Cớ Sao Nói Không Yêu
-
Chương 8
Edit: Cam
—
Hôm nay, ngồi đối diện với mọi người trên bàn cơm, Nguyễn Tĩnh tuyên bố muốn tới Bắc Kinh nửa tháng. Cô lập tức thu hút được mọi sự chú ý. Nguyễn Chính là người đầu tiên lên tiếng hỏi, “Tới Bắc Kinh? Con tới Bắc Kinh làm gì?”
“Con đi công tác ạ.”
“Phì!” Nguyễn Nhàn phì một tiếng.
“Chị, chị không thể lịch sự một chút à?” Nguyễn Tĩnh cực kỳ khó chịu. Thấy Tưởng Nghiêm ngồi đối diện đang nhìn mình, cô không khỏi nghiêng đầu quay đi, ánh mắt của anh ta khiến cô có phần không thoải mái. Nguyễn Tĩnh tùy tiện và hai thìa cơm để lẩn tránh.
“Cô tới Bắc Kinh một mình sao?”
Nguyễn Tĩnh sững người không hiểu vì sao Tưởng Nghiêm lại cũng tham gia vào chủ đề này, chẳng phải anh ta luôn không thích nói chuyện trên bàn ăn hay sao?
“Vâng.” Nguyễn Tĩnh trả lời, trong lòng có chút lo lắng, nhưng sau đó lại nghĩ hoàn toàn không cần thiết phải thế, cho dù vừa rồi cô đã nói dối.
Nguyễn Tĩnh dù sao cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi, nói muốn đi công tác thì người nhà cũng không thể chuyện bé xé ra to mà đi ngăn cản, mọi người chỉ nhắc nhở vài câu rằng đừng làm gì bậy bạ rồi cũng để cho cô đi.
Hôm đó cùng Triệu Khải Ngôn đi ra sân bay, nhìn Triệu Khải Ngôn ngọc thụ lâm phong* bên cạnh, Nguyễn Tĩnh thầm nghĩ nếu mình thực sự muốn làm chuyện bậy bạ thì người nhà cũng chẳng quản được đâu.
(*Ngọc thụ lâm phong: Dịch nghĩa: Cây ngọc đón gió, ý nói rất đẹp trai, tướng tá rất oai phong.)
Hơn bốn tiếng ngồi trên máy bay cũng khiến người ta mệt mỏi. Lúc hai người tới Bắc Kinh cũng đã gần bảy giờ tối. Thành thực mà nói thì phạm vi giao thiệp của Triệu Khải Ngôn quả thực rất rộng, ngay cả ở Bắc Kinh bên này anh cũng có bạn. Máy bay của bọn họ vừa hạ cánh thì đã có người tới đón. Anh Lữ là một người đàn ông trung niên giản dị và là người gốc Bắc Kinh, hai người vốn dự tính sẽ tới khách sạn nhưng anh ta lại một mực phản đối và nhiệt tình đưa bọn họ tới Tứ Hợp Viện.
Triệu Khải Ngôn tuy luôn có yêu cầu rất cao với chất lượng cuộc sống nhưng anh biết thích ứng với mọi hoàn cảnh và tùy nơi mà sống, hơn nữa anh thấy Nguyễn Tĩnh cũng có vẻ có hứng thú với Tứ Hợp Viện nên không từ chối ý tốt của bạn học cũ nữa. Nghĩ đến đây lại không khỏi nhớ lại lúc trước khi còn ở trong xe Nguyễn Tĩnh đã cúi đầu ghé sát vào anh mà nói, “Chú này hiếu khách quá nhỉ!”, Khải Ngôn vừa nhìn Nguyễn Tĩnh lúc này đang ngó đông ngó tây vừa nghĩ thầm, nếu cô biết “chú” này cùng tuổi với anh thì không biết sẽ nghĩ thế nào.
Lữ Mịch hớn hở đưa bọn họ vào một căn phòng, “Các cậu ở phòng này nhé!”
Triệu Khải Ngôn nhíu mày, “Chỉ có một phòng thôi à?”
Lữ Mịch gật đầu, “Giường đôi, hai người nằm chung chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?” Hiển nhiên anh ta đã coi hai người là người yêu của nhau.
Triệu Khải Ngôn day day thái dương, anh quyết định sẽ quay về trọ tại khách sạn thì hơn. Kết quả là đúng lúc đó thì người bên cạnh mở miệng, “Em thì không thành vấn đề.”
Ánh mắt bị che dấu trong lòng bàn tay của Triệu Khải Ngôn hiện lên tia sửng sốt.
Sau khi Lữ Mịch rời khỏi, Nguyễn Tĩnh đi đến bên cửa sổ rồi mở cửa ra, bên ngoài là một khoảnh sân nhỏ, có một câu ngô đồng cao vút tỏa bóng râm mát, dưới tán cây lấp ló mấy chiếc ghế mây, ánh đèn mờ ảo tỏa xuống tạo nên một cảnh tượng trông khá ý vị.
Khải Ngôn không biết vì sao mình lại đồng ý việc này. Nếu là ở cùng với những người khác thì anh tuyệt đối không thấy có vấn đề gì, nhưng đây lại là ở cùng Nguyễn Tĩnh, anh nghĩ mình chắc chắn sẽ không thể tập trung được.
Nguyễn Tĩnh tựa vào cửa sổ xem một ông lão ở căn phong đối diện đang mở tivi trong phòng khách và vừa múa vừa hát kinh kịch. Chuyện này quả rất mới mẻ, cô không khỏi nhìn đến say sưa.
“Tôi đi tắm cho mát đã.” Triệu Khải Ngôn nói xong liền đi về phía phòng tắm. Anh cần dùng nước lạnh để trấn an một chút cảm giác mất bình tĩnh.
Nguyễn Tĩnh xoay người lại nhìn rồi “ừ” lên một tiếng và tiếp tục quay đầu xem màn biểu diễn ở phía đối diện… Thành thực mà nói thì quyết định của cô có phải rất liều lĩnh hay không? Tuy cô không để ý tới chuyện ở cùng phòng với bạn bè là nam giới khi đi xa nhưng hình như đã quên nghĩ tới chuyện đối phương có đồng ý hay không. Có điều, nghĩ đến chuyện hai người phải cộng tác với nhau trong một thời gian, cô lại không câu nệ mấy chuyện tiểu tiết đó nữa.
Cuối cùng thì Triệu Khải Ngôn cũng rũ bỏ được mọi ham muốn. Anh lau người qua loa rồi chuẩn bị mặc quần áo, lúc đó mới phát hiện ra mình đã quên mang quần áo sạch vào. Ở nhà anh luôn dùng khăn tắm để quấn quanh người, nhưng ở đây thì hiển nhiên không được, mà bảo anh phải mặc lại quần áo vừa thay ra thì cũng không thể, cuối cùng, sau một hồi cân nhắc, Triệu Khải Ngôn lại mặc quần dài vào và để thân trần ra khỏi phòng tắm.
Vừa mới đẩy của bước ra thì bắt gặp ánh mắt của Nguyễn Tĩnh vẫn đang dựa vào cửa sổ nhìn về phía mình, bốn mắt gặp nhau, Khải Ngôn không khỏi thót tim.
Tiếng tách tách đột nhiên vang lên khiến Triệu Khải Ngôn nhất thời không phản ứng kịp, khi thấy trên tay đối phương đang cầm một chiếc Hasselblad H3D, anh không khỏi lắc đầu.
“Đúng là xuất thủy phù dung*.” Nguyễn Tĩnh khen ngợi, từ trước tới nay cô không bao giờ ăn nói ngả ngớn nhưng khi thấy dáng người của Triệu Khải Ngôn thì nhịn không được mà thốt lên.
(*Xuất thủy phù dung: Dịch nghĩa: Hoa sen mới nở, nghĩa là rất đẹp.)
Triệu Khải Ngôn cười cười.Anh đi tới bên giường rồi lôi quần áo từ trong túi hành lý ra và tính trở lại phòng tắm để thay đồ. Ở trước mặt Nguyễn Tĩnh thì dù là nửa thân trần cũng khiến anh không được tự nhiên.
“Em có thể chụp ảnh bây giờ được không?”
Khải Ngôn xoay người lại, “Cái gì?” Tứ Hợp Viện không được thoáng khí nên trong phòng có chút oi bức. Triệu Khải Ngôn cảm thấy cơ thể vừa tắm rửa xong lại bắt đầu đổ mồ hôi.
Nguyễn Tĩnh nhìn các đường nét góc cạnh biểu cảm trên gương mặt anh cùng với thân hình gần như hoàn mỹ, “Chụp ảnh, ngay bây giờ ạ.”
Ánh mắt biểu lộ sự chân thành ấy khiến Khải Ngôn khẽ thở dài. Cô nhìn anh chẳng qua chỉ giống như đang nhìn một người cộng sự bình thường, còn anh đối với cô không thể không thừa nhận là có dụng ý bất lương, cho nên anh mới mượn lấy cái cớ vụng về này là cùng cô đi công tác để tranh thủ một khoảng thời gian được ở bên cô.
Vào giờ phút này, tình cảnh hai người cùng ở chung trong một căn phòng nhỏ hẹp đã khiến Triệu Khải Ngôn chấn động không nhỏ. Giờ lại muốn anh lập tức thực hiện lời đồng ý khỏa thân cho cô chụp ảnh ngay trước mặt cô, Triệu Khải Ngôn vốn luôn xử sự điềm tĩnh lạnh nhạt cũng không tránh khỏi cảm thấy bối rối.
Nguyễn Tĩnh thấy sự do dự của Khải Ngôn thì thầm nghĩ có phải mình đã vội vàng quá mức hay không, dù sao bọn họ cũng vừa mới xuống máy bay và cần nghỉ ngơi một chút, “À, ngày mai cũng được.”
Thật lâu sau Khải Ngôn mới nói một câu, “Không sao, giờ cũng được!”
Triệu Khải Ngôn rốt cuộc đã hiểu thế nào là “Đánh giá quá cao”, anh đã đánh giá quá cao năng lực của mình. Vốn nghĩ chỉ cần hít sâu một hơi là ít nhất có thể tạo ra được vẻ thanh thản dối trá giống như mọi khi nhưng ngay khi Nguyễn Tĩnh tới gần và đánh giá toàn bộ cơ thể của anh từ trên xuống dưới, một luồng cảm giác khô nóng khó hiểu lập tức truyền khắp tứ chi của Triệu Khải Ngôn.
Khải Ngôn lùi lại phía sau một bước nhỏ rồi ra vẻ tự nhiên nhẹ giọng hỏi, “Có cần phải làm tư thế gì không?”
“À… không cần làm gì cả, anh cứ đứng thế này là đẹp lắm rồi.” Chỉ cần anh cứ đứng ở chỗ đó là đã toát ra vẻ gợi cảm phi thường.
Trong phòng chỉ bày biện một chiếc giường lớn trải ga màu trắng và một bộ sofa, trên tường cũng chỉ sơn một màu trắng tinh. Nguyễn Tĩnh thích chọn một không gian sạch sẽ như nơi này để chụp ảnh, không cần bất cứ vật trang trí gì, cũng không có bất kỳ món đồ rườm rà nào khác.
Khải Ngôn nhìn thấy Nguyễn Tĩnh lùi lại hai bước rồi điều chỉnh máy ảnh. Khi cô quay người lại nhìn anh, Triệu Khải Ngôn cảm thấy toàn thân tê dại, anh nghĩ tới trong một khoảng thời gian khá lâu tiếp theo trong mắt cô sẽ chỉ có một mình Triệu Khải Ngôn anh, toàn bộ sự chú ý của cô sẽ đều tập trung trên người anh, ánh mắt của cô sẽ di chuyển đến từng bộ phận trên cơ thể anh, cô có thể sẽ tới gần anh, sẽ chạm vào anh, sẽ cầm cánh tay đang buông thõng của anh và giơ lên phía trước một chút, đầu ngón tay của cô sẽ chạm vào da thịt anh… Khi nghĩ tới đây, trong bụng Triệu Khải Ngôn đã tràn đầy lửa nóng. Anh cảm thấy xấu hổ với cảm giác miên man bất định của mình nhưng không hiểu vì sao lại không thể khống chế được.
Nhìn Triệu Khải Ngôn xuyên qua một lớp thấu kính khiến Nguyễn Tĩnh có cảm giác khác lạ. Thành thực mà nói thì anh quả thực rất đẹp, dáng người cao ngất, cơ thể cân đối ẩn chứa sức mạnh và sự mềm dẻo, cơ ngực hoàn mỹ, vòng eo rắn chắc, gương mặt kiên nghị, từng giọt nước đọng trên tóc men theo cổ chảy xuống dưới ánh đèn ấm áp thoạt nhìn trông mê đắm một cách kỳ lạ.
Nguyễn Tĩnh khẽ kêu lên một tiếng.
Hai người cách nhau một khoảng khá gần, Nguyễn Tĩnh chuyên chú di chuyển tới lui, ngón tay thon dài liên tục ấn nút chụp ảnh vào những lúc thích hợp.
Trong lúc Nguyễn Tĩnh đang quan sát mình, Triệu Khải Ngôn cũng lần đầu tiên có cam đảm mở to mắt chăm chú nhìn cô. Sự chuyên tâm của cô luôn có thể khiến đầu óc anh trở nên mụ mị. Anh thích vẻ mặt nghiêm túc của cô, vẻ mặt đó có chứa sự trong trẻo lạnh lùng mà cũng rất ngọt ngào.
Người thu hút người kỳ thực cũng rất đơn giản, chỉ cần hợp nhau là được. Khí chất bên ngoài của Nguyễn Tĩnh phù hợp với quan niệm về thẩm mỹ của Triệu Khải Ngôn. Anh thích cô, không gì có thể rõ ràng hơn, cho nên anh mới tìm cách tiếp cận cô, nhưng anh cũng không thể quá mức vội vàng mà làm cô sợ.
Khải Ngôn vô cùng cẩn thận không để đối phương biết được suy nghĩ thất thường của mình. Nhưng mỗi khi nhìn vào đôi mắt đen láy linh lợi ấy, anh lại cảm thấy lồng ngực khó chịu. Ánh mắt trong sáng lại có thể khơi gợi lên mọi giác quan sinh lý của anh, Triệu Khải Ngôn chỉ cảm thấy sau lưng mình đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có âm thanh riêng biệt của máy ảnh và tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người. Nguyễn Tĩnh nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, nhiệt độ trong phòng hình như hơi nóng lên thì phải.
Ánh mắt của Nguyễn Tĩnh lại trở lại trên người Triệu Khải Ngôn. Cô cười nói, “Anh có muốn nghỉ ngơi chút không?”
Nụ cười của Nguyễn Tĩnh chứa đầy sự cuốn hút. Khải Ngôn rất muốn tiến tới để chạm vào gương mặt rạng rỡ kia, e rằng anh lại càng muốn hôn cô, hoặc muốn nhiều hơn chút nữa so với nụ hôn ấy… Khi phát giác ra phản ứng giữa hai chân mình, Khải Ngôn lại từ từ hạ tầm mắt xuống và ngồi lên mép giường.
Nguyễn Tĩnh nhận thấy sắc mặt anh không được tốt. Hôm nay dường như rất oi bức, có lẽ buổi tối trời sẽ có mưa. Nới lỏng cổ áo, Nguyễn Tĩnh đi tới bên giường rồi khoanh gối ngồi xuống, “Chắc mình phải ra ở khách sạn thôi, ít nhất là nơi nào có điều hòa được không ạ?”
Khải Ngôn nhếch nhếch khóe miệng nhìn gương mặt xinh đẹp thanh tú của Nguyễn Tĩnh, cô chỉ nhìn anh bằng vẻ mặt rất thản nhiên.
Triệu Khải Ngôn đột nhiên có chút buồn bực, rốt cuộc cô thực sự không biết hay giả vờ không biết?
Cổ tay đột nhiên bị người ta giữ chặt, mất đi trọng tâm khiến cả người ngã nhào vào lòng người bên cạnh, Nguyễn Tĩnh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên. Vẻ mặt của anh rất trầm lắng thâm sâu. Không hiểu vì sao cô bỗng cảm thấy có chút tức giận, cho dù đã hiểu được đôi chút nhưng cô không chấp nhận được việc Triệu Khải Ngôn vô lễ với mình. Con người cô bình thường vô cùng bảo thủ với một số chuyện.
Anh đang làm gì vậy? Biết rõ hiện tại trong lòng cô không một gợn sóng, bởi cô còn chưa muốn thuộc về bất kỳ người nào, sao anh vẫn không thể kiềm chế được… Khải Ngôn không hề muốn giữa hai người nảy sinh bất kỳ xung đột nào, anh không muốn dùng sức mạnh và thủ đoạn để bức bách Nguyễn Tĩnh, phục tùng và cho phép anh cũng không cần, anh lại càng không muốn bởi vì sự thô lỗ của mình mà làm cho Nguyễn Tĩnh nảy sinh nghi ngờ với nhân phẩm của anh và xa lánh anh, anh chỉ muốn… khi cô nhìn anh sẽ không phải là không có chút cảm xúc nào, sẽ không phải là trong lòng không có chút gợn sóng.
Nhưng cách cư xử tồi tệ thế này chẳng lẽ có thể khiến cô nhìn anh bằng con mắt khác? Triệu Khải Ngôn anh quả thực càng sống càng ngây thơ, hành động ngang ngược thế này sớm muộn cũng sẽ khiến anh phải nhận thẻ đỏ từ cô, ngay cả một chút cơ hội thắng lợi cũng không có, nghĩ đến đây,Triệu Khải Ngôn chậm rãi buông lỏng tay ra. Nguyễn Tĩnh không lập tức né tránh, lúc này, cô đang dùng ánh mắt thẳng thắn để lý giải hành động của anh.
Trên khuôn mặt xuất chúng của Triệu Khải Ngôn xuất hiện vẻ bối rối, “Sorry…”
“Khi em lại gần, anh có… dục vọng phải không?” Nguyễn Tĩnh không biết vì sao mình lại hỏi một câu như vậy, mà câu hỏi này trong nháy mắt làm cho Triệu Khải Ngôn toàn thân cứng đờ.
“Rất ghê tởm phải không?” Khải Ngôn tự khỏa lấp mà không hề giấu diếm. Anh đứng dậy rồi lui lại phía sau mấy bước và nhìn về phía cô. Nếu cô muốn vạch trần thì dù sống hay chết anh cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Nguyễn Tĩnh phản ứng rất bình tĩnh. Cô không kinh ngạc cũng không nhíu mày mà chỉ thản nhiên nói, “Hiện tại em không nghĩ tới chuyện tình cảm.”
Triệu Khải Ngôn cười khổ một tiếng, trong ngực dâng lên cảm giác buồn phiền không thể nói thành lời, “Tôi biết.”
“Cảm ơn anh đã thông cảm!”
Triệu Khải Ngôn cảm thấy bị người ta đâm cho một dao chắc cũng chỉ đau đớn đến như thế, “Em không cần cảm ơn tôi vì việc này.” Nói xong câu đó, anh xoay người rời khỏi phòng.
—
Hôm nay, ngồi đối diện với mọi người trên bàn cơm, Nguyễn Tĩnh tuyên bố muốn tới Bắc Kinh nửa tháng. Cô lập tức thu hút được mọi sự chú ý. Nguyễn Chính là người đầu tiên lên tiếng hỏi, “Tới Bắc Kinh? Con tới Bắc Kinh làm gì?”
“Con đi công tác ạ.”
“Phì!” Nguyễn Nhàn phì một tiếng.
“Chị, chị không thể lịch sự một chút à?” Nguyễn Tĩnh cực kỳ khó chịu. Thấy Tưởng Nghiêm ngồi đối diện đang nhìn mình, cô không khỏi nghiêng đầu quay đi, ánh mắt của anh ta khiến cô có phần không thoải mái. Nguyễn Tĩnh tùy tiện và hai thìa cơm để lẩn tránh.
“Cô tới Bắc Kinh một mình sao?”
Nguyễn Tĩnh sững người không hiểu vì sao Tưởng Nghiêm lại cũng tham gia vào chủ đề này, chẳng phải anh ta luôn không thích nói chuyện trên bàn ăn hay sao?
“Vâng.” Nguyễn Tĩnh trả lời, trong lòng có chút lo lắng, nhưng sau đó lại nghĩ hoàn toàn không cần thiết phải thế, cho dù vừa rồi cô đã nói dối.
Nguyễn Tĩnh dù sao cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi, nói muốn đi công tác thì người nhà cũng không thể chuyện bé xé ra to mà đi ngăn cản, mọi người chỉ nhắc nhở vài câu rằng đừng làm gì bậy bạ rồi cũng để cho cô đi.
Hôm đó cùng Triệu Khải Ngôn đi ra sân bay, nhìn Triệu Khải Ngôn ngọc thụ lâm phong* bên cạnh, Nguyễn Tĩnh thầm nghĩ nếu mình thực sự muốn làm chuyện bậy bạ thì người nhà cũng chẳng quản được đâu.
(*Ngọc thụ lâm phong: Dịch nghĩa: Cây ngọc đón gió, ý nói rất đẹp trai, tướng tá rất oai phong.)
Hơn bốn tiếng ngồi trên máy bay cũng khiến người ta mệt mỏi. Lúc hai người tới Bắc Kinh cũng đã gần bảy giờ tối. Thành thực mà nói thì phạm vi giao thiệp của Triệu Khải Ngôn quả thực rất rộng, ngay cả ở Bắc Kinh bên này anh cũng có bạn. Máy bay của bọn họ vừa hạ cánh thì đã có người tới đón. Anh Lữ là một người đàn ông trung niên giản dị và là người gốc Bắc Kinh, hai người vốn dự tính sẽ tới khách sạn nhưng anh ta lại một mực phản đối và nhiệt tình đưa bọn họ tới Tứ Hợp Viện.
Triệu Khải Ngôn tuy luôn có yêu cầu rất cao với chất lượng cuộc sống nhưng anh biết thích ứng với mọi hoàn cảnh và tùy nơi mà sống, hơn nữa anh thấy Nguyễn Tĩnh cũng có vẻ có hứng thú với Tứ Hợp Viện nên không từ chối ý tốt của bạn học cũ nữa. Nghĩ đến đây lại không khỏi nhớ lại lúc trước khi còn ở trong xe Nguyễn Tĩnh đã cúi đầu ghé sát vào anh mà nói, “Chú này hiếu khách quá nhỉ!”, Khải Ngôn vừa nhìn Nguyễn Tĩnh lúc này đang ngó đông ngó tây vừa nghĩ thầm, nếu cô biết “chú” này cùng tuổi với anh thì không biết sẽ nghĩ thế nào.
Lữ Mịch hớn hở đưa bọn họ vào một căn phòng, “Các cậu ở phòng này nhé!”
Triệu Khải Ngôn nhíu mày, “Chỉ có một phòng thôi à?”
Lữ Mịch gật đầu, “Giường đôi, hai người nằm chung chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?” Hiển nhiên anh ta đã coi hai người là người yêu của nhau.
Triệu Khải Ngôn day day thái dương, anh quyết định sẽ quay về trọ tại khách sạn thì hơn. Kết quả là đúng lúc đó thì người bên cạnh mở miệng, “Em thì không thành vấn đề.”
Ánh mắt bị che dấu trong lòng bàn tay của Triệu Khải Ngôn hiện lên tia sửng sốt.
Sau khi Lữ Mịch rời khỏi, Nguyễn Tĩnh đi đến bên cửa sổ rồi mở cửa ra, bên ngoài là một khoảnh sân nhỏ, có một câu ngô đồng cao vút tỏa bóng râm mát, dưới tán cây lấp ló mấy chiếc ghế mây, ánh đèn mờ ảo tỏa xuống tạo nên một cảnh tượng trông khá ý vị.
Khải Ngôn không biết vì sao mình lại đồng ý việc này. Nếu là ở cùng với những người khác thì anh tuyệt đối không thấy có vấn đề gì, nhưng đây lại là ở cùng Nguyễn Tĩnh, anh nghĩ mình chắc chắn sẽ không thể tập trung được.
Nguyễn Tĩnh tựa vào cửa sổ xem một ông lão ở căn phong đối diện đang mở tivi trong phòng khách và vừa múa vừa hát kinh kịch. Chuyện này quả rất mới mẻ, cô không khỏi nhìn đến say sưa.
“Tôi đi tắm cho mát đã.” Triệu Khải Ngôn nói xong liền đi về phía phòng tắm. Anh cần dùng nước lạnh để trấn an một chút cảm giác mất bình tĩnh.
Nguyễn Tĩnh xoay người lại nhìn rồi “ừ” lên một tiếng và tiếp tục quay đầu xem màn biểu diễn ở phía đối diện… Thành thực mà nói thì quyết định của cô có phải rất liều lĩnh hay không? Tuy cô không để ý tới chuyện ở cùng phòng với bạn bè là nam giới khi đi xa nhưng hình như đã quên nghĩ tới chuyện đối phương có đồng ý hay không. Có điều, nghĩ đến chuyện hai người phải cộng tác với nhau trong một thời gian, cô lại không câu nệ mấy chuyện tiểu tiết đó nữa.
Cuối cùng thì Triệu Khải Ngôn cũng rũ bỏ được mọi ham muốn. Anh lau người qua loa rồi chuẩn bị mặc quần áo, lúc đó mới phát hiện ra mình đã quên mang quần áo sạch vào. Ở nhà anh luôn dùng khăn tắm để quấn quanh người, nhưng ở đây thì hiển nhiên không được, mà bảo anh phải mặc lại quần áo vừa thay ra thì cũng không thể, cuối cùng, sau một hồi cân nhắc, Triệu Khải Ngôn lại mặc quần dài vào và để thân trần ra khỏi phòng tắm.
Vừa mới đẩy của bước ra thì bắt gặp ánh mắt của Nguyễn Tĩnh vẫn đang dựa vào cửa sổ nhìn về phía mình, bốn mắt gặp nhau, Khải Ngôn không khỏi thót tim.
Tiếng tách tách đột nhiên vang lên khiến Triệu Khải Ngôn nhất thời không phản ứng kịp, khi thấy trên tay đối phương đang cầm một chiếc Hasselblad H3D, anh không khỏi lắc đầu.
“Đúng là xuất thủy phù dung*.” Nguyễn Tĩnh khen ngợi, từ trước tới nay cô không bao giờ ăn nói ngả ngớn nhưng khi thấy dáng người của Triệu Khải Ngôn thì nhịn không được mà thốt lên.
(*Xuất thủy phù dung: Dịch nghĩa: Hoa sen mới nở, nghĩa là rất đẹp.)
Triệu Khải Ngôn cười cười.Anh đi tới bên giường rồi lôi quần áo từ trong túi hành lý ra và tính trở lại phòng tắm để thay đồ. Ở trước mặt Nguyễn Tĩnh thì dù là nửa thân trần cũng khiến anh không được tự nhiên.
“Em có thể chụp ảnh bây giờ được không?”
Khải Ngôn xoay người lại, “Cái gì?” Tứ Hợp Viện không được thoáng khí nên trong phòng có chút oi bức. Triệu Khải Ngôn cảm thấy cơ thể vừa tắm rửa xong lại bắt đầu đổ mồ hôi.
Nguyễn Tĩnh nhìn các đường nét góc cạnh biểu cảm trên gương mặt anh cùng với thân hình gần như hoàn mỹ, “Chụp ảnh, ngay bây giờ ạ.”
Ánh mắt biểu lộ sự chân thành ấy khiến Khải Ngôn khẽ thở dài. Cô nhìn anh chẳng qua chỉ giống như đang nhìn một người cộng sự bình thường, còn anh đối với cô không thể không thừa nhận là có dụng ý bất lương, cho nên anh mới mượn lấy cái cớ vụng về này là cùng cô đi công tác để tranh thủ một khoảng thời gian được ở bên cô.
Vào giờ phút này, tình cảnh hai người cùng ở chung trong một căn phòng nhỏ hẹp đã khiến Triệu Khải Ngôn chấn động không nhỏ. Giờ lại muốn anh lập tức thực hiện lời đồng ý khỏa thân cho cô chụp ảnh ngay trước mặt cô, Triệu Khải Ngôn vốn luôn xử sự điềm tĩnh lạnh nhạt cũng không tránh khỏi cảm thấy bối rối.
Nguyễn Tĩnh thấy sự do dự của Khải Ngôn thì thầm nghĩ có phải mình đã vội vàng quá mức hay không, dù sao bọn họ cũng vừa mới xuống máy bay và cần nghỉ ngơi một chút, “À, ngày mai cũng được.”
Thật lâu sau Khải Ngôn mới nói một câu, “Không sao, giờ cũng được!”
Triệu Khải Ngôn rốt cuộc đã hiểu thế nào là “Đánh giá quá cao”, anh đã đánh giá quá cao năng lực của mình. Vốn nghĩ chỉ cần hít sâu một hơi là ít nhất có thể tạo ra được vẻ thanh thản dối trá giống như mọi khi nhưng ngay khi Nguyễn Tĩnh tới gần và đánh giá toàn bộ cơ thể của anh từ trên xuống dưới, một luồng cảm giác khô nóng khó hiểu lập tức truyền khắp tứ chi của Triệu Khải Ngôn.
Khải Ngôn lùi lại phía sau một bước nhỏ rồi ra vẻ tự nhiên nhẹ giọng hỏi, “Có cần phải làm tư thế gì không?”
“À… không cần làm gì cả, anh cứ đứng thế này là đẹp lắm rồi.” Chỉ cần anh cứ đứng ở chỗ đó là đã toát ra vẻ gợi cảm phi thường.
Trong phòng chỉ bày biện một chiếc giường lớn trải ga màu trắng và một bộ sofa, trên tường cũng chỉ sơn một màu trắng tinh. Nguyễn Tĩnh thích chọn một không gian sạch sẽ như nơi này để chụp ảnh, không cần bất cứ vật trang trí gì, cũng không có bất kỳ món đồ rườm rà nào khác.
Khải Ngôn nhìn thấy Nguyễn Tĩnh lùi lại hai bước rồi điều chỉnh máy ảnh. Khi cô quay người lại nhìn anh, Triệu Khải Ngôn cảm thấy toàn thân tê dại, anh nghĩ tới trong một khoảng thời gian khá lâu tiếp theo trong mắt cô sẽ chỉ có một mình Triệu Khải Ngôn anh, toàn bộ sự chú ý của cô sẽ đều tập trung trên người anh, ánh mắt của cô sẽ di chuyển đến từng bộ phận trên cơ thể anh, cô có thể sẽ tới gần anh, sẽ chạm vào anh, sẽ cầm cánh tay đang buông thõng của anh và giơ lên phía trước một chút, đầu ngón tay của cô sẽ chạm vào da thịt anh… Khi nghĩ tới đây, trong bụng Triệu Khải Ngôn đã tràn đầy lửa nóng. Anh cảm thấy xấu hổ với cảm giác miên man bất định của mình nhưng không hiểu vì sao lại không thể khống chế được.
Nhìn Triệu Khải Ngôn xuyên qua một lớp thấu kính khiến Nguyễn Tĩnh có cảm giác khác lạ. Thành thực mà nói thì anh quả thực rất đẹp, dáng người cao ngất, cơ thể cân đối ẩn chứa sức mạnh và sự mềm dẻo, cơ ngực hoàn mỹ, vòng eo rắn chắc, gương mặt kiên nghị, từng giọt nước đọng trên tóc men theo cổ chảy xuống dưới ánh đèn ấm áp thoạt nhìn trông mê đắm một cách kỳ lạ.
Nguyễn Tĩnh khẽ kêu lên một tiếng.
Hai người cách nhau một khoảng khá gần, Nguyễn Tĩnh chuyên chú di chuyển tới lui, ngón tay thon dài liên tục ấn nút chụp ảnh vào những lúc thích hợp.
Trong lúc Nguyễn Tĩnh đang quan sát mình, Triệu Khải Ngôn cũng lần đầu tiên có cam đảm mở to mắt chăm chú nhìn cô. Sự chuyên tâm của cô luôn có thể khiến đầu óc anh trở nên mụ mị. Anh thích vẻ mặt nghiêm túc của cô, vẻ mặt đó có chứa sự trong trẻo lạnh lùng mà cũng rất ngọt ngào.
Người thu hút người kỳ thực cũng rất đơn giản, chỉ cần hợp nhau là được. Khí chất bên ngoài của Nguyễn Tĩnh phù hợp với quan niệm về thẩm mỹ của Triệu Khải Ngôn. Anh thích cô, không gì có thể rõ ràng hơn, cho nên anh mới tìm cách tiếp cận cô, nhưng anh cũng không thể quá mức vội vàng mà làm cô sợ.
Khải Ngôn vô cùng cẩn thận không để đối phương biết được suy nghĩ thất thường của mình. Nhưng mỗi khi nhìn vào đôi mắt đen láy linh lợi ấy, anh lại cảm thấy lồng ngực khó chịu. Ánh mắt trong sáng lại có thể khơi gợi lên mọi giác quan sinh lý của anh, Triệu Khải Ngôn chỉ cảm thấy sau lưng mình đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có âm thanh riêng biệt của máy ảnh và tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người. Nguyễn Tĩnh nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, nhiệt độ trong phòng hình như hơi nóng lên thì phải.
Ánh mắt của Nguyễn Tĩnh lại trở lại trên người Triệu Khải Ngôn. Cô cười nói, “Anh có muốn nghỉ ngơi chút không?”
Nụ cười của Nguyễn Tĩnh chứa đầy sự cuốn hút. Khải Ngôn rất muốn tiến tới để chạm vào gương mặt rạng rỡ kia, e rằng anh lại càng muốn hôn cô, hoặc muốn nhiều hơn chút nữa so với nụ hôn ấy… Khi phát giác ra phản ứng giữa hai chân mình, Khải Ngôn lại từ từ hạ tầm mắt xuống và ngồi lên mép giường.
Nguyễn Tĩnh nhận thấy sắc mặt anh không được tốt. Hôm nay dường như rất oi bức, có lẽ buổi tối trời sẽ có mưa. Nới lỏng cổ áo, Nguyễn Tĩnh đi tới bên giường rồi khoanh gối ngồi xuống, “Chắc mình phải ra ở khách sạn thôi, ít nhất là nơi nào có điều hòa được không ạ?”
Khải Ngôn nhếch nhếch khóe miệng nhìn gương mặt xinh đẹp thanh tú của Nguyễn Tĩnh, cô chỉ nhìn anh bằng vẻ mặt rất thản nhiên.
Triệu Khải Ngôn đột nhiên có chút buồn bực, rốt cuộc cô thực sự không biết hay giả vờ không biết?
Cổ tay đột nhiên bị người ta giữ chặt, mất đi trọng tâm khiến cả người ngã nhào vào lòng người bên cạnh, Nguyễn Tĩnh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên. Vẻ mặt của anh rất trầm lắng thâm sâu. Không hiểu vì sao cô bỗng cảm thấy có chút tức giận, cho dù đã hiểu được đôi chút nhưng cô không chấp nhận được việc Triệu Khải Ngôn vô lễ với mình. Con người cô bình thường vô cùng bảo thủ với một số chuyện.
Anh đang làm gì vậy? Biết rõ hiện tại trong lòng cô không một gợn sóng, bởi cô còn chưa muốn thuộc về bất kỳ người nào, sao anh vẫn không thể kiềm chế được… Khải Ngôn không hề muốn giữa hai người nảy sinh bất kỳ xung đột nào, anh không muốn dùng sức mạnh và thủ đoạn để bức bách Nguyễn Tĩnh, phục tùng và cho phép anh cũng không cần, anh lại càng không muốn bởi vì sự thô lỗ của mình mà làm cho Nguyễn Tĩnh nảy sinh nghi ngờ với nhân phẩm của anh và xa lánh anh, anh chỉ muốn… khi cô nhìn anh sẽ không phải là không có chút cảm xúc nào, sẽ không phải là trong lòng không có chút gợn sóng.
Nhưng cách cư xử tồi tệ thế này chẳng lẽ có thể khiến cô nhìn anh bằng con mắt khác? Triệu Khải Ngôn anh quả thực càng sống càng ngây thơ, hành động ngang ngược thế này sớm muộn cũng sẽ khiến anh phải nhận thẻ đỏ từ cô, ngay cả một chút cơ hội thắng lợi cũng không có, nghĩ đến đây,Triệu Khải Ngôn chậm rãi buông lỏng tay ra. Nguyễn Tĩnh không lập tức né tránh, lúc này, cô đang dùng ánh mắt thẳng thắn để lý giải hành động của anh.
Trên khuôn mặt xuất chúng của Triệu Khải Ngôn xuất hiện vẻ bối rối, “Sorry…”
“Khi em lại gần, anh có… dục vọng phải không?” Nguyễn Tĩnh không biết vì sao mình lại hỏi một câu như vậy, mà câu hỏi này trong nháy mắt làm cho Triệu Khải Ngôn toàn thân cứng đờ.
“Rất ghê tởm phải không?” Khải Ngôn tự khỏa lấp mà không hề giấu diếm. Anh đứng dậy rồi lui lại phía sau mấy bước và nhìn về phía cô. Nếu cô muốn vạch trần thì dù sống hay chết anh cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Nguyễn Tĩnh phản ứng rất bình tĩnh. Cô không kinh ngạc cũng không nhíu mày mà chỉ thản nhiên nói, “Hiện tại em không nghĩ tới chuyện tình cảm.”
Triệu Khải Ngôn cười khổ một tiếng, trong ngực dâng lên cảm giác buồn phiền không thể nói thành lời, “Tôi biết.”
“Cảm ơn anh đã thông cảm!”
Triệu Khải Ngôn cảm thấy bị người ta đâm cho một dao chắc cũng chỉ đau đớn đến như thế, “Em không cần cảm ơn tôi vì việc này.” Nói xong câu đó, anh xoay người rời khỏi phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook