Có lẽ Tô Mạc mệt mỏi lắm nên mới say ngủ được giữa chốn huyên nào này.

Cái đầu nhỏ nhắn của cô tựa sát vào bờ vai Tử Khiêm. Khoảng trống giữa hai người giờ chỉ còn là con số không, Tử Khiêm ngồi im không nhúc nhích để cảm nhận hết từng hơi thở êm dịu của cô, ngắm khuôn mặt còn nhòe nhoẹt những giọt nước mắt. Cậu ngây ra vì đây là lần đầu tiên được ở gần Mạc đến thế, gần đến nỗi như hai cuộc sống xa lại bỗng dưng đan vào nhau, tay trong tay chẳng rời. Suy nghĩ ấy khiến cho cậu vừa hoảng sợ vừa buồn bã. Bất giác, cậu toan đấy người con gái ra nhưng bàn tay chưa kịp chạm vào thì tai đã vô tình nghe thấy những tiếng lảm nhảm của cô trong giấc mộng thoáng qua. Cậu ghé sát lại hơn nữa, cố nghe cho rõ xem cô đang nói gì. Trái tim cậu đang run lên vì hồi hộp bỗng hóa đá trong giây lát vì cô chỉ gọi tên một người: “Tư Niên, Ôn Tư Niên.”

Đó là ai mà đến khi rơi vào giấc mộng mị cô cũng nhất quyết không chịu quên tên? Mói tình ấy ra sao, người con trai ấy phải như thế nào mà được cô khắc sâu vào tâm trí và hoài nhớ khôn nguôi đến vậy? Nhìn người con gái chìm vào giấc mộng mà cũng chẳng được bình yên, một nỗi chua xót gợn lên trong lòng cậu. Cậu khẽ vuốt hàng lông mày của cô và nói: “Rồi cậu nhất định sẽ tìm được người đó thôi mà.”

Từ khi nào Diệp Tử Khiêm bỗng trở nên rộng lòng với cô như vậy? Ai cũng thấy rõ từ sau khi cuộc thi Olympic kết thúc, thái độ của cậu dành cho Tô Mạc thay đổi một cách khó hiểu. Nói như Ngô Du Du thì đúng là: “Tô Mạc, cậu ăn may như chó vớ được khúc xương rồi đấy! Hotboy ấy chưa bao giờ tử tế với bất cứ ai như thế đâu!”

Nhưng trong mắt Tô Mạc, ngoài việc Tử Khiêm đã thôi cái trò chơi bới óc ác miệng thì cậu ta vẫn chẳng có gì khác thường, tính tình vẫn khi nắng khi giông, toàn cái kiểu đang nói chuyện dở vài câu thì nổi đóa lên, lúc sau lại tìm đến cô khơi chuyện như kẻ rỗi hơi.

Tuy nhiên, thấy cậu hotboy xưa nay tính tình thất thường như thời tiết bỗng dưng trở nên khác thường, Tô Mạc dè chừng nhắc nhở: “Diệp Tử Khiêm, thật ra tôi thấy cậu cứ như ngày xưa còn hơn, giờ cậu thế này tôi thấy sờ sợ làm sao ấy!”

Vì lời nhắc nhở đó, ba ngày liền chàng thiếu gia kiêu ngạo không thèm nhìn mặt cô. Thế càng may, cô thấy mình vừa thoát khỏi được hàng tấn gánh nặng, ngày nào cũng phải đối phó với cái tên “sáng nắng chiều mưa buổi trưa bình thường” ấy, mệt cả người!

Chưa kể mấy hôm nay hễ đặt lưng xuống cô lại nằm mơ liên tiếp. Ôn Tư Niên và cô hồi còn nhỏ ngồi bên nhau trên chiếc ghế đá trong vườn dưới ánh nắng hè oi bức. Ôn Tư Niên giấu bố mẹ mang tới một quả dưa hấu bỏ tủ lạnh mát rượi, bổ làm hai phần, mỗi đứa một phần lấy thìa xúc ăn. Mạc rất lười khều hạt dưa nên thướng mới nhấn nhá được hai miếng đã nhõng nhẽo chê dưa lắm hạt không chịu ăn. Ôn Tư Niên đành gẩy hạt giúp rồi mới đưa cho cô. Lần nào cậu cũng làm thế, lâu dần thành thói quen đến độ Mạc chưa cần nói năng gì cậu đã nhanh nhảu tự giác cầm thìa gẩy hạt.

Cô nhoẻn miệng cười ngây ngô trong giấc mộng. Đột nhiên khung cảnh trước ngày Ôn Tư Niên bỏ đi hiện ra như cuộc phim được tua nhanh đến hồi kế tiếp. Hôm ấy anh hứa đưa cô đi ngắm hoa sen. Cô chưa bao giờ quên câu nói quen thuộc của anh: “Mùa hè được ngắm hoa sen thì còn gì bằng. Hôm nào trời đẹp chúng mình ra đầm bắt cá đi. Rồi anh sẽ mua cho em một đống kem Yili Bốn Vòng, ăn cho căng bụng thì thôi!” Lúc nào cũng vậy, anh hay dùng những lời hứa vô vọng để dỗ dành cô. Nực cười ở chỗ câu nào cô cũng nghĩ là thật hết.

Bao nhiêu năm rồi không biết, cô vẫn cứ đợi chờ trong vô vọng, dù thế nào cô cũng không dám ép mình tin rằng… có lẽ những hứa hẹn năm xưa chỉ là buột miệng nói ra để dỗ dành một đứa trẻ con mà thôi.

Một hôm, trong lúc thể dục giữa giờ, Tô Mạc hốt hoảng khi nhìn thấy mình bị vây kín trước cửa nhà vệ sinh. Một đám nữ sinh lũ lượt chặn cứng lối vào, cô chỉ có thể thoát ra nếu biết thuật vượt tường như Ninja. Cô đành chon chân tại chỗ và e dè hỏi:

- Xin lỗi, mấy bạn có việc gì thế?

- Tô Mạc đấy phải không? – Đứa con gái cầm đầu lạnh lùng nhìn cô. Con bé trông cực kì xinh đẹp, nhưng xinh theo kiểu chảnh và đáo để. Bộ đồng phục trắng phớ rập khuôn nhàm mắt không tài nào che nổi vẻ khác biệt toát lên từ con bé.

Hình như Tô Mạc cũng từng nghe tiếng nhỏ. Con nhỏ tên là Bạch Hạ, cũng là hotgirl trong trường, sánh ngang với Diệp Tử Khiêm. “Nhỏ tìm mình làm gì nhỉ?”. Tô Mạc hơi chột dạ nhưng vẫn lịch sự gật đầu. Sắc mặt Bạch Hạ bỗng trở nên khó hiểu, con bé soi cô một lượt từ đầu đến chân và hỏi một đứa khác bên cạnh như thể không tin vào những gì mình vừa trông thấy:

- Sao mày bảo Diệp Tử Khiêm thích nó?

- Đúng mà! – Đứa “tay chân” gật đầu lia lịa khiến mặt mũi Bạch Hạ trông càng đáng sợ hơn.

Bạch Hạ ném vào Tô Mạc một cái nhìn khinh miệt:

- Tao chẳng thấy nó có điểm gì khiến Tử Khiêm phải thích hết!

- Đúng, đúng, đúng! Mấy bạn hiểu lầm rồi, tớ có thân thiết gì với Diệp Tử Khiêm đâu. – Tô Mạc lên tiếng phụ họa vì đã hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng từ trước đến giờ cô chưa nghe ai đồn thổi bất cứ điều gì giữa Diệp Tử Khiêm và Bạch Hạ. Nếu cặp đôi đình đám này mà có chuyện gì thật thì cô đã tiêu đời từ lâu rồi.

Nhưng Tô Mạc cũng nhanh trí, cô nhoẻn miệng cười thành khẩn và thanh minh cật lực:

- Tớ không thân với cậu ta thật mà, có mỗi một lần đi thi với nhau thôi chứ ngày thường chả nói chuyện bào giờ!

- Tao nói chuyện với mày đấy à? – Đôi lông mày đẹp như vẽ của Bạch Hạ bắt đầu díu lại một cách dữ dằn khiến Tô Mạc phải ngậm miệng ngay lập tức.

Thấy Tô Mạc đã im lặng, Bạch Hạ lại tiếp tục soi mói cô thêm vài lần rồi giở giọng tỉnh bơ:

- Yên tâm, bọn này không kiếm mày gây sự đâu mà lo, định xem mắt Tử Khiêm tinh tế đến đâu thôi mà, xem xong đi ngay. Nhưng ai ngờ Tử Khiêm thông minh là thế mà mắt thẩm mỹ lại kém vậy! – Dứt lời, đám con gái đứng sau lưng bèn phá lên cười nịnh.

Bị đem ra làm trò đùa, Tô Mạc chẳng những không phản ứng gì rõ rệt, vẫn đứng trân trân một chỗ mà thậm chí hai mép còn khẽ nhếch lên ra vẻ thách thức. Bạch Hạ hoàn toàn kinh ngạc trước thái độ ấy, trông cái mặt nó như vừa trông thấy quái vật vậy. Thấy cái điệu nhếch mép kia cũng thách thức ra trò, con bé cười khẩy:

- Hình như mắt thẩm mỹ của Tử Khiêm không những kém mà còn khá “dị” đấy. Không dưng vớ được “bông hoa lạ” như mày kể cũng khá xứng đôi!

Câu nói tỏ rõ ý phỉ bang nhưng không đủ sức châm ngòi cơn giận của cô. Mạc vẫn cứ tỏ ra diềm đạm như thường, hai khóe môi không hề nhúc nhích. Bạch Hạ có cảm tưởng mọi lời “đá xoáy” của mình chẳng khác nào nước đổ lá khoai, châm chọc kiểu gì con bé đáng ghét kia vẫn không chịu tức lên cho người ta hả, bấy giờ Bạch Hạ mới là kẻ phải nuốt ngược cục tức vào bụng! Vẻ mặt Tô Mạc vẫn hiền hòa, nên nã, cô thản nhiên hỏi:

- Thế các bạn xem xong chưa, tớ đi được rồi chứ nhỉ?

- Tao có chặn đường mày hồi nào đâu? – Đôi mắt phượng của Bạch Hạ quắc lên đanh đá như dồn chân Tô Mạc vào một cuộc chiến tranh lạnh.

Tô Mạc cũng không dám tỏ thái độ với lũ con gái đứng chặn cửa xung quanh, đành giở võ cùn ra đối phó, toan trèo tường thoát khỏi đám yêu nữ này cho xong. Bạch Hạ khinh khỉnh chế giễu, tiếng cười sắc như lưỡi dao khứa vào lòng tự trọng của cô:

- À mà quên, nghe nói mẹ mày bán hàng rong hả? Thảo nào bộ dạng trông thế này. Tao hay nghe người ta nói… thế nào nhỉ, ví càng lép tư cách càng ngắn. Hình như câu này sinh ra là để nói về mày đúng không? – Giọng điệu nhàn nhạt nhưng ý tứ thâm nho, chưa khi nào Tô Mạc phải nghe câu nói nào ác độc hơn thế. Cô vẫn kiên nhẫn đứng im dù bên trong như có ngọn lửa đang hòng thiêu cháy lòng tự tôn rắn như thép của cô. Ngay khi lũ kia còn chưa kịp phản ứng gì thì cô đã quay ngoắt lại và nhếch mép cười:

- Thế cậu đã bao giờ nghe người ta nói rằng cậu rất vô giáo dục chưa?

- Mày bảo sao?

- Tôi nói cậu vô giáo dục ấy, vô giáo dục hơn cả một đứa bố mẹ ly dị, mẹ bán hàng rong như tôi. – Từng chữ thốt ra chắc đanh lại.Có lẽ Tô Mạc mệt mỏi lắm nên mới say ngủ được giữa chốn huyên nào này. Cái đầu nhỏ nhắn của cô tựa sát vào bờ vai Tử Khiêm. Khoảng trống giữa hai người giờ chỉ còn là con số không, Tử Khiêm ngồi im không nhúc nhích để cảm nhận hết từng hơi thở êm dịu của cô, ngắm khuôn mặt còn nhòe nhoẹt những giọt nước mắt. Cậu ngây ra vì đây là lần đầu tiên được ở gần Mạc đến thế, gần đến nỗi như hai cuộc sống xa lại bỗng dưng đan vào nhau, tay trong tay chẳng rời. Suy nghĩ ấy khiến cho cậu vừa hoảng sợ vừa buồn bã. Bất giác, cậu toan đấy người con gái ra nhưng bàn tay chưa kịp chạm vào thì tai đã vô tình nghe thấy những tiếng lảm nhảm của cô trong giấc mộng thoáng qua. Cậu ghé sát lại hơn nữa, cố nghe cho rõ xem cô đang nói gì. Trái tim cậu đang run lên vì hồi hộp bỗng hóa đá trong giây lát vì cô chỉ gọi tên một người: “Tư Niên, Ôn Tư Niên.” Đó là ai mà đến khi rơi vào giấc mộng mị cô cũng nhất quyết không chịu quên tên? Mói tình ấy ra sao, người con trai ấy phải như thế nào mà được cô khắc sâu vào tâm trí và hoài nhớ khôn nguôi đến vậy? Nhìn người con gái chìm vào giấc mộng mà cũng chẳng được bình yên, một nỗi chua xót gợn lên trong lòng cậu. Cậu khẽ vuốt hàng lông mày của cô và nói: “Rồi cậu nhất định sẽ tìm được người đó thôi mà.” Từ khi nào Diệp Tử Khiêm bỗng trở nên rộng lòng với cô như vậy? Ai cũng thấy rõ từ sau khi cuộc thi Olympic kết thúc, thái độ của cậu dành cho Tô Mạc thay đổi một cách khó hiểu. Nói như Ngô Du Du thì đúng là: “Tô Mạc, cậu ăn may như chó vớ được khúc xương rồi đấy! Hotboy ấy chưa bao giờ tử tế với bất cứ ai như thế đâu!” Nhưng trong mắt Tô Mạc, ngoài việc Tử Khiêm đã thôi cái trò chơi bới óc ác miệng thì cậu ta vẫn chẳng có gì khác thường, tính tình vẫn khi nắng khi giông, toàn cái kiểu đang nói chuyện dở vài câu thì nổi đóa lên, lúc sau lại tìm đến cô khơi chuyện như kẻ rỗi hơi. Tuy nhiên, thấy cậu hotboy xưa nay tính tình thất thường như thời tiết bỗng dưng trở nên khác thường, Tô Mạc dè chừng nhắc nhở: “Diệp Tử Khiêm, thật ra tôi thấy cậu cứ như ngày xưa còn hơn, giờ cậu thế này tôi thấy sờ sợ làm sao ấy!” Vì lời nhắc nhở đó, ba ngày liền chàng thiếu gia kiêu ngạo không thèm nhìn mặt cô. Thế càng may, cô thấy mình vừa thoát khỏi được hàng tấn gánh nặng, ngày nào cũng phải đối phó với cái tên “sáng nắng chiều mưa buổi trưa bình thường” ấy, mệt cả người! Chưa kể mấy hôm nay hễ đặt lưng xuống cô lại nằm mơ liên tiếp. Ôn Tư Niên và cô hồi còn nhỏ ngồi bên nhau trên chiếc ghế đá trong vườn dưới ánh nắng hè oi bức. Ôn Tư Niên giấu bố mẹ mang tới một quả dưa hấu bỏ tủ lạnh mát rượi, bổ làm hai phần, mỗi đứa một phần lấy thìa xúc ăn. Mạc rất lười khều hạt dưa nên thướng mới nhấn nhá được hai miếng đã nhõng nhẽo chê dưa lắm hạt không chịu ăn. Ôn Tư Niên đành gẩy hạt giúp rồi mới đưa cho cô. Lần nào cậu cũng làm thế, lâu dần thành thói quen đến độ Mạc chưa cần nói năng gì cậu đã nhanh nhảu tự giác cầm thìa gẩy hạt. Cô nhoẻn miệng cười ngây ngô trong giấc mộng. Đột nhiên khung cảnh trước ngày Ôn Tư Niên bỏ đi hiện ra như cuộc phim được tua nhanh đến hồi kế tiếp. Hôm ấy anh hứa đưa cô đi ngắm hoa sen. Cô chưa bao giờ quên câu nói quen thuộc của anh: “Mùa hè được ngắm hoa sen thì còn gì bằng. Hôm nào trời đẹp chúng mình ra đầm bắt cá đi. Rồi anh sẽ mua cho em một đống kem Yili Bốn Vòng, ăn cho căng bụng thì thôi!” Lúc nào cũng vậy, anh hay dùng những lời hứa vô vọng để dỗ dành cô. Nực cười ở chỗ câu nào cô cũng nghĩ là thật hết. Bao nhiêu năm rồi không biết, cô vẫn cứ đợi chờ trong vô vọng, dù thế nào cô cũng không dám ép mình tin rằng… có lẽ những hứa hẹn năm xưa chỉ là buột miệng nói ra để dỗ dành một đứa trẻ con mà thôi. Một hôm, trong lúc thể dục giữa giờ, Tô Mạc hốt hoảng khi nhìn thấy mình bị vây kín trước cửa nhà vệ sinh. Một đám nữ sinh lũ lượt chặn cứng lối vào, cô chỉ có thể thoát ra nếu biết thuật vượt tường như Ninja. Cô đành chon chân tại chỗ và e dè hỏi: - Xin lỗi, mấy bạn có việc gì thế? - Tô Mạc đấy phải không? – Đứa con gái cầm đầu lạnh lùng nhìn cô. Con bé trông cực kì xinh đẹp, nhưng xinh theo kiểu chảnh và đáo để. Bộ đồng phục trắng phớ rập khuôn nhàm mắt không tài nào che nổi vẻ khác biệt toát lên từ con bé. Hình như Tô Mạc cũng từng nghe tiếng nhỏ. Con nhỏ tên là Bạch Hạ, cũng là hotgirl trong trường, sánh ngang với Diệp Tử Khiêm. “Nhỏ tìm mình làm gì nhỉ?”. Tô Mạc hơi chột dạ nhưng vẫn lịch sự gật đầu. Sắc mặt Bạch Hạ bỗng trở nên khó hiểu, con bé soi cô một lượt từ đầu đến chân và hỏi một đứa khác bên cạnh như thể không tin vào những gì mình vừa trông thấy: - Sao mày bảo Diệp Tử Khiêm thích nó? - Đúng mà! – Đứa “tay chân” gật đầu lia lịa khiến mặt mũi Bạch Hạ trông càng đáng sợ hơn. Bạch Hạ ném vào Tô Mạc một cái nhìn khinh miệt: - Tao chẳng thấy nó có điểm gì khiến Tử Khiêm phải thích hết! - Đúng, đúng, đúng! Mấy bạn hiểu lầm rồi, tớ có thân thiết gì với Diệp Tử Khiêm đâu. – Tô Mạc lên tiếng phụ họa vì đã hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng từ trước đến giờ cô chưa nghe ai đồn thổi bất cứ điều gì giữa Diệp Tử Khiêm và Bạch Hạ. Nếu cặp đôi đình đám này mà có chuyện gì thật thì cô đã tiêu đời từ lâu rồi. Nhưng Tô Mạc cũng nhanh trí, cô nhoẻn miệng cười thành khẩn và thanh minh cật lực: - Tớ không thân với cậu ta thật mà, có mỗi một lần đi thi với nhau thôi chứ ngày thường chả nói chuyện bào giờ! - Tao nói chuyện với mày đấy à? – Đôi lông mày đẹp như vẽ của Bạch Hạ bắt đầu díu lại một cách dữ dằn khiến Tô Mạc phải ngậm miệng ngay lập tức. Thấy Tô Mạc đã im lặng, Bạch Hạ lại tiếp tục soi mói cô thêm vài lần rồi giở giọng tỉnh bơ: - Yên tâm, bọn này không kiếm mày gây sự đâu mà lo, định xem mắt Tử Khiêm tinh tế đến đâu thôi mà, xem xong đi ngay. Nhưng ai ngờ Tử Khiêm thông minh là thế mà mắt thẩm mỹ lại kém vậy! – Dứt lời, đám con gái đứng sau lưng bèn phá lên cười nịnh. Bị đem ra làm trò đùa, Tô Mạc chẳng những không phản ứng gì rõ rệt, vẫn đứng trân trân một chỗ mà thậm chí hai mép còn khẽ nhếch lên ra vẻ thách thức. Bạch Hạ hoàn toàn kinh ngạc trước thái độ ấy, trông cái mặt nó như vừa trông thấy quái vật vậy. Thấy cái điệu nhếch mép kia cũng thách thức ra trò, con bé cười khẩy: - Hình như mắt thẩm mỹ của Tử Khiêm không những kém mà còn khá “dị” đấy. Không dưng vớ được “bông hoa lạ” như mày kể cũng khá xứng đôi! Câu nói tỏ rõ ý phỉ bang nhưng không đủ sức châm ngòi cơn giận của cô. Mạc vẫn cứ tỏ ra diềm đạm như thường, hai khóe môi không hề nhúc nhích. Bạch Hạ có cảm tưởng mọi lời “đá xoáy” của mình chẳng khác nào nước đổ lá khoai, châm chọc kiểu gì con bé đáng ghét kia vẫn không chịu tức lên cho người ta hả, bấy giờ Bạch Hạ mới là kẻ phải nuốt ngược cục tức vào bụng! Vẻ mặt Tô Mạc vẫn hiền hòa, nên nã, cô thản nhiên hỏi: - Thế các bạn xem xong chưa, tớ đi được rồi chứ nhỉ? - Tao có chặn đường mày hồi nào đâu? – Đôi mắt phượng của Bạch Hạ quắc lên đanh đá như dồn chân Tô Mạc vào một cuộc chiến tranh lạnh. Tô Mạc cũng không dám tỏ thái độ với lũ con gái đứng chặn cửa xung quanh, đành giở võ cùn ra đối phó, toan trèo tường thoát khỏi đám yêu nữ này cho xong. Bạch Hạ khinh khỉnh chế giễu, tiếng cười sắc như lưỡi dao khứa vào lòng tự trọng của cô: - À mà quên, nghe nói mẹ mày bán hàng rong hả? Thảo nào bộ dạng trông thế này. Tao hay nghe người ta nói… thế nào nhỉ, ví càng lép tư cách càng ngắn. Hình như câu này sinh ra là để nói về mày đúng không? – Giọng điệu nhàn nhạt nhưng ý tứ thâm nho, chưa khi nào Tô Mạc phải nghe câu nói nào ác độc hơn thế. Cô vẫn kiên nhẫn đứng im dù bên trong như có ngọn lửa đang hòng thiêu cháy lòng tự tôn rắn như thép của cô. Ngay khi lũ kia còn chưa kịp phản ứng gì thì cô đã quay ngoắt lại và nhếch mép cười: - Thế cậu đã bao giờ nghe người ta nói rằng cậu rất vô giáo dục chưa? - Mày bảo sao? - Tôi nói cậu vô giáo dục ấy, vô giáo dục hơn cả một đứa bố mẹ ly dị, mẹ bán hàng rong như tôi. – Từng chữ thốt ra chắc đanh lại.

Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=158&t=317186Có lẽ Tô Mạc mệt mỏi lắm nên mới say ngủ được giữa chốn huyên nào này. Cái đầu nhỏ nhắn của cô tựa sát vào bờ vai Tử Khiêm. Khoảng trống giữa hai người giờ chỉ còn là con số không, Tử Khiêm ngồi im không nhúc nhích để cảm nhận hết từng hơi thở êm dịu của cô, ngắm khuôn mặt còn nhòe nhoẹt những giọt nước mắt. Cậu ngây ra vì đây là lần đầu tiên được ở gần Mạc đến thế, gần đến nỗi như hai cuộc sống xa lại bỗng dưng đan vào nhau, tay trong tay chẳng rời. Suy nghĩ ấy khiến cho cậu vừa hoảng sợ vừa buồn bã. Bất giác, cậu toan đấy người con gái ra nhưng bàn tay chưa kịp chạm vào thì tai đã vô tình nghe thấy những tiếng lảm nhảm của cô trong giấc mộng thoáng qua. Cậu ghé sát lại hơn nữa, cố nghe cho rõ xem cô đang nói gì. Trái tim cậu đang run lên vì hồi hộp bỗng hóa đá trong giây lát vì cô chỉ gọi tên một người: “Tư Niên, Ôn Tư Niên.” Đó là ai mà đến khi rơi vào giấc mộng mị cô cũng nhất quyết không chịu quên tên? Mói tình ấy ra sao, người con trai ấy phải như thế nào mà được cô khắc sâu vào tâm trí và hoài nhớ khôn nguôi đến vậy? Nhìn người con gái chìm vào giấc mộng mà cũng chẳng được bình yên, một nỗi chua xót gợn lên trong lòng cậu. Cậu khẽ vuốt hàng lông mày của cô và nói: “Rồi cậu nhất định sẽ tìm được người đó thôi mà.” Từ khi nào Diệp Tử Khiêm bỗng trở nên rộng lòng với cô như vậy? Ai cũng thấy rõ từ sau khi cuộc thi Olympic kết thúc, thái độ của cậu dành cho Tô Mạc thay đổi một cách khó hiểu. Nói như Ngô Du Du thì đúng là: “Tô Mạc, cậu ăn may như chó vớ được khúc xương rồi đấy! Hotboy ấy chưa bao giờ tử tế với bất cứ ai như thế đâu!” Nhưng trong mắt Tô Mạc, ngoài việc Tử Khiêm đã thôi cái trò chơi bới óc ác miệng thì cậu ta vẫn chẳng có gì khác thường, tính tình vẫn khi nắng khi giông, toàn cái kiểu đang nói chuyện dở vài câu thì nổi đóa lên, lúc sau lại tìm đến cô khơi chuyện như kẻ rỗi hơi. Tuy nhiên, thấy cậu hotboy xưa nay tính tình thất thường như thời tiết bỗng dưng trở nên khác thường, Tô Mạc dè chừng nhắc nhở: “Diệp Tử Khiêm, thật ra tôi thấy cậu cứ như ngày xưa còn hơn, giờ cậu thế này tôi thấy sờ sợ làm sao ấy!” Vì lời nhắc nhở đó, ba ngày liền chàng thiếu gia kiêu ngạo không thèm nhìn mặt cô. Thế càng may, cô thấy mình vừa thoát khỏi được hàng tấn gánh nặng, ngày nào cũng phải đối phó với cái tên “sáng nắng chiều mưa buổi trưa bình thường” ấy, mệt cả người! Chưa kể mấy hôm nay hễ đặt lưng xuống cô lại nằm mơ liên tiếp. Ôn Tư Niên và cô hồi còn nhỏ ngồi bên nhau trên chiếc ghế đá trong vườn dưới ánh nắng hè oi bức. Ôn Tư Niên giấu bố mẹ mang tới một quả dưa hấu bỏ tủ lạnh mát rượi, bổ làm hai phần, mỗi đứa một phần lấy thìa xúc ăn. Mạc rất lười khều hạt dưa nên thướng mới nhấn nhá được hai miếng đã nhõng nhẽo chê dưa lắm hạt không chịu ăn. Ôn Tư Niên đành gẩy hạt giúp rồi mới đưa cho cô. Lần nào cậu cũng làm thế, lâu dần thành thói quen đến độ Mạc chưa cần nói năng gì cậu đã nhanh nhảu tự giác cầm thìa gẩy hạt. Cô nhoẻn miệng cười ngây ngô trong giấc mộng. Đột nhiên khung cảnh trước ngày Ôn Tư Niên bỏ đi hiện ra như cuộc phim được tua nhanh đến hồi kế tiếp. Hôm ấy anh hứa đưa cô đi ngắm hoa sen. Cô chưa bao giờ quên câu nói quen thuộc của anh: “Mùa hè được ngắm hoa sen thì còn gì bằng. Hôm nào trời đẹp chúng mình ra đầm bắt cá đi. Rồi anh sẽ mua cho em một đống kem Yili Bốn Vòng, ăn cho căng bụng thì thôi!” Lúc nào cũng vậy, anh hay dùng những lời hứa vô vọng để dỗ dành cô. Nực cười ở chỗ câu nào cô cũng nghĩ là thật hết. Bao nhiêu năm rồi không biết, cô vẫn cứ đợi chờ trong vô vọng, dù thế nào cô cũng không dám ép mình tin rằng… có lẽ những hứa hẹn năm xưa chỉ là buột miệng nói ra để dỗ dành một đứa trẻ con mà thôi. Một hôm, trong lúc thể dục giữa giờ, Tô Mạc hốt hoảng khi nhìn thấy mình bị vây kín trước cửa nhà vệ sinh. Một đám nữ sinh lũ lượt chặn cứng lối vào, cô chỉ có thể thoát ra nếu biết thuật vượt tường như Ninja. Cô đành chon chân tại chỗ và e dè hỏi: - Xin lỗi, mấy bạn có việc gì thế? - Tô Mạc đấy phải không? – Đứa con gái cầm đầu lạnh lùng nhìn cô. Con bé trông cực kì xinh đẹp, nhưng xinh theo kiểu chảnh và đáo để. Bộ đồng phục trắng phớ rập khuôn nhàm mắt không tài nào che nổi vẻ khác biệt toát lên từ con bé. Hình như Tô Mạc cũng từng nghe tiếng nhỏ. Con nhỏ tên là Bạch Hạ, cũng là hotgirl trong trường, sánh ngang với Diệp Tử Khiêm. “Nhỏ tìm mình làm gì nhỉ?”. Tô Mạc hơi chột dạ nhưng vẫn lịch sự gật đầu. Sắc mặt Bạch Hạ bỗng trở nên khó hiểu, con bé soi cô một lượt từ đầu đến chân và hỏi một đứa khác bên cạnh như thể không tin vào những gì mình vừa trông thấy: - Sao mày bảo Diệp Tử Khiêm thích nó? - Đúng mà! – Đứa “tay chân” gật đầu lia lịa khiến mặt mũi Bạch Hạ trông càng đáng sợ hơn. Bạch Hạ ném vào Tô Mạc một cái nhìn khinh miệt: - Tao chẳng thấy nó có điểm gì khiến Tử Khiêm phải thích hết! - Đúng, đúng, đúng! Mấy bạn hiểu lầm rồi, tớ có thân thiết gì với Diệp Tử Khiêm đâu. – Tô Mạc lên tiếng phụ họa vì đã hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng từ trước đến giờ cô chưa nghe ai đồn thổi bất cứ điều gì giữa Diệp Tử Khiêm và Bạch Hạ. Nếu cặp đôi đình đám này mà có chuyện gì thật thì cô đã tiêu đời từ lâu rồi. Nhưng Tô Mạc cũng nhanh trí, cô nhoẻn miệng cười thành khẩn và thanh minh cật lực: - Tớ không thân với cậu ta thật mà, có mỗi một lần đi thi với nhau thôi chứ ngày thường chả nói chuyện bào giờ! - Tao nói chuyện với mày đấy à? – Đôi lông mày đẹp như vẽ của Bạch Hạ bắt đầu díu lại một cách dữ dằn khiến Tô Mạc phải ngậm miệng ngay lập tức. Thấy Tô Mạc đã im lặng, Bạch Hạ lại tiếp tục soi mói cô thêm vài lần rồi giở giọng tỉnh bơ: - Yên tâm, bọn này không kiếm mày gây sự đâu mà lo, định xem mắt Tử Khiêm tinh tế đến đâu thôi mà, xem xong đi ngay. Nhưng ai ngờ Tử Khiêm thông minh là thế mà mắt thẩm mỹ lại kém vậy! – Dứt lời, đám con gái đứng sau lưng bèn phá lên cười nịnh. Bị đem ra làm trò đùa, Tô Mạc chẳng những không phản ứng gì rõ rệt, vẫn đứng trân trân một chỗ mà thậm chí hai mép còn khẽ nhếch lên ra vẻ thách thức. Bạch Hạ hoàn toàn kinh ngạc trước thái độ ấy, trông cái mặt nó như vừa trông thấy quái vật vậy. Thấy cái điệu nhếch mép kia cũng thách thức ra trò, con bé cười khẩy: - Hình như mắt thẩm mỹ của Tử Khiêm không những kém mà còn khá “dị” đấy. Không dưng vớ được “bông hoa lạ” như mày kể cũng khá xứng đôi! Câu nói tỏ rõ ý phỉ bang nhưng không đủ sức châm ngòi cơn giận của cô. Mạc vẫn cứ tỏ ra diềm đạm như thường, hai khóe môi không hề nhúc nhích. Bạch Hạ có cảm tưởng mọi lời “đá xoáy” của mình chẳng khác nào nước đổ lá khoai, châm chọc kiểu gì con bé đáng ghét kia vẫn không chịu tức lên cho người ta hả, bấy giờ Bạch Hạ mới là kẻ phải nuốt ngược cục tức vào bụng! Vẻ mặt Tô Mạc vẫn hiền hòa, nên nã, cô thản nhiên hỏi: - Thế các bạn xem xong chưa, tớ đi được rồi chứ nhỉ? - Tao có chặn đường mày hồi nào đâu? – Đôi mắt phượng của Bạch Hạ quắc lên đanh đá như dồn chân Tô Mạc vào một cuộc chiến tranh lạnh. Tô Mạc cũng không dám tỏ thái độ với lũ con gái đứng chặn cửa xung quanh, đành giở võ cùn ra đối phó, toan trèo tường thoát khỏi đám yêu nữ này cho xong. Bạch Hạ khinh khỉnh chế giễu, tiếng cười sắc như lưỡi dao khứa vào lòng tự trọng của cô: - À mà quên, nghe nói mẹ mày bán hàng rong hả? Thảo nào bộ dạng trông thế này. Tao hay nghe người ta nói… thế nào nhỉ, ví càng lép tư cách càng ngắn. Hình như câu này sinh ra là để nói về mày đúng không? – Giọng điệu nhàn nhạt nhưng ý tứ thâm nho, chưa khi nào Tô Mạc phải nghe câu nói nào ác độc hơn thế. Cô vẫn kiên nhẫn đứng im dù bên trong như có ngọn lửa đang hòng thiêu cháy lòng tự tôn rắn như thép của cô. Ngay khi lũ kia còn chưa kịp phản ứng gì thì cô đã quay ngoắt lại và nhếch mép cười: - Thế cậu đã bao giờ nghe người ta nói rằng cậu rất vô giáo dục chưa? - Mày bảo sao? - Tôi nói cậu vô giáo dục ấy, vô giáo dục hơn cả một đứa bố mẹ ly dị, mẹ bán hàng rong như tôi. – Từng chữ thốt ra chắc đanh lại.

Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=158&t=317186Có lẽ Tô Mạc mệt mỏi lắm nên mới say ngủ được giữa chốn huyên nào này. Cái đầu nhỏ nhắn của cô tựa sát vào bờ vai Tử Khiêm. Khoảng trống giữa hai người giờ chỉ còn là con số không, Tử Khiêm ngồi im không nhúc nhích để cảm nhận hết từng hơi thở êm dịu của cô, ngắm khuôn mặt còn nhòe nhoẹt những giọt nước mắt. Cậu ngây ra vì đây là lần đầu tiên được ở gần Mạc đến thế, gần đến nỗi như hai cuộc sống xa lại bỗng dưng đan vào nhau, tay trong tay chẳng rời. Suy nghĩ ấy khiến cho cậu vừa hoảng sợ vừa buồn bã. Bất giác, cậu toan đấy người con gái ra nhưng bàn tay chưa kịp chạm vào thì tai đã vô tình nghe thấy những tiếng lảm nhảm của cô trong giấc mộng thoáng qua. Cậu ghé sát lại hơn nữa, cố nghe cho rõ xem cô đang nói gì. Trái tim cậu đang run lên vì hồi hộp bỗng hóa đá trong giây lát vì cô chỉ gọi tên một người: “Tư Niên, Ôn Tư Niên.” Đó là ai mà đến khi rơi vào giấc mộng mị cô cũng nhất quyết không chịu quên tên? Mói tình ấy ra sao, người con trai ấy phải như thế nào mà được cô khắc sâu vào tâm trí và hoài nhớ khôn nguôi đến vậy? Nhìn người con gái chìm vào giấc mộng mà cũng chẳng được bình yên, một nỗi chua xót gợn lên trong lòng cậu. Cậu khẽ vuốt hàng lông mày của cô và nói: “Rồi cậu nhất định sẽ tìm được người đó thôi mà.” Từ khi nào Diệp Tử Khiêm bỗng trở nên rộng lòng với cô như vậy? Ai cũng thấy rõ từ sau khi cuộc thi Olympic kết thúc, thái độ của cậu dành cho Tô Mạc thay đổi một cách khó hiểu. Nói như Ngô Du Du thì đúng là: “Tô Mạc, cậu ăn may như chó vớ được khúc xương rồi đấy! Hotboy ấy chưa bao giờ tử tế với bất cứ ai như thế đâu!” Nhưng trong mắt Tô Mạc, ngoài việc Tử Khiêm đã thôi cái trò chơi bới óc ác miệng thì cậu ta vẫn chẳng có gì khác thường, tính tình vẫn khi nắng khi giông, toàn cái kiểu đang nói chuyện dở vài câu thì nổi đóa lên, lúc sau lại tìm đến cô khơi chuyện như kẻ rỗi hơi. Tuy nhiên, thấy cậu hotboy xưa nay tính tình thất thường như thời tiết bỗng dưng trở nên khác thường, Tô Mạc dè chừng nhắc nhở: “Diệp Tử Khiêm, thật ra tôi thấy cậu cứ như ngày xưa còn hơn, giờ cậu thế này tôi thấy sờ sợ làm sao ấy!” Vì lời nhắc nhở đó, ba ngày liền chàng thiếu gia kiêu ngạo không thèm nhìn mặt cô. Thế càng may, cô thấy mình vừa thoát khỏi được hàng tấn gánh nặng, ngày nào cũng phải đối phó với cái tên “sáng nắng chiều mưa buổi trưa bình thường” ấy, mệt cả người! Chưa kể mấy hôm nay hễ đặt lưng xuống cô lại nằm mơ liên tiếp. Ôn Tư Niên và cô hồi còn nhỏ ngồi bên nhau trên chiếc ghế đá trong vườn dưới ánh nắng hè oi bức. Ôn Tư Niên giấu bố mẹ mang tới một quả dưa hấu bỏ tủ lạnh mát rượi, bổ làm hai phần, mỗi đứa một phần lấy thìa xúc ăn. Mạc rất lười khều hạt dưa nên thướng mới nhấn nhá được hai miếng đã nhõng nhẽo chê dưa lắm hạt không chịu ăn. Ôn Tư Niên đành gẩy hạt giúp rồi mới đưa cho cô. Lần nào cậu cũng làm thế, lâu dần thành thói quen đến độ Mạc chưa cần nói năng gì cậu đã nhanh nhảu tự giác cầm thìa gẩy hạt. Cô nhoẻn miệng cười ngây ngô trong giấc mộng. Đột nhiên khung cảnh trước ngày Ôn Tư Niên bỏ đi hiện ra như cuộc phim được tua nhanh đến hồi kế tiếp. Hôm ấy anh hứa đưa cô đi ngắm hoa sen. Cô chưa bao giờ quên câu nói quen thuộc của anh: “Mùa hè được ngắm hoa sen thì còn gì bằng. Hôm nào trời đẹp chúng mình ra đầm bắt cá đi. Rồi anh sẽ mua cho em một đống kem Yili Bốn Vòng, ăn cho căng bụng thì thôi!” Lúc nào cũng vậy, anh hay dùng những lời hứa vô vọng để dỗ dành cô. Nực cười ở chỗ câu nào cô cũng nghĩ là thật hết. Bao nhiêu năm rồi không biết, cô vẫn cứ đợi chờ trong vô vọng, dù thế nào cô cũng không dám ép mình tin rằng… có lẽ những hứa hẹn năm xưa chỉ là buột miệng nói ra để dỗ dành một đứa trẻ con mà thôi. Một hôm, trong lúc thể dục giữa giờ, Tô Mạc hốt hoảng khi nhìn thấy mình bị vây kín trước cửa nhà vệ sinh. Một đám nữ sinh lũ lượt chặn cứng lối vào, cô chỉ có thể thoát ra nếu biết thuật vượt tường như Ninja. Cô đành chon chân tại chỗ và e dè hỏi: - Xin lỗi, mấy bạn có việc gì thế? - Tô Mạc đấy phải không? – Đứa con gái cầm đầu lạnh lùng nhìn cô. Con bé trông cực kì xinh đẹp, nhưng xinh theo kiểu chảnh và đáo để. Bộ đồng phục trắng phớ rập khuôn nhàm mắt không tài nào che nổi vẻ khác biệt toát lên từ con bé. Hình như Tô Mạc cũng từng nghe tiếng nhỏ. Con nhỏ tên là Bạch Hạ, cũng là hotgirl trong trường, sánh ngang với Diệp Tử Khiêm. “Nhỏ tìm mình làm gì nhỉ?”. Tô Mạc hơi chột dạ nhưng vẫn lịch sự gật đầu. Sắc mặt Bạch Hạ bỗng trở nên khó hiểu, con bé soi cô một lượt từ đầu đến chân và hỏi một đứa khác bên cạnh như thể không tin vào những gì mình vừa trông thấy: - Sao mày bảo Diệp Tử Khiêm thích nó? - Đúng mà! – Đứa “tay chân” gật đầu lia lịa khiến mặt mũi Bạch Hạ trông càng đáng sợ hơn. Bạch Hạ ném vào Tô Mạc một cái nhìn khinh miệt: - Tao chẳng thấy nó có điểm gì khiến Tử Khiêm phải thích hết! - Đúng, đúng, đúng! Mấy bạn hiểu lầm rồi, tớ có thân thiết gì với Diệp Tử Khiêm đâu. – Tô Mạc lên tiếng phụ họa vì đã hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng từ trước đến giờ cô chưa nghe ai đồn thổi bất cứ điều gì giữa Diệp Tử Khiêm và Bạch Hạ. Nếu cặp đôi đình đám này mà có chuyện gì thật thì cô đã tiêu đời từ lâu rồi. Nhưng Tô Mạc cũng nhanh trí, cô nhoẻn miệng cười thành khẩn và thanh minh cật lực: - Tớ không thân với cậu ta thật mà, có mỗi một lần đi thi với nhau thôi chứ ngày thường chả nói chuyện bào giờ! - Tao nói chuyện với mày đấy à? – Đôi lông mày đẹp như vẽ của Bạch Hạ bắt đầu díu lại một cách dữ dằn khiến Tô Mạc phải ngậm miệng ngay lập tức. Thấy Tô Mạc đã im lặng, Bạch Hạ lại tiếp tục soi mói cô thêm vài lần rồi giở giọng tỉnh bơ: - Yên tâm, bọn này không kiếm mày gây sự đâu mà lo, định xem mắt Tử Khiêm tinh tế đến đâu thôi mà, xem xong đi ngay. Nhưng ai ngờ Tử Khiêm thông minh là thế mà mắt thẩm mỹ lại kém vậy! – Dứt lời, đám con gái đứng sau lưng bèn phá lên cười nịnh. Bị đem ra làm trò đùa, Tô Mạc chẳng những không phản ứng gì rõ rệt, vẫn đứng trân trân một chỗ mà thậm chí hai mép còn khẽ nhếch lên ra vẻ thách thức. Bạch Hạ hoàn toàn kinh ngạc trước thái độ ấy, trông cái mặt nó như vừa trông thấy quái vật vậy. Thấy cái điệu nhếch mép kia cũng thách thức ra trò, con bé cười khẩy: - Hình như mắt thẩm mỹ của Tử Khiêm không những kém mà còn khá “dị” đấy. Không dưng vớ được “bông hoa lạ” như mày kể cũng khá xứng đôi! Câu nói tỏ rõ ý phỉ bang nhưng không đủ sức châm ngòi cơn giận của cô. Mạc vẫn cứ tỏ ra diềm đạm như thường, hai khóe môi không hề nhúc nhích. Bạch Hạ có cảm tưởng mọi lời “đá xoáy” của mình chẳng khác nào nước đổ lá khoai, châm chọc kiểu gì con bé đáng ghét kia vẫn không chịu tức lên cho người ta hả, bấy giờ Bạch Hạ mới là kẻ phải nuốt ngược cục tức vào bụng! Vẻ mặt Tô Mạc vẫn hiền hòa, nên nã, cô thản nhiên hỏi: - Thế các bạn xem xong chưa, tớ đi được rồi chứ nhỉ? - Tao có chặn đường mày hồi nào đâu? – Đôi mắt phượng của Bạch Hạ quắc lên đanh đá như dồn chân Tô Mạc vào một cuộc chiến tranh lạnh. Tô Mạc cũng không dám tỏ thái độ với lũ con gái đứng chặn cửa xung quanh, đành giở võ cùn ra đối phó, toan trèo tường thoát khỏi đám yêu nữ này cho xong. Bạch Hạ khinh khỉnh chế giễu, tiếng cười sắc như lưỡi dao khứa vào lòng tự trọng của cô: - À mà quên, nghe nói mẹ mày bán hàng rong hả? Thảo nào bộ dạng trông thế này. Tao hay nghe người ta nói… thế nào nhỉ, ví càng lép tư cách càng ngắn. Hình như câu này sinh ra là để nói về mày đúng không? – Giọng điệu nhàn nhạt nhưng ý tứ thâm nho, chưa khi nào Tô Mạc phải nghe câu nói nào ác độc hơn thế. Cô vẫn kiên nhẫn đứng im dù bên trong như có ngọn lửa đang hòng thiêu cháy lòng tự tôn rắn như thép của cô. Ngay khi lũ kia còn chưa kịp phản ứng gì thì cô đã quay ngoắt lại và nhếch mép cười: - Thế cậu đã bao giờ nghe người ta nói rằng cậu rất vô giáo dục chưa? - Mày bảo sao? - Tôi nói cậu vô giáo dục ấy, vô giáo dục hơn cả một đứa bố mẹ ly dị, mẹ bán hàng rong như tôi. – Từng chữ thốt ra chắc đanh lại.

Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=158&t=317186

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương