Có "Chàng" Ngự Sử Thời Trần
Chương 47: C47: Quan Ải Gươm Giáo, Định Sẵn Phân Ly.

Chương 40: Quan ải gươm giáo, định sẵn phân ly.

Tác giả: Thiên Địa Linh Linh.

***

Trong một hang động kín đáo trên dãy núi hiểm trở gần Nam Nhung, có một nhóm người đang mượn bóng tối, ẩn mình tránh khỏi làn mưa lất phất của mùa xuân.

Chu Bộ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm mịt mù không thấy trăng sao, trong lòng dấy lên một nỗi bất an khó hiểu.

Phế hậu Thác Bạt Tư vẫn đang ngủ ngon lành trên thảm rơm ở góc hang động, xung quanh là các ám vệ cũng đã mệt mỏi thiếp đi.

Hắn không dám buông lỏng tinh thần chút nào, hỏi người dẫn đường nọ: "Ngươi chắc chắn sau khi ra khỏi hang động này, chỉ cần đi về hướng Đông thêm ba ngày sẽ tới địa điểm tập kết chứ?"

Người nọ gật đầu lia lịa: "Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi. Con đường này tôi đã đi mòn gót, tôi dám có gan ứng tuyển thì nhất định phải có năng lực đưa các ngài về tới nơi an toàn, nếu không cái đầu của tôi cũng rơi xuống đất mất. Ngài yên tâm, hiện giờ các ngài chính là sinh mệnh của tôi."

Lúc bấy giờ, Chu Bộ mới hơi yên lòng. Hiện tại đã sắp về tới biên giới Đại Việt rồi, còn gì phải lo lắng nữa chứ?

Ánh lửa ấm áp bập bùng nhảy nhót, giống như những dải lụa đỏ đang uốn lượn, cuốn lấy cái rét nàng Bân mà nuốt chửng.

Trong khi hắn không để ý, người dẫn đường nọ nhanh tay thả thứ gì đó vào đống lửa, hương thơm lạ lùng lan tỏa trong nháy mắt rồi phiêu tán, tựa như một ảo giác trong nháy mắt. Chu Bộ cảm giác mí mắt nặng trĩu, dần dần hạ xuống. Trong đầu, tiếng lý trí kêu gào nhắc nhở nhiệm vụ gác đêm của hắn nhỏ dần, nhỏ dần, rồi chìm nghỉm trong biển ý thức tăm tối.

***

Mùi khói xộc tới tạo ra cảm giác gay mũi, hốc mắt cay xè. Chu Bộ bị cảm giác này làm cho bừng tỉnh. Hắn hốt hoảng ngó quanh, mọi người vẫn đang chìm trong giấc ngủ, có lẽ chỉ có hắn còn ý thức khi ngửi thấy mùi hương lạ, nên không hít phải nhiều. Có lẽ hắn chỉ vừa thiếp đi chưa đầy một khắc.

Tiếng lộp cộp khe khẽ ở góc động vang đến, Chu Bộ lảo đảo bước về nơi đó, bộp một tiếng tóm lấy đai lưng của tên dẫn đường nãy giờ vẫn đang cố dịch chuyển một tảng đá lớn.

Hắn nghiến răng nhếch môi: "Vậy ra đó là lối thoát, hả? Nói, ai sai ngươi đến?"

Phế hậu Chiêm Thành bị bọn họ bắt làm con tin lại vong mạng trên đường tới Đại Việt, vậy thì trận chiến này sẽ không đơn giản chỉ là gây rối một chút rồi dẹp loạn một chút, mà là thể diện quốc gia, nhất định vô cùng khốc liệt. Khi đó đừng nói Thuấn Thần chết chắc, ngay cả Trần Thuyên cũng chưa biết có thể an toàn hay không.

Sự việc có tính liên đới lớn như vậy, lại chỉ do mình tên nông dân chân lấm tay bùn này tự mình chủ trương hay sao?

Tên dẫn đường cười lạnh: "Hừ, uổng công ta nghĩ mình may mắn gặp được cơ hội này. Việc mình ta gây ra, mình ta chịu. Trước đây ta nhận ơn của Triệu Liêm phóng, còn chưa kịp báo đáp, ngài ấy đã bị các người xử trảm, vậy nên ta cũng chỉ còn cách báo thù mới trả hết nợ."

Vừa lúc nói xong, có lẽ động tác giãy giụa của gã quá mạnh, cũng có lẽ Chu Bộ tóm dây quần gã quá chặt, cho nên dây quần tuột ra, chiếc quần gã đang mặc tụt xuống mắt cá chân.

Tên dẫn đường: "..."

Chu Bộ: "..."

Ngay lúc Chu Bộ còn đang bối rối không biết nên thả ra hay đổi chỗ nắm, tên dẫn đường ánh mắt lóe lên, rút dao găm từ tay áo ra, đâm về phía Chu Bộ.

Chu Bộ phản ứng cực nhanh né qua bên, khiến gã ta đâm hụt vào khoảng không. Xui rủi rằng bên dưới vướng chiếc quần, gã ta lại quên mất, nên vấp chân ngã sấp xuống, tay theo bản năng gập lên trước để chống, kết quả con dao trên tay đâm thẳng vào ngực.

Chu Bộ cũng sững người, lật gã ta lại, chỉ thấy máu chảy lênh láng, mắt đã dại đi, e rằng không cứu được, cũng chẳng thể bắt gã trở về tra hỏi nữa rồi.

Chu Bộ thở dài, sau đó nhanh chóng đánh thức những người còn đang ngủ dậy. Nếu còn lề mề thêm, chỉ sợ mọi người sẽ chết vì ngạt khói cả. Hơn nữa, điều hắn lo lắng nhất là, đám khói to như vậy, rất có khả năng sẽ kéo quan binh Chiêm Thành tới.

Lối ra đã mở. Chu Bộ giao Phế hậu Thác Bạt Tư cho ám vệ đưa ra trước, hắn và Sĩ Cố xếp sau cùng. Lối đi rất hẹp, nên bọn họ đi rất chậm. Đoàn người còn chưa vào hết, đã nghe tiếng chiêng trống rầm rập ngoài cửa hang. Sĩ Cố quyết đoán:

"Các ngươi đem Phế hậu đi trước. Ta và Chu đại nhân chặn người rồi đuổi theo sau."

Mấy ám vệ còn chần chừ muốn xung phong ở lại, bị hắn cau mày quát: "Bảo vệ Phế hậu mới là việc quan trọng, nếu Phế hậu có mệnh hệ gì, không chỉ ta và các ngươi, mà cả con dân Đại Việt đều phải hứng chịu kết quả."

Nói rồi, Sĩ Cố đẩy người cuối cùng vào lối nhỏ, di chuyển lại tảng đá như lúc đầu, quay sang nhìn Chu Bộ, nắm lấy tay người mà đời này kiếp này hắn yêu thương nhất, hỏi khẽ: "Có trách ta không?"

Chu Bộ mỉm cười, để lộ lúm đồng tiền nhàn nhạt bên má, lắc đầu: "Nếu ngươi dám đẩy ông đây vào đó cùng bọn họ, ông đây mới hận ngươi cả đời."


Bọn họ phải ra ngoài. Quân lính sẽ không tiến vào cho tới khi lửa tắt, mà nếu ở trong động cho đến khi lửa tắt, bọn họ sẽ chết mà không có tác dụng gì.

Cho nên quân địch bị tấn công bất ngờ phía sườn trái, lập tức hoảng loạn, nhưng sau khi nhận ra chỉ có hai người, lập tức lấy thịt đè người, vây lấy Chu Bộ và Sĩ Cố.

"Bọn chúng là người Đại Việt! Chắc chắn là mấy tên đang bị quan phủ truy nã. Phải bắt bọn chúng về dâng lên quan lớn! Không bắt được thì lấy đầu!" Một tên lính Chiêm Thành hét lên.

Lấy cái mụ nội mi!

Chu Bộ trừng mắt, tay siết gươm càng thêm chặt, động tác càng mạnh mẽ.

Hai người địch với vài chục người, cảm giác như hổ khẩu (*) sắp rách ra. Cũng may đám người chỉ mang gươm và tên, không mang giáo mác. Nếu không hắn và Sĩ Cố khó lòng toàn mạng.

(*) Hổ khẩu: Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.

Ngay khi kẻ địch cuối cùng ngã xuống, Chu Bộ vừa thở vừa lảo đảo, phải chống mũi gươm xuống đất mới đứng vững nổi. Người hắn chỉ có vài vết thương nông không quá nghiêm trọng, nhưng Sĩ Cố đỡ cho hắn nhiều lần, sợ rằng tình hình không khả quan như vậy. Vừa muốn quay đầu xem, lại thấy một vật nặng lao tới đổ uỳnh vào người, đè hắn ngã bẹp xuống đất, kèm theo đó là thứ gì xé gió vun vút lao tới.

Chu Bộ lạnh người. Hắn nghe được sau tiếng da thịt bị xé rách, Sĩ Cố đang đè lên hắn phát ra tiếng rên khẽ từ cổ họng, cũng nhìn thấy mũi tên cắm ngập trên lưng người đã bảo vệ hắn. Chu Bộ đầu óc trống rỗng, theo bản năng bật dậy, cầm gươm phi thẳng vào ngực kẻ trốn trên cây bắn lén, giết chết gã ta trong tích tắc.

Nhưng nhìn xuống người bên dưới, Chu Bộ lại luống cuống tay chân không biết nên làm gì. Toàn thân Sĩ Cố là vết thương ngang dọc, có lẽ vừa rồi hắn cũng chẳng kịp kêu lên nhắc Chu Bộ tránh đi, chỉ dùng hết sức bình sinh lao tới chắn cho Chu Bộ.

Mũi tên xuyên từ sau lưng tới trước ngực trái, đầu mũi tên đen bóng dính đầy máu. Chỉ nhìn lướt qua vết thương này, Sĩ Cố biết, hắn sống không nổi. Kì lạ thay, hắn không hề thấy sợ hãi, chỉ có bình thản chờ đợi. Nhưng khi ánh mắt chạm vào người đang run rẩy bên cạnh mình, sự bình thản lập tức bị luyến tiếc và xót xa khuấy đảo.

"Ta... ta đưa ngươi đi... gặp lang y." Chu Bộ run run muốn đỡ hắn dậy, nhưng bị hắn dùng chút sức tàn cản lại.

"Vô ích. Đừng lãng phí thời gian ít ỏi còn lại."

Hắn biết rõ, nơi này kiếm không nổi lang y. Tìm được lang y, có lẽ phải vài canh giờ sau. Hắn không đợi được lâu tới vậy.

Nhưng Chu Bộ lập tức nổi giận: "Tại sao chưa thử đã từ bỏ? Ngươi cam lòng sao?"

"Cứu được ngươi, thù cha cũng đã báo, đời này ta sống cũng không còn gì nuối tiếc." Sĩ Cố mỉm cười, dịu dàng vén lọn tóc rơi bên má Chu Bộ lên.

"Vậy còn ta, còn ta thì sao? Ngươi cũng không nuối tiếc ư?"

Sĩ Cố nhìn giọt lệ rưng rưng trong mắt hắn, lòng đau như xé, mãi sau mới trả lời được ba chữ: "Ta xin lỗi."

Chu Bộ cảm giác được thân thể trong vòng tay hắn dần nặng trĩu. Tim hắn cũng giống như chậm dần nhịp đập rồi im bặt.

Mặc kệ không gian mù mịt khói, hắn giống như cái xác không hồn chầm chậm đưa Sĩ Cố vào động, đặt lên nơi sạch sẽ rồi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh.

Hắn cùng Sĩ Cố quen biết bao lâu rồi?

Hắn nên sớm hiểu rõ con người này mới phải. Chính vì biết tính hắn, nên mới để hắn ở lại, sau đó toàn tâm toàn ý bảo vệ hắn, dù thịt nát xương tan, cũng phải bảo vệ hắn chu toàn.

Khi nhỏ Sĩ Cố luôn bị hắn trèo đầu cưỡi cổ, sau này mới biết, cái người tưởng dễ bắt nạt ấy, hóa ra chỉ cho phép mình hắn bắt nạt.

Từ nhỏ đến lớn, Sĩ Cố luôn tài giỏi xuất sắc.

Là Sĩ Cố chẳng có gì không làm được, là Sĩ Cố luôn che chở hắn, là Sĩ Cố kiên nhẫn dỗ dành khi hắn buồn bã, là Sĩ Cố thường bối rối khi hắn giận dữ, nhưng không biết phải dỗ thế nào, là Sĩ Cố cho hắn mọi thứ mình có.

Rõ ràng vượt xa hắn rất nhiều, nhưng lại nghe theo hắn răm rắp.

Người vô địch thiên hạ như Sĩ Cố, sao có thể chết?

Còn là vì bảo vệ hắn mà chết.

Ha ha, vô địch thiên hạ cái gì, là đồ ngu ngốc vô dụng.


Chu Bộ giận dữ trách móc, giọng hắn vì khói mà bắt đầu khàn khàn: "Chính ngươi, cứ dùng cái vẻ quan tâm đáng ghét ấy lượn qua lượn về trước mắt ta. Tại sao lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao lại khiến ta không thể thiếu ngươi, sau đó rời đi? Ngươi còn chưa nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi coi ta là gì?"

Không có tiếng đáp lời.

Chu Bộ vẫn tiếp tục: "A, ta hiểu rồi! Ngươi đã dựng mưu từ trước, muốn ta đau lòng để trả thù ta trước kia không thèm để ý ngươi chứ gì? Nói cho ngươi biết, ngươi thua rồi! Ta chẳng đau lòng chút nào, một chút cũng không!"

Tầm nhìn thốt nhiên mờ mịt. Chu Bộ run run đưa tay chạm vào mắt.

Chỉ thấy ướt đẫm.

Nhưng không còn ai giúp hắn lau đi nữa rồi.

Trái tim đã chết, đau lòng có là gì?

"Vậy mà còn hứa sẽ chẳng bao giờ để ta rơi lệ." Chu Bộ cười nhạt nói, nhưng tay hết sức cẩn thận giúp người nọ vén tóc.

Hắn nằm xuống, khói lửa dày đặc khiến nét mặt Chu Bộ thêm phần mềm mại dịu dàng: "Thôi được rồi. Ngươi bên cạnh ta lâu như vậy, lần này ta rộng lượng, miễn cưỡng ở lại cùng ngươi."

Phải rồi, Sĩ Cố chăm sóc hắn như vậy, hắn sao nỡ rời đi?

Bệ hạ, thật xin lỗi...

Chu Bộ ôm lấy người trước mặt, ngón tay đan lồng vào nhau.

Giống như trở về thật lâu trước đó, hai người họ cùng ẩm tửu đối chữ. Khoảnh khắc ấy, cứ ngỡ đã trải qua cả kiếp người.

Quan ải gươm giáo, định sẵn phân ly.

Ngâm một câu thơ, lại như lúc đầu tương kiến.

Đời sau ghi lại, mùa đông năm Hưng Long thứ mười chín, hai cận thần của Hưng Long đế là Chu Bộ và Nguyễn Sĩ Cố qua đời trên đường hành quân tới Chiêm Thành.

***

"Bệ hạ! Thần có tội!"

Nhìn đội trưởng ám vệ áo quần nhếch nhác quỳ trên đất, không thấy bóng dáng Sĩ Cố và Chu Bộ, trong lòng Trần Thuyên lập tức dâng lên linh cảm không lành. Tuy nhiên chàng vẫn ra vẻ trấn tĩnh hỏi:

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Trên đường trở về không may bị quân địa phương của Chiêm Thành phát hiện, Chu hộ vệ và Nguyễn học sĩ ở lại chặn phía sau, hiện không rõ sống chết."

Tiếng bẩm báo của ám vệ giống như trôi xa dần, tin tức tựa đòn búa tạ giáng thẳng vào đầu, tai Trần Thuyên chỉ còn nghe lùng bùng, đầu óc trắng xóa, ánh mắt trống rỗng.

Chàng cắn răng đứng dậy, bước nhanh ra ngoài: "Đi, đi tìm bọn họ, nhất định phải tìm ra dấu vết. Chuẩn bị ngựa cho trẫm!"

Lời còn chưa dứt, quân sư đứng bên cạnh đã vội vã quỳ xuống, lên tiếng ngăn cản: "Chiến sự đang căng thẳng, bệ hạ rời khỏi sẽ khiến quân sĩ phân tâm, nhụt chí. Xin người suy xét kỹ càng."

Đôi mắt Trần Thuyên đỏ ngầu, giống như có thể lập tức xông lên chém sạch những kẻ ngáng đường hắn, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại. Trong lều tĩnh lặng, không ai dám thở mạnh, hồi lâu sau mới nghe Trần Thuyên khàn khàn ra lệnh:

"Cử người đi tìm bọn họ. Nếu trận chiến kết thúc vẫn chưa tìm ra, trẫm sẽ đích thân tới đó. Bất cứ ai cũng đừng hòng cản được."

Ám vệ cúi đầu nhận lệnh. Trần Thuyên xoa mi tâm, phẩy tay:

"Ra ngoài hết đi."


Đám người trong lều cũng biết ý, nhanh chóng rời đi. Màn trướng vừa khép, giọt nước kiên trì bám trên vành mi Trần Thuyên rốt cuộc cũng không trụ được nữa, nặng nề rơi xuống. Nhiều năm như vậy, chàng cũng chỉ có hai người bạn thân thiết mà thôi. Lý trí cho chàng biết, lần này quả thực lành ít dữ nhiều. Với sự trung thành của Chu Bộ và Sĩ Cố, một khi bị bắt, chắc chắn sẽ tự vẫn.

"Yên tâm đi, bọn họ đang rất tốt... Ấy, ngươi khóc hả?" Một thân một mình loang lổ uốn éo ồn ào bò vào, nói oang oang được một nửa thì nghẹn.

Trần Thuyên cũng hết hồn trừng mắt nhìn. Một giọt nước mắt lớn theo quán tính trượt trên khuôn mặt mỹ lệ đang treo biểu cảm kinh ngạc hoảng hốt, tạo nên cảnh tượng có chút buồn cười.

"Á ha ha... phụt..." Hôi Tông định lăn lộn cười, sau đó phát hiện ánh mắt chết chóc bắn về phía mình, đành phải vất vả nín lại.

"Ấy dà, bé Thuyên đáng yêu quá đi." Hôi Tông trêu chọc "Ngươi trừng mắt làm gì, hiện tại có trừng lớn hơn nữa cũng chẳng có chút đáng sợ nào đâu."

Trần Thuyên nhẫn nhịn: "Khi nãy có phải ngài mới nói bọn họ không sao?"

"Phải, tốt hơn bộ dạng sống dở chết dở của ngươi nhiều lắm. Bản thần rồng lấy danh dự ra đảm bảo." Hôi Tông không giấu chân nữa, thong thả bước tới "Có điều bây giờ bọn họ phải sống tiếp cuộc đời của chính mình. Đó là số mệnh. Có thể gặp lại hay không phải xem duyên phận."

Con rồng nào đó ra vẻ thần thần bí bí.

Trần Thuyên thở phào. Trái tim lơ lửng giờ mới đặt xuống được. Chàng lấy lại vẻ trấn tĩnh thường ngày:

"Vậy thì tốt quá rồi. Chỉ cần bọn họ sống tốt, không gặp lại cũng không sao. Bọn họ phụng sự trẫm nhiều năm như vậy, vật lộn trong đầm nước đục của Hoàng cung nhiều năm như vậy, cũng nên có lại tự do, cuộc sống chính mình mong ước."

"Phải rồi, bọn họ có thứ gửi lại cho ngài đây Quan gia." Hôi Tông vừa nói vừa nôn ra hai viên tròn tròn.

"Đây là vật gì?" Trần Thuyên mặt tràn ngập ghê tởm nhìn vật thể dính đầy nước dãi nhớp nhúa, dây cả ra thư án của chàng, hỏi.

"Thuốc bổ, uống vào thân thể khỏe mạnh, bách niên giai lão, trẻ mãi không già. Dù sao cũng là thứ tốt bạn của ngươi nhờ ta chuyển lại cho ngươi đó. Ngươi một viên, Thuấn Thần một viên. Uống càng sớm càng tốt." Hôi Tông ưỡn ngực đáp.

Nghe tới Chu Bộ cùng Sĩ Cố, vẻ ghét bỏ trên mặt Trần Thuyên dịu đi, tuy nhiên khi cầm viên thuốc lên, mùi hương kinh dị xộc thẳng vào mũi, chàng lại hơi nghi hoặc cau mày hỏi lại: "Rốt cuộc là bổ tới mức nào? Sẽ không bay lên trời luôn đó chứ?"

"Mùi hương như vậy mới chứng tỏ nó là vật quý."

Hôi Tông bĩu môi vô cùng khinh thường tên người phàm trước mắt. Thấy Trần Thuyên ngơ ngác không hiểu, nó tiếp tục:

"Nhỡ may có lọt vào tay kẻ khác, không được bản thần rồng hướng dẫn, thì cũng chỉ cho rằng đây là thứ bị hỏng vứt đi, chứ không phải đồ tốt, sẽ không dùng."

"..."

Thấy Trần Thuyên chậm chạp, Hôi Tông mất kiên nhẫn giục: "Ngươi coi thường uy tín của thần rồng quá đấy! Không tin ta thì cũng phải tin bạn bè người chứ! Mau ăn nó đi. Trước khi rời đi ta phải xác nhận các ngươi đã ăn xong. "

Trần Thuyên nhắm mắt bịt mũi cố gắng đưa viên thuốc vào miệng nuốt chửng, sau đó vội vàng cầm chén trà trên bàn uống vài hớp, vuốt vuốt ngực như vừa thoát khỏi đại nạn. Xong xuôi chàng mới hỏi Hôi Tông còn đang ngóc cổ nhìn mình:

"Rời đi? Ý ngài là sẽ không trở lại sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy mời ngài trước khi đi trả phí ăn ở mấy năm qua."

"..."

Một người một rồng trợn mắt nhìn nhau, qua một hồi, Hôi Tông đành đầu hàng: "Sao một kẻ mặt dày như ngươi lại là Hoàng đế được nhỉ? Có ai từng nói cho ngươi biết chưa? Chắc ngươi cũng tự nhận ra chứ? Ta là do Thuấn Thần nuôi cơ mà. Thôi bỏ đi, rốt cuộc ngươi muốn thứ gì? Nếu trong khả năng, bản thần rồng sẽ đáp ứng."

"Trẫm trả lương bổng cho nàng ấy" Trần Thuyên đáp trả, mặc kệ Hôi Tông đang xì khói, suy nghĩ một hồi mới nói "Vậy, có loại thuốc nào để người ta có thể giả chết hay không? Hô hấp và nhịp tim đều ngừng lại một thời gian, sau đó lại tỉnh dậy như thường?"

"Chỉ có vậy?"

Hôi Tông thở phào mừng thầm: May mà hắn chỉ đòi có vậy. Hắn mà đòi vàng bạc, bản thần rồng sẽ bị lòi ra là một con rồng nghèo kiết xác, khi đó uy nghiêm của bản thần rồng sẽ mất sạch sành sanh.

"Phải."

Trần Thuyên gật đầu, kỳ thực trong lòng đang nghĩ: Đường đường là một thần rồng, vậy mà phải ăn nhờ ở đậu suốt mấy năm. Giờ đòi tiền chắc cũng chẳng có, hầy. Thôi thì trẫm từ bi chút vậy.

Hôi Tông vừa nôn thuốc vừa càu nhàu: "Ngươi định làm trò gì thế? Thần thần bí bí. Cho ngươi khả năng ngủ đông dài nhất luôn."

Trần Thuyên nghe không rõ câu sau, cũng nghe không hiểu, chỉ hất cằm: "Không nói cho ngài."

***

Bấy giờ là nửa đêm, Thuấn Thần đã ngon giấc, chỉ còn nửa tháng nữa nàng sẽ phải lên đường tới thành Đồ Bàn, hiện tại vẫn đang chọn lọc nhân tài cho đoàn sứ giả.


Trần Thuyên chui vào chăn, chọc chọc eo nàng, gọi khẽ: "Thuấn Thần, Sĩ Cố và Chu Bộ có thứ gửi cho nàng."

Từ khi Trần Thuyên bước vào lều, Thuấn Thần đã tỉnh nhưng vẫn lười mở mắt ra. Nàng nằm ườn giả chết, cho tới khi thấy trước ngực lành lạnh mới giật thót đẩy cái đầu đang dụi lấy dụi để vào người mình ra:

"Bệ hạ, đang ở quân doanh." Đôi mắt ngái ngủ của nàng phát ra ánh nhìn vô cùng bất mãn.

Phá giấc ngủ của người khác là đáng ghét nhất đó biết không?

Vậy mà tên đáng ghét kia còn bày ra vẻ mặt vô tội, chìa cho nàng xem viên thuốc tròn tròn trong tay: "Là Hôi Tông ép trẫm nhất định phải lập tức đem cho nàng, không được chậm trễ."

Thuấn Thần dụi mắt, nhíu mày nghi hoặc: "Đây là thứ gì?"

"Thuốc bổ."

Trần Thuyên giải thích vô cùng ngắn gọn, đổi lại vẻ mặt càng ngờ vực hơn của Thuấn Thần: "Thuốc bổ? Thuốc bổ gì mà phải uống giờ này? Không phải là thuốc kích X chứ?"

Trần Thuyên dở khóc dở cười: "Không phải. Trẫm cũng uống rồi. Hôi Tông nói phải nhìn chúng ta uống xong mới yên tâm."

Nghe vậy, Thuấn Thần cũng không chần chừ nữa, ngậm lấy viên thuốc. Tuy mùi vị thật không dám khen, nhưng dù sao Thuấn Thần cũng không kén ăn như Hoàng đế bệ hạ, chỉ hơi cau mày một chút, cuối cùng nuốt xuống.

Nhìn vẻ ngoan ngoãn này, Trần Thuyên chỉ muốn ôm chặt nàng vào ngực vần vò. Dịu dàng xoa xoa mái tóc đen, chàng dỗ: "Được rồi, ngủ tiếp đi."

"Ngủ không nổi nữa." Thuấn Thần phụng phịu chu miệng, ngón tay vẽ vòng tròn trên lồng ngực rộng lớn vững chãi.

Trần Thuyên hít một hơi bắt lấy bàn tay hư hỏng. Chàng xót nàng mấy ngày nay vất vả chạy ngang chạy dọc nên cố sức kiềm chế, người này lại không biết điều muốn châm lửa. Nghĩ chàng đắc đạo thành Phật rồi hay sao?

"Chuẩn bị đến đâu rồi? Phương hướng giải quyết của nàng thế nào? Đã nghĩ ra kế gì để thuyết phục Chế Chí ra hàng hay chưa?" Hoàng đế bệ hạ hắng giọng, cực lực di dời sự chú ý.

Thuấn Thần bấy giờ mới nghiêm túc lại, rũ mi trầm ngâm, cắn cắn môi sắp xếp câu chữ một hồi mới lên tiếng: "Nếu đã muốn Chế Chí ra hàng, phải tìm thấy điểm yếu của hắn. Đại Việt không hề cho người ám sát tiên đế, hắn lại nhất nhất nói mình có bằng chứng, khiến bá quan văn võ tin tưởng. Nhưng rõ ràng bằng chứng này là giả. Từ đó có thể thấy Chế Chí rất có khả năng liên quan đến cái chết của tiên đế. Vì vậy, cách tốt nhất để ép hắn ra hàng là chứng minh Đại Việt vô tội, hắn vu cáo để gây chiến. Không vội bóc mẽ hắn trước triều đình, mà khéo léo thuyết phục, điều kiện là giữ lại thể diện cho hắn, có khả năng sẽ thành công khiến hắn ra hàng. Dù sao giữa thua mất mặt và thua không quá mất mặt người ta vẫn thường chọn vế sau."

Trần Thuyên nghe nàng nói, càng lúc càng thấy trong lòng vui vẻ, bật cười hôn lên trán nàng.

Đối mặt với hậu cung đầy hoa thơm cỏ lạ, Trần Thuyên chỉ cảm thấy vẻ phấn son yêu kiều của họ thật nhạt nhòa. Thế nhưng ở cạnh Thuấn Thần lâu như vậy, chàng vẫn luôn bị nàng làm cho tò mò, kinh ngạc. Cứ thế, chàng thật sợ mình ngày càng không nỡ rời xa nàng.

"Phế hậu Thác Bạt Tư đang ở trong tay chúng ta. Vài ngày tới rất có khả năng sẽ tìm ra thông tin gì đó." Trần Thuyên thông báo cho nàng chuyện hệ trọng.

Thuấn Thần kinh ngạc:

"Nói vậy, Chu đại nhân và Nguyễn đại nhân đã trở về rồi?" Nếu đã trở về sao còn gửi thuốc cho nàng? Đưa trực tiếp không tốt hơn sao?

Nhắc đến, Trần Thuyên hơi nhíu mi tư lự: "Hôi Tông nói bọn họ quyết định sống cuộc sống riêng. Nếu có duyên sẽ gặp lại."

Thuấn Thần ngẩng phắt lên, chằm chằm nhìn mặt chàng hồi lâu, lại chẳng thấy chàng mở miệng.

Chu Bộ và Sĩ Cố vốn trung thành với Trần Thuyên nhất, sao lại không từ mà biệt đột ngột như vậy chứ? Chỉ e phần lớn là có chuyện chẳng lành phát sinh, Hôi Tông nói vậy, không biết là thật lòng hay chỉ là an ủi. Tuy nhiên chỉ cần cho chàng một tia hy vọng mong manh, Trần Thuyên dù biết bản thân lừa mình dối người cũng lựa chọn tin tưởng bạn mình vẫn sống tốt, chứ không muốn nghĩ theo chiều hướng xấu.

Thuấn Thần càng nghĩ càng đau lòng. Chàng muốn bịt tai trộm chuông, chối bỏ hiện thực hay thế nào cũng được, chỉ cần chàng không suy sụp, vậy nàng giúp chàng bịt tai, đến khi chàng dần dần tự mình tiếp nhận được sự thật này.

Nàng không phải người giỏi an ủi, chỉ vòng tay ôm chàng, vuốt khe khẽ:

"Có ta ở bên chàng. Thuấn Thần thề với trời, tuyệt đối sẽ không bỏ chàng mà đi."

Trần Thuyên nhắm mắt, siết lấy nàng chặt hơn, ngỡ như cả ngàn năm đã trôi qua, mới thấy yết hầu chàng cử động, khàn khàn phát ra một tiếng: "Ừ."

Trời đã gần sáng, Trần Thuyên vẫn chưa ngủ, ngón tay thon dài như ngọc quyến luyến lọn tóc đen vương trên vai người bên gối, ánh mắt chàng đau đáu nhìn nàng, vừa bất lực vừa bối rối: "Thuấn Thần, dường như trẫm ngày càng yêu nàng hơn một chút."

Thuấn Thần đang gối trên tay chàng ngủ say, không biết tại sao khóe môi bỗng cong lên, thành một nụ cười thật ngọt ngào.

***

Lời tác giả: Năm mới vui vẻ, chương này coi như là lì xì đầu năm nha. Khoảng thời gian dừng viết vừa rồi có thể coi là chút thời gian nghỉ ngơi của mình, và cũng là lời tạm biệt cho hai nhân vật mình rất yêu thích trong truyện - Nguyễn Sĩ Cố và Chu Bộ.

Đúng vậy, đến chương này, có thể coi như với những người ở cùng thời đại, họ đã chết. Nhưng chắc chắn hai người sẽ còn xuất hiện ở ngoại truyện. Và như mình đã nói, mình không thích Sad Ending, cho nên mình sẽ cố gắng để họ có một cái kết đẹp nhất ^^ Hãy chú ý lời nói và hành động của Hôi Tông và đoán xem ha 😁 Cụ thể như thế nào thì cùng chờ tới ngoại truyện 😋

Sắp tới mình sẽ tiếp tục đăng truyện theo lịch, cứ cách hai tuần, vào thứ Tư sẽ có một chương nhé. Cảm ơn tất cả mọi người vì đã đồng hành cùng TSHH lâu tới vậy 🙆 (tính ra cũng gần 4 năm rồi ha ^^)

- Hết chương 40 -

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương