Cô Thành Bế
-
Quyển 10 - Chương 10: Tử đằng
Trong Phúc Ninh Điện, công chúa vừa định hạ bái kim thượng đã kéo lại, vừa săn sóc vừa sầu lo, ngài không ngớt truy vấn công chúa đã xảy ra chuyện gì. Công chúa chỉ một mực khóc lóc thảm thiết. Không lâu sau hoàng hậu và Miêu hiền phi cũng lần lượt chạy tới, ôm nàng hết lời vỗ về, bấy giờ công chúa mới thút thít kể lại, bắt đầu từ lần đầu tiên nàng chịu tủi sau khi hạ giáng, thẳng đến việc Dương thị hạ dược và nhục mạ đôi ta đêm nay. Đương nhiên nàng không thuật toàn bộ mà lược bỏ bớt chi tiết về hai ta, khúc đối ẩm cũng chỉ nói qua loa là sau khi bị mẹ con phò mã ức hiếp thì cùng ta “uống một chén rượu, nói dăm ba lời”, Dương thị rình trộm rồi tùy tiện xỉ vả, gây hấn ẩu đả, Lý Vĩ nghe tin đi qua cũng tương trợ mẫu thân đánh nàng.
Thế nên Miêu hiền phi nghe xong lập tức nổi giận, tiếp lời con gái, không che giấu oán hận tích tụ suốt nhiều năm nay vì mối hôn sự này nữa, vừa gạt lệ vừa oán thán: “Thiếp có mỗi một đứa con gái, mảnh mai yêu kiều, cao quý muôn phần, đang yên đang lành, cân nhắc bao nhiêu ngày, cuối cùng tài tuấn chẳng chọn lại cứ nhất định phải gả nó vào nhà họ Lý cho vẻ vang nhà họ, họ không phụng dưỡng tử tế thì thôi, sao phải đem lắm thủ đoạn xấu xa như vậy ra giày vò nó? Lại còn hạ dược, cái ngón tú bà đối phó với chim non ấy cũng mệt quốc cữu phu nhân xuống tay được cho! Chẳng biết năm ấy nhà bà ta mở tiệm vàng mã hay nhà thổ nữa.”
Lúc bà nói lời này, mặt quay về phía hoàng hậu, song ắt hẳn chủ yếu là nói cho kim thượng nghe. Kim thượng vốn rất kỵ người khác nhắc đến chuyện khi xưa nhà họ Lý in vàng mã mưu sinh, nhưng đại khái lúc này cũng cảm thấy việc làm của Dương thị quá đáng nên không tỏ vẻ bất mãn gì với Miêu hiền phi, chỉ cúi đầu nhíu mày, chốc chốc lại thở dài.
“Cả Lý Vĩ nữa, nom cái mặt vừa xấu vừa ngốc, nhân vật như cái thằng đần thế nếu chẳng phải nhờ quan gia khai ân ban phúc thì có tu mười tám kiếp cũng đừng hòng rờ đến gấu váy công chúa. Bây giờ nương cậy công chúa nhảy được vào cửa rồng, lên làm phò mã đô úy rồi, lại dám trưng cái mặt cáu kỉnh ra cho công chúa xem, không muốn ngủ chung phòng với nó là nó lập tức vừa đánh vừa mắng công chúa, coi công chúa là thị tỳ hay vũ kỹ ca cơ đó hả?”Miêu hiền phi nhiếc móc Lý Vĩ, bản thân cũng giận đến xót hết cả lòng, giọng dần chuyển thành nghẹn ngào, cuối cùng dứt khoát dang tay ôm chặt công chúa khóc lóc, “Ôi con ta, mấy năm nay chẳng biết con đã phải trải qua cuộc sống thế nào ở phủ công chúa, thật khó cho con phải lẳng lặng chịu đựng bấy lâu, nhất định là không muốn khiến cha con lo lắng đây mà…”
Công chúa nghe vậy cũng khóc rưng rức, ôm mẫu thân sướt mướt đau khổ. Kim thượng không biết phải làm sao, nghe Miêu hiền phi nói vậy lại hơi xấu hổ, lúng túng gắng khuyên bảo: “Hay là có hiểu lầm gì trong đây, phò mã cũng không đến mức ấy…”
“Hiểu lầm cái gì?” Miêu hiền phi mải xót con gái, cũng chẳng đếm xỉa đến giữ nghiêm thân phận tôn ti như thường ngày nữa, tức khắc xoay nghiêng mặt con cho kim thượng xem, trách móc, “Dấu tay trên mặt nó còn rành rành đây này, còn có thể có hiểu lầm gì?”
Tất nhiên là bà đang cường điệu việc này lên, trên mặt công chúa bây giờ chỉ hơi hồng hồng, đâu còn nhìn ra được dấu tay. Nhưng kim thượng cũng không phản bác, một mực trầm mặc, âu sầu nhìn chăm chăm công chúa đang khóc nức trong lòng mẹ, chầm chậm vươn tay như muốn an ủi nàng, song lại do dự rụt về, chống trên đầu gối, thở dài não nề.
Vào lúc này, hoàng hậu lẳng lặng đứng dậy, đánh mắt về phía ta ra hiệu ta theo bà ra ngoài.
Ta theo bà tới nhà hông mé tây đại điện, bà xua người hầu lui xuống rồi hỏi ta: “Công chúa nói uống rượu trò chuyện cùng ngươi bị quốc cữu phu nhân rình trộm. Thế hai đứa đã nói gì với nhau? Ngoài uống rượu ra, còn có hành động gì khác không?”
Ta lặng thinh hồi lâu, mãi sau mới đáp: “Không có gì khác, chỉ chong nến đón gió, ôn lại chuyện cũ thôi ạ.”
“Ôn lại chuyện cũ?” Hoàng hậu nhíu mày, tỏ vẻ hoài nghi sâu sắc, “Chỉ có vậy thôi? Trước đây quốc cữu phu nhân cũng chẳng phải chưa từng thấy hai đứa bên nhau, sao lần này lại tức giận đến độ buông lời nhục mạ như vậy, nhất định là đã nhìn thấy cảnh tượng không bình thường.”
Ta xưa nay không quen nói dối, huống hồ là trước mặt hoàng hậu. Bởi vậy nên việc có thể làm lúc này cũng chỉ còn giữ im lặng.
Bà dùng ánh mắt bình tĩnh quan sát ta, một lần nữa khiến ta cảm thấy mình không chốn lánh thân.
« Hai đứa…có cử chỉ thân mật?” Bà hỏi dò.
Ta cúi đầu, hai má nóng rực.
Hoàng hậu phất vụt tay áo, cả giận: “Ngay từ đầu ta đã nhắc nhở ngươi rồi, bảo ngươi đừng quá mức gần gũi công chúa, ngươi lại bỏ hết toàn bộ ra ngoài tai?”
Ta quỳ xuống, lấy tư thế kính cẩn bày tỏ mình cam chịu tất cả khiển trách và nghiêm phạt, song vẫn không nói một lời.
Hoàng hậu nhìn lư hương lò Việt năm chân hoa văn mây tía bên cạnh, nói: “Tình chủ tớ của hai đứa như một miếng đàn hương, đặt trên miếng đệm trong lư hương, có thể tỏa khói nồng nàn, cả ngày không dứt. Nhưng nếu hai đứa giống trẻ con nghịch lửa, nhất định muốn lấy nó ra làm củi đốt thì chẳng những phung phí của trời mà còn dễ dàng dẫn tới lửa mạnh cắn người, đốt tới thân mình!”
“Hiện giờ biết sai đã muộn rồi.” Hoàng hậu than thở, “Công chúa hành động theo cảm tính, muốn làm cái gì là làm cái đó, không biết nhìn trước ngó sau. Nhưng ngươi trước nay vẫn là đứa hiểu chuyện, hành xử cẩn trọng, biết chừng biết mực cơ mà! Chuyện đêm nay chắc chắn là do công chúa dưới tâm trạng tích tụ đã chủ động thân cận ngươi, nhưng vì sao ngươi không lùi bước lảng tránh, để nên nông nỗi này?”
Giọng bà nói chuyện với ta lúc này cũng không hàm chứa quá nhiều giận dữ mà có phần bất đắc dĩ hận sắt không thành thép, giống như ta thật sự là đứa bé mắc lỗi của bà. Ta trầm ngâm đôi lát, cuối cùng quyết định trải lòng với bà: “Nương nương, công chúa không giống người. Nương nương là cây hoa gạo vòi vọi thanh tú, có thể sinh trưởng độc lập, vươn cành nở những đóa hoa xinh đẹp. Còn công chúa thì lại là một cây tử đằng, dây leo mảnh mai xoắn bện, không thể tự mình sống sót, cần liền cành cùng cây khác, để hoa đơm chùm nơi đầu cành cây cao bóng cả. Khi nàng không tìm được cây cao bóng cả mà nàng cho rằng mình có thể nương tựa sống nhờ, bèn tạm thời coi thần là giàn giá bám víu mà leo lên… Thần biết như vậy không thích hợp, nhưng thật sự không có dũng khí cự tuyệt nàng leo trèo.”
Hoàng hậu buông tiếng thở dài, nhìn ta vô cùng cảm khái: “Thế nhưng, Hoài Cát, nó là tử đằng, song ngươi nào có phải cây cao bóng cả, vốn chẳng chịu được nó leo trèo… Lòng ngươi sáng trong không màng danh lợi, nếu lấy cây cỏ để ví von thì hẳn phải là những thực vật thân thảo như đỗ nhược hay cỏ huyên mới đúng chứ? Mọc nơi khe rãnh bên bờ nước, ngâm gió uống sương, thanh tịnh vô vi. Chỉ lo giữ mình như vậy là tốt rồi, dây dưa vướng mắc với tử đằng chẳng những không có ích gì cho nó mà còn gây nguy hiểm tới tính mạng mình.”
Ta suy ngẫm chốc lát, trịnh trọng bái lạy bà rồi nói: “Thần hiểu lời hoàng hậu dạy dỗ. Nhưng thần vẫn vui lòng từ bỏ ngàn vạn ngày tháng một mình đối mặt với xuân xa nước chảy ấy để đổi lấy một ngày cho nàng tựa vào khi bất lực.”
Cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của bà, ta gượng nhếch khóe miệng: “Thực ra, nguyện vọng của thần cũng là được làm một cội cây cao bóng cả.”
Sáng sớm hôm sau, sau khi cửa cung mở rộng, Lý Vĩ vào cung, trút bỏ quan phục, đi chân trần bái lạy trước Phúc Ninh Điện, thỉnh tội với kim thượng. Khi ấy công chúa đã theo mẫu thân trở lại Nghi Phượng Các, mà kim thượng thì sắp phải lên triều, bèn giục hắn bình thân, nói việc này để sau hẵng bàn, song Lý Vĩ vẫn hoảng hốt quỳ riệt không chịu đứng lên, cúi đầu lặp đi lặp lại mình hầu chủ không chu toàn, tội không thể chối, xin kim thượng trách phạt. Sau cùng, kim thượng nổi cáu, nói thẳng với hắn: “Ngươi mau đứng lên, bằng không để mọi người vây xem, chuyện nhà của ngươi và công chúa sẽ ầm ĩ từ triều đình đến dân gian đều biết, tới lúc đó sẽ chẳng còn chỉ là chuyện giữa hai người các ngươi nữa thôi đâu.”
Bấy giờ Lý Vĩ mới đứng dậy, đợi kim thượng lên triều rồi, lại tới trước gác Miêu hiền phi, muốn thỉnh tội với công chúa.
Tình hình trước đó của Lý Vĩ ở Phúc Ninh Điện đã có nội thần bẩm báo với Miêu hiền phi, nghe nói hắn qua đây, công chúa giận dữ không gặp, cũng không cho mẫu thân triệu kiến hắn, thế nên Miêu hiền phi không gọi hắn vào gác. Lý Vĩ đứng trơ ngoài gác một hồi thì có nội thị bên gác hoàng hậu tới, mời hắn sang Nhu Nghi Điện gặp hoàng hậu.
Sau đó, Lương đô giám và Hàn thị dẫn bọn thị nữ nội thần Gia Khánh Tử, Bạch Mậu Tiên ở phủ công chúa lần lượt chạy tới, vội vã bái kiến công chúa rồi cũng bị triệu hết vào Nhu Nghi Điện, tiếp nhận hoàng hậu hỏi thăm.
Đến gần trưa, kim thượng trở về hậu cung, cũng đi thẳng tới Nhu Nghi Điện, lại cho gọi Miêu hiền phi đến.
Chuyến này Miêu hiền phi đi rất lâu, công chúa chờ có phần sốt ruột, bất an hỏi ta: “Lý Vĩ sẽ không nói nhăng cuội gì với cha mẹ ta đâu chứ?”
Ta mỉm cười lắc đầu với nàng cho nàng yên tâm, song lại lén dự đoán tương lai của đôi ta sau này, tự mình cũng thấy tiền đồ mịt mờ, tăm tối không một tia sáng như khói tỏa lầu cao.
Quá nửa Lý Vĩ sẽ không chủ động đề cập đến chuyện giữa ta và công chúa trước mặt đế hậu, nhưng hoàng hậu đã phát hiện ra, tất sẽ bí mật truy vấn đám người Lương đô giám và Hàn thị, tiền căn hậu quả ắt chẳng gạt được bà. Hiện giờ có khả năng kim thượng cũng đã biết chuyện rồi, vậy ta và công chúa chỉ sợ rất khó tìm lại được trạng thái an bình trước kia.
Sau, Miêu hiền phi quay về gác trước, thần sắc quả nhiên nặng nề hơn rất nhiều. Bà bình lui người hầu rồi hạ giọng hỏi ta và công chúa có phải đã có cử chỉ gì không thỏa đáng không. Ta ngậm miệng không đáp, công chúa đương nhiên hiểu ý bà, lập tức phủ nhận kịch liệt, không chịu nghe mẫu thân nói nhiều thêm một câu về việc này. Miêu hiền phi hết cách, chỉ đành nói: “Hiện giờ ta cũng chẳng muốn truy cứu tiếp, chỉ mong việc này có thể sớm lắng xuống, đừng ầm ĩ lên. Bất kể giữa hai đứa thế nào, ai hỏi cũng phải chắc chắn thống nhất cách nói, chớ để lộ bất kỳ tiếng gió gì ra, để người ta bắt được nhược điểm.”
Lát sau, cận thị bên người hoàng đế cũng qua đây, tuyên triệu ta vào Phúc Ninh Điện diện thánh. Ta đang định lĩnh mệnh thì công chúa kéo lại, nói với cận thị: “Ngươi đi nói với quan gia, công chúa có việc cần Hoài Cát làm, không cho huynh ấy rời đi. Quan gia muốn hỏi thì xin qua đây hỏi công chúa cũng tương đương.”
Cận thị sửng sốt, song vẫn ưng thuận, rời khỏi Nghi Phượng Các về phục mệnh với kim thượng. Y vừa ra khỏi cửa, Miêu hiền phi lập tức trách công chúa tùy hứng, dám công nhiên cãi lệnh kim thượng. Công chúa bướng bỉnh lắc đầu, nói: “Con không thể để Hoài Cát đi. Nếu chỉ có một mình huynh ấy đi gặp cha thì ai mà biết được cha sẽ trách phạt huynh ấy như thế nào.”
Buổi chiều, kim thượng đích thân đến Nghi Phượng Các, tán gẫu với mẹ con Miêu hiền phi vài chuyện vặt vãnh, khuyên công chúa tha thứ cho phò mã, ngày sau phu thê chung sống phải hòa thuận với nhau, vân vân, thái độ với ta không có khác biệt gì quá lớn, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua ta có hơi nghiêm nghị. Đến cuối, ngài đứng dậy trở về tẩm điện, lại làm như lơ đãng bảo ta: “Hoài Cát, trong điện ta có vài bức họa tuyệt phẩm, ngươi theo ta qua lấy về cho công chúa xem.”
Ta đáp lời, chuẩn bị theo ngài ra cửa, công chúa lập tức tiến lên, nói với kim thượng: “Cha muốn ban thư họa cho con gái thì cứ sai bừa một tiểu hoàng môn đưa sang là được, hà tất phải đòi Hoài Cát qua lấy?”
Nàng lúc này cảnh giác dị thường, hệt như một con nhím, bất kỳ chuyện gì liên quan đến ta đều có thể khiến nàng trong nháy mắt dựng hết gai nhọn quanh thân lên. Kim thượng trông ánh mắt phòng bị của nàng, rất không thoải mái, nhịn không được trách: “Không sai, đúng là cha muốn gọi Hoài Cát qua hỏi mấy câu đấy. Con khẩn trương như thế, phòng bị như thế, để người khác thấy còn ra thể thống gì!”
Công chúa dời bước chắn trước ta, nhìn chằm chằm phụ thân, trấn tĩnh trả lời: “Con không cần thể thống, con chỉ cần Hoài Cát bình an. Nếu các người nhận định lỗi tại bọn con, nhất định sẽ bắt huynh ấy gánh chịu tất cả trừng phạt. Hoài Cát chẳng có gì cả, nếu không phải bên con thì còn ai tới bảo vệ huynh ấy đây?”
Câu này khiến kim thượng lặng im hồi lâu, chẳng biết là bực bội, cảm khái hay liên tưởng tới điều gì, trong mắt ngài dần dâng lên ánh nước loang loáng. Cuối cùng, ngài buồn bã rời đi, trước khi đi bỏ lại một câu: “Hi vọng việc này sẽ không bị ngôn quan để ý… Hai đứa tự cầu phúc đi.”
Nhưng sang hôm sau, ta lại ý thức được rằng nguyện vọng này của ngài đã định trước là không thể thành thực.
Sáng sớm, Đặng đô tri đưa tới một tờ triều báo, tại vị trí nổi bật nhất trên tờ báo phát hành khắp chư ty triều đình và dân gian này chình ình dòng chữ: Duyện quốc công chúa nửa đêm gõ cửa hoàng thành, sứ thần gác cổng lập tức thông tri bẩm tấu, mở cửa nghênh đón, vào thẳng trong cung.
Không biết mọi người có đọc lại chương cũ trong lúc chờ chương mới không nhưng tớ hay sửa lại từ ngữ câu cú cách dịch rồi bổ sung chú giải lắm á, nếu có chi tiết nào đọc ở chương sau thấy quen quen mà dùng từ lại lạ lạ thì làm phiền dò lại lần đầu nó xuất hiện xem chú thích để hiểu cho kĩ nha:(((( Thực ra cũng không ảnh hưởng nhiều đâu mà cứ nhắc thế cho đủ trách nhiệm.
Thế nên Miêu hiền phi nghe xong lập tức nổi giận, tiếp lời con gái, không che giấu oán hận tích tụ suốt nhiều năm nay vì mối hôn sự này nữa, vừa gạt lệ vừa oán thán: “Thiếp có mỗi một đứa con gái, mảnh mai yêu kiều, cao quý muôn phần, đang yên đang lành, cân nhắc bao nhiêu ngày, cuối cùng tài tuấn chẳng chọn lại cứ nhất định phải gả nó vào nhà họ Lý cho vẻ vang nhà họ, họ không phụng dưỡng tử tế thì thôi, sao phải đem lắm thủ đoạn xấu xa như vậy ra giày vò nó? Lại còn hạ dược, cái ngón tú bà đối phó với chim non ấy cũng mệt quốc cữu phu nhân xuống tay được cho! Chẳng biết năm ấy nhà bà ta mở tiệm vàng mã hay nhà thổ nữa.”
Lúc bà nói lời này, mặt quay về phía hoàng hậu, song ắt hẳn chủ yếu là nói cho kim thượng nghe. Kim thượng vốn rất kỵ người khác nhắc đến chuyện khi xưa nhà họ Lý in vàng mã mưu sinh, nhưng đại khái lúc này cũng cảm thấy việc làm của Dương thị quá đáng nên không tỏ vẻ bất mãn gì với Miêu hiền phi, chỉ cúi đầu nhíu mày, chốc chốc lại thở dài.
“Cả Lý Vĩ nữa, nom cái mặt vừa xấu vừa ngốc, nhân vật như cái thằng đần thế nếu chẳng phải nhờ quan gia khai ân ban phúc thì có tu mười tám kiếp cũng đừng hòng rờ đến gấu váy công chúa. Bây giờ nương cậy công chúa nhảy được vào cửa rồng, lên làm phò mã đô úy rồi, lại dám trưng cái mặt cáu kỉnh ra cho công chúa xem, không muốn ngủ chung phòng với nó là nó lập tức vừa đánh vừa mắng công chúa, coi công chúa là thị tỳ hay vũ kỹ ca cơ đó hả?”Miêu hiền phi nhiếc móc Lý Vĩ, bản thân cũng giận đến xót hết cả lòng, giọng dần chuyển thành nghẹn ngào, cuối cùng dứt khoát dang tay ôm chặt công chúa khóc lóc, “Ôi con ta, mấy năm nay chẳng biết con đã phải trải qua cuộc sống thế nào ở phủ công chúa, thật khó cho con phải lẳng lặng chịu đựng bấy lâu, nhất định là không muốn khiến cha con lo lắng đây mà…”
Công chúa nghe vậy cũng khóc rưng rức, ôm mẫu thân sướt mướt đau khổ. Kim thượng không biết phải làm sao, nghe Miêu hiền phi nói vậy lại hơi xấu hổ, lúng túng gắng khuyên bảo: “Hay là có hiểu lầm gì trong đây, phò mã cũng không đến mức ấy…”
“Hiểu lầm cái gì?” Miêu hiền phi mải xót con gái, cũng chẳng đếm xỉa đến giữ nghiêm thân phận tôn ti như thường ngày nữa, tức khắc xoay nghiêng mặt con cho kim thượng xem, trách móc, “Dấu tay trên mặt nó còn rành rành đây này, còn có thể có hiểu lầm gì?”
Tất nhiên là bà đang cường điệu việc này lên, trên mặt công chúa bây giờ chỉ hơi hồng hồng, đâu còn nhìn ra được dấu tay. Nhưng kim thượng cũng không phản bác, một mực trầm mặc, âu sầu nhìn chăm chăm công chúa đang khóc nức trong lòng mẹ, chầm chậm vươn tay như muốn an ủi nàng, song lại do dự rụt về, chống trên đầu gối, thở dài não nề.
Vào lúc này, hoàng hậu lẳng lặng đứng dậy, đánh mắt về phía ta ra hiệu ta theo bà ra ngoài.
Ta theo bà tới nhà hông mé tây đại điện, bà xua người hầu lui xuống rồi hỏi ta: “Công chúa nói uống rượu trò chuyện cùng ngươi bị quốc cữu phu nhân rình trộm. Thế hai đứa đã nói gì với nhau? Ngoài uống rượu ra, còn có hành động gì khác không?”
Ta lặng thinh hồi lâu, mãi sau mới đáp: “Không có gì khác, chỉ chong nến đón gió, ôn lại chuyện cũ thôi ạ.”
“Ôn lại chuyện cũ?” Hoàng hậu nhíu mày, tỏ vẻ hoài nghi sâu sắc, “Chỉ có vậy thôi? Trước đây quốc cữu phu nhân cũng chẳng phải chưa từng thấy hai đứa bên nhau, sao lần này lại tức giận đến độ buông lời nhục mạ như vậy, nhất định là đã nhìn thấy cảnh tượng không bình thường.”
Ta xưa nay không quen nói dối, huống hồ là trước mặt hoàng hậu. Bởi vậy nên việc có thể làm lúc này cũng chỉ còn giữ im lặng.
Bà dùng ánh mắt bình tĩnh quan sát ta, một lần nữa khiến ta cảm thấy mình không chốn lánh thân.
« Hai đứa…có cử chỉ thân mật?” Bà hỏi dò.
Ta cúi đầu, hai má nóng rực.
Hoàng hậu phất vụt tay áo, cả giận: “Ngay từ đầu ta đã nhắc nhở ngươi rồi, bảo ngươi đừng quá mức gần gũi công chúa, ngươi lại bỏ hết toàn bộ ra ngoài tai?”
Ta quỳ xuống, lấy tư thế kính cẩn bày tỏ mình cam chịu tất cả khiển trách và nghiêm phạt, song vẫn không nói một lời.
Hoàng hậu nhìn lư hương lò Việt năm chân hoa văn mây tía bên cạnh, nói: “Tình chủ tớ của hai đứa như một miếng đàn hương, đặt trên miếng đệm trong lư hương, có thể tỏa khói nồng nàn, cả ngày không dứt. Nhưng nếu hai đứa giống trẻ con nghịch lửa, nhất định muốn lấy nó ra làm củi đốt thì chẳng những phung phí của trời mà còn dễ dàng dẫn tới lửa mạnh cắn người, đốt tới thân mình!”
“Hiện giờ biết sai đã muộn rồi.” Hoàng hậu than thở, “Công chúa hành động theo cảm tính, muốn làm cái gì là làm cái đó, không biết nhìn trước ngó sau. Nhưng ngươi trước nay vẫn là đứa hiểu chuyện, hành xử cẩn trọng, biết chừng biết mực cơ mà! Chuyện đêm nay chắc chắn là do công chúa dưới tâm trạng tích tụ đã chủ động thân cận ngươi, nhưng vì sao ngươi không lùi bước lảng tránh, để nên nông nỗi này?”
Giọng bà nói chuyện với ta lúc này cũng không hàm chứa quá nhiều giận dữ mà có phần bất đắc dĩ hận sắt không thành thép, giống như ta thật sự là đứa bé mắc lỗi của bà. Ta trầm ngâm đôi lát, cuối cùng quyết định trải lòng với bà: “Nương nương, công chúa không giống người. Nương nương là cây hoa gạo vòi vọi thanh tú, có thể sinh trưởng độc lập, vươn cành nở những đóa hoa xinh đẹp. Còn công chúa thì lại là một cây tử đằng, dây leo mảnh mai xoắn bện, không thể tự mình sống sót, cần liền cành cùng cây khác, để hoa đơm chùm nơi đầu cành cây cao bóng cả. Khi nàng không tìm được cây cao bóng cả mà nàng cho rằng mình có thể nương tựa sống nhờ, bèn tạm thời coi thần là giàn giá bám víu mà leo lên… Thần biết như vậy không thích hợp, nhưng thật sự không có dũng khí cự tuyệt nàng leo trèo.”
Hoàng hậu buông tiếng thở dài, nhìn ta vô cùng cảm khái: “Thế nhưng, Hoài Cát, nó là tử đằng, song ngươi nào có phải cây cao bóng cả, vốn chẳng chịu được nó leo trèo… Lòng ngươi sáng trong không màng danh lợi, nếu lấy cây cỏ để ví von thì hẳn phải là những thực vật thân thảo như đỗ nhược hay cỏ huyên mới đúng chứ? Mọc nơi khe rãnh bên bờ nước, ngâm gió uống sương, thanh tịnh vô vi. Chỉ lo giữ mình như vậy là tốt rồi, dây dưa vướng mắc với tử đằng chẳng những không có ích gì cho nó mà còn gây nguy hiểm tới tính mạng mình.”
Ta suy ngẫm chốc lát, trịnh trọng bái lạy bà rồi nói: “Thần hiểu lời hoàng hậu dạy dỗ. Nhưng thần vẫn vui lòng từ bỏ ngàn vạn ngày tháng một mình đối mặt với xuân xa nước chảy ấy để đổi lấy một ngày cho nàng tựa vào khi bất lực.”
Cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của bà, ta gượng nhếch khóe miệng: “Thực ra, nguyện vọng của thần cũng là được làm một cội cây cao bóng cả.”
Sáng sớm hôm sau, sau khi cửa cung mở rộng, Lý Vĩ vào cung, trút bỏ quan phục, đi chân trần bái lạy trước Phúc Ninh Điện, thỉnh tội với kim thượng. Khi ấy công chúa đã theo mẫu thân trở lại Nghi Phượng Các, mà kim thượng thì sắp phải lên triều, bèn giục hắn bình thân, nói việc này để sau hẵng bàn, song Lý Vĩ vẫn hoảng hốt quỳ riệt không chịu đứng lên, cúi đầu lặp đi lặp lại mình hầu chủ không chu toàn, tội không thể chối, xin kim thượng trách phạt. Sau cùng, kim thượng nổi cáu, nói thẳng với hắn: “Ngươi mau đứng lên, bằng không để mọi người vây xem, chuyện nhà của ngươi và công chúa sẽ ầm ĩ từ triều đình đến dân gian đều biết, tới lúc đó sẽ chẳng còn chỉ là chuyện giữa hai người các ngươi nữa thôi đâu.”
Bấy giờ Lý Vĩ mới đứng dậy, đợi kim thượng lên triều rồi, lại tới trước gác Miêu hiền phi, muốn thỉnh tội với công chúa.
Tình hình trước đó của Lý Vĩ ở Phúc Ninh Điện đã có nội thần bẩm báo với Miêu hiền phi, nghe nói hắn qua đây, công chúa giận dữ không gặp, cũng không cho mẫu thân triệu kiến hắn, thế nên Miêu hiền phi không gọi hắn vào gác. Lý Vĩ đứng trơ ngoài gác một hồi thì có nội thị bên gác hoàng hậu tới, mời hắn sang Nhu Nghi Điện gặp hoàng hậu.
Sau đó, Lương đô giám và Hàn thị dẫn bọn thị nữ nội thần Gia Khánh Tử, Bạch Mậu Tiên ở phủ công chúa lần lượt chạy tới, vội vã bái kiến công chúa rồi cũng bị triệu hết vào Nhu Nghi Điện, tiếp nhận hoàng hậu hỏi thăm.
Đến gần trưa, kim thượng trở về hậu cung, cũng đi thẳng tới Nhu Nghi Điện, lại cho gọi Miêu hiền phi đến.
Chuyến này Miêu hiền phi đi rất lâu, công chúa chờ có phần sốt ruột, bất an hỏi ta: “Lý Vĩ sẽ không nói nhăng cuội gì với cha mẹ ta đâu chứ?”
Ta mỉm cười lắc đầu với nàng cho nàng yên tâm, song lại lén dự đoán tương lai của đôi ta sau này, tự mình cũng thấy tiền đồ mịt mờ, tăm tối không một tia sáng như khói tỏa lầu cao.
Quá nửa Lý Vĩ sẽ không chủ động đề cập đến chuyện giữa ta và công chúa trước mặt đế hậu, nhưng hoàng hậu đã phát hiện ra, tất sẽ bí mật truy vấn đám người Lương đô giám và Hàn thị, tiền căn hậu quả ắt chẳng gạt được bà. Hiện giờ có khả năng kim thượng cũng đã biết chuyện rồi, vậy ta và công chúa chỉ sợ rất khó tìm lại được trạng thái an bình trước kia.
Sau, Miêu hiền phi quay về gác trước, thần sắc quả nhiên nặng nề hơn rất nhiều. Bà bình lui người hầu rồi hạ giọng hỏi ta và công chúa có phải đã có cử chỉ gì không thỏa đáng không. Ta ngậm miệng không đáp, công chúa đương nhiên hiểu ý bà, lập tức phủ nhận kịch liệt, không chịu nghe mẫu thân nói nhiều thêm một câu về việc này. Miêu hiền phi hết cách, chỉ đành nói: “Hiện giờ ta cũng chẳng muốn truy cứu tiếp, chỉ mong việc này có thể sớm lắng xuống, đừng ầm ĩ lên. Bất kể giữa hai đứa thế nào, ai hỏi cũng phải chắc chắn thống nhất cách nói, chớ để lộ bất kỳ tiếng gió gì ra, để người ta bắt được nhược điểm.”
Lát sau, cận thị bên người hoàng đế cũng qua đây, tuyên triệu ta vào Phúc Ninh Điện diện thánh. Ta đang định lĩnh mệnh thì công chúa kéo lại, nói với cận thị: “Ngươi đi nói với quan gia, công chúa có việc cần Hoài Cát làm, không cho huynh ấy rời đi. Quan gia muốn hỏi thì xin qua đây hỏi công chúa cũng tương đương.”
Cận thị sửng sốt, song vẫn ưng thuận, rời khỏi Nghi Phượng Các về phục mệnh với kim thượng. Y vừa ra khỏi cửa, Miêu hiền phi lập tức trách công chúa tùy hứng, dám công nhiên cãi lệnh kim thượng. Công chúa bướng bỉnh lắc đầu, nói: “Con không thể để Hoài Cát đi. Nếu chỉ có một mình huynh ấy đi gặp cha thì ai mà biết được cha sẽ trách phạt huynh ấy như thế nào.”
Buổi chiều, kim thượng đích thân đến Nghi Phượng Các, tán gẫu với mẹ con Miêu hiền phi vài chuyện vặt vãnh, khuyên công chúa tha thứ cho phò mã, ngày sau phu thê chung sống phải hòa thuận với nhau, vân vân, thái độ với ta không có khác biệt gì quá lớn, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua ta có hơi nghiêm nghị. Đến cuối, ngài đứng dậy trở về tẩm điện, lại làm như lơ đãng bảo ta: “Hoài Cát, trong điện ta có vài bức họa tuyệt phẩm, ngươi theo ta qua lấy về cho công chúa xem.”
Ta đáp lời, chuẩn bị theo ngài ra cửa, công chúa lập tức tiến lên, nói với kim thượng: “Cha muốn ban thư họa cho con gái thì cứ sai bừa một tiểu hoàng môn đưa sang là được, hà tất phải đòi Hoài Cát qua lấy?”
Nàng lúc này cảnh giác dị thường, hệt như một con nhím, bất kỳ chuyện gì liên quan đến ta đều có thể khiến nàng trong nháy mắt dựng hết gai nhọn quanh thân lên. Kim thượng trông ánh mắt phòng bị của nàng, rất không thoải mái, nhịn không được trách: “Không sai, đúng là cha muốn gọi Hoài Cát qua hỏi mấy câu đấy. Con khẩn trương như thế, phòng bị như thế, để người khác thấy còn ra thể thống gì!”
Công chúa dời bước chắn trước ta, nhìn chằm chằm phụ thân, trấn tĩnh trả lời: “Con không cần thể thống, con chỉ cần Hoài Cát bình an. Nếu các người nhận định lỗi tại bọn con, nhất định sẽ bắt huynh ấy gánh chịu tất cả trừng phạt. Hoài Cát chẳng có gì cả, nếu không phải bên con thì còn ai tới bảo vệ huynh ấy đây?”
Câu này khiến kim thượng lặng im hồi lâu, chẳng biết là bực bội, cảm khái hay liên tưởng tới điều gì, trong mắt ngài dần dâng lên ánh nước loang loáng. Cuối cùng, ngài buồn bã rời đi, trước khi đi bỏ lại một câu: “Hi vọng việc này sẽ không bị ngôn quan để ý… Hai đứa tự cầu phúc đi.”
Nhưng sang hôm sau, ta lại ý thức được rằng nguyện vọng này của ngài đã định trước là không thể thành thực.
Sáng sớm, Đặng đô tri đưa tới một tờ triều báo, tại vị trí nổi bật nhất trên tờ báo phát hành khắp chư ty triều đình và dân gian này chình ình dòng chữ: Duyện quốc công chúa nửa đêm gõ cửa hoàng thành, sứ thần gác cổng lập tức thông tri bẩm tấu, mở cửa nghênh đón, vào thẳng trong cung.
Không biết mọi người có đọc lại chương cũ trong lúc chờ chương mới không nhưng tớ hay sửa lại từ ngữ câu cú cách dịch rồi bổ sung chú giải lắm á, nếu có chi tiết nào đọc ở chương sau thấy quen quen mà dùng từ lại lạ lạ thì làm phiền dò lại lần đầu nó xuất hiện xem chú thích để hiểu cho kĩ nha:(((( Thực ra cũng không ảnh hưởng nhiều đâu mà cứ nhắc thế cho đủ trách nhiệm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook