"Này, hỏi cậu đấy, kỷ niệm ngày đó anh ta đón cậu đi ăn không?" Chu Thước hỏi mà Giản Xuân Triều không hé răng, trong lòng rõ tàng đã có đáp án mà vẫn cố tình hỏi hắn.
Giải xuân triều cầm lấy ly James, nhấp một ngụm, nhàn nhạt mà nói: "Không có."
Chu Thước thở dài: "Anh em, tôi biết cậu không phải loại người yêu tiền, sao lại cùng anh ta kết hôn? Phương Minh Chấp ngoại trừ có tiền, đẹp trai, thông minh ra thì chẳng có gì ưu tú cả.

Tuy mấy cái này không quan trọng, nhưng anh ta đối với cậu tốt không? Tôi nghi ngờ người này có tim hay không, kết hôn với cậu như hoàn thành nhiệm vụ vậy."
Y xem Giản Xuân Triều như bình hoa pha lê chỉ để trang trí.
"Tôi hỏi cậu, anh ta bây giờ biết cậu bị đau dạ dày chưa? Cái gì ăn được cái gì không? Rượu không được uống nhiều, lạnh phải dán miếng giữ ấm, anh ta biết không? Tôi là bạn bè cậu còn biết, anh ta trong lòng có cậu sao?"
Giản Xuân Triều cười cản Chu Thước đang thao thao bất tuyêth: "Được rồi, được rồi, cậu cũng không phải bạn bè bình thường, cậu là anh em vào sinh ra tử, biết là điều đương nhiên."
Chu Thước mắt trợn trắng, đang chuẩn bị lại hung hăng mà mắng hắn hai câu.
Bốn phía âm nhạc đột nhiên liền thay đổi, từ lúc bắt đầu hòa hoãn nhẹ nhàng trở nên hoạt bát trào dâng, ánh đèn tối sầm xuống, sàn nhảy chậm rãi nâng lên.
Ban đêm chân chính bắt đầu rồi.
Lực chú ý cửa Chu Thước nhanh chóng bị rời đi, chờ mong mà nhìn Giản Xuân Triều: "Cậu từ khi kết hôn liền không nhảy nữa, hôm nay thế nào?"
Giản Xuân Triều kéo tay áo lên, đứng dậy chen vào giữa dám nam thanh nữ tú trên sân.
Giản Xuân Triều từ nhỏ vóc dáng đã thanh tú, tinh tế, vừa mới vào tiểu học đã học ba lê ở Cung Thiếu Nhi.


Tuy rằng cuối cùng không đi theo con đường đã chọn hồi nhỏ, nhưng trên người hắn vẫn mang khí chất cao ngạo mà ưu nhã.
Chẳng sợ nhạc điện tử táo bạo, Giản Xuân Triều dơ tay lên, cánh tay mảnh khảnh thả lỏng, ẩn hiện cơ bắp sau áo sơmi màu trắng, xương quai xanh sau cổ áo như ẩn như hiện, eo thon lắc lư làm lòng người mê muội.
Loại khí chất gợi cảm này sinh ra đã có sẵn, theo từng chuyển động của hắn chậm rãi toả ra, lười biếng mà ưu dã, thấm vào ruột gan, làm người ta khó có thể kiềm lòng.
Dần dần, người trên sân đều dừng lại, nhường chỗ thưởng thức phong cảnh khó gặp này.
"Tiểu tam gia, người trên sân kia là cậu mang tới à? Nhìn có vẻ quen." Vũ vương cùng Chu Thước quen biết, đến hỏi thăm một câu.
Chu Thước cũng không ngại, tuỳ tiện đáp: "Là tôi mang tới."
Vũ vương cẩn thận nhìn Giản Xuân Triều, chấn động: "Không phải là vị kia trong nhà Phương thiếu à? Mới kết hôn đầu năm, Giản công tử."
Chu Thước nghe lời này có chút chói tai, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: "Cái gì trong nhà ngoài ngõ, đây là bạn tôi, đừng hỏi thăm nhiều như vậy."
Thấy Chu Thước trước giờ luôn xem như không có gì lại có chút bực bội, Vũ vương vội pha trò: "Không phải tôi không biết, chỉ là nhiều năm rồi không thấy ai xinh đẹp lại sạch sẽ như vậy, muốn hỏi nhiều hai câu."
Ánh mắt Chu Thước cố định ở trung tâm ần nhảy, thất thần nói: "Ở đây cậu là nhất ai mà không biết? Chẳng qua khí chất như Giản Xuân Triều, trên thế giới khoa tìm ra người thứ 2."
Vũ vương cười cười tránh ra, một lát sau nhạc đổi thành khúc Tango "Một bước xa"
Khách tới nơi này chơi đa số đều thật sự có tài.

Nhạc vừa vang lên, sân bên cạnh lập tức có mỹ nữ mặc váy xẻ sâu đặt tay lên vai Giản Xuân Triều.
Giản Xuân Triều hiểu ý, đặt tay lên eo mỹ nữ, theo tiếng nhạc mà di chuyển.
Argentina Tango có vũ đạo rất mạnh, khiêu vũ giống như đang tán tỉnh nhau, yêu cầu người nhảy phải đắm chìm vào nhưng lại muốn họ dừng bước trước khi rơi vào vực sâu.
Thâm tình lại khắc chế.
Giản Xuân Triều thong dong làm chủ tiết tấu, mỹ nữ cũng nhảu thật sự thoải mái, nhẹ nhàng.
Kết thúc một màn này, mỹ nữ vẫn như cũ nắm tay hắn không buông, khó có thể kiềm chế.

Giản Xuân Triều bất động thanh sắc mà rút tay ra, lễ phép chào hỏi.
Hắn đang chuẩn bị đi xuống, liền nghe thấy tiếng Phương Minh Chấp: "Cậu bạn này, tôi có vinh hạnh được nhảy cùng cậu hay không?"
Giản Xuân Triều bản năng muốn cự tuyệt.
Dám người trầm trồ khen ngợi hết lần này đến lần khác.

Người đàn ông nổi tiếng cao lamhx nhất Bắc Kinh lại chủ động mời người khác khiêu vũ, hơn nữa người ấy lại là một đoá anh túc thanh quý diễm lệ.
Trong đám người có người nhận ra Giản Xuân Triều: "Ơ? Kia chẳng phải là người thương của Phương thiếu à? Có thể ăn miếng cẩu lương này cũng thật thơm."
Tay Phương Minh Chấp vẫn giơ ra ở không trung, ánh đèn lướt qua làn da trắng, che lấp ức chế đến run rẩy rất nhỏ.

Cho dù duyên phận hết, Giản Xuân Triều cũng sẽ không làm khó Phương Minh Chấp trước mặt người khác.

Hắn xoay người đặt tay lên tay người kia.
Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản, nhưng ở trên người Giản Xuân Triều lại mang theo phong lưu hàm ý.
Rõ ràng ở nơi này Phương Minh Chấp mới là người thống trị, nhưng khoảnh khắc tay kia chạm vào y, toàn thân lại thấp thỏm không yên.
Lần này Giản Xuân Triều nhảy động tác của nữ.

Phương Minh Chấp mạnh mẽ bắt lấy tay Giản Xuân Triều, mà Giản Xuân Triều lại đem chân vòng qua eo y.

Hai người dán đến thật gần, mặt dán mặt, eo dán eo.
Khuyên tai kim cương mới tinh trên tai như ánh sao lúc ẩn lúc hiện, lóng lánh động lòng người.

Giản Xuân Triều lại như con mồi giảo hoạt, không chút hoang mang, bất cứ lúc nào cũng có thể chạy thoát.
Mà Phương Minh Chấp lại từng bước từng bước ép sát như thợ săn.

Y nắm lấy eo Giản Xuân Triều, lòng bàn tay cảm nhận cơ bắp eo bạn nhảy nhanh nhẹn co vào giãn ra.

Mỗi khi y muốn đem hắn kéo lại gần, vòng eo mềm mại không xương kia lại thoát ra, phảng phất như tên điệu nhạc, y vĩnh viễn không bắt được con mồi gần trong gang tấc.
Phương Minh Chấp càng nhảu càng nóng, một khúc tình nồng kết thúc.


Y không biết thế mà có ngày y sẽ khiêu vũ.

Cũng không biết thế mà lại có ngày y thích khiêu vũ đến vậy.
Giản Xuân Triều hiển nhiên cũng nhảy đến động tình.

Hai má tươi đẹp đỏ ửng, lông mi rủ xuống che lấp mắt to đựng đầy đêm tối như hồ sau không đáy, trong ánh đèn lung linh như đốm nhỏ phát sáng.
Phương Minh Chấp không thể rời mắt, tham lam ngắm nhìn hồng nhan chói mắt.
Đám người say mê chợt bừng tỉnh, tiếng hoan hô huýt sáo vang dội hết đợt này đến đợt khác.
Giản Xuân Triều nhẹ nhàng đẩy Phương Minh Chấp ra khiến y không thể đứng ổn định giữa đám người vây xem cả trai lẫn gái.
Đám người cười vang: "Phương thiếu đêm nay không uống rượu mà đã say trong ngực phu nhân rồi."
Giản Xuân Triều không chút lưu luyến mà rời sàn nhảy, Chu Thước cầm ly nước lên đón: "Ra mồ hôi nhiều, uống miếng nước đi."
Giải xuân triều không tiếp, hắn rũ mắt nhìn Chu Thước nói: "Chúng ta đi thôi."
Chu Thước lắc đầu: "Không được, cậu mới nhảy ra nhiều mồ hôi như vậy, gặp gió sẽ ốm."
Giản Xuân Triều đè nhẹ âm thanh đáp: "Tôi muốn về nhà."
Chu Thước nhận ra hắn có chút không ổn, thuận theo mà dắt hắn đến cửa chính lấy áo khoác mặc lên người hắn mới phát hiện người này vẫn luôn không thể kiềm chế bản thân mà run nhẹ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương