Có Phải Anh Yêu Em
-
Chương 7
Mỗi tội Tô Mạc uống kém quá, mới vài cốc mà mặt mũi đã bắt đầu ửng đỏ. Cơn
say khiến cô nắm lấy tay Tiểu Niên, cứ hét cười rồi khóc. Mạc đưa tay
vuốt ve vết sẹo mờ trên lông mày cậu rồi cứ lầm bầm điều gì đó mãi không thôi. Lục Tiểu Niên ghé tai lại gần mới nghe ra:
- Tiểu Niên, xin lỗi em.
Sau cơn giật thột, cậu khẽ thở dài. Khoảng trống giữa hai chân mày đáng ra vẫn còn non choẹt niên thiếu ấy bỗng hằn lên những mệt nhọc bể dâu chẳng hề phù hợp với tuổi tác. Cậu ngại ngần đưa tay khẽ vuốt đôi lông mày của Mạc đang nhăn lại bởi suy tư rồi ghé sát gần tai cô thì thào:
- Không sao đâu đồ béo, em có trách chị đâu.
Mạc lại càng nhăn nhó dữ dội, cô đột ngột lắm chặt lấy bàn tay cậu. Trông cô lúc này có vẻ đã trấn định hơn nhưng miệng vẫn không bớt lầm bầm, cảnh tượng ấy khiến Lục Tiểu Niên dở khóc dở cười. Khi rượu đã ngấm, cô loáng thoáng lẩm nhẩm câu gì đó. Thấy tò mò, Lục Tiểu Niên bèn ghé vào sát hơn nữa, mới nghe ra giọng nói đầy vẻ hờn dỗi:
- Anh Tư Niên, em nhớ anh…
Bàn tay của Tiểu Niên bị nắm chặt đến nỗi cứng đờ như hóa đã, mấy ngón tay cũng như đắn đo chẳng dám cựa quậy trông đếm buồn cười. Khi định thần lại được, cậu đành giằng tay ra. Cô càng siết chặt hơn như thể đã biết trước cậu sẽ làm như thế, đôi môi cũng nhõng nhẽo dúm vào trông ngây ngô như một đứa trẻ. Cô khe khẽ lên tiếng tựa như trách móc:
- Anh Tư Niên, đừng có đi mà…
Tiểu Niên đành thôi không giằng tay ra nữa. Thấy vậy, đôi lông mày của cô mới được thả lỏng, môi hé cười vẻ yên tâm thanh thản. Hình như cô đang bắt gặp hạnh phúc trong mơ. Thế rồi tiếng lầm bầm cũng tắt dần, cô gục đầu ngủ say như chết.
Tiểu Niên bần thần một lúc lâu mới định thần lại và lặng lẽ nhìn cô gái đang ôm cả bàn tay anh đem vào giấc ngủ yên bình. Thương lắm… Cậu khẽ gọi tên người con gái:
- Tô Mạc
Không ai trả lời ngoài những âm thanh ầm ĩ hỗn tạp nơi quán hàng, cậu chẳng hề nghe thấy giọng nói mình mong đợi. Bàn tay còn lại của cậu khẽ vuốt ve khuôn mặt êm đềm cửa cô gái, trao cho cô những lời thì thầm như một người tình dịu dàng:
- Chị Béo, khi nào thì mới chịu quên người kia đi hả?
- Đến bao giờ chị mới để mắt đến em?
- Chị Béo ơi, em thích chị lắm, thích từ bào năm rồi.
Cuối cùng cậu cũng dám nói hết ra nhưng chỉ có im lặng trò chuyện với cậu. Mấy năm qua cũng không khác gì, cậu chỉ dám ngỏ lời với hư không, chẳng bao giờ nhận được câu trả lời nhưng cũng chưa từng thấy mệt mỏi với việc ấy.
- Béo ơi, quên người kia đi rồi thích em được không?
- …
- Im lặng là đồng ý đấy nhé!
- …
- Thế là cả hai thống nhất rồi đấy nhé!
- …
- Nói rồi là phải giữ lời đấy!
Trong quán rượu chỉ còn tiếng nói của cậu, đến âm vang còn chẳng them dội lại. Thực ra cuộc độc thoại cô quạnh này đã bắt đầu từ lâu lắm rồi. Mấy năm nay cậu cứ tự biên tự diễn lấy một vở kịch một vai không khan giả.
Tiếu Niên chợt thoảng thốt, bầu trời đằng xa đã xám xịt lại từ khi nào. Cậu rụt bàn tay lại, nhọc nhằn day đôi bờ thái dương rồi loạng choạng cõng cô gái đang say túy lúy đưa về nhà.
Giữa màn đêm, chỉ còn mấy bóng đèn đường lấm chấm như những hạt đậu chứng kiến cảnh người con trai mảnh khảnh cõng trên lưng một cô nữ sinh lê bước chầm chậm trên con đường vắng ngắt. Ánh đèn kéo dài bóng hai người trên nền đất, thọat nhìn trông giống một cụ già lưng còng vì gánh đời đang độc bước tiến về điểm cuối kiếp người. Nhưng Lục Tiểu Niên lại rất thích cảm giác này, cứ như hai người đã cùng bầu bạn bên nhau được trăm năm, tuy đã đến lúc đầu bạc răng long nhưng hai bàn tay vẫn quấn quýt chẳng rời.
Tuy chỉ là tưởng tượng, là hư ảo nhưng cũng an ủi cậu phần nào. Đây cũng chính là cái đêm mà nhiều năm về sau Tiểu Niên vẫn còn nhớ mãi. Đó là lần cậu được chạm gần tới hạnh phúc nhất trong đời. Cho dù thực tại bắt nó phải kết thúc nhưng không thể xóa nhòa được những gì còn lưu lại trong lòng. Khoảnh khắc ấy như một vệt sao băng vụt qua màn đêm cuộc đời một chàng trai yêu đơn phương.
Tô Mạc không hề hay biết cậu đã cõng cô về vất vả mà kỳ tích như thế nào, chỉ biết rằng mình vừa trải qua một giấc mộng dài lắm.
Trong mơ cô thấy Ôn Tư Niên bỏ đi, cô đột ngột mất hoàn toàn liên lạc với anh, hệt như anh vừa bốc hơi khỏi thế gian, bỏ mặc cô bơ vơ trong sợ hãi không biết mình phải làm gì. Diện mạo cao ngạo trăm năm không thay đổi mà Ôn Tư Niên rất mực coi trọng ấy đúng là một lưỡi kiếm sắc nhọn cứa đau người khác và làm đứt tay chính người cầm.
Trước đây Ôn Tư Niên từng là cái bao kiếm, là thứ vỏ chắn ấm áp bảo vệ cô khỏi mọi vết xước. Nhưng từ nay về sau bao kiếm không còn nữa, lưỡi kiếm tuy vẫn sắc bén vô tình nhưng rồi cũng bị đời này mài cùn mà trở nên trầy xước, vô hại.
Vết thương lòng đầu tiên của Tô Mạc có liên quan tới Lục Tiểu Niên, nó hóa thành vết sẹo ở lại mãi trên khuôn mặt cậu. Suốt bao năm nay chẳng ai đếm nổi những đêm dài cô trở mình không yên giấc. Có lẽ sức mạnh của thời gian cũng phải đầu hàng trước những ám ảnh đeo đẳng trong lòng cô, cho dù nó hay được lấy ra để làm phương thuốc xóa nhòa mọi thứ, đẩy tất cả về quá khứ xa xôi.
Cô hận thời niên thiếu của mình cay đắng, khi ấy cô quả thơ dại để hiểu rằng mình không phải trung tâm của tất cả những người sống xung quanh và mọi việc không phải cứ muốn là xoay chuyển theo đúng ý. Không thể lấy cái sự trẻ ra làm cớ biện hộ, cô hiểu rõ lắm chứ! Nhưng thôi, dù sao những việc ấy cũng qua lâu cả rồi, có khác nào những trang sách đã lật qua, đau mấy, ghét mấy nhưng cũng chẳng thể quay về trang bắt đầu.
Cô còn nhớ đó là một ngày âm u, mặt trời trốn biệt sau những tầng mây xám xịt, trời như đang sầm sập đổ mưa. Mạc chẳng để ý đến việc của trời vì hôm nay Mạc Tiểu Niên hứa sẽ đưa cô đi ăn đậu phụ thúi. Lời mời chẳng mấy hấp dẫn nhưng trông ánh mắt cậu cứ khô khốc, cô cũng đành đi theo. Nhưng chưa bước được ra khỏi cổng, hai người đã đụng ngay phải tên Trần béo. Trần béo là ông tướng con ở khu này, nó cậy có bố làm to và cái thân nó cũng to xác nên lúc nào cũng ngang ngược không ai bảo nổi. Từ trước đến giờ thằng đấy chưa khi nào dám dây vào bọn Tô Mạc, vì Ôn Tư Niên “cầm đầu” lũ này, nên rõ ràng ghê gớm hơn hắn những vài bậc. Nhưng bây giờ Ôn Tư Niên chuyển đi rồi nên trong mắt nó, trời chỉ bé bằng cái vung. Thằng Trần béo vốn ngứa mắt khi nhìn thấy hai đứa rách rưới, đứa không cha, đứa không mẹ nên nhằm luôn cơ hội này mà xả tức. Cho dù Tô Mạc chưa bao giờ châm chọc thằng béo lần nào, nó cũng chẳng thèm kiếm cớ chi sất, cứ hung hăng túm lấy cổ áo Lục Tiểu Niên và ra lệnh bằng cái giọng nó nghĩ thế là đầu gấu:
- Ê, tao xin ít tiền lẻ tiêu cho vui!
Gương mặt Tiểu Niên tái dại, cậu lập cập móc ví lôi ra mấy đồng. Tô Mạc thấy thế tức lắm bèn chạy tới tóm chặt lấy bàn tay run rẩy của Tiểu Niên:
- Sao phải đưa tiền cho nó!
- Em… - Tiểu Niên rơi vào thế khó xử, thấy thằng béo đang hằm hè nhìn mình như một hung thần đói bụng, cậu đành dùng ánh mắt ra hiệu cho Tô Mạc. Cô mặc kệ và nói thẳng:
- Nó là cái quái gì, sao phải đưa tiền cho nó? Em mà dám đưa cho nó một đồng là chị “hít le” luôn!
- Tiểu Niên, xin lỗi em.
Sau cơn giật thột, cậu khẽ thở dài. Khoảng trống giữa hai chân mày đáng ra vẫn còn non choẹt niên thiếu ấy bỗng hằn lên những mệt nhọc bể dâu chẳng hề phù hợp với tuổi tác. Cậu ngại ngần đưa tay khẽ vuốt đôi lông mày của Mạc đang nhăn lại bởi suy tư rồi ghé sát gần tai cô thì thào:
- Không sao đâu đồ béo, em có trách chị đâu.
Mạc lại càng nhăn nhó dữ dội, cô đột ngột lắm chặt lấy bàn tay cậu. Trông cô lúc này có vẻ đã trấn định hơn nhưng miệng vẫn không bớt lầm bầm, cảnh tượng ấy khiến Lục Tiểu Niên dở khóc dở cười. Khi rượu đã ngấm, cô loáng thoáng lẩm nhẩm câu gì đó. Thấy tò mò, Lục Tiểu Niên bèn ghé vào sát hơn nữa, mới nghe ra giọng nói đầy vẻ hờn dỗi:
- Anh Tư Niên, em nhớ anh…
Bàn tay của Tiểu Niên bị nắm chặt đến nỗi cứng đờ như hóa đã, mấy ngón tay cũng như đắn đo chẳng dám cựa quậy trông đếm buồn cười. Khi định thần lại được, cậu đành giằng tay ra. Cô càng siết chặt hơn như thể đã biết trước cậu sẽ làm như thế, đôi môi cũng nhõng nhẽo dúm vào trông ngây ngô như một đứa trẻ. Cô khe khẽ lên tiếng tựa như trách móc:
- Anh Tư Niên, đừng có đi mà…
Tiểu Niên đành thôi không giằng tay ra nữa. Thấy vậy, đôi lông mày của cô mới được thả lỏng, môi hé cười vẻ yên tâm thanh thản. Hình như cô đang bắt gặp hạnh phúc trong mơ. Thế rồi tiếng lầm bầm cũng tắt dần, cô gục đầu ngủ say như chết.
Tiểu Niên bần thần một lúc lâu mới định thần lại và lặng lẽ nhìn cô gái đang ôm cả bàn tay anh đem vào giấc ngủ yên bình. Thương lắm… Cậu khẽ gọi tên người con gái:
- Tô Mạc
Không ai trả lời ngoài những âm thanh ầm ĩ hỗn tạp nơi quán hàng, cậu chẳng hề nghe thấy giọng nói mình mong đợi. Bàn tay còn lại của cậu khẽ vuốt ve khuôn mặt êm đềm cửa cô gái, trao cho cô những lời thì thầm như một người tình dịu dàng:
- Chị Béo, khi nào thì mới chịu quên người kia đi hả?
- Đến bao giờ chị mới để mắt đến em?
- Chị Béo ơi, em thích chị lắm, thích từ bào năm rồi.
Cuối cùng cậu cũng dám nói hết ra nhưng chỉ có im lặng trò chuyện với cậu. Mấy năm qua cũng không khác gì, cậu chỉ dám ngỏ lời với hư không, chẳng bao giờ nhận được câu trả lời nhưng cũng chưa từng thấy mệt mỏi với việc ấy.
- Béo ơi, quên người kia đi rồi thích em được không?
- …
- Im lặng là đồng ý đấy nhé!
- …
- Thế là cả hai thống nhất rồi đấy nhé!
- …
- Nói rồi là phải giữ lời đấy!
Trong quán rượu chỉ còn tiếng nói của cậu, đến âm vang còn chẳng them dội lại. Thực ra cuộc độc thoại cô quạnh này đã bắt đầu từ lâu lắm rồi. Mấy năm nay cậu cứ tự biên tự diễn lấy một vở kịch một vai không khan giả.
Tiếu Niên chợt thoảng thốt, bầu trời đằng xa đã xám xịt lại từ khi nào. Cậu rụt bàn tay lại, nhọc nhằn day đôi bờ thái dương rồi loạng choạng cõng cô gái đang say túy lúy đưa về nhà.
Giữa màn đêm, chỉ còn mấy bóng đèn đường lấm chấm như những hạt đậu chứng kiến cảnh người con trai mảnh khảnh cõng trên lưng một cô nữ sinh lê bước chầm chậm trên con đường vắng ngắt. Ánh đèn kéo dài bóng hai người trên nền đất, thọat nhìn trông giống một cụ già lưng còng vì gánh đời đang độc bước tiến về điểm cuối kiếp người. Nhưng Lục Tiểu Niên lại rất thích cảm giác này, cứ như hai người đã cùng bầu bạn bên nhau được trăm năm, tuy đã đến lúc đầu bạc răng long nhưng hai bàn tay vẫn quấn quýt chẳng rời.
Tuy chỉ là tưởng tượng, là hư ảo nhưng cũng an ủi cậu phần nào. Đây cũng chính là cái đêm mà nhiều năm về sau Tiểu Niên vẫn còn nhớ mãi. Đó là lần cậu được chạm gần tới hạnh phúc nhất trong đời. Cho dù thực tại bắt nó phải kết thúc nhưng không thể xóa nhòa được những gì còn lưu lại trong lòng. Khoảnh khắc ấy như một vệt sao băng vụt qua màn đêm cuộc đời một chàng trai yêu đơn phương.
Tô Mạc không hề hay biết cậu đã cõng cô về vất vả mà kỳ tích như thế nào, chỉ biết rằng mình vừa trải qua một giấc mộng dài lắm.
Trong mơ cô thấy Ôn Tư Niên bỏ đi, cô đột ngột mất hoàn toàn liên lạc với anh, hệt như anh vừa bốc hơi khỏi thế gian, bỏ mặc cô bơ vơ trong sợ hãi không biết mình phải làm gì. Diện mạo cao ngạo trăm năm không thay đổi mà Ôn Tư Niên rất mực coi trọng ấy đúng là một lưỡi kiếm sắc nhọn cứa đau người khác và làm đứt tay chính người cầm.
Trước đây Ôn Tư Niên từng là cái bao kiếm, là thứ vỏ chắn ấm áp bảo vệ cô khỏi mọi vết xước. Nhưng từ nay về sau bao kiếm không còn nữa, lưỡi kiếm tuy vẫn sắc bén vô tình nhưng rồi cũng bị đời này mài cùn mà trở nên trầy xước, vô hại.
Vết thương lòng đầu tiên của Tô Mạc có liên quan tới Lục Tiểu Niên, nó hóa thành vết sẹo ở lại mãi trên khuôn mặt cậu. Suốt bao năm nay chẳng ai đếm nổi những đêm dài cô trở mình không yên giấc. Có lẽ sức mạnh của thời gian cũng phải đầu hàng trước những ám ảnh đeo đẳng trong lòng cô, cho dù nó hay được lấy ra để làm phương thuốc xóa nhòa mọi thứ, đẩy tất cả về quá khứ xa xôi.
Cô hận thời niên thiếu của mình cay đắng, khi ấy cô quả thơ dại để hiểu rằng mình không phải trung tâm của tất cả những người sống xung quanh và mọi việc không phải cứ muốn là xoay chuyển theo đúng ý. Không thể lấy cái sự trẻ ra làm cớ biện hộ, cô hiểu rõ lắm chứ! Nhưng thôi, dù sao những việc ấy cũng qua lâu cả rồi, có khác nào những trang sách đã lật qua, đau mấy, ghét mấy nhưng cũng chẳng thể quay về trang bắt đầu.
Cô còn nhớ đó là một ngày âm u, mặt trời trốn biệt sau những tầng mây xám xịt, trời như đang sầm sập đổ mưa. Mạc chẳng để ý đến việc của trời vì hôm nay Mạc Tiểu Niên hứa sẽ đưa cô đi ăn đậu phụ thúi. Lời mời chẳng mấy hấp dẫn nhưng trông ánh mắt cậu cứ khô khốc, cô cũng đành đi theo. Nhưng chưa bước được ra khỏi cổng, hai người đã đụng ngay phải tên Trần béo. Trần béo là ông tướng con ở khu này, nó cậy có bố làm to và cái thân nó cũng to xác nên lúc nào cũng ngang ngược không ai bảo nổi. Từ trước đến giờ thằng đấy chưa khi nào dám dây vào bọn Tô Mạc, vì Ôn Tư Niên “cầm đầu” lũ này, nên rõ ràng ghê gớm hơn hắn những vài bậc. Nhưng bây giờ Ôn Tư Niên chuyển đi rồi nên trong mắt nó, trời chỉ bé bằng cái vung. Thằng Trần béo vốn ngứa mắt khi nhìn thấy hai đứa rách rưới, đứa không cha, đứa không mẹ nên nhằm luôn cơ hội này mà xả tức. Cho dù Tô Mạc chưa bao giờ châm chọc thằng béo lần nào, nó cũng chẳng thèm kiếm cớ chi sất, cứ hung hăng túm lấy cổ áo Lục Tiểu Niên và ra lệnh bằng cái giọng nó nghĩ thế là đầu gấu:
- Ê, tao xin ít tiền lẻ tiêu cho vui!
Gương mặt Tiểu Niên tái dại, cậu lập cập móc ví lôi ra mấy đồng. Tô Mạc thấy thế tức lắm bèn chạy tới tóm chặt lấy bàn tay run rẩy của Tiểu Niên:
- Sao phải đưa tiền cho nó!
- Em… - Tiểu Niên rơi vào thế khó xử, thấy thằng béo đang hằm hè nhìn mình như một hung thần đói bụng, cậu đành dùng ánh mắt ra hiệu cho Tô Mạc. Cô mặc kệ và nói thẳng:
- Nó là cái quái gì, sao phải đưa tiền cho nó? Em mà dám đưa cho nó một đồng là chị “hít le” luôn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook