Cô Thành Bế
-
Quyển 11 - Chương 2: Trục xuất
Có đài gián tranh biện, hôm sau, kim thượng tuyên bố miễn Lý Vĩ giáng quan, chỉ phạt ba mươi cân đồng, vẫn giữ lại kinh sư. Công chúa hay tin không vui, càng thêm khăng khăng không chịu trở về phủ công chúa, mà trong khoảng thời gian này, nàng vẫn chưa ý thức được rằng chuyện đáng phiền muộn hơn đang lũ lượt kéo tới.
Sau lời cảnh tỉnh của Tư Mã Quang, chư ngôn quan đều dời tiêu điểm chuyện công chúa từ gõ cửa cung giữa đêm sang tình trạng trong phủ nàng và vấn đề về nội thần. Đầu tiên là gián quan Ngô Cập hặc Nhậm Thủ Trung “hiếp bức”, bắt nạt miệt thị phò mã đô úy Lý Vĩ, dọa Nhậm Thủ Trung chết khiếp, không dám xía thêm một lời xía chuyện công chúa, sau đó, các ngôn quan còn lại tiếp tục luận cặn kẽ việc “nội thần trong phủ công chúa nhiều, có kẻ không giữ mình cẩn trọng”. Ngự sử đài nghe phong thanh cũng bắt tay vào điều tra sự việc Trương Thừa Chiếu và Tiếu Diệp Nhi rồi lập tức nộp riêng chứng cứ lên ngự tiền, kim thượng bèn hạ lệnh cách chức Trương Thừa Chiếu điều đi thủ hoàng lăng làm tạp dịch, lại tống Tiếu Diệp Nhi vào Dao Hoa Cung. Mà đô giám Lương Toàn Nhất thì chẳng đợi đài gián hặc đã tự đi thỉnh tội với kim thượng trước, nói mình giám sát thất trách, thế nên công chúa mới không hòa thuận với nhà chồng, trong việc Trương Thừa Chiếu trước quản lý không nghiêm ngặt, sau xử lý thiếu chu toàn, quả thực phụ lòng chúa thượng phó thác, tuyệt không dám tiếp tục giữ chức cao hưởng lộc đầy, khẩn cầu hoàng đế giáng quan trách phạt. Kim thượng cũng thuận thế xử phạt thầy, tước chức đô giám phủ Duyện quốc công chúa, chọn một nơi hẻo lánh xa xôi cần nội thị sai phái ngoài đô thành, lệnh thầy tới đó làm giám sát.
Tính tình Lương đô tri hiền hòa, mấy năm nay vẫn luôn tôn trọng công chúa phò mã, lại đối xử tử tế với kẻ hầu trong phủ, vốn chẳng có lỗi lầm gì, lần này tất cả đều là bị chúng ta làm liên lụy. Ta đầy một bụng áy náy với thầy, nghe tin lập tức đến tìm thầy hạ bái tạ lỗi. Thầy kéo ta dậy, cười xòa, nói: “Ta đã sớm biết tình hình giữa công chúa và phò mã mà chẳng chịu tận sức khuyên nhủ, xảy ra chuyện cũng một mực lấp liếm che chở, quả thực tắc trách với chức vụ đô giám. Hiện tại bị phạt cũng không có gì oan uổng… Trái lại là cậu đó, chuyện trước kia ta nhiều lời vô ích, giờ chỉ mong cậu biết đường mà suy tính thật kĩ xem sau này phải làm thế nào… Ngọn lửa này đã dấy lên rồi, điều cậu có thể làm cũng chỉ là nghĩ cách thoát thân mà thôi.”
Ta hiểu ý thầy. Nếu đây là một trận hỏa hoạn, vậy ta chẳng khác nào một trong những kẻ phóng hỏa, kim thượng sẽ không coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà bỏ qua cho ta, bất kể là Trương Thừa Chiếu hay Lương Toàn Nhất cũng đều chẳng phải mục tiêu công kích chân chính của ngôn quan, mũi giáo của họ sớm muộn gì cũng chĩa vào ta.
Sự thực quả thế. Hai ngày sau, trong cung bắt đầu truyền lưu lời đài gián công kích ta, tuy rằng không chỉ rõ tên ta.
Họ nói, chức vụ nội thần chủ quản phủ công chúa tuy quan trọng, nhưng đãi ngộ dành cho chức vụ này trước kia quá hậu, khiến hắn chẳng những không ngang hàng với gia thần mà còn bằng vai bằng vế với phò mã, thậm chí coi nô tì như chủ nhân… Họ còn nói, trọng trách như thế mà lại để nội thị chưa đến tuổi nhi lập đảm đương, thực sự quá thiếu cân nhắc, mà hiện giờ nội thần chủ quản này tuổi còn trẻ, ngôn hành lại không cẩn trọng, thường xuyên có chỗ ngả ngớn, tỷ như không mặc phục sức nội thần trong phủ công chúa, trước mặt người ngoài tự cho mình là đô úy, thậm chí ly gián phò mã và công chúa, khiến vợ chồng họ bất hòa…
Mắt thấy hai người Trương, Lương lần lượt rời đi, công chúa hiển nhiên cũng ý thức được rằng ta đang gặp nguy hiểm, nàng trở nên khẩn trương hơn bao giờ hết, cả ngày trông giữ bên ta, gần như đến mức một tấc không rời, nhất là khi kim thượng lui tới, nàng cảnh giác nhìn ngài chòng chọc, như thể ngài là đao phủ tay cầm đại đao đến nhằm vào ta.
Sau nữa, nàng ấy vậy mà không ngủ không nghỉ, bởi lo lắng sẽ có người mang ta đi trong lúc mình say giấc. Kim thượng nghe nói công chúa đã không chợp mắt gần hai ngày, rốt cuộc không nhịn được lại đến thăm nàng. Công chúa nhìn thấy ngài, câu đầu tiên cất lời là: “Cha, cha tới bắt Hoài Cát đi đấy ạ?”
Kim thượng im lặng, chốc sau, lắc đầu. Công chúa nhìn ngài chằm chằm đầy hoài nghi, bỗng rèm mi rung rung, rơi lệ: “Cha, cha sẽ làm tổn thương Hoài Cát ư?”
Kim thượng thở dài: “Con quên hết lời cha nói năm ấy rồi sao? Có một số người đừng đối xử với họ quá tốt, nếu như con muốn bảo vệ họ.”
Công chúa bước tới trước mặt phụ thân, quỳ xuống, ngửa đầu rưng rưng nhìn ngài, kéo tay áo ngài khẩn cầu: “Con gái biết sai rồi, con gái sẽ sửa, chỉ cần cha tha cho Hoài Cát… Nếu cha bằng lòng không làm tổn thương đến huynh ấy, con cũng sẽ đồng ý trở về phủ công chúa, bất kể mẹ con Lý Vĩ có nói gì, con cũng không tranh chấp với họ nữa.”
Kim thượng cụp mắt nhìn con gái, khẽ cau mày khóa lại ngàn tiếng than. Thương xót vén mấy sợi tóc xõa trước trán công chúa, ngài ôn hòa nói: “Được, cha nhận lời với con, quyết không làm thương tổn đến Hoài Cát, con yên tâm đi.”
“Thật ạ?” Công chúa nửa tin nửa ngờ.
“Đương nhiên, cha đã gạt con bao giờ chưa?” Kim thượng nói, lại mỉm cười khuyên nàng, “Hai ngày không ngủ rồi, sắc mặt con không tốt, mau nghỉ ngơi đi thôi.”
Công chúa lạy tạ, chậm rãi đứng lên, nhưng xem chừng vẫn chưa yên lòng, chần chờ đứng đó mãi chẳng cất bước.
Kim thượng bèn quay sang nhìn ta, nói: “Hoài Cát, ngươi cũng thu dọn đi, ngày mai theo công chúa về phủ.”
Khi nói lời này, vẻ mặt ngài hiền hòa, thậm chí còn mỉm cười với ta. Ta khom lưng ưng thuận, Miêu hiền phi nhất thời cười rạng rỡ, tự mình lại đỡ công chúa, nói: “Không sao rồi, không sao rồi. Tỷ tỷ đã sớm nói với con rồi mà, cha con khoan dung nhân hậu, sẽ không trách tội Hoài Cát đâu, con còn không tin, giờ đã biết chưa? Mau vào ngủ thôi, đã hai ngày chưa chợp mắt rồi, mặt mũi vàng ệch ra thế này, tóc tai cũng xác xơ hết cả…”
Công chúa được mẫu thân dìu dắt vào gác ngủ, bước đi chầm chậm, bước một bước lại ngoái lại một lần, lúc tới cửa thoáng dừng chân, ngoảnh đầu dụng tâm quan sát chúng ta, thấy chúng ta đều không có động thái dị thường gì, bấy giờ mới bằng lòng đi tiếp.
Công chúa đi rồi, kim thượng vẫy tay cho mọi người lui, chỉ giữ lại mình ta. Đợi đến lúc trong phòng chỉ còn hai người ta và ngài, ngài thẳng thắn nói với ta: “Ta có thể không làm tổn thương ngươi, nhưng không thể không xử phạt ngươi.”
Đó là kết quả ta có thể đoán được. Ta chẳng lấy gì làm kinh ngạc, cũng không quỳ xuống xin ngài nhẹ tay, chỉ cúi đầu, đáp lại một chữ giản đơn nhất: “Dạ.”
“Ta phải xử phạt ngươi, cho đài gián một câu trả lời thỏa đáng, bằng không, chẳng mấy hôm nữa rất có thể ngự sử đài sẽ lôi ra thêm một đống chứng cứ chất vấn hạnh kiểm phẩm tính của công chúa.”
Ta thoáng lưỡng lự, cuối cùng vẫn nhỏ giọng giải thích: “Thần và công chúa trong sạch.”
Kim thượng nhếch một nụ cười lạnh nhạt: “Không phát sinh chuyện như Trương Thừa Chiếu thì là trong sạch à? Ngươi so với thằng oắt đó cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.”
Ta cụp mắt, không lời đáp lại. Ngài cũng trầm mặc hồi lâu, mãi sau mới lại mở miệng, tuyên bố kết quả xử phạt dành cho ta: “Ngày mai ta sẽ hạ lệnh đuổi ngươi ra khỏi kinh sư, nhập Tây Kinh sái tảo ban.”
Tây Kinh sái tảo ban trực thuộc nội thị tỉnh, nhiệm vụ là “quét dọn sân viện”, chuyên dùng để trách phạt giáng chức hoạn quan, là làm sai dịch ở đại nội Tây Kinh Lạc Dương, địa vị thấp hèn. Mà đại nội Tây Kinh thì về cơ bản vẫn giữ làm cung thành Tùy Đường, hoàng đế quốc triều rất hiếm tới đó, không tu sửa đã lâu, nhậm chức ở đó thường đều là cung nhân thất sủng hoặc nội thị phạm lỗi. Đối với hoạn giả Nhập nội nội thị tỉnh, tới đó chẳng khác nào bị trục xuất nghiêm trọng.
Nhưng kim thượng quyết định vậy rõ ràng là đã thủ hạ lưu tình. Nếu nghe theo ý của đài gián thì chỉ e sẽ chẳng để ta sống sót.
Ta quỳ xuống trước kim thượng, bái tạ đúng nghi lễ.
“Thực ra, bất kể đài gián có để ý đến ngươi hay không, ta đều sẽ xử phạt ngươi.” Ngài vẫn duy trì thần sắc hờ hững, nói tiếp, “Ngươi không phải kẻ ngu dốt, kể từ ngày công chúa gõ cửa cung giữa đêm, ngươi hẳn đã nghĩ đến việc này?”
Ta lặng thinh, gật đầu.
“Nếu ngươi đủ thông minh thì đã thỉnh tội trước khi đài gián chỉ trích, tìm một lý do đại khái như hầu chủ thất trách, từ chức chủ quản phủ công chúa, tự xin rời xa công chúa, hình phạt phải chịu sẽ nhẹ đi phần nào, hoặc giả, còn có thể ở lại Đông Kinh. Nhưng ngươi chẳng hề làm vậy, lẽ nào là còn ôm hi vọng, cho rằng công chúa có thể che chở được cho mình?” Ngài hỏi ta.
Ta cười buồn bã, đứt quãng đáp: “Không ạ. Kể từ ngày gõ cửa cung ấy… Có khi còn sớm hơn, thần đã tự biết rõ, sớm muộn cũng sẽ đến một ngày thần phải trả giá đắt cho những gì mình gây nên, không thể không rời khỏi công chúa… Nếu công chúa không trông thấy thần, người ắt là sẽ khổ sở lắm… Nếu đến cùng ly biệt vẫn phải đến thì hãy cố sao cho nó đến muộn thêm đôi chút… Thế nên thần không muốn đi thỉnh tội trước, hi vọng có thể bảo vệ công chúa thêm ít ngày, thẳng đến khi bị cưỡng chế biếm trục… Còn hình phạt nặng nhẹ, trục xuất xa gần đều không quan trọng, dù sao cũng chẳng phải bên cạnh công chúa, nơi nào cũng như nhau.”
Nghe xong câu trả lời của ta, kim thượng từ trên cao nhìn xuống ta với ánh mắt phức tạp sâu xa ý vị, lát sau, bỗng nhắc đến Trương tiên sinh: “Ngươi là học trò của Trương Mậu Tắc, ta từng cho rằng ngươi rất giống hắn, giờ xem ra, cái ngươi học được từ hắn cũng chỉ bất quá chút da lông thôi.”
Ta khom người nói: “Thần xưa nay vẫn luôn ngu dốt.”
Kim thượng chăm chú nhìn ta, sắc mặt lạnh lùng ban đầu dần hòa hoãn như băng tan thành nước: “Nếu vậy thì ngươi nên cảm thấy may mắn vì mình ngu dốt. Nếu ngươi học Mậu Tắc mười thành đủ mười mà gây ra chuyện bây giờ, ta nhất định sẽ giết ngươi.” Thoáng dừng lời, ngài lại xua tay thở dài, “Cơ mà, nếu ngươi thật sự tu được đến cảnh giới của Mậu Tắc thì há lại để tình thế phát triển đến mức này?”
Ta cũng không tiếp lời, chỉ nghe ngài nói tiếp: “Nhưng chính bởi ngươi không giống hắn nên ta mới có cái lòng thương xót này cho ngươi… Người khôn giữ mình, thận trọng từng bước dầu rằng không sai, nhưng cuộc đời cứ mãi như vậy thì chẳng phải rất nhạt nhẽo ư?”
Thấy ta hồi lâu không cất lời, ngài lại hỏi ta: “Trước khi rời kinh, ngươi còn nguyện vọng gì không?” Nụ cười cuối cùng dành cho ta đầy ắp thiện ý.
Ta nâng tay ngang trán, trịnh trọng hành đại lễ hạ bái ngài, sau đó nói: “Thần chỉ hi vọng đừng để công chúa nhìn thần rời đi.”
Ngày kế, công chúa dậy từ rất sớm, yên lặng đợi thị nữ thu dọn hành trang về phủ công chúa. Ta mặc y phục văn sĩ lên người theo đúng ý nàng như trước, bảo bọn tiểu hoàng môn cũng sắp xếp quần áo vật dụng cho ta, tưởng như thật sự sắp theo nàng trở về.
Ta nhất nhất tra hỏi tỉ mỉ các cung nhân sự vụ từng nơi từng chốn trong phủ ngày hôm nay, gắng cho mọi thứ tận thiện tận mỹ, đến cầu hương bạc treo trong xe liễn của công chúa, ta cũng tự tay sờ thử xem nhiệt độ đốt hương có thích hợp hay chăng.
Lúc tiếng trống lên triều vọng từ Thùy Củng Điện tới, ta đang cầm đũa hương, điều chỉnh một miếng hương phẩm hơi quá nặng khói trong cầu hương. Nghe tiếng trống nặng nề, ta không khỏi khựng lại, nghĩ đến hoàng mệnh trục xuất ta sắp được tuyên bố trên triều, đũa hương trong tay liền hạ xuống từng chút.
“Hoài Cát!” Bất đồ, công chúa gọi ta từ phía sau. Tay ta run lên, hương phẩm gắp trong tay rơi xuống, rơi lên cổ tay trái đang nâng cầu hương của ta, hơi bỏng, ta vội rụt tay về, cầu hương lập tức nhanh chóng rủ xuống, mấy lớp cơ quan đung đưa chạm vào nhau, phát ra nho nhỏ một chuỗi tiếng chuông bạc, tựa tiếng cười của công chúa lúc này.
“Huynh đang nghĩ gì thế? Hồn chẳng đặt tại đây gì cả.” Nàng lấy quạt che miệng, cười hỏi ta. Kim thượng đặc biệt cho phép Miêu hiền phi đưa nàng về hôm nay, có mẫu thân bên cạnh nên tâm trạng công chúa có vẻ cũng không tệ lắm.
“À, thần chỉ đang nghĩ, cầu hương trong xe bị xỉn màu rồi, trở về nên đổi xuống lau.” Ta trả lời, mặt không đổi sắc.
Nàng vẫn cười xán lạn, lại nói với ta thêm mấy câu. Ta mỉm cười tỏ vẻ lắng nghe, nhưng nội dung lời nàng chẳng lọt vào tai, nom nàng tinh thần phấn chấn, trong lòng buông một tiếng thở than: “Xinh đẹp biết bao ôi nụ cười, tiếc rằng ta chẳng thể thấy lại được nữa.”
Người hộ tống công chúa về phủ vẫn là của Hoàng thành ty, nhưng nội thị đi theo hôm nay nhiều hơn hẳn, bởi một nửa trong số đó có nhiệm vụ khác – đi đến giữa đường sẽ áp giải ta rời đi, đưa ra ngoài thành.
Ta vẫn giục ngựa đi theo cạnh xe công chúa như mọi khi. Lúc ra khỏi Tuyên Đức Môn, men theo đường Chu Tước tới gần chùa Tướng Quốc, đô tri Đặng Bảo Cát dẫn đầu nội thị Hoàng thành ty đưa mắt ra hiệu với ta, ta hiểu ý, lập tức lặng lẽ ghìm ngựa quay đầu, chuẩn bị rời đi.
Song, như có cảm ứng, công chúa bỗng vén rèm, hoảng sợ gọi ta: “Hoài Cát, huynh định đi đâu?”
Ta dừng lại, nhìn vài ba người du hành phía trước đang trên đường lên chùa Tướng Quốc dâng hương, tìm được cái cớ, bèn xoay người đáp: “Công chúa, thần muốn lên chùa Tướng Quốc, mua ít thịt lợn nướng cho công chúa.”
Nàng ngờ vực quan sát ta, ta vẫn duy trì nụ cười mỉm không một kẽ hở, không cho nàng tìm ra chút dấu tích nào. Lát sau, nàng cũng cười: “Thịt nướng đúng là rất được, nhưng huynh muốn mua cũng đâu nhất thiết phải tự mình đi? Sai đại một tiểu hoàng môn đi cũng được mà.”
Ta cười nhạt nhòa: “Không được đâu ạ. Quanh thân con lợn lắm thịt vậy, chúng nó không biết chỗ nào ngon, không biết chọn.”
Nghe vậy, công chúa không khỏi bật cười khúc khích, rốt cuộc cũng bằng lòng: “Vậy được, huynh đi đi. Có điều sắc trời không tốt, xem chừng sắp mưa, huynh đi nhanh về nhanh, bắt kịp ta chong chóng vào đấy.”
Ta tự nhiên ứng lời. Nàng chớp mắt, lại nói: “Ta không ăn mỡ đâu, muốn ăn nạc.”
Ta ngậm cười bảo: “Thịt nướng nên lấy nửa nạc nửa mỡ, có chút dầu mỡ vị sẽ ngon hơn.”
“Không!”, nàng kiên quyết lắc đầu, “Ăn mỡ sẽ béo lên mất.”
Người chung quanh nghe thấy đều rộ cười, lại khiến công chúa có phần xấu hổ, thẹn thùng sẵng giọng: “Cười cái gì mà cười? Còn không mau đi!”
Nàng buông tay, dung nhan ẩn vào sau bức rèm, xe liễn lại tiếp tục lăn bánh.
Ta cưỡi ngựa đứng đó, dõi theo nàng đi xa, tiếp đó xoay người nói với Đặng đô tri đang ở bên cạnh đợi áp giải ta ra thành: “Hoài Cát có một yêu cầu quá phận, mong đô tri chấp thuận.”
“Nói đi.” Đặng đô tri đáp, ánh mắt nhìn ta đậm màu cảm thông.
“Đô tri có thể cho tôi thêm chút thời gian, để tôi lên chùa Tướng quốc mua ít đồ, đợi tôi ra khỏi thành rồi, đô tri mang đến phủ công chúa giao cho công chúa, có được không ạ?”
Y hẳn đoán ra được ta muốn mua gì, cũng thở dài: “Được, ta đi với cậu.”
Đến trước Thiêu Chu Viện, Đặng đô tri dẫn chư nội thị Hoàng thành ty dừng lại, chờ bên ngoài, bảo ta một mình vào trong.
Bán hàng trong Thiêu Chu Viện ngày ấy không phải đại hòa thượng Huệ Minh, cũng không phải đồ đệ ta từng gặp của ông, mà là một vị phu nhân vóc dáng khỏe mạnh. Nhác thấy ta lại gần, thị lập tức đứng lên, niềm nở bắt chuyện: “Lang quân muốn mua thịt nướng phải không? Hiện giờ vừa may mới nướng xong một mẻ, hãy còn nóng bỏng tay đây này!”
Ta vào trong lựa, vừa xem xét vừa thuận miệng hỏi thị: “Huệ Minh đại sư không có trong tiệm ạ?”
“Khỏi nhắc đến lão già đó!” Vị phu nhân tay trái chống nạnh, tay phải phe phẩy cây quạt bồ to bè, căm hận nói: “Trưa hôm qua lão ấy uống một vò rượu lâu năm xong nằm thẳng đơ trên giường, đến giờ vẫn chưa dậy nổi kia kìa!”
Ta ngạc nhiên với giọng điệu của thị, ngẫm nghĩ một chốc mới nhớ ra trước đây từng nghe nói Huệ Minh cưới vợ, kẻ sĩ trong kinh hay gọi đùa bà ấy là “Phật tẩu”, xem ra chính là vị phu nhân trước mặt đây!
Ta bèn chắp tay với thị: “Nương tử là ‘Phật tẩu’ ạ? Ban nãy không biết, thất kính thất kính.”
Thị khoát tay: “Ôi dào! Phật tẩu cái gì chứ! Toàn là mấy người đọc sách các cậu gọi trêu thôi, nói thật, tôi còn khuya mới muốn làm vợ tay hòa thượng rượu thịt kia! Sống với lão ấy, sớm muộn gì cũng bị lão chọc cho tức chết mất thôi!”
Nói thì nói vậy, song khi nhắc đến Huệ Minh, trong mắt thị ánh lên tia ấm áp, vẻ mặt ấy như đã gặp đâu đây, tựa dáng vẻ Nhược Trúc hờn Phùng Kinh vậy.
Ta cười đáp lại, không tiếp tục chủ đề này, chỉ vào một miếng thịt nướng đã chọn xong, nhờ thị cắt cho phần thịt nạc.
“Lạc quân muốn lấy thịt nạc, nhất định là do nương tử cậu dặn thế phải không?” Phật tẩu vừa cắt vừa hỏi.
Ta không nói thêm nhiều, chỉ gật đầu đáp phải.
Phật tẩu cười: “Lang quân săn sóc nương tử thế, hẳn là cô nhà xinh đẹp lắm?”
Ta mỉm cười, nhớ đến mắt mày công chúa, trong lòng ấm sực như tắm trong nắng xuân: “Phải ạ, nương tử tôi là người con gái đẹp nhất thế gian này.”
Từ Thiêu Chu Viện đi ra, ta đưa thịt lợn nướng cho Đặng đô tri rồi lập tức lên ngựa, đầu không ngoảnh lại phóng ra ngoài thành, phi băng băng làm nội thị Hoàng thành ty có dạo còn tưởng là ta muốn chạy trốn. Họ từng người thúc ngựa đuổi theo, mà ta cũng chẳng giải thích gì, một mạch ra roi phi nước đại, thẳng đến lúc chạy tới một gò núi ngoài thành mới ghìm cương đứng lại.
“Công chúa bây giờ…thế nào rồi?”
Câu hỏi ấy nảy ra trong đầu, ta bi thương ngoái đầu, cặp mắt ươn ướt đón lấy mưa bụi heo may tung bay khắp trời, nhìn cung khuyết thiên gia bị che phủ dưới mây khói màu mực đạm nơi xa, nói lời từ biệt cuối cùng với tòa thành trì đang giam nhốt người ta yêu này.
Sau lời cảnh tỉnh của Tư Mã Quang, chư ngôn quan đều dời tiêu điểm chuyện công chúa từ gõ cửa cung giữa đêm sang tình trạng trong phủ nàng và vấn đề về nội thần. Đầu tiên là gián quan Ngô Cập hặc Nhậm Thủ Trung “hiếp bức”, bắt nạt miệt thị phò mã đô úy Lý Vĩ, dọa Nhậm Thủ Trung chết khiếp, không dám xía thêm một lời xía chuyện công chúa, sau đó, các ngôn quan còn lại tiếp tục luận cặn kẽ việc “nội thần trong phủ công chúa nhiều, có kẻ không giữ mình cẩn trọng”. Ngự sử đài nghe phong thanh cũng bắt tay vào điều tra sự việc Trương Thừa Chiếu và Tiếu Diệp Nhi rồi lập tức nộp riêng chứng cứ lên ngự tiền, kim thượng bèn hạ lệnh cách chức Trương Thừa Chiếu điều đi thủ hoàng lăng làm tạp dịch, lại tống Tiếu Diệp Nhi vào Dao Hoa Cung. Mà đô giám Lương Toàn Nhất thì chẳng đợi đài gián hặc đã tự đi thỉnh tội với kim thượng trước, nói mình giám sát thất trách, thế nên công chúa mới không hòa thuận với nhà chồng, trong việc Trương Thừa Chiếu trước quản lý không nghiêm ngặt, sau xử lý thiếu chu toàn, quả thực phụ lòng chúa thượng phó thác, tuyệt không dám tiếp tục giữ chức cao hưởng lộc đầy, khẩn cầu hoàng đế giáng quan trách phạt. Kim thượng cũng thuận thế xử phạt thầy, tước chức đô giám phủ Duyện quốc công chúa, chọn một nơi hẻo lánh xa xôi cần nội thị sai phái ngoài đô thành, lệnh thầy tới đó làm giám sát.
Tính tình Lương đô tri hiền hòa, mấy năm nay vẫn luôn tôn trọng công chúa phò mã, lại đối xử tử tế với kẻ hầu trong phủ, vốn chẳng có lỗi lầm gì, lần này tất cả đều là bị chúng ta làm liên lụy. Ta đầy một bụng áy náy với thầy, nghe tin lập tức đến tìm thầy hạ bái tạ lỗi. Thầy kéo ta dậy, cười xòa, nói: “Ta đã sớm biết tình hình giữa công chúa và phò mã mà chẳng chịu tận sức khuyên nhủ, xảy ra chuyện cũng một mực lấp liếm che chở, quả thực tắc trách với chức vụ đô giám. Hiện tại bị phạt cũng không có gì oan uổng… Trái lại là cậu đó, chuyện trước kia ta nhiều lời vô ích, giờ chỉ mong cậu biết đường mà suy tính thật kĩ xem sau này phải làm thế nào… Ngọn lửa này đã dấy lên rồi, điều cậu có thể làm cũng chỉ là nghĩ cách thoát thân mà thôi.”
Ta hiểu ý thầy. Nếu đây là một trận hỏa hoạn, vậy ta chẳng khác nào một trong những kẻ phóng hỏa, kim thượng sẽ không coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà bỏ qua cho ta, bất kể là Trương Thừa Chiếu hay Lương Toàn Nhất cũng đều chẳng phải mục tiêu công kích chân chính của ngôn quan, mũi giáo của họ sớm muộn gì cũng chĩa vào ta.
Sự thực quả thế. Hai ngày sau, trong cung bắt đầu truyền lưu lời đài gián công kích ta, tuy rằng không chỉ rõ tên ta.
Họ nói, chức vụ nội thần chủ quản phủ công chúa tuy quan trọng, nhưng đãi ngộ dành cho chức vụ này trước kia quá hậu, khiến hắn chẳng những không ngang hàng với gia thần mà còn bằng vai bằng vế với phò mã, thậm chí coi nô tì như chủ nhân… Họ còn nói, trọng trách như thế mà lại để nội thị chưa đến tuổi nhi lập đảm đương, thực sự quá thiếu cân nhắc, mà hiện giờ nội thần chủ quản này tuổi còn trẻ, ngôn hành lại không cẩn trọng, thường xuyên có chỗ ngả ngớn, tỷ như không mặc phục sức nội thần trong phủ công chúa, trước mặt người ngoài tự cho mình là đô úy, thậm chí ly gián phò mã và công chúa, khiến vợ chồng họ bất hòa…
Mắt thấy hai người Trương, Lương lần lượt rời đi, công chúa hiển nhiên cũng ý thức được rằng ta đang gặp nguy hiểm, nàng trở nên khẩn trương hơn bao giờ hết, cả ngày trông giữ bên ta, gần như đến mức một tấc không rời, nhất là khi kim thượng lui tới, nàng cảnh giác nhìn ngài chòng chọc, như thể ngài là đao phủ tay cầm đại đao đến nhằm vào ta.
Sau nữa, nàng ấy vậy mà không ngủ không nghỉ, bởi lo lắng sẽ có người mang ta đi trong lúc mình say giấc. Kim thượng nghe nói công chúa đã không chợp mắt gần hai ngày, rốt cuộc không nhịn được lại đến thăm nàng. Công chúa nhìn thấy ngài, câu đầu tiên cất lời là: “Cha, cha tới bắt Hoài Cát đi đấy ạ?”
Kim thượng im lặng, chốc sau, lắc đầu. Công chúa nhìn ngài chằm chằm đầy hoài nghi, bỗng rèm mi rung rung, rơi lệ: “Cha, cha sẽ làm tổn thương Hoài Cát ư?”
Kim thượng thở dài: “Con quên hết lời cha nói năm ấy rồi sao? Có một số người đừng đối xử với họ quá tốt, nếu như con muốn bảo vệ họ.”
Công chúa bước tới trước mặt phụ thân, quỳ xuống, ngửa đầu rưng rưng nhìn ngài, kéo tay áo ngài khẩn cầu: “Con gái biết sai rồi, con gái sẽ sửa, chỉ cần cha tha cho Hoài Cát… Nếu cha bằng lòng không làm tổn thương đến huynh ấy, con cũng sẽ đồng ý trở về phủ công chúa, bất kể mẹ con Lý Vĩ có nói gì, con cũng không tranh chấp với họ nữa.”
Kim thượng cụp mắt nhìn con gái, khẽ cau mày khóa lại ngàn tiếng than. Thương xót vén mấy sợi tóc xõa trước trán công chúa, ngài ôn hòa nói: “Được, cha nhận lời với con, quyết không làm thương tổn đến Hoài Cát, con yên tâm đi.”
“Thật ạ?” Công chúa nửa tin nửa ngờ.
“Đương nhiên, cha đã gạt con bao giờ chưa?” Kim thượng nói, lại mỉm cười khuyên nàng, “Hai ngày không ngủ rồi, sắc mặt con không tốt, mau nghỉ ngơi đi thôi.”
Công chúa lạy tạ, chậm rãi đứng lên, nhưng xem chừng vẫn chưa yên lòng, chần chờ đứng đó mãi chẳng cất bước.
Kim thượng bèn quay sang nhìn ta, nói: “Hoài Cát, ngươi cũng thu dọn đi, ngày mai theo công chúa về phủ.”
Khi nói lời này, vẻ mặt ngài hiền hòa, thậm chí còn mỉm cười với ta. Ta khom lưng ưng thuận, Miêu hiền phi nhất thời cười rạng rỡ, tự mình lại đỡ công chúa, nói: “Không sao rồi, không sao rồi. Tỷ tỷ đã sớm nói với con rồi mà, cha con khoan dung nhân hậu, sẽ không trách tội Hoài Cát đâu, con còn không tin, giờ đã biết chưa? Mau vào ngủ thôi, đã hai ngày chưa chợp mắt rồi, mặt mũi vàng ệch ra thế này, tóc tai cũng xác xơ hết cả…”
Công chúa được mẫu thân dìu dắt vào gác ngủ, bước đi chầm chậm, bước một bước lại ngoái lại một lần, lúc tới cửa thoáng dừng chân, ngoảnh đầu dụng tâm quan sát chúng ta, thấy chúng ta đều không có động thái dị thường gì, bấy giờ mới bằng lòng đi tiếp.
Công chúa đi rồi, kim thượng vẫy tay cho mọi người lui, chỉ giữ lại mình ta. Đợi đến lúc trong phòng chỉ còn hai người ta và ngài, ngài thẳng thắn nói với ta: “Ta có thể không làm tổn thương ngươi, nhưng không thể không xử phạt ngươi.”
Đó là kết quả ta có thể đoán được. Ta chẳng lấy gì làm kinh ngạc, cũng không quỳ xuống xin ngài nhẹ tay, chỉ cúi đầu, đáp lại một chữ giản đơn nhất: “Dạ.”
“Ta phải xử phạt ngươi, cho đài gián một câu trả lời thỏa đáng, bằng không, chẳng mấy hôm nữa rất có thể ngự sử đài sẽ lôi ra thêm một đống chứng cứ chất vấn hạnh kiểm phẩm tính của công chúa.”
Ta thoáng lưỡng lự, cuối cùng vẫn nhỏ giọng giải thích: “Thần và công chúa trong sạch.”
Kim thượng nhếch một nụ cười lạnh nhạt: “Không phát sinh chuyện như Trương Thừa Chiếu thì là trong sạch à? Ngươi so với thằng oắt đó cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.”
Ta cụp mắt, không lời đáp lại. Ngài cũng trầm mặc hồi lâu, mãi sau mới lại mở miệng, tuyên bố kết quả xử phạt dành cho ta: “Ngày mai ta sẽ hạ lệnh đuổi ngươi ra khỏi kinh sư, nhập Tây Kinh sái tảo ban.”
Tây Kinh sái tảo ban trực thuộc nội thị tỉnh, nhiệm vụ là “quét dọn sân viện”, chuyên dùng để trách phạt giáng chức hoạn quan, là làm sai dịch ở đại nội Tây Kinh Lạc Dương, địa vị thấp hèn. Mà đại nội Tây Kinh thì về cơ bản vẫn giữ làm cung thành Tùy Đường, hoàng đế quốc triều rất hiếm tới đó, không tu sửa đã lâu, nhậm chức ở đó thường đều là cung nhân thất sủng hoặc nội thị phạm lỗi. Đối với hoạn giả Nhập nội nội thị tỉnh, tới đó chẳng khác nào bị trục xuất nghiêm trọng.
Nhưng kim thượng quyết định vậy rõ ràng là đã thủ hạ lưu tình. Nếu nghe theo ý của đài gián thì chỉ e sẽ chẳng để ta sống sót.
Ta quỳ xuống trước kim thượng, bái tạ đúng nghi lễ.
“Thực ra, bất kể đài gián có để ý đến ngươi hay không, ta đều sẽ xử phạt ngươi.” Ngài vẫn duy trì thần sắc hờ hững, nói tiếp, “Ngươi không phải kẻ ngu dốt, kể từ ngày công chúa gõ cửa cung giữa đêm, ngươi hẳn đã nghĩ đến việc này?”
Ta lặng thinh, gật đầu.
“Nếu ngươi đủ thông minh thì đã thỉnh tội trước khi đài gián chỉ trích, tìm một lý do đại khái như hầu chủ thất trách, từ chức chủ quản phủ công chúa, tự xin rời xa công chúa, hình phạt phải chịu sẽ nhẹ đi phần nào, hoặc giả, còn có thể ở lại Đông Kinh. Nhưng ngươi chẳng hề làm vậy, lẽ nào là còn ôm hi vọng, cho rằng công chúa có thể che chở được cho mình?” Ngài hỏi ta.
Ta cười buồn bã, đứt quãng đáp: “Không ạ. Kể từ ngày gõ cửa cung ấy… Có khi còn sớm hơn, thần đã tự biết rõ, sớm muộn cũng sẽ đến một ngày thần phải trả giá đắt cho những gì mình gây nên, không thể không rời khỏi công chúa… Nếu công chúa không trông thấy thần, người ắt là sẽ khổ sở lắm… Nếu đến cùng ly biệt vẫn phải đến thì hãy cố sao cho nó đến muộn thêm đôi chút… Thế nên thần không muốn đi thỉnh tội trước, hi vọng có thể bảo vệ công chúa thêm ít ngày, thẳng đến khi bị cưỡng chế biếm trục… Còn hình phạt nặng nhẹ, trục xuất xa gần đều không quan trọng, dù sao cũng chẳng phải bên cạnh công chúa, nơi nào cũng như nhau.”
Nghe xong câu trả lời của ta, kim thượng từ trên cao nhìn xuống ta với ánh mắt phức tạp sâu xa ý vị, lát sau, bỗng nhắc đến Trương tiên sinh: “Ngươi là học trò của Trương Mậu Tắc, ta từng cho rằng ngươi rất giống hắn, giờ xem ra, cái ngươi học được từ hắn cũng chỉ bất quá chút da lông thôi.”
Ta khom người nói: “Thần xưa nay vẫn luôn ngu dốt.”
Kim thượng chăm chú nhìn ta, sắc mặt lạnh lùng ban đầu dần hòa hoãn như băng tan thành nước: “Nếu vậy thì ngươi nên cảm thấy may mắn vì mình ngu dốt. Nếu ngươi học Mậu Tắc mười thành đủ mười mà gây ra chuyện bây giờ, ta nhất định sẽ giết ngươi.” Thoáng dừng lời, ngài lại xua tay thở dài, “Cơ mà, nếu ngươi thật sự tu được đến cảnh giới của Mậu Tắc thì há lại để tình thế phát triển đến mức này?”
Ta cũng không tiếp lời, chỉ nghe ngài nói tiếp: “Nhưng chính bởi ngươi không giống hắn nên ta mới có cái lòng thương xót này cho ngươi… Người khôn giữ mình, thận trọng từng bước dầu rằng không sai, nhưng cuộc đời cứ mãi như vậy thì chẳng phải rất nhạt nhẽo ư?”
Thấy ta hồi lâu không cất lời, ngài lại hỏi ta: “Trước khi rời kinh, ngươi còn nguyện vọng gì không?” Nụ cười cuối cùng dành cho ta đầy ắp thiện ý.
Ta nâng tay ngang trán, trịnh trọng hành đại lễ hạ bái ngài, sau đó nói: “Thần chỉ hi vọng đừng để công chúa nhìn thần rời đi.”
Ngày kế, công chúa dậy từ rất sớm, yên lặng đợi thị nữ thu dọn hành trang về phủ công chúa. Ta mặc y phục văn sĩ lên người theo đúng ý nàng như trước, bảo bọn tiểu hoàng môn cũng sắp xếp quần áo vật dụng cho ta, tưởng như thật sự sắp theo nàng trở về.
Ta nhất nhất tra hỏi tỉ mỉ các cung nhân sự vụ từng nơi từng chốn trong phủ ngày hôm nay, gắng cho mọi thứ tận thiện tận mỹ, đến cầu hương bạc treo trong xe liễn của công chúa, ta cũng tự tay sờ thử xem nhiệt độ đốt hương có thích hợp hay chăng.
Lúc tiếng trống lên triều vọng từ Thùy Củng Điện tới, ta đang cầm đũa hương, điều chỉnh một miếng hương phẩm hơi quá nặng khói trong cầu hương. Nghe tiếng trống nặng nề, ta không khỏi khựng lại, nghĩ đến hoàng mệnh trục xuất ta sắp được tuyên bố trên triều, đũa hương trong tay liền hạ xuống từng chút.
“Hoài Cát!” Bất đồ, công chúa gọi ta từ phía sau. Tay ta run lên, hương phẩm gắp trong tay rơi xuống, rơi lên cổ tay trái đang nâng cầu hương của ta, hơi bỏng, ta vội rụt tay về, cầu hương lập tức nhanh chóng rủ xuống, mấy lớp cơ quan đung đưa chạm vào nhau, phát ra nho nhỏ một chuỗi tiếng chuông bạc, tựa tiếng cười của công chúa lúc này.
“Huynh đang nghĩ gì thế? Hồn chẳng đặt tại đây gì cả.” Nàng lấy quạt che miệng, cười hỏi ta. Kim thượng đặc biệt cho phép Miêu hiền phi đưa nàng về hôm nay, có mẫu thân bên cạnh nên tâm trạng công chúa có vẻ cũng không tệ lắm.
“À, thần chỉ đang nghĩ, cầu hương trong xe bị xỉn màu rồi, trở về nên đổi xuống lau.” Ta trả lời, mặt không đổi sắc.
Nàng vẫn cười xán lạn, lại nói với ta thêm mấy câu. Ta mỉm cười tỏ vẻ lắng nghe, nhưng nội dung lời nàng chẳng lọt vào tai, nom nàng tinh thần phấn chấn, trong lòng buông một tiếng thở than: “Xinh đẹp biết bao ôi nụ cười, tiếc rằng ta chẳng thể thấy lại được nữa.”
Người hộ tống công chúa về phủ vẫn là của Hoàng thành ty, nhưng nội thị đi theo hôm nay nhiều hơn hẳn, bởi một nửa trong số đó có nhiệm vụ khác – đi đến giữa đường sẽ áp giải ta rời đi, đưa ra ngoài thành.
Ta vẫn giục ngựa đi theo cạnh xe công chúa như mọi khi. Lúc ra khỏi Tuyên Đức Môn, men theo đường Chu Tước tới gần chùa Tướng Quốc, đô tri Đặng Bảo Cát dẫn đầu nội thị Hoàng thành ty đưa mắt ra hiệu với ta, ta hiểu ý, lập tức lặng lẽ ghìm ngựa quay đầu, chuẩn bị rời đi.
Song, như có cảm ứng, công chúa bỗng vén rèm, hoảng sợ gọi ta: “Hoài Cát, huynh định đi đâu?”
Ta dừng lại, nhìn vài ba người du hành phía trước đang trên đường lên chùa Tướng Quốc dâng hương, tìm được cái cớ, bèn xoay người đáp: “Công chúa, thần muốn lên chùa Tướng Quốc, mua ít thịt lợn nướng cho công chúa.”
Nàng ngờ vực quan sát ta, ta vẫn duy trì nụ cười mỉm không một kẽ hở, không cho nàng tìm ra chút dấu tích nào. Lát sau, nàng cũng cười: “Thịt nướng đúng là rất được, nhưng huynh muốn mua cũng đâu nhất thiết phải tự mình đi? Sai đại một tiểu hoàng môn đi cũng được mà.”
Ta cười nhạt nhòa: “Không được đâu ạ. Quanh thân con lợn lắm thịt vậy, chúng nó không biết chỗ nào ngon, không biết chọn.”
Nghe vậy, công chúa không khỏi bật cười khúc khích, rốt cuộc cũng bằng lòng: “Vậy được, huynh đi đi. Có điều sắc trời không tốt, xem chừng sắp mưa, huynh đi nhanh về nhanh, bắt kịp ta chong chóng vào đấy.”
Ta tự nhiên ứng lời. Nàng chớp mắt, lại nói: “Ta không ăn mỡ đâu, muốn ăn nạc.”
Ta ngậm cười bảo: “Thịt nướng nên lấy nửa nạc nửa mỡ, có chút dầu mỡ vị sẽ ngon hơn.”
“Không!”, nàng kiên quyết lắc đầu, “Ăn mỡ sẽ béo lên mất.”
Người chung quanh nghe thấy đều rộ cười, lại khiến công chúa có phần xấu hổ, thẹn thùng sẵng giọng: “Cười cái gì mà cười? Còn không mau đi!”
Nàng buông tay, dung nhan ẩn vào sau bức rèm, xe liễn lại tiếp tục lăn bánh.
Ta cưỡi ngựa đứng đó, dõi theo nàng đi xa, tiếp đó xoay người nói với Đặng đô tri đang ở bên cạnh đợi áp giải ta ra thành: “Hoài Cát có một yêu cầu quá phận, mong đô tri chấp thuận.”
“Nói đi.” Đặng đô tri đáp, ánh mắt nhìn ta đậm màu cảm thông.
“Đô tri có thể cho tôi thêm chút thời gian, để tôi lên chùa Tướng quốc mua ít đồ, đợi tôi ra khỏi thành rồi, đô tri mang đến phủ công chúa giao cho công chúa, có được không ạ?”
Y hẳn đoán ra được ta muốn mua gì, cũng thở dài: “Được, ta đi với cậu.”
Đến trước Thiêu Chu Viện, Đặng đô tri dẫn chư nội thị Hoàng thành ty dừng lại, chờ bên ngoài, bảo ta một mình vào trong.
Bán hàng trong Thiêu Chu Viện ngày ấy không phải đại hòa thượng Huệ Minh, cũng không phải đồ đệ ta từng gặp của ông, mà là một vị phu nhân vóc dáng khỏe mạnh. Nhác thấy ta lại gần, thị lập tức đứng lên, niềm nở bắt chuyện: “Lang quân muốn mua thịt nướng phải không? Hiện giờ vừa may mới nướng xong một mẻ, hãy còn nóng bỏng tay đây này!”
Ta vào trong lựa, vừa xem xét vừa thuận miệng hỏi thị: “Huệ Minh đại sư không có trong tiệm ạ?”
“Khỏi nhắc đến lão già đó!” Vị phu nhân tay trái chống nạnh, tay phải phe phẩy cây quạt bồ to bè, căm hận nói: “Trưa hôm qua lão ấy uống một vò rượu lâu năm xong nằm thẳng đơ trên giường, đến giờ vẫn chưa dậy nổi kia kìa!”
Ta ngạc nhiên với giọng điệu của thị, ngẫm nghĩ một chốc mới nhớ ra trước đây từng nghe nói Huệ Minh cưới vợ, kẻ sĩ trong kinh hay gọi đùa bà ấy là “Phật tẩu”, xem ra chính là vị phu nhân trước mặt đây!
Ta bèn chắp tay với thị: “Nương tử là ‘Phật tẩu’ ạ? Ban nãy không biết, thất kính thất kính.”
Thị khoát tay: “Ôi dào! Phật tẩu cái gì chứ! Toàn là mấy người đọc sách các cậu gọi trêu thôi, nói thật, tôi còn khuya mới muốn làm vợ tay hòa thượng rượu thịt kia! Sống với lão ấy, sớm muộn gì cũng bị lão chọc cho tức chết mất thôi!”
Nói thì nói vậy, song khi nhắc đến Huệ Minh, trong mắt thị ánh lên tia ấm áp, vẻ mặt ấy như đã gặp đâu đây, tựa dáng vẻ Nhược Trúc hờn Phùng Kinh vậy.
Ta cười đáp lại, không tiếp tục chủ đề này, chỉ vào một miếng thịt nướng đã chọn xong, nhờ thị cắt cho phần thịt nạc.
“Lạc quân muốn lấy thịt nạc, nhất định là do nương tử cậu dặn thế phải không?” Phật tẩu vừa cắt vừa hỏi.
Ta không nói thêm nhiều, chỉ gật đầu đáp phải.
Phật tẩu cười: “Lang quân săn sóc nương tử thế, hẳn là cô nhà xinh đẹp lắm?”
Ta mỉm cười, nhớ đến mắt mày công chúa, trong lòng ấm sực như tắm trong nắng xuân: “Phải ạ, nương tử tôi là người con gái đẹp nhất thế gian này.”
Từ Thiêu Chu Viện đi ra, ta đưa thịt lợn nướng cho Đặng đô tri rồi lập tức lên ngựa, đầu không ngoảnh lại phóng ra ngoài thành, phi băng băng làm nội thị Hoàng thành ty có dạo còn tưởng là ta muốn chạy trốn. Họ từng người thúc ngựa đuổi theo, mà ta cũng chẳng giải thích gì, một mạch ra roi phi nước đại, thẳng đến lúc chạy tới một gò núi ngoài thành mới ghìm cương đứng lại.
“Công chúa bây giờ…thế nào rồi?”
Câu hỏi ấy nảy ra trong đầu, ta bi thương ngoái đầu, cặp mắt ươn ướt đón lấy mưa bụi heo may tung bay khắp trời, nhìn cung khuyết thiên gia bị che phủ dưới mây khói màu mực đạm nơi xa, nói lời từ biệt cuối cùng với tòa thành trì đang giam nhốt người ta yêu này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook