Có Tất Cả Nhưng Mất Anh
-
Chương 11: Anh không phải là con người
00 giờ đêm, Thế Vỹ đang một mình ngồi uống rượu. Nghĩ đến việc hôm nay đã làm thì môi hắn bất giác cong lên, một nụ cười tà ác. Chính là Thế Vỹ hắn cho bà Lý biết việc Gia Bảo mua nhà tặng An Linh và cho bà ta biết địa chỉ mà đến làm khó hai mẹ con của An Linh. Hắn làm vậy chi ư? Mực đích của hắn ép An Linh đến đường cùng. Phải tìm đến hắn, phải cầu xin hắn.
"Reng... Reng." - Cuộc gọi mà Thế Vỹ mong chờ từ sớm tới giờ cuối cùng cũng đã đến.
"Alo."
"Tổng giác đốc, anh đang ở đâu?"
"Tôi đang ở đâu thì liên quan gì đến cô?"
"Tôi có chuyện quan trọng muốn gặp anh ngay bây giờ."
"Tôi đang ở khách sạn Grand Hotel Saigon, phòng 216."
"... Được, tôi đến ngay."
Cúp máy thì Thế Vỹ cười nửa miệng và nói khẽ:
"Phương An Linh, tôi cứ tưởng cô cứng đầu lắm chứ?"
Rồi hắn uống hết ly rượu trên tay mình, ánh mắt hắn giờ đầy nham hiếm.
Khoảng 30 phút sau An Linh bấm chuông với khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc. Thế Vỹ chậm vãi bước ra mở cửa:
"Sao nhanh quá vậy?"
An Linh vừa bước vào vừa nói:
"Đúng lúc tôi đang ở gần đây."
Thế Vỹ đóng cửa lại và rót hai ly rượu vang:
"Trúng hợp đến thế sao?"
Rồi đưa ly rượu đến trước mặt An Linh:
"Mời cô."
An Linh quay mặt qua chỗ khác:
"Mau vào chủ đề chính đi, đừng nói tào lao nữa."
Thế Vỹ nhếch miệng cười:
"Vậy không biết An Linh tiểu thư đây tìm tôi có việc gì?"
An Linh quay lại nhìn và hỏi:
"Bữa anh nói, chỉ cần tôi lên giường với anh một đêm thì anh sẽ khiến tôi trở thành nhà thiết kế nổi tiếng nhất đúng không?"
Thế Vỹ uống ngụm rượu, sao rượu vang hôm nay đặc biệt thơm ngon hơn nhỉ. Hắn nhẹ gật đầu:
"Đúng, rồi sao?"
An Linh lạnh nhạt nói:
"Tôi đồng ý."
Nghe câu đó ánh mắt Thế Vỹ đầy khinh bĩ, hoá ra người con gái nào cũng giống Bạch Diệu, vì danh lợi mà bán rẻ thân thế của mình.
"Ủa tôi nhớ bữa cô còn mắng tôi là vô sĩ nữa mà?" - Thế Vỹ tiến gần An Linh và bên tai cô mà hỏi.
Dù không muốn thân thiết với tên đàn ông này như vậy nhưng An Linh vẫn đứng yên:
"Giờ anh muốn hay là không muốn, chỉ một câu thôi."
Đôi môi Thế Vỹ khẽ cong lên, đã đến đây rồi mà còn cá tính như vậy nữa. Người con gái này chưa biết thế nào là địa ngục trần gian mà, được thôi đêm nay hắn sẽ cho cô biết.
"Dường nhiên là muốn rồi, tôi thật muốn nghe tiếng rêu rỉ của cô đấy." - Thế Vỹ ôm eo An Linh và cười nói.
Người An Linh khẽ run lên, trong lòng cô rất sợ. Và Thế Vỹ cũng cảm nhận được điều đó, hắn hỏi khẽ:
"Là lần đầu sao?"
An Linh quay mặt qua chỗ khác và thời ơ nói:
"Muốn làm gì thì mau làm đi, đừng lắm lời nữa."
Thấy thái độ của An Linh như vậy thì Thế Vỹ bất giác cười tươi, hắn vừa gật đầu vừa nói:
"Được, đêm nay tôi sẽ khiến cô mãi mãi không quên."
Rồi hắn bế An Linh lên giường, bắt đầu cởi đồ của cô ra hết.
Thứ xinh đẹp nhất đang dần dần, xuất hiện trước mắt Thế Vỹ. Một làn da trắng hồng, mịt màn. Thế Vỹ đã bị thân hình của người con gái làm say mê mất rồi, hắn bắt đầu hôn. Hôn đôi môi đỏ mọng, còn bàn tay không yên phận sờ mó cơ thế xinh đẹp của An Linh.
Thế Vỹ hôn môi An Linh một hồi đã chán, liền hôn từ cổ xuống. Lâu lâu hắn còn cố ý cắn mạnh, khiến cả người của cô gái đầy dấu đỏ.
An Linh nãy giờ nhắm mắt lại và cắn chặt môi mình, đôi môi đáng thương bị cắn sắp chảy máu luôn. Cô không cho phép bản thân mình phát ra tiếng rêu rỉ đáng xấu hổ kia, tuyệt đối là không. Trong lòng cô tự hỏi, nếu như bây giờ người đang trên thân thế cô chính là Gia Bảo, người con trai cô yêu thì sẽ thế nào? Chắc chắn là rất hạnh phúc, sẽ không cảm thấy nhục nhã như giờ...
"ÁÁÁÁ." - Tiếng thét đầy đau đớn của An Linh vang lớn lên.
Lần đầu của một cô gái thật sự đau, đau đến bật khóc... Giọt máu đỏ tươi khẽ chảy ra, chảy xuống ga giường.
Chính lúc này cánh cửa phòng bỗng mở rộng ra và có vài người bước vào. Nghe thấy tiếng động theo phản ứng tự nhiên An Linh quay mặt qua nhìn, vừa nhìn thấy người đang đứng trước mặt thì trái tim cô thật muốn ngừng đập ngay lập tức.
Người đang đứng trước mặt An Linh hiện giờ không phải một ai xa lạ, mà chính là Gia Bảo. người yêu của cô. Gia Bảo đang bị dám người áo đen giữ chặt, miệng anh còn bị bịt kín bằng một miếng vãi.
Cảnh tượng cô gái mình yêu thương đang cùng một tên đàn ông khác đang ân ái với nhau đã khiến trái tim Gia Bảo nhói đau, thật sự rất đau. Anh trong lúc này thật mong muốn bản thân mình bị mù, không nhìn thấy gì hết.
Nhưng hiện thực quá tán nhẫn, anh đã nhìn thấy hết tất cả. Nhìn thấy rất rõ, nhìn thấy rõ tất cả mọi thứ. Gia Bảo anh nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên ga giường, sự phản bội của người mà anh đã hết lòng yêu thương suốt mấy năm qua. Giọt lệ cay đắng của người con trai như Gia Bảo khẽ rơi, anh đau lòng đến rơi lệ.
Thế Vỹ nhếch miệng cười, hắn đã hoàn toàn làm chủ được bộ phim này. Không sai, là chính Thế Vỹ hắn đã sấp xếp tất cả. Hắn khiến An Linh khát vọng muốn đổi đời, phải tìm đến hắn. Rồi kêu người bắt cóc Gia Bảo đến, để anh nhìn thấy tất cả mọi chuyện.
"Xem đủ rồi đấy, đưa anh ta đi đi." - Thế Vỹ vừa ra vào trong cơ thế An Linh vừa ra lệnh.
Mấy người áo đen liền kéo Gia Bảo đi, rời khỏi đó, An Linh cứ nằm yên ở đó nhìn Gia Bảo bị kéo đi, miệng cô chằng thể thốt lên một lời nào. Cô biết nói gì đây, là chính cô đã chọn con đường này mà. Vậy giờ cô còn tự cách gì xin anh tha thứ, giờ gọi tên của anh, cô cũng không đủ tư cách nữa...
"Rốt cuộc tại sao?" - An Linh đưa ánh mắt đầy oan hận nhìn thẳng Thế Vỹ và hỏi.
Cô thật lòng không hiểu tại sao hắn lại làm vậy, không phải đây chỉ là trao đổi, cả hai bên được lợi ư? Vậy tại sao lại bắt cóc Gia Bảo đến, để anh nhìn thấy tất cả, khiến anh tổn thương như vậy.
"Đơn giản vì tôi thích." - Thế Vỹ vẫn ra sức đâm mạnh vào hoa huy*t An Linh, rồi rút ra. Hắn làm thế hơn ngàn lần, hắn chính là muốn An Linh cô suốt đời này phải ghi nhớ đêm nay. Mãi mãi không được quên, và đây chính là cái giá phải trả vì danh lợi.
"ANH KHÔNG PHẢI LÀ CON NGƯỜI, ANH LÀ ÁC MA." - An Linh tức giận quát lớn.
Rồi cô dùng hết sức đánh vào ngực Thế Vỹ liên tục. Nhưng cô làm sao so sức với hắn được? Hắn chỉ cần một tay thì đã có thể giữ cô nằm yên rồi.
Tâm trạng của Thế Vỹ lúc này là vô cùng sung sướng. Người con gái tên An Linh này từ giờ đã mãi mãi thuộc về hắn rồi...
Giờ phút này Gia Bảo và An Linh thật sự thấy đau, họ đau đến mức sống không bằng chết. Giờ phút này điều họ mong muốn nhất, là thần chết mau đến đưa họ rời khỏi thế giới đầy tán nhẫn này thôi...
********Hết chương 11********
Đọc tiếp nhé.
"Reng... Reng." - Cuộc gọi mà Thế Vỹ mong chờ từ sớm tới giờ cuối cùng cũng đã đến.
"Alo."
"Tổng giác đốc, anh đang ở đâu?"
"Tôi đang ở đâu thì liên quan gì đến cô?"
"Tôi có chuyện quan trọng muốn gặp anh ngay bây giờ."
"Tôi đang ở khách sạn Grand Hotel Saigon, phòng 216."
"... Được, tôi đến ngay."
Cúp máy thì Thế Vỹ cười nửa miệng và nói khẽ:
"Phương An Linh, tôi cứ tưởng cô cứng đầu lắm chứ?"
Rồi hắn uống hết ly rượu trên tay mình, ánh mắt hắn giờ đầy nham hiếm.
Khoảng 30 phút sau An Linh bấm chuông với khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc. Thế Vỹ chậm vãi bước ra mở cửa:
"Sao nhanh quá vậy?"
An Linh vừa bước vào vừa nói:
"Đúng lúc tôi đang ở gần đây."
Thế Vỹ đóng cửa lại và rót hai ly rượu vang:
"Trúng hợp đến thế sao?"
Rồi đưa ly rượu đến trước mặt An Linh:
"Mời cô."
An Linh quay mặt qua chỗ khác:
"Mau vào chủ đề chính đi, đừng nói tào lao nữa."
Thế Vỹ nhếch miệng cười:
"Vậy không biết An Linh tiểu thư đây tìm tôi có việc gì?"
An Linh quay lại nhìn và hỏi:
"Bữa anh nói, chỉ cần tôi lên giường với anh một đêm thì anh sẽ khiến tôi trở thành nhà thiết kế nổi tiếng nhất đúng không?"
Thế Vỹ uống ngụm rượu, sao rượu vang hôm nay đặc biệt thơm ngon hơn nhỉ. Hắn nhẹ gật đầu:
"Đúng, rồi sao?"
An Linh lạnh nhạt nói:
"Tôi đồng ý."
Nghe câu đó ánh mắt Thế Vỹ đầy khinh bĩ, hoá ra người con gái nào cũng giống Bạch Diệu, vì danh lợi mà bán rẻ thân thế của mình.
"Ủa tôi nhớ bữa cô còn mắng tôi là vô sĩ nữa mà?" - Thế Vỹ tiến gần An Linh và bên tai cô mà hỏi.
Dù không muốn thân thiết với tên đàn ông này như vậy nhưng An Linh vẫn đứng yên:
"Giờ anh muốn hay là không muốn, chỉ một câu thôi."
Đôi môi Thế Vỹ khẽ cong lên, đã đến đây rồi mà còn cá tính như vậy nữa. Người con gái này chưa biết thế nào là địa ngục trần gian mà, được thôi đêm nay hắn sẽ cho cô biết.
"Dường nhiên là muốn rồi, tôi thật muốn nghe tiếng rêu rỉ của cô đấy." - Thế Vỹ ôm eo An Linh và cười nói.
Người An Linh khẽ run lên, trong lòng cô rất sợ. Và Thế Vỹ cũng cảm nhận được điều đó, hắn hỏi khẽ:
"Là lần đầu sao?"
An Linh quay mặt qua chỗ khác và thời ơ nói:
"Muốn làm gì thì mau làm đi, đừng lắm lời nữa."
Thấy thái độ của An Linh như vậy thì Thế Vỹ bất giác cười tươi, hắn vừa gật đầu vừa nói:
"Được, đêm nay tôi sẽ khiến cô mãi mãi không quên."
Rồi hắn bế An Linh lên giường, bắt đầu cởi đồ của cô ra hết.
Thứ xinh đẹp nhất đang dần dần, xuất hiện trước mắt Thế Vỹ. Một làn da trắng hồng, mịt màn. Thế Vỹ đã bị thân hình của người con gái làm say mê mất rồi, hắn bắt đầu hôn. Hôn đôi môi đỏ mọng, còn bàn tay không yên phận sờ mó cơ thế xinh đẹp của An Linh.
Thế Vỹ hôn môi An Linh một hồi đã chán, liền hôn từ cổ xuống. Lâu lâu hắn còn cố ý cắn mạnh, khiến cả người của cô gái đầy dấu đỏ.
An Linh nãy giờ nhắm mắt lại và cắn chặt môi mình, đôi môi đáng thương bị cắn sắp chảy máu luôn. Cô không cho phép bản thân mình phát ra tiếng rêu rỉ đáng xấu hổ kia, tuyệt đối là không. Trong lòng cô tự hỏi, nếu như bây giờ người đang trên thân thế cô chính là Gia Bảo, người con trai cô yêu thì sẽ thế nào? Chắc chắn là rất hạnh phúc, sẽ không cảm thấy nhục nhã như giờ...
"ÁÁÁÁ." - Tiếng thét đầy đau đớn của An Linh vang lớn lên.
Lần đầu của một cô gái thật sự đau, đau đến bật khóc... Giọt máu đỏ tươi khẽ chảy ra, chảy xuống ga giường.
Chính lúc này cánh cửa phòng bỗng mở rộng ra và có vài người bước vào. Nghe thấy tiếng động theo phản ứng tự nhiên An Linh quay mặt qua nhìn, vừa nhìn thấy người đang đứng trước mặt thì trái tim cô thật muốn ngừng đập ngay lập tức.
Người đang đứng trước mặt An Linh hiện giờ không phải một ai xa lạ, mà chính là Gia Bảo. người yêu của cô. Gia Bảo đang bị dám người áo đen giữ chặt, miệng anh còn bị bịt kín bằng một miếng vãi.
Cảnh tượng cô gái mình yêu thương đang cùng một tên đàn ông khác đang ân ái với nhau đã khiến trái tim Gia Bảo nhói đau, thật sự rất đau. Anh trong lúc này thật mong muốn bản thân mình bị mù, không nhìn thấy gì hết.
Nhưng hiện thực quá tán nhẫn, anh đã nhìn thấy hết tất cả. Nhìn thấy rất rõ, nhìn thấy rõ tất cả mọi thứ. Gia Bảo anh nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên ga giường, sự phản bội của người mà anh đã hết lòng yêu thương suốt mấy năm qua. Giọt lệ cay đắng của người con trai như Gia Bảo khẽ rơi, anh đau lòng đến rơi lệ.
Thế Vỹ nhếch miệng cười, hắn đã hoàn toàn làm chủ được bộ phim này. Không sai, là chính Thế Vỹ hắn đã sấp xếp tất cả. Hắn khiến An Linh khát vọng muốn đổi đời, phải tìm đến hắn. Rồi kêu người bắt cóc Gia Bảo đến, để anh nhìn thấy tất cả mọi chuyện.
"Xem đủ rồi đấy, đưa anh ta đi đi." - Thế Vỹ vừa ra vào trong cơ thế An Linh vừa ra lệnh.
Mấy người áo đen liền kéo Gia Bảo đi, rời khỏi đó, An Linh cứ nằm yên ở đó nhìn Gia Bảo bị kéo đi, miệng cô chằng thể thốt lên một lời nào. Cô biết nói gì đây, là chính cô đã chọn con đường này mà. Vậy giờ cô còn tự cách gì xin anh tha thứ, giờ gọi tên của anh, cô cũng không đủ tư cách nữa...
"Rốt cuộc tại sao?" - An Linh đưa ánh mắt đầy oan hận nhìn thẳng Thế Vỹ và hỏi.
Cô thật lòng không hiểu tại sao hắn lại làm vậy, không phải đây chỉ là trao đổi, cả hai bên được lợi ư? Vậy tại sao lại bắt cóc Gia Bảo đến, để anh nhìn thấy tất cả, khiến anh tổn thương như vậy.
"Đơn giản vì tôi thích." - Thế Vỹ vẫn ra sức đâm mạnh vào hoa huy*t An Linh, rồi rút ra. Hắn làm thế hơn ngàn lần, hắn chính là muốn An Linh cô suốt đời này phải ghi nhớ đêm nay. Mãi mãi không được quên, và đây chính là cái giá phải trả vì danh lợi.
"ANH KHÔNG PHẢI LÀ CON NGƯỜI, ANH LÀ ÁC MA." - An Linh tức giận quát lớn.
Rồi cô dùng hết sức đánh vào ngực Thế Vỹ liên tục. Nhưng cô làm sao so sức với hắn được? Hắn chỉ cần một tay thì đã có thể giữ cô nằm yên rồi.
Tâm trạng của Thế Vỹ lúc này là vô cùng sung sướng. Người con gái tên An Linh này từ giờ đã mãi mãi thuộc về hắn rồi...
Giờ phút này Gia Bảo và An Linh thật sự thấy đau, họ đau đến mức sống không bằng chết. Giờ phút này điều họ mong muốn nhất, là thần chết mau đến đưa họ rời khỏi thế giới đầy tán nhẫn này thôi...
********Hết chương 11********
Đọc tiếp nhé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook