Cô Thành Bế
-
Quyển 9 - Chương 7: A Địch
Vị phu nhân thầm nghiến răng, có phần tức tối, lúc nhắc đến trượng phu, dáng vẻ hết sức u oán, công chúa xem mà cười rộ: “Tỷ tỷ nhất định là rất thích phu quân mình.”
Vị phu nhân “hứ” một tiếng: “Thích gì chứ! Trước đây trẻ người non dạ, nghe cha mẹ nói hắn tốt nên cứ thế mơ mơ hồ hồ xuất giá, giờ nhớ lại hối hận chết đi được.”
“Vậy trước khi xuất giá, chị đã gặp anh nhà lần nào chưa?” Công chúa hỏi.
Vị phu nhân gật đầu, cụp mắt ra chiều suy tư, một nụ cười ngượng ngùng bất đồ he hé nở bên má, nhưng rất nhanh sau đó cô lại mím môi, giấu đi.
Công chúa cười nói: “Phu quân tỷ tỷ hẳn là dung mạo tuấn tú, học vấn cũng không tệ.” Dụng tâm quan sát phục trang của vị phu nhân một hồi, nàng suy luận tiếp: “Chức quan trên tứ phẩm.”
Vị phu nhân ngạc nhiên: “Sao tỷ tỷ…” Lời còn chưa dứt đã thấy không thỏa đáng, bèn thẹn thùng nuốt chữ “biết” xuống.
Công chúa nói cô hay: “Lúc tỷ tỷ nhắc đến cảnh tượng nhìn thấy phu quân thời còn con gái, sắc mặt vui mừng, tất nhiên là dung mạo huynh ấy rất vừa lòng chị. Người thời nay tôn sùng kẻ đọc sách, nếu học vấn huynh ấy không tốt, cha mẹ chị quá nửa sẽ không cho là huynh ấy tốt, cũng sẽ không khăng khăng bắt chị lấy huynh ấy. Mà tỷ tỷ tuy ăn bận thanh nhã, song quanh thân không chỗ nào không phải tinh phẩm, xin thứ cho muội muội vô lễ nói thẳng, anh rể mà là lang quân áo xanh mới trúng cử thì chỉ sợ bổng lộc chẳng đủ mà mua gấm Thục lược ngà cho tỷ tỷ. Huống hồ anh rể hiện đang ở kinh thành, tất là điều ra ngoài đã được hồi kinh, khẳng định làm quan đã nhiều năm. Thị nữ tỷ tỷ lại gọi tỷ tỷ là phu nhân, chứng tỏ tỷ tỷ rất có thể đã nhận được cáo phong (*), thế nên tôi mới cả gan suy đoán, bậc quan của anh rể ắt phải trên tứ phẩm.”
(*) Viết tắt của “cáo mệnh phong thưởng”, chỉ việc ban tước vị danh hiệu cho thê thất quan viên trong triều đình.
Vị phu nhân kia kinh ngạc đi ra khỏi mành, nắm hai tay công chúa tỉ mỉ đánh giá, nói: “Chị đã hiểu biết về những điều này tất không phải người phàm tục, hẳn cũng xuất thân từ nhà công khanh phải không?”
“Ở hoàng thành mấy năm tự nhiên sẽ biết được những việc này thôi.” Công chúa khẽ cười, cũng không trả lời rõ ràng câu hỏi của cô, kéo phu nhân ngồi xuống bên mình, lại nói, “Tỷ tỷ quanh thân khí phái, xuất thân chắc chắn hiển quý, lại tìm được lang quân như ý, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”
Vị phu nhân kia xua tay, bất mãn nói: “Nào đâu mà như ý? Nếu như ý, sao còn sinh ra lắm cơn cáu kỉnh thế này?”
Công chúa cười hỏi: “Có thể lấy người mình thích, lại chẳng như ý ư?”
Vị phu nhân đỏ mặt phủ nhận: “Ai bảo tôi thích hắn?”
Công chúa tắt cười, thất vọng than thở: “Nếu chị không thích huynh ấy thì đến một cái liếc mắt cũng chẳng buồn cho huynh ấy ấy chứ, đời nào còn tâm tư mà cáu giận với huynh ấy làm chi?”
Nghe vậy, vị phu nhân kia ngẩn người trầm mặc chốc lát, sau đó nghiêng đầu ngó ta, cười với công chúa: “Chị còn nói là ngưỡng mộ tôi? Tôi mới là người phải ngưỡng mộ chị đây! Phu quân chị cử chỉ nhã nhặn, mắt mày có phong độ văn nhân mặc khách, tương lai nhất định cũng sẽ là nhân vật làm bạn với ngôi cao, vả lại… Lúc huynh ấy nhìn chị, chị để ý ánh mắt huynh ấy mà xem, chuyên chú như vậy, cứ như thiên địa vạn vật chỉ còn lại mình chị thôi ấy.”
Cô bộc trực nói thế ngay trước mặt ta làm ta luống cuống chân tay, xấu hổ vô cùng. Ta lúng túng hơi xoay người ngồi thẳng, mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh khỏi ánh mắt dò xét sau đó của cô và công chúa.
Đầu cổ ta giờ khắc này nóng rực, hẳn là mặt đã đỏ tới tận gốc cổ, làm vị phu nhân kia trông mà bật cười nho nhỏ, lại thấp giọng thì thầm gì đó với công chúa, công chúa cũng không khỏi khẽ cười, nhưng ngưng lại rất nhanh, đổi chủ đề trò chuyện: “Sao hôm nay không thấy tỷ tỷ đeo món náo nga tuyết liễu hay bồ đề diệp nào?”
Phu nhân đáp: “Đã cáu ai kia trong nhà rồi thì còn tâm trạng đâu mà đeo mấy món đó nữa?”
Công chúa cười: “Tôi thấy tâm trạng tỷ tỷ bây giờ tốt lên rồi, nếu không chê mấy kiểu dáng trên đầu tôi thô kệch, tôi tặng mấy cái cho tỷ tỷ đeo có được không?”
Vị phu nhân vui vẻ tiếp nhận, cười bảo được. Thế là công chúa tháo ngay đám náo nga tuyết liễu trên đầu xuống, cài từng cái lên miện phu nhân. Phu nhân thấy trên búi tóc nàng không có lược trang sức, cũng hào phóng gỡ chiếc lược ngà của mình xuống gắn cho nàng, hai người điểm trang cho nhau, nói cười không dứt, nom như bạn chốn khuê phòng quen biết đã lâu.
Đúng lúc này, nghe dưới lầu có xe bò lại gần. Lát sau, một thị nữ lên lầu bẩm báo: “Trương phu nhân đến rồi ạ.”
Vị phu nhân kia lập tức đứng dậy ra cửa đón. Ta đoán vị Trương phu nhân này chính là tỷ muội mà phu nhân trẻ tuổi đây đang đợi, bèn song song đứng dậy cùng công chúa, chờ Trương phu nhân vào.
Vị phu nhân tiến vào niên kỷ lớn hơn nhiều, khoảng ngoài ba mươi, ăn vận trắng thuần, toàn thân cao thấp cũng không có món trang sức nào có thể gọi là châu báu, song dáng vẻ đoan trang, thùy mị nhã nhặn, hẳn cũng xuất thân dòng dõi thư hương.
Chị chậm rãi bước vào, còn dắt theo một đứa trẻ tuổi chừng năm, sáu.
Phu nhân trong phòng nhác thấy chị tức thì thi lễ, gọi chị là “Trương tỷ tỷ”. Trương phu nhân hoàn lễ ngay sau, dịu dàng gọi “Nhược Trúc”, hẳn là khuê danh của vị phu nhân trẻ tuổi kia.
Sau đó, Nhược Trúc giới thiệu sơ lược với chúng ta Trương phu nhân là chị em kết nghĩa của mình, rồi quay sang Trương phu nhân nói công chúa là bằng hữu mới quen, ta là phu quân của công chúa, nhưng thân phận tên tuổi ra sao thì cô không biết nên cũng không nhiều lời.
Đôi bên thi lễ. Trương phu nhân nhìn công chúa, bỗng mỉm cười nói: “Vị tiểu nương tử này quen mắt quá, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.”
Ta thầm cảm thấy không ổn. Xem dung mạo phong thái và tuổi tác của vị phu nhân này, hiển nhiên là mệnh phụ có thể thường xuyên vào cung tham dự yến hội, tuy không phải phu nhân tể chấp có thể ngồi cùng cung quyến, nhưng từng trông thấy công chúa từ xa cũng vô cùng có khả năng.
Công chúa lại chẳng hoảng hốt chút nào, cười nhẹ thong dong đáp: “Thế ạ? Cũng có nhiều người nói vậy lắm rồi. Em nghĩ, có phải dung mạo em tương tự một quý phu nhân nào đó hay chăng, hoặc là gương mặt em thiếu đặc sắc quá nên ai ai cũng cảm thấy từng gặp ở đâu đó rồi.”
Người nghe cười rộ, cũng không truy cứu đến cùng vấn đề này, sau đó Nhược Trúc mời chúng ta vào sảnh nhập tọa.
Ngồi xuống rồi, hai vị phu nhân hãy còn đang hàn huyên, ánh mắt công chúa thì lại bị đứa bé kia hấp dẫn, thì thầm với ta: “Đứa bé này đáng yêu quá, dung mạo còn xinh xắn hơn cả Trọng Minh nữa.”
Đứa bé búi tóc trái đào, mặt mày đẹp đẽ, ánh mắt lanh lợi, da dẻ nõn nà trắng trẻo, có mấy lọn tóc bện cùng tơ màu thành những bím nho nhỏ, buông rủ cùng phần tóc còn lại dài chấm vai, là kiểu tóc của nữ hài, khuôn miệng nhỏ nhắn chúm chím cười nhìn Nhược Trúc cũng là thần thái của bé gái, nhưng thân lại bận y phục con trai.
Sau nữa, Nhược Trúc cũng để ý tới đứa trẻ, hỏi Trương phu nhân: “Đứa bé này cứ như ngọc tạc ấy nhỉ, là con nhà tỷ tỷ ạ?”
“Ta cũng muốn có một đứa như thế lắm, đáng tiếc là không có phúc ấy.” Trương phu nhân cũng cười, lại giải thích, “Đây là con gái tri chế cáo Bàng Đạm học sĩ, tên là A Địch. Bàng học sĩ là bạn tốt lâu năm của anh rể em, ta lại quen biết Tiêu phu nhân nhà huynh ấy từ nhỏ, hôm nay họ dắt con tới nhà ta làm khách, ta nhận được thư của em rồi cũng không tiện đi ngay, thế nên lần lữa mất một lúc. Anh rể em ngồi đàm đạo với Bàng học sĩ, A Địch chạy tới bên cạnh nghe. Anh rể em thì em biết rồi đấy, thấy con bé mặc y phục nam hài là chướng mắt, nhăn nhăn nhó nhó, muốn nói lại thôi. Ta sợ lão ấy lại nói câu gì không xuôi tai, vội vàng cáo lỗi, tìm cớ mang A Địch ra cửa, nói với mẹ nó là thuận tiện mang nó ra ngắm đèn hoa, lát nữa sẽ đưa về, thế nên nó theo ta tới đây.”
Nhược Trúc xoa đầu A Địch, cười hỏi nó: “Người lớn ngồi đàm đạo mà con cũng thấy hứng thú à, nghe có hiểu không?”
A Địch ngoan ngoãn ngồi yên, chỉ cười không đáp, Trương phu nhân bên cạnh lại bảo: “Em chớ có xem thường nó, nó bây giờ tuy mới chỉ năm tuổi nhưng Bàng học sĩ vẫn luôn dạy dỗ nó như con trai, tứ thư ngũ kinh cũng thuộc được không ít rồi đấy.”
Nhược Trúc càng thêm hiếu kỳ, lại hỏi A Địch: “Thế hôm nay họ đàm đạo gì thế?”
A Địch ngẩng đầu, chớp mắt, khóe miệng nhoẻn một nụ cười ngời ngời: “Tư Mã bá bá nói, nữ tử đô vật ăn mặc quá phong phanh, đáng thẹn, đáng thẹn, không ra thể thống gì, muốn xin quan gia cấm họ biểu diễn trên đường.”
Vị phu nhân “hứ” một tiếng: “Thích gì chứ! Trước đây trẻ người non dạ, nghe cha mẹ nói hắn tốt nên cứ thế mơ mơ hồ hồ xuất giá, giờ nhớ lại hối hận chết đi được.”
“Vậy trước khi xuất giá, chị đã gặp anh nhà lần nào chưa?” Công chúa hỏi.
Vị phu nhân gật đầu, cụp mắt ra chiều suy tư, một nụ cười ngượng ngùng bất đồ he hé nở bên má, nhưng rất nhanh sau đó cô lại mím môi, giấu đi.
Công chúa cười nói: “Phu quân tỷ tỷ hẳn là dung mạo tuấn tú, học vấn cũng không tệ.” Dụng tâm quan sát phục trang của vị phu nhân một hồi, nàng suy luận tiếp: “Chức quan trên tứ phẩm.”
Vị phu nhân ngạc nhiên: “Sao tỷ tỷ…” Lời còn chưa dứt đã thấy không thỏa đáng, bèn thẹn thùng nuốt chữ “biết” xuống.
Công chúa nói cô hay: “Lúc tỷ tỷ nhắc đến cảnh tượng nhìn thấy phu quân thời còn con gái, sắc mặt vui mừng, tất nhiên là dung mạo huynh ấy rất vừa lòng chị. Người thời nay tôn sùng kẻ đọc sách, nếu học vấn huynh ấy không tốt, cha mẹ chị quá nửa sẽ không cho là huynh ấy tốt, cũng sẽ không khăng khăng bắt chị lấy huynh ấy. Mà tỷ tỷ tuy ăn bận thanh nhã, song quanh thân không chỗ nào không phải tinh phẩm, xin thứ cho muội muội vô lễ nói thẳng, anh rể mà là lang quân áo xanh mới trúng cử thì chỉ sợ bổng lộc chẳng đủ mà mua gấm Thục lược ngà cho tỷ tỷ. Huống hồ anh rể hiện đang ở kinh thành, tất là điều ra ngoài đã được hồi kinh, khẳng định làm quan đã nhiều năm. Thị nữ tỷ tỷ lại gọi tỷ tỷ là phu nhân, chứng tỏ tỷ tỷ rất có thể đã nhận được cáo phong (*), thế nên tôi mới cả gan suy đoán, bậc quan của anh rể ắt phải trên tứ phẩm.”
(*) Viết tắt của “cáo mệnh phong thưởng”, chỉ việc ban tước vị danh hiệu cho thê thất quan viên trong triều đình.
Vị phu nhân kia kinh ngạc đi ra khỏi mành, nắm hai tay công chúa tỉ mỉ đánh giá, nói: “Chị đã hiểu biết về những điều này tất không phải người phàm tục, hẳn cũng xuất thân từ nhà công khanh phải không?”
“Ở hoàng thành mấy năm tự nhiên sẽ biết được những việc này thôi.” Công chúa khẽ cười, cũng không trả lời rõ ràng câu hỏi của cô, kéo phu nhân ngồi xuống bên mình, lại nói, “Tỷ tỷ quanh thân khí phái, xuất thân chắc chắn hiển quý, lại tìm được lang quân như ý, thật khiến người ta ngưỡng mộ.”
Vị phu nhân kia xua tay, bất mãn nói: “Nào đâu mà như ý? Nếu như ý, sao còn sinh ra lắm cơn cáu kỉnh thế này?”
Công chúa cười hỏi: “Có thể lấy người mình thích, lại chẳng như ý ư?”
Vị phu nhân đỏ mặt phủ nhận: “Ai bảo tôi thích hắn?”
Công chúa tắt cười, thất vọng than thở: “Nếu chị không thích huynh ấy thì đến một cái liếc mắt cũng chẳng buồn cho huynh ấy ấy chứ, đời nào còn tâm tư mà cáu giận với huynh ấy làm chi?”
Nghe vậy, vị phu nhân kia ngẩn người trầm mặc chốc lát, sau đó nghiêng đầu ngó ta, cười với công chúa: “Chị còn nói là ngưỡng mộ tôi? Tôi mới là người phải ngưỡng mộ chị đây! Phu quân chị cử chỉ nhã nhặn, mắt mày có phong độ văn nhân mặc khách, tương lai nhất định cũng sẽ là nhân vật làm bạn với ngôi cao, vả lại… Lúc huynh ấy nhìn chị, chị để ý ánh mắt huynh ấy mà xem, chuyên chú như vậy, cứ như thiên địa vạn vật chỉ còn lại mình chị thôi ấy.”
Cô bộc trực nói thế ngay trước mặt ta làm ta luống cuống chân tay, xấu hổ vô cùng. Ta lúng túng hơi xoay người ngồi thẳng, mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh khỏi ánh mắt dò xét sau đó của cô và công chúa.
Đầu cổ ta giờ khắc này nóng rực, hẳn là mặt đã đỏ tới tận gốc cổ, làm vị phu nhân kia trông mà bật cười nho nhỏ, lại thấp giọng thì thầm gì đó với công chúa, công chúa cũng không khỏi khẽ cười, nhưng ngưng lại rất nhanh, đổi chủ đề trò chuyện: “Sao hôm nay không thấy tỷ tỷ đeo món náo nga tuyết liễu hay bồ đề diệp nào?”
Phu nhân đáp: “Đã cáu ai kia trong nhà rồi thì còn tâm trạng đâu mà đeo mấy món đó nữa?”
Công chúa cười: “Tôi thấy tâm trạng tỷ tỷ bây giờ tốt lên rồi, nếu không chê mấy kiểu dáng trên đầu tôi thô kệch, tôi tặng mấy cái cho tỷ tỷ đeo có được không?”
Vị phu nhân vui vẻ tiếp nhận, cười bảo được. Thế là công chúa tháo ngay đám náo nga tuyết liễu trên đầu xuống, cài từng cái lên miện phu nhân. Phu nhân thấy trên búi tóc nàng không có lược trang sức, cũng hào phóng gỡ chiếc lược ngà của mình xuống gắn cho nàng, hai người điểm trang cho nhau, nói cười không dứt, nom như bạn chốn khuê phòng quen biết đã lâu.
Đúng lúc này, nghe dưới lầu có xe bò lại gần. Lát sau, một thị nữ lên lầu bẩm báo: “Trương phu nhân đến rồi ạ.”
Vị phu nhân kia lập tức đứng dậy ra cửa đón. Ta đoán vị Trương phu nhân này chính là tỷ muội mà phu nhân trẻ tuổi đây đang đợi, bèn song song đứng dậy cùng công chúa, chờ Trương phu nhân vào.
Vị phu nhân tiến vào niên kỷ lớn hơn nhiều, khoảng ngoài ba mươi, ăn vận trắng thuần, toàn thân cao thấp cũng không có món trang sức nào có thể gọi là châu báu, song dáng vẻ đoan trang, thùy mị nhã nhặn, hẳn cũng xuất thân dòng dõi thư hương.
Chị chậm rãi bước vào, còn dắt theo một đứa trẻ tuổi chừng năm, sáu.
Phu nhân trong phòng nhác thấy chị tức thì thi lễ, gọi chị là “Trương tỷ tỷ”. Trương phu nhân hoàn lễ ngay sau, dịu dàng gọi “Nhược Trúc”, hẳn là khuê danh của vị phu nhân trẻ tuổi kia.
Sau đó, Nhược Trúc giới thiệu sơ lược với chúng ta Trương phu nhân là chị em kết nghĩa của mình, rồi quay sang Trương phu nhân nói công chúa là bằng hữu mới quen, ta là phu quân của công chúa, nhưng thân phận tên tuổi ra sao thì cô không biết nên cũng không nhiều lời.
Đôi bên thi lễ. Trương phu nhân nhìn công chúa, bỗng mỉm cười nói: “Vị tiểu nương tử này quen mắt quá, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải.”
Ta thầm cảm thấy không ổn. Xem dung mạo phong thái và tuổi tác của vị phu nhân này, hiển nhiên là mệnh phụ có thể thường xuyên vào cung tham dự yến hội, tuy không phải phu nhân tể chấp có thể ngồi cùng cung quyến, nhưng từng trông thấy công chúa từ xa cũng vô cùng có khả năng.
Công chúa lại chẳng hoảng hốt chút nào, cười nhẹ thong dong đáp: “Thế ạ? Cũng có nhiều người nói vậy lắm rồi. Em nghĩ, có phải dung mạo em tương tự một quý phu nhân nào đó hay chăng, hoặc là gương mặt em thiếu đặc sắc quá nên ai ai cũng cảm thấy từng gặp ở đâu đó rồi.”
Người nghe cười rộ, cũng không truy cứu đến cùng vấn đề này, sau đó Nhược Trúc mời chúng ta vào sảnh nhập tọa.
Ngồi xuống rồi, hai vị phu nhân hãy còn đang hàn huyên, ánh mắt công chúa thì lại bị đứa bé kia hấp dẫn, thì thầm với ta: “Đứa bé này đáng yêu quá, dung mạo còn xinh xắn hơn cả Trọng Minh nữa.”
Đứa bé búi tóc trái đào, mặt mày đẹp đẽ, ánh mắt lanh lợi, da dẻ nõn nà trắng trẻo, có mấy lọn tóc bện cùng tơ màu thành những bím nho nhỏ, buông rủ cùng phần tóc còn lại dài chấm vai, là kiểu tóc của nữ hài, khuôn miệng nhỏ nhắn chúm chím cười nhìn Nhược Trúc cũng là thần thái của bé gái, nhưng thân lại bận y phục con trai.
Sau nữa, Nhược Trúc cũng để ý tới đứa trẻ, hỏi Trương phu nhân: “Đứa bé này cứ như ngọc tạc ấy nhỉ, là con nhà tỷ tỷ ạ?”
“Ta cũng muốn có một đứa như thế lắm, đáng tiếc là không có phúc ấy.” Trương phu nhân cũng cười, lại giải thích, “Đây là con gái tri chế cáo Bàng Đạm học sĩ, tên là A Địch. Bàng học sĩ là bạn tốt lâu năm của anh rể em, ta lại quen biết Tiêu phu nhân nhà huynh ấy từ nhỏ, hôm nay họ dắt con tới nhà ta làm khách, ta nhận được thư của em rồi cũng không tiện đi ngay, thế nên lần lữa mất một lúc. Anh rể em ngồi đàm đạo với Bàng học sĩ, A Địch chạy tới bên cạnh nghe. Anh rể em thì em biết rồi đấy, thấy con bé mặc y phục nam hài là chướng mắt, nhăn nhăn nhó nhó, muốn nói lại thôi. Ta sợ lão ấy lại nói câu gì không xuôi tai, vội vàng cáo lỗi, tìm cớ mang A Địch ra cửa, nói với mẹ nó là thuận tiện mang nó ra ngắm đèn hoa, lát nữa sẽ đưa về, thế nên nó theo ta tới đây.”
Nhược Trúc xoa đầu A Địch, cười hỏi nó: “Người lớn ngồi đàm đạo mà con cũng thấy hứng thú à, nghe có hiểu không?”
A Địch ngoan ngoãn ngồi yên, chỉ cười không đáp, Trương phu nhân bên cạnh lại bảo: “Em chớ có xem thường nó, nó bây giờ tuy mới chỉ năm tuổi nhưng Bàng học sĩ vẫn luôn dạy dỗ nó như con trai, tứ thư ngũ kinh cũng thuộc được không ít rồi đấy.”
Nhược Trúc càng thêm hiếu kỳ, lại hỏi A Địch: “Thế hôm nay họ đàm đạo gì thế?”
A Địch ngẩng đầu, chớp mắt, khóe miệng nhoẻn một nụ cười ngời ngời: “Tư Mã bá bá nói, nữ tử đô vật ăn mặc quá phong phanh, đáng thẹn, đáng thẹn, không ra thể thống gì, muốn xin quan gia cấm họ biểu diễn trên đường.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook