Cố Phán Rực Rỡ
-
Chương 1
Bắt đầu từ khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh đã quyết định dùng cách của mình bảo vệ cô đến lúc trưởng thành. —— Suy nghĩ riêng của Trần Thiệu Thần.
Tháng chín, thành phố B, ánh mặt trời nóng rực như lửa, mồ hôi tiết ra như mưa. Hôm nay là ngày đầu tiên tân sinh viên đại học T nhập học, sân trường người đông như kiến, vô cùng náo nhiệt, tiếng ve kêu râm ran.
Sân trường khắp nơi đều treo băng rôn thật lớn, chào mừng các học đệ học muội khóa mới.
Cố Phán vừa xuống máy bay liền vội vã mở điện thoại di động, tin nhắn âm thanh vang lên liên tiếp năm, sáu lần, tất cả đều là của ba.
"Xuống máy bay chưa?"
"Tới trường học chưa?"
"Mẹ con rất lo lắng cho con."
...
Lướt qua từng tin nhắn, ba ba chắn chắn là đang lo lắng đứng ngồi không yên . Cô nhanh chóng trả lời lại."Đã bình an đến nơi, đừng lo lắng." Từ xa nhìn thấy vali 24 tấc (1) màu hoa anh đào của mình đang từ từ tiến lại. Lấy hành lí, cô đi về hướng lối ra.
Mua xong phiếu lên xe buýt sân bay. Xe chậm rãi di chuyển, bên tai hoàn toàn là tiếng địa phương xa lạ, nhưng khóe miệng cô vẫn bất giác giương lên, mọi tế bào trên cơ thể như đang nhảy liên hồi.
Bên kia, gia đình của cô vừa nhận được tin nhắn liền lập tức trả lời lại, "Chú ý an toàn, có chuyện tìm lão ba."
"Đã biết." Cố Phán nhanh chóng trả lời lại. Nhìn thấy tin nhắn đã gửi, đầu ngón tay của cô vẫn chần chừ đặt trên màn hình. Nhẹ nhàng thở ra một hơi, hướng mắt ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ, sau hai năm, cô rốt cục đến rồi.
Chai nước suối của người bên cạnh bỗng rơi xuống đất, lăn tới bên chân cô. Cố Phán khom lưng nhặt lên.
Chàng trai lễ phép nói tiếng cảm ơn, thanh âm dịu dàng.
Cố Phán thoáng mỉm cười.
"Sinh viên đại học năm nhất ?"
Cố Phán không hiểu nhìn ánh mắt của hắn, thầm thắc mắc hắn làm sao đoán được.
Chàng trai xoay hẳn người về phía cô, con ngươi hơi dao động, cất lời "Hôm nay là ngày tân sinh viên đại học T và đại học B đến báo danh, cậu là trường nào ?"
Cố Phán nuốt khẽ nơi cổ họng, mở điện thoại notepad, đánh ra hai chữ, "T đại."(Đại học T)
Không chút bất ngờ trước ánh mắt kinh ngạc của chàng trai, cô vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt. Đã rất quen với chuyện này.
Chàng trai chỉ ngạc nhiên trong phút chốc, rất nhanh liền lấy lại vẻ mặt ban đầu, cũng không hỏi nhiều cái gì, bình thường đơn giản nói một câu, "Xuống xe tại trạm XX(2), sẽ có các anh chị tới đón." Chàng trai vẫn rất có phong độ.
Cố Phán gật đầu, ngỏ ý cảm ơn.
Cô là một người câm không biết nói chuyện. A~, không biết rời đi sự che chở của ba mẹ, cuộc sống mới ở đây của cô sẽ như thế nào. Thiết nghĩ, hẳn là sẽ không hỏng bét đi.
Đến khi tài xế sư phụ nhắc nhở đã đến trạm XX, đoàn người lục tục bắt đầu xuống xe. Cô đi theo sau họ, đều là sinh viên kéo vali xách hành lí, nên căn bản không sợ đi nhầm.
Cố Phán một tay kéo vali, sau lưng mang balo rốt cục cũng đã đi vào cánh cổng kia, một khắc đó lòng cô bỗng chốc nhảy lên một nhịp không tên. Nhiệt độ nóng hầm hập phả vào mặt, cô giơ tay che nắng, phóng tầm mắt nhìn biển người, một mảnh bận rộn.
Thanh xuân thật tốt.
Dịu dàng đứng trong đám người, mái tóc dài tới thắt lưng vũ động theo gió. Hình ảnh dường như dừng lại, đẹp như tranh vẽ, tự nhiên không thiếu ánh nhìn chú ý.
Tân sinh báo danh đang chen lấn hừng hực khí thế.
Phụ trách Học viện bên này là một nam sinh, dẫn xung quanh nữ sinh xì xào bàn tán. Trần Thiệu Thần nhẹ ngẩng đầu, "Được rồi, đây là đồ của bạn."
Ánh mắt chuyên chú của anh trong lúc lơ đãng nhìn về phía cửa đại sảnh.
"Trần Thiệu Thần, giúp mình ghi vào tài liệu một chút ——" bạn học nữ lời còn chưa dứt, liền thấy ánh mắt Trần Thiệu Thần yên lặng nhìn về phía trước. Cô theo ánh mắt của hắn nhìn tới, chỉ thấy một cô gái nhỏ, một khắc đó cô liền nghĩ tới hai chữ —— linh động, cô gái trong xương lộ ra khí chất khiến người ta khó thể lơ là.
Cô lẳng lặng nhìn vài giây, ánh mắt chậm rãi dời sang trên người Trần Thiệu Thần. Hắn đã từ chỗ ngồi đứng lên, gương mặt anh tuấn có nét căng thẳng , cô thậm chí nhìn thấy hắn âm thầm hít sâu một hơi. Cùng trường hai năm, cô chưa từng gặp qua dáng vẻ luống cuống này của hắn, đây là lần đầu tiên.
Trong đại sảnh đều là người. Cố Phán tìm kiếm địa bàn của Học viện Mỹ thuật, nhìn tới từng cái, Học viện Kiến trúc, Học viện Thủy lợi và Xây dựng dân dụng, Học viện Lý học(3)...
"Bạn học, cậu thuộc học viện nào ?" Một nam sinh đi tới trước mặt cô.
Cố Phán nhìn hắn, cổ họng khô khốc cực kỳ khó chịu, lấy điện thoại di động ra, vẽ khóa màn hình, mở ra notepad ——
Nam sinh kiên nhẫn chờ đợi , "Học viện Mỹ Thuật a ——" giọng điệu lộ ra mấy phần hưng phấn kìm nén.
Hắn còn chưa nói xong, xung quanh tựa hồ phát sinh cái gì, bầu không khí trở nên có phần quái dị.
Cố Phán cầm di động, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Giác quan thứ sáu làm cho cô trong nháy mắt cảm thấy được gì đó, theo bản năng nhìn lại, ánh mắt bỗng dừng ở nơi phía trước cách đó vài thước.
Tiếng người ồn ào huyên náo. Tại đây một khắc anh và cô, mọi âm thanh như đều biến mất.
Người kia bước từng bước về phía cô, ánh mắt của cô vẫn đang cố định trên người anh, quần đen, áo sơmi trắng ngắn tay, đơn giản trong sáng.
Gương mặt đó đường nét càng thêm rõ ràng, cặp mắt bình tĩnh như nước, nhưng lại như đang ẩn dấu cái gì.
Anh từ trong tay cô cầm lấy vali."Đi thôi."
Cô sững sờ tại chỗ, có chút không dám tin tưởng con mắt của chính mình. Anh tại sao lại ở chỗ này?
Hơn hai năm, hai người gặp lại, câu đầu tiên anh nói với cô, chỉ là đơn giản hai chữ.
Đi thôi ——
Cô bất giác không tự chủ theo sát phía sau anh, là trùng hợp hay đã sắp xếp?
"Này, Trần Thiệu Thần, tân sinh phải lại đây đăng ký, ngươi muốn dẫn tân sinh đi đâu?" Phía sau có người gọi với lên. ——
Trần Thiệu Thần quay đầu lại, âm thanh có chút không tự nhiên, “Cô ấy không phải học viện chúng ta." Ai cũng không có chú ý tới nhân vật lớn(4) đại học T từ trước đến nay gặp chuyện gì cũng không gấp, thế nhưng cũng có lúc khẩn trương, bàn tay nắm chặt vali nổi rõ khớp xương trắng.
Thời gian như dừng lại. Mấy người quản lí học viện ai cũng không thể tin vào mắt mình, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?
Bốn mắt nhìn nhau.
Cố Phán bình tĩnh dừng lại, thoáng do dự, này hình như không tốt. Anh xuất hiện ở đây chắc chắn là có việc bận rộn. Giả công tể tư(*) không phải là phong cách của anh.
(*): Lấy việc công làm việc tư.
Ánh mắt Trần Thiệu Thần dừng trên người cô, "Anh dẫn em đi Học viện Mỹ thuật báo danh."
Cô có thể cự tuyệt sao? Đương nhiên không thể. Giương lên một ý cười với anh, ngón tay ra dấu nói, "Cảm ơn anh." Mệt mỏi cả ngày hôm nay dường như được bỏ xuống hết.
"Đừng khách sáo, thuận tiện mà thôi." Trần Thiệu Thần quay sang, ngũ quan nhu hòa, chỉ là không dễ phát giác khóe miệng thoáng chốc cong lên.
Một đường thỉnh thoảng có người chú ý, Trần Thiệu Thần dĩ nhiên khôi phục sắc mặt bình thường.
Học viện Mỹ thuật bên này nào có ai không biết Trần Thiệu Thần. Năm ngoái anh dẫn dắt đại học T tham gia giải đấu tranh luận nổi tiếng, cuối cùng đoạt giải quán quân. Tiếng tăm càng lên cao. Chỉ là anh đến học viện mỹ thuật, còn mang theo một bạn nữ sinh. Đây là tình huống kiểu gì?
Cố Phán nhìn thấy biểu ngữ của học viện Mỹ thuật, nhất thời khóe miệng nở ra một nụ cười, căng thẳng xen lẫn hưng phấn.
Xung quanh không dấu vết đánh giá hai người. Cố Phán lấy ra thư thông báo trúng tuyển của mình đưa tới.
"Cố Phán, khoa hội họa —— đây là phiếu ăn và số ký túc xá của bạn, bạn kiểm tra một chút, lát nữa đi chụp ảnh cho giấy chứng nhận." Học tỷ nhiệt tình chỉ chỉ phía trước.
Cố Phán nét mặt nhu hòa, khiến người ta nhìn đặc biệt thư thái.
Trần Thiệu Thần cong khóe miệng, "Cảm tạ." Anh rất tự nhiên cầm lấy đồ của cô, nói xong liền dẫn Cố Phán sang bên cạnh chụp ảnh.
"Thật là kỳ quái —— "
"Làm sao?"
"Cũng không biết là nơi nào liền cảm thấy có chút kỳ quái."
"Cậu không phải là bận bịu đến chóng mặt đi? Hay là nhìn Trần Thiệu Thần đến mất hồn?"
"Cậu đi chết đi." Nữ sinh tiếp tục bắt đầu bận rộn. Hồi lâu, cô cuối cùng cũng nhớ ra chỗ quái dị , con mắt đuổi theo hai bóng người kia."Mình biết rồi! Bạn tân sinh viên kia nãy chẳng hề nói một câu." Nhưng hồ sơ của cô căn bản không nhắc tới điểm ấy.
Có Trần Thiệu Thần hỗ trợ, thủ tục báo danh rất nhanh đã hoàn thành xong.
Anh nhìn cô, thành phố "B" ngày hôm nay ánh mặt trời rất gắt, gò má của cô đang ửng đỏ nhàn nhạt, "Trước tiên đi ký túc xá cất hành lý."
Cố Phán gật gật đầu, đáy lòng cảm thán, hai năm không gặp, anh càng thêm trưởng thành chững chạc.
Hai người yên lặng đi tới ký túc xá của Học viện Mỹ thuật, Cố Phán dừng bước, "Mình em đi tiếp là được rồi, ngày hôm nay cảm ơn anh."
Trần Thiệu Thần nhìn động tác tay của cô, ánh mắt nhu hòa, "Đưa điện thoại cho anh."
Cố Phán ngơ ngác đưa di động.
Trần Thiệu Thần nhanh chóng gõ một dãy số trên màn hình, "Đây là số của anh, em lưu lại."
Điện thoại của anh reo lên, vẫn là tiếng chuông mặc định của nhãn hiệu di động, rất phổ thông .
Đang giữa lúc suy nghĩ, Trần Thiệu Thần bỗng lấy ra ví tiền, Cố Phán hơi ngạc nhiên, anh muốn làm gì?
"Em có tiền rồi" Cô chỉ có thể nghĩ được như vậy . Anh có phải là cho rằng trên người cô không có tiền lẻ a.
Trần Thiệu Thần hơi cúi đầu, khẽ cười thành tiếng, chậm rãi từ trong bao tiền lấy ra —— một tấm hình."Chúc mừng em, đã đỗ đại học T."
Cố Phán nhìn bức ảnh, ánh mắt lưu chuyển, đây là hình hai người cùng nhau chụp khi anh tốt nghiệp cấp ba, in trên thẻ nhựa . Ngón tay tỉ mỉ vuốt ve, giữa bức ảnh và chính mình dường như cũng không có gì thay đổi. Anh vẫn mang theo bên người sao?
"Đây là quà đến muộn?" Cô hỏi, mỗi một động tác ngón tay đều điều khiển nhịp tim của anh.
Ánh mắt Trần Thiệu Thần chớp sáng, nhợt nhạt lưu động, "Coi như thế đi."
Kỳ thực, cô có thể tới nơi này mới là món quà tốt nhất đối với anh. Nhìn gương mặt đã rất lâu không gặp kia, tay của anh không khỏi siết chặt.
Bất quá, ngày sau còn dài.
Tháng chín, thành phố B, ánh mặt trời nóng rực như lửa, mồ hôi tiết ra như mưa. Hôm nay là ngày đầu tiên tân sinh viên đại học T nhập học, sân trường người đông như kiến, vô cùng náo nhiệt, tiếng ve kêu râm ran.
Sân trường khắp nơi đều treo băng rôn thật lớn, chào mừng các học đệ học muội khóa mới.
Cố Phán vừa xuống máy bay liền vội vã mở điện thoại di động, tin nhắn âm thanh vang lên liên tiếp năm, sáu lần, tất cả đều là của ba.
"Xuống máy bay chưa?"
"Tới trường học chưa?"
"Mẹ con rất lo lắng cho con."
...
Lướt qua từng tin nhắn, ba ba chắn chắn là đang lo lắng đứng ngồi không yên . Cô nhanh chóng trả lời lại."Đã bình an đến nơi, đừng lo lắng." Từ xa nhìn thấy vali 24 tấc (1) màu hoa anh đào của mình đang từ từ tiến lại. Lấy hành lí, cô đi về hướng lối ra.
Mua xong phiếu lên xe buýt sân bay. Xe chậm rãi di chuyển, bên tai hoàn toàn là tiếng địa phương xa lạ, nhưng khóe miệng cô vẫn bất giác giương lên, mọi tế bào trên cơ thể như đang nhảy liên hồi.
Bên kia, gia đình của cô vừa nhận được tin nhắn liền lập tức trả lời lại, "Chú ý an toàn, có chuyện tìm lão ba."
"Đã biết." Cố Phán nhanh chóng trả lời lại. Nhìn thấy tin nhắn đã gửi, đầu ngón tay của cô vẫn chần chừ đặt trên màn hình. Nhẹ nhàng thở ra một hơi, hướng mắt ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ, sau hai năm, cô rốt cục đến rồi.
Chai nước suối của người bên cạnh bỗng rơi xuống đất, lăn tới bên chân cô. Cố Phán khom lưng nhặt lên.
Chàng trai lễ phép nói tiếng cảm ơn, thanh âm dịu dàng.
Cố Phán thoáng mỉm cười.
"Sinh viên đại học năm nhất ?"
Cố Phán không hiểu nhìn ánh mắt của hắn, thầm thắc mắc hắn làm sao đoán được.
Chàng trai xoay hẳn người về phía cô, con ngươi hơi dao động, cất lời "Hôm nay là ngày tân sinh viên đại học T và đại học B đến báo danh, cậu là trường nào ?"
Cố Phán nuốt khẽ nơi cổ họng, mở điện thoại notepad, đánh ra hai chữ, "T đại."(Đại học T)
Không chút bất ngờ trước ánh mắt kinh ngạc của chàng trai, cô vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt. Đã rất quen với chuyện này.
Chàng trai chỉ ngạc nhiên trong phút chốc, rất nhanh liền lấy lại vẻ mặt ban đầu, cũng không hỏi nhiều cái gì, bình thường đơn giản nói một câu, "Xuống xe tại trạm XX(2), sẽ có các anh chị tới đón." Chàng trai vẫn rất có phong độ.
Cố Phán gật đầu, ngỏ ý cảm ơn.
Cô là một người câm không biết nói chuyện. A~, không biết rời đi sự che chở của ba mẹ, cuộc sống mới ở đây của cô sẽ như thế nào. Thiết nghĩ, hẳn là sẽ không hỏng bét đi.
Đến khi tài xế sư phụ nhắc nhở đã đến trạm XX, đoàn người lục tục bắt đầu xuống xe. Cô đi theo sau họ, đều là sinh viên kéo vali xách hành lí, nên căn bản không sợ đi nhầm.
Cố Phán một tay kéo vali, sau lưng mang balo rốt cục cũng đã đi vào cánh cổng kia, một khắc đó lòng cô bỗng chốc nhảy lên một nhịp không tên. Nhiệt độ nóng hầm hập phả vào mặt, cô giơ tay che nắng, phóng tầm mắt nhìn biển người, một mảnh bận rộn.
Thanh xuân thật tốt.
Dịu dàng đứng trong đám người, mái tóc dài tới thắt lưng vũ động theo gió. Hình ảnh dường như dừng lại, đẹp như tranh vẽ, tự nhiên không thiếu ánh nhìn chú ý.
Tân sinh báo danh đang chen lấn hừng hực khí thế.
Phụ trách Học viện bên này là một nam sinh, dẫn xung quanh nữ sinh xì xào bàn tán. Trần Thiệu Thần nhẹ ngẩng đầu, "Được rồi, đây là đồ của bạn."
Ánh mắt chuyên chú của anh trong lúc lơ đãng nhìn về phía cửa đại sảnh.
"Trần Thiệu Thần, giúp mình ghi vào tài liệu một chút ——" bạn học nữ lời còn chưa dứt, liền thấy ánh mắt Trần Thiệu Thần yên lặng nhìn về phía trước. Cô theo ánh mắt của hắn nhìn tới, chỉ thấy một cô gái nhỏ, một khắc đó cô liền nghĩ tới hai chữ —— linh động, cô gái trong xương lộ ra khí chất khiến người ta khó thể lơ là.
Cô lẳng lặng nhìn vài giây, ánh mắt chậm rãi dời sang trên người Trần Thiệu Thần. Hắn đã từ chỗ ngồi đứng lên, gương mặt anh tuấn có nét căng thẳng , cô thậm chí nhìn thấy hắn âm thầm hít sâu một hơi. Cùng trường hai năm, cô chưa từng gặp qua dáng vẻ luống cuống này của hắn, đây là lần đầu tiên.
Trong đại sảnh đều là người. Cố Phán tìm kiếm địa bàn của Học viện Mỹ thuật, nhìn tới từng cái, Học viện Kiến trúc, Học viện Thủy lợi và Xây dựng dân dụng, Học viện Lý học(3)...
"Bạn học, cậu thuộc học viện nào ?" Một nam sinh đi tới trước mặt cô.
Cố Phán nhìn hắn, cổ họng khô khốc cực kỳ khó chịu, lấy điện thoại di động ra, vẽ khóa màn hình, mở ra notepad ——
Nam sinh kiên nhẫn chờ đợi , "Học viện Mỹ Thuật a ——" giọng điệu lộ ra mấy phần hưng phấn kìm nén.
Hắn còn chưa nói xong, xung quanh tựa hồ phát sinh cái gì, bầu không khí trở nên có phần quái dị.
Cố Phán cầm di động, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Giác quan thứ sáu làm cho cô trong nháy mắt cảm thấy được gì đó, theo bản năng nhìn lại, ánh mắt bỗng dừng ở nơi phía trước cách đó vài thước.
Tiếng người ồn ào huyên náo. Tại đây một khắc anh và cô, mọi âm thanh như đều biến mất.
Người kia bước từng bước về phía cô, ánh mắt của cô vẫn đang cố định trên người anh, quần đen, áo sơmi trắng ngắn tay, đơn giản trong sáng.
Gương mặt đó đường nét càng thêm rõ ràng, cặp mắt bình tĩnh như nước, nhưng lại như đang ẩn dấu cái gì.
Anh từ trong tay cô cầm lấy vali."Đi thôi."
Cô sững sờ tại chỗ, có chút không dám tin tưởng con mắt của chính mình. Anh tại sao lại ở chỗ này?
Hơn hai năm, hai người gặp lại, câu đầu tiên anh nói với cô, chỉ là đơn giản hai chữ.
Đi thôi ——
Cô bất giác không tự chủ theo sát phía sau anh, là trùng hợp hay đã sắp xếp?
"Này, Trần Thiệu Thần, tân sinh phải lại đây đăng ký, ngươi muốn dẫn tân sinh đi đâu?" Phía sau có người gọi với lên. ——
Trần Thiệu Thần quay đầu lại, âm thanh có chút không tự nhiên, “Cô ấy không phải học viện chúng ta." Ai cũng không có chú ý tới nhân vật lớn(4) đại học T từ trước đến nay gặp chuyện gì cũng không gấp, thế nhưng cũng có lúc khẩn trương, bàn tay nắm chặt vali nổi rõ khớp xương trắng.
Thời gian như dừng lại. Mấy người quản lí học viện ai cũng không thể tin vào mắt mình, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?
Bốn mắt nhìn nhau.
Cố Phán bình tĩnh dừng lại, thoáng do dự, này hình như không tốt. Anh xuất hiện ở đây chắc chắn là có việc bận rộn. Giả công tể tư(*) không phải là phong cách của anh.
(*): Lấy việc công làm việc tư.
Ánh mắt Trần Thiệu Thần dừng trên người cô, "Anh dẫn em đi Học viện Mỹ thuật báo danh."
Cô có thể cự tuyệt sao? Đương nhiên không thể. Giương lên một ý cười với anh, ngón tay ra dấu nói, "Cảm ơn anh." Mệt mỏi cả ngày hôm nay dường như được bỏ xuống hết.
"Đừng khách sáo, thuận tiện mà thôi." Trần Thiệu Thần quay sang, ngũ quan nhu hòa, chỉ là không dễ phát giác khóe miệng thoáng chốc cong lên.
Một đường thỉnh thoảng có người chú ý, Trần Thiệu Thần dĩ nhiên khôi phục sắc mặt bình thường.
Học viện Mỹ thuật bên này nào có ai không biết Trần Thiệu Thần. Năm ngoái anh dẫn dắt đại học T tham gia giải đấu tranh luận nổi tiếng, cuối cùng đoạt giải quán quân. Tiếng tăm càng lên cao. Chỉ là anh đến học viện mỹ thuật, còn mang theo một bạn nữ sinh. Đây là tình huống kiểu gì?
Cố Phán nhìn thấy biểu ngữ của học viện Mỹ thuật, nhất thời khóe miệng nở ra một nụ cười, căng thẳng xen lẫn hưng phấn.
Xung quanh không dấu vết đánh giá hai người. Cố Phán lấy ra thư thông báo trúng tuyển của mình đưa tới.
"Cố Phán, khoa hội họa —— đây là phiếu ăn và số ký túc xá của bạn, bạn kiểm tra một chút, lát nữa đi chụp ảnh cho giấy chứng nhận." Học tỷ nhiệt tình chỉ chỉ phía trước.
Cố Phán nét mặt nhu hòa, khiến người ta nhìn đặc biệt thư thái.
Trần Thiệu Thần cong khóe miệng, "Cảm tạ." Anh rất tự nhiên cầm lấy đồ của cô, nói xong liền dẫn Cố Phán sang bên cạnh chụp ảnh.
"Thật là kỳ quái —— "
"Làm sao?"
"Cũng không biết là nơi nào liền cảm thấy có chút kỳ quái."
"Cậu không phải là bận bịu đến chóng mặt đi? Hay là nhìn Trần Thiệu Thần đến mất hồn?"
"Cậu đi chết đi." Nữ sinh tiếp tục bắt đầu bận rộn. Hồi lâu, cô cuối cùng cũng nhớ ra chỗ quái dị , con mắt đuổi theo hai bóng người kia."Mình biết rồi! Bạn tân sinh viên kia nãy chẳng hề nói một câu." Nhưng hồ sơ của cô căn bản không nhắc tới điểm ấy.
Có Trần Thiệu Thần hỗ trợ, thủ tục báo danh rất nhanh đã hoàn thành xong.
Anh nhìn cô, thành phố "B" ngày hôm nay ánh mặt trời rất gắt, gò má của cô đang ửng đỏ nhàn nhạt, "Trước tiên đi ký túc xá cất hành lý."
Cố Phán gật gật đầu, đáy lòng cảm thán, hai năm không gặp, anh càng thêm trưởng thành chững chạc.
Hai người yên lặng đi tới ký túc xá của Học viện Mỹ thuật, Cố Phán dừng bước, "Mình em đi tiếp là được rồi, ngày hôm nay cảm ơn anh."
Trần Thiệu Thần nhìn động tác tay của cô, ánh mắt nhu hòa, "Đưa điện thoại cho anh."
Cố Phán ngơ ngác đưa di động.
Trần Thiệu Thần nhanh chóng gõ một dãy số trên màn hình, "Đây là số của anh, em lưu lại."
Điện thoại của anh reo lên, vẫn là tiếng chuông mặc định của nhãn hiệu di động, rất phổ thông .
Đang giữa lúc suy nghĩ, Trần Thiệu Thần bỗng lấy ra ví tiền, Cố Phán hơi ngạc nhiên, anh muốn làm gì?
"Em có tiền rồi" Cô chỉ có thể nghĩ được như vậy . Anh có phải là cho rằng trên người cô không có tiền lẻ a.
Trần Thiệu Thần hơi cúi đầu, khẽ cười thành tiếng, chậm rãi từ trong bao tiền lấy ra —— một tấm hình."Chúc mừng em, đã đỗ đại học T."
Cố Phán nhìn bức ảnh, ánh mắt lưu chuyển, đây là hình hai người cùng nhau chụp khi anh tốt nghiệp cấp ba, in trên thẻ nhựa . Ngón tay tỉ mỉ vuốt ve, giữa bức ảnh và chính mình dường như cũng không có gì thay đổi. Anh vẫn mang theo bên người sao?
"Đây là quà đến muộn?" Cô hỏi, mỗi một động tác ngón tay đều điều khiển nhịp tim của anh.
Ánh mắt Trần Thiệu Thần chớp sáng, nhợt nhạt lưu động, "Coi như thế đi."
Kỳ thực, cô có thể tới nơi này mới là món quà tốt nhất đối với anh. Nhìn gương mặt đã rất lâu không gặp kia, tay của anh không khỏi siết chặt.
Bất quá, ngày sau còn dài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook