Cờ Rồng Tay Máu
-
Chương 47: Đại hội thi văn trong rừng rậm
Đột nhiên Kiều Huyền cười khẩy một tiếng rồi nói tiếp :
- Hai con nhãi kia, anh em lão phu vừa nói gì, chắc đã lọt vào tai của hai người rồi, vậy hai ngươi mau sửa soạn đi. Tuy anh em lão đã nhận ra hai người cũng có đôi chút trò quỷ, nhưng với tầm mắt của anh em lão phu thì tài ba của hai ngươi thực không đáng một tiếng cười. Anh em lão phu nổi danh đã lâu năm, đành vùi thây hai ngươi trong rừng rậm chứ không chịu để cho người ta chê cười lúc tuổi già này. Vậy hai ngươi muốn chết bằng cách nào thì nói đi?
Tức giận vô cùng, Độc Cô Ngọc định lên tiếng, nhưng sực nghĩ tới lời dặn bảo của Tiểu Ngọc, nên chàng lại cố nhịn. Tuy vậy, hai mắt của chàng đã như nổ lửa rồi.
Song Thành cười khanh khách một hồi rồi hỏi lại :
- Có phải hai vị muốn giết chết ba thầy trò chúng tôi mới hả dạ đấy không? Bây giờ Song Thành tôi có một ý kiến này xin đề nghị đã. Đại tiên sinh khét tiếng là Thư sinh, Song Thành này muốn trước khi lãnh giáo đại tiên sinh về môn ấy đôi chút, như vậy có chết cũng được cái tên tao nhã, chả hay đại tiên sinh có tán thành không?
Kiều Huyền hơi ngẩn người giây lát mới lạnh lùng đáp :
- Thường nói con người không sợ chết, chót đời cái tên tao nhã muốn nêu cao, thực không ngoa tí nào. Thôi được, ngươi đã là kẻ tri âm của lão phu thì khi nào lão phu lại không chiều lòng ngươi một chút. Nhưng lão phu không sở trường gì bằng đọc sách, vậy bây giờ lão phu đọc mấy câu thơ cho ba vị nghe nhé? Có điều gì sơ xuất, mong hiền chủ bộc đừng có chê cười.
Hai mắt bỗng lộ sát khí một cái, y đã ngửng mặt lên, lớn tiếng đọc luôn bài thơ Cuồng nhân của Lý Thanh Liên.
Độc Cô Ngọc vừa nghe thấy Kiều Huyền đọc hai câu đã cười thầm và nghĩ :
“Lão già này điên khùng...”
Ngờ đâu, chàng vừa nghĩ tới đó đã cảm thấy tiếng ngâm của đối phương chữ nào cũng như lưỡi dao sắc bén, đâm vào tai mình khiến chàng cảm thấy khí huyết rạo rực, người bàng hoàng vô cùng. Lúc này chàng mới hãi sợ, nhưng chàng vừa biến sắc mặt một cái, Song Thành đã nũng nịu cười và đỡ lời ngay :
- Ca thì phải nên đối xướng, thơ thì cần phải có người họa. Đại tiên sinh tài cao như vậy khiến Song Thành này cảm thấy ngứa cổ và cũng muốn ngâm một bài thơ cổ của Lý Thanh Liên để bêu xấu trước mặt hai vị nhé?
Với giọng ngâm rất dịu dàng, lắng nghe không khác gì tiếng hạc kêu ở trên chín từng trời đang rớt xuống mâm ngọc, nàng ung dung ngâm bài thơ Mộng Du Thiên Mụ của Lý Thanh Liên.
Song Thành vừa lên tiếng ngâm thì Độc Cô Ngọc đã cảm thấy dễ chịu, khoan khoái tức thì. Dù tai vẫn còn nghe thấy tiếng ngâm của Kiều Huyền, nhưng tiếng ngâm của Song Thành lại như tiên nhạc, lấn át hết tiếng ngâm của đối phương, khiến Kiều Huyền không làm gì nổi ba người.
Độc Cô Ngọc thở hắt ra một cái, đưa mắt liếc nhìn, thấy Tiểu Ngọc đứng bên cạnh mình bỗng nín cười, vẻ mặt nghiêm nghị, xếch ngược đôi lông mấy liễu lên, mắt phương lộ vẻ oai nghi và nhìn thẳng vào người Kiều Trinh.
Lúc ấy Kiều Trinh tay phải cầm bút để ngang ngực, mặt rất gây cấn và chăm chú nhìn Kiều Huyền.
Y biết trận đấu sinh tử rất đặc biệt này lại còn nguy hiểm hơn là thẳng tay đấu với nhau, hễ sơ xuất một chút nội tạng sẽ bị đứt từng khúc ra mà chết nên y lo ngại khôn tả.
Y lại đưa mắt nhìn quanh một vòng, bỗng giật mình đến phắt một cái. Thì ra những đống lá rụng đầy mặt đất lúc này đã biến đâu mất hết. Lúc ấy tiếng ngâm của Kiều Huyền càng lúc càng cao, không khác gì sóng nổi ngoài khơi, muôn ngựa đua chạy, oai mãnh tuyệt luân.
Còn Song Thành cũng thế, càng ngâm càng cao, nhưng nhỏ như một sợi chỉ bạc, tiến thẳng lên trên trời xanh, vừa dẻo dai, vừa liên miên bất tuyệt, hầu như đang cuốn chặt những tiếng ngâm cứng rắn của Kiều Huyền. Tiếng ngâm nga của Kiều Huyền oai mãnh đến đâu thì tiếng ngâm nga của nàng lại càng ấm bấy nhiêu. Dần dần mặt của Kiều Huyền đã đổ mồ hôi, còn mặt của nàng ta thì như bông hoa sắp nở, an nhàn, thảnh thơi khôn tả.
Kiều Trinh tay cầm cái bút to bằng cánh tay trẻ con đã từ từ giơ lên trên cao thì đằng này cánh tay trắng như tuyết của Tiểu Ngọc cũng từ từ giơ lên trước ngực.
Chỉ còn ba câu nữa là ngâm xong bài thơ Lư Sơn Dao, tiếng ngâm của Kiều Huyền bỗng trầm xuống, rồi lại nổi lên như sấm sét và cũng như tiếng trống trận, từng câu từng chữ một đều làm rung động trái tim của người khác. Gió lốc nổi lên tứ phía, khiến trời đất cũng phải biến sắc, cây cối cũng phải rung động hoài.
Độc Cô Ngọc cảm thấy như bị một cái búa tạ đánh trúng, nặng nề khó thở thì Song Thành đã cười nũng nịu và tiếng oanh cũng nổi lên. Lần này nàng lại ngâm bài Lạc Dương nữ nhi của Vương Ma Cật, từng câu từng chữ sắc bén không khác gì lưỡi dao bạc và cũng như tiếng khánh ngọc kêu rất giòn. Nhất thời tiếng ngâm của hai người càng lúc càng lớn. Thật là một trận đấu hiếm có trên trần gian này, người ngoài khó mà hay biết, chỉ tưởng là hai người đang thi đua ngâm thơ thôi, nhưng có biết đâu tiếng ngâm có thể làm cho người nghe đứt gan đứt ruột được.
Độc Cô Ngọc càng nghe càng hoảng sợ, càng hổ thẹn. Đến lúc này chàng mới biết tuyệt nghệ chân chính thật là trời đất bao la. Chuyện kỳ lạ như thế nào cũng có, võ học như bể cả, sâu không thấy đáy. Chàng đưa mắt nhìn vào trong đấu trường thấy Kiều Huyền đã run lẩy bẩy, mồ hôi đã đổ ra như tắm.
Còn Song Thành tuy sắc mặt hơi nhợt nhạt, nhưng thần sắc vẫn an nhàn. Hiển nhiên qua trận đấu đặc biệt thi đua nội lực chân khí này Song Thành đã thắng thế.
Độc Cô Ngọc thấy thế mới yên tâm, thở hắt ra một tiếng. Nhưng chàng bỗng thấy Kiều Trinh chẳng nói chẳng rằng, đã rung động cây bút khổng lồ, ngòi bút bằng lông sài lang đã hóa thành một chùm ánh sáng và cũng như một trận mưa hoa, đang nhằm đầu ba người bổ xuống.
Tuy đó chỉ là trăm nghìn sợi lông thú mềm nhủn, nhưng khi do tay của một cao thủ thượng thặng ném ra có khác gì trăm nghìn mũi tên sắc bén đâu?
Chùm ô quang nhanh như điện chớp bay tới. Song Thành đứng ở phía trên nên tất bị trúng trước. Nàng không còn kịp tránh né, nhưng sự thực không cho phép nàng được phân tâm chút nào. Độc Cô Ngọc thực không nỡ trông thấy một giai nhân tuyệt sắc, yêu kiều như thế kia sắp bị chết dưới trăm nghìn sợi lông...
Tiểu Ngọc bỗng cười khẩy một tiếng và nói :
- Quân đê hèn thật. Ngươi hãy xem bổn cô nương hoàn lại cả vốn lẫn lãi cho coi.
Nói xong nàng giơ cánh tay mềm mại lên, nhằm chùm ô quang vỗ luôn một chưởng.
Trăm nghìn sợi lông sài lang lúc ấy bỗng biến thành trăm nghìn mũi kim sắc bén sắp bay tới người của Song Thành thì đột nhiên bị đẩy kui bay ngược trở lại và còn đi nhanh hơn trước.
Kiều Trinh đang tủm tỉm cười bỗng thấy Tiểu Ngọc ra tay như vậy, mặt liền biến sắc, vội lui về phía sau tránh né và thất kinh hỏi :
- Đại La Ấn! Con nhãi ngươi là môn hạ của ai?
Y vừa hỏi xong thì tiếng ngâm kêu như sấm với tiếng kêu như khánh ngọc đều im lặng, nhất thời gió đình, khí tĩnh, không khí như bỗng đóng băng lại, tĩnh mịch như chết vậy.
Song Thành vẫn nghiêm nghị đứng yên, da mặt chỉ hơi nhợt nhạt một chút thôi.
Còn Kiều Huyền thì mồ hôi toát ra như tắm, thở hổn hển, hai mắt lờ đờ, ngẩn người ra hết nhìn Song Thành lại nhìn Tiểu Ngọc.
Độc Cô Ngọc như người nằm mơ thức tỉnh, vội chạy tới cạnh Song Thành hốt hoảng hỏi :
- Thành cô nương có việc gì không?
Song Thành nhìn chàng tủm tỉm cười và đáp :
- Đa tạ tướng công, tỳ nữ không có việc gì hết!
Độc Cô Ngọc lúc ấy mới yên tâm, thở nhẹ một cái và nói tiếp :
- Như vậy thực may mắn lắm, nếu vì tại hạ mà...
Song Thành vừa đỡ lời :
- Vì tướng công, dù tỳ nữ có bị tan xương nát thịt cũng không dám ca thán nửa lời.
Thấy nàng ta nói như vậy, chàng càng cảm động thêm, vội nói tiếp :
- Thành cô nương...
Vì quá cảm động, chàng chỉ nói được ba chữ “Thành cô nương...” thôi, không sao nói tiếp được nữa.
Song Thành tủm tỉm cười, với giọng dịu dàng đỡ lời :
- Tướng công đừng có nói năng gì nữa, nhưng xin chớ quên hai việc mà chị em tỳ nữ đã cầu khẩn. Được như vậy chị em tỳ nữ đã toại nguyện lắm rồi.
Nói xong, nàng quay đầu lại, tủm tỉm cười và nói tiếp :
- Đại tiên sinh tài cao bắc đẩu, thần công cái thế, Song Thành đã lãnh giáo rồi, tạm gọi là miễn cưỡng nộp được vỡ lên cho thầy. Dám hỏi đại tiên sinh còn muốn chỉ giáo kinh sử, thi tập gì nữa không?
Kiều Huyền gượng cười một tiếng, thở dài đáp :
- Môn Thôi Tâm Đăng Phách Ly Hồn Ma Âm của lão phu mấy chục năm nay không ai địch nổi, không ngờ ngày hôm nay lại bị con nhỏ ngươi đánh bại. Nói về công lực thì lão phu kém dẻo dai. Mấy câu thơ đầu không nói làm gì, nhưng mấy câu sau lão phu sử dụng dương cương thì ngươi lại sử dụng âm nhu, lấy hòa chế mãnh, lấy nhu khắc cương. Người khôn ngoan và thông minh như thế khiến lão phu phải chịu lép vế và thua một cách tâm phục, khẩu phục, còn biết nói năng ra làm sao nữa.
Nhưng có một điều này, lão phu vẫn còn thắc mắc không hiểu, môn Đại La Ấn đã thất truyền hàng trăm năm rồi mà sao nhỏ em ngươi lại biết, có thể cho lão phu được rõ sư môn không?
Song Thành lắc đầu, vừa cười vừa đỡ lời :
- Chắc Đại tiên sinh đã trông lầm rồi, chứ Đại La Ấn là thiên cổ tuyệt học, chị em Song Thành tôi làm gì có duyên phúc ấy. Nhưng tôi có thể nói cho đại tiên sinh hay là chưởng pháp đó tuy không phải là Đại La Ấn nhưng oai lực không kém gì Đại La Ấn.
Kiều Huyền tưởng là thực, thở dài một tiếng và nói tiếp :
- Bất cứ con nhỏ này có biết Đại La Ấn hay không, nhưng câu chuyện ngày hôm nay đã khiến lão phu mất hết hùng tâm và cảm thấy già nữa quá rồi. Hà, nói ra chỉ tại chữ tham mà nên cả. Mấy chục năm nay lão phu vẫn nghênh ngang trong vũ nội, hiển hách trên võ lâm, rút cục ngày nay oai danh đã bị mất hết, anh em lại bỏ ta ra đi. Bài học này quả thực chua cay.
Nói tới đó, y lại gượng cười và dẫn Thần Bút Kiều Trinh quay đầu thủng thẳng đi luôn.
Song Thành nhìn theo hình bóng của hai người, trầm ngâm giây lát bỗng lên tiếng kêu gọi :
- Hai vị hãy khoan đã.
Hai ông già ngạc nhiên vô cùng, đều ngừng chân, quay người lại hỏi :
- Con nhỏ còn muốn nói gì nữa?
Song Thành tủm tỉm cười và đáp :
- Hai vị nhớ năm xưa đơn chưởng diệt Tứ thánh không? Đồ đệ không bao giờ dám nói tên húy của sắp ra. Tiểu bối chỉ có thể nói cho hai vị biết, tài ba của chị em tiểu bối là gián tiếp học hỏi được của cụ ấy đấy.
Cả hai đều giật mình đến thót một cái, Kiều Huyền thất thanh hỏi :
- Như vậy chả lẽ bà ta...
Song Thành nghiêm nghị đáp :
- Cụ ấy đã luyện tới mức kim cương bất hủy rồi.
Hai ông già lại càng kinh hãi thêm và hỏi tiếp :
- Thảo nào, nếu không phải là bà ta thì có ai xứng đáng có hai nữ tỳ tài ba như thế?
Nói tới đó, Kiều Huyền lại thở dài một tiếng rồi nói tiếp :
- Thực là sông Trường giang làn sóng sau đè làn sóng trước, anh hùng xuất tự thiếu niên có khác. Không tới ba năm nữa, vũ nội bao la này sẽ thuộc thế lực của người tuổi trẻ chứ không sai. Chúng ta mấy lão già này chỉ nên chết già trong núi hoang thôi. Từ giờ trở đi, anh em lão phu không nói đến võ công nữa, phiền cô bé về hỏi thăm bà ấy hộ anh em lão phu.
Lần này anh em y mới đi hẵn. Chỉ trong giây lát đã khuất bóng ở trong rừng rậm ngay.
Hai ông già vừa đi khỏi, Tiểu Ngọc bỗng thò tay vào trong túi lấy một vật gì ra, nhét vội vào mồm Song Thành rất nhanh. Chỉ thấy Song Thành gượng cười một tiếng rồi ngồi ngay xuống đất điều công vận tức...
Lúc này Độc Cô Ngọc mới vỡ lẽ, đang định lên tiếng hỏi thì Tiểu Ngọc đã lắc đầu gượng cười nói trước :
- Tướng công khỏi lo ngại, chị Thành chỉ hơi hao tổn chân khí thôi. Đã có linh dược và điều tức một hồi là vô sự ngay.
Thấy vẻ mặt của Tiểu Ngọc rất vui tươi, chàng mới biết nàng không nói dối mình nên thở nhẹ một cái. Nhưng chàng nghĩ tới người ta vì mình phải gian lao như thế, trong lòng lại áy náy liền.
Tiểu Ngọc lại thở dài nói :
- Thanh Thành tứ hữu quả thực là người có tài, nếu chị Thành không nhanh trí làm cho anh em họ bất hòa, khiến Địch Cuồng với Ngư Tiên bỏ đi thì hậu quả không thể tưởng tượng được. Và cũng may chị ấy cố gắng chịu đựng nổi, không để lộ một chút sơ hở gì cả, không làm mất một tí oai danh nào của cụ ấy, lại còn thâu hoạch chiến thắng được một cách bất ngờ như thế thì dù chị ấy có bị thương một chút cũng xứng đáng lắm.
Độc Cô Ngọc bỗng lên tiếng hỏi :
- Hai vị nói cụ ấy là vị kỳ nhân nào thế?
Tiểu Ngọc rất thông mình, nghe thấy chàng hỏi như vậy đã hiểu ý ngay, chớp nháy đôi mắt mấy cái liền đáp :
- Tỳ nữ đã nói sau này tướng công thể nào cũng sẽ rõ, xin thứ lỗi lúc này tiểu tỳ không thể thưa cùng được.
Độc Cô Ngọc thấy nàng trả lời như vậy, không dám hỏi thêm nữa.
Có ngờ đâu, Song Thành với Tiểu Ngọc không chịu nói rõ người kia là ai, khiến kết quả sau này sẽ thay đổi hẵn. Không biết đó có phải là ý trời hay không?
Một lát sau, Song Thành đã đứng dậy, vẻ mặt đã tươi tỉnh như trước liền.
Độc Cô Ngọc thấy thế mừng rỡ khôn tả, định lên tiếng hỏi thì Tiểu Ngọc lại cướp lời :
- Tướng công, nơi đây không phải là đất lành đâu. Trận đấu vừa rồi thể nào cũng đã đồn đi rất xa, tuy người của các đại môn phái chưa tới ngay được nhưng Âm Sơn Lê Hạo thể nào cũng sẽ tới trước có lẽ y đã tới chỗ trước đây chừng nửa dặm rồi, có chuyện gì chúng ta nên vừa đi vừa nói thì hơn.
Độc Cô Ngọc nhận thấy nàng ta nói rất có lý nên khen ngợi thầm và vội nhảy lên ngựa phóng đi luôn.
Song Thành bỗng cười và nói :
- Ngọc muội nói rất có lý, nhưng tiếc thay đã hơi muộn rồi...
Độc Cô Ngọc nghe nói giật mình đến thót một cái. Tiểu Ngọc kêu ồ một tiếng, hai má đỏ bừng, vội đưa mắt nhìn bốn xung quanh tìm kiếm.
Song Thành cười khì một tiếng, không thèm quay đầu lại mà lớn tiếng rằng :
- Lê Hạo có thể ra được rồi, chả lẽ phải đợi chờ chúng ta mời mới chịu ra hay sao?
Theo lý ra, sự nhận xét của Song Thành ắt không lầm chút nào thì Lê Hạo phải ra ngay mới phải.
Ngờ đâu, nàng nói xong không thấy Lê Hạo nhảy ra, trái lại chỉ cảm thấy trong rừng yên lặng như tờ thôi.
Như vậy, không những Độc Cô Ngọc với Tiểu Ngọc đều cảm thấy ngạc nhiên mà cả Song Thành cũng thắc mắc, nghĩ bụng :
“Tai của ta không khi nào lại lầm đến như thế được. Rõ ràng khi ta đang điều tức đã có người lẻn vào núp trong rừng. Khinh công của người ấy cao siêu lắm. Trừ Lê Hạo ra không còn ai vào đó nữa. Sao ta đã nói toạc ra như vậy mà vẫn không thấy y hiện thân. Chả lẽ y đã bỏ đi rồi chăng? Không khi nào! Y đã tới Nam Hoang này, khi nào y lại chịu trở về tay không? Hơn nữa, lúc này vẫn còn nghe thấy tiếng thở rất nhẹ...”
Nàng ngẫm nghĩ một hồi rồi đột nhiên quát bảo :
- Ngọc muội, cẩn thận! Tướng công...
Nàng vừa nói vừa phi thân tới một cây cổ thụ to vừa một người ôm ở chỗ cách ba người đang đứng chừng hơn mười trượng. Thân pháp của nàng rất đẹp. Sau khi nàng vừa lẩn khuất vào phía sau cây cổ thụ lại nghe thấy tiếng kêu gọi thất kinh của nàng :
- Ngọc muội, mau ra đây!
Độc Cô Ngọc với Tiểu Ngọc nghe thấy tiếng kêu gọi ấy đều giật mình kinh hãi, vội chạy tới phía sau cây cổ thụ kia.
Song Thành vẫn bình yên như thường, nhưng chỉ đứng đờ người ra, vẻ mặt ngơ ngác thôi.
Một cảnh tượng đã hiện ra ở sau cây cổ thụ khiến Độc Cô Ngọc với Tiểu Ngọc hai người cũng đều kinh ngạc và rùng mình khôn tả.
Sự nhận xét của Song Thành không lầm chút nào, quả thật Lê Hạo đã lẻn vào trong rừng và ẩn núp ở cây cổ thụ ấy. Nhưng lúc này y đã mất hết oai phong, tựa như người đang ngáy ngủ chưa tỉnh và uể oải ngồi ở dưới gốc cây.
Hiển nhiên tên ma đầu cái thế ấy đã bị người ta điểm huyệt mê rồi mà lại bị điểm bằng thủ pháp cách không đả huyệt nên mới khiến ba người phải kinh ngạc như thế.
Trên yếu huyệt ngủ của Lê Hạo còn có một cái lá xanh và trên thân cây, chỗ cách đỉnh đầu của y ba thước đã bị người ta dùng chưởng lực chặt mất một miếng vỏ cây.
Người đó còn dùng chỉ lực viết những chữ như sau :
“Ngẫu nhiên đi qua đây thấy Tiểu Xú đang rình rập, nhưng nương tay để cho y ngủ ba khắc thôi. Nơi đây không phải là đất lành, đọc xong những chữ này nên rời ngay đi.”
Chữ rất đẹp khắc vào trong thân cây ba phân tựa như dùng dao cắt vậy, nhưng bên dưới không thấy ký tên.
Âm Sơn Lê Hạo nổi tiếng là một tên ma đầu có võ công rất cao siêu, nay bị người ta dùng lá cây điểm vào yếu huyệt như thế, nếu đồn ra bên ngoài thật không ai dám tin.
Ba người đứng ngẩn người ra xem một lúc và cả ba đều có hai thứ ý nghĩ khác nhau.
Độc Cô Ngọc thì cho nơi đây gần Phạm Tĩnh Sơn, chắc thế nào cũng là vị kỳ nhân mà Bách Hiểu lão nhân đã nói, đi qua đây thấy thế liền trừng phạt tên ma đầu.
Nhưng tại sao ông ta lại không hiện thân ra để đưa mình đi Phạm Tĩnh Sơn? Hay là ông ta chưa biết mình đã được Bách Hiểu lão nhân giới thiệu tới?
Còn hai nàng thì lại cho là chủ nhân của hai nàng ra tay. Nhưng bút tích của chủ nhân hai nàng như thế nào tất nhiên hai nàng phải biết rõ. Nay thấy bút tích ở trên cây lại không giống bút tích của chủ nhân mình. Nhưng hai nàng tự tin, ngoài chủ nhân của mình ra, không ai có công lực cao siêu đến như thế.
Song Thành thở dài một tiếng rồi nói :
- Công lực của vị kỳ nhân này cao siêu thật. Ngọc muội xem, không những Lê Hạo bị cách không đả huyệt kiềm chế mà cả cách cắt vỏ cây lẫn viết chữ để lại cũng đều được dùng thủ pháp cách không nốt. Thật là khiến ai cũng phải kính phục.
Tiểu Ngọc vẫn còn ngẩn người ra, chưa nói năng gì thì Độc Cô Ngọc đã lên tiếng hỏi trước :
- Sao cô nương lại biết cả phương pháp điểm huyệt lẫn viết chữ đều được dùng thủ pháp cách không như thế?
Song Thành tủm tỉm cười đáp :
- Người đó có thể cách không dùng lá cây điểm huyệt Lê Hạo thì chả cần phải đến gần cắt vỏ cây để viết chữ làm chi. Tướng công không tin để nữ tỳ tìm chứng cớ ra cho mà coi.
Nói xong, nàng đi ra chỗ ngoài xa mười trượng, cúi mình nhặt một miếng vỏ cây, quay trở lại thở dài tiếp :
Công lực của vị cao nhân ấy quả thật cao siêu không thể tưởng tượng được. Tướng công thử xem, người đó đứng ở ngoài xa mười trượng vẫy tay một cái đã hút được vỏ cây ngay, nên vỏ cây vẫn còn để lại ở nơi kia.
Nàng vừa nói vừa để miếng vỏ cây vào thân cây thấy quả đúng là vỏ của cây cổ thụ này.
Độc Cô Ngọc thấy thế cũng giật mình đến thót một cái, lẳng lặng không nói năng gì.
Tiểu Ngọc liền xen lời nói :
- Vị cao nhân đã dặn bảo thì chúng ta phải nên đi ngay.
Song Thành gật đầu đáp :
- Ngọc muội nói phải, nhưng Lê Hạo...
Tiểu Ngọc vừa cười vừa đỡ lời :
- Thành tỷ không thấy chữ trên cây nói Lê Hạo phải ngủ ba khắc hay sao? Như vậy y chỉ ngủ xong ba khắc là sẽ tỉnh dậy ngay. Hơn nữa người đó còn dặn bảo cho chúng ta biết, là thủ pháp của người ấy, chúng ta không thể nào giải được đâu. Những kẻ hung ác như thế này cứ để mặc cho thú dữ, hà tất phải lo ngại hộ y làm chi? Lúc này chúng ta muốn giết y chỉ cần dùng một ngón tay điểm một cái là y sẽ chết liền. Nhưng bao giờ chúng ta lại có hành vi tiểu nhân ấy.
Song Thành tủm tỉm cười, quay lại nói với Độc Cô Ngọc rằng :
- Mời tướng công lên ngựa.
Thế rồi ba người lại phóng ngựa đi núi Phạm Tĩnh.
- Hai con nhãi kia, anh em lão phu vừa nói gì, chắc đã lọt vào tai của hai người rồi, vậy hai ngươi mau sửa soạn đi. Tuy anh em lão đã nhận ra hai người cũng có đôi chút trò quỷ, nhưng với tầm mắt của anh em lão phu thì tài ba của hai ngươi thực không đáng một tiếng cười. Anh em lão phu nổi danh đã lâu năm, đành vùi thây hai ngươi trong rừng rậm chứ không chịu để cho người ta chê cười lúc tuổi già này. Vậy hai ngươi muốn chết bằng cách nào thì nói đi?
Tức giận vô cùng, Độc Cô Ngọc định lên tiếng, nhưng sực nghĩ tới lời dặn bảo của Tiểu Ngọc, nên chàng lại cố nhịn. Tuy vậy, hai mắt của chàng đã như nổ lửa rồi.
Song Thành cười khanh khách một hồi rồi hỏi lại :
- Có phải hai vị muốn giết chết ba thầy trò chúng tôi mới hả dạ đấy không? Bây giờ Song Thành tôi có một ý kiến này xin đề nghị đã. Đại tiên sinh khét tiếng là Thư sinh, Song Thành này muốn trước khi lãnh giáo đại tiên sinh về môn ấy đôi chút, như vậy có chết cũng được cái tên tao nhã, chả hay đại tiên sinh có tán thành không?
Kiều Huyền hơi ngẩn người giây lát mới lạnh lùng đáp :
- Thường nói con người không sợ chết, chót đời cái tên tao nhã muốn nêu cao, thực không ngoa tí nào. Thôi được, ngươi đã là kẻ tri âm của lão phu thì khi nào lão phu lại không chiều lòng ngươi một chút. Nhưng lão phu không sở trường gì bằng đọc sách, vậy bây giờ lão phu đọc mấy câu thơ cho ba vị nghe nhé? Có điều gì sơ xuất, mong hiền chủ bộc đừng có chê cười.
Hai mắt bỗng lộ sát khí một cái, y đã ngửng mặt lên, lớn tiếng đọc luôn bài thơ Cuồng nhân của Lý Thanh Liên.
Độc Cô Ngọc vừa nghe thấy Kiều Huyền đọc hai câu đã cười thầm và nghĩ :
“Lão già này điên khùng...”
Ngờ đâu, chàng vừa nghĩ tới đó đã cảm thấy tiếng ngâm của đối phương chữ nào cũng như lưỡi dao sắc bén, đâm vào tai mình khiến chàng cảm thấy khí huyết rạo rực, người bàng hoàng vô cùng. Lúc này chàng mới hãi sợ, nhưng chàng vừa biến sắc mặt một cái, Song Thành đã nũng nịu cười và đỡ lời ngay :
- Ca thì phải nên đối xướng, thơ thì cần phải có người họa. Đại tiên sinh tài cao như vậy khiến Song Thành này cảm thấy ngứa cổ và cũng muốn ngâm một bài thơ cổ của Lý Thanh Liên để bêu xấu trước mặt hai vị nhé?
Với giọng ngâm rất dịu dàng, lắng nghe không khác gì tiếng hạc kêu ở trên chín từng trời đang rớt xuống mâm ngọc, nàng ung dung ngâm bài thơ Mộng Du Thiên Mụ của Lý Thanh Liên.
Song Thành vừa lên tiếng ngâm thì Độc Cô Ngọc đã cảm thấy dễ chịu, khoan khoái tức thì. Dù tai vẫn còn nghe thấy tiếng ngâm của Kiều Huyền, nhưng tiếng ngâm của Song Thành lại như tiên nhạc, lấn át hết tiếng ngâm của đối phương, khiến Kiều Huyền không làm gì nổi ba người.
Độc Cô Ngọc thở hắt ra một cái, đưa mắt liếc nhìn, thấy Tiểu Ngọc đứng bên cạnh mình bỗng nín cười, vẻ mặt nghiêm nghị, xếch ngược đôi lông mấy liễu lên, mắt phương lộ vẻ oai nghi và nhìn thẳng vào người Kiều Trinh.
Lúc ấy Kiều Trinh tay phải cầm bút để ngang ngực, mặt rất gây cấn và chăm chú nhìn Kiều Huyền.
Y biết trận đấu sinh tử rất đặc biệt này lại còn nguy hiểm hơn là thẳng tay đấu với nhau, hễ sơ xuất một chút nội tạng sẽ bị đứt từng khúc ra mà chết nên y lo ngại khôn tả.
Y lại đưa mắt nhìn quanh một vòng, bỗng giật mình đến phắt một cái. Thì ra những đống lá rụng đầy mặt đất lúc này đã biến đâu mất hết. Lúc ấy tiếng ngâm của Kiều Huyền càng lúc càng cao, không khác gì sóng nổi ngoài khơi, muôn ngựa đua chạy, oai mãnh tuyệt luân.
Còn Song Thành cũng thế, càng ngâm càng cao, nhưng nhỏ như một sợi chỉ bạc, tiến thẳng lên trên trời xanh, vừa dẻo dai, vừa liên miên bất tuyệt, hầu như đang cuốn chặt những tiếng ngâm cứng rắn của Kiều Huyền. Tiếng ngâm nga của Kiều Huyền oai mãnh đến đâu thì tiếng ngâm nga của nàng lại càng ấm bấy nhiêu. Dần dần mặt của Kiều Huyền đã đổ mồ hôi, còn mặt của nàng ta thì như bông hoa sắp nở, an nhàn, thảnh thơi khôn tả.
Kiều Trinh tay cầm cái bút to bằng cánh tay trẻ con đã từ từ giơ lên trên cao thì đằng này cánh tay trắng như tuyết của Tiểu Ngọc cũng từ từ giơ lên trước ngực.
Chỉ còn ba câu nữa là ngâm xong bài thơ Lư Sơn Dao, tiếng ngâm của Kiều Huyền bỗng trầm xuống, rồi lại nổi lên như sấm sét và cũng như tiếng trống trận, từng câu từng chữ một đều làm rung động trái tim của người khác. Gió lốc nổi lên tứ phía, khiến trời đất cũng phải biến sắc, cây cối cũng phải rung động hoài.
Độc Cô Ngọc cảm thấy như bị một cái búa tạ đánh trúng, nặng nề khó thở thì Song Thành đã cười nũng nịu và tiếng oanh cũng nổi lên. Lần này nàng lại ngâm bài Lạc Dương nữ nhi của Vương Ma Cật, từng câu từng chữ sắc bén không khác gì lưỡi dao bạc và cũng như tiếng khánh ngọc kêu rất giòn. Nhất thời tiếng ngâm của hai người càng lúc càng lớn. Thật là một trận đấu hiếm có trên trần gian này, người ngoài khó mà hay biết, chỉ tưởng là hai người đang thi đua ngâm thơ thôi, nhưng có biết đâu tiếng ngâm có thể làm cho người nghe đứt gan đứt ruột được.
Độc Cô Ngọc càng nghe càng hoảng sợ, càng hổ thẹn. Đến lúc này chàng mới biết tuyệt nghệ chân chính thật là trời đất bao la. Chuyện kỳ lạ như thế nào cũng có, võ học như bể cả, sâu không thấy đáy. Chàng đưa mắt nhìn vào trong đấu trường thấy Kiều Huyền đã run lẩy bẩy, mồ hôi đã đổ ra như tắm.
Còn Song Thành tuy sắc mặt hơi nhợt nhạt, nhưng thần sắc vẫn an nhàn. Hiển nhiên qua trận đấu đặc biệt thi đua nội lực chân khí này Song Thành đã thắng thế.
Độc Cô Ngọc thấy thế mới yên tâm, thở hắt ra một tiếng. Nhưng chàng bỗng thấy Kiều Trinh chẳng nói chẳng rằng, đã rung động cây bút khổng lồ, ngòi bút bằng lông sài lang đã hóa thành một chùm ánh sáng và cũng như một trận mưa hoa, đang nhằm đầu ba người bổ xuống.
Tuy đó chỉ là trăm nghìn sợi lông thú mềm nhủn, nhưng khi do tay của một cao thủ thượng thặng ném ra có khác gì trăm nghìn mũi tên sắc bén đâu?
Chùm ô quang nhanh như điện chớp bay tới. Song Thành đứng ở phía trên nên tất bị trúng trước. Nàng không còn kịp tránh né, nhưng sự thực không cho phép nàng được phân tâm chút nào. Độc Cô Ngọc thực không nỡ trông thấy một giai nhân tuyệt sắc, yêu kiều như thế kia sắp bị chết dưới trăm nghìn sợi lông...
Tiểu Ngọc bỗng cười khẩy một tiếng và nói :
- Quân đê hèn thật. Ngươi hãy xem bổn cô nương hoàn lại cả vốn lẫn lãi cho coi.
Nói xong nàng giơ cánh tay mềm mại lên, nhằm chùm ô quang vỗ luôn một chưởng.
Trăm nghìn sợi lông sài lang lúc ấy bỗng biến thành trăm nghìn mũi kim sắc bén sắp bay tới người của Song Thành thì đột nhiên bị đẩy kui bay ngược trở lại và còn đi nhanh hơn trước.
Kiều Trinh đang tủm tỉm cười bỗng thấy Tiểu Ngọc ra tay như vậy, mặt liền biến sắc, vội lui về phía sau tránh né và thất kinh hỏi :
- Đại La Ấn! Con nhãi ngươi là môn hạ của ai?
Y vừa hỏi xong thì tiếng ngâm kêu như sấm với tiếng kêu như khánh ngọc đều im lặng, nhất thời gió đình, khí tĩnh, không khí như bỗng đóng băng lại, tĩnh mịch như chết vậy.
Song Thành vẫn nghiêm nghị đứng yên, da mặt chỉ hơi nhợt nhạt một chút thôi.
Còn Kiều Huyền thì mồ hôi toát ra như tắm, thở hổn hển, hai mắt lờ đờ, ngẩn người ra hết nhìn Song Thành lại nhìn Tiểu Ngọc.
Độc Cô Ngọc như người nằm mơ thức tỉnh, vội chạy tới cạnh Song Thành hốt hoảng hỏi :
- Thành cô nương có việc gì không?
Song Thành nhìn chàng tủm tỉm cười và đáp :
- Đa tạ tướng công, tỳ nữ không có việc gì hết!
Độc Cô Ngọc lúc ấy mới yên tâm, thở nhẹ một cái và nói tiếp :
- Như vậy thực may mắn lắm, nếu vì tại hạ mà...
Song Thành vừa đỡ lời :
- Vì tướng công, dù tỳ nữ có bị tan xương nát thịt cũng không dám ca thán nửa lời.
Thấy nàng ta nói như vậy, chàng càng cảm động thêm, vội nói tiếp :
- Thành cô nương...
Vì quá cảm động, chàng chỉ nói được ba chữ “Thành cô nương...” thôi, không sao nói tiếp được nữa.
Song Thành tủm tỉm cười, với giọng dịu dàng đỡ lời :
- Tướng công đừng có nói năng gì nữa, nhưng xin chớ quên hai việc mà chị em tỳ nữ đã cầu khẩn. Được như vậy chị em tỳ nữ đã toại nguyện lắm rồi.
Nói xong, nàng quay đầu lại, tủm tỉm cười và nói tiếp :
- Đại tiên sinh tài cao bắc đẩu, thần công cái thế, Song Thành đã lãnh giáo rồi, tạm gọi là miễn cưỡng nộp được vỡ lên cho thầy. Dám hỏi đại tiên sinh còn muốn chỉ giáo kinh sử, thi tập gì nữa không?
Kiều Huyền gượng cười một tiếng, thở dài đáp :
- Môn Thôi Tâm Đăng Phách Ly Hồn Ma Âm của lão phu mấy chục năm nay không ai địch nổi, không ngờ ngày hôm nay lại bị con nhỏ ngươi đánh bại. Nói về công lực thì lão phu kém dẻo dai. Mấy câu thơ đầu không nói làm gì, nhưng mấy câu sau lão phu sử dụng dương cương thì ngươi lại sử dụng âm nhu, lấy hòa chế mãnh, lấy nhu khắc cương. Người khôn ngoan và thông minh như thế khiến lão phu phải chịu lép vế và thua một cách tâm phục, khẩu phục, còn biết nói năng ra làm sao nữa.
Nhưng có một điều này, lão phu vẫn còn thắc mắc không hiểu, môn Đại La Ấn đã thất truyền hàng trăm năm rồi mà sao nhỏ em ngươi lại biết, có thể cho lão phu được rõ sư môn không?
Song Thành lắc đầu, vừa cười vừa đỡ lời :
- Chắc Đại tiên sinh đã trông lầm rồi, chứ Đại La Ấn là thiên cổ tuyệt học, chị em Song Thành tôi làm gì có duyên phúc ấy. Nhưng tôi có thể nói cho đại tiên sinh hay là chưởng pháp đó tuy không phải là Đại La Ấn nhưng oai lực không kém gì Đại La Ấn.
Kiều Huyền tưởng là thực, thở dài một tiếng và nói tiếp :
- Bất cứ con nhỏ này có biết Đại La Ấn hay không, nhưng câu chuyện ngày hôm nay đã khiến lão phu mất hết hùng tâm và cảm thấy già nữa quá rồi. Hà, nói ra chỉ tại chữ tham mà nên cả. Mấy chục năm nay lão phu vẫn nghênh ngang trong vũ nội, hiển hách trên võ lâm, rút cục ngày nay oai danh đã bị mất hết, anh em lại bỏ ta ra đi. Bài học này quả thực chua cay.
Nói tới đó, y lại gượng cười và dẫn Thần Bút Kiều Trinh quay đầu thủng thẳng đi luôn.
Song Thành nhìn theo hình bóng của hai người, trầm ngâm giây lát bỗng lên tiếng kêu gọi :
- Hai vị hãy khoan đã.
Hai ông già ngạc nhiên vô cùng, đều ngừng chân, quay người lại hỏi :
- Con nhỏ còn muốn nói gì nữa?
Song Thành tủm tỉm cười và đáp :
- Hai vị nhớ năm xưa đơn chưởng diệt Tứ thánh không? Đồ đệ không bao giờ dám nói tên húy của sắp ra. Tiểu bối chỉ có thể nói cho hai vị biết, tài ba của chị em tiểu bối là gián tiếp học hỏi được của cụ ấy đấy.
Cả hai đều giật mình đến thót một cái, Kiều Huyền thất thanh hỏi :
- Như vậy chả lẽ bà ta...
Song Thành nghiêm nghị đáp :
- Cụ ấy đã luyện tới mức kim cương bất hủy rồi.
Hai ông già lại càng kinh hãi thêm và hỏi tiếp :
- Thảo nào, nếu không phải là bà ta thì có ai xứng đáng có hai nữ tỳ tài ba như thế?
Nói tới đó, Kiều Huyền lại thở dài một tiếng rồi nói tiếp :
- Thực là sông Trường giang làn sóng sau đè làn sóng trước, anh hùng xuất tự thiếu niên có khác. Không tới ba năm nữa, vũ nội bao la này sẽ thuộc thế lực của người tuổi trẻ chứ không sai. Chúng ta mấy lão già này chỉ nên chết già trong núi hoang thôi. Từ giờ trở đi, anh em lão phu không nói đến võ công nữa, phiền cô bé về hỏi thăm bà ấy hộ anh em lão phu.
Lần này anh em y mới đi hẵn. Chỉ trong giây lát đã khuất bóng ở trong rừng rậm ngay.
Hai ông già vừa đi khỏi, Tiểu Ngọc bỗng thò tay vào trong túi lấy một vật gì ra, nhét vội vào mồm Song Thành rất nhanh. Chỉ thấy Song Thành gượng cười một tiếng rồi ngồi ngay xuống đất điều công vận tức...
Lúc này Độc Cô Ngọc mới vỡ lẽ, đang định lên tiếng hỏi thì Tiểu Ngọc đã lắc đầu gượng cười nói trước :
- Tướng công khỏi lo ngại, chị Thành chỉ hơi hao tổn chân khí thôi. Đã có linh dược và điều tức một hồi là vô sự ngay.
Thấy vẻ mặt của Tiểu Ngọc rất vui tươi, chàng mới biết nàng không nói dối mình nên thở nhẹ một cái. Nhưng chàng nghĩ tới người ta vì mình phải gian lao như thế, trong lòng lại áy náy liền.
Tiểu Ngọc lại thở dài nói :
- Thanh Thành tứ hữu quả thực là người có tài, nếu chị Thành không nhanh trí làm cho anh em họ bất hòa, khiến Địch Cuồng với Ngư Tiên bỏ đi thì hậu quả không thể tưởng tượng được. Và cũng may chị ấy cố gắng chịu đựng nổi, không để lộ một chút sơ hở gì cả, không làm mất một tí oai danh nào của cụ ấy, lại còn thâu hoạch chiến thắng được một cách bất ngờ như thế thì dù chị ấy có bị thương một chút cũng xứng đáng lắm.
Độc Cô Ngọc bỗng lên tiếng hỏi :
- Hai vị nói cụ ấy là vị kỳ nhân nào thế?
Tiểu Ngọc rất thông mình, nghe thấy chàng hỏi như vậy đã hiểu ý ngay, chớp nháy đôi mắt mấy cái liền đáp :
- Tỳ nữ đã nói sau này tướng công thể nào cũng sẽ rõ, xin thứ lỗi lúc này tiểu tỳ không thể thưa cùng được.
Độc Cô Ngọc thấy nàng trả lời như vậy, không dám hỏi thêm nữa.
Có ngờ đâu, Song Thành với Tiểu Ngọc không chịu nói rõ người kia là ai, khiến kết quả sau này sẽ thay đổi hẵn. Không biết đó có phải là ý trời hay không?
Một lát sau, Song Thành đã đứng dậy, vẻ mặt đã tươi tỉnh như trước liền.
Độc Cô Ngọc thấy thế mừng rỡ khôn tả, định lên tiếng hỏi thì Tiểu Ngọc lại cướp lời :
- Tướng công, nơi đây không phải là đất lành đâu. Trận đấu vừa rồi thể nào cũng đã đồn đi rất xa, tuy người của các đại môn phái chưa tới ngay được nhưng Âm Sơn Lê Hạo thể nào cũng sẽ tới trước có lẽ y đã tới chỗ trước đây chừng nửa dặm rồi, có chuyện gì chúng ta nên vừa đi vừa nói thì hơn.
Độc Cô Ngọc nhận thấy nàng ta nói rất có lý nên khen ngợi thầm và vội nhảy lên ngựa phóng đi luôn.
Song Thành bỗng cười và nói :
- Ngọc muội nói rất có lý, nhưng tiếc thay đã hơi muộn rồi...
Độc Cô Ngọc nghe nói giật mình đến thót một cái. Tiểu Ngọc kêu ồ một tiếng, hai má đỏ bừng, vội đưa mắt nhìn bốn xung quanh tìm kiếm.
Song Thành cười khì một tiếng, không thèm quay đầu lại mà lớn tiếng rằng :
- Lê Hạo có thể ra được rồi, chả lẽ phải đợi chờ chúng ta mời mới chịu ra hay sao?
Theo lý ra, sự nhận xét của Song Thành ắt không lầm chút nào thì Lê Hạo phải ra ngay mới phải.
Ngờ đâu, nàng nói xong không thấy Lê Hạo nhảy ra, trái lại chỉ cảm thấy trong rừng yên lặng như tờ thôi.
Như vậy, không những Độc Cô Ngọc với Tiểu Ngọc đều cảm thấy ngạc nhiên mà cả Song Thành cũng thắc mắc, nghĩ bụng :
“Tai của ta không khi nào lại lầm đến như thế được. Rõ ràng khi ta đang điều tức đã có người lẻn vào núp trong rừng. Khinh công của người ấy cao siêu lắm. Trừ Lê Hạo ra không còn ai vào đó nữa. Sao ta đã nói toạc ra như vậy mà vẫn không thấy y hiện thân. Chả lẽ y đã bỏ đi rồi chăng? Không khi nào! Y đã tới Nam Hoang này, khi nào y lại chịu trở về tay không? Hơn nữa, lúc này vẫn còn nghe thấy tiếng thở rất nhẹ...”
Nàng ngẫm nghĩ một hồi rồi đột nhiên quát bảo :
- Ngọc muội, cẩn thận! Tướng công...
Nàng vừa nói vừa phi thân tới một cây cổ thụ to vừa một người ôm ở chỗ cách ba người đang đứng chừng hơn mười trượng. Thân pháp của nàng rất đẹp. Sau khi nàng vừa lẩn khuất vào phía sau cây cổ thụ lại nghe thấy tiếng kêu gọi thất kinh của nàng :
- Ngọc muội, mau ra đây!
Độc Cô Ngọc với Tiểu Ngọc nghe thấy tiếng kêu gọi ấy đều giật mình kinh hãi, vội chạy tới phía sau cây cổ thụ kia.
Song Thành vẫn bình yên như thường, nhưng chỉ đứng đờ người ra, vẻ mặt ngơ ngác thôi.
Một cảnh tượng đã hiện ra ở sau cây cổ thụ khiến Độc Cô Ngọc với Tiểu Ngọc hai người cũng đều kinh ngạc và rùng mình khôn tả.
Sự nhận xét của Song Thành không lầm chút nào, quả thật Lê Hạo đã lẻn vào trong rừng và ẩn núp ở cây cổ thụ ấy. Nhưng lúc này y đã mất hết oai phong, tựa như người đang ngáy ngủ chưa tỉnh và uể oải ngồi ở dưới gốc cây.
Hiển nhiên tên ma đầu cái thế ấy đã bị người ta điểm huyệt mê rồi mà lại bị điểm bằng thủ pháp cách không đả huyệt nên mới khiến ba người phải kinh ngạc như thế.
Trên yếu huyệt ngủ của Lê Hạo còn có một cái lá xanh và trên thân cây, chỗ cách đỉnh đầu của y ba thước đã bị người ta dùng chưởng lực chặt mất một miếng vỏ cây.
Người đó còn dùng chỉ lực viết những chữ như sau :
“Ngẫu nhiên đi qua đây thấy Tiểu Xú đang rình rập, nhưng nương tay để cho y ngủ ba khắc thôi. Nơi đây không phải là đất lành, đọc xong những chữ này nên rời ngay đi.”
Chữ rất đẹp khắc vào trong thân cây ba phân tựa như dùng dao cắt vậy, nhưng bên dưới không thấy ký tên.
Âm Sơn Lê Hạo nổi tiếng là một tên ma đầu có võ công rất cao siêu, nay bị người ta dùng lá cây điểm vào yếu huyệt như thế, nếu đồn ra bên ngoài thật không ai dám tin.
Ba người đứng ngẩn người ra xem một lúc và cả ba đều có hai thứ ý nghĩ khác nhau.
Độc Cô Ngọc thì cho nơi đây gần Phạm Tĩnh Sơn, chắc thế nào cũng là vị kỳ nhân mà Bách Hiểu lão nhân đã nói, đi qua đây thấy thế liền trừng phạt tên ma đầu.
Nhưng tại sao ông ta lại không hiện thân ra để đưa mình đi Phạm Tĩnh Sơn? Hay là ông ta chưa biết mình đã được Bách Hiểu lão nhân giới thiệu tới?
Còn hai nàng thì lại cho là chủ nhân của hai nàng ra tay. Nhưng bút tích của chủ nhân hai nàng như thế nào tất nhiên hai nàng phải biết rõ. Nay thấy bút tích ở trên cây lại không giống bút tích của chủ nhân mình. Nhưng hai nàng tự tin, ngoài chủ nhân của mình ra, không ai có công lực cao siêu đến như thế.
Song Thành thở dài một tiếng rồi nói :
- Công lực của vị kỳ nhân này cao siêu thật. Ngọc muội xem, không những Lê Hạo bị cách không đả huyệt kiềm chế mà cả cách cắt vỏ cây lẫn viết chữ để lại cũng đều được dùng thủ pháp cách không nốt. Thật là khiến ai cũng phải kính phục.
Tiểu Ngọc vẫn còn ngẩn người ra, chưa nói năng gì thì Độc Cô Ngọc đã lên tiếng hỏi trước :
- Sao cô nương lại biết cả phương pháp điểm huyệt lẫn viết chữ đều được dùng thủ pháp cách không như thế?
Song Thành tủm tỉm cười đáp :
- Người đó có thể cách không dùng lá cây điểm huyệt Lê Hạo thì chả cần phải đến gần cắt vỏ cây để viết chữ làm chi. Tướng công không tin để nữ tỳ tìm chứng cớ ra cho mà coi.
Nói xong, nàng đi ra chỗ ngoài xa mười trượng, cúi mình nhặt một miếng vỏ cây, quay trở lại thở dài tiếp :
Công lực của vị cao nhân ấy quả thật cao siêu không thể tưởng tượng được. Tướng công thử xem, người đó đứng ở ngoài xa mười trượng vẫy tay một cái đã hút được vỏ cây ngay, nên vỏ cây vẫn còn để lại ở nơi kia.
Nàng vừa nói vừa để miếng vỏ cây vào thân cây thấy quả đúng là vỏ của cây cổ thụ này.
Độc Cô Ngọc thấy thế cũng giật mình đến thót một cái, lẳng lặng không nói năng gì.
Tiểu Ngọc liền xen lời nói :
- Vị cao nhân đã dặn bảo thì chúng ta phải nên đi ngay.
Song Thành gật đầu đáp :
- Ngọc muội nói phải, nhưng Lê Hạo...
Tiểu Ngọc vừa cười vừa đỡ lời :
- Thành tỷ không thấy chữ trên cây nói Lê Hạo phải ngủ ba khắc hay sao? Như vậy y chỉ ngủ xong ba khắc là sẽ tỉnh dậy ngay. Hơn nữa người đó còn dặn bảo cho chúng ta biết, là thủ pháp của người ấy, chúng ta không thể nào giải được đâu. Những kẻ hung ác như thế này cứ để mặc cho thú dữ, hà tất phải lo ngại hộ y làm chi? Lúc này chúng ta muốn giết y chỉ cần dùng một ngón tay điểm một cái là y sẽ chết liền. Nhưng bao giờ chúng ta lại có hành vi tiểu nhân ấy.
Song Thành tủm tỉm cười, quay lại nói với Độc Cô Ngọc rằng :
- Mời tướng công lên ngựa.
Thế rồi ba người lại phóng ngựa đi núi Phạm Tĩnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook