Cao Lỗ vốn định mở lời giải thích gì đó nhưng lại chuyển thành im lặng, đi theo phía sau nàng.

Hai người thẳng tới thư phòng của U Linh cung điện.
Hộp quẹt ở bên đó, Lỗ thắp đèn lên đi.

Lúc này Mỵ Dung đã hòa hoãn bớt, chỉ vào một góc tối tăm nói với Cao Lỗ.
Chàng đi tới cầm hộp quẹt lên, thoáng chốc cả căn phong tràn ngập ánh sáng.
Đây không phải là lần đầu tiên Cao Lỗ tới thư phòng của Mỵ Dung, mà chàng vẫn phải choáng ngợp như trước.
Căn phòng vẫn thế.

Bề bộn.

Lộn xộn.

Giấy tờ sách vở để la liệt trên đất.

Bốn bức tường là giá sách gỗ.

Những bản vẽ bằng da được treo chằng chịt khắp nơi.

Nhìn hoa cả mắt.
Nàng chả để ý Cao Lỗ nhìn thư phòng ngẩn cả người, đi đến trước một chồng sách cao ngất bắt đầu xếp từng quyển xuống.
Nghe thấy động thì Cao Lỗ chú ý.

Chỉ thấy dáng người tinh tế của Mỵ Nương nhà hắn ở giữa một đống hỗn độn lại càng cao quý lộng lẫy.

Bàn tay xinh đẹp chậm rãi vuốt ve mặt sách, tư thế rõ lười biếng nhưng đẹp đẽ không thốt nên lời.
Lần này Cao Lỗ lại thơ thẩn nhìn Mỵ Dung.
Bộp một tiếng.
Quyển sách lúc nãy còn được nâng trên tay Mỵ Dung hiện tại đã anh dũng hi sinh, nằm ngay dưới chân hắn.
Bụi dưới đất bị làm cho xao động, bay mù.
Là một quyển viết về kỹ thuật nuôi tằm.
Mỵ Dung: Còn không tới đây, muốn tôi hầu hạ khôi sao? Trong giọng nói ẩn chứa giận dữ.

Còn sao, đến tên hắn cũng không thèm gọi.
Cao Lỗ vừa chột dạ vừa buồn cười.

Hắn khom lưng hành lễ, lại nhặt quyển sách để lên bàn: Mỵ Nương, tôi không có ý đó.
Mỵ Dung không trả lời, quay mặt ra chỗ khác, len lén tức giận.
Cao Lỗ cũng rất thức thời, tiến lên giúp nàng chuyển sách ra chỗ khác.
Những quyển sách dày chừng nửa gang tay, đều đóng bìa bằng da, mỗi quyển ước chừng nặng gần năm cân, ấy thế mà hắn bế một lần là bê hơn mươi quyển, mày cũng không thèm nhíu một cái, quả là sức mạnh kinh người.
Chồng sách mà Mỵ Dung vốn phải dùng nửa ngày mói dọn xong rơi vào tay Cao Lỗ lại chưa hoàn thành trong vòng không tới một khắc.
Hiệu quả làm việc cao như vậy, không uổng công mang người về.

Trong lòng Mỵ Dung âm thầm tán dương sự sáng suốt của mình.
Sách được chuyển đi hết lộ ra một cánh cửa sắt cũ kĩ, hẳn là dẫn vào dưới sâu trong lòng đất.
Mỵ Dung cầm chìa khóa đi lên mở cửa đặc chế ra.
Một cầu thang tối đen, sâu không thấy đáy xuất hiện.
Nàng cầm đèn sáp trên kệ, dẫn đầu đi xuống.
Cao Lỗ không nói gì yên lặng đi theo.
Ngay bên dưới là một căn phòng khác, có vẻ gọn gàng hơn thư phòng một chút.
Tường bao bốn phía làm bằng đá phiến chắc chắn, màu xám nhạt, vì ánh đuốc mà một số chỗ trở nên ráng vàng như mặt nước.
Căn phòng trống trải, nhìn khá giống nhà kho, bên trong đặt những rương gỗ to chứa cả được người.
Mỵ Dung cầm đèn thắp đuốc ở xung quanh lên.


Nàng thích nghi một lát với ánh sáng mới, chỉ một cái rương, ra lệnh cho Cao Lỗ: Mở ra.
Hắn không than một lời, ngoan ngoãn làm theo.
Trong rương là những mô hình bằng gỗ vô cùng kì quái và một chồng bản vẽ được đóng gói cẩn thận.

Mỵ Nương, đây là gì thế? Cao Lỗ tò mò hỏi.
Mỵ Dung không giải thích chỉ ở trong rương lục lọi gì đó.
Một ít đồ chơi linh tinh mà thôi đợi lát nữa cho tôi sẽ cho Lỗ xem công hiệu.
Hình như nàng tìm được gì đó thú vị từ trong rương nên ngẩng đầu vui vẻ hô lên: Là cái này.
Lỗ lấy tôi mấy mũi tên để ở rương đằng kia với.

Mỵ Dung chỉ một cái nhỏ hơn bên cạnh nói với Cao Lỗ.
Hắn theo chỉ dẫn tìm được tên, còn Mỵ Dung thì cũng làm xong việc.
Nàng lấy tên nhét vào vật tựa như cung nhưng lại không giống cung ở trên tay mình.

Tên vừa được đặt lên đã được tự động cài vào dây, lại tự được kéo căng ra.
Cao Lỗ không nhìn rõ lắm, mọi thứ dường như chỉ trong chớp mắt, nhìn như phép màu của Lạc Thần đang diễn ra trước mặt.
Nghe vụt một tiếng, vừa quay đầu thì tên đã bay thẳng vào tường rơi xuống.
Nhanh quá!
Cao Lỗ: Thậm chí còn chả tốn chút sức nào.
Hắn thì thầm một mình rồi đến gần chỗ mũi tên rơi xuống.
Trên tường để lại một vết hằn sâu bằng mắt thường cũng nhìn thấy được.
Chỉ với sức của Mỵ Nương mà cũng làm được tới vậy ư?
Không đợi cho Cao Lỗ cảm thán xong tiếng bất mãn của Mỵ Dung đã vang lên.
Nàng quăng nỏ cho Cao Lỗ thưởng thức, nhanh chóng giơ tay xem xét.

Dưới ánh đuốc sáng trưng, một hạt màu đen chen vào giữa thịt của ngón tay trỏ.
Ôi chao! Cắm dằm rồi.

Mỵ Dung thở dài thườn thượt.

Nàng cầm nến chuẩn bị đi lên cầu thang, dường như nhớ ra đi cùng mình có Cao Lỗ, mới xoay lưng gấp gáp: Lỗ nhanh cầm đồ theo, tôi lên trước xử lý tay một lát.
Cao Lỗ không dám chậm trễ, hắn dọn dẹp đồ đạc vào rương, sau khi tắt đuốc mới đuổi theo nàng.
Mỵ Dung đặt chân lên mặt đất, hắn đã ở đằng sau.

Nàng đợi Cao Lỗ lên thì khóa cửa lại.

Cao Lỗ tay chân nhanh nhẹn, bắt đầu xếp sách vào chỗ cũ, tốc độ còn nhanh hơn so với lúc xếp ra.
Hừ, xem như khôi vẫn còn chút lương tâm.
Đợi che được hết cánh cửa Mỵ Dung mới nói vọng ra gọi người tới giúp mình rút dằm cắm ở tay ra.
***
Chuyên mục: HỎI VÔ LÝ, ĐÁP THUYẾT PHỤC
Câu hỏi hôm nay: Ngoài có sức khỏe hơn người, Cao Lỗ còn có khả năng đặc biệt gì?
Đây là câu hỏi suy luận không có trong truyện, chương tiếp theo sẽ dành cho bạn đầu liên đoán ra..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương