi báo cáo tình hình ghi danh, cậu ta đứng trên bục giảng quan sát một lượt học sinh phía dưới, “Hạng mục chạy 3000m nam thêm một người nữa, chạy 1500m nữ cũng thêm một người nữa.”
Không có ai xung phong, có nữ sinh nói ai lại muốn chạy 1500m chứ, đến lúc đó ngỏm luôn ở sân vận động cũng nên.
Bọn họ không thường xuyên tập luyện. Thời gian của lớp 12 bây giờ eo hẹp, ngoại trừ tiết thể dục chạy bộ làm nóng người thì lại càng không muốn phí thời gian vào vận động.
Ôn Uẩn Chi có thói quentập thể dục, thể lực cũng khá tốt. Hơn nữa múa ba lê cũng là một hoạt động đòi hỏi thể chất.
Suy tư vài giây, cô giơ tay lên.
Dương Diệp nhìn thấy, hai mắt mừng rỡ cầm theo quyển sổ đăng ký đi tới trước bàn cô, cúi người hỏi dò, “Cậu muốn đăng ký chạy 1500m?”
“Ừm, tớ đăng ký chạy 1500m.”
Cô vừa dứt lời, không chỉ Dương Diệp kinh ngạc mà bạn học xung quanh nghe thấy cũng giật mình.
Đại hội thể thao năm ngoái, lớp bọn họ không có ai đăng ký nội dung chạy 1500m nữ, trực tiếp bỏ quyền thi, cứ tưởng năm nay vẫn bị bỏ trống như cũ. Ai mà ngờ bạn học mới tới lại dũng cảm ra trận.
“Cậu chắc chắn chứ?” Ngoài miệng thì hỏi như vậy nhưng Dương Diệp lại không chút do dự điền tên Ôn Uẩn Chi vào cột chạy 1500m nữ.
Ôn Uẩn Chi nói chắc chắn.
Dương Diệp hỏi lại xem có nam sinh nào ghi danh chạy 3000m không, trông thấy Cố Viêm Sinh, cậu ta cười một cái, “A Viêm, mày muốn đăng ký không?”
Tạ Phi ngồi hàng đầu tiên xoay người lại, này này hai tiếng, “A Viêm, tụi này từ năm ngoái đã không tham gia đại hội thể thao rồi.”
Năm lớp mười, Cố Viêm Sinh tham gia đại hội thể thao, đăng ký ba nội dung, vượt rào, chạy 800m và 3000m. Không nói đến việc đạt giải nhất, cậu còn phá hết kỷ lục của những người trước đó., Đến bây giờ cũng chưa có ai vượt qua được.
Còn như lớp 11 vì sao cậu không tham gia nữa, đơn thuần chỉ vì cậu chơi qua một lần rồi nên mất hứng.
Lúc này, Dương Diệp tận tình khuyên nhủ nài nỉ cậu ghi danh, từ vinh dự của lớp đến vinh dự của trường cũng bị cậu ta lôi ra loạn xạ.
Ôn Uẩn Chi quay lại liếc nhìn Cố Viêm Sinh, cô có chút tò mò là người kia có đăng ký hay không.
Cố Viêm Sinh lơ đãng đối diện với ánh mắt của cô, “Ờ, tao đăng ký.”
Dương Diệp mừng rỡ, ngoáy bút viết xuống ba chữ ‘Cố Viêm Sinh’ vào cột chạy 3000m nam.
Nếu không ngoài dự liệu, Cố Viêm Sinh nhất định sẽ cầm huy chương vàng trở về.
Trong thời gian diễn ra đại hội thể thao, ngoại trừ học sinh ký tên có mặt thì số còn lại không cần lên lớp, chỉ cần mặc đồng phục là có thể tự do ra vào cổng trường, chẳng khác gì chim sổ lồng.
Cuộc thi kéo dài trong ba ngày, từ thứ tư tới thứ sáu. Đối với những học sinh không đăng ký hạng mục mà nói thì có một kỳ nghỉ năm ngày.
Chu Ninh đăng ký nội dung đẩy tạ vào buổi sáng ngày đầu tiên.
Ôn Uẩn Chi đến cổ vũ cho cô ấy, Chu Ninh giành được giải nhất
Ôn Uẩn Chi ngạc nhiên mừng rỡ: “Không ngờ cậu đẩy tạ giỏi như vậy.”
Chu Ninh được khen nên hơi ngại, Ôn Uẩn Chi vô tình quan sát cô ấy, lúc này mới chú ý tới chỉ trong một tháng mà Chu Ninh đã ốm đi rất nhiều.
Cô khẽ hỏi: “Cậu giảm bao nhiêu cân?”
“Hai mươi lăm cân” Chu Ninh khó nén được vui vẻ. Nói đến cũng lạ, từ sau lần bị làm bia sống, đã hơn hai mươi ngày rồi mà Liễu Văn Văn cũng không đến bắt nạt cô ấy nữa. Vì vậy Chu Ninh cũng có được khoảng thời gian yên bình.
Ôn Uẩn Chi giơ ngón cái tỏ ý tán thưởng.
Nghĩ thầm: Chu Ninh thực sự rất kiên trì, vừa ăn kiêng lại vừa luyện tập.
Làm sao Ôn Uẩn Chi biết được rằng, ngay từ đầu Chu Ninh đã rất kiên trì, rõ ràng là đối với việc giảm cân đã đến mức biến thái.
Điều kiện gia đình cô ấy khá giả, ngoại trừ ăn kiêng và vận động, cô ấy còn nhờ chị gái ở Nhật mua cho không ít thuốc giảm cân đắt tiền.
Nội dung đẩy tạ nam được tổ chức ngay bên cạnh sẽ diễn ra trong chốc lát nữa.
Tạ Phi cũng đăng ký hạng mục này, cậu ấy đã đổi sang quần áo thể thao, trên trán còn đeo thêm một chiếc băng đô thể thao màu đen.
Nhìn thấy Ôn Uẩn Chi liền lên tiếng chào hỏi, khi nhìn sang Chu Ninh, cậu ngạc nhiên nói: “Chu Ninh ốm đi nhiều đấy!”
Chu Ninh cười ngượng ngùng.
Bên cạnh Tạ Phi là Cố Viêm Sinh, Lưu Dương và mấy người bạn khác.
Bình thường đám nam sinh sẽ ngầm bình luận nữ sinh nào ra làm sao. Chu Ninh thỉnh thoảng cũng bị nhắc đến cùng với lời giễu cợt. Nhưng trước mặt cô ấy, đám con trai sắp sửa thành niên này sẽ không bình phẩm thẳng thừng như vậy.
Hiện tại thấy cô ấy gầy đi, ngũ quan cũng trở nên rõ nét sáng sủa, có nam sinh thẳng thắn nói: “Chu Ninh cũng rất xinh.”
Chu Ninh nghe thấy càng xấu hổ, mặt hơi đỏ đầu cúi gằm.
Ôn Uẩn Chi cười nhẹ, ghé mắt tỉ mỉ quan sát cô ấy, làn da trắng mịn, phần thịt thừa trên má đã giảm bớt khiến cho những đường nét khuôn mặt xinh xắn, thanh tú hiện rõ ra.
Xem ra mỗi cô gái mập mạp đều là một cổ phiếu tiềm năng.
Tạ Phi huých bả vai cậu nam sinh: “Dám trêu con gái lớp bọn tao?”
“Nói một câu thì làm sao.”
“. . .”
Đùa giỡn một hồi, nội dung thi đẩy tạ nam chính thức bắt đầu.
Vì học cùng một lớp nên Ôn Uẩn Chi và Chu Ninh cùng mấy nữ sinh khác đã ở lại cổ vũ cho Tạ Phi.
Tạ Phi giành được giải nhì,. Lúc tách ra, cậu ấy hỏi Ôn Uẩn Chi khi nào thi nội dung chạy 1500m nữ.
“ Ba giờ chiều mai.”
Tạ Phi và Lưu Dương nói đến lúc đó bọn họ sẽ đi cổ vũ cho cô. Nói đến đây, Tạ Phi vỗ vai Cố Viêm Sinh. “Phải không, A Viêm. Chiều mai mày rảnh chứ.”
“Không rảnh.” Cố Viêm Sinh lạnh giọng.
Chu Ninh lơ đãng liếc cậu, thoáng yên tâm. Ở lứa tuổi học sinh, trong tiềm thức bất kì ai cũng thường đem hạng nhất ban tự nhiên và xã hội ghép thành một đôi, hoa khôi và hotboy trường gán thành một cặp.
Tuy rằng danh tiếng Cố Viêm Sinh ở trường có nhiều xáo trộn, khen chê đều có nhưng không một nữ sinh nào cảm thấy cậu không đẹp, đều mặc nhiên ngầm thừa nhận cậu là hotboy của trường.
Lúc Ôn Uẩn Chi chuyển tới trường, trên Tieba trường học cũng có nam nữ sinh bỏ phiếu chọn cô là nữ thần học đường của lớp bên cạnh.
Cộng thêm việc phát giác ra được mối dây dưa như có như không giữa hai người càng khiến mối bất an trong lòng Chu Ninh càng lúc càng lớn.
Cô ấy tự biết Cố Viêm Sinh sẽ không thích mình, nhưng cũng không hy vọng cậu thích người khác.
--
Ngày hôm sau, hạng mục chạy 1500m nữ đúng hẹn mà đến.
Ôn Uẩn Chi đặc biệt đổi sang quần áo thể thao, áo thấm mồ hôi màu đen, quần đùi thể thao, ra nắng thì mặc thêm một lớp áo chống nắng thể thao màu trắng, trên mặt và chân đều thoa một lớp kem chống nắng dày cộp.
Trước khi ra sân, lớp trưởng và lớp phó thể chất đã đến cổ vũ động viên tinh thần cho cô.
Năm ngoái, hạng mục chạy 1500m có một nữ sinh bị ngất xỉu trên đường chạy, hai người dặn dò nếu trên đường chạy cơ thể cô không thoải mái thì hãy đi chậm lại.
Ngay cả đường lui cũng tính luôn giúp cô, cô bật cười: “Yên tâm, không sao đâu. Tớ sẽ cố gắng hoàn thành tốt cuộc thi.”
3000m cô cũng từng chạy rồi, sao lại sợ 1500m được.
Cô bình tĩnh và tự tin như vậy cũng khiến hai cán bộ lớp thoáng yên tâm.
Hoàn thành xong các mục lặt vặt trước khi ra sân , Ôn Uẩn Chi đeo bảng tên trước ngực đứng ngay trung tâm đường chạy.
Phát súng lệnh vừa vang lên, các vận động viên lao ra như những mũi tên.
Khói trắng lượn lờ trên họng súng, trọng tài đeo thẻ nghiệp vụ bắt đầu tính giờ.
Trên khán đài vang vọng những tiếng cổ vũ cuồng nhiệt sục sôi của học sinh các lớp.
Ôn Uẩn Chi duy trì tốc độ đều đặn, đường đua nhựa màu đỏ ở trường THPT số 1 Thanh Thành dài tổng cộng 300m, các cô cần phải chạy hết năm vòng.
Cô vẫn giữ vững trong top ba, là một diễn viên múa ba lê, tỷ lệ dáng người cô rất cân đối, cao 1m68, chân (tính từ bắp đùi) dài hơn phần thân trên hơn 20cm, nữ sinh ở đây đều là người miền Nam có vóc dáng tương đối nhỏ nhắn nên cô chiếm được ưu thế bẩm sinh.
Chỉ là có một học sinh chuyên năng khiếu thể thao, cao 1m75 năng lực nghiệp vụ vô cùng mạnh vẫn luôn giữ vị trí số một. Chạy xong vài vòng cũng không thở hổn hển hay đỏ mặt chút nào.
Dưới cái nắng gay gắt, các vận động viên không phải chuyên năng khiếu đều có chút không chịu nổi sau khi chạy vòng thứ ba.
Có người bắt đầu chững lại, bạn bè thân quen ở xung quanh cũng chạy theo cùng, dùng hành động để ủng hộ bạn học.
Sắc mặt Ôn Uẩn Chi thoắt tái mét: thôi xong, kinh nguyệt của cô đến sớm hơn rồi.
Có lẽ đến đây không hợp thủy thổ, hơn nữa ngoại trừ giờ lên lớp cô còn ép bản thân tranh thủ từng giây từng phút để tập múa ba lê nên chức năng cơ thể xuất hiện chút vấn đề.
Bụng dưới cồn cào như nổi bọt khí, kêu ọc ạch, cảm giác đau tức lâm râm.
Tốc độ của cô chậm dần, đám Tạ Phi trên khán đài nhìn thấy rõ ràng.
“Uẩn Chi làm sao vậy?” Lưu Dương không đi cổ vũ cho bạn học cùng lớp mình mà đặc biệt đi chung với Tạ Phi để cổ vũ cho cô.
“Chắc là mệt quá rồi” Tạ Phi nói: “Nhìn cậu ấy cũng mỏng manh mà.”
Lúc kết thúc vòng thứ ba Ôn Uẩn Chi bị một nữ sinh tóc ngắn vượt mặt.
Nếu chạy cự li dài kiểu này không giữ được trong top 4 thì sau này sẽ rất khó vượt lên.
Ôn Uẩn Chi thở hổn hển tức giận: kỳ kinh nguyệt đến cũng thật không đúng lúc!
Hoàng Di và Từ Tử Kỳ bình thường có quan hệ tốt với cô, nhìn thấy cô có vẻ đã bị tiêu hao rất nhiều năng lượng, bọn họ liền chụm tay thành loa hô lớn: “ Ôn Uẩn Chi! Cố lên! Ôn Uẩn Chi! Cố gắng lên!”
Học sinh lớp 12 đều đang hò hét cổ vũ Ôn Uẩn Chi cố lên, nhất thời khí thế trở nên mạnh mẽ hơn.
Buổi chiều Cố Viêm Sinh mới đến trường, cậu quay trở lại phòng học để làm bài kiểm tra môn Toán sau khi ký tên vào khu vực lớp đã phân chia.
THPT số 1 Thanh Thành thường luyện thi bằng hai cuốn đề thi đại học toàn quốc, ngoài ra Chu Toàn sẽ cho cậu những bài kiểm tra có mức độ khó hơn.
Làm xong mười hai câu trắc nghiệm, cậu ném bút xuống.
Kỳ đại hội thể thao không lúc nào ngừng phát thanh, cậu cảm thấy thật ồn ào.
Kỳ thực chỉ cần cậu thật sự bình tâm lại thì những can nhiễu xung quanh đều không còn tồn tại.
Giọng nói của bạn học từ trạm phát thanh trường lại vang lên: “Trận so tài đường dài cũng giống như cuộc đời của mỗi người, vượt qua khó khăn để tiến về phía trước! Vận động viên Ôn Uẩn Chi tham gia chạy 1500m, hãy để toàn thể bạn học khối 12 chúng tôi nói to với bạn một câu, ‘Cố lên, cậu là người cừ nhất!’”
Trong lớp có bạn học chuyên phụ trách viết bản thảo cổ vũ sau đó giao cho trạm phát thanh, cuối cùng là đọc diễn văn.
Tầm mắt Cố Viêm Sinh rơi vào chỗ ngồi của người phía trước, yêu kiều mỏng manh, không biết có ngất xỉu trên sân vận động không nữa.
Cậu lật mặt sau bài thi, đề bài cũng rất đơn giản, không cần lãng phí thời gian làm bài.
Thế là cậu đứng dậy rời chỗ, ra khỏi lớp học.
Lúc đi đến sân vận động, cuộc thi 1500m nữ đang diễn ra rất sôi nổi.
Các vận động viên đã hoàn thành xong vòng đua thứ tư.
Kỳ kinh nguyệt ghé thăm khiến cơ thể Ôn Uẩn Chi đã sớm chạm đến cực hạn.
Trong cổ họng giống như có máu ứ toát ra vị rỉ sắt nhàn nhạt, cô cảm giác mình bị một bức màn đen kịt chụp lên, nặng nề mà ngột ngạt.
“Chạy đi, đồ ngốc, vòng cuối cùng.” Giọng nam trầm thấp khàn khàn vang lên bên cạnh.
Trán và má cô toàn là mồ hôi, mắt cũng không thấy rõ người đến.
“Cố Viêm Sinh, sao cậu lại ở đây?” Hình dáng mơ hồ mà quen thuộc, chốc lát sau cô mới nhận ra người kia.
“Đừng nói chuyện.” Sắc mặt cô trắng bệch, thở không ra hơi, cậu trực tiếp kéo cô chạy thẳng.
Mặt trời giống như một hòn than đỏ rực treo tít trên không, bắn tung tóe ra những tia lửa vô cùng chói mắt. Sắc xanh của sân cỏ cũng bị nắng chiếu đến thoi thóp, cậu thiếu niên hơi gầy, cao ngất đang kéo một cô gái mảnh khảnh cao gầy chạy băng băng đón gió trên đường chạy phủ nhựa màu đỏ.
Học sinh ngồi trên khán đài đều sững sờ kinh ngạc.
Trong các cuộc chạy đua đường dài, đa số thể lực của các bạn học nữ không thể nào chịu nổi. Trên đường chạy không hiếm bạn cùng lớp chạy kèm bên cạnh, trọng tài cũng sẽ hơi châm chước cho họ.
Chẳng qua là ngang nhiên kéo vận động viên chạy như vậy vẫn là lần đầu tiên từ trước đến giờ.
Tạ Phi đang nghệch mặt lấy lại tinh thần, hưng phấn huýt sáo, lấy điện thoại di động nhắm ngay góc độ chụp lại Cố Viêm Sinh và Ôn Uẩn Chi.
Ôn Uẩn Chi loạng choạng đuổi theo bước chân Cố Viêm Sinh lao về phía trước.
Ánh mắt cô rơi lên người cậu, cô biết cậu rất cao nhưng không nghĩ lại cao đến như vậy.
Cô chỉ mới đến bả vai cậu, bị cặp chân dài của cậu làm nền dường như cũng khiến đôi chân của cô trở nên ngắn củn.
Chút chán ghét kia đối với Cố Viêm Sinh đã hoàn toàn biến mất.
Trắng trợn vi phạm quy tắc như thế, trọng tài khua tay với hai người ra hiệu, “Cố Viêm Sinh em mau rời đường chạy cho tôi!”
Trọng tài là giáo viên thể dục của lớp bọn họ, không hủy bỏ thành tích của Ôn Uẩn Chi đã xem như nhân từ.
Còn lại nửa vòng, Cố Viêm Sinh buông cổ tay trắng bóc mảnh mai của Ôn Uẩn Chi ra, liếc nhìn cô rồi rời đường đua ra khỏi sân vận động.
Bị cậu kéo chạy nửa vòng, tuy rằng Ôn Uẩn Chi đã mệt bở hơi tai nhưng tinh thần lại khôi phục phấn khởi, cô cũng bất chấp cơn khó chịu của kỳ sinh lý mạnh mẽ lao lên một mạch, chạy nhanh về phía trước.
Tiềm năng của con người là vô tận, cô đã vượt qua hai người.
Từ trước đến nay cô không phải là người dễ dàng nói buông bỏ, cô có nghị lực hơn bất cứ ai. Nếu không cô cũng không thể kiên trì tập múa ba lê hơn mười năm.
Học sinh năng khiếu thể thao quay đầu lại nhìn cô, ngạc nhiên đến mức bật cười, cô ấy không ngờ ngay thời khắc này Ôn Uẩn Chi còn có thể bắt kịp.
Trong phút chốc, tranh tài kết thúc. Ôn Uẩn Chi giành vị trí thứ hai, học sinh chuyên năng khiếu không nằm ngoài dự đoán giành được quán quân.
Ôn Uẩn Chi bị bạn học vây quanh, có người giúp cô lau mồ hôi, có người xoa tay, có người bóp chân cho cô.
Bên tai vang lên đầy những lời chúc mừng của bạn cùng lớp, đầu cô rối tung nặng trịch, tầm mắt mơ hồ ngó xung quanh, không nhìn thấy người đã kéo cô chạy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook