Cô thành thiếu niên
-
Chương 5:
Chương 5: Ăn miếng trả miếng.
Dịch: An Linh
Beta: Lệ Thu & Xiaoxin
Sau giờ học buổi tối, xung quanh trường THPT số 1 Thanh Thành bày bán rất nhiều quầy đồ ăn vặt. Ngoài đồ nướng, có không ít cửa tiệm bán đặc sản địa phương.
Ôn Thiếu Đường thuộc nằm lòng mấy quán gần trường, giới thiệu xung quanh với Ôn Uẩn Chi. Cuối cùng cậu dẫn Ôn Uẩn Chi đi vào một cửa tiệm ‘Lẩu băng chuyền tự phục vụ Phu Xướng Phụ Tùy’.
Tiệm lẩu đang rất hot, hai dãy ghế bên trong hầu như đều kín chỗ.
Trên tay bà chủ đang bưng cái ấm châm thêm nước lẩu cho khách, nhìn thấy hai anh em nhà họ Ôn liền nở nụ cười thân thiết, “Vừa khéo bên trong vẫn còn hai chỗ.” Bà chủ quay người giơ tay chỉ vào hai chỗ ngồi trong góc.
Ôn Uẩn Chi nhìn theo hướng đó, tình cờ nhìn thấy bảng giá nền đỏ chữ trắng treo trên tường: người lớn/22 tệ, học sinh/12 tệ, trẻ em/6 tệ (dưới 1m1) miễn phí bia tuyết, sprite và coca.
“Ốc đồng ở đây ngon lắm, đều do người trong vùng đi vớt lên đấy.” Ôn Thiếu Đường nói.
Hai người vừa mới ngồi xuốngthì gặp phải người quen, là Tạ Phi và Cố Viêm Sinh, hai người cũng vừa mới tới.
Tạ Phi và bọn họ lên tiếng chào hỏi, Cố Viêm Sinh không nói gì.
Bên tay trái Ôn Uẩn Chi là Ôn Thiếu Đường, bên phải là Tạ Phi, cạnh đó là một nam sinh lạ mặt mặc đồng phục bóng rổ màu trắng, chếch về phía cô là Cố Viêm Sinh, cậu đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Nam sinh lạ mặt chủ động bắt chuyện với Ôn Uẩn Chi, “Người đẹp, tự giới thiệu một chút, tớ là Lưu Dương học lớp 15.”
Mặt Tạ Phi đầy hứng thú nhìn Ôn Thiếu Đường.
Nhóm của Ôn Thiếu Đường không đối đầu với bọn họ. Điển hình cho câu nước sông không phạm nước giếng.
Nam sinh tỏ ra lịch thiệp với em họ khiến sắc mặt Ôn Thiếu Đường thoáng chút đề phòng.
“Ừm, chào cậu.” Ôn Uẩn Chi lễ phép đáp lại.
Lưu Dương cười nói, “Tớ là đội trưởng đội bóng rổ của trường, nếu cậu muốn chơi bóng rổ có thể đến tìm tớ.”
Tạ Phi đá cậu ta một cước, “Mày phắn lẹ! Nếu không phải do A Viêm, mày lên đội trưởng đội bóng rổ được chắc? Có tìm thì cũng tìm con trai lớp tụi tao.”
Lưu Dương tránh né, cười hì hì, “Người đẹp, cậu là người ở đâu?”
“Nói nhảm” Tạ Phi nói, “Lớp 12 cậu ấy chuyển tới đây thì chắc chắn là người Thanh Thành.”
“Ý tao là trước đây cậu ấy học ở đâu.”
Ôn Uẩn Chi nói ở thủ đô.
Tạ Phi kinh ngạc cảm thán, “Từ thủ đô tới á!”
Lưu Dương lườm cậu ta một cái, “Đừng có làm lố như vậy.”
Tạ Phi nháy nháy mắt với cậu ta.
Ôn Uẩn Chi đi theo Ôn Thiếu Đường đến khu vực lấy gia vị để làm nước chấm, Tạ Phi và Lưu Dương đi phía sau bọn họ, còn Cố Viêm Sinh không nhúc nhích.
Tốc độ Ôn Uẩn Chi nhanh nhẹn, ba người họ vẫn còn đang ì ạch ở khu vực gia vị thì cô đã bưng một đĩa nước chấm pha xong quay về.
Cô đang định ngồi xuống thì bỗng nhiên chỗ ngồi bên dưới bị hụt khiến cô ngã ngồi dưới đất, đĩa nước chấm trên tay cũng bị đổ theo.
Cố Viêm Sinh đứng phía sau lưng cô, trong tay cầm hai chai bia lạnh.
Trước đó cậu rời chỗ đến tủ đông lấy bia, nhìn thấy Ôn Uẩn Chi quay lại chuẩn bị ngồi xuống, cậu đứng bên cạnh chìa chân phải ra, nhẹ nhàng móc kéo chiếc ghế sau lưng Ôn Uẩn Chi đi.
Tiếng động không nhỏ phát ra làm cho những khách hàng trong tiệm tò mò nhìn sang bàn bọn họ.
Ôn Uẩn Chi ngước lên, tức giận mắng: “ Đồ điên!”
Khóe miệng Cố Viêm Sinh nhếch lên, nhún vai một cách tinh quái, xấu xa không thể tả.
Cậu cầm hai chai bia lạnh tự nhiên ngồi về ghế của mình.
Lúc ba người Ôn Thiếu Đường quay lại nhìn thấy Ôn Uẩn Chi ngồi dưới đất liền vội vàng chạy lại hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra .
Ôn Uẩn Chi không nói gì liếc mắt nhìn Cố Viêm Sinh. Cậu cũng không e dè mà đón lấy ánh mắt của cô.
Ba người còn lại đều không phát giác ra bầu không khí kỳ lạ mà ngột ngạt giữa hai người.
Lưu Dương dè dặt đỡ cô đứng lên, Ôn Thiếu Đường thì ở bên cạnh hỏi cô có đụng chỗ nào không.
Còn Tạ Phi cầm chổi dọn dẹp sạch sẽ nước tương đổ trên đất.
Ôn Uẩn Chi lễ phép nói câu cảm ơn với ba chàng trai.
Bị Cố Viêm Sinh làm như vậy khiến cô không muốn ở lại thêm một chút nào. Cô đứng dậy nói với Ôn Thiếu Đường, “Anh ăn đi, em về trước.”
Tạ Phi ôi một tiếng, “Cậu còn chưa ăn gì đã về rồi á?”
Biết tâm trạng cô không tốt, Ôn Thiếu Đường nói: “Anh cũng không ăn nữa, hai chúng ta cùng về.”
Ôn Uẩn Chi yên lặng gật đầu, đang định rời đi thì nghe thấy một giọng nam lạnh lùng: “Ngồi xuống.”
Vẻ mặt cậu vô cảm nhìn Ôn Uẩn Chi, thậm chí có chút dữ tợn. Tạ Phi có dự cảm không tốt, “A Viêm, làm sao vậy? ”
Cố Viêm Sinh phớt lờ cậu ta, ánh mắt bắn thẳng về phía Ôn Uẩn Chi.
Không cần quay lại, Ôn Uẩn Chi cũng biết cặp mắt màu nâu nhạt đầy lạnh lùng kia của cậu thậm chí còn mang theo chút thù địch.
Cô siết chặt ngón tay quay người lại, đối diện với ánh mắt của cậu, “Cậu bị bệnh Trung Nhị[1] phải không? Cảm thấy mình rất ngầu rất đẹp trai à! Nói cái gì thì người khác cũng phải nghe theo cậu!”
Hội chứng Chūnibyō (中二病:Trung Nhị Bệnh) Chūnibyō là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản,chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học cơ sở. Giống như tên, “bệnh Trung Nhị” dùng để chỉ những tư tưởng, hành động, giá trị quan đặc biệt tự cho mình là đúng trong thời kỳ dậy thì của thanh thiếu niên.
Với việc sử dụng rộng rãi thuật ngữ này trên internet, bệnh Trung Nhị chủ yếu ám chỉ sự nhận thức về bản thân quá mức, kiêu ngạo nhưng cảm thấy không được thông cảm, tự cảm thấy bản thân bất hạnh, đặc biệt là những người trưởng thành “Hình thành giá trị quan và những tư tưởng ấu trĩ chưa tách rời nhau.” Nguồn Baidu và Wiki
Tạ Phi và Lưu Dương cúi đầu cười khẽ, hai vai run rẩy.
Ôn Thiếu Đường cũng cúi đầu cười thầm.
Người quen biết Cố Viêm Sinh đều biết cậu không phải là kiểu người yêu cầu người khác phải làm gì. Trái lại cậu chỉ thích đơn độc một mình, đều là người khác chủ động đến gần nhờ cậu giúp đỡ.
“Cậu nói lại lần nữa?” Cố Viêm Sinh nhíu mày.
“Tôi nói cậu bị bệnh Trung Nhị!” Ôn Uẩn Chi nói to gấp đôi.
“Rào” một tiếng, cô bị hắt bia vào mặt, chất lỏng vàng nhạt chảy qua gò má rồi nhỏ dọc xuống cổ.
Mọi người kinh ngạc. Cố Viêm Sinh vẫn ngồi như cũ, chai bia trong tay đã trống trơn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Uẩn Chi đỏ bừng vì tức giận, nghiến chặt răng, cố gắng kiềm chế ý muốn chửi bới.
Tạ Phi không nói nên lời nhìn kẻ đầu sỏ, “ A Viêm, mày---- ”
Ba chữ quá đáng rồi còn chưa kịp nói ra đã thấy Ôn Uẩn Chi cầm chai bia đến trước mặt cậu, tạt mạnh vào Cố Viêm Sinh.
“Bộp” một tiếng, cô đặt chai bia rỗng không lên bàn, Ôn Uẩn Chi trừng mắt hằm hằm nhìn Cố Viêm Sinh.
Cô hiếm khi tức giận. Cho đến bây giờ đây là lần tức giận nhất của cô .
Cô có đôi chút chán ghét Cố Viêm Sinh.
Lưu Dương sửng sốt há hốc miệng đến độ có thể nuốt được một quả trứng gà. Nữ sinh này thật trâu bò, dám làm vậy với A Viêm.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, Ôn Thiếu Đường còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy Ôn Uẩn Chi nói, “Chúng ta đi thôi.”
Cô dứt khoát xoay người rời đi, bỏ qua sự nhếch nhác trên mặt. Còn ở lại nữa cô sợ làm phiền đến quán của người ta .
Ôn Thiếu Đường siết chặt đấm tay, vẻ mặt không cam lòng liếc Cố Viêm Sinh rồi đuổi theo Ôn Uẩn Chi.
Ánh mắt cậu ta lộ rõ ý tứ ‘Mày chờ đó cho tao’.
Cố Viêm Sinh cũng không coi ra gì. Dùng tay không lau sạch bia trên mặt, dùng lực chà xát mạnh đến mức khiến gò má đỏ bừng. Nhìn cậu như thể muốn trút giận vào nó.
Lưu Dương vừa tò mò vừa tức giận: “Mày bắt nạt Ôn Uẩn Chi làm gì?!”
“Mày thích người ta?” Cố Viêm Sinh không đáp mà hỏi vặn lại.
Lưu Dương ngớ người, nói lắp bắp, “Cảm giác này......rất khó nói.”
Cậu ta thoáng ngừng, vẻ mặt nghiêm túc: “Thích chứ nhưng sẽ không theo đuổi, bởi vì cảm thấy bản thân không xứng với cô ấy.”
“Tạ Phi, mày cũng thấy giống vậy à.” Lưu Dương quay qua hỏi Tạ Phi.
Tạ Phi ậm ừ từ chối trả lời. Đối với độ tuổi này của bọn họ mà nói, kiểu nữ sinh như Ôn Uẩn Chi chỉ có thể giữ trong lòng cũng không thể tùy tiện theo đuổi.
Cố Viêm Sinh cắn răng mở nắp chai bia, trút ào ào thứ chất lỏng sủi đầy bọt khí vào cổ họng. Có lẽ là vì cậu sống trong bùn đất nên không thể ưa nổi cái vỏ bọc thanh cao không nhiễm bụi trần của cô.
Tác giả có lời muốn nói:
Thời kỳ dậy thì của trẻ mới lớn có hơi chướng haha.
Lưu Dương và Tạ Phi cũng không phải thật sự thích Ôn Uẩn Chi, hai người bọn họ đơn thuần chỉ là yêu thích và ngưỡng mộ đối với nữ sinh xinh đẹp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook