Cô Ngốc Biết Yêu
-
Chương 43: Chủ trì (một)
Sau khi vào giữa tháng mười hai thì nhiệt độ của thành phố A giảm xuống nhanh chóng, trường học cũng không thể cứng nhắc mà yêu cầu học sinh mỗi ngày phải mặc mỗi một lớp áo đồng phục mùa thu mỏng manh được, bọn học sinh đều rối rít đổi lại những bộ quần áo mùa đông thật dày.
Thân thể của Thiển Thiển không được tốt, ngay vào thời điểm cuối tháng mười một thì cô đã mặc áo len rồi, đến lúc người khác mới bắt đầu mặc áo lông, thì khi ra khỏi nhà cô đã mặc quần áo giữ ấm, áo len, áo len che lưng, áo len dài, khăn quàng cổ, bao tay, mũ, khẩu trang đầy đủ rồi. Dù cho dáng người của cô gầy yếu, nhưng từ xa nhìn lại vẫn giống như một trái bóng cao su đang chuyển động, cái đẹp gì gì đó cũng đều không có. Mỗi ngày sớm muộn gì thì cô cũng phải uống thuốc bắc, làm cho cô luôn có cảm giác toàn thân mình đều tản ra mùi thuốc. Tần suất mà anh trai đưa đồ uống nóng cho cô từ nửa ngày một lần biến thành nửa ngày hai lần. Mặc dù là như vậy, cô vẫn luôn thường ho khan vài tiếng.
Vào tiết học vật lí hôm nay, Lục Diệp vốn đang chuyên tâm nghe giảng bài, chợt nghe phía sau vang lên tiếng ho khan quen thuộc, cậu nhướng mày, quay đầu lại nhìn, nếu thoát khỏi bộ bao tay, mũ cùng khẩu trang thì trong phòng học này chính là tay phải của Thiển Thiển đang cầm bút viết bài chứ không phải tay phải đang khư khư chụm lại ở bên miệng, nghe được tiếng khụ khụ vụn vặt làm người ta lo lắng.
Cô sợ lạnh, sau khi trời lạnh chỉ thích co rút thành một cục, sắc mặt cũng không có lúc nào rạng rỡ, tóc dài tản mát ở sườn mặt, bả vai, cả người đều mệt mỏi, nhìn qua tiều tụy rất nhiều, chỉ có một việc duy nhất có chuyển biến tốt đẹp đó chính là cô nghe giảng bài mà không nằm úp sấp trên mặt bàn ngủ nữa.
Thực ra, lần đầu tiên Lục Diệp nhìn thấy Thiển Thiển sau khi thời tiết chuyển lạnh quả thực hoảng sợ, bởi vì Thiển Thiển ăn mặc như vậy, chỉ còn thiếu một bộ kính nữa là có thể trực tiếp đến ngân hàng làm cướp được rồi, nếu cậu không có ấn tượng sâu sắc với Thiển Thiển, nhất định là cậu không thể nhận ra là người có dáng người như thế nào mới có thể mặc kiểu quần áo như thế này được.
Lục Diệp ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo phía trên tấm bảng đen, còn 20 phút nữa mới tan học.
Lục Diệp bỏ bút xuống rất tự nhiên, vẫn duy trì dáng vẻ chăm chú nghe giảng bài, hai tay lại lặng lẽ thăm dò vào trong hộc bàn, tìm kiếm ly trà sữa mỗi ngày đều chuẩn bị trong ngăn kéo sau lần đầu tiên nhìn thấy Nhạc Kỳ Sâm đưa thức uống nóng cho Thiển Thiển. Hết cách rồi, ai bảo hiện tại cậu mới ở bước đầu tiên? Cậu lại kiêu ngạo, cũng không tiện giở trò ở trước mặt giáo viên.
Cũng may là chuyện một công hai việc này cậu đã luyện tập từ nhỏ, luyện đến nay cũng đã hơn mười năm, đã sớm luyện đến mức thành thục, ngay cả thầy giáo thường thường sẽ quan sát cậu một chút cũng không phát hiện ra là cậu đang mất hồn. Cậu cũng đã nhanh tay lẹ chân ở trong hộc bàn mà mở bọc, vén nắp, lấy bịt trà sữa màu hồng ra, ống hút cùng thạch hoa quả ra, xé túi trà sữa màu hồng đổ vào ly trà sữa, một loạt động tác như vậy cũng không làm rơi đổ một tí nào.
Đợi sau khi làm xong những chuyện này, Lục Diệp lại nhìn đồng hồ lần nữa, còn 17 phút nữa thì tan học.
Rất tốt.
Dường như là cậu đang thầm nghĩ: Lần này nhất định là không để thầy tuyên bố tan học, tiếng chuông vừa vang lên sẽ vọt đến máy đun nước, mình không tin là lần này mình không thể đưa ly trà sữa vào trong tay Thiển Thiển trước Nhạc Kỳ Sâm được.
Nhớ lại kinh nghiệm mấy lần trước, Lục Diệp nhịn không được âm thầm lau những giọt lệ chua xót kia đi.
Một lần là khi hết giờ học cậu mới xé bao đựng thạch hoa quả ra, kết quả là bị người khác giành mất nước nóng, cậu cũng chỉ có thể đợi đến lượt thứ hai. Chờ đến lúc cậu rốt cuộc cũng đợi được nước ấm rót vào ly trà sữa thì Thiển Thiển đã uống trà sữa nóng được Nhạc Kỳ Sâm đưa tới đến no rồi, cũng áy náy nói cho cậu biết là cô thật sự không uống được nữa. Cuối cũng ly trà sữa kia đã vào bụng của cậu.
Còn có một lần là cậu tự cho mình thông minh, vào học đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, chỉ cần đợi đến lúc tan học đi giành nước nóng là được, dương dương tự đắc nghĩ rằng mọi thứ đã sẵn sàng rồi. Kết quả chết không được tử tế là thầy dạy quá giờ, chờ đến lúc thầy tuyên bố tan học, thì Nhạc Kỳ Sâm đã đợi ở bên ngoài 4 phút rồi, vì thế cậu cũng không qua mặt được Nhạc Kỳ Sâm này. Cuối cùng thì ly trà sữa này vẫn phải vào bụng của cậu.
... ...... ...... ...... .....
Thật là không muốn nhớ lại chuyện cũ mà, những chuyện xui xẻo như thế này có phải không nên nói ra sao?
Thiển Thiển không muốn quấy rầy các bạn học tập, cổ họng ngứa, cô liền đè cổ họng mà ho, nhưng mà cô càng đè nặng như vậy, cổ họng lại ngứa càng mãnh liệt đến mức làm người ta hận không thể đưa tay vào gãy, ho khan đứt quãng giằng co khoảng 10 phút mới dần dần ngưng, làm cho bạn học xung quanh liên tiếp quay xuống nhìn, Giang Đường cũng cố ý ngừng viết bài, đưa tay vuốt vuốt lưng cho cô.
Thiển Thiển ho đến mức khan cả giọng, cô dụi dụi con mắt, buồn bã ỉu xìu nói: "Nếu đã ho khó chịu như vậy, tốt hơn hết là nên ngủ đi."
"Cậu đừng làm như vậy." Nghe cô nói như vậy, Giang Đường hoảng sợ nói: "Thời tiết lạnh, cửa sổ phòng học đều đóng kín hết rồi, cậu ngủ trong điều kiện như vậy dễ bị cảm lắm."
Thiển Thiển lẩm bẩm mấy tiếng, cố gắng chống đỡ mí mắt nặng trĩu tiếp tục nghe giảng bài.
Đây chính là nguyên nhân tần suất ngủ của Thiển Thiển trong lúc đi học giảm xuống, không phải là cô không muốn ngủ, mà thật sự là không dám ngủ.
Chuông tan học vang lên.
Đúng là Lục Diệp không đợi thầy giáo tuyên bố tan học, liền lấy trà sữa từ trong ngăn kéo ra, vọt đến máy đun nước trước mặt bắt đầu rót nước, làm nên một ngọn gió làm cho thầy dạy vật lí sửng sốt.
Có điều là thầy giáo cũng biết sau khi thời tiết trở lạnh, nước nóng rất quý giá, một lớp hơn sáu mươi người, nếu không tranh giành trước thì đến một giờ cũng chưa lấy được nước nóng. Cho nên hành động này của Lục Diệp đúng là có chút vô lễ, nhưng thầy cũng không tính toán, tự mình thu xếp sách giáo khoa rồi rời đi, dù sao nội dung của tiết này thầy cũng đã giảng xong rồi.
Khuấy khuấy ly trà sữa lên một chút, Lục Diệp có chút ngây ngất hít sâu mùi hương mê người của trà sữa, phản xạ có điều kiện nhìn lên đồng hồ thì mới có nửa phút.
Xem như Nhạc Kỳ Sâm vừa hết giờ học sẽ chạy từ phòng học của anh đến đây, cũng cần thời gian ít nhất là 30 giây đúng không? Cho nên lần này.... .....
Mấy chữ "Bất luận như thế nào thì cậu cũng sẽ thắng." còn chưa kịp xuất hiện từ trong đầu của cậu, động tác xoay người của cậu liền cứng lại rồi.
Cậu cậu cậu cậu nhìn thấy cái gì vậy!
Vì sao! Vì sao cậu đã cấp tốc như vậy rồi, mà Nhạc Kỳ Sâm vẫn giành được trước cậu như vậy chứ!! Chẳng lẽ thật ra Nhạc Kỳ Sâm mới đúng là “Tinker Bell không gì không làm được” trong miệng Nhạc Thiển Thiển à? Hay là kiểu người được trang bị bất kỳ thiết bị cực kì hiện đại nào?
Nhìn người đang kéo tay Thiển Thiển nói thao thao bất tuyệt kia, tay đang nâng ly trà sữa của Lục Diệp ngổn ngang trong gió rồi.... .....
Giờ phút này, tâm tình của Lục Diệp gần như là sụp đổ rồi.
***
Những lời dặn dò kia, mỗi buổi sáng trước khi ra khỏi nhà thì Nhạc Kỳ Sâm đã nói một lần, buổi tối trước khi đi ngủ thì nói một lần, mỗi lúc đến đưa đồ, còn không ngại phiền phức mà nói thêm một lần nữa. Thiển Thiển nghe đến mức lỗ tai cũng mọc ra kén, mà còn có thể đọc làu làu.
Nhưng cô vẫn không tỏ ra dáng vẻ thiếu kiên nhẫn, nghiêm túc nghe anh hai nói xong, nhìn anh đi qua chỗ ngoặt, mới cầm trà bưởi mật ong còn ấm xoay người lại.
Vừa xoay người lại, liền bắt gặp Lục Diệp đang đứng đối diện thế nhưng trong ánh mắt của cậu lộ ra một chút buồn bã.
Thiển Thiển sửng sốt một chút, nghĩ thầm đây đúng là không phải bức tranh vẽ lớp trưởng. Vì thế dùng sức mở trừng hai mắt nhìn lại một chút.
Lục Diệp và Thiển Thiển đang bốn mắt nhìn nhau, giây tiếp theo liền nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng lại thật tốt, cầm trà sữa cười chân thành với cô.
Cho nên Thiển Thiển phải nhìn...nữa, chính là muốn khôi phục lại thái độ bình thường của Lục Diệp.
Thiển Thiển gãi gãi đầu, cảm thấy vừa rồi mình bị hoa mắt.
... ......Chỉ có nghe nói là người ta bị đói bụng mới hoa mắt, nhưng chưa có nghe nói là mùa đông bị lạnh có thể khiến người ta hoa mắt.
Thấy Lục Diệp nở nụ cười, Thiển Thiển cho rằng là cậu đang cười mình vì lớn rồi mà còn luôn làm phiền anh hai phải lo lắng cho mình bất cứ lúc nào, có chút ngượng ngùng nói: "Mình...mình anh trai mình anh ấy rất tốt phải không? Đúng là rất lo lắng cho mình, vẫn luôn cho là mình là đứa bé ba bốn tuổi."
Trong lòng Lục Diệp là ngàn dặm đóng băng vạn dặm tuyết thổi, nhưng lại không thể không cười nói: "Đúng, đúng là rất tốt."
***
Vào giờ tự học buổi tối, Thiển Thiển bị cô giáo Lương gọi đến văn phòng.
Sau khi cô giáo Lương khách sáo kéo một cái ghế cho Thiển Thiển ngồi xuống, mới lên tiếng: "Còn hai tuần nữa là đến buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ, các tiết mục đã được bố trí xong hết rồi, nếu không có gì sai sót thì tuần này sẽ dự tuyển. Cô nghe nói vào lúc học cấp hai, em là người phụ trách chủ trì buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ này ba năm liền phải không?"
"Phải." Thiển Thiển gật gật đầu.
Vì để bày tỏ sự coi trọng đối với tiếng anh, hàng năm vào lễ Giáng sinh thì Nhất Trung đều tổ chức buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ, mặc kệ là cấp hai hay cấp ba, trong buổi tiệc từ người chủ trì đến lời thoại của tiết mục đều phải dùng tiếng anh, cho dù chỉ hát một đoạn, thì ca từ cũng phải là tiếng anh thuần khiết.
"Là như vầy, trường học quyết định buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ lần này sẽ có sáu người chủ trì, ba nam ba nữ, lớp mười tuyển hai nam hai nữ, lớp mười một tuyển một nam một nữ, lớp mười hai sẽ không tham gia, chỉ cần xem tiết mục thôi. Em đã có kinh nghiệm làm người chủ trì ba năm rồi, Nhạc Kỳ Sâm có bốn năm kinh nghiệm, mà tại Nhất Trung em đã có kinh nghiệm trước các bạn khác như vậy, cho nên trường học hi vọng em cùng anh trai có thể đảm nhiệm chức người chủ trì này vào năm nay."
"A....." Thiển Thiển kéo dài giọng nói một chút, hỏi: "Chuyện này là do anh hai của em nói sao?"
Bởi vì lúc trước Thiển Thiển ở bệnh viện ngây ngẩn quá lâu, không thể tiếp xúc với nhiều người, thỉnh thoảng chỉ có vài người bạn cùng phòng bệnh, nhưng vừa ra viện là không còn liên lạc nữa rồi, cho nên dần dần hình thành tính cách hướng nội hay ngại ngùng, rất bị động trong việc kết bạn, vào lúc học tiểu học chỉ có một mình Giang Đường là bạn tốt, lên đến cấp hai cũng không chủ động đi kết bạn, nếu từ trước đến nay Giang Đường không hiểu chuyện, đoán chừng hai người cũng không được đến cùng một nơi đâu. Khi đó Nhạc Kỳ Sâm vì muốn cho Thiển Thiển có chút thời gian vui vẻ, nên tham gia các hoạt động nào thì cũng mang cô đi cùng.
Lúc đầu có thể được chọn làm người chủ trì buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ, cũng vì vào thời gian nằm viện, mỗi ngày sau khi tan học thì Nhạc Kỳ Sâm sẽ trở về dạy cô phiên âm tiếng anh, bắt cô học từ mới. Thật ra năng lực học tập của Thiển Thiển rất tốt, trí nhớ cũng tốt, nhưng chính là do cô lười, không muốn suy nghĩ một chuyện phức tạp nào, cho nên thành tích toán học luôn áp chót. Giọng nói của Nhạc Kỳ Sâm rất lưu loát, Thiển Thiển cũng học nghiêm túc, đối với cô mà nói thì tiếng anh đơn giản hơn toán gấp nghìn vạn lần, chỉ cần gánh vác từ đơn và nhớ ngữ pháp là tốt rồi. Ban ngày Nhạc Kỳ Sâm phải đi học, cha mẹ phải đi làm, một mình cô trong lúc rãnh rồi, thì làm thủ công ngay tại trong phòng bệnh, luyện chữ, học từ, cũng không lâu lắm thì học thuộc quyển từ điển mà Nhạc Kỳ Sâm đưa cho rồi, sau đó thì Nhạc Kỳ Sâm đưa cho cô thêm quyển dày một chút, càng về sau thì càng dày.....Trên thực tế mà nói thì học ngôn ngữ quan trọng nhất chính là từ đơn đã tích lũy được, ngược lại thì ngữ pháp chẳng quan trọng lắm, nếu cho bạn một câu, những từ đơn bên trong bạn đều biết hết, chẳng lẽ bạn cũng không tự mình sắp xếp các từ lại được sao? Càng không cần nói đến việc trong tiếng anh thực sự cũng không có chú trọng ngữ pháp. Cho nên thành tích thi anh văn của Thiển Thiển tốt như vậy, là bởi vì số lượng vốn từ của Thiển Thiển nhiều hơn so với bạn học rất nhiều.
"Nói rồi, anh trai em nói em ấy không có ý kiến. Về phần của em muốn đi chủ trì hay không, thì đó là quyết định của em." Cô giáo Lương nói.
"Vậy em cũng muốn đi." Thiển Thiển cười với cô giáo Lương, "Năm trước vào thời điểm chủ trì còn học cấp hai không có anh hai của em ở đấy, cuối cùng lúc ấy em cảm thấy thiếu thiếu thứ gì ấy."
Cô giáo Lương nghe Thiển Thiển nói như vậy thì cũng cười: "Tình cảm của em và anh trai quả thật rất tốt."
Thiển Thiển nhớ đến nhiều lần bị cô giáo Lương bắt gặp Nhạc Kỳ Sâm đưa đồ cho mình, cô giáo Lương cũng đã từng nói như vậy.
"Vậy cô Lương ơi, còn dư lại người chủ trì, thì phải làm sao bây giờ?" Thiển Thiển hỏi.
"Thì tự nguyện đăng kí, sau đó là nhà trường sẽ chọn lại thôi."
Thân thể của Thiển Thiển không được tốt, ngay vào thời điểm cuối tháng mười một thì cô đã mặc áo len rồi, đến lúc người khác mới bắt đầu mặc áo lông, thì khi ra khỏi nhà cô đã mặc quần áo giữ ấm, áo len, áo len che lưng, áo len dài, khăn quàng cổ, bao tay, mũ, khẩu trang đầy đủ rồi. Dù cho dáng người của cô gầy yếu, nhưng từ xa nhìn lại vẫn giống như một trái bóng cao su đang chuyển động, cái đẹp gì gì đó cũng đều không có. Mỗi ngày sớm muộn gì thì cô cũng phải uống thuốc bắc, làm cho cô luôn có cảm giác toàn thân mình đều tản ra mùi thuốc. Tần suất mà anh trai đưa đồ uống nóng cho cô từ nửa ngày một lần biến thành nửa ngày hai lần. Mặc dù là như vậy, cô vẫn luôn thường ho khan vài tiếng.
Vào tiết học vật lí hôm nay, Lục Diệp vốn đang chuyên tâm nghe giảng bài, chợt nghe phía sau vang lên tiếng ho khan quen thuộc, cậu nhướng mày, quay đầu lại nhìn, nếu thoát khỏi bộ bao tay, mũ cùng khẩu trang thì trong phòng học này chính là tay phải của Thiển Thiển đang cầm bút viết bài chứ không phải tay phải đang khư khư chụm lại ở bên miệng, nghe được tiếng khụ khụ vụn vặt làm người ta lo lắng.
Cô sợ lạnh, sau khi trời lạnh chỉ thích co rút thành một cục, sắc mặt cũng không có lúc nào rạng rỡ, tóc dài tản mát ở sườn mặt, bả vai, cả người đều mệt mỏi, nhìn qua tiều tụy rất nhiều, chỉ có một việc duy nhất có chuyển biến tốt đẹp đó chính là cô nghe giảng bài mà không nằm úp sấp trên mặt bàn ngủ nữa.
Thực ra, lần đầu tiên Lục Diệp nhìn thấy Thiển Thiển sau khi thời tiết chuyển lạnh quả thực hoảng sợ, bởi vì Thiển Thiển ăn mặc như vậy, chỉ còn thiếu một bộ kính nữa là có thể trực tiếp đến ngân hàng làm cướp được rồi, nếu cậu không có ấn tượng sâu sắc với Thiển Thiển, nhất định là cậu không thể nhận ra là người có dáng người như thế nào mới có thể mặc kiểu quần áo như thế này được.
Lục Diệp ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo phía trên tấm bảng đen, còn 20 phút nữa mới tan học.
Lục Diệp bỏ bút xuống rất tự nhiên, vẫn duy trì dáng vẻ chăm chú nghe giảng bài, hai tay lại lặng lẽ thăm dò vào trong hộc bàn, tìm kiếm ly trà sữa mỗi ngày đều chuẩn bị trong ngăn kéo sau lần đầu tiên nhìn thấy Nhạc Kỳ Sâm đưa thức uống nóng cho Thiển Thiển. Hết cách rồi, ai bảo hiện tại cậu mới ở bước đầu tiên? Cậu lại kiêu ngạo, cũng không tiện giở trò ở trước mặt giáo viên.
Cũng may là chuyện một công hai việc này cậu đã luyện tập từ nhỏ, luyện đến nay cũng đã hơn mười năm, đã sớm luyện đến mức thành thục, ngay cả thầy giáo thường thường sẽ quan sát cậu một chút cũng không phát hiện ra là cậu đang mất hồn. Cậu cũng đã nhanh tay lẹ chân ở trong hộc bàn mà mở bọc, vén nắp, lấy bịt trà sữa màu hồng ra, ống hút cùng thạch hoa quả ra, xé túi trà sữa màu hồng đổ vào ly trà sữa, một loạt động tác như vậy cũng không làm rơi đổ một tí nào.
Đợi sau khi làm xong những chuyện này, Lục Diệp lại nhìn đồng hồ lần nữa, còn 17 phút nữa thì tan học.
Rất tốt.
Dường như là cậu đang thầm nghĩ: Lần này nhất định là không để thầy tuyên bố tan học, tiếng chuông vừa vang lên sẽ vọt đến máy đun nước, mình không tin là lần này mình không thể đưa ly trà sữa vào trong tay Thiển Thiển trước Nhạc Kỳ Sâm được.
Nhớ lại kinh nghiệm mấy lần trước, Lục Diệp nhịn không được âm thầm lau những giọt lệ chua xót kia đi.
Một lần là khi hết giờ học cậu mới xé bao đựng thạch hoa quả ra, kết quả là bị người khác giành mất nước nóng, cậu cũng chỉ có thể đợi đến lượt thứ hai. Chờ đến lúc cậu rốt cuộc cũng đợi được nước ấm rót vào ly trà sữa thì Thiển Thiển đã uống trà sữa nóng được Nhạc Kỳ Sâm đưa tới đến no rồi, cũng áy náy nói cho cậu biết là cô thật sự không uống được nữa. Cuối cũng ly trà sữa kia đã vào bụng của cậu.
Còn có một lần là cậu tự cho mình thông minh, vào học đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, chỉ cần đợi đến lúc tan học đi giành nước nóng là được, dương dương tự đắc nghĩ rằng mọi thứ đã sẵn sàng rồi. Kết quả chết không được tử tế là thầy dạy quá giờ, chờ đến lúc thầy tuyên bố tan học, thì Nhạc Kỳ Sâm đã đợi ở bên ngoài 4 phút rồi, vì thế cậu cũng không qua mặt được Nhạc Kỳ Sâm này. Cuối cùng thì ly trà sữa này vẫn phải vào bụng của cậu.
... ...... ...... ...... .....
Thật là không muốn nhớ lại chuyện cũ mà, những chuyện xui xẻo như thế này có phải không nên nói ra sao?
Thiển Thiển không muốn quấy rầy các bạn học tập, cổ họng ngứa, cô liền đè cổ họng mà ho, nhưng mà cô càng đè nặng như vậy, cổ họng lại ngứa càng mãnh liệt đến mức làm người ta hận không thể đưa tay vào gãy, ho khan đứt quãng giằng co khoảng 10 phút mới dần dần ngưng, làm cho bạn học xung quanh liên tiếp quay xuống nhìn, Giang Đường cũng cố ý ngừng viết bài, đưa tay vuốt vuốt lưng cho cô.
Thiển Thiển ho đến mức khan cả giọng, cô dụi dụi con mắt, buồn bã ỉu xìu nói: "Nếu đã ho khó chịu như vậy, tốt hơn hết là nên ngủ đi."
"Cậu đừng làm như vậy." Nghe cô nói như vậy, Giang Đường hoảng sợ nói: "Thời tiết lạnh, cửa sổ phòng học đều đóng kín hết rồi, cậu ngủ trong điều kiện như vậy dễ bị cảm lắm."
Thiển Thiển lẩm bẩm mấy tiếng, cố gắng chống đỡ mí mắt nặng trĩu tiếp tục nghe giảng bài.
Đây chính là nguyên nhân tần suất ngủ của Thiển Thiển trong lúc đi học giảm xuống, không phải là cô không muốn ngủ, mà thật sự là không dám ngủ.
Chuông tan học vang lên.
Đúng là Lục Diệp không đợi thầy giáo tuyên bố tan học, liền lấy trà sữa từ trong ngăn kéo ra, vọt đến máy đun nước trước mặt bắt đầu rót nước, làm nên một ngọn gió làm cho thầy dạy vật lí sửng sốt.
Có điều là thầy giáo cũng biết sau khi thời tiết trở lạnh, nước nóng rất quý giá, một lớp hơn sáu mươi người, nếu không tranh giành trước thì đến một giờ cũng chưa lấy được nước nóng. Cho nên hành động này của Lục Diệp đúng là có chút vô lễ, nhưng thầy cũng không tính toán, tự mình thu xếp sách giáo khoa rồi rời đi, dù sao nội dung của tiết này thầy cũng đã giảng xong rồi.
Khuấy khuấy ly trà sữa lên một chút, Lục Diệp có chút ngây ngất hít sâu mùi hương mê người của trà sữa, phản xạ có điều kiện nhìn lên đồng hồ thì mới có nửa phút.
Xem như Nhạc Kỳ Sâm vừa hết giờ học sẽ chạy từ phòng học của anh đến đây, cũng cần thời gian ít nhất là 30 giây đúng không? Cho nên lần này.... .....
Mấy chữ "Bất luận như thế nào thì cậu cũng sẽ thắng." còn chưa kịp xuất hiện từ trong đầu của cậu, động tác xoay người của cậu liền cứng lại rồi.
Cậu cậu cậu cậu nhìn thấy cái gì vậy!
Vì sao! Vì sao cậu đã cấp tốc như vậy rồi, mà Nhạc Kỳ Sâm vẫn giành được trước cậu như vậy chứ!! Chẳng lẽ thật ra Nhạc Kỳ Sâm mới đúng là “Tinker Bell không gì không làm được” trong miệng Nhạc Thiển Thiển à? Hay là kiểu người được trang bị bất kỳ thiết bị cực kì hiện đại nào?
Nhìn người đang kéo tay Thiển Thiển nói thao thao bất tuyệt kia, tay đang nâng ly trà sữa của Lục Diệp ngổn ngang trong gió rồi.... .....
Giờ phút này, tâm tình của Lục Diệp gần như là sụp đổ rồi.
***
Những lời dặn dò kia, mỗi buổi sáng trước khi ra khỏi nhà thì Nhạc Kỳ Sâm đã nói một lần, buổi tối trước khi đi ngủ thì nói một lần, mỗi lúc đến đưa đồ, còn không ngại phiền phức mà nói thêm một lần nữa. Thiển Thiển nghe đến mức lỗ tai cũng mọc ra kén, mà còn có thể đọc làu làu.
Nhưng cô vẫn không tỏ ra dáng vẻ thiếu kiên nhẫn, nghiêm túc nghe anh hai nói xong, nhìn anh đi qua chỗ ngoặt, mới cầm trà bưởi mật ong còn ấm xoay người lại.
Vừa xoay người lại, liền bắt gặp Lục Diệp đang đứng đối diện thế nhưng trong ánh mắt của cậu lộ ra một chút buồn bã.
Thiển Thiển sửng sốt một chút, nghĩ thầm đây đúng là không phải bức tranh vẽ lớp trưởng. Vì thế dùng sức mở trừng hai mắt nhìn lại một chút.
Lục Diệp và Thiển Thiển đang bốn mắt nhìn nhau, giây tiếp theo liền nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng lại thật tốt, cầm trà sữa cười chân thành với cô.
Cho nên Thiển Thiển phải nhìn...nữa, chính là muốn khôi phục lại thái độ bình thường của Lục Diệp.
Thiển Thiển gãi gãi đầu, cảm thấy vừa rồi mình bị hoa mắt.
... ......Chỉ có nghe nói là người ta bị đói bụng mới hoa mắt, nhưng chưa có nghe nói là mùa đông bị lạnh có thể khiến người ta hoa mắt.
Thấy Lục Diệp nở nụ cười, Thiển Thiển cho rằng là cậu đang cười mình vì lớn rồi mà còn luôn làm phiền anh hai phải lo lắng cho mình bất cứ lúc nào, có chút ngượng ngùng nói: "Mình...mình anh trai mình anh ấy rất tốt phải không? Đúng là rất lo lắng cho mình, vẫn luôn cho là mình là đứa bé ba bốn tuổi."
Trong lòng Lục Diệp là ngàn dặm đóng băng vạn dặm tuyết thổi, nhưng lại không thể không cười nói: "Đúng, đúng là rất tốt."
***
Vào giờ tự học buổi tối, Thiển Thiển bị cô giáo Lương gọi đến văn phòng.
Sau khi cô giáo Lương khách sáo kéo một cái ghế cho Thiển Thiển ngồi xuống, mới lên tiếng: "Còn hai tuần nữa là đến buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ, các tiết mục đã được bố trí xong hết rồi, nếu không có gì sai sót thì tuần này sẽ dự tuyển. Cô nghe nói vào lúc học cấp hai, em là người phụ trách chủ trì buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ này ba năm liền phải không?"
"Phải." Thiển Thiển gật gật đầu.
Vì để bày tỏ sự coi trọng đối với tiếng anh, hàng năm vào lễ Giáng sinh thì Nhất Trung đều tổ chức buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ, mặc kệ là cấp hai hay cấp ba, trong buổi tiệc từ người chủ trì đến lời thoại của tiết mục đều phải dùng tiếng anh, cho dù chỉ hát một đoạn, thì ca từ cũng phải là tiếng anh thuần khiết.
"Là như vầy, trường học quyết định buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ lần này sẽ có sáu người chủ trì, ba nam ba nữ, lớp mười tuyển hai nam hai nữ, lớp mười một tuyển một nam một nữ, lớp mười hai sẽ không tham gia, chỉ cần xem tiết mục thôi. Em đã có kinh nghiệm làm người chủ trì ba năm rồi, Nhạc Kỳ Sâm có bốn năm kinh nghiệm, mà tại Nhất Trung em đã có kinh nghiệm trước các bạn khác như vậy, cho nên trường học hi vọng em cùng anh trai có thể đảm nhiệm chức người chủ trì này vào năm nay."
"A....." Thiển Thiển kéo dài giọng nói một chút, hỏi: "Chuyện này là do anh hai của em nói sao?"
Bởi vì lúc trước Thiển Thiển ở bệnh viện ngây ngẩn quá lâu, không thể tiếp xúc với nhiều người, thỉnh thoảng chỉ có vài người bạn cùng phòng bệnh, nhưng vừa ra viện là không còn liên lạc nữa rồi, cho nên dần dần hình thành tính cách hướng nội hay ngại ngùng, rất bị động trong việc kết bạn, vào lúc học tiểu học chỉ có một mình Giang Đường là bạn tốt, lên đến cấp hai cũng không chủ động đi kết bạn, nếu từ trước đến nay Giang Đường không hiểu chuyện, đoán chừng hai người cũng không được đến cùng một nơi đâu. Khi đó Nhạc Kỳ Sâm vì muốn cho Thiển Thiển có chút thời gian vui vẻ, nên tham gia các hoạt động nào thì cũng mang cô đi cùng.
Lúc đầu có thể được chọn làm người chủ trì buổi tiệc liên hoan ngoại ngữ, cũng vì vào thời gian nằm viện, mỗi ngày sau khi tan học thì Nhạc Kỳ Sâm sẽ trở về dạy cô phiên âm tiếng anh, bắt cô học từ mới. Thật ra năng lực học tập của Thiển Thiển rất tốt, trí nhớ cũng tốt, nhưng chính là do cô lười, không muốn suy nghĩ một chuyện phức tạp nào, cho nên thành tích toán học luôn áp chót. Giọng nói của Nhạc Kỳ Sâm rất lưu loát, Thiển Thiển cũng học nghiêm túc, đối với cô mà nói thì tiếng anh đơn giản hơn toán gấp nghìn vạn lần, chỉ cần gánh vác từ đơn và nhớ ngữ pháp là tốt rồi. Ban ngày Nhạc Kỳ Sâm phải đi học, cha mẹ phải đi làm, một mình cô trong lúc rãnh rồi, thì làm thủ công ngay tại trong phòng bệnh, luyện chữ, học từ, cũng không lâu lắm thì học thuộc quyển từ điển mà Nhạc Kỳ Sâm đưa cho rồi, sau đó thì Nhạc Kỳ Sâm đưa cho cô thêm quyển dày một chút, càng về sau thì càng dày.....Trên thực tế mà nói thì học ngôn ngữ quan trọng nhất chính là từ đơn đã tích lũy được, ngược lại thì ngữ pháp chẳng quan trọng lắm, nếu cho bạn một câu, những từ đơn bên trong bạn đều biết hết, chẳng lẽ bạn cũng không tự mình sắp xếp các từ lại được sao? Càng không cần nói đến việc trong tiếng anh thực sự cũng không có chú trọng ngữ pháp. Cho nên thành tích thi anh văn của Thiển Thiển tốt như vậy, là bởi vì số lượng vốn từ của Thiển Thiển nhiều hơn so với bạn học rất nhiều.
"Nói rồi, anh trai em nói em ấy không có ý kiến. Về phần của em muốn đi chủ trì hay không, thì đó là quyết định của em." Cô giáo Lương nói.
"Vậy em cũng muốn đi." Thiển Thiển cười với cô giáo Lương, "Năm trước vào thời điểm chủ trì còn học cấp hai không có anh hai của em ở đấy, cuối cùng lúc ấy em cảm thấy thiếu thiếu thứ gì ấy."
Cô giáo Lương nghe Thiển Thiển nói như vậy thì cũng cười: "Tình cảm của em và anh trai quả thật rất tốt."
Thiển Thiển nhớ đến nhiều lần bị cô giáo Lương bắt gặp Nhạc Kỳ Sâm đưa đồ cho mình, cô giáo Lương cũng đã từng nói như vậy.
"Vậy cô Lương ơi, còn dư lại người chủ trì, thì phải làm sao bây giờ?" Thiển Thiển hỏi.
"Thì tự nguyện đăng kí, sau đó là nhà trường sẽ chọn lại thôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook