Cô Thành Bế
-
Quyển 10 - Chương 8: Bão táp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bóng đêm đưa rượu, hương ấm ngọc êm, ta bị động tiếp thu thể nghiệm mới lạ này, bắt đầu thử đáp lại nàng trong cảm giác lưng chừng huyễn hoặc, rồi lại do dự, chung quy vẫn không quên sự thân mật nàng ban cho mình lúc này chẳng phải niềm vui sướng mình nên đón nhận.
Thế rồi nàng dừng lại, thoáng rụt người ra sau, trộm liếc nhìn ta, he hé ngậm cười.
Hoa đèn nhảy nhót nghe lách tách, vầng sáng lay động tràn lên mắt mày nàng như lăn tăn sóng gợn, nhuộm đỏ đôi má lúm nơi nàng. Nàng thẹn thùng cúi đầu, dáng vẻ muôn phần e lệ. “Xin lỗi…” Nàng khẽ nói, tựa như một đứa trẻ nghịch ngợm nhận sai với người bị quấy rầy: Thật sự rất xin lỗi.
Mấy chữ ít ỏi này như ngòi dẫn lửa đốt cháy pháo hoa đêm Nguyên Tiêu, khiến tất thảy giáo huấn về tôn ti lễ nghĩa, đạo đức luân lý tích trữ trong lòng ầm ầm nổ tung, một tay ta chợt ôm lấy eo nàng, tay còn lại đỡ lấy búi tóc đọa mã kế trĩu hờ trên mái đầu nàng, kéo nàng trở lại lòng mình, tiếp đó cúi đầu tập kích đôi môi anh đào nàng đã hôn ta. Tất cả hoàn thành chỉ trong một nháy mắt, đến nỗi tiếng hô kinh ngạc của nàng vì bị bất ngờ còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã chìm nghỉm giữa môi lưỡi đôi ta chạm nhau, hóa thành một âm tiết đọng trong cổ họng nàng.
Kinh ngạc mới đầu từ từ tiêu tan, nàng bắt đầu run rẩy trong lòng ta, nhưng hiển nhiên chẳng phải xuất phát từ sợ hãi. Tay trái nàng vẫn vòng lấy hông ta, tay phải bám vào đầu vai ta, nắm chặt lớp áo ta. Đôi ta chậm rãi nhắm mắt, cảm nhận tiết tấu rối loạn của trống ngực nhau, và sự triền miên lưu chuyển khắp miệng lưỡi.
Đọa mã kế
Mọi thứ chung quanh như loang màu thủy mặc, đôi ta chìm vào một không gian mơ hồ, trong tai văng vẳng tiếng ong ong mờ mịt, tựa như bị ù, đôi ta ôm nhau lượn vòng trong hồ nước xanh biếc, từng chút chìm xuống, song lại chẳng chạm được tới đáy, lực đẩy của nước đang nâng đôi ta trôi dạt về phía trước.
Ta và nàng cứ thế ôm siết lấy nhau, tựa như hai con cá chìm nước, cứu giúp lẫn nhau trong không gian chật chội khi đương cơn hoạn nạn, mượn không khí nơi nhau tránh cho mình khỏi ngạt thở.
“Hoài Cát…” Một hồi lâu sau, nàng mới gian nan thoát khỏi nụ hôn sâu này, vẫn tựa sát lòng ta, nhưng xấu hổ cụp mi, không dám nhìn ta, chỉ vùi đầu vào ngực ta, thở hổn hển nho nhỏ, gọi tên ta như nói mộng.
Ta ôm nàng, vừa điều chỉnh hơi thở, vừa nhỏ nhẹ đáp lời bên tai nàng: “Ta đây, ta ở đây.”
Nàng yên lòng mỉm cười, nhắm mắt nghỉ ngơi trong lòng ta, còn ta chăm chú nhìn xuyên qua song cửa, ánh trăng óng ánh phủ khắp mặt đất, ỷ vào hai phần men say, nhất thời quên đi mình đang trong hoàn cảnh nào, tựa như thực sự cảm thấy mình là một kẻ sĩ bình thường, còn nàng là thuyền quyên bầu bạn bên ta, trong lòng chỉ có lờ mờ niềm vui sướng: sương hoa ngập trời, ngoài sân hẳn đang trăng lồng khói mỏng, đêm thu sao đẹp tươi, có giai nhân bên người, khuya này chẳng phải tiếc nỗi quế đơn côi trăng ngọc lạnh lùng (*).
(*) Lấy ý từ bài từ “Trung Thu nguyệt” của Án Thù.
Ta nhoẻn cười nhìn chấn song trong ánh trăng vằng vặc, bụng nghĩ trong sân kể cũng đúng là có dăm ba cây quế thật, chốc nữa phải bảo Tiểu Bạch mở thêm vài khung cửa sổ ra, đón hương nguyệt quế thanh trong vào phòng.
Nhưng khoảnh khắc lơ đãng quay đầu lại đã khiến ta không khỏi giật mình – trên chấn song, ngoài vài bóng cây đong đưa còn hiện ra đường nét của một người, tóc vấn búi, hiển nhiên không phải Tiểu Bạch, mà thân hình cũng chẳng giống con gái trẻ trung như Gia Khánh Tử.
Ta lập tức buông công chúa ra, đứng vụt dậy, cao giọng hỏi: “Ai đang ngoài cửa?”
Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, rầm rầm mở rộng. Người nọ cất bước tiến vào, đứng vững trước mặt đôi ta, sắc mặt xanh mét, ánh mắt lạnh lẽo đâm thẳng vào con ngươi ta.
“Lương tiên sinh, chuyện tới nước này, cậu còn gì để nói nữa không?” Bà ta cao ngạo nhìn ta, giọng uy hiếp, vẻ mặt chẳng lấy gì làm kinh ngạc, ngược lại còn có phần hả hê sảng khoái vì phá vỡ được mê cục, như thể tất cả đều nằm trong dự liệu của bà ta, mà bản thân bà ta thì sau một khoảng thời gian đánh trận lâu dài, rốt cuộc cũng tìm được thứ vũ khí có thể cho đối phương một kích trí mạng.
Tại sao lại là bà ta? Dương phu nhân, mẫu thân phò mã. Ta đưa mắt nhìn ra ngoài, thấy có hai thị nữ của bà ta đứng trong sân, còn có hai gã gia đinh khác đứng bên cạnh cửa lớn, song song kẹp chặt Tiểu Bạch, tay bịt miệng nó. Ta chưa kịp suy nghĩ tỉ mỉ đã ngửi thấy mùi bão táp trong tình cảnh này.
Công chúa trông thấy Dương thị, thoạt tiên ngẩn người, chợt nổi cơn giận dữ: “Bà rình trộm ở đây?”
“Làm sao, không được nhìn à?” Dương thị cười khẩy, “Các người đã có gan gây ra bê bối bậc này mà còn sợ người khác nhìn ư?”
Công chúa đập bàn: “Láo xược! Bà nói năng bẩn thỉu gì đấy hả!”
“Tôi nói năng bẩn thỉu hay là các người làm chuyện bẩn thỉu?” Dương thị nhìn thẳng vào công chúa, ngang nhiên khiêu khích, “Công chúa có thể công khai với hạ nhân trong sân này rằng vừa rồi mình và Lương tiên sinh đã làm gì trong căn phòng này không?”
Công chúa tắt ngấm cơn giận, hai mắt ầng ậng, nhất thời không nói nên lời. Dương thị càng thêm khí thế, nguýt ta rồi quay đầu ra ngoài cửa sân gọi: “Nhị ca, mày ra đây cho mẹ!”
Bà ta đang gọi Lý Vĩ. Lý Vĩ là con thứ của quốc cữu, thế nên Dương thị thường gọi riêng hắn là “Nhị ca”.
Nghe ý bà ta, có vẻ như Lý Vĩ đang ở ngoài cửa sân. Quả nhiên, đợi chốc lát, chợt thấy một trận gió nổi lên cuốn bay lá rơi, Lý Vĩ chậm rãi dịch bước từ ngoài cửa vào, cũng chẳng biết trước đó là không dám theo mẹ vào rình trộm hay là đã trông thấy cảnh tượng giữa ta và công chúa nên mới vừa tránh đi thật xa. Nay, hắn cúi gằm mặt đi vào sân, cũng không tới gần vị trí chỗ chúng ta thêm nữa, mím chặt miệng, vẫn chẳng nhìn chúng ta, chẳng hay là do tức giận, cảm thấy nhục nhã hay là vì phải đối mặt với chuyện này quá đột ngột nên tạm thời không biết đứng về phía ai.
“Áp giải nó xuống, ngày mai mời quan gia trị tội.” Dương thị chỉ vào ta, ra lệnh cho Lý Vĩ.
Lý Vĩ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt quét qua ta một lượt, lại lướt sang công chúa. Mà công chúa thì đã hất cằm với hắn: “Anh dám?”
Thấy con trai lộ vẻ do dự trước lời uy hiếp của công chúa, Dương thị nổi đóa, lớn tiếng quát hắn: “Mày còn bần thần cái gì? Chờ người ta chụp mai rùa vào mặt mày làm biển hiệu à?”
Câu này nhất thời khơi dậy cảm xúc nơi Lý Vĩ, ngực hắn lên xuống rõ ràng, mặt cũng dần đỏ lên, quay lại nhìn gia đinh sau lưng rồi hất đầu về phía ta, ra hiệu họ xông lên bắt ta.
Không đợi gia đinh tiến tới, công chúa đã cao giọng quát: “Muốn chết thì qua đây!”
Đối mặt với nô bộc trong phủ, trước nay nàng vẫn nói một không hai, gia đinh lưỡng lự kiêng dè, chưa dám động thủ. Công chúa hầm hầm nhìn Dương thị, lại nói: “Bà dám động vào một sợi tóc của Hoài Cát, ta sẽ…”
“Cô sẽ vào cung mách với quan gia là bọn tôi ức hiếp cô, hạ dược cô?” Dương thị cất cao âm lượng, chặn họng công chúa, sau đó ngậm nụ cười lạnh lùng vĩnh viễn không chạm tới đáy mắt của mình, nói với công chúa, “Cô cho rằng quan gia sẽ cảm thấy ấy là tội lớn bằng trời? Kể từ khi gả cô vào nhà họ Lý chúng tôi, ngài chỉ mong hai người viên phòng thôi! Mẹ chồng dạy dỗ con dâu thì sai chỗ nào? Chờ đến lúc cô viên phòng với phò mã rồi ắt sẽ hiểu rõ nam nhân chân chính khác cái thứ khuyết tật này ở chỗ nào, ai đời đi chọn gà thiến không chọn gà trống bao giờ!”
Lời bà ta như một lưỡi dao sắc lẹm cứa vào lòng ta, ta có thể nghe thấy lòng mình rỉ máu. Ta không biết lúc này công chúa nghĩ gì cảm tưởng gì, chỉ thấy nàng trợn trừng hai mắt nhìn Dương thị, bàn tay đặt trên bàn đang co mạnh vào trong, móng tay vạch lên bàn những tiếng động rất nhỏ.
Trong nháy mắt, mây đen cuồn cuộn nuốt chửng trăng sáng cuối trời, gió thu nổi lên từng trận hòa lẫn mùi bùn đất, ánh trăng trong sân tối mịt hệt như tâm trạng ta thời khắc này, còn Dương thị thì vô cùng hài lòng thu vẻ mặt của ta vào mắt, ngay sau đó lại thúc giục Lý Vĩ: “Mau bảo chúng nó ra tay đi! Không quản giáo cái thứ vô pháp vô thiên này thì mèo hoạn chó thiến khắp cái nhà này cũng tót hết lên cây kêu xuân mất thôi…”
Sau, đáp lại bà ta không phải câu trả lời của Lý Vĩ mà là tiếng một món đồ sứ phóng vút tới đập trúng trán bà ta – “bốp”, có phần nặng nề. Vật bay kia rơi xuống, vụn nát đánh “choang”, lần này tiếng nghe trong lanh lảnh.
Đó là chén rượu công chúa ném ra.
Dương thị ăn trọn một cú, như choáng váng một nhịp ngắn, chưa kịp phản ứng lại, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm công chúa, mãi đến khi trên trán có máu chảy xuống, bà ta rờ tay xem, mới kêu “á” một tiếng, một tay bưng vết thương, một tay chỉ vào công chúa cả giận mắng: “Con đĩ nhà cô…”
Công chúa không nhiều lời nữa, xông thẳng tới trước mặt bà ta, tung quyền đấm lệch cằm bà ta, sau đó còn chưa hết giận, lại bên phải bên trái, cho Dương thị thêm hai ba cái bạt tai trong lúc bà ta hãy còn đang hoa mắt chóng mặt chân đứng không vững.
Hành động của nàng quá mức lanh lẹ, lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người, trong sát na ban đầu không ai có lấy một cử động khuyên can, sau nữa, ta tỉnh táo lại, lập tức chạy qua ngăn giữa công chúa và Dương thị, vừa bắt lại bàn tay công chúa còn đang vung, vừa lấy thân che chắn, cản Dương thị phản kích thay công chúa.
Công chúa không nghe ta khuyên giải, vận hết sức bình sinh giãy khỏi khống chế của ta, một lần nữa lao vào Dương thị, nhưng lần này, nàng lại đâm trúng người Lý Vĩ.
Lý Vĩ dang hai tay siết chặt lấy nàng, không cho nàng cơ hội tiếp cận Dương thị. Trong mắt hắn lúc này cũng lập lòe ánh lệ, tâm trạng kích động làm hắn hơi cà lăm, hỏi đi hỏi lại công chúa một câu hỏi: “Vì sao, nàng, nàng lại đánh, mẹ ta? Vì sao…”
Công chúa nào còn bụng dạ mà trả lời, chỉ liều mạng giãy giụa trong lòng hắn, giống như một con cá mắc cạn. Vùng vẫy hồi lâu không thoát được Lý Vĩ, công chúa giận dữ, bắt đầu vung vẩy hai tay đánh lên đầu lên mặt hắn.
Dương thị phẫn nộ công tâm, ngồi bệt dưới đất, nhổ mạnh một ngụm nước bọt dính máu, đối mặt với con trai, vỗ mặt đất vừa khóc vừa mắng: “Sao bà đây lại sinh ra thằng con khiếp nhược như mày, cưới phải một con vợ bảy điều thất xuất phạm hết cả bảy mà mày còn dung túng cho nó, để mặc nó với thằng gian phu đàn ông chẳng ra đàn ông leo lên đầu mày làm trời làm đất, mà mày rên cũng chẳng rên một tiếng, giờ thì hay lắm, đến mẹ mày nó cũng dám đánh… Chẳng biết bà đây tạo cái nghiệt gì… Sớm biết thế này thà rằng năm đó sinh một cục thịt lợn nướng cũng còn tốt hơn là sinh ra mày…”
Ba chữ “thịt lợn nướng” vừa ra khỏi miệng, công chúa đã lại giáng một bàn tay lên má trái Lý Vĩ, tiếng vang vô cùng, có thể thấy ra đòn rất nặng. Ánh mắt mọi người đều tập trung lên dấu tay hiện trên mặt Lý Vĩ. Lý Vĩ đờ đẫn nhìn công chúa, hốc mắt cũng dần hoe đỏ. Ngay trước khi công chúa bắt đầu một đợt công kích mới, hắn chợt vung tay phải lên, tát thẳng xuống mặt công chúa, cũng cho nàng một cái bạt tai vang dội.
Bóng đêm đưa rượu, hương ấm ngọc êm, ta bị động tiếp thu thể nghiệm mới lạ này, bắt đầu thử đáp lại nàng trong cảm giác lưng chừng huyễn hoặc, rồi lại do dự, chung quy vẫn không quên sự thân mật nàng ban cho mình lúc này chẳng phải niềm vui sướng mình nên đón nhận.
Thế rồi nàng dừng lại, thoáng rụt người ra sau, trộm liếc nhìn ta, he hé ngậm cười.
Hoa đèn nhảy nhót nghe lách tách, vầng sáng lay động tràn lên mắt mày nàng như lăn tăn sóng gợn, nhuộm đỏ đôi má lúm nơi nàng. Nàng thẹn thùng cúi đầu, dáng vẻ muôn phần e lệ. “Xin lỗi…” Nàng khẽ nói, tựa như một đứa trẻ nghịch ngợm nhận sai với người bị quấy rầy: Thật sự rất xin lỗi.
Mấy chữ ít ỏi này như ngòi dẫn lửa đốt cháy pháo hoa đêm Nguyên Tiêu, khiến tất thảy giáo huấn về tôn ti lễ nghĩa, đạo đức luân lý tích trữ trong lòng ầm ầm nổ tung, một tay ta chợt ôm lấy eo nàng, tay còn lại đỡ lấy búi tóc đọa mã kế trĩu hờ trên mái đầu nàng, kéo nàng trở lại lòng mình, tiếp đó cúi đầu tập kích đôi môi anh đào nàng đã hôn ta. Tất cả hoàn thành chỉ trong một nháy mắt, đến nỗi tiếng hô kinh ngạc của nàng vì bị bất ngờ còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã chìm nghỉm giữa môi lưỡi đôi ta chạm nhau, hóa thành một âm tiết đọng trong cổ họng nàng.
Kinh ngạc mới đầu từ từ tiêu tan, nàng bắt đầu run rẩy trong lòng ta, nhưng hiển nhiên chẳng phải xuất phát từ sợ hãi. Tay trái nàng vẫn vòng lấy hông ta, tay phải bám vào đầu vai ta, nắm chặt lớp áo ta. Đôi ta chậm rãi nhắm mắt, cảm nhận tiết tấu rối loạn của trống ngực nhau, và sự triền miên lưu chuyển khắp miệng lưỡi.
Đọa mã kế
Mọi thứ chung quanh như loang màu thủy mặc, đôi ta chìm vào một không gian mơ hồ, trong tai văng vẳng tiếng ong ong mờ mịt, tựa như bị ù, đôi ta ôm nhau lượn vòng trong hồ nước xanh biếc, từng chút chìm xuống, song lại chẳng chạm được tới đáy, lực đẩy của nước đang nâng đôi ta trôi dạt về phía trước.
Ta và nàng cứ thế ôm siết lấy nhau, tựa như hai con cá chìm nước, cứu giúp lẫn nhau trong không gian chật chội khi đương cơn hoạn nạn, mượn không khí nơi nhau tránh cho mình khỏi ngạt thở.
“Hoài Cát…” Một hồi lâu sau, nàng mới gian nan thoát khỏi nụ hôn sâu này, vẫn tựa sát lòng ta, nhưng xấu hổ cụp mi, không dám nhìn ta, chỉ vùi đầu vào ngực ta, thở hổn hển nho nhỏ, gọi tên ta như nói mộng.
Ta ôm nàng, vừa điều chỉnh hơi thở, vừa nhỏ nhẹ đáp lời bên tai nàng: “Ta đây, ta ở đây.”
Nàng yên lòng mỉm cười, nhắm mắt nghỉ ngơi trong lòng ta, còn ta chăm chú nhìn xuyên qua song cửa, ánh trăng óng ánh phủ khắp mặt đất, ỷ vào hai phần men say, nhất thời quên đi mình đang trong hoàn cảnh nào, tựa như thực sự cảm thấy mình là một kẻ sĩ bình thường, còn nàng là thuyền quyên bầu bạn bên ta, trong lòng chỉ có lờ mờ niềm vui sướng: sương hoa ngập trời, ngoài sân hẳn đang trăng lồng khói mỏng, đêm thu sao đẹp tươi, có giai nhân bên người, khuya này chẳng phải tiếc nỗi quế đơn côi trăng ngọc lạnh lùng (*).
(*) Lấy ý từ bài từ “Trung Thu nguyệt” của Án Thù.
Ta nhoẻn cười nhìn chấn song trong ánh trăng vằng vặc, bụng nghĩ trong sân kể cũng đúng là có dăm ba cây quế thật, chốc nữa phải bảo Tiểu Bạch mở thêm vài khung cửa sổ ra, đón hương nguyệt quế thanh trong vào phòng.
Nhưng khoảnh khắc lơ đãng quay đầu lại đã khiến ta không khỏi giật mình – trên chấn song, ngoài vài bóng cây đong đưa còn hiện ra đường nét của một người, tóc vấn búi, hiển nhiên không phải Tiểu Bạch, mà thân hình cũng chẳng giống con gái trẻ trung như Gia Khánh Tử.
Ta lập tức buông công chúa ra, đứng vụt dậy, cao giọng hỏi: “Ai đang ngoài cửa?”
Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, rầm rầm mở rộng. Người nọ cất bước tiến vào, đứng vững trước mặt đôi ta, sắc mặt xanh mét, ánh mắt lạnh lẽo đâm thẳng vào con ngươi ta.
“Lương tiên sinh, chuyện tới nước này, cậu còn gì để nói nữa không?” Bà ta cao ngạo nhìn ta, giọng uy hiếp, vẻ mặt chẳng lấy gì làm kinh ngạc, ngược lại còn có phần hả hê sảng khoái vì phá vỡ được mê cục, như thể tất cả đều nằm trong dự liệu của bà ta, mà bản thân bà ta thì sau một khoảng thời gian đánh trận lâu dài, rốt cuộc cũng tìm được thứ vũ khí có thể cho đối phương một kích trí mạng.
Tại sao lại là bà ta? Dương phu nhân, mẫu thân phò mã. Ta đưa mắt nhìn ra ngoài, thấy có hai thị nữ của bà ta đứng trong sân, còn có hai gã gia đinh khác đứng bên cạnh cửa lớn, song song kẹp chặt Tiểu Bạch, tay bịt miệng nó. Ta chưa kịp suy nghĩ tỉ mỉ đã ngửi thấy mùi bão táp trong tình cảnh này.
Công chúa trông thấy Dương thị, thoạt tiên ngẩn người, chợt nổi cơn giận dữ: “Bà rình trộm ở đây?”
“Làm sao, không được nhìn à?” Dương thị cười khẩy, “Các người đã có gan gây ra bê bối bậc này mà còn sợ người khác nhìn ư?”
Công chúa đập bàn: “Láo xược! Bà nói năng bẩn thỉu gì đấy hả!”
“Tôi nói năng bẩn thỉu hay là các người làm chuyện bẩn thỉu?” Dương thị nhìn thẳng vào công chúa, ngang nhiên khiêu khích, “Công chúa có thể công khai với hạ nhân trong sân này rằng vừa rồi mình và Lương tiên sinh đã làm gì trong căn phòng này không?”
Công chúa tắt ngấm cơn giận, hai mắt ầng ậng, nhất thời không nói nên lời. Dương thị càng thêm khí thế, nguýt ta rồi quay đầu ra ngoài cửa sân gọi: “Nhị ca, mày ra đây cho mẹ!”
Bà ta đang gọi Lý Vĩ. Lý Vĩ là con thứ của quốc cữu, thế nên Dương thị thường gọi riêng hắn là “Nhị ca”.
Nghe ý bà ta, có vẻ như Lý Vĩ đang ở ngoài cửa sân. Quả nhiên, đợi chốc lát, chợt thấy một trận gió nổi lên cuốn bay lá rơi, Lý Vĩ chậm rãi dịch bước từ ngoài cửa vào, cũng chẳng biết trước đó là không dám theo mẹ vào rình trộm hay là đã trông thấy cảnh tượng giữa ta và công chúa nên mới vừa tránh đi thật xa. Nay, hắn cúi gằm mặt đi vào sân, cũng không tới gần vị trí chỗ chúng ta thêm nữa, mím chặt miệng, vẫn chẳng nhìn chúng ta, chẳng hay là do tức giận, cảm thấy nhục nhã hay là vì phải đối mặt với chuyện này quá đột ngột nên tạm thời không biết đứng về phía ai.
“Áp giải nó xuống, ngày mai mời quan gia trị tội.” Dương thị chỉ vào ta, ra lệnh cho Lý Vĩ.
Lý Vĩ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt quét qua ta một lượt, lại lướt sang công chúa. Mà công chúa thì đã hất cằm với hắn: “Anh dám?”
Thấy con trai lộ vẻ do dự trước lời uy hiếp của công chúa, Dương thị nổi đóa, lớn tiếng quát hắn: “Mày còn bần thần cái gì? Chờ người ta chụp mai rùa vào mặt mày làm biển hiệu à?”
Câu này nhất thời khơi dậy cảm xúc nơi Lý Vĩ, ngực hắn lên xuống rõ ràng, mặt cũng dần đỏ lên, quay lại nhìn gia đinh sau lưng rồi hất đầu về phía ta, ra hiệu họ xông lên bắt ta.
Không đợi gia đinh tiến tới, công chúa đã cao giọng quát: “Muốn chết thì qua đây!”
Đối mặt với nô bộc trong phủ, trước nay nàng vẫn nói một không hai, gia đinh lưỡng lự kiêng dè, chưa dám động thủ. Công chúa hầm hầm nhìn Dương thị, lại nói: “Bà dám động vào một sợi tóc của Hoài Cát, ta sẽ…”
“Cô sẽ vào cung mách với quan gia là bọn tôi ức hiếp cô, hạ dược cô?” Dương thị cất cao âm lượng, chặn họng công chúa, sau đó ngậm nụ cười lạnh lùng vĩnh viễn không chạm tới đáy mắt của mình, nói với công chúa, “Cô cho rằng quan gia sẽ cảm thấy ấy là tội lớn bằng trời? Kể từ khi gả cô vào nhà họ Lý chúng tôi, ngài chỉ mong hai người viên phòng thôi! Mẹ chồng dạy dỗ con dâu thì sai chỗ nào? Chờ đến lúc cô viên phòng với phò mã rồi ắt sẽ hiểu rõ nam nhân chân chính khác cái thứ khuyết tật này ở chỗ nào, ai đời đi chọn gà thiến không chọn gà trống bao giờ!”
Lời bà ta như một lưỡi dao sắc lẹm cứa vào lòng ta, ta có thể nghe thấy lòng mình rỉ máu. Ta không biết lúc này công chúa nghĩ gì cảm tưởng gì, chỉ thấy nàng trợn trừng hai mắt nhìn Dương thị, bàn tay đặt trên bàn đang co mạnh vào trong, móng tay vạch lên bàn những tiếng động rất nhỏ.
Trong nháy mắt, mây đen cuồn cuộn nuốt chửng trăng sáng cuối trời, gió thu nổi lên từng trận hòa lẫn mùi bùn đất, ánh trăng trong sân tối mịt hệt như tâm trạng ta thời khắc này, còn Dương thị thì vô cùng hài lòng thu vẻ mặt của ta vào mắt, ngay sau đó lại thúc giục Lý Vĩ: “Mau bảo chúng nó ra tay đi! Không quản giáo cái thứ vô pháp vô thiên này thì mèo hoạn chó thiến khắp cái nhà này cũng tót hết lên cây kêu xuân mất thôi…”
Sau, đáp lại bà ta không phải câu trả lời của Lý Vĩ mà là tiếng một món đồ sứ phóng vút tới đập trúng trán bà ta – “bốp”, có phần nặng nề. Vật bay kia rơi xuống, vụn nát đánh “choang”, lần này tiếng nghe trong lanh lảnh.
Đó là chén rượu công chúa ném ra.
Dương thị ăn trọn một cú, như choáng váng một nhịp ngắn, chưa kịp phản ứng lại, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm công chúa, mãi đến khi trên trán có máu chảy xuống, bà ta rờ tay xem, mới kêu “á” một tiếng, một tay bưng vết thương, một tay chỉ vào công chúa cả giận mắng: “Con đĩ nhà cô…”
Công chúa không nhiều lời nữa, xông thẳng tới trước mặt bà ta, tung quyền đấm lệch cằm bà ta, sau đó còn chưa hết giận, lại bên phải bên trái, cho Dương thị thêm hai ba cái bạt tai trong lúc bà ta hãy còn đang hoa mắt chóng mặt chân đứng không vững.
Hành động của nàng quá mức lanh lẹ, lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người, trong sát na ban đầu không ai có lấy một cử động khuyên can, sau nữa, ta tỉnh táo lại, lập tức chạy qua ngăn giữa công chúa và Dương thị, vừa bắt lại bàn tay công chúa còn đang vung, vừa lấy thân che chắn, cản Dương thị phản kích thay công chúa.
Công chúa không nghe ta khuyên giải, vận hết sức bình sinh giãy khỏi khống chế của ta, một lần nữa lao vào Dương thị, nhưng lần này, nàng lại đâm trúng người Lý Vĩ.
Lý Vĩ dang hai tay siết chặt lấy nàng, không cho nàng cơ hội tiếp cận Dương thị. Trong mắt hắn lúc này cũng lập lòe ánh lệ, tâm trạng kích động làm hắn hơi cà lăm, hỏi đi hỏi lại công chúa một câu hỏi: “Vì sao, nàng, nàng lại đánh, mẹ ta? Vì sao…”
Công chúa nào còn bụng dạ mà trả lời, chỉ liều mạng giãy giụa trong lòng hắn, giống như một con cá mắc cạn. Vùng vẫy hồi lâu không thoát được Lý Vĩ, công chúa giận dữ, bắt đầu vung vẩy hai tay đánh lên đầu lên mặt hắn.
Dương thị phẫn nộ công tâm, ngồi bệt dưới đất, nhổ mạnh một ngụm nước bọt dính máu, đối mặt với con trai, vỗ mặt đất vừa khóc vừa mắng: “Sao bà đây lại sinh ra thằng con khiếp nhược như mày, cưới phải một con vợ bảy điều thất xuất phạm hết cả bảy mà mày còn dung túng cho nó, để mặc nó với thằng gian phu đàn ông chẳng ra đàn ông leo lên đầu mày làm trời làm đất, mà mày rên cũng chẳng rên một tiếng, giờ thì hay lắm, đến mẹ mày nó cũng dám đánh… Chẳng biết bà đây tạo cái nghiệt gì… Sớm biết thế này thà rằng năm đó sinh một cục thịt lợn nướng cũng còn tốt hơn là sinh ra mày…”
Ba chữ “thịt lợn nướng” vừa ra khỏi miệng, công chúa đã lại giáng một bàn tay lên má trái Lý Vĩ, tiếng vang vô cùng, có thể thấy ra đòn rất nặng. Ánh mắt mọi người đều tập trung lên dấu tay hiện trên mặt Lý Vĩ. Lý Vĩ đờ đẫn nhìn công chúa, hốc mắt cũng dần hoe đỏ. Ngay trước khi công chúa bắt đầu một đợt công kích mới, hắn chợt vung tay phải lên, tát thẳng xuống mặt công chúa, cũng cho nàng một cái bạt tai vang dội.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook