Có Phải Anh Yêu Em
-
Chương 39: Sẽ có người yêu ta hơn cuộc sống
Vết thương trên người
Ôn Tư Niên không nặng lắm nên ngay hôm sau anh đã được xuất viện. Khi Tô Mạc đặt chân vào phòng bệnh, bên trong đã vắng hoe, chỉ còn lại hơi thở của anh mơ hồ vương đâu đây.
Lồng ngực cô gái phình to để hít trọn lấy những hơi thở còn lại của anh. Cô ngồi đó một lúc rồi thui thủi đi về nhà.
Ban đầu Tô Mạc nhân lúc mẹ đang ngủ say lặng lẽ trốn ra bệnh viện đấy chứ, nhưng Ôn Tư Niên không có ở đó, về sớm chăm mẹ thôi chứ biết làm gì.
Vừa bước về đến cổng, cô gái đã giật nảy mình khi bắt gặp Diệp Tử Khiêm đứng đó. Trên tay cậu xách lỉnh kỉnh rất nhiều thứ, có vẻ không quen lắm với việc tay xách nách mang này nên trông mặt mũi có phần gượng gạo. Thấy cô tới, cậu thở phào nhẹ nhõm rồi quăng cả mớ về phía Tô Mạc, thủng thẳng nói:
- Sớm tinh mơ thế mà đi đâu đấy, làm người ta chờ gần chết!
Tô Mạc không ngó ngàng đến cậu, cứ lẳng lặng mở cửa đi vào. Bà Lâm vẫn chưa tỉnh giấc nên cô để cho cậu vào nhà. Cô rót cho cậu một cốc trà vẻ rất khách sáo và lạnh lùng nói:
- Cậu đến đây có việc gì không?
- Có, gọi cậu về trường học. – Diệp tử Khiêm cũng thẳng thừng đáp, tu một hớp cạn luôn ly trà rồi ngẩng lên nhìn cô. – tớ nghĩ kĩ rồi, cậu nên đi học. Chuyện của mẹ cậu tớ sẽ có cách giải quyết, cậu cứ đi học lại đi đã. – Giọng cậu chắc chắn như đinh đóng cột.
Cô bật cười trước trò đùa dí dỏm của cậu, đôi mắt híp lại và giễu cợt:
- Diệp Tử Khiêm, hình như cậu nhầm lẫn gì thì phải. Tôi là tôi, cậu là cậu. Chúng ta là những kẻ không liên quan gì đến nhau. Tôi muốn làm gì là quyền của tôi. Hình như cậu không có tư cách cầm tay chỉ việc tôi thì phải.
Diệp Tử Khiêm cũng đã liệu trước Tô Mạc sẽ tỏ thái độ như thế nên cậu vẫn điềm nhiên:
- Đúng, đúng là tớ không có tư cách gì hết! Nhưng hôm nay dù có phải trói cậu đi thì tớ cũng phải làm bằng được.
- Diệp Tử Khiêm, cậu bị điên à!
- Không chỉ có hôm nay đâu! Nếu lần sau cậu vẫn ngoan cố thì ngày nào tớ cũng phải đến trói cậu đi! Cậu không chịu mở cửa thì tớ sẽ đứng gõ cho hỏng cửa thì thôi! Chốt lại một câu, cậu- phải- đi- học!
Thấy cậu cứ thản nhiên tuôn một tràng như vậy, Tô Mạc hơi sốc. Xem chừng cậu ta đang không đùa, Tô Mạc liền nổi cáu:
- Đồ bệnh hoạn! Cậu đang lảm nhảm cái gì đấy! Cẩn thận tôi báo công an đấy!
- Tùy! – Diệp Tử Khiêm rướn mày thách thức và lặp lại mục đích của mình. – Tớ chỉ muốn lôi cậu đi học thôi, cho dù phải dùng thủ đoạn nào cũng chơi tuốt.
- Cậu bị bệnh nặng lắm rồi đấy!
Hai khóe môi Diệp Tử Khiêm khẽ nhếch lên, đôi mắt hoa đào của cậu chăm chăm hướng vào cô. Ai chống đỡ nổi vẻ quyến rũ hút hồn này chứ:
- Ngoan, nghe lời đi, đi học nào. Sang năm tốt nghiệp rồi, giờ mà nghỉ thì sau này làm sao vào cùng một trường với tớ được?
Tô Mạc lấy làm ngứa mắt trước khuôn mặt tủm tỉm dỗ dành của cậu bèn quát:
- Cậu bị điên à! Sao tôi phải vào học cùng một trường với cậu!
Diệp Tử Khiêm nghe thấy vậy liền cười xòa tỏ vẻ bao dung:
- Vì tớ muốn theo đuổi cậu chứ sao! Cậu không học cùng trường thì theo đuổi khổ chết!
“ Cái này mà cũng là lí do được à?” Tô Mạc rủa thầm và không ngăn nổi hai hàm răng mình nghiến vào nhau ken két.
May mà một lúc sau Diệp Tử Khiêm cũng “ bình thường” trở lại. Cậu tỏ ra nghiêm túc, không cười nữa, vẻ trìu mến trong mắt cậu cũng tạm biến mất:
- Thôi được rồi, không đùa nữa. Thật ra hôm nay tớ đến đây để kể với cậu một chuyện. – Nói đến đó, trông cậu có vẻ trở về với mặt đất hơn lúc nãy, Tô Mạc hết đi từ cú sốc này đến cú sốc khác.
- Mẹ tớ là chuyên gia khoa thần kinh, tớ đã nói chuyện với mẹ rồi, mẹ bảo ca này không nghiêm trọng lắm, chỉ là chứng thuộc về tâm lí thôi, cứ chữa từ từ là sẽ khỏi.
-…
- Tớ có thể giúp mẹ cậu đặt hẹn với bác sĩ tâm lí, cũng có thể nhờ mẹ tớ đưa ra phương pháp tị liệu tốt nhất. Tuy không chắc chắn là sẽ thành công một trăm phần trăm nhưng hi vọng cực kì lớn. Tớ cũng nói với mẹ về tỉnh cảnh của cậu rồi, mẹ bảo sẽ tạo điều kiện giảm bớt tiền thuốc thang. Gia đình tớ cũng có thể gánh bớt một phần, cho nên vụ viện phí cậu không phải lo.
Diệp Tử Khiêm hăng say tuôn một tràng. Tô Mạc hiểu nếu bắt tay vào làm thì mọi thứ phức tạp hơn những gì cậu nói. Nhưng Diệp Tử Khiêm cứ tỏ ra tưng tửng như thể việc này chỉ dễ như ăn kẹo.
Tô Mạc ngây người ra, tỏng lòng cô gợn ra một cảm giác hết sức khó tả. Một lúc sau cô mới nói:
- Diệp Tử Khiêm, cậu làm thế là do thương hại tôi đúng không?
Cô cười xòa mà bên trong chứa đầy vẻ chế giễu. Nhưng nếu có ai đó hiểu, thì đằng sau nụ cười cay đắng ấy là nỗi cô đơn hoang lạnh.
Diệp Tử Khiêm nhìn thẳng vào cô với vẻ thành khẩn và khì cười:
- Không đâu Tô Mạc ạ. Tớ mới phải là người hi vọng cậu thương hại tớ.
-…
- Đừng từ chối sự giúp đỡ của tớ, coi như tớ cầu xin cậu đấy.
Lời cầu xin khiến Tô Mạc im lặng một lúc thật lâu, cuối cùng cô cũng ngập ngừng:
- Thôi được… - Cô gần như phải trút nốt chút sức lực cuối cùng để nói ra câu này vì những món nợ nần vô tình trút lên vai cô mấy ngày vừa qua đã quá nặng. Nhưng thẳm sâu trong tim, cô thực sự rất cần chút ánh sáng le lói ấy giữa bóng đêm nịt mùng, nó chỉ là một đốm sáng như đủ để khẳng định với cô rằng: “ Hãy yên tâm, mày không cô độc đâu”.
Vì vậy, dù biết mình sẽ mắc nợ người ta và món nợ này không tài nào trả nổi, cô vẫn muốn gồng sức nắm bắt lấy đốm sáng nhỏ nhoi đó và hi vọng một cách ích kỉ, hèn hạ rằng Diệp Tử Khiêm sẽ bỏ ra tất cả một cách vô điều kiện.
Nghe thấy lời đáp cuả cô, Diệp Tử Khiêm thở phào nhẹ nhõm và cười nhạt:
- Vậy tớ đi học trước nha. Mấy hôm nữa mẹ cậu đỡ rồi thì đi học nhé. Tớ đợi cậu ở trường đó.
- tưởng cậu bảo hôm nay đến trói tớ lôi đi học cơ mà? – Hình như tâm trạng Tô Mạc đã thoải mái hơn hẳn nên cô cũng pha trò cho vui.
Diệp Tử Khiêm chớp chớp đôi mắt tỏ vẻ ranh mãnh:
- Tớ biết thừa cậu đang đùa rồi, nhưng mà Tô Mạc này… - Đoạn cậu áp sát vào tai cô và thì thầm -… Cái câu mà tớ bảo… “ Tớ muốn theo đuổi cậu” là thật lòng đấy, cứ suy nghĩ đi nhé. – Nói rồi cậu co cẳng chạy, nhanh như một cơn gió khiến Tô Mạc chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Nắng ban mai hờ hững xuyên qua khe cửa khiến cả căn phòng ấm bừng lên và kéo dài chiếc bóng của người con trai vừa vội vã chạy đi.
Cô nhắm chặt mắt và hít một hơi thật sâu để cảm nhận bầu không khí trong lành đầu tiên của ngày mới. Dường như cô bắt đầu tin rằng, sau cơn bĩ cực đến hồi thái lai.
Mọi việc có vẻ đang biến chuyển theo chiều hướng tốt. Bà Lâm tuy chưa tỉnh táo lắm nhưng đã đỡ hơn rất nhiều. Gần như lúc nào bà cũng nhận ra đâu là Tô Mạc. Tuy thỉnh thoảng vẫn hay nói nhảm nhưng bấy nhiêu đó cũng khiến cô bé an lòng.
Tô Mạc đang ngồi uống trà thi Diệp Tử Khiêm đột nhiên gọi cô đi ăn cùng gia đình vì mọi thứ đã sắp xếp hết đâu vào đấy. Chén trà trong tay cô suýt nữa thì rơi xoảng xuống đất. Cô run lẩy bẩy một hồi mới định thần lại được:
- Ăn cơm á? Ăn với gia đình cậu á?
- Ừ! – Diệp Tử Khiêm tí tởn đáp và uống sụp ly trà. – Tớ và mẹ lên lịch tối mai rồi, lúc đấy tớ qua đón.
- Cậu lại đùa gì vậy?
- Ai rảnh mà đùa với cậu? – Diệp Tử Khiêm trừng mắt và thản nhiên nói tiếp. – Đã tìm được bác sĩ tâm lí rồi, chuẩn bị khám chữa cũng đâu ra đấy hết rồi. Bây giờ chỉ chờ để đưa mẹ cậu đi thôi. Ban đầu bố mẹ tớ còn định mời cậu về nhà ăn cơm. Nhưng tối mai bố tớ lại phải đi họp, còn mẹ tớ có ca mổ nên đành mời cậu ra ngoài hàng ăn vậy… Cậu nói một lèo khiến Tô Mạc càng muốn từ chối. Nhưng nghĩ lại, cô thấy có gì đó không phải. Bộ óc của cô tê cứng lại như một cái ổ cứng bị treo, mãi mới tìm được từ ngữ thích hợp để nói.
- Nhưng tại sao tớ phải đi ăn với bố mệ cậu? Nhà cậu đã giúp tớ vô điều kiện thế rồi, tớ thật sự rất cảm động, đáng nhẽ tớ phải mời mọi người tới nhà ăn cơm mới phải chứ? Sao tự dưng lại thành ra thế này, cậu không thấy vô lí sao?
- Có gì mà vô lí? – Cậu phủi tay gạt đi một cách bối rối.
Nhận ngay ra vẻ khác thường trên khuôn mặt cậu, Tô Mạc tóm ngay lấy nó để hỏi dồn:
- Không phải! Nói ngay, cậu đã bảo với bố mẹ thế nào?
- Thì cứ nói như thế thôi. – Diệp Tử Khiêm định đáng trống lảng để ỉm đi nhưng Tô Mạc đâu ngây thơ đến thế.
- Nói như thế là nói thế nào?
- Thì… Ờ… - Diệp Tử Khiêm lắp bắp và rón rén rướn mày dò la thái độ của Tô Mạc, giọng nói càng lúc càng lí nhí. – Tớ bảo… Cậu là vợ tớ.
- Cái gì?
- Tớ bảo cậu là vợ tớ, là con dâu tương lai của bố mẹ tớ. – dứt lời, khuôn mặt trắng trẻo của cậu đỏ nhừ lên. Máu nóng trong người Tô Mạc cũng sôi lên theo và chỉ muốn quẳng cậu lên giàn thiêu.
- Diệp Tử Khiêm! Tôi thành vợ cậu lúc nào vậy?
- Bây giờ không phải nhưng sau này sẽ… - Cậu lẩm bẩm, ngoan cố khẳng định, cơn tức giận đã lan đến đỉnh đầu Tô Mạc.
- Cậu lấy đâu ra cái niềm tin đó hả?
- Vì tớ là Diệp Tử Khiêm mà! – Cậu cười phớ lớ, đôi mắt hoa đào sáng rực lên. Vẫn cái vẻ kiêu ngạo của tuổi trẻ như mọi khi.
Tô Mạc tức lắm nhưng nghe xong câu này cũng dở khóc dở cười. Một lúc sau cô mới nhăn nhó nói:
- Diệp Tử Khiêm, cậu có biết thế này là sao không?
- Sao?
- Cậu nói thế tớ khó xử lắm.
-…
- Tớ rất cảm kích vì nhứng gì cậu dành cho tớ. Bây giờ là lúc tớ chới với nhất, khó khăn nhất, chỉ có cậu mới chịu giúp tớ. Nhưng, tớ thật sự xin lỗi cậu…
-…
- Mấy chuyện tình cảm khó nói lắm. Không phải cậu cứ đối xử tốt với tớ thì chắc chắn tớ sẽ thích lại cậu. Và cũng không bao giờ có chuyện người ta không tốt với tớ, thì tớ sẽ không còn tình cảm gì với người ta. Cậu có hiểu không, Tử Khiêm?
-…
- Tớ nghìn lần cảm ơn những gì cậu đã làm cho tớ. Nhưng nếu lấy việc tớ thích cậu làm điều kiện thì xin lỗi… Chúng ta thật sự… Không đi đến đâu đâu. – Phải khó khăn lắm cô mới thốt ra được mấy tiếng cuối, Tô Mạc không dám ngẩng đầu lên nhìn Tử Khiêm chút nào, cũng không dám nghe giọng nói của cậu, thậm chí còn không dám hít thở bầu không khí của cậu.
Đột nhiên cô thấy sợ hãi ghê gớm.
Cuối cùng Tử Khiêm cũng lên tiếng một cách bình thản và ngạo nghễ như thường:
- Cậu tưởng cậu bảo không được là không được đấy hả?
- Hừ? – Tô Mạc giật nảy người trong câu nói đầy ẩn ý của cậu.
Tử Khiêm đột nhiên ghé sát lại gần cô, những sợi long mi mảnh như tơ của cậu suýt chạm vào mũi cô.
- tớ bảo được là được!
- Cái gì?
- Nên hãy nhớ, bây giờ cậu chưa phải vợ của tớ, nhưng sau này kiểu gì cũng thành.
- Chẳng lẽ cậu cậu cứ theo đuổi tớ là tớ phải thích lại cậu ư? – Mặt mũi cô méo mó vì không biết nên khóc hay nên cười.
Biểu lộ của Tử Khiêm rất mực thành thật, cậu chăm chú nhìn cô và khẳng định xanh rờn:
- Về lí thuyết là như vậy.
- Diệp Tử Khiêm, tớ không biết phải nói sao với cậu nữa!
- Thế thì đừng nói nữa! – Khuôn mặt anh tuấn của cậu càng lúc càng áp sát vào cô cho đến khi trong mắt Tô Mạc, mọi đường nét trên khuôn mặt cậu càng lúc càng mờ đi. – Tô Mạc, sớm muộn gì cậu cũng là vợ yêu của tớ!
- Nhưng đời này mọi sự đều có ngoại lệ, biết đâu…
- Sự nào không biết nhưng sự này thì không! Tớ cam đoan là vậy!
-…
- Tô Mạc!
- Hả!
- Nghe lời anh đi!
-…
Đến đây Tô Mạc kết luận Tử Khiêm và mình đang nói hai thứ tiếng khác nhau hoàn toàn nên cô lặng im. Hai người nói thêm mấy chuyện lặt vặt rồi Diệp Tử Khiêm cũng đành từ biệt ra về.
Chiều hôm sau, mới hơn năm giờ Diệp Tử Khiêm đã có mặt ở cổng nhà để đón nàng đi ăn. Bên trong chiếc Audi A6 đen có tài xế riêng là chàng thiếu gia mặc áo Polo và quần bò trông cực bảnh.
Hôm nay cậu vui lắm, đôi môi cứ cười phơi phới như gió xuân tháng ba. Tô Mạc hơi hoảng hốt khi trông thấy Tử Khiên trong bộ dạng đó, mãi đến khi nghe thấy cậu ta gọi tên mình, cô mới tỉnh lại. Cô bước tới và đưa món quà mình đã cất công chuẩn bị cho Diệp Tử Khiêm. Quà này cũng chẳng mấy đáng tiền nhưng nó quý ở tấm lòng, nó được chính tay cô tỉ mỉ làm nên.
Nhìn hộp quà rực rỡ nhiều màu, Tử Khiêm ra chiều tò mò và thích thú:
- Bên trong là cái gì thế?
- Ít bánh quy và đồ ăn vặt tớ làm ấy mà. –Tô Mạc ngượng ngịu đáp, đan hai tay lại với nhau. – Tớ nếm thử rồi, cũng không phải là ngon lắm nhưng… cũng nuốt được.
Chẳng thấy cậu đáp lại, cô cũng hơi lo lắng. Nhưng vẫn ngẩng mặt lên đã chạm ngay phải đôi mắt đang cười hấp hay của cậu. Tử Khiêm cười toe toét như một đứa trẻ con cho kẹo. Ấy thế mà nụ cười ấy vẫn đủ làm chết người bao nhiêu trái tim thiếu nữ. Nụ cười trong trẻo, sáng bừng và chưa nhiễm chút bụi trần. Cậu ngập ngừng lên tiếng:
- Tô Mạc…
- Ơi?
- Bố mẹ tớ sẽ thích cậu lắm đấy.
Tô Mạc không biết phải trả lời ra sao, khuôn mặt nhỏ xinh của cô bỗng chốc đỏ như cua luộc khiến cho chàng trai đứng trước mặt bỗng cư xử khác hẳn ngày thường.
Cậu đưa tay cuốn những lọn tóc trên đầu cô. Diệp Tử Khiêm chẳng lớn hơn cô tí nào nhưng động tác khi nãy như thể một người anh lớn đang âu yếm một cô gái nhỏ tuổi. Bỗng chốc, cậu thấy mình như một người đàn ông.
Còn Tô Mạc thấy trái tim mình bỗng dưng run rẩy, giọng nói khàn khàn của cậu vẫn văng vẳng bên tai và thấm dầm vào lòng cô:
- Tớ nói thật đấy! Bố mẹ tớ thế nào cũng quý cậu cho mà xem. Cậu đừng lo sợ gì hết, có tớ ở bên rồi.
Năm chữ cuối cùng sao mà ấm lòng quá, nó như ngọn lửa xua tan mọi giá băng đau khổ trong cuộc đời cô ngụp lặn trong tình yêu thương của cậu vậy.
Cuối cùng Tô Mạc cũng định thần lại và tự nhận ra rằng giây phút ban nãy trông mình thật bẽ bàng, cô lí nhí:
- Tớ… Tớ cũng đâu có cần bố mẹ cậu quý tớ.
- Dĩ nhiên là phải cần chứ! – Diệp Tử Khiêm trố mắt cười lời rồi đánh mắt đầy tình ý với cô. – Cậu là vợ tương lai của tớ cơ mà, phải cần bố mẹ tớ quý chứ!
-…
- Nhưng mà… Tuy cậu trông không đẹp như tớ nhưng cũng nuốt được. Bố mẹ tớ không khó tính đến mức đấy, thế nào cũng chấp nhận cậu thôi. Thế nên đừng lo, nhé!
- Diệp Tử Khiêm!
- Ơi?
- Cậu còn vô duyên vô dạng đến mức nào nữa?
- còn nhiều! Muốn thử xem không?
-…
- Hai người phá lên cười hỉ hả, không khí có phần thân mật hơn rất nhiều. Mọi âu lo bỗng chốc bị vùi sâu trong quên lãng, chẳng mấy khi cô lại được quay về làm một đứa con gái phởn phơ, vô tư lự như thế này và đầu óc chỉ dành cho những nỗi bực dọc, phiền phức khi người con trai trìu mến kia cứ thi thoảng lại trọc tức cô.
Cô nhắm mắt để đắm chìm tỏng khoảng thời gian nhẹ nhàng như cơn gió thu ấy. Nhưng khi mở mắt ra, cô không hề hay biết cái sự “ đời chẳng như mơ” lại sắp sửa xảy đến với mình.
Diệp Tử Khiêm đưa cô tới một nhà hàng ở ngoại ô thành phố. Bên ngoài nhà hàng trông có vẻ tuềnh toàng nhưng bên trong đoàng hoàng đủ đồ nội thất đắt tiền khiến Tô Mạc thấy lo nơm nớp.
Diệp Tử Khiêm biết cô sẽ không thấy thoải mái nên cậu mỉm cười trấn tĩnh:
- Cứ vào đi, bố mẹ đang đợi hai đứa mình đấy. Cũng chỉ là một bữa cơm thôi mà, đừng nghiêm trọng hóa quá.
- Ừ. – Tô Mạc nhăn nhó đáp, hai bàn tay bắt đầu đan vào nhau đầy căng thẳng.
Mặc cho cô đang lúng túng ra sao, cậu kéo phắt lấy cô lôi xềnh xệch vào bên trong:
- Ui giời đi thôi. Con dâu xấu mấy đằng nào cũng phải diện kiến mẹ chồng!
- Cậu đi trước đi! – Tô Mạc chỉ kịp thốt lên một câu. Đột nhiên cô thấy bao nỗi căng thẳng đều tan biến.
Sau khi bình tĩnh lại, cô cũng không giằng tay khỏi Diệp Tử Khiêm mà vẫn ngoan ngoãn bước theo sau cậu. Cảm giác bàn tay trơ trọi của mình được một ai đó nắm chặt, thật chặt giống như thứ hạnh phúc mà bấy lâu cô mải miết kiếm tìm. Cô không tìm thấy nó từ một người đàn ông cô muốn nhất mà lại được cảm nhận nó từ một người khác. Hạnh phúc này có được coi là viên mãn không?
Cô bước quá nhanh nên không để ý có một đôi nam nữ ngồi ở trong góc đang dán mắt vào cảnh tượng tay trong tay này.
- Tô Mạc, tớ theo đuổi cậu là việc của tớ. Diệp Tử Khiêm muốn làm gì thì chưa bao giờ thất bại.
-…
Lồng ngực cô gái phình to để hít trọn lấy những hơi thở còn lại của anh. Cô ngồi đó một lúc rồi thui thủi đi về nhà.
Ban đầu Tô Mạc nhân lúc mẹ đang ngủ say lặng lẽ trốn ra bệnh viện đấy chứ, nhưng Ôn Tư Niên không có ở đó, về sớm chăm mẹ thôi chứ biết làm gì.
Vừa bước về đến cổng, cô gái đã giật nảy mình khi bắt gặp Diệp Tử Khiêm đứng đó. Trên tay cậu xách lỉnh kỉnh rất nhiều thứ, có vẻ không quen lắm với việc tay xách nách mang này nên trông mặt mũi có phần gượng gạo. Thấy cô tới, cậu thở phào nhẹ nhõm rồi quăng cả mớ về phía Tô Mạc, thủng thẳng nói:
- Sớm tinh mơ thế mà đi đâu đấy, làm người ta chờ gần chết!
Tô Mạc không ngó ngàng đến cậu, cứ lẳng lặng mở cửa đi vào. Bà Lâm vẫn chưa tỉnh giấc nên cô để cho cậu vào nhà. Cô rót cho cậu một cốc trà vẻ rất khách sáo và lạnh lùng nói:
- Cậu đến đây có việc gì không?
- Có, gọi cậu về trường học. – Diệp tử Khiêm cũng thẳng thừng đáp, tu một hớp cạn luôn ly trà rồi ngẩng lên nhìn cô. – tớ nghĩ kĩ rồi, cậu nên đi học. Chuyện của mẹ cậu tớ sẽ có cách giải quyết, cậu cứ đi học lại đi đã. – Giọng cậu chắc chắn như đinh đóng cột.
Cô bật cười trước trò đùa dí dỏm của cậu, đôi mắt híp lại và giễu cợt:
- Diệp Tử Khiêm, hình như cậu nhầm lẫn gì thì phải. Tôi là tôi, cậu là cậu. Chúng ta là những kẻ không liên quan gì đến nhau. Tôi muốn làm gì là quyền của tôi. Hình như cậu không có tư cách cầm tay chỉ việc tôi thì phải.
Diệp Tử Khiêm cũng đã liệu trước Tô Mạc sẽ tỏ thái độ như thế nên cậu vẫn điềm nhiên:
- Đúng, đúng là tớ không có tư cách gì hết! Nhưng hôm nay dù có phải trói cậu đi thì tớ cũng phải làm bằng được.
- Diệp Tử Khiêm, cậu bị điên à!
- Không chỉ có hôm nay đâu! Nếu lần sau cậu vẫn ngoan cố thì ngày nào tớ cũng phải đến trói cậu đi! Cậu không chịu mở cửa thì tớ sẽ đứng gõ cho hỏng cửa thì thôi! Chốt lại một câu, cậu- phải- đi- học!
Thấy cậu cứ thản nhiên tuôn một tràng như vậy, Tô Mạc hơi sốc. Xem chừng cậu ta đang không đùa, Tô Mạc liền nổi cáu:
- Đồ bệnh hoạn! Cậu đang lảm nhảm cái gì đấy! Cẩn thận tôi báo công an đấy!
- Tùy! – Diệp Tử Khiêm rướn mày thách thức và lặp lại mục đích của mình. – Tớ chỉ muốn lôi cậu đi học thôi, cho dù phải dùng thủ đoạn nào cũng chơi tuốt.
- Cậu bị bệnh nặng lắm rồi đấy!
Hai khóe môi Diệp Tử Khiêm khẽ nhếch lên, đôi mắt hoa đào của cậu chăm chăm hướng vào cô. Ai chống đỡ nổi vẻ quyến rũ hút hồn này chứ:
- Ngoan, nghe lời đi, đi học nào. Sang năm tốt nghiệp rồi, giờ mà nghỉ thì sau này làm sao vào cùng một trường với tớ được?
Tô Mạc lấy làm ngứa mắt trước khuôn mặt tủm tỉm dỗ dành của cậu bèn quát:
- Cậu bị điên à! Sao tôi phải vào học cùng một trường với cậu!
Diệp Tử Khiêm nghe thấy vậy liền cười xòa tỏ vẻ bao dung:
- Vì tớ muốn theo đuổi cậu chứ sao! Cậu không học cùng trường thì theo đuổi khổ chết!
“ Cái này mà cũng là lí do được à?” Tô Mạc rủa thầm và không ngăn nổi hai hàm răng mình nghiến vào nhau ken két.
May mà một lúc sau Diệp Tử Khiêm cũng “ bình thường” trở lại. Cậu tỏ ra nghiêm túc, không cười nữa, vẻ trìu mến trong mắt cậu cũng tạm biến mất:
- Thôi được rồi, không đùa nữa. Thật ra hôm nay tớ đến đây để kể với cậu một chuyện. – Nói đến đó, trông cậu có vẻ trở về với mặt đất hơn lúc nãy, Tô Mạc hết đi từ cú sốc này đến cú sốc khác.
- Mẹ tớ là chuyên gia khoa thần kinh, tớ đã nói chuyện với mẹ rồi, mẹ bảo ca này không nghiêm trọng lắm, chỉ là chứng thuộc về tâm lí thôi, cứ chữa từ từ là sẽ khỏi.
-…
- Tớ có thể giúp mẹ cậu đặt hẹn với bác sĩ tâm lí, cũng có thể nhờ mẹ tớ đưa ra phương pháp tị liệu tốt nhất. Tuy không chắc chắn là sẽ thành công một trăm phần trăm nhưng hi vọng cực kì lớn. Tớ cũng nói với mẹ về tỉnh cảnh của cậu rồi, mẹ bảo sẽ tạo điều kiện giảm bớt tiền thuốc thang. Gia đình tớ cũng có thể gánh bớt một phần, cho nên vụ viện phí cậu không phải lo.
Diệp Tử Khiêm hăng say tuôn một tràng. Tô Mạc hiểu nếu bắt tay vào làm thì mọi thứ phức tạp hơn những gì cậu nói. Nhưng Diệp Tử Khiêm cứ tỏ ra tưng tửng như thể việc này chỉ dễ như ăn kẹo.
Tô Mạc ngây người ra, tỏng lòng cô gợn ra một cảm giác hết sức khó tả. Một lúc sau cô mới nói:
- Diệp Tử Khiêm, cậu làm thế là do thương hại tôi đúng không?
Cô cười xòa mà bên trong chứa đầy vẻ chế giễu. Nhưng nếu có ai đó hiểu, thì đằng sau nụ cười cay đắng ấy là nỗi cô đơn hoang lạnh.
Diệp Tử Khiêm nhìn thẳng vào cô với vẻ thành khẩn và khì cười:
- Không đâu Tô Mạc ạ. Tớ mới phải là người hi vọng cậu thương hại tớ.
-…
- Đừng từ chối sự giúp đỡ của tớ, coi như tớ cầu xin cậu đấy.
Lời cầu xin khiến Tô Mạc im lặng một lúc thật lâu, cuối cùng cô cũng ngập ngừng:
- Thôi được… - Cô gần như phải trút nốt chút sức lực cuối cùng để nói ra câu này vì những món nợ nần vô tình trút lên vai cô mấy ngày vừa qua đã quá nặng. Nhưng thẳm sâu trong tim, cô thực sự rất cần chút ánh sáng le lói ấy giữa bóng đêm nịt mùng, nó chỉ là một đốm sáng như đủ để khẳng định với cô rằng: “ Hãy yên tâm, mày không cô độc đâu”.
Vì vậy, dù biết mình sẽ mắc nợ người ta và món nợ này không tài nào trả nổi, cô vẫn muốn gồng sức nắm bắt lấy đốm sáng nhỏ nhoi đó và hi vọng một cách ích kỉ, hèn hạ rằng Diệp Tử Khiêm sẽ bỏ ra tất cả một cách vô điều kiện.
Nghe thấy lời đáp cuả cô, Diệp Tử Khiêm thở phào nhẹ nhõm và cười nhạt:
- Vậy tớ đi học trước nha. Mấy hôm nữa mẹ cậu đỡ rồi thì đi học nhé. Tớ đợi cậu ở trường đó.
- tưởng cậu bảo hôm nay đến trói tớ lôi đi học cơ mà? – Hình như tâm trạng Tô Mạc đã thoải mái hơn hẳn nên cô cũng pha trò cho vui.
Diệp Tử Khiêm chớp chớp đôi mắt tỏ vẻ ranh mãnh:
- Tớ biết thừa cậu đang đùa rồi, nhưng mà Tô Mạc này… - Đoạn cậu áp sát vào tai cô và thì thầm -… Cái câu mà tớ bảo… “ Tớ muốn theo đuổi cậu” là thật lòng đấy, cứ suy nghĩ đi nhé. – Nói rồi cậu co cẳng chạy, nhanh như một cơn gió khiến Tô Mạc chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Nắng ban mai hờ hững xuyên qua khe cửa khiến cả căn phòng ấm bừng lên và kéo dài chiếc bóng của người con trai vừa vội vã chạy đi.
Cô nhắm chặt mắt và hít một hơi thật sâu để cảm nhận bầu không khí trong lành đầu tiên của ngày mới. Dường như cô bắt đầu tin rằng, sau cơn bĩ cực đến hồi thái lai.
Mọi việc có vẻ đang biến chuyển theo chiều hướng tốt. Bà Lâm tuy chưa tỉnh táo lắm nhưng đã đỡ hơn rất nhiều. Gần như lúc nào bà cũng nhận ra đâu là Tô Mạc. Tuy thỉnh thoảng vẫn hay nói nhảm nhưng bấy nhiêu đó cũng khiến cô bé an lòng.
Tô Mạc đang ngồi uống trà thi Diệp Tử Khiêm đột nhiên gọi cô đi ăn cùng gia đình vì mọi thứ đã sắp xếp hết đâu vào đấy. Chén trà trong tay cô suýt nữa thì rơi xoảng xuống đất. Cô run lẩy bẩy một hồi mới định thần lại được:
- Ăn cơm á? Ăn với gia đình cậu á?
- Ừ! – Diệp Tử Khiêm tí tởn đáp và uống sụp ly trà. – Tớ và mẹ lên lịch tối mai rồi, lúc đấy tớ qua đón.
- Cậu lại đùa gì vậy?
- Ai rảnh mà đùa với cậu? – Diệp Tử Khiêm trừng mắt và thản nhiên nói tiếp. – Đã tìm được bác sĩ tâm lí rồi, chuẩn bị khám chữa cũng đâu ra đấy hết rồi. Bây giờ chỉ chờ để đưa mẹ cậu đi thôi. Ban đầu bố mẹ tớ còn định mời cậu về nhà ăn cơm. Nhưng tối mai bố tớ lại phải đi họp, còn mẹ tớ có ca mổ nên đành mời cậu ra ngoài hàng ăn vậy… Cậu nói một lèo khiến Tô Mạc càng muốn từ chối. Nhưng nghĩ lại, cô thấy có gì đó không phải. Bộ óc của cô tê cứng lại như một cái ổ cứng bị treo, mãi mới tìm được từ ngữ thích hợp để nói.
- Nhưng tại sao tớ phải đi ăn với bố mệ cậu? Nhà cậu đã giúp tớ vô điều kiện thế rồi, tớ thật sự rất cảm động, đáng nhẽ tớ phải mời mọi người tới nhà ăn cơm mới phải chứ? Sao tự dưng lại thành ra thế này, cậu không thấy vô lí sao?
- Có gì mà vô lí? – Cậu phủi tay gạt đi một cách bối rối.
Nhận ngay ra vẻ khác thường trên khuôn mặt cậu, Tô Mạc tóm ngay lấy nó để hỏi dồn:
- Không phải! Nói ngay, cậu đã bảo với bố mẹ thế nào?
- Thì cứ nói như thế thôi. – Diệp Tử Khiêm định đáng trống lảng để ỉm đi nhưng Tô Mạc đâu ngây thơ đến thế.
- Nói như thế là nói thế nào?
- Thì… Ờ… - Diệp Tử Khiêm lắp bắp và rón rén rướn mày dò la thái độ của Tô Mạc, giọng nói càng lúc càng lí nhí. – Tớ bảo… Cậu là vợ tớ.
- Cái gì?
- Tớ bảo cậu là vợ tớ, là con dâu tương lai của bố mẹ tớ. – dứt lời, khuôn mặt trắng trẻo của cậu đỏ nhừ lên. Máu nóng trong người Tô Mạc cũng sôi lên theo và chỉ muốn quẳng cậu lên giàn thiêu.
- Diệp Tử Khiêm! Tôi thành vợ cậu lúc nào vậy?
- Bây giờ không phải nhưng sau này sẽ… - Cậu lẩm bẩm, ngoan cố khẳng định, cơn tức giận đã lan đến đỉnh đầu Tô Mạc.
- Cậu lấy đâu ra cái niềm tin đó hả?
- Vì tớ là Diệp Tử Khiêm mà! – Cậu cười phớ lớ, đôi mắt hoa đào sáng rực lên. Vẫn cái vẻ kiêu ngạo của tuổi trẻ như mọi khi.
Tô Mạc tức lắm nhưng nghe xong câu này cũng dở khóc dở cười. Một lúc sau cô mới nhăn nhó nói:
- Diệp Tử Khiêm, cậu có biết thế này là sao không?
- Sao?
- Cậu nói thế tớ khó xử lắm.
-…
- Tớ rất cảm kích vì nhứng gì cậu dành cho tớ. Bây giờ là lúc tớ chới với nhất, khó khăn nhất, chỉ có cậu mới chịu giúp tớ. Nhưng, tớ thật sự xin lỗi cậu…
-…
- Mấy chuyện tình cảm khó nói lắm. Không phải cậu cứ đối xử tốt với tớ thì chắc chắn tớ sẽ thích lại cậu. Và cũng không bao giờ có chuyện người ta không tốt với tớ, thì tớ sẽ không còn tình cảm gì với người ta. Cậu có hiểu không, Tử Khiêm?
-…
- Tớ nghìn lần cảm ơn những gì cậu đã làm cho tớ. Nhưng nếu lấy việc tớ thích cậu làm điều kiện thì xin lỗi… Chúng ta thật sự… Không đi đến đâu đâu. – Phải khó khăn lắm cô mới thốt ra được mấy tiếng cuối, Tô Mạc không dám ngẩng đầu lên nhìn Tử Khiêm chút nào, cũng không dám nghe giọng nói của cậu, thậm chí còn không dám hít thở bầu không khí của cậu.
Đột nhiên cô thấy sợ hãi ghê gớm.
Cuối cùng Tử Khiêm cũng lên tiếng một cách bình thản và ngạo nghễ như thường:
- Cậu tưởng cậu bảo không được là không được đấy hả?
- Hừ? – Tô Mạc giật nảy người trong câu nói đầy ẩn ý của cậu.
Tử Khiêm đột nhiên ghé sát lại gần cô, những sợi long mi mảnh như tơ của cậu suýt chạm vào mũi cô.
- tớ bảo được là được!
- Cái gì?
- Nên hãy nhớ, bây giờ cậu chưa phải vợ của tớ, nhưng sau này kiểu gì cũng thành.
- Chẳng lẽ cậu cậu cứ theo đuổi tớ là tớ phải thích lại cậu ư? – Mặt mũi cô méo mó vì không biết nên khóc hay nên cười.
Biểu lộ của Tử Khiêm rất mực thành thật, cậu chăm chú nhìn cô và khẳng định xanh rờn:
- Về lí thuyết là như vậy.
- Diệp Tử Khiêm, tớ không biết phải nói sao với cậu nữa!
- Thế thì đừng nói nữa! – Khuôn mặt anh tuấn của cậu càng lúc càng áp sát vào cô cho đến khi trong mắt Tô Mạc, mọi đường nét trên khuôn mặt cậu càng lúc càng mờ đi. – Tô Mạc, sớm muộn gì cậu cũng là vợ yêu của tớ!
- Nhưng đời này mọi sự đều có ngoại lệ, biết đâu…
- Sự nào không biết nhưng sự này thì không! Tớ cam đoan là vậy!
-…
- Tô Mạc!
- Hả!
- Nghe lời anh đi!
-…
Đến đây Tô Mạc kết luận Tử Khiêm và mình đang nói hai thứ tiếng khác nhau hoàn toàn nên cô lặng im. Hai người nói thêm mấy chuyện lặt vặt rồi Diệp Tử Khiêm cũng đành từ biệt ra về.
Chiều hôm sau, mới hơn năm giờ Diệp Tử Khiêm đã có mặt ở cổng nhà để đón nàng đi ăn. Bên trong chiếc Audi A6 đen có tài xế riêng là chàng thiếu gia mặc áo Polo và quần bò trông cực bảnh.
Hôm nay cậu vui lắm, đôi môi cứ cười phơi phới như gió xuân tháng ba. Tô Mạc hơi hoảng hốt khi trông thấy Tử Khiên trong bộ dạng đó, mãi đến khi nghe thấy cậu ta gọi tên mình, cô mới tỉnh lại. Cô bước tới và đưa món quà mình đã cất công chuẩn bị cho Diệp Tử Khiêm. Quà này cũng chẳng mấy đáng tiền nhưng nó quý ở tấm lòng, nó được chính tay cô tỉ mỉ làm nên.
Nhìn hộp quà rực rỡ nhiều màu, Tử Khiêm ra chiều tò mò và thích thú:
- Bên trong là cái gì thế?
- Ít bánh quy và đồ ăn vặt tớ làm ấy mà. –Tô Mạc ngượng ngịu đáp, đan hai tay lại với nhau. – Tớ nếm thử rồi, cũng không phải là ngon lắm nhưng… cũng nuốt được.
Chẳng thấy cậu đáp lại, cô cũng hơi lo lắng. Nhưng vẫn ngẩng mặt lên đã chạm ngay phải đôi mắt đang cười hấp hay của cậu. Tử Khiêm cười toe toét như một đứa trẻ con cho kẹo. Ấy thế mà nụ cười ấy vẫn đủ làm chết người bao nhiêu trái tim thiếu nữ. Nụ cười trong trẻo, sáng bừng và chưa nhiễm chút bụi trần. Cậu ngập ngừng lên tiếng:
- Tô Mạc…
- Ơi?
- Bố mẹ tớ sẽ thích cậu lắm đấy.
Tô Mạc không biết phải trả lời ra sao, khuôn mặt nhỏ xinh của cô bỗng chốc đỏ như cua luộc khiến cho chàng trai đứng trước mặt bỗng cư xử khác hẳn ngày thường.
Cậu đưa tay cuốn những lọn tóc trên đầu cô. Diệp Tử Khiêm chẳng lớn hơn cô tí nào nhưng động tác khi nãy như thể một người anh lớn đang âu yếm một cô gái nhỏ tuổi. Bỗng chốc, cậu thấy mình như một người đàn ông.
Còn Tô Mạc thấy trái tim mình bỗng dưng run rẩy, giọng nói khàn khàn của cậu vẫn văng vẳng bên tai và thấm dầm vào lòng cô:
- Tớ nói thật đấy! Bố mẹ tớ thế nào cũng quý cậu cho mà xem. Cậu đừng lo sợ gì hết, có tớ ở bên rồi.
Năm chữ cuối cùng sao mà ấm lòng quá, nó như ngọn lửa xua tan mọi giá băng đau khổ trong cuộc đời cô ngụp lặn trong tình yêu thương của cậu vậy.
Cuối cùng Tô Mạc cũng định thần lại và tự nhận ra rằng giây phút ban nãy trông mình thật bẽ bàng, cô lí nhí:
- Tớ… Tớ cũng đâu có cần bố mẹ cậu quý tớ.
- Dĩ nhiên là phải cần chứ! – Diệp Tử Khiêm trố mắt cười lời rồi đánh mắt đầy tình ý với cô. – Cậu là vợ tương lai của tớ cơ mà, phải cần bố mẹ tớ quý chứ!
-…
- Nhưng mà… Tuy cậu trông không đẹp như tớ nhưng cũng nuốt được. Bố mẹ tớ không khó tính đến mức đấy, thế nào cũng chấp nhận cậu thôi. Thế nên đừng lo, nhé!
- Diệp Tử Khiêm!
- Ơi?
- Cậu còn vô duyên vô dạng đến mức nào nữa?
- còn nhiều! Muốn thử xem không?
-…
- Hai người phá lên cười hỉ hả, không khí có phần thân mật hơn rất nhiều. Mọi âu lo bỗng chốc bị vùi sâu trong quên lãng, chẳng mấy khi cô lại được quay về làm một đứa con gái phởn phơ, vô tư lự như thế này và đầu óc chỉ dành cho những nỗi bực dọc, phiền phức khi người con trai trìu mến kia cứ thi thoảng lại trọc tức cô.
Cô nhắm mắt để đắm chìm tỏng khoảng thời gian nhẹ nhàng như cơn gió thu ấy. Nhưng khi mở mắt ra, cô không hề hay biết cái sự “ đời chẳng như mơ” lại sắp sửa xảy đến với mình.
Diệp Tử Khiêm đưa cô tới một nhà hàng ở ngoại ô thành phố. Bên ngoài nhà hàng trông có vẻ tuềnh toàng nhưng bên trong đoàng hoàng đủ đồ nội thất đắt tiền khiến Tô Mạc thấy lo nơm nớp.
Diệp Tử Khiêm biết cô sẽ không thấy thoải mái nên cậu mỉm cười trấn tĩnh:
- Cứ vào đi, bố mẹ đang đợi hai đứa mình đấy. Cũng chỉ là một bữa cơm thôi mà, đừng nghiêm trọng hóa quá.
- Ừ. – Tô Mạc nhăn nhó đáp, hai bàn tay bắt đầu đan vào nhau đầy căng thẳng.
Mặc cho cô đang lúng túng ra sao, cậu kéo phắt lấy cô lôi xềnh xệch vào bên trong:
- Ui giời đi thôi. Con dâu xấu mấy đằng nào cũng phải diện kiến mẹ chồng!
- Cậu đi trước đi! – Tô Mạc chỉ kịp thốt lên một câu. Đột nhiên cô thấy bao nỗi căng thẳng đều tan biến.
Sau khi bình tĩnh lại, cô cũng không giằng tay khỏi Diệp Tử Khiêm mà vẫn ngoan ngoãn bước theo sau cậu. Cảm giác bàn tay trơ trọi của mình được một ai đó nắm chặt, thật chặt giống như thứ hạnh phúc mà bấy lâu cô mải miết kiếm tìm. Cô không tìm thấy nó từ một người đàn ông cô muốn nhất mà lại được cảm nhận nó từ một người khác. Hạnh phúc này có được coi là viên mãn không?
Cô bước quá nhanh nên không để ý có một đôi nam nữ ngồi ở trong góc đang dán mắt vào cảnh tượng tay trong tay này.
- Tô Mạc, tớ theo đuổi cậu là việc của tớ. Diệp Tử Khiêm muốn làm gì thì chưa bao giờ thất bại.
-…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook