Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng
-
Chương 35: Lần đầu tiên của Ngân Thư Sinh
Ngày hôm sau, khi Phạm Khinh Ba thức dậy thì thấy mình
vẫn ở trong sơn động, củi lửa đã sớm bị đốt thành tro tàn, mà Thư Sinh thì
không biết chạy đâu rồi. Tay nải đồ đạc của hắn thì vẫn ở đây, quần áo của hắn
thì ở trên người nàng, thế thì —— hắn trần truồng chạy ra ngoài à?
Cử động tay chân vẫn còn mỏi nhừ của mình, nàng quay người đứng lên, lục lọi tìm được một chiếc khăn tay trắng trong tay nải của Thư Sinh, nàng liền đi lấy nước suối rửa mặt.
Đi ra ngoài cửa động, thanh thanh cổ họng vài tiếng, thật vừa lòng vì thuốc đổi giọng đã hết tác dụng, giọng của nàng đã trở lại như cũ. Bầu bạn cùng chim hót hoa thơm, hít thở trong bầu không khí trong lành sau cơn mưa, cả người nàng dường như tỉnh táo lại. Tối hôm qua cuối cùng thì nàng cũng đã vinh quang rời khỏi Đoàn, tuy là không có áo cưới cũng chẳng có tuần trăng mật, nhưng từ giờ trở đi nàng đã là phụ nữ có chồng rồi a, ngẫm lại vẫn không có cảm giác chân thực gì cả.
(Đoàn đây là Đoàn thanh niên nhi đồng nhá, Khinh tỷ đã không còn là thanh niên, thành người ‘nhớn’ rùi =]])
Cũng không thể trách nàng nhá, sau đêm tân hôn vừa tỉnh lại thấy bên cạnh trống không, nàng còn đang hoài nghi đêm qua chỉ là mộng xuân.
Phạm Khinh Ba ngồi xổm ngoài cửa động không có kiên nhẫn chờ đợi nữa, rõ ràng là hiếm khí có dịp thức dậy giữa sáng sớm tinh mơ, với những làn sương và những đám mây như một dải lụa trắng trên đỉnh núi thế này nha. Tập thể dục buổi xong, lại dựa vào trí nhớ tự giải trí tự vui đùa tập Thái cực quyền, tự bổ não bản thân, coi mình là cao nhân không màng sự đời ẩn cư trong núi, rồi tự mình cảm thấy rất tốt đẹp. (Min: tự kỉ quá a!!!)
Lúc Thư Sinh trở về nhìn thấy một cảnh tượng ‘đẹp mắt’, chính là một nữ nhân váy dài tung bay tóc tai hỗn loạn ở ngoài cửa động di chuyển với tư thế kỳ quái y như con rùa, hắn sợ tới mức vội vàng buông tất cả đồ trên tay chạy qua, “Nương tử nàng sao thế? Nương tử, tỉnh a tỉnh a!”
Phạm Khinh Ba tự nhiên bị một trận lay lay mãnh liệt, váng đầu hoa mắt, nói cũng không nổi một câu hoàn chỉnh, “Buông, buông tay!” Dùng sức tránh khỏi cái tên Thư Sinh đang rít gào y như Mã phụ thân* này, nàng chăm chú nhìn hắn, lại tiếp tục một lần váng đầu hoa mắt nữa, “Là ta chưa tỉnh ngủ sao? Thư Sinh, ngươi xuất gia từ bao giờ????”
(*Mã phụ thân ở đây là cách gọi diễn viên Trung Quốc Mã Cảnh Đào, trong mỗi phân cảnh phim có tình cảm kích động là diễn viên này lại gào thét lời thoại)
Dường như thấy nàng đã khôi phục lại bình thường, Thư Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơn, lại nhìn nhìn áo đạo sĩ trên người mình, trả lời: “Đây là ta mượn của Thái Thanh Quan, à đúng rồi ——” Hắn quay đầu lấy mấy thứ vừa mới để qua một bên kia, đưa đến trước mặt Phạm Khinh Ba như là hiến vật quý giá, “Nương tử, ăn sáng đi.”
Nàng cũng sớm đoán là hắn đi ra ngoài tìm thức ăn, nhưng nàng vạn vạn không đoán được hắn lại trực tiếp tìm đến Thái Thanh Quan.
Ăn đồ ăn chay bí truyền của Đạo quan Hoàng gia, Phạm Khinh Ba vẫn không nhịn được hỏi: “Thái Thanh Quan họ không nói gì sao?” Tự ý xông vào cấm địa lại còn quan tâm đi đưa cơm cho mình, làm gì có chuyện tiện nghi như thế? Không phải là Thư Sinh đã làm chuyện gì kỳ quái chứ?
Thư Sinh nhã nhặn nuốt xong đồ ăn mới trả lời: “Nói.”
Không có câu tiếp theo.
Phạm Khinh Ba đã hoàn toàn tuyệt vọng với người nam nhân bẩm sinh khi mình không tiện nói rõ một vấn đề nào đó mà chỉ hơi đề cập đến thì y như rằng hắn sẽ hỏi một đằng trả lời một nẻo, cam chịu số phận mà tiếp tục hỏi, “Nói cái gì?”
Thư Sinh nghĩ nghĩ, có chút khó xử, “Nói rất nhiều.”
“Ngươi tìm điểm chính nói đi.” Vì sao đột nhiên nàng lại có dự cảm không lành đây?
“Nếu luận tầm quan trọng, đại khái là có hai câu. Thứ nhất là câu đầu tiên mà Huyền Thanh chân nhân hỏi ‘ở đâu đến, là người thế nào’, thứ hai là câu cuối cùng ‘các hạ rất có tuệ căn*, có thể gia nhập môn đạo của ta’.” Nói xong hắn lại cúi đầu, nhưng sợ nàng hiểu lầm nên bổ sung thêm một câu, “Đương nhiên vi phu dứt khoát kiên quyết từ chối, vi phu cầm đồ ăn đi luôn.”
(*tuệ căn: chỉ sự lĩnh ngộ được chân lí nhà Phật, chỉ sự thông minh – QT)
Quả nhiên đã làm chuyện ký quái mà. Nàng mơ hồ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng hắn chỉ mặc quần áo trong giảng kinh luận đạo với vị cao nhân đắc đạo trong truyền thuyết kia, nên nói quả nhiên những người có quan hệ với hoàng gia chả có ai là bình thường, hay là số Thư Sinh luôn gặp được những người bất bình thường đây?
Hừ, vế trước hay vế sau thì đều có nàng trong số đó. =))
Thư Sinh thấy nàng thất thần, cho là nàng không tin, hắn gấp đến độ cầm lấy tay nàng, “Vi phu không có một chút chút hứng thú nào với xuất gia đâu mà, thật đấy!”
Phạm Khinh Ba hoàn hồn, rút một tay ra vỗ vỗ mặt hắn, trấn an nói: “Ta biết mà, xét biểu hiện tối hôm qua của ngươi thì biết ngay.”
Đêm qua… hồi tưởng lại, nháy mắt cả người Thư Sinh hóa đá, bắt đầu từ cổ, từng điểm từng điểu đỏ nổi lên. Phạm Khinh Ba thấy thế ngạc nhiên nói: “Làm đều đã làm rồi, ngươi còn e lệ cái gì? Người không biết còn tưởng đây là lần đầu tiên của ngươi.”
Sắc mặt Thư Sinh càng hồng, nửa ngày sau mới nghẹn ra một câu: “Cái này gọi là phi lễ không nên nói, việc khuê phòng sao lại cứ để lên miệng nói như vậy…”
Phạm Khinh Ba không để ý đến hắn nữa, đứng dậy trở về sơn động, thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị xuống núi về nhà. Thư Sinh bước theo sau một tấc không rời, bắt đầu đem chuẩn mực đạo đức của nữ nhân ra giảng giải, chậm rãi nói, thao thao bất tuyệt, lúng túng đỏ mặt – thật đáng biểu dương khen ngợi.
“Cúi đầu, nâng tay.”
Nàng sắp xếp tay nải xong khoác lên cổ hắn rồi kéo tay hắn ra. Rõ ràng đây là lần đầu tiên làm như vậy, nhưng lại giống như đôi vợ chồng già. Phạm Khinh Ba nhớ tới cảnh trong kiếp trước, mẹ đeo caravat rồi cầm cặp đi làm cho cha, khóe miệng nàng không tự chủ hiện lên ý cười ấm áp. Đột nhiên nàng cảm thấy không gian bốn phía như an tĩnh xuống, đang muốn hỏi Thư Sinh sao hắn không nói nữa, vừa ngẩng đầu thì môi hắn liền ép xuống.
Nàng có chút ngạc nhiên, xong lại phát hiện nơi môi hắn dán lên chính là môi mình, có chút run run, có chút kích động, nhưng cũng không xâm nhập vào trong. Trong nháy mắt lướt qua một chút ý cười, nàng thuận thế đặt tay lên cổ hẳn, chủ động mở miệng ngậm lấy cánh môi dưới của hắn rồi khẽ cắn, còn lớn mật đưa đầu lưỡi vào trong miệng hắn, khiêu khích sự nhiên tình của hắn…
Nụ hôn qua đi, hai người đều thở hổn hểu, vạt áo của Phạm Khinh Ba vì thế mà hở ra càng nhiều. Thư Sinh nhìn thấy lập tức đỏ mặt, dấu tay ra sau lưng, cực kỳ giống đứa trẻ con làm sai muốn che dấu, làm cho Phạm Khinh Ba vốn không để ý đến nổi lên ý định trêu đùa, “Aiz, phu quân đại nhân, người ta chỉ nói có hai câu không tuân thủ nữ tắc thôi mà, chàng lại vừa động khẩu vừa động thủ, có tính là vô lễ, không tuân thủ đạo nghĩa làm chồng không a?”
Thấy hắn nghẹn lời, Phạm Khinh Ba cả người khoan khoái vui sướng nở nụ cười, lại nhớ tới một chuyện, mở miệng hỏi: “Rõ ràng ngươi không phải là lần đầu tiên, vì sao kĩ thuận hôn lại kém thế?” Tính tình Thư Sinh ngốc nghếch, hơn nữa vài lần hôn trước toàn là nàng chủ động, phản ứng trúc trắc của hắn làm nàng còn tưởng hắn là tên nghiện đạo lý, nhưng biểu hiện hôm qua của hắn tuy không tính đến mức thuần thục kỹ thuật đến mức xuất thần nhập hóa, nhưng cũng nhìn ra được hoàn toàn không phải lính mới.
“Nàng…” Thư Sinh trừng mắt, mặt càng đỏ hơn, há hốc miệng nói không nên lời, kiên quyết quay ngoắt đi tỏ vẻ từ chối trả lời.
Phạm Khinh Ba không phát hiện một tia tức giận nháy mắt hiện lên trên mặt hắn, lớn mật đưa ra một giả thiết: “Trước kia ngươi chưa từng hôn ai?”
Thân thể Thư Sinh cứng đờ, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm vào tường, hận không thể nhìn đến mức nó nở hoa, ngón tay cũng bắt đầu rất hung ác bấm lên tường.
Phạm Khinh Ba tiếp tục cẩn thận chứng thực: “Hay là… lần đầu tiên của ngươi không xuất phát từ tự nguyện?”
Vừa dứt lời, rầm một tiếng, Thư Sinh đập đầu vào tường, hoảng loạn quay đầu lại, thấy Phạm Khinh Ba như muốn nổi bão đến nơi, mơ hồ xanh lét, nàng nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Kẻ nào khốn kiếp, nam nhân của ta cũng dám cường! Nói, là nam nhân hay nữ nhân?”
Nghe vế trước, hắn còn có chut vui mừng, sau khi nghe xong cả câu, sắc mặt cũng trở nên xanh nốt.
Muốn nói phải bắt đầu nói từ năm Thư Sinh thi đỗ Trạng Nguyên kia.
Một nam nhân sáng sớm làm ruộng, chiều tối dạy học, năm đó hắn đi thực hiện mục tiêu chung của một người đọc sách. Ai ngờ trong tiệc ban thưởng của bệ hạ hắn lại gặp Diễm quỷ của Quỷ Cốc, nàng ngụy trang thành hoa nương* muốn ám sát hắn, kết quả bị hẳn đánh gãy gân tay gân chân, phế võ công. Vốn đang không có chuyện gì, nhưng ả ta lại có thể bởi vì trong lúc đánh nhau ngân bút của hắn không cẩn thận vẽ một đường lên mặt mà tự sát. Tạo thành án mạng, hắn không thể không rời kinh thành.
(*hoa nương: tương tự kỹ nữ)
Sau khi tái xuất giang hồ hắn mới phát hiện người trong giang hồ đều cho rằng Diễm quỷ mạnh hơn hắn, muốn cường hắn nhưng bị hắn vô tình mơ hồ giết chết. Về phần nguyên nhân Diễm quỷ muốn cường bức hắn… Trong giang hồ không hiểu sao lại có một lời đồn đại: Thân thể Ngân Thư Sinh mang dị năng, nữ tử song tu với hắn có thể trẻ mãi không già, công lực đại tiến.
Sau đó các nữ nhân lũ lượt kéo đến tự tiến cử với hắn, tự tiếng cử không thành liền dùng thủ đoạn ‘âm thầm thực hiện’. May mà hắn sớm được đại trưởng lão Bạch Vô Phi luyện ra một thân thể cứng hơn kim cương, có thể bảo toàn trinh tiết. Từ đó cũng truyền ra thanh danh không gần nữ sắc.
Có điều ngựa cũng có lúc mất móng. Năm hắn hai mươi tuổi, vì tróc nã một tên hái hoa tặc mà đuổi tới Miêu Cương, vô tình trúng phải cổ độc Hợp Hoan, bị bắt có quan hệ vợ chồng với một Miêu nữ. Hợp hoan xong, Miêu nữ kia phát hiện công lực chả có gì tăng tiến, mắng to người Trung Nguyên lừa bịp, sau đó ném giải dược nghênh ngang mà đi…
“Lúc các ngươi hợp hoan, ả ta không hôn ngươi sao?” Phạm Khinh Ba còn đang băn khoăn vấn đề này, trên mặt là biểu tình cực kì để ý mà chính nàng cũng không hay biết.
Sắc mặt Thư Sinh hết xanh lại hồng, bây giờ chỉ còn lại đờ đẫn. “Tác phong của nữ tử Miêu Cương rất lớn mật, đã có một tập tục bất thành văn, có thể cùng bất kì nam nhân nào giao hoan, nhưng chỉ có thể hôn nam nhân mình yêu.”
Phạm Khinh Ba miễn cưỡng vừa lòng gật đầu, lại nghĩ tới một chuyện, “Sao ngươi không la hét sẽ phụ trách với ả?” Nàng đây chỉ là bôi thuốc hộ hắn, đã bị hắn ép đến đường cùng, Miêu nữ kia lên giường với hắn, sao hắn có thể không có phản ứng gì chứ?
Thư Sinh ánh mắt lóe lóe, cúi đầu, ấp úng nói: “Nàng ta nói không cần phụ trách.”
Phạm Khinh Ba nhíu mày, “Ta nhớ ta cũng nói không cần phụ trách.” Lám sao, nhìn nàng tay trói gà không chặt lại không có cổ độc nên tưởng dễ bắt nạt a?
“Việc đó không giống nhau.” Thư Sinh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào nàng. Miêu nữ kia nói không cần phụ trách, trong lòng hắn tuy có ý ngượng nhưng cũng như trút được gánh nặng, mà nàng nói không cần phụ trách, trong lòng hắn lại buồn bực phát cuồng, giống như bị cái gì đó đè nặng. Trước kia hắn không biết lý do, chỉ một mực lấy lễ giáo làm cớ kiên quyết nói muốn phụ trách, nhưng bây giờ hắn đã hiểu, chỉ đơn giản là trong lòng hắn có nàng.
Nhìn ánh mắt đột nhiên thâm trầm cực nóng của hắn, trên mặt Phạm Khinh Ba không hiểu vì sao lại nóng lên. Tim đập điên cuồng, mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng lại không dám miệt mài tìm hiểu, theo bản năng cười gượng hai tiếng pha trò: “Ngươi nói không giống thì là không giống a.”
Sau đó vụng về quay mặt đi, làm bộ như bận rộn, nhìn quanh bốn phía, xác định không để quên thứ gì.
Bận rộn một hồi xong, khi quay đầu lại thấy vẻ mặt hắn đã như bình thường, chống cằm chờ nàng, thấy nàng quay đầu liền cười ngây thơ không chút âm mưu với nàng. Nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy quả nhiên là nàng đã nghĩ sai gì đó phải không? Chậc chậc, ân ái với hắn xong sẽ trẻ mãi không già công lực đại tiến sao? Có mà bị lây tính ngốc của hắn thì có?
Cuối cùng nàng cũng khôi phục lại nụ cười sáng sủa, “Aizz, ngốc ơi, chúng ta xuống núi đi.”
Nói xong nàng liền đi ra ngoài, chưa được mấy bước đã bị giữ chặt, “Nương tử, nàng cứ thế xuống núi sao?”
Từ trong giọng hắn có thể nghe ra không đồng ý, nàng híp mắt, khiêm tốn nói: “Chẳng lẽ còn phải mang đặc sản xuống nữa à?”
Thư Sinh chỉ chỉ đầu nàng, nàng vẫn không hiểu gì, vì thế hắn dứt khoát lấy một cây lược gỗ từ trong tay nải ra.
Nàng cảnh giác lui về phía sau từng bước, “Ngươi muốn làm gì?”
Hắn nhìn chằm chằm mái tóc mềm mại bị nàng tuỳ ý quấn lại thành một bó trên đầu, hai mắt lóe sáng, bày ra bộ mặt mơ ước, “Nương tử, nàng đã gả đi làm vợ người ta, không nên để kiểu tóc thiếu nữ, ách, “ kiểu tóc kia của nàng giống nam nhân thì đúng hơn, “Không nên để yêu này, nên búi kiểu phụ nhân*.”
(*phụ nhân : đàn bà, phụ nữ đã có chồng)
Trong đầu Phạm Khinh Ba tức khắc hiện lên bộ dáng búi tóc theo các loại hình thù quái dị đến mức khiến cho người ta thấy giống như một con vịt hay quả lê vậy, không khỏi rùng mình, vội vàng bảo vệ mái tóc thân yêu: “Không đâu, ta không biết!” Trời ơi, sao nàng lại quên lập gia đình sẽ phải làm cái chuyện khủng bố là búi tóc này chứ! Bây giờ hối hận còn kịp không a?
“Không sao, vi phu biết một chút đấy.” Thư Sinh tỏ vẻ bản thân thật vạn năng, hoàn toàn có thể cống hiến sức lực.
“Không được, tử* đã từng viết, quân tử không được chải đầu cho đàn bà, ngươi nhất thiết không thể vì ta mà phạm tối kỵ này!” Phạm Khinh Ba liên tục lui về phía sau.
(*tử: từ xưa sách đã được phân loại thành kinh, sử, tử, tập, nói chung tử cũng chỉ là một loại sách thôi!)
“Nương tử thật thích nói đùa, chưa nói đến tử chưa từng viết như vậy, mà thời xưa có giai thoại chim họa mi, hiện giờ vi phu chải tóc cho ái thê thì có ngại gì?” Thư Sinh giơ lược, từng bước tiến đến.
“Ai nói tử chưa từng viết?” Phạm Khinh Ba nghiêm mặt nói.
Thư Sinh thấy nàng nói rất chắc chắn, cho rằng là thật, không khỏi đứng lại, nhớ lại những kinh thư đã đọc. Thế nhưng nghĩ mãi không ra, chỉ có thể hổ thẹn hỏi: “Không biết đó là tử gì vậy?”
Phạm Khinh Ba đầu tiên là dùng ánh mắt “Gỗ mục không thể điêu khắc*” quét qua hắn một vòng, thấy hắn càng thêm hổ thẹn, mới giả bộ nghiêm trang nói: “Chính là cái tử mà từ sáng sớm tinh mơ đến giờ ngươi vẫn luôn miệng quá ba câu mà không nhắc tới thì không chịu được ý.”
(*gỗ mục không thể điêu khắc: những người vô dụng, không thể uốn nắn)
Thư Sinh sửng sốt, từ sáng sớm tinh mơ mình luôn miệng nói quá ba câu không nhắc là không chịu được á…“Nương tử!”
Phạm Khinh Ba nhảy lên hôn một cái trên khuôn mặt buồn chán sắp phát hỏa của hắn, “Trả lời được sẽ có thưởng!” Sau đó ôm bụng cười lớn chạy đi.
Thư Sinh nhìn bóng dáng nàng cười đến mức đứng không vừng, nghiêng ngả chao đảo chạy phía trước, trong lòng lo lắng, sợ nàng ngã, lại có chút bất đắc dĩ. Bất kể là đối mặt với giang hồ hào kiệt, nhân sĩ võ lâm hay nhà nho có học, đạo môn chân nhân, tài hùng biện của hắn cho tới bây giờ chưa bao giờ thất bại, chỉ riêng đối với nàng, hắn chưa bao giờ thắng được, nhưng cũng chưa bao giờ nảy sinh một chút chút không cam lòng nào cả.
Nhìn nhìn cây lược gỗ đào trong tay, hắn lắc đầu bỏ lại vào trong tay nải. Ưm, còn nhiều thời gian.
Còn nhiều thời gian a… Ánh mắt hắn lại trở nên lóe sáng vô cùng, phủi phủi y bào, cất bước đuổi theo.
Cử động tay chân vẫn còn mỏi nhừ của mình, nàng quay người đứng lên, lục lọi tìm được một chiếc khăn tay trắng trong tay nải của Thư Sinh, nàng liền đi lấy nước suối rửa mặt.
Đi ra ngoài cửa động, thanh thanh cổ họng vài tiếng, thật vừa lòng vì thuốc đổi giọng đã hết tác dụng, giọng của nàng đã trở lại như cũ. Bầu bạn cùng chim hót hoa thơm, hít thở trong bầu không khí trong lành sau cơn mưa, cả người nàng dường như tỉnh táo lại. Tối hôm qua cuối cùng thì nàng cũng đã vinh quang rời khỏi Đoàn, tuy là không có áo cưới cũng chẳng có tuần trăng mật, nhưng từ giờ trở đi nàng đã là phụ nữ có chồng rồi a, ngẫm lại vẫn không có cảm giác chân thực gì cả.
(Đoàn đây là Đoàn thanh niên nhi đồng nhá, Khinh tỷ đã không còn là thanh niên, thành người ‘nhớn’ rùi =]])
Cũng không thể trách nàng nhá, sau đêm tân hôn vừa tỉnh lại thấy bên cạnh trống không, nàng còn đang hoài nghi đêm qua chỉ là mộng xuân.
Phạm Khinh Ba ngồi xổm ngoài cửa động không có kiên nhẫn chờ đợi nữa, rõ ràng là hiếm khí có dịp thức dậy giữa sáng sớm tinh mơ, với những làn sương và những đám mây như một dải lụa trắng trên đỉnh núi thế này nha. Tập thể dục buổi xong, lại dựa vào trí nhớ tự giải trí tự vui đùa tập Thái cực quyền, tự bổ não bản thân, coi mình là cao nhân không màng sự đời ẩn cư trong núi, rồi tự mình cảm thấy rất tốt đẹp. (Min: tự kỉ quá a!!!)
Lúc Thư Sinh trở về nhìn thấy một cảnh tượng ‘đẹp mắt’, chính là một nữ nhân váy dài tung bay tóc tai hỗn loạn ở ngoài cửa động di chuyển với tư thế kỳ quái y như con rùa, hắn sợ tới mức vội vàng buông tất cả đồ trên tay chạy qua, “Nương tử nàng sao thế? Nương tử, tỉnh a tỉnh a!”
Phạm Khinh Ba tự nhiên bị một trận lay lay mãnh liệt, váng đầu hoa mắt, nói cũng không nổi một câu hoàn chỉnh, “Buông, buông tay!” Dùng sức tránh khỏi cái tên Thư Sinh đang rít gào y như Mã phụ thân* này, nàng chăm chú nhìn hắn, lại tiếp tục một lần váng đầu hoa mắt nữa, “Là ta chưa tỉnh ngủ sao? Thư Sinh, ngươi xuất gia từ bao giờ????”
(*Mã phụ thân ở đây là cách gọi diễn viên Trung Quốc Mã Cảnh Đào, trong mỗi phân cảnh phim có tình cảm kích động là diễn viên này lại gào thét lời thoại)
Dường như thấy nàng đã khôi phục lại bình thường, Thư Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơn, lại nhìn nhìn áo đạo sĩ trên người mình, trả lời: “Đây là ta mượn của Thái Thanh Quan, à đúng rồi ——” Hắn quay đầu lấy mấy thứ vừa mới để qua một bên kia, đưa đến trước mặt Phạm Khinh Ba như là hiến vật quý giá, “Nương tử, ăn sáng đi.”
Nàng cũng sớm đoán là hắn đi ra ngoài tìm thức ăn, nhưng nàng vạn vạn không đoán được hắn lại trực tiếp tìm đến Thái Thanh Quan.
Ăn đồ ăn chay bí truyền của Đạo quan Hoàng gia, Phạm Khinh Ba vẫn không nhịn được hỏi: “Thái Thanh Quan họ không nói gì sao?” Tự ý xông vào cấm địa lại còn quan tâm đi đưa cơm cho mình, làm gì có chuyện tiện nghi như thế? Không phải là Thư Sinh đã làm chuyện gì kỳ quái chứ?
Thư Sinh nhã nhặn nuốt xong đồ ăn mới trả lời: “Nói.”
Không có câu tiếp theo.
Phạm Khinh Ba đã hoàn toàn tuyệt vọng với người nam nhân bẩm sinh khi mình không tiện nói rõ một vấn đề nào đó mà chỉ hơi đề cập đến thì y như rằng hắn sẽ hỏi một đằng trả lời một nẻo, cam chịu số phận mà tiếp tục hỏi, “Nói cái gì?”
Thư Sinh nghĩ nghĩ, có chút khó xử, “Nói rất nhiều.”
“Ngươi tìm điểm chính nói đi.” Vì sao đột nhiên nàng lại có dự cảm không lành đây?
“Nếu luận tầm quan trọng, đại khái là có hai câu. Thứ nhất là câu đầu tiên mà Huyền Thanh chân nhân hỏi ‘ở đâu đến, là người thế nào’, thứ hai là câu cuối cùng ‘các hạ rất có tuệ căn*, có thể gia nhập môn đạo của ta’.” Nói xong hắn lại cúi đầu, nhưng sợ nàng hiểu lầm nên bổ sung thêm một câu, “Đương nhiên vi phu dứt khoát kiên quyết từ chối, vi phu cầm đồ ăn đi luôn.”
(*tuệ căn: chỉ sự lĩnh ngộ được chân lí nhà Phật, chỉ sự thông minh – QT)
Quả nhiên đã làm chuyện ký quái mà. Nàng mơ hồ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng hắn chỉ mặc quần áo trong giảng kinh luận đạo với vị cao nhân đắc đạo trong truyền thuyết kia, nên nói quả nhiên những người có quan hệ với hoàng gia chả có ai là bình thường, hay là số Thư Sinh luôn gặp được những người bất bình thường đây?
Hừ, vế trước hay vế sau thì đều có nàng trong số đó. =))
Thư Sinh thấy nàng thất thần, cho là nàng không tin, hắn gấp đến độ cầm lấy tay nàng, “Vi phu không có một chút chút hứng thú nào với xuất gia đâu mà, thật đấy!”
Phạm Khinh Ba hoàn hồn, rút một tay ra vỗ vỗ mặt hắn, trấn an nói: “Ta biết mà, xét biểu hiện tối hôm qua của ngươi thì biết ngay.”
Đêm qua… hồi tưởng lại, nháy mắt cả người Thư Sinh hóa đá, bắt đầu từ cổ, từng điểm từng điểu đỏ nổi lên. Phạm Khinh Ba thấy thế ngạc nhiên nói: “Làm đều đã làm rồi, ngươi còn e lệ cái gì? Người không biết còn tưởng đây là lần đầu tiên của ngươi.”
Sắc mặt Thư Sinh càng hồng, nửa ngày sau mới nghẹn ra một câu: “Cái này gọi là phi lễ không nên nói, việc khuê phòng sao lại cứ để lên miệng nói như vậy…”
Phạm Khinh Ba không để ý đến hắn nữa, đứng dậy trở về sơn động, thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị xuống núi về nhà. Thư Sinh bước theo sau một tấc không rời, bắt đầu đem chuẩn mực đạo đức của nữ nhân ra giảng giải, chậm rãi nói, thao thao bất tuyệt, lúng túng đỏ mặt – thật đáng biểu dương khen ngợi.
“Cúi đầu, nâng tay.”
Nàng sắp xếp tay nải xong khoác lên cổ hắn rồi kéo tay hắn ra. Rõ ràng đây là lần đầu tiên làm như vậy, nhưng lại giống như đôi vợ chồng già. Phạm Khinh Ba nhớ tới cảnh trong kiếp trước, mẹ đeo caravat rồi cầm cặp đi làm cho cha, khóe miệng nàng không tự chủ hiện lên ý cười ấm áp. Đột nhiên nàng cảm thấy không gian bốn phía như an tĩnh xuống, đang muốn hỏi Thư Sinh sao hắn không nói nữa, vừa ngẩng đầu thì môi hắn liền ép xuống.
Nàng có chút ngạc nhiên, xong lại phát hiện nơi môi hắn dán lên chính là môi mình, có chút run run, có chút kích động, nhưng cũng không xâm nhập vào trong. Trong nháy mắt lướt qua một chút ý cười, nàng thuận thế đặt tay lên cổ hẳn, chủ động mở miệng ngậm lấy cánh môi dưới của hắn rồi khẽ cắn, còn lớn mật đưa đầu lưỡi vào trong miệng hắn, khiêu khích sự nhiên tình của hắn…
Nụ hôn qua đi, hai người đều thở hổn hểu, vạt áo của Phạm Khinh Ba vì thế mà hở ra càng nhiều. Thư Sinh nhìn thấy lập tức đỏ mặt, dấu tay ra sau lưng, cực kỳ giống đứa trẻ con làm sai muốn che dấu, làm cho Phạm Khinh Ba vốn không để ý đến nổi lên ý định trêu đùa, “Aiz, phu quân đại nhân, người ta chỉ nói có hai câu không tuân thủ nữ tắc thôi mà, chàng lại vừa động khẩu vừa động thủ, có tính là vô lễ, không tuân thủ đạo nghĩa làm chồng không a?”
Thấy hắn nghẹn lời, Phạm Khinh Ba cả người khoan khoái vui sướng nở nụ cười, lại nhớ tới một chuyện, mở miệng hỏi: “Rõ ràng ngươi không phải là lần đầu tiên, vì sao kĩ thuận hôn lại kém thế?” Tính tình Thư Sinh ngốc nghếch, hơn nữa vài lần hôn trước toàn là nàng chủ động, phản ứng trúc trắc của hắn làm nàng còn tưởng hắn là tên nghiện đạo lý, nhưng biểu hiện hôm qua của hắn tuy không tính đến mức thuần thục kỹ thuật đến mức xuất thần nhập hóa, nhưng cũng nhìn ra được hoàn toàn không phải lính mới.
“Nàng…” Thư Sinh trừng mắt, mặt càng đỏ hơn, há hốc miệng nói không nên lời, kiên quyết quay ngoắt đi tỏ vẻ từ chối trả lời.
Phạm Khinh Ba không phát hiện một tia tức giận nháy mắt hiện lên trên mặt hắn, lớn mật đưa ra một giả thiết: “Trước kia ngươi chưa từng hôn ai?”
Thân thể Thư Sinh cứng đờ, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm vào tường, hận không thể nhìn đến mức nó nở hoa, ngón tay cũng bắt đầu rất hung ác bấm lên tường.
Phạm Khinh Ba tiếp tục cẩn thận chứng thực: “Hay là… lần đầu tiên của ngươi không xuất phát từ tự nguyện?”
Vừa dứt lời, rầm một tiếng, Thư Sinh đập đầu vào tường, hoảng loạn quay đầu lại, thấy Phạm Khinh Ba như muốn nổi bão đến nơi, mơ hồ xanh lét, nàng nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Kẻ nào khốn kiếp, nam nhân của ta cũng dám cường! Nói, là nam nhân hay nữ nhân?”
Nghe vế trước, hắn còn có chut vui mừng, sau khi nghe xong cả câu, sắc mặt cũng trở nên xanh nốt.
Muốn nói phải bắt đầu nói từ năm Thư Sinh thi đỗ Trạng Nguyên kia.
Một nam nhân sáng sớm làm ruộng, chiều tối dạy học, năm đó hắn đi thực hiện mục tiêu chung của một người đọc sách. Ai ngờ trong tiệc ban thưởng của bệ hạ hắn lại gặp Diễm quỷ của Quỷ Cốc, nàng ngụy trang thành hoa nương* muốn ám sát hắn, kết quả bị hẳn đánh gãy gân tay gân chân, phế võ công. Vốn đang không có chuyện gì, nhưng ả ta lại có thể bởi vì trong lúc đánh nhau ngân bút của hắn không cẩn thận vẽ một đường lên mặt mà tự sát. Tạo thành án mạng, hắn không thể không rời kinh thành.
(*hoa nương: tương tự kỹ nữ)
Sau khi tái xuất giang hồ hắn mới phát hiện người trong giang hồ đều cho rằng Diễm quỷ mạnh hơn hắn, muốn cường hắn nhưng bị hắn vô tình mơ hồ giết chết. Về phần nguyên nhân Diễm quỷ muốn cường bức hắn… Trong giang hồ không hiểu sao lại có một lời đồn đại: Thân thể Ngân Thư Sinh mang dị năng, nữ tử song tu với hắn có thể trẻ mãi không già, công lực đại tiến.
Sau đó các nữ nhân lũ lượt kéo đến tự tiến cử với hắn, tự tiếng cử không thành liền dùng thủ đoạn ‘âm thầm thực hiện’. May mà hắn sớm được đại trưởng lão Bạch Vô Phi luyện ra một thân thể cứng hơn kim cương, có thể bảo toàn trinh tiết. Từ đó cũng truyền ra thanh danh không gần nữ sắc.
Có điều ngựa cũng có lúc mất móng. Năm hắn hai mươi tuổi, vì tróc nã một tên hái hoa tặc mà đuổi tới Miêu Cương, vô tình trúng phải cổ độc Hợp Hoan, bị bắt có quan hệ vợ chồng với một Miêu nữ. Hợp hoan xong, Miêu nữ kia phát hiện công lực chả có gì tăng tiến, mắng to người Trung Nguyên lừa bịp, sau đó ném giải dược nghênh ngang mà đi…
“Lúc các ngươi hợp hoan, ả ta không hôn ngươi sao?” Phạm Khinh Ba còn đang băn khoăn vấn đề này, trên mặt là biểu tình cực kì để ý mà chính nàng cũng không hay biết.
Sắc mặt Thư Sinh hết xanh lại hồng, bây giờ chỉ còn lại đờ đẫn. “Tác phong của nữ tử Miêu Cương rất lớn mật, đã có một tập tục bất thành văn, có thể cùng bất kì nam nhân nào giao hoan, nhưng chỉ có thể hôn nam nhân mình yêu.”
Phạm Khinh Ba miễn cưỡng vừa lòng gật đầu, lại nghĩ tới một chuyện, “Sao ngươi không la hét sẽ phụ trách với ả?” Nàng đây chỉ là bôi thuốc hộ hắn, đã bị hắn ép đến đường cùng, Miêu nữ kia lên giường với hắn, sao hắn có thể không có phản ứng gì chứ?
Thư Sinh ánh mắt lóe lóe, cúi đầu, ấp úng nói: “Nàng ta nói không cần phụ trách.”
Phạm Khinh Ba nhíu mày, “Ta nhớ ta cũng nói không cần phụ trách.” Lám sao, nhìn nàng tay trói gà không chặt lại không có cổ độc nên tưởng dễ bắt nạt a?
“Việc đó không giống nhau.” Thư Sinh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào nàng. Miêu nữ kia nói không cần phụ trách, trong lòng hắn tuy có ý ngượng nhưng cũng như trút được gánh nặng, mà nàng nói không cần phụ trách, trong lòng hắn lại buồn bực phát cuồng, giống như bị cái gì đó đè nặng. Trước kia hắn không biết lý do, chỉ một mực lấy lễ giáo làm cớ kiên quyết nói muốn phụ trách, nhưng bây giờ hắn đã hiểu, chỉ đơn giản là trong lòng hắn có nàng.
Nhìn ánh mắt đột nhiên thâm trầm cực nóng của hắn, trên mặt Phạm Khinh Ba không hiểu vì sao lại nóng lên. Tim đập điên cuồng, mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng lại không dám miệt mài tìm hiểu, theo bản năng cười gượng hai tiếng pha trò: “Ngươi nói không giống thì là không giống a.”
Sau đó vụng về quay mặt đi, làm bộ như bận rộn, nhìn quanh bốn phía, xác định không để quên thứ gì.
Bận rộn một hồi xong, khi quay đầu lại thấy vẻ mặt hắn đã như bình thường, chống cằm chờ nàng, thấy nàng quay đầu liền cười ngây thơ không chút âm mưu với nàng. Nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy quả nhiên là nàng đã nghĩ sai gì đó phải không? Chậc chậc, ân ái với hắn xong sẽ trẻ mãi không già công lực đại tiến sao? Có mà bị lây tính ngốc của hắn thì có?
Cuối cùng nàng cũng khôi phục lại nụ cười sáng sủa, “Aizz, ngốc ơi, chúng ta xuống núi đi.”
Nói xong nàng liền đi ra ngoài, chưa được mấy bước đã bị giữ chặt, “Nương tử, nàng cứ thế xuống núi sao?”
Từ trong giọng hắn có thể nghe ra không đồng ý, nàng híp mắt, khiêm tốn nói: “Chẳng lẽ còn phải mang đặc sản xuống nữa à?”
Thư Sinh chỉ chỉ đầu nàng, nàng vẫn không hiểu gì, vì thế hắn dứt khoát lấy một cây lược gỗ từ trong tay nải ra.
Nàng cảnh giác lui về phía sau từng bước, “Ngươi muốn làm gì?”
Hắn nhìn chằm chằm mái tóc mềm mại bị nàng tuỳ ý quấn lại thành một bó trên đầu, hai mắt lóe sáng, bày ra bộ mặt mơ ước, “Nương tử, nàng đã gả đi làm vợ người ta, không nên để kiểu tóc thiếu nữ, ách, “ kiểu tóc kia của nàng giống nam nhân thì đúng hơn, “Không nên để yêu này, nên búi kiểu phụ nhân*.”
(*phụ nhân : đàn bà, phụ nữ đã có chồng)
Trong đầu Phạm Khinh Ba tức khắc hiện lên bộ dáng búi tóc theo các loại hình thù quái dị đến mức khiến cho người ta thấy giống như một con vịt hay quả lê vậy, không khỏi rùng mình, vội vàng bảo vệ mái tóc thân yêu: “Không đâu, ta không biết!” Trời ơi, sao nàng lại quên lập gia đình sẽ phải làm cái chuyện khủng bố là búi tóc này chứ! Bây giờ hối hận còn kịp không a?
“Không sao, vi phu biết một chút đấy.” Thư Sinh tỏ vẻ bản thân thật vạn năng, hoàn toàn có thể cống hiến sức lực.
“Không được, tử* đã từng viết, quân tử không được chải đầu cho đàn bà, ngươi nhất thiết không thể vì ta mà phạm tối kỵ này!” Phạm Khinh Ba liên tục lui về phía sau.
(*tử: từ xưa sách đã được phân loại thành kinh, sử, tử, tập, nói chung tử cũng chỉ là một loại sách thôi!)
“Nương tử thật thích nói đùa, chưa nói đến tử chưa từng viết như vậy, mà thời xưa có giai thoại chim họa mi, hiện giờ vi phu chải tóc cho ái thê thì có ngại gì?” Thư Sinh giơ lược, từng bước tiến đến.
“Ai nói tử chưa từng viết?” Phạm Khinh Ba nghiêm mặt nói.
Thư Sinh thấy nàng nói rất chắc chắn, cho rằng là thật, không khỏi đứng lại, nhớ lại những kinh thư đã đọc. Thế nhưng nghĩ mãi không ra, chỉ có thể hổ thẹn hỏi: “Không biết đó là tử gì vậy?”
Phạm Khinh Ba đầu tiên là dùng ánh mắt “Gỗ mục không thể điêu khắc*” quét qua hắn một vòng, thấy hắn càng thêm hổ thẹn, mới giả bộ nghiêm trang nói: “Chính là cái tử mà từ sáng sớm tinh mơ đến giờ ngươi vẫn luôn miệng quá ba câu mà không nhắc tới thì không chịu được ý.”
(*gỗ mục không thể điêu khắc: những người vô dụng, không thể uốn nắn)
Thư Sinh sửng sốt, từ sáng sớm tinh mơ mình luôn miệng nói quá ba câu không nhắc là không chịu được á…“Nương tử!”
Phạm Khinh Ba nhảy lên hôn một cái trên khuôn mặt buồn chán sắp phát hỏa của hắn, “Trả lời được sẽ có thưởng!” Sau đó ôm bụng cười lớn chạy đi.
Thư Sinh nhìn bóng dáng nàng cười đến mức đứng không vừng, nghiêng ngả chao đảo chạy phía trước, trong lòng lo lắng, sợ nàng ngã, lại có chút bất đắc dĩ. Bất kể là đối mặt với giang hồ hào kiệt, nhân sĩ võ lâm hay nhà nho có học, đạo môn chân nhân, tài hùng biện của hắn cho tới bây giờ chưa bao giờ thất bại, chỉ riêng đối với nàng, hắn chưa bao giờ thắng được, nhưng cũng chưa bao giờ nảy sinh một chút chút không cam lòng nào cả.
Nhìn nhìn cây lược gỗ đào trong tay, hắn lắc đầu bỏ lại vào trong tay nải. Ưm, còn nhiều thời gian.
Còn nhiều thời gian a… Ánh mắt hắn lại trở nên lóe sáng vô cùng, phủi phủi y bào, cất bước đuổi theo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook