Cố Sự Điều Giáo Đạo Sĩ Của Hồ Yêu
-
Chương 15: Dược
“Ngũ đệ, Tam ca muốn tặng ngươi một món quà nhỏ.”
Kỳ Ế ôm một cái áo ngủ bằng gấm trong lòng, nhẹ nhàng nhưng quỷ mị đi tới phòng của lão Ngũ.
“Ố ồ, Tam ca, thứ đồ chơi gì vậy?”
Kỳ Ế ném áo ngủ bằng gấm trong tay lên giường lão Ngũ, bỏ lại một câu “Ngươi tự xem đi!” rồi đi mất. Lão Ngũ thích thú thu quạt lại, cao hứng tới gần mở áo ngủ bằng gấm ra, sau khi thấy rõ thứ “đồ chơi” bên trong áo, cả kinh đến nỗi ngay cả tai lẫn đuôi đều dựng thẳng.
“Đại, đại tẩu!?”
Thương Huyền ngẩng đầu lên nhìn nhìn hắn, mắt khép hờ, hai má ửng hồng, giơ tay nắm chặt lấy y phục của lão Ngũ, thân thể không tự chủ cọ lên người hắn.
“Kỳ Mặc……ta nóng quá……nóng quá……Kỳ Mặc……”
“Đại tẩu, ta không phải là đại ca! Ngưu Ngưu………Ngưu Ngưu cứu ta~” Lão Ngũ không dám hành động tùy tiện, đành phải gọi viện binh, “Ngưu thần” Ngưu thúc đã quen thay hắn dọn dẹp bãi chiến trường vội vọt vào phòng, cố gắng đỡ Thương Huyền sang một bên.
“Tiểu tổ tông của ta ơi, ngươi lại gặp rắc rối rồi, ai………Thương công tử, nhìn ngươi không được ổn lắm, có muốn về phòng nghỉ ngơi không?”
Tứ chi Thương Huyền vốn đang nhũn ra, hai mắt mờ sương, đột nhiên dùng lực mạnh đẩy Ngưu thần ra, đỡ lấy giường, vẻ mặt đề phòng.
“Đừng đụng vào người ta! Các người là ai?” Một tay sờ sờ eo, kiếm Thanh Vân vẫn luôn dùng lại không có trên người. Thần trí Thương Huyền không rõ ràng, trừng mắt nhìn hai người trước mặt, sát khí quanh thân bỗng tăng vọt, tay trái vận nội công, đánh một chưởng tới.
Lão Ngũ giơ tay trực tiếp đỡ được, nhưng lại bị chấn kinh tới mức bị đẩy ra sau hai bước, tay phải đỡ chưởng tê dại, còn không cẩn thận cắn phải miệng mình. Tay trái của Thương Huyền thuận thế xoay lại, bắt lấy tay áo của hắn, dùng sức ném hắn xuống đất, buông tay áo trong tay ra, bước tới gần Ngưu thần, tấn công hắn.
Ngưu thần không muốn gây sự, bởi vậy không tấn công, cũng không đỡ lấy một chưởng của Thương Huyền, mà giả vờ bị đẩy ngã xuống đất. Thương Huyền hừ lạnh một tiếng, đá văng cửa phòng, không biết định đi đâu.
“Hu hu hu……đại tẩu thật hung dữ…….đại tẩu thật đáng sợ…….hu hu Ngưu Ngưu, tay tê, mông đau, hu hu hu……”
Ngưu thần bò dậy, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ đỡ lão Ngũ trước mặt dậy, ôm vào lòng, mặc kệ lão Ngũ là khóc thật hay chỉ giả vờ thì hắn cũng đều cảm thấy đau lòng, cũng đều muốn dỗ dành.
“Chọc phải tổ ong vò vẽ rồi? Không phải đã bảo ngươi đừng có chọc vào Tam ca của ngươi rồi sao?”
“Hu hu hu…..Ngưu Ngưu, tại sao tu vi của đại tẩu lại tăng lên nhiều như vậy? Thật là khủng khiếp, thật là đáng sợ, ta không chơi nữa……..ta không dám nghịch nữa….”
“Ngươi đó! Lần sau vẫn không chừa cho mà xem.”
“Vậy…..Ngưu…..Ngưu Ngưu…….vậy ngươi dạy dỗ ta một chút là được rồi, không phải sao? Ngươi dùng ngưu tiên quất ta, cho ta ăn mấy cân ngưu tiên rồi ta sẽ ngoan ngoãn!” Lão Ngũ hít hít mũi, nở nụ cười phong hoa tuyệt đại, một tay sờ soạng trêu đùa trên người Ngưu thần.
“Hình phạt tốt nhất cho ngươi chính là không thuận theo ý ngươi, phạt ngươi bảy ngày không có ngưu…..khụ……ngưu tiên ăn.” Ngưu thần nghiệm mặt hạ lệnh cấm.
“Hả? Ngưu Ngưu ~ Ngưu Ngưu ngươi như vậy là không được! Ta rất hư, ngươi phải đánh mông ta, phải đánh ta!”
Thương Huyền rời khỏi phòng của lão Ngũ, càng chạy thân thể càng nhũn ra, thân thể khô nóng không thôi, đỡ lấy lan can trên hành lang gấp khúc, cố sức đi về phòng của mình. Thứ vải vóc mặc trên người cọ sát vào thân thể, cũng khiến cho hắn cảm thấy vô cùng tê dại, huyệt đằng sau lại càng không biết điều, một hồi lại một hồi co rút lại, lửa nóng dục vọng không ngừng bốc lên từ trong cơ thể.
“Ha…..a…..ha…….a……thật là khó chịu……..ưm….”
Thật vất vả mới trở về phòng, Thương Huyền nằm ngửa trên giường, cởi hết quần áo trên người ra, dùng áo ngủ bằng gấm cuốn quanh người, cọ xát trên đệm chăn mềm mại nhưng lạnh lẽo mà thở dốc.
“Ô……thật khó chịu……….nóng quá…..”
Phân thân vừa trướng vừa nóng không thôi, Thương Huyền đấu tranh một lúc, liền dùng một tay nắm lấy phân thân đang bừng bừng phấn chấn của mình. Hắn ngay cả thủ dâm cũng chưa từng làm thử, bởi vậy không biết phải làm thế nào, chỉ chà xát lung tung, khiến cho dục vọng càng tăng vọt thêm.
“Ưm…..a……ưm…………nóng quá…..ô…….”
Thương Huyền cắn chặt môi dưới, cuộn tròn thân thể, bất lực nhỏ giọng khóc. Một vài bóng người lóe lên trong đầu, có cha mẹ, có sư tôn, nhưng cuối cùng xoay đi xoay lại, lại là bộ dáng của hắc hồ.
“Đáng giận………đáng giận……ô……” đều là tại con hắc hồ đáng giận kia khiến cho thân thể hắn trở nên dâm loạn như vậy, nhưng hắn lại quyến luyến sự ấm áp ấy, cũng nhớ mãi không quên những khoái cảm mà hắc hồ mang lại cho hắn.
“Tiểu Huyền bảo bối nhi……..”
Đừng gọi ta như vậy, đừng gọi ta như vậy……
“Nương tử, rất khó chịu phải không? Vi phu lập tức thỏa mãn ngươi……” Kỳ Mặc kéo áo ngủ bằng gấm ra, ôm Thương Huyền vào lòng.
“……Ôm ta……” Thương Huyền giơ tay ôm chặt lấy cổ Kỳ Mặc, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ngửa đầu dâng đôi môi của mình lên.
Kỳ Mặc thụ sủng nhược kinh, lập tức nở nụ cười, đỡ lấy khuôn mặt của Thương Huyền, hôn thật sâu. Thương Huyền há miệng mặc cho lưỡi hắn xâm nhập, trượt qua trượt lại từng chỗ một trong miệng hắn, thậm chí trong lúc lưỡi Kỳ Mặc trêu đùa trên lưỡi hắn, còn ngây ngô hùa theo, khiến cho Kỳ Mặc cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Bảo bối nhi ngươi thật chủ động.”
Kỳ Mặc cười khẽ, một tay sờ soạng trên lưng Thương Huyền. Thương Huyền hơi run lên, dựa hẳn vào trong lòng y. Kỳ Mặc dùng ngón tay ma sát trên lưng Thương Huyền, trượt dọc theo lưng, chạy xuống kẽ mông, đầu ngón tay ấn ấn vài cái trên huyệt.
“Á….a…..a……a……”
Thương Huyền bắt lấy áo Kỳ Mặc thở dốc, vặn vẹo eo, thân thể càng kề sát vào người Kỳ Mặc.
“Tiểu Huyền, ngươi đã ăn phải cái gì vậy? Nôn nóng như vậy, ta mới chỉ chạm một chút, đã vặn vẹo eo thế này.”
Thương Huyền không đáp lại, chỉ ngẩng đầu dùng miệng cắn môi Kỳ Mặc, dùng sức kéo y phục của y xuống. Đối với sự khác thường của Thương Huyền, Kỳ Mặc cũng không quá ngạc nhiên, biết là Tam đệ hạ dược, giải dược xong cũng sẽ không có chuyện gì. Kỳ Mặc thuận thế nằm xuống giường, để Thương Huyền lột y bào của mình ra. Hai chân Thương Huyền áp sát eo Kỳ Mặc, mông kề sát vào thắt lưng của y, thò tay bắt lấy dục vọng của Kỳ Mặc, nhắm ngay huyệt khẩu của mình mà ngồi xuống.
“Nương tử, ngươi nhẹ tay một chút…….dùng lực mạnh như vậy sẽ làm đứt “tính phúc” của ngươi mất…..”
“Ưm…..a…..a……a….”
Thương Huyền gần như không nghe thấy gì hết, hai tay chống trên ngực Kỳ Mặc, eo mông lên xuống, nuốt rồi lại phun côn th*t của Kỳ Mặc ra. Tư thế cưỡi! Lại còn là Tiểu Huyền chủ động! Quá sung sướng rồi ha ha ha~ trong lòng Kỳ Mặc thoải mái không thôi, đỡ lấy eo Thương Huyền, nhìn khuôn mặt phóng đãng, yêu mị của hắn gần như vậy, dục vọng cũng tăng vọt, đẩy mạnh eo, vội vàng xuyên qua tiểu động vừa mềm vừa nóng kia.
Đợi Tam đệ trở về nhất định phải cảm ơn nó!
Kỳ Mặc giơ tay lật gối, lấy một cái “chuông bạc kêu ‘dâm’”, đeo lên đùi Thương Huyền, theo động tác của Thương Huyền, chuông bạc liền phát ra tiếng vang thanh thúy. Thương Huyền cúi đầu nhìn chuông bạc trên đùi, cười nhẹ một cái, nụ cười quyến rũ kia làm cho Kỳ Mặc mất hồn luôn, Tiểu Huyền bảo bối nhi sao có thể dụ hoặc, yêu nghiệt như vậy chứ!
Thương Huyền cưỡi trên thắt lưng Kỳ Mặc, đong đưa eo mông trên dưới, chuông bạc liền vang lên tiếng kêu “leng keng leng keng”, tăng thêm một vẻ tình sắc kiều diễm.
“Tiểu Huyền…..Tiểu Huyền…….ngươi hảo bổng…….ưm…….”
Thương Huyền kẹp chặt mông lại sau đó liền thả lỏng, chủ động điều chỉnh huyệt sau co rút rồi lại tách ra, nội bích liền mạnh mẽ ra ra vào vào côn th*t. Kỳ Mặc giơ hai tay lên, nắm lấy viên thịt trước ngực Thương Huyền mà đùa bỡn xoa nắn, kẹp viên thịt vào giữa hai ngón tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chà xát đầu nhũ mẫn cảm.
“Ưm……a…….ưm……..đừng nhéo mà…..a…..ha….a…..ưm…..”
Thương Huyền co vai lại, khép hờ mắt thở dốc, vẻ mặt xuân tình nhộn nhạo, làn da vốn trắng nõn giờ đây lại ửng hồng, mông tiếp tục cọ xát côn th*t của Kỳ Mặc, khiến cho vật cứng kia trượt ra trượt vào trong cơ thể mình, mang đến từng đợt tê dại run rẩy.
“Hừ ưm…….ưm……..a…..a……”
Kỳ Mặc cầm lấy phân thân thẳng đứng của hắn, vô cùng có kỹ xảo vỗ về chơi đùa nó, Thương Huyền hừ hừ thở dốc, thân thể vừa tránh né, vừa hùa theo mà vặn vẹo trái phải. Kỳ Mặc dùng tay xoa nắn hai túi tinh, ngón tay xuống tới tận cùng gốc rễ, một tay đè mông Thương Huyền lại, tự mình đẩy mạnh eo lên trên, mạnh mẽ đẩy vào chỗ sâu bên trong.
“A a…….ưm……..sâu hơn…….Kỳ Mặc…….ưm….” Thương Huyền rên rỉ ngọt ngào, mông cũng đẩy sâu xuống.
“Bảo bối nhi, hôm nay ngươi thật khả ái……ta sẽ yêu thương ngươi……….”
Thương Huyền cười tà mị, cúi đầu niệm khẩu quyết tâm pháp song tu, đồng thời nhanh chóng đong đưa eo, để côn th*t nhanh chóng ra vào, giao hợp kịch liệt khiến cho nơi kết hợp phát ra tiếng “bốp bốp bốp” dâm mị. côn th*t cứng rắn lại nóng bỏng không ngừng phá phách nội bích, ma sát thịt mềm phát ra từng tiếng “tê tê”, chỗ kết hợp chặt chẽ càng ngày càng nóng, càng tê dại, càng lúc càng không thể thỏa mãn.
“Kỳ Mặc……..ta còn muốn…..cho ta….ưm……….a……cho ta…..ha a….a…..”
Chuông bạc theo động tác đong đưa của Thương Huyền, không ngừng phát ra tiếng “leng keng”, Thương Huyền hãm sâu vào vòng xoáy điên cuồng yêu mị, mị nhãn như tơ, trong mắt lại lóe lên dục hỏa, tựa như muốn ăn sạch Kỳ Mặc. Kỳ Mặc cảm giác hơi là lạ, nhưng có phúc mà không hưởng mới là đồ ngốc, vì thế y thản nhiên tiếp nhận đòi hỏi nhiệt tình của Thương Huyền, dù sao y cũng thực hưởng thụ khoái cảm được rong ruổi bên trong cơ thể của Thương Huyền.
“A Bảo ngoan…..ta………sẽ thỏa mãn ngươi………chân lại mở rộng ra chút………”
Thương Huyền nghe lời lại càng mở rộng chân ra, tiểu huyệt bởi vậy nuốt lấy Kỳ Mặc càng nhanh hơn, Kỳ Mặc thở dài một hơi, sau đó lộ ra nụ cười tuấn nhã thong dong, trong mắt ngập tràn ý cười và sủng nịch cùng dục vọng.
Hai tay Kỳ Mặc giữ Thương Huyền ngồi vững trên thắt lưng mình, mạnh mẽ luật động lên xuống, mỗi lần đều vào đến chỗ sâu, quy đầu đỉnh đến hoa tâm mẫn cảm, thân thể Thương Huyền liền co quắp run rẩy.
“A……..ưm…..hừ….ưm…….a……sâu quá……..ưm…..”
“Tiểu Huyền, thoải mái không?”
Thương Huyền run lên, thở dốc, vừa gật đầu lung tung, hơi cắn môi nhìn y câu dẫn, vừa phối hợp với động tác cắm vào của Kỳ Mặc, tiếp tục di chuyển eo mông lên xuống, lần lượt nuốt côn th*t cực lớn, nóng rực vào trong cơ thể mình, cho dù sau huyệt đã căng đến vừa tê lại vừa phát đau.
Tóc dài rối tung bị mồ hôi làm cho dán sát trên người Thương Huyền, nhìn qua vô cùng dụ hoặc. Tâm tình Kỳ Mặc sung sướng, lại càng tận tình bừa bãi hơn, lực càng tăng thêm làm cho tiểu động càng nóng ướt, mềm mại hơn.
“Ha a………nương tử…….bảo bối nhi………bảo bối nhi………ta yêu ngươi chết mất………ưm…..”
“A a…….ưm a a…….ha a…….a……”
“Tiểu Huyền…….ta muốn bắn…….ưm…….a…….”
“Mau bắn……. mau bắn vào đi……ưm….a..a….a ~”
Thương Huyền dùng lực kẹp chặt mông, tiểu huyệt kịch liệt co rút lại, trong cơ thể liền có cảm giác nóng ướt.
“Ha a…….ha……ưm……..”
Thương Huyền nằm dài trên người Kỳ Mặc, thả lỏng hô hấp, toàn thân vô lực, nhưng trong cơ thể lại rất ấm áp, một cỗ nội tức chậm rãi lưu động trong cơ thể. Hắn cười nhẹ, nụ cười tươi nhưng lại kèm theo vẻ tà tứ kỳ lạ, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực Kỳ Mặc, lại chơi đùa với mái tóc ướt đẫm của mình.
“Hắc Hồ Tiên Quân…..”
“Ừ?”
“Chúng ta tiếp tục song tu đi…… ha ha ha……”
Kỳ Mặc cảm thấy hơi rờn rợn trong lòng, cảm giác Thương Huyền cười lên có vài phần thật lạnh lẽo, nhưng khó có lúc Thương Huyền lại chủ động, sao có thể cự tuyệt, về sau hẳn là không còn cơ hội này nữa rồi.
“Bảo bối nhi……ngươi muốn làm bao nhiêu lần cũng được…….”
Kỳ Ế ôm một cái áo ngủ bằng gấm trong lòng, nhẹ nhàng nhưng quỷ mị đi tới phòng của lão Ngũ.
“Ố ồ, Tam ca, thứ đồ chơi gì vậy?”
Kỳ Ế ném áo ngủ bằng gấm trong tay lên giường lão Ngũ, bỏ lại một câu “Ngươi tự xem đi!” rồi đi mất. Lão Ngũ thích thú thu quạt lại, cao hứng tới gần mở áo ngủ bằng gấm ra, sau khi thấy rõ thứ “đồ chơi” bên trong áo, cả kinh đến nỗi ngay cả tai lẫn đuôi đều dựng thẳng.
“Đại, đại tẩu!?”
Thương Huyền ngẩng đầu lên nhìn nhìn hắn, mắt khép hờ, hai má ửng hồng, giơ tay nắm chặt lấy y phục của lão Ngũ, thân thể không tự chủ cọ lên người hắn.
“Kỳ Mặc……ta nóng quá……nóng quá……Kỳ Mặc……”
“Đại tẩu, ta không phải là đại ca! Ngưu Ngưu………Ngưu Ngưu cứu ta~” Lão Ngũ không dám hành động tùy tiện, đành phải gọi viện binh, “Ngưu thần” Ngưu thúc đã quen thay hắn dọn dẹp bãi chiến trường vội vọt vào phòng, cố gắng đỡ Thương Huyền sang một bên.
“Tiểu tổ tông của ta ơi, ngươi lại gặp rắc rối rồi, ai………Thương công tử, nhìn ngươi không được ổn lắm, có muốn về phòng nghỉ ngơi không?”
Tứ chi Thương Huyền vốn đang nhũn ra, hai mắt mờ sương, đột nhiên dùng lực mạnh đẩy Ngưu thần ra, đỡ lấy giường, vẻ mặt đề phòng.
“Đừng đụng vào người ta! Các người là ai?” Một tay sờ sờ eo, kiếm Thanh Vân vẫn luôn dùng lại không có trên người. Thần trí Thương Huyền không rõ ràng, trừng mắt nhìn hai người trước mặt, sát khí quanh thân bỗng tăng vọt, tay trái vận nội công, đánh một chưởng tới.
Lão Ngũ giơ tay trực tiếp đỡ được, nhưng lại bị chấn kinh tới mức bị đẩy ra sau hai bước, tay phải đỡ chưởng tê dại, còn không cẩn thận cắn phải miệng mình. Tay trái của Thương Huyền thuận thế xoay lại, bắt lấy tay áo của hắn, dùng sức ném hắn xuống đất, buông tay áo trong tay ra, bước tới gần Ngưu thần, tấn công hắn.
Ngưu thần không muốn gây sự, bởi vậy không tấn công, cũng không đỡ lấy một chưởng của Thương Huyền, mà giả vờ bị đẩy ngã xuống đất. Thương Huyền hừ lạnh một tiếng, đá văng cửa phòng, không biết định đi đâu.
“Hu hu hu……đại tẩu thật hung dữ…….đại tẩu thật đáng sợ…….hu hu Ngưu Ngưu, tay tê, mông đau, hu hu hu……”
Ngưu thần bò dậy, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ đỡ lão Ngũ trước mặt dậy, ôm vào lòng, mặc kệ lão Ngũ là khóc thật hay chỉ giả vờ thì hắn cũng đều cảm thấy đau lòng, cũng đều muốn dỗ dành.
“Chọc phải tổ ong vò vẽ rồi? Không phải đã bảo ngươi đừng có chọc vào Tam ca của ngươi rồi sao?”
“Hu hu hu…..Ngưu Ngưu, tại sao tu vi của đại tẩu lại tăng lên nhiều như vậy? Thật là khủng khiếp, thật là đáng sợ, ta không chơi nữa……..ta không dám nghịch nữa….”
“Ngươi đó! Lần sau vẫn không chừa cho mà xem.”
“Vậy…..Ngưu…..Ngưu Ngưu…….vậy ngươi dạy dỗ ta một chút là được rồi, không phải sao? Ngươi dùng ngưu tiên quất ta, cho ta ăn mấy cân ngưu tiên rồi ta sẽ ngoan ngoãn!” Lão Ngũ hít hít mũi, nở nụ cười phong hoa tuyệt đại, một tay sờ soạng trêu đùa trên người Ngưu thần.
“Hình phạt tốt nhất cho ngươi chính là không thuận theo ý ngươi, phạt ngươi bảy ngày không có ngưu…..khụ……ngưu tiên ăn.” Ngưu thần nghiệm mặt hạ lệnh cấm.
“Hả? Ngưu Ngưu ~ Ngưu Ngưu ngươi như vậy là không được! Ta rất hư, ngươi phải đánh mông ta, phải đánh ta!”
Thương Huyền rời khỏi phòng của lão Ngũ, càng chạy thân thể càng nhũn ra, thân thể khô nóng không thôi, đỡ lấy lan can trên hành lang gấp khúc, cố sức đi về phòng của mình. Thứ vải vóc mặc trên người cọ sát vào thân thể, cũng khiến cho hắn cảm thấy vô cùng tê dại, huyệt đằng sau lại càng không biết điều, một hồi lại một hồi co rút lại, lửa nóng dục vọng không ngừng bốc lên từ trong cơ thể.
“Ha…..a…..ha…….a……thật là khó chịu……..ưm….”
Thật vất vả mới trở về phòng, Thương Huyền nằm ngửa trên giường, cởi hết quần áo trên người ra, dùng áo ngủ bằng gấm cuốn quanh người, cọ xát trên đệm chăn mềm mại nhưng lạnh lẽo mà thở dốc.
“Ô……thật khó chịu……….nóng quá…..”
Phân thân vừa trướng vừa nóng không thôi, Thương Huyền đấu tranh một lúc, liền dùng một tay nắm lấy phân thân đang bừng bừng phấn chấn của mình. Hắn ngay cả thủ dâm cũng chưa từng làm thử, bởi vậy không biết phải làm thế nào, chỉ chà xát lung tung, khiến cho dục vọng càng tăng vọt thêm.
“Ưm…..a……ưm…………nóng quá…..ô…….”
Thương Huyền cắn chặt môi dưới, cuộn tròn thân thể, bất lực nhỏ giọng khóc. Một vài bóng người lóe lên trong đầu, có cha mẹ, có sư tôn, nhưng cuối cùng xoay đi xoay lại, lại là bộ dáng của hắc hồ.
“Đáng giận………đáng giận……ô……” đều là tại con hắc hồ đáng giận kia khiến cho thân thể hắn trở nên dâm loạn như vậy, nhưng hắn lại quyến luyến sự ấm áp ấy, cũng nhớ mãi không quên những khoái cảm mà hắc hồ mang lại cho hắn.
“Tiểu Huyền bảo bối nhi……..”
Đừng gọi ta như vậy, đừng gọi ta như vậy……
“Nương tử, rất khó chịu phải không? Vi phu lập tức thỏa mãn ngươi……” Kỳ Mặc kéo áo ngủ bằng gấm ra, ôm Thương Huyền vào lòng.
“……Ôm ta……” Thương Huyền giơ tay ôm chặt lấy cổ Kỳ Mặc, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ngửa đầu dâng đôi môi của mình lên.
Kỳ Mặc thụ sủng nhược kinh, lập tức nở nụ cười, đỡ lấy khuôn mặt của Thương Huyền, hôn thật sâu. Thương Huyền há miệng mặc cho lưỡi hắn xâm nhập, trượt qua trượt lại từng chỗ một trong miệng hắn, thậm chí trong lúc lưỡi Kỳ Mặc trêu đùa trên lưỡi hắn, còn ngây ngô hùa theo, khiến cho Kỳ Mặc cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Bảo bối nhi ngươi thật chủ động.”
Kỳ Mặc cười khẽ, một tay sờ soạng trên lưng Thương Huyền. Thương Huyền hơi run lên, dựa hẳn vào trong lòng y. Kỳ Mặc dùng ngón tay ma sát trên lưng Thương Huyền, trượt dọc theo lưng, chạy xuống kẽ mông, đầu ngón tay ấn ấn vài cái trên huyệt.
“Á….a…..a……a……”
Thương Huyền bắt lấy áo Kỳ Mặc thở dốc, vặn vẹo eo, thân thể càng kề sát vào người Kỳ Mặc.
“Tiểu Huyền, ngươi đã ăn phải cái gì vậy? Nôn nóng như vậy, ta mới chỉ chạm một chút, đã vặn vẹo eo thế này.”
Thương Huyền không đáp lại, chỉ ngẩng đầu dùng miệng cắn môi Kỳ Mặc, dùng sức kéo y phục của y xuống. Đối với sự khác thường của Thương Huyền, Kỳ Mặc cũng không quá ngạc nhiên, biết là Tam đệ hạ dược, giải dược xong cũng sẽ không có chuyện gì. Kỳ Mặc thuận thế nằm xuống giường, để Thương Huyền lột y bào của mình ra. Hai chân Thương Huyền áp sát eo Kỳ Mặc, mông kề sát vào thắt lưng của y, thò tay bắt lấy dục vọng của Kỳ Mặc, nhắm ngay huyệt khẩu của mình mà ngồi xuống.
“Nương tử, ngươi nhẹ tay một chút…….dùng lực mạnh như vậy sẽ làm đứt “tính phúc” của ngươi mất…..”
“Ưm…..a…..a……a….”
Thương Huyền gần như không nghe thấy gì hết, hai tay chống trên ngực Kỳ Mặc, eo mông lên xuống, nuốt rồi lại phun côn th*t của Kỳ Mặc ra. Tư thế cưỡi! Lại còn là Tiểu Huyền chủ động! Quá sung sướng rồi ha ha ha~ trong lòng Kỳ Mặc thoải mái không thôi, đỡ lấy eo Thương Huyền, nhìn khuôn mặt phóng đãng, yêu mị của hắn gần như vậy, dục vọng cũng tăng vọt, đẩy mạnh eo, vội vàng xuyên qua tiểu động vừa mềm vừa nóng kia.
Đợi Tam đệ trở về nhất định phải cảm ơn nó!
Kỳ Mặc giơ tay lật gối, lấy một cái “chuông bạc kêu ‘dâm’”, đeo lên đùi Thương Huyền, theo động tác của Thương Huyền, chuông bạc liền phát ra tiếng vang thanh thúy. Thương Huyền cúi đầu nhìn chuông bạc trên đùi, cười nhẹ một cái, nụ cười quyến rũ kia làm cho Kỳ Mặc mất hồn luôn, Tiểu Huyền bảo bối nhi sao có thể dụ hoặc, yêu nghiệt như vậy chứ!
Thương Huyền cưỡi trên thắt lưng Kỳ Mặc, đong đưa eo mông trên dưới, chuông bạc liền vang lên tiếng kêu “leng keng leng keng”, tăng thêm một vẻ tình sắc kiều diễm.
“Tiểu Huyền…..Tiểu Huyền…….ngươi hảo bổng…….ưm…….”
Thương Huyền kẹp chặt mông lại sau đó liền thả lỏng, chủ động điều chỉnh huyệt sau co rút rồi lại tách ra, nội bích liền mạnh mẽ ra ra vào vào côn th*t. Kỳ Mặc giơ hai tay lên, nắm lấy viên thịt trước ngực Thương Huyền mà đùa bỡn xoa nắn, kẹp viên thịt vào giữa hai ngón tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chà xát đầu nhũ mẫn cảm.
“Ưm……a…….ưm……..đừng nhéo mà…..a…..ha….a…..ưm…..”
Thương Huyền co vai lại, khép hờ mắt thở dốc, vẻ mặt xuân tình nhộn nhạo, làn da vốn trắng nõn giờ đây lại ửng hồng, mông tiếp tục cọ xát côn th*t của Kỳ Mặc, khiến cho vật cứng kia trượt ra trượt vào trong cơ thể mình, mang đến từng đợt tê dại run rẩy.
“Hừ ưm…….ưm……..a…..a……”
Kỳ Mặc cầm lấy phân thân thẳng đứng của hắn, vô cùng có kỹ xảo vỗ về chơi đùa nó, Thương Huyền hừ hừ thở dốc, thân thể vừa tránh né, vừa hùa theo mà vặn vẹo trái phải. Kỳ Mặc dùng tay xoa nắn hai túi tinh, ngón tay xuống tới tận cùng gốc rễ, một tay đè mông Thương Huyền lại, tự mình đẩy mạnh eo lên trên, mạnh mẽ đẩy vào chỗ sâu bên trong.
“A a…….ưm……..sâu hơn…….Kỳ Mặc…….ưm….” Thương Huyền rên rỉ ngọt ngào, mông cũng đẩy sâu xuống.
“Bảo bối nhi, hôm nay ngươi thật khả ái……ta sẽ yêu thương ngươi……….”
Thương Huyền cười tà mị, cúi đầu niệm khẩu quyết tâm pháp song tu, đồng thời nhanh chóng đong đưa eo, để côn th*t nhanh chóng ra vào, giao hợp kịch liệt khiến cho nơi kết hợp phát ra tiếng “bốp bốp bốp” dâm mị. côn th*t cứng rắn lại nóng bỏng không ngừng phá phách nội bích, ma sát thịt mềm phát ra từng tiếng “tê tê”, chỗ kết hợp chặt chẽ càng ngày càng nóng, càng tê dại, càng lúc càng không thể thỏa mãn.
“Kỳ Mặc……..ta còn muốn…..cho ta….ưm……….a……cho ta…..ha a….a…..”
Chuông bạc theo động tác đong đưa của Thương Huyền, không ngừng phát ra tiếng “leng keng”, Thương Huyền hãm sâu vào vòng xoáy điên cuồng yêu mị, mị nhãn như tơ, trong mắt lại lóe lên dục hỏa, tựa như muốn ăn sạch Kỳ Mặc. Kỳ Mặc cảm giác hơi là lạ, nhưng có phúc mà không hưởng mới là đồ ngốc, vì thế y thản nhiên tiếp nhận đòi hỏi nhiệt tình của Thương Huyền, dù sao y cũng thực hưởng thụ khoái cảm được rong ruổi bên trong cơ thể của Thương Huyền.
“A Bảo ngoan…..ta………sẽ thỏa mãn ngươi………chân lại mở rộng ra chút………”
Thương Huyền nghe lời lại càng mở rộng chân ra, tiểu huyệt bởi vậy nuốt lấy Kỳ Mặc càng nhanh hơn, Kỳ Mặc thở dài một hơi, sau đó lộ ra nụ cười tuấn nhã thong dong, trong mắt ngập tràn ý cười và sủng nịch cùng dục vọng.
Hai tay Kỳ Mặc giữ Thương Huyền ngồi vững trên thắt lưng mình, mạnh mẽ luật động lên xuống, mỗi lần đều vào đến chỗ sâu, quy đầu đỉnh đến hoa tâm mẫn cảm, thân thể Thương Huyền liền co quắp run rẩy.
“A……..ưm…..hừ….ưm…….a……sâu quá……..ưm…..”
“Tiểu Huyền, thoải mái không?”
Thương Huyền run lên, thở dốc, vừa gật đầu lung tung, hơi cắn môi nhìn y câu dẫn, vừa phối hợp với động tác cắm vào của Kỳ Mặc, tiếp tục di chuyển eo mông lên xuống, lần lượt nuốt côn th*t cực lớn, nóng rực vào trong cơ thể mình, cho dù sau huyệt đã căng đến vừa tê lại vừa phát đau.
Tóc dài rối tung bị mồ hôi làm cho dán sát trên người Thương Huyền, nhìn qua vô cùng dụ hoặc. Tâm tình Kỳ Mặc sung sướng, lại càng tận tình bừa bãi hơn, lực càng tăng thêm làm cho tiểu động càng nóng ướt, mềm mại hơn.
“Ha a………nương tử…….bảo bối nhi………bảo bối nhi………ta yêu ngươi chết mất………ưm…..”
“A a…….ưm a a…….ha a…….a……”
“Tiểu Huyền…….ta muốn bắn…….ưm…….a…….”
“Mau bắn……. mau bắn vào đi……ưm….a..a….a ~”
Thương Huyền dùng lực kẹp chặt mông, tiểu huyệt kịch liệt co rút lại, trong cơ thể liền có cảm giác nóng ướt.
“Ha a…….ha……ưm……..”
Thương Huyền nằm dài trên người Kỳ Mặc, thả lỏng hô hấp, toàn thân vô lực, nhưng trong cơ thể lại rất ấm áp, một cỗ nội tức chậm rãi lưu động trong cơ thể. Hắn cười nhẹ, nụ cười tươi nhưng lại kèm theo vẻ tà tứ kỳ lạ, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực Kỳ Mặc, lại chơi đùa với mái tóc ướt đẫm của mình.
“Hắc Hồ Tiên Quân…..”
“Ừ?”
“Chúng ta tiếp tục song tu đi…… ha ha ha……”
Kỳ Mặc cảm thấy hơi rờn rợn trong lòng, cảm giác Thương Huyền cười lên có vài phần thật lạnh lẽo, nhưng khó có lúc Thương Huyền lại chủ động, sao có thể cự tuyệt, về sau hẳn là không còn cơ hội này nữa rồi.
“Bảo bối nhi……ngươi muốn làm bao nhiêu lần cũng được…….”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook