Cố Sự
-
61: Vân Mộc Đại Đế - Kết Thúc
Hai người khí cơ lộ ra, làm cho cả Thái Sơn Đại Lục nổ vang ầm ầm, tiếng sấm điên tai nhức óc nổi lên, trận chiến cuối cùng cũng đã bắt đầu.
Giữa thiên địa, linh quang nở rộ, bao phủ toàn bộ Thái Sơn Đại Lục.
Bên dưới bầu trời, giờ khắc này, thân hình Vân Mộc tràn đầy một loại uy nghiêm không nói thành lời, giơ tay nhấc chân cũng có thể dẫn ra đại địa sụp đổ.
Vân Mộc trải qua vô vàn luân hồi, trải qua vô số trận chiến kinh thiên động địa, hôm nay trận chiến đối đầu với Xích Huyết Ma Đế đối với hắn mà nói chẳng có gì khó khăn, trong đôi mắt của hắn như vực sâu không thấy đáy, như trải qua rất nhiều chuyện, đôi mắt hiện lên một tia u buồn.
Xích Huyết Ma Đế phía đối diện cảm nhận được một tia uy hiếp của Vân Mộc, hắn nhìn Vân Mộc có thể thấy người này chỉ mới bước vào Đế Cảnh chưa tới một năm, nhưng mà chỉ một năm lại trưởng thành đến nước này thì hắn cũng khó mà lý giải,hắn khó khăn khổ cực bao nhiêu mới có bước này, người đối diện có thứ gì mà có thể nhanh chóng trở nên mạnh như vậy.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Tà là ai? Ta thực sự cũng không biết ta từng là ai?"
"Ta từng là một phàm nhân tay không có một chút lực lượng, từng là thư sinh kiến thức thông thiên triệt địa, từng một đời oanh oanh liệt Kiếm Hoàng, ta từng là Ứng Long bay lượn khắp tinh không, từng là một cộng Diệp Thảo nhỏ bẻ, từng làm một Đạo Sĩ, từng là Minh Vương".
"Rốt cuộc ta là bọn họ, hay bọn họ là ta,ta cũng thật sự không biết nữa, thật thật giả giả đối với ta bây giờ không quan trọng".
"Ngươi hôm nay làm hại bọn họ, ta thay bọn họ trả lại ngươi!"
"Ngươi giết rất nhiều người, giết ngươi bọn họ cũng không thể sống lại"
"Giết ngươi cũng xem như cho thế gian này một cái đáp án"
"Chính đạo cũng được, tà đạo cũng được, ngươi không sai, ta không đúng".
"Thế gian này không có đúng sai tuyệt đối, ngươi nghỉ nó là đúng thì nó là đúng, ngươi nghỉ nó là sai thì nó là sai".
"Ngươi hiến tế hết thảy sinh linh trở thành Đại Đế đối với ngươi là đúng, ta không trách"
"Nhưng mà những việc ngươi làm đối với ta lại là sai, đối với thế nhân là sai, ta giết ngươi thay thế gian đòi lại cái gọi công đạo!".
Vân Mộc đứng trên không trung, một bộ mặt âm trầm như trải qua vô số trận chiến kinh thiên động địa, như đã chứng kiến rất nhiều thứ, hắn nói với Xích Huyết Ma Đế.
"Ngươi nói đúng, ta không sai, ngươi cũng không sai, tất cả đều không sai".
"Ta cũng không muốn nhiều lời nữa, ra tay đi " Xích Huyết Ma Đế đứng dối diện nhìn Vân Mộc.
Hai người hiện tại cảnh giới ngang bằng nhau, trận chiến này chỉ có một người có thể sống, một người cười đến cuối cùng.
Bước lên con đường tu đạo đều là nghịch thiên mà đi, chỉ có thuận được tâm ý, mới có thể nghịch thiên cải mệnh.
Xích Huyết Ma Đế hắn là như vậy đối nghịch Thiên Đạo bước vào Thánh Nhân Cảnh, đối nghịch cả đại lục để bước vào còn đường Đại Đế, người đời nói hắn ác ma không có một chút nhân tính, nhưng trên con đường tu đạo này, mấy ai còn nhân tính, con đường tu đạo này, mấy người Thiên Tài trở thành cường giả, giống như Xích Huyết Ma Đế con đường tu luyện của hắn từ trước đến này đều đối với bản thân mình tàn nhẫn nhất.
Hắn móc tim, rút thần hồn chỉ để tạo ra Xích Huyết Ma Trận, nếu thất bại hắn chỉ có chết, nhưng thành công hắn liền trở thành cường giả, vượt xa cái gọi là thiên tài, thiên tài không trưởng thành được thì cũng chỉ như một bộ hài cốt trải sẵn cho cường giả chân chính bước lên mà thôi.
Thanh Vân Sơn.
Thanh Vân Môn hôm nay đã trở thành một đống hỗn độn, tất cả đệ tử sắc mặt đều trắng bệt như không còn một chút máu, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Đối với sức mạnh của Xích Huyết Ma Đế, cho dù là Thánh Nhân Đỉnh Phong đều cảm thấy sợ hại, đâu riêng gì bọn họ.
Sở Thanh Huyền cùng Bát Đại Tông Môn, Hoàng Thất liếc nhìn nhau, khổ sở nói "Đây là tai kiếp của toàn bộ Thái Sơn Đại Lục, khó có thể tưởng tượng, nếu để cho Xích Huyết Ma Đế được như ý, Thái Sơn Đại Lục thương vong sẽ thảm trọng như thế nào".
Bên cạnh, đám người Bạch Hà, Vân Hỏa, Hắc Vân nghe vậy, nội tâm cũng thật sự nặng nề vô cùng.
"Giờ phút này, đối mặt với tai kiếp như thế, chúng ta cũng không thể tránh khỏi, nhưng cho dù là như vậy, chúng ta cũng không để cho đám người Xích Ma Giáo làm phiền Vân Mộc!".
"Chúng ta đồng loạt ra tay, cho dù chết, cũng phải ngăn bọn chúng!".
Nếu cái chết đã tới trước mắt, chi bằng đánh một trận cho oanh liệt, như thế còn tốt hơn ngồi chờ tất cả đều bị hủy diệt.
Trên bầu trời, hai người Xích Huyết Ma Đế cùng Vân Mộc đã ra tay.
Hai người ra tay đánh một trận, không gian xung quanh vỡ nát, thiên địa phá vỡ thành từng mảnh, trong hư không cuồng phong hoành hành, tạo ra một cảnh tượng thật đáng sợ.
Mà trong khoảnh khắc Xích Huyết Ma Đế có lui lại một vài bước, không gian trước mắt hắn chợt vỡ nát, một bàn tay đánh tới.
Bàn tay này không bắt mắt, nhưng lại kiến cho sắc mặt của Xích Huyết Ma Đế kịch biến, bởi vì hắn cảm nhận được một tia tử vong đột nhiên đánh tới.
Xích Huyết Ma Đế gầm thét, cuồng cuộn Huyết Khí ngưng kết, trong một khoảnh khắc biến thành một tầng phòng ngự trước người hắn.
ẦM ẦM!
Vậy mà, khi bàn tay lướt qua ,tất cả phòng ngự bị phá hủy trong chớp mắt, chỉ một hơi thở, bàn tay kia lại xuất hiện trước mặt Xích Huyết Ma Đế, lúc này hắn nhìn thấy, một ngón tay như xuyên phá tầng tầng lớp lớp hư không mà đánh tới.
"Đại Hoang Tù Thiên Chỉ: Tịch Diệt Chư Thiên".
Xích Huyết Ma Đế hắn không phản ứng kịp, Đại Hoang Tù Thiên Chỉ đã đánh tới, nặng nề như vô vàn tinh cầu đánh vào thân thể của hắn.
Phụt! Đại Hoang Tù Thiên Chỉ đánh trúng, không có bất kỳ kinh thiên động địa nào, nhưng lại có từng ngụm máu bắn ra, thân thể của Xích Huyết Ma Đế bị khoan thủng một lỗ lớn.
Thân thể của Xích Huyết Ma Đế cứng đờ, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin, tay hắn run run sờ giữa bụng, hắn chỉ cảm nhận trước bụng mình chỉ có tiếng gió, thân thể hắn bị xuyên thủng.
"Làm sao có thể..." Xích Huyết Ma Đế tự lẩm bẩm.
Phía trước mặt hắn, không gian gợn sóng, một bóng người đạp không mà đến, chính là Vân Mộc, ánh mắt thờ ơ nhìn chằm chằm Xích Huyết Ma Đế, thản nhiên nói "Ta đã nói, sẽ trả lại cho chúng sinh một cái đáp án!".
Sắc mặt của Xích Huyết Ma Đế biến ảo, máu từ trong bụng chảy ra, khiến hắn nhìn qua cực kỳ thê thảm, hắn cảm nhận được sự hủy diệt đang tàn phá cơ thể, chợt khẽ thở dài một tiếng tự lẩm bẩm "Thật không ngờ, Xích Huyết Ma Đế ta, lại thua bởi người chưa tu hành quá trăm năm...".
Hắn ngẩng đầu lên, mặc dù sắc mặt không tốt cho lắm, nhưng vẫn nhìn về phía Vân Mộc, nói "Thái Sơn Đại Lục đúng là khí cơ chưa tận, khí vận thực đúng là cường thịnh, sợ rằng không bao lâu, cường giả liền xuất hiện như mây....".
"Ngươi, rất lợi lại".
Ánh mắt của Vân Mộc bình thản, nhìn chằm chằm Xích Huyết Ma Đế, nói "Xích Huyết Ma Đế, ngươi tu luyện đến nay cũng xem như không tệ, nhưng chuyện ngươi gây ra cũng nên trả giá, yên nghỉ đi thôi, kiếp sau đừng giết quá nhiều người vô tội, ngươi nên đi rồi!".
Xích Huyết Ma Đế cười một tiếng, nói "Việc ta làm trước này chưa từng hối hận, thành cũng được, bại cũng được, chỉ là chết mà thôi, đối với ta mà nói rất nhẹ nhàng."
Trong một khoảnh khắc, khi thanh âm Xích Huyết Ma Đế vừa dứt lời, thân thể hắn có vô số vết nứt hiện lên, nhanh chóng lan ra, sau đó nổ tung, thành một biển máu.
"Xích Huyết Ma Đế đã đền tội, Thái Sơn Đại Lục, tai kiếp đã hết".
Xích Huyết Ma Đế cuối cùng cũng chết, thế gian này có thêm một vị Đại Đế mới, người này gọi là Vân Mộc Đại Đế, chúng sinh kính ngưỡng hắn là đại anh hùng, cứu vớt toàn bộ đại lục.
Không gian trước mắt gợn sóng, thân ảnh Vân Mộc hiện ra.
"Tiểu Mộc cuối cùng cũng trở về!".
Vân Mộc tiến tới ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói "Đệ trở về.".
Bạch Hà ôn nhu cười một tiếng, thấp giọng nói "Vân Mộc, ngươi làm không tệ, ta cũng vì ngươi mà tự hào, sư phụ có lẽ rất vui!".
"Hơn nữa ngươi bây giờ, đã là cái thế cường giả rồi".
Tai kiếp qua đi, Thái Sơn Đại Lục cuối cùng cũng đã bình an trở lại.
Sau khi đánh bại Xích Huyết Ma Đế, Vân Mộc đem Phù Lục Chi Đạo triển khai mà ra, tịnh hóa hết thảy thế gian, trả lại cho đại lục một nơi an ổn tu luyện.
Trải qua một năm hồi phục, hai người Vân Mộc cùng Bạch Hà cũng kết thành phu thê ở Vân Thôn, Vân Thị cực kỳ vui vẻ hạnh phúc, Hoang Vực bây giờ vô số cường giả tụ tập đến chúc mừng, Hoang Vực cũng vì thế mở ra một tràng cơ duyên to lớn.
Vân Hỏa bây giờ đã trở thành Tộc trưởng của Kỳ Lân Nhất Tộc, người người kính ngưỡng.
Hắc Vân bây giờ ở lại Thanh Vân Môn làm một Trưởng Lão danh dự, hằng ngày làm rất nhiều thứ kì quặc.
Trong nhắy mắt đã 20 năm trôi qua, Thái Sơn Đại Lục cũng phát triển cực kỳ thịnh vượng, vô số cường giả xuất hiện, thiên kiêu mọc lên rất nhiều, đặc sắc xôn xao, náo nhiệt.
Vân Thôn, trong căn nhà nhỏ của hai người Vân Mộc cùng Bạch Hà sống ở đây, một thân ảnh nhỏ nhắn chập chững tới, sau đó nhào vào ngực Vân Mộc.
"Phụ Thân " Thanh âm non nớt truyền ra.
Tiểu cô nương cực kỳ xinh đẹp, nhìn khoản hai tuổi, mắt to long lanh, mặt một cái áo yếm màu tím, tóc buộc đuôi ngựa, hoạt bát đáng yêu.
Đây chính là con gái mà Vân Mộc cùng Bạch Hà sinh ra, năm đó đặt tên Vân Thiên Nguyệt.
.....................................!
Câu chuyện của Vân Mộc Đại Đế đến đây kết thức, Trường An khép lại cuốn sách nhìn một đám hài từ đang chăm chú nghe kể chuyện nói.
"Cuộc đời Vân Mộc Đại Đế là như thế, hắn trả qua vô vàn gian khổ, khó khăn mới đạt được thành tựu như thế, các ngươi cảm thấy hắn như thế nào.".
"Tiên Sinh, rất hay lần sau lại kể cho chúng ta nghe tiếp được hay không?" Một học sinh hớn hở nói.
"Được, chỉ cần các ngươi chăm chỉ học hành, ta sẽ kể cho các ngươi nghe nhiều câu chuyện thú vị hơn nhiều." Trường An vui vẻ nhìn một đám học sinh nói.
"Tiên Sinh, Trường An Thần Quân là người sao, người cũng tên Trường An?" Tiểu Hỏa Tử ở bên cạnh mở miệng hỏi.
"Chỉ là giống tên ta mà thôi, không phải đâu" Trường An không nói gì nhiều chỉ trả lời như vậy.
"Được rồi, trời cũng đã tối, các ngươi mau về nhà, Phụ Thân của Tiểu Hỏa Tử hôm nay không đến đón các ngươi được".
Một đám học sinh nghe thấy lời nói của hắn, vội vội vàng vàng cất hết cặp sách, mang lên chạy một mạch xuống núi.
Hắn nhìn đám hài tử rời đi, cảm thấy rất vui vẻ, gọi Tiểu Hắc nhóm lửa nấu cơm ăn bữa tối, hắn nhìn lên bầu trời đôi mắt có một tia đượm buồn thở nhẹ.
"Haizz, không biết nàng ấy ở nơi nào, bao lâu nữa có thể gặp lại!"..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook