Cuối cùng thì tiệc cũng tan.
Ấy là khi gà gáy.
Dòng người ra về chỉ bằng một nửa số lượng vào thành bởi hầu như ai cũng say tới nỗi không đứng lên được mà gục trên đất từ lâu.
Cả ngày không được ngủ làm Mỵ Dung nguột cả người.

Nàng rúc đầu vào trong lòng Cao Lỗ để hắn ôm mình về cung điện.
Núi Thất Diệu càng ngày càng lạnh nhưng vòng tay Cao Lỗ thì không đổi, vẫn rạo rực như ngày đầu.
Đi được một lúc thì cũng tới nơi.

Lửa đốt cả đêm đã ta dần, bồ hóng bay lên vòng quanh, phát ra tiếng tí tách.
Bóng người đứng ở cửa đợi sẵn, thấy Mỵ Dung và Cao Lỗ trở về nàng cúi chào với hai người.

Ly lạy Cao Lỗ hai lạy, xem như cộng nhận thân phận phò mã của chàng.
Cao Lỗ mừng thần, chàng gật đầu, bảo xảo đi múc nước.
- ----
Phòng ngủ được trang trí cầu kì bởi vải màu và hoa tươi, đồ trang trí bàng bạc để ở khắp nơi làm căn phòng vốn xa hoa lại càng thêm lộng lẫy.

Phản gỗ hôm nay được trải nệm, tấm da hổ mà bình thường Mỵ Dung đắp đã được thay bằng một cái khác lớn hơn.
Cao Lỗ ôm nàng đặt trên giường rồi, nhưng hắn lại quỳ một chân dưới đất.
Ly đã ra mang nước ấm lên theo như lời giao phó.
Mỵ Dung nhúng chân vào châu nước ấm vừa phải, chân nàng ướt đẫm được Cao Lỗ cẩn thận xoa bóp.
Cuối cùng vẫn là kỳ ra một chậu đất.
Mỵ Dung ôm mặt xấu hổ, chỉ có Lạc Thần mới biết tại sao hôm nay chân nàng bẩn như vậy.
Nước bẩn được đem đi đổ mà Lỗ vẫn chẳng chịu đứng dậy.
Lúc này Dung lấy làm lạ nhưng nghĩ lại thì chắc hắn xấu hổ.

Dù sao cũng là lần đầu lấy vợ, chả trách được có chút hấp tấp.
Tay nàng luồn xuống dưới vai Cao Lỗ muốn kéo hắn lên giường, nhưng hắn chả thuận theo nên không được.
Mỵ Dung thắc mắc, hỏi: "Lỗ sao thể?"
Hắn nhìn chân nàng chằm chằm không nói.
Dung nghĩ đúng là chân nàng có vấn đề rồi.
Nàng nhấc chân của mình ra rút lên giường.
Cao Lỗ bị mất điểm tụ, ngơ ngác nhìn ngược lên, nhìn thấy Mỵ Dung đang co chân trước ngực, ánh mắt dò xét.
Hắn đã quá kỳ cục rồi sao?
Lễ đã thành, người thì đang ở trước mặt nhưng Cao Lỗ không có cảm giác an toàn.
Bất chợt chàng ta nhớ tới Nguyên Trì.
Cao Lỗ trườn người lên giường, đầu cúi sát mặt gỗ, má áp vào mu bàn chân...
Mỵ Dung hết hồn.
Nàng nhanh nhạy không để hắn kịp làm ra hành động kỳ quái gì đó, đã rút chân đi mất, sau đó hào lên vồ vào mặt của Cao Lỗ.
Chàng phát đau nhắm chặt hai mắt rồi mở ra.
Mỵ Dung thấy trong mắt chàng toàn là tủi thân.
"Có chuyện gì xảy ra với Lang sao?" Nàng sửng sốt khi nhìn thấy khuôn mặt kia.
Vì người nào đó cứng cổ không nói nên dù Mỵ Dung có đoán cỡ nào cũng không ra.
Nhưng nàng biết "Vừa rồi lang định hôn vào chân tôi đấy à?"
Hai tai chàng đỏ rực, cổ họng "ậm ừ" xem như thừa nhận.


Đừng nhìn Lỗ to cao mà nghĩ chàng mạnh mẽ, thật ra Cao Lỗ có một trái tim mềm mại hơn ai hết.
Mỵ Dung cong người lại, tay chống bên cạnh má của Cao Lỗ, đầu tóc đen sì vì trọng lực mà rũ rượi, hỏi: "Lỗ lo sợ điều gì vậy?"
Hắn biết Mỵ Dung là người con gái thông minh nhất Âu Lạc, nàng đã đoán ra rồi.

Hắn cần nàng nói...!chỉ là một câu.
"Tôi thương Lỗ nên mới lấy Lỗ."
Lần này Cao Lỗ xem như chết máy hoàn toàn, đầu óc hắn trì trệ trái tim lại đập như trống bỏi.
Mỵ Dung nói tiếp: "Lỗ giờ đã là lang của tôi thì nên cư xử sao cho đúng mực chứ?"
Sao lại khép nép hèn hạ như kẻ bầy tôi còn hơn lúc trước.

Tôi giao mình rồi.

Lỗ phải bảo vệ tôi cho tốt.
"Nếu Lỗ muốn hôn, thì hôn vào đây này." Mỵ Dung điểm tay vào mặt mình, tóc dài của nàng như dây leo của thụ tinh quấn Cao Lỗ không còn đường thoát hiểm.
- ----
Nến đã tắt.
Khói sương từ núi Thất Diệu tỏa ra biến chiếc phản hay nằm của Mỵ Dung thành khoảng không mờ ảo.
Người con gái ghé đầu trên ngực chàng trai say giấc.


Hai trái tim kề vào nhau như gắn kết.
- ----
Trời ngả vàng, tiếng tù và kêu lên một hồi dài rồi thôi.
Mỵ Dung qua cơn ngái ngủ.

Nàng từ trong lòng Cao Lỗ ngồi dậy.

Tấm chăn mỏng rơi xuống và chẳng còn che đậy được đường cong là lướt, bàn tay thô ráp của Cao Lỗ sờ soạng dọc theo sống lưng của Dung ý đồ muốn kéo nàng nằm xuống ngủ tiếp.
Nhưng Dung nhanh chóng hất bàn tay đang ve vãn mình sang một bên nhảy xuống giường, kéo theo tấm da hổ lớn, gọi người hầu đến, bỏ lại Cao Lỗ trần truồng nằm trên giường.
Suýt thì hắn hô lên, vội lấy ngay tấm lông dê đệm ghế chùm lên người.
Một buổi sáng gà bay chó sủa.
Ly nhìn vẻ ngốc nghếch của Cao Lỗ Tướng Quân mà thấy mắt mình cay cay như sắp khóc, phải vội xoay đầu đi.
- ----
Hai người thay quần áo thì bữa trưa cũng được chuẩn bị.
Vào lúc ăn xong thì có người đến cho đòi hai người tới điện nghị sự theo lệnh của An Dương Vương..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương