Cố Nguyệt Vương
115: Dạy Dỗ


Trong phòng, khung cảnh ấm áp giữa hai người, Vân Nguyệt nhẹ nhàng dùng thuốc chấm lên vết thương, miệng nhỏ nhắn thi thoảng thổi nhẹ lên đó.

Từ nãy đến giờ nàng không hề mở miệng, Vương Tử Dực ngứa ngáy rồi chợt la lên.
“Ta xin lỗi, đau lắm sao… Ta nhẹ tay rồi mà, chàng có sao không?”
Vân Nguyệt rối rít hỏi vẻ mặt xót xa đau lòng sờ người hắn, Vương Tử Dực cầm lấy tay nàng mỉm cười hôn lên đó.

Vân Nguyệt nhận ra bị lừa nàng muốn rụt tay ra khỏi hắn, ai ngờ Vương Tử Dực chỉ một lực kéo nhẹ nàng đã ngồi trọn trong lòng hắn.
“Nàng đừng giận nữa mà… Nguyệt Nguyệt…”
Vương gia dụi người vào cổ nàng làm nũng, Vân Nguyệt nhếch môi.
“Yên nào… để ta bôi thuốc cho chàng đã…”
Vân Nguyệt loay hoay một lúc cũng xong, nàng giúp hắn mặc lại áo thì một lần nữa cơ thể lại được bao trọn trong vòng tay quen thuộc.
“Nữ nhi có phá nàng không?”

Vương gia xoa xoa bụng nàng trầm ấm hỏi, Vân Nguyệt quá quen việc hắn nhận định đứa bé là nữ nhi nên mỉm cười lắc đầu.

Bàn tay đặt lên trên tay hắn đang xoa bụng, ánh mắt dịu dàng hạnh phúc ngước lên nhìn hắn.
“Chàng đó, còn có lần sau ta không để ý chàng nữa.”
Vương Tử Dực gật đầu hôn lên trán nàng, cả hai cười hạnh phúc, họ chỉ cần bên nhau tranh thủ từng chút một bởi đâu ai biết ngày mai sẽ như nào.
Mới sáng sớm, bên ngoài đã ồn ào làm Vân Nguyệt khó chịu, nàng xoay người cuối cùng bật dậy, người nằm bên cũng bị đánh thức theo.
“Vẫn còn sớm, nàng nghỉ đi,…”
Vương Tử Dực vừa muốn kéo nàng nằm xuống thì Vân Nguyệt lắc đầu, nãy giờ nàng cũng đã bị tỉnh lại không ít, xoa nhẹ đôi mắt giơ tay đung đưa trước mặt hắn.

Vương gia bật cười, từ khi nào nữ nhân mạnh mẽ ngông cuồng ương bướng lại thành mèo nhỏ biêt làm nũng rồi.
“Các ngươi đang làm trò gì vậy?”
Vân Nguyệt còn đang đắm chìm sự ấm áp nuông chiều thì cảnh tượng trước mắt lập tức khiến nàng đen mặt, giọng nói đầy quyền uy khiến tất cả dừng lại.
“Không thấy sao, nha hoàn này vô phép, ta là đang dạy dỗ lại… Ngươi là ai mà xen vào?”
Sự chanh chua đanh đá đáp trả lại nàng, Vân Nguyệt hướng đôi mắt sắc lẹm đến nơi vừa phát ra, nhìn y phục trên người cùng thái độ người ở đây, nàng đoán phần nào đây có lẽ tiểu thư nhà quan nào đó.
“Vô phép? Dạy dỗ?...!Không biết tiểu thư đây có nghe đánh chó phải nhìn mặt chủ… Ngươi có biết ngươi đang dạy dỗ ai không?”
Vân Nguyệt buông tay hắn khoang tay ưỡn ngực cao ngạo chất vấn, nàng ta cũng bị khí thế của nàng có phần e dè.

Bất chợt ánh mắt lia sang người đứng cạnh nàng, đôi mắt nàng ta chợt sáng bừng, giọng nói cũng vì thế mà e thẹn.

“Ta đây không biết ngươi là ai,… nếu là nha hoàn của ngươi, ta chỉ cần xin lỗi thôi, mọi thứ ta bỏ qua hết…”
Thái độ, cử chỉ ngay cả lời nói cũng thay đổi, nàng nghi ngờ nhìn theo ánh mắt nàng ta, Vân Nguyệt tức giận trong lòng, nàng tươi cười đứng sát gần hắn, vòng tay ôm chặt người bên cạnh.


Vương Tử Dực nãy giờ đứng im cũng phải nhếch môi cười, có điều hành động này lại khiến ai đó càng mê đắm.
“Ai cho chàng cười?”
Vân Nguyệt nghiến răng giảm âm lượng chỉ mình hắn nghe, quả nhiên gương mặt ai kia trở lại băng lãnh như lúc đầu.

Nàng ra hiệu cho người mình đến đỡ nha hoàn đang bị ép quỳ gối, một bên mặt đã sưng tấy lên, hơn nữa đây là người hôm trước đã kể chuyện Lạc tướng cho nàng, còn là người bên cạnh mẫu thân trước đây.

Người này thật không coi ai ra gì mà.
Dù đang trên địa phận mình nhưng Minh Bảo vẫn không an tâm, cho nên đi sau nàng bao giờ cũng có người bảo vệ, vì thế nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đưa người đi, mấy nô tì khi nãy hùa vào sợ sệt nép một bên.
“Các ngươi dám cướp người của ta sao, có biết ta là ai không?”
Nàng ta không cam tâm gào lên, gương mặt méo mó thật xấu xí, Vân Nguyệt tỏ ra hiếu kì.
“Âyyy, bổn công chúa đây cũng muốn biết ngươi là ai… mà dám hỗn xược như thế?”
“Ta là nữ nhi Lạc phủ… Ngươi… ngươi vừa nói cái gì, công chúa…”
Nàng ta vừa huênh hoang nói thì chợt nhận ra có vấn đề, mấy nay rời phủ đi chơi nên nàng ta nào biết nước có hỷ lớn còn điều không ngờ là hỷ lớn này sẽ khiến nàng ta mất đi tất cả.

Bất chợt một mũi tên xoẹt qua mặt nàng ta để lại vệt xước, lúc này nàng ta chính thức mất hồn.
“Sao? Ngạc nhiên đến vậy à? Chết, ta nhỡ tay…Ta nói cho ngươi biết, động đến ai nhưng động đến người của ta nhà ngươi không xong đâu.”

Vân Nguyệt vẫn tươi cười hỏi nhưng nàng không còn đứng im nữa, bước chân từ từ di chuyển đến khi đứng trước mặt nàng ta, nàng ta lùi thì nàng tiến.

Không ai nhìn được mũi tên đó từ đâu bay ra, ngoại trừ một người.

Vân Nguyệt phất tay quay người rời đi, nhưng chỉ được vài bước liền quay lại làm ai kia hồn vừa trở về lại bay lơ lửng.
“Còn nữa, ta cảnh cáo ngươi… không phải đồ của mình thì cất cái mắt đi.”
Lúc trở lại bên hắn, gương mặt sắc sảo lạnh lùng ấy lại thành mềm mại nhào vào lòng hắn, Vương Tử Dực cưng chiều xoa đầu nàng, gõ nhẹ trán nàng.
“Nghịch ngợm.”
Đến khi bọn họ rời đi, nàng ta mới khuỵ xuống, mấy nô tì gần đó vội đỡ lấy.
“Tiểu thư… tiểu thư người không sao chứ?”
P/s: Aizzza, ai bảo lên Đại học nhàn lắm hả, tuii học đến muốn tăng xông mà không hết bài đây.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương