Có Phải Đằng Ấy Thích Tui Hông?
-
Chương 5
21.
Không có ô tô, ngày nào Hạ tiên sinh cũng phải chờ xe bus số 161, còn thường xuyên diễn cảnh đau thương trước trạm chờ vì muộn một giây là thêm nửa giờ chờ đợi.
Hạ tiên sinh nghĩ đến đây, mặc kệ mất mặt mà có ý tưởng đi nhờ:
– Cậu thường đi làm lúc mấy giờ?
– Sớm thì sáu giờ mà muộn thì sáu rưỡi, sao vậy?
– Không có gì.
Hạ tiên sinh cảm thấy mình vẫn không nỡ rời xa xe bus số 161.
22.
Vào ngày hôm sau, cái “không nỡ” của Hạ tiên sinh liền bị chính anh quẳng đi sau khi trông thấy tài xế xe bus.
Dạo này công ty giao thông vận tải cũng ngầu thật, có gan tuyển cả Husky!
Chuyến xe này của Hạ tiên sinh đúng là nhấp nhô, vừa xuống xe, anh liền ôm thùng rác bắt đầu nôn.
Hạ tiên sinh không say xe nhưng anh say Husky.
Hồi còn đi học, anh không được chọn chỗ ngồi, kết quả là chỗ đằng trước có con Golden, bên trái là con Samoyed, bên phải liền là Ngao Tây Tạng, phía sau đúng chuẩn Husky, thảm thật sự!
Cũng may là trong số họ có Golden học hành chăm chỉ, Samoyed lại suốt ngày thất thần, Ngao Tây Tạng không thích phản ứng với người không liên quan, chỉ riêng có con Husky đằng sau thì suốt ngày bôi bôi vẽ vẽ, chọc chọc ngoáy ngoáy, hơn nữa còn không phân biệt đối tượng trêu chọc, ngay cả Ngao Tây Tạng nó cũng dám ra tay, bị tẩn bao lần vẫn không chừa.
Sống qua ba năm đau khổ đó, Hạ tiên sinh đã mắc phải chứng say Husky.
23.
Hạ tiên sinh với khuôn mặt trắng bệch đi vào tiệm của mèo đen nhỏ, mèo đen nhỏ đang khom lưng đặt mẻ bánh mì vừa ra lò vào quầy:
– Hạ tiên sinh, buổi sáng tốt lành.
Hạ tiên sinh cũng ngại chuyện vừa gặp đã đề cập việc đi nhờ xe, dù cho tối nay anh không phải tăng ca đi nữa.
– Xong rồi!
Mèo đen nhỏ kéo cửa kính quầy hàng lên, đi qua bên cạnh Hạ tiên sinh.
Hạ tiên sinh nhìn mặt nghiêng của cậu, luôn cảm thấy chiếc đuôi thật dài của mèo đen nhỏ đã lộ ra, thế nhưng anh vươn tay lại chẳng bắt được gì. Anh dụi dụi mắt, đằng sau mèo đen nhỏ nào có đuôi đâu.
Mông của mèo đen nhỏ nom có vẻ thích tay, đang trời xuân, Hạ tiên sinh lại chưa bị cắt bi nên bắt đầu suy nghĩ lung tung.
24.
Dòng suy nghĩ miên man của Hạ tiên sinh dài như cái đuôi của anh vậy, cho tới tận lúc tối, khi ngồi vào trong xe anh vẫn còn nhìn mèo đen nhỏ.
Có phải mình xấu xa quá không, xuống xe, Hạ tiên sinh bắt đầu tự kiểm điểm. Không, nhất định lỗi ở mùa xuân!
Ôi chao! Lúc này Hạ tiên sinh mới ra mình quên nói đến chuyện đi nhờ xe rồi.
Nhìn mặt trăng tròn trịa trên bầu trời, Hạ tiên sinh dường như đang thấy những chiếc tay bám tròn trịa trên xe bus, muốn khóc quá.
25.
Lúc Hạ tiên sinh gõ cửa nhà mèo đen nhỏ, mèo đen nhỏ vừa tắm xong, hơi nóng trên người cậu hun cho Hạ tiên sinh nóng mặt, làn da trắng trờ nên đỏ bừng, anh xoay người chạy về phía hành lang rồi lại chạy về.
Thấy thế, mèo đen nhỏ cũng ngớ ra:
– Hạ tiên sinh, có chuyện gì thế?
– Ờm… ờm…
Hạ tiên sinh chạy thẳng một mạch.
Mèo đen nhỏ nghiêng đầu, tựa vào bên cửa. Hạ tiên sinh muốn nói gì nhỉ? Nghĩ đi nghĩ lại, mèo đen nhỏ cũng đỏ mặt.
Đổ lỗi lên đầu mùa xuân, đêm xuống, Hạ tiên sinh liền ngủ.
Có lẽ là “lỗi của mùa xuân”, hôm sau, anh dậy rất sớm, lại còn “tình cờ” gặp mèo đen nhỏ:
– Trùng hợp quá, cùng tới công ty không?
Mùa xuân quả là một mùa tốt đẹp.
Không có ô tô, ngày nào Hạ tiên sinh cũng phải chờ xe bus số 161, còn thường xuyên diễn cảnh đau thương trước trạm chờ vì muộn một giây là thêm nửa giờ chờ đợi.
Hạ tiên sinh nghĩ đến đây, mặc kệ mất mặt mà có ý tưởng đi nhờ:
– Cậu thường đi làm lúc mấy giờ?
– Sớm thì sáu giờ mà muộn thì sáu rưỡi, sao vậy?
– Không có gì.
Hạ tiên sinh cảm thấy mình vẫn không nỡ rời xa xe bus số 161.
22.
Vào ngày hôm sau, cái “không nỡ” của Hạ tiên sinh liền bị chính anh quẳng đi sau khi trông thấy tài xế xe bus.
Dạo này công ty giao thông vận tải cũng ngầu thật, có gan tuyển cả Husky!
Chuyến xe này của Hạ tiên sinh đúng là nhấp nhô, vừa xuống xe, anh liền ôm thùng rác bắt đầu nôn.
Hạ tiên sinh không say xe nhưng anh say Husky.
Hồi còn đi học, anh không được chọn chỗ ngồi, kết quả là chỗ đằng trước có con Golden, bên trái là con Samoyed, bên phải liền là Ngao Tây Tạng, phía sau đúng chuẩn Husky, thảm thật sự!
Cũng may là trong số họ có Golden học hành chăm chỉ, Samoyed lại suốt ngày thất thần, Ngao Tây Tạng không thích phản ứng với người không liên quan, chỉ riêng có con Husky đằng sau thì suốt ngày bôi bôi vẽ vẽ, chọc chọc ngoáy ngoáy, hơn nữa còn không phân biệt đối tượng trêu chọc, ngay cả Ngao Tây Tạng nó cũng dám ra tay, bị tẩn bao lần vẫn không chừa.
Sống qua ba năm đau khổ đó, Hạ tiên sinh đã mắc phải chứng say Husky.
23.
Hạ tiên sinh với khuôn mặt trắng bệch đi vào tiệm của mèo đen nhỏ, mèo đen nhỏ đang khom lưng đặt mẻ bánh mì vừa ra lò vào quầy:
– Hạ tiên sinh, buổi sáng tốt lành.
Hạ tiên sinh cũng ngại chuyện vừa gặp đã đề cập việc đi nhờ xe, dù cho tối nay anh không phải tăng ca đi nữa.
– Xong rồi!
Mèo đen nhỏ kéo cửa kính quầy hàng lên, đi qua bên cạnh Hạ tiên sinh.
Hạ tiên sinh nhìn mặt nghiêng của cậu, luôn cảm thấy chiếc đuôi thật dài của mèo đen nhỏ đã lộ ra, thế nhưng anh vươn tay lại chẳng bắt được gì. Anh dụi dụi mắt, đằng sau mèo đen nhỏ nào có đuôi đâu.
Mông của mèo đen nhỏ nom có vẻ thích tay, đang trời xuân, Hạ tiên sinh lại chưa bị cắt bi nên bắt đầu suy nghĩ lung tung.
24.
Dòng suy nghĩ miên man của Hạ tiên sinh dài như cái đuôi của anh vậy, cho tới tận lúc tối, khi ngồi vào trong xe anh vẫn còn nhìn mèo đen nhỏ.
Có phải mình xấu xa quá không, xuống xe, Hạ tiên sinh bắt đầu tự kiểm điểm. Không, nhất định lỗi ở mùa xuân!
Ôi chao! Lúc này Hạ tiên sinh mới ra mình quên nói đến chuyện đi nhờ xe rồi.
Nhìn mặt trăng tròn trịa trên bầu trời, Hạ tiên sinh dường như đang thấy những chiếc tay bám tròn trịa trên xe bus, muốn khóc quá.
25.
Lúc Hạ tiên sinh gõ cửa nhà mèo đen nhỏ, mèo đen nhỏ vừa tắm xong, hơi nóng trên người cậu hun cho Hạ tiên sinh nóng mặt, làn da trắng trờ nên đỏ bừng, anh xoay người chạy về phía hành lang rồi lại chạy về.
Thấy thế, mèo đen nhỏ cũng ngớ ra:
– Hạ tiên sinh, có chuyện gì thế?
– Ờm… ờm…
Hạ tiên sinh chạy thẳng một mạch.
Mèo đen nhỏ nghiêng đầu, tựa vào bên cửa. Hạ tiên sinh muốn nói gì nhỉ? Nghĩ đi nghĩ lại, mèo đen nhỏ cũng đỏ mặt.
Đổ lỗi lên đầu mùa xuân, đêm xuống, Hạ tiên sinh liền ngủ.
Có lẽ là “lỗi của mùa xuân”, hôm sau, anh dậy rất sớm, lại còn “tình cờ” gặp mèo đen nhỏ:
– Trùng hợp quá, cùng tới công ty không?
Mùa xuân quả là một mùa tốt đẹp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook