Ngoảnh đầu nhìn lại, chẳng biết bao nhiêu năm đã trôi qua, bể ký ức của cô hãy còn lưu lại câu nói của cậu bé gầy còm năm ấy:

“Chị nín nhé, kẻo em đau lòng lắm!”

Nhưng tiếc thay, năm tháng đã vụt khỏi tầm tay. Bây giờ tính tình cô đã khác, lưỡi kiếm sắc lẹm ngày nào nay cũng đã lấm tấm hoen gỉ và cùn mòn đến độ chẳng cứa nổi ai.

Cô không bao giờ dám tùy tiện rước họa cho người khác nữa. Tô Mạc nay đã lớn rồi – một đứa con gái ranh khôn.

Sáng hôm sau khi choàng tỉnh từ trong giấc mộng, cô chỉ thấy on gong buồn ngủ chứ không chếch choáng vì cơn say hay bất cứ cảm giác nào khác. Nhưng cứ nghĩ đến giấc mơ đêm qua, cô lại thấy đau nhói trong lồng ngực dù mọi chuyện đã trôi qua nhiều năm.

“Đúng là tại mình mà Tiểu Niên mới ra nông nỗi này…”

Cô thở dài thườn thượt rồi nhỏm phắt dậy và thấy cánh tủ đầu giường có gián một miếng giấy nhắc nhở. Công nhận những nét gà bới của Tiểu Niên đã khá khẩm hơn xưa dù chúng trông vẫn thanh gầy và đầy gai góc. Nét chữ gầy guộc như cành trúc dáng mai, phảng phất vẻ kiêu dũng, bất cần. Trên tờ giấy chỉ vỏn vẹn vài câu viết đúng hàng thẳng nối từ phải sang trái.

“Tỉnh dậy mà còn đau đầu thì uống thuốc đấy nhé. Hôm qua em có cho chị uống một ít rồi, nhưng không biết có tác dụng gì không. Mà cũng đừng uống nhiều quá, không tốt đâu.

Chị vẫn nặng như ngày nào. À không, nặng hơn ngày xưa mới phải!

Đau đầu nhớ uống thuốc!

Tiểu Niên.”

Đọc xong mẩu giấy, khuôn mặt cô méo xệch đi vì không biết nên khóc hay nên cười. Đúng là trên chiếc tủ đầu giường có một trai thuốc dã rượu đã mở nắp và một cốc nước uống dở. Chắc tối qua Tiểu Niên mua cho cô đây mà. Lòng cô chợt ấm lên, cô lấy máy nhắn tin cho cậu:

“Lắm chuyện, tỉnh chưa đấy?”

“Tỉnh lâu rồi, chị tưởng em hóa lợn giống chị à.”

Tin trả lời gửi về rất nhanh. Tô Mạc chải đầu xong, vào bếp làm đồ ăn sáng rồi mới tranh thủ viết cho cậu một tin: “Đang ở đâu đấy”

Nhưng lần này tin nhắn chỉ cụt lủn hai chữ rõ ràng và ngắn gọn: “Sân bay”.

Tô Mạc lặng người, một lúc lâu sau ngón tay mới bấm nối dòng tin nhắn: “Định về luôn à?”

“Ừ. Thôi không nói với chị nữa, đi đây.”

“Ừ”. Nhắn xong chữ này, đầu bên kia cũng không thấy trả lời gì nữa.

Cô thần người ra một lúc rồi bàng hoàng sực tỉnh, vội giải quyết gấp bữa sáng và để phần cho người mẹ còn đang say ngủ.

Đến lớp, chưa kịp ngồi vào ghế thì Diệp Tử Khiêm đã quay đầu xuống bàn dưới. Cậu ta lạnh lùng “chào hỏi” với giọng xỉa xói đến phũ phàng:

- Ái chà, chào Mạc con buôn, đến rồi đấy à? – Giọng nói chỉ vừa đủ nghe nhưng khiến tất thảy những người xung quanh đều nghe thấy.

Ngay sau đấy có thằng con trai phì cười:

- Ông vừa gọi Tô Mạc là cái gì cơ?

- Mạc con buôn, không thấy giống à? Ky bo keo kiệt đến Chu Bái Bì cũng gọi bằng cụ.

- Ờ ha. – Một người phụ họa, người thứ hai cũng hóng theo và cuối cùng cả bọn xúm vào châm chọc biệt danh mới của Tô Mạc.

Tô Mạc lúng túng đứng bên bàn giáo viên mặc cho những tràng cười hắt vào cô lạnh buốt. Hoặc trêu đùa hoặc cười nhạo, tất thảy đều biến thành những cái dằng xuyên từ lỗ tai xộc vào sâu tận đáy lòng. Cô lặng người một lúc, mặt thoáng vẻ tủi thân nhưng chẳng mấy chốc đã nhoẻn nụ cười. Không hổ danh Tô Mạc, bị dồn vào nước này mà cô vẫn giở được nụ cười ấy ra với Diệp Tử Khiêm, còn đáp lại đáo để:

- Ơ thế mấy người không biết à? Những mánh khóe của Chu Bái Bì đều học từ tớ cả đấy, đúng là phải gọi tớ “bằng cụ” thật! Vừa dứt câu, cả lớp ồ lên cười rộn rã. Cô cũng cười theo, tiếng cười giòn giã xua tan mọi ưu sầu. Diệp Tử Khiêm lừ lừ nhìn cô, cậu nghiến răng đá đổ cái ghé rồi hằm hằm bước ra khỏi lớp.

Thấy cậu bỏ đi, tràng cười hưởng ứng Tô Mạc cũng tắt ngấm, chẳng cái miệng nào dám hềnh hệch ra nữa, ai nấy đều về chỗ và bắt đầu tán gẫu những chủ đề khác. Cuối cùng Tô Mạc cũng được yên thân. Cô lấy cuốn sách tiếng Anh ra đọc, bỗng chiếc điện thoại di động rung lên bất ngờ. Ra là tin nhắn của Tiểu Niên, một câu nhắn không đầu không đuôi khiến cô đọc mà thấy đau nhói: “Chị Béo, tự chăm sóc co mình đấy.”

Cô nắm khư khư chiếc điện thoại như thể đang giữ chặt mạng sống trong tay. Cổ họng cô khô khốc, may mà nước mắt không trào ra, nếu không thì xấu hổ lắm.

Cô vui mừng vì thấy mình may mắn, quá may mắn.

“Lục Tiểu Niên, may có em luôn chờ đợi chị. Không rời đi, không vứt bỏ, cho dù bể thẳm biến thành nương dâu”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương