Cô Ngốc Biết Yêu
-
Chương 40: Té xỉu (2)
**
“Hả?” Thiển Thiển không hiểu hỏi ngược lại, “ Không phải chị Huệ Tử bảo chúng ta khi không có trận đấu thì có thể đến cổ vũ cho bạn của mình thi tốt sao? Bây giờ lớp trưởng phải tham gia thi chạy 800m, chúng ta đương nhiên là phải tới chỗ sân đấu này rồi.”
“Ý của Văn Văn là...” Lâm Nhược Vân từ bên kia đi đến khoác tay Thiển Thiển, lịch sự nói: “Lúc này đâu chỉ có mỗi Lục Diệp thi đấu, Bành Sơn cũng sắp thi nhảy cao, bọn Phương Lam cùng Bàng Giải cũng chuẩn bị thi đấu bóng rổ. Tại sao bạn lại kiên quyết đi cổ vũ cho Lục Diệp chứ?”
“Ừm, chuyện này...” Thiển Thiển hiểu ra, thành thật trả lời: “Bởi vì lúc lớp trưởng giúp tớ chuyển băng ghế xuống lầu có nói chiều nay cậu ấy thi đấu trận đầu tiên, hỏi tớ có thể đi cổ vũ cho cậu ấy được không. Tớ liền nói “Tớ nhất định sẽ đi!” Đến lúc chuyển xong băng ghế, tớ mới nhớ ra vào thời gian này không chỉ có một mình cậu ấy thi đấu... Nhưng là đã đồng ý rồi tớ cũng không thể nuốt lời được!”
Giang Đường, Hạ Văn, Lâm Nhược Vân: “...”
Lớp trưởng cậu làm như vậy là vi phạm quy định cậu đặt ra đó?
**
Có hai nữ hán giấy Hạ Văn và Giang Đường mở đường, nhóm Thiển Thiển không phải phí sức đi chen lấn trong đám khán giả đã tiến lên được phía trước. Thiển Thiển vừa mới đứng vững, liền nhìn về hướng đám học sinh tham gia thi đấu đang xếp hàng.
Liếc mắt một cái Thiển Thiển liền nhìn thấy Lục Diệp đứng ở vị trí thứ tư trên đường đua, mà cậu cũng đã nhìn thấy cô.Lúc cả hai nhìn nhau, trên khuôn mặt trong trẻo và lạnh lùng của cậu hiện lên ý cười.
Đầu tiên những nữ sinh xung quanh đều yên tĩnh mất ba giây, rồi không biết là do ai phát động mà từng tiếng thét chói tai thi nhau vang lên.
“Cười kìa, chính xác là đang cười. Tôi không bị hoa mắt đấy chứ?”
“Là hướng về phía chúng ta mà cười, trời ơi, đúng là quá đẹp trai rồi! Ai có thể nói cho mình biết cậu ấy là ai không? Chính là người đứng ở vị trí thứ tư trên đường đua ấy.”
“Ngay cả cậu ấy là ai mà cậu cũng không biết? Lục Diệp đó đã từng nghe nhắc đến chưa?”
“Người cậu nói chính là đại thần cũng nổi danh ở thành phố A cùng với Nhạc Kì Sâm đấy sao?”
“Đúng vậy, đó chính là Lục Diệp.”
“Trời ạ, cậu ấy lại đẹp trai như vậy á! Mình vẫn cho rằng nam sinh có thành tích tốt thì dáng dấp cũng bình thường thôi... Cũng không đúng, bộ dạng của Nhạc Kì Sâm cũng rất đẹp trai, nhưng mà vẻ đẹp của hai người bọn họ không phải cùng một loại.”
“Dĩ nhiên, Nhạc Kì Sâm là hình tượng nam ấm áp, còn Lục Diệp là hình tượng lạnh lùng. Nhạc Kì Sâm thích hợp để gả, còn Lục Diệp thích hợp để ngắm.”
“Cũng không biết vừa rồi cậu ấy cười với ai nữa, rõ ràng là không để ý tới chúng ta... Ông trời ơi, cũng ban cho con một nam sinh vừa có đầu óc thông minh lại vừa tuấn tú đi!”
“Nghe nói là cả Lục Diệp và Nhạc Kì Sâm đều chưa từng kết giao qua bạn gái, cho nên không ai biết hai người bọn họ thích kiểu nữ sinh như thế nào.”
“Người ưu tú như vậy, ánh mắt nhất định rất cao.”
...
Ngồi ở một bên nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của các nữ sinh, ba người Giang Đường thở dài trong lòng: Hai nam sinh “ ánh mắt rất cao” trong miệng các cậu vừa nói đó, trong lòng chỉ chứa một cô ngốc thôi.
**
Ngược lại, Thiển Thiển không chú ý tới các bạn đang bàn luận chuyện gì, cô gãi gãi bên tai có chút nóng lên, dùng khẩu hình nói với Lục Diệp: “Lớp trưởng, cố gắng lên.”
Lục Diệp nhìn hẳn là hiểu, nụ cười trên mặt càng rõ hơn.
Thiển Thiển tiếp tục gãi lỗ tai, tránh đi ánh mắt chuyên chú của cậu. Thật ra, với tính cách của cô hẳn là nên kêu to câu nói kia. Nhưng là bị cậu nhìn như vậy, cô đột nhiên có chút ngại ngùng, những lời đã chuẩn bị cũng không thể nói thành tiếng.
Trọng tài đặt một tay sát bên miệng, hô to: “Chuẩn bị...”
Các nam sinh đứng ở vạch xuất phát đều hơi nghiêng người về phía trước, kéo căng thân thể, thực hiện tư thế xuất phát.
“Đùng” một tiếng vang thật lớn, ngón tay trọng tài bóp cò súng, nhóm vận động viên đang dồn sức chờ liền mở rộng bước chân bắt đầu chạy. Tốc độ của đại đa số người trong bọn họ cũng không tính là nhanh, độ chênh lệch giữa mỗi người cũng không lớn. Chỉ có một người, giống như tên rời cung lao ra khỏi vạch xuất phát, ngay từ lúc bắt đầu đã kéo xa khoảng cách với các vận động viên khác.
Đó là Lục Diệp.
Một vòng sân chạy của Nhất Trung là 400m, nói cách khác 800m là cần chạy hai vòng. Mọi người đều biết, chạy cự li ngắn cần lực bật, chạy cự li dài cần lực bền bỉ. Bình thường lúc chạy 800m, vòng thứ nhất là chạy đều, không thể quá nhanh cũng không thể quá chậm, cần tìm cho bản thân một nhịp điệu phù hợp. Chờ tới lúc từ 400m tới 600m, sẽ phải điều chỉnh nhịp thở, điều chỉnh lại thân thể đã bắt đầu có chút mệt mỏi. 200m cuối cùng chính là lúc chạy nước rút, lúc này mới cần phát huy toàn bộ sức mạnh, bất chấp tất cả chạy về phía trước.
Cho nên... Ngay sau khi có tín hiệu xuất phát đã chạy hết sức về phía trước, nếu không phải bị ngốc thì chính là vô cùng tự tin đối với tố chất của bản thân.
Lục Diệp đương nhiên là người vế sau, năm cậu tám tuổi đã tiếp thu những loại huấn luyện cường độ cao, ngoại trừ tập võ và sau này học đấu vật tự do, thì hàng năm lúc Lý Nam Dương với đám bạn chơi từ nhỏ trở về, bọn họ cũng có thể hợp thành một đội tiến hành huấn luyện dã ngoại sinh tồn, huấn luyện vác nặng chạy việt dã 5km. Bởi vì ông già xấu xa trong nhà ra lệnh, mà Lý Nam Dương chưa từng nhẹ tay với cậu, thậm chí còn nghiêm khắc hơn so với những đội viên khác. Chưa nói tới đợt nghỉ hè, cậu vì chuyện mẹ qua đời mà bị kích thích, ngoại trừ giống như tự ngược đứng tư thế hành quân dưới ánh mặt trời chói chang cả một ngày, thì chính là mang theo hai mươi cân hành trang chạy một vòng đường núi vây quanh ngoại ô như phát điên.
Cho nên thân thể của cậu so với bạn cùng lứa tuổi tốt hơn gấp nghìn lần, chỉ là 800m, cho dù là một mạch lao tới đích cũng không có vấn đề.
“Hả?” Thiển Thiển không hiểu hỏi ngược lại, “ Không phải chị Huệ Tử bảo chúng ta khi không có trận đấu thì có thể đến cổ vũ cho bạn của mình thi tốt sao? Bây giờ lớp trưởng phải tham gia thi chạy 800m, chúng ta đương nhiên là phải tới chỗ sân đấu này rồi.”
“Ý của Văn Văn là...” Lâm Nhược Vân từ bên kia đi đến khoác tay Thiển Thiển, lịch sự nói: “Lúc này đâu chỉ có mỗi Lục Diệp thi đấu, Bành Sơn cũng sắp thi nhảy cao, bọn Phương Lam cùng Bàng Giải cũng chuẩn bị thi đấu bóng rổ. Tại sao bạn lại kiên quyết đi cổ vũ cho Lục Diệp chứ?”
“Ừm, chuyện này...” Thiển Thiển hiểu ra, thành thật trả lời: “Bởi vì lúc lớp trưởng giúp tớ chuyển băng ghế xuống lầu có nói chiều nay cậu ấy thi đấu trận đầu tiên, hỏi tớ có thể đi cổ vũ cho cậu ấy được không. Tớ liền nói “Tớ nhất định sẽ đi!” Đến lúc chuyển xong băng ghế, tớ mới nhớ ra vào thời gian này không chỉ có một mình cậu ấy thi đấu... Nhưng là đã đồng ý rồi tớ cũng không thể nuốt lời được!”
Giang Đường, Hạ Văn, Lâm Nhược Vân: “...”
Lớp trưởng cậu làm như vậy là vi phạm quy định cậu đặt ra đó?
**
Có hai nữ hán giấy Hạ Văn và Giang Đường mở đường, nhóm Thiển Thiển không phải phí sức đi chen lấn trong đám khán giả đã tiến lên được phía trước. Thiển Thiển vừa mới đứng vững, liền nhìn về hướng đám học sinh tham gia thi đấu đang xếp hàng.
Liếc mắt một cái Thiển Thiển liền nhìn thấy Lục Diệp đứng ở vị trí thứ tư trên đường đua, mà cậu cũng đã nhìn thấy cô.Lúc cả hai nhìn nhau, trên khuôn mặt trong trẻo và lạnh lùng của cậu hiện lên ý cười.
Đầu tiên những nữ sinh xung quanh đều yên tĩnh mất ba giây, rồi không biết là do ai phát động mà từng tiếng thét chói tai thi nhau vang lên.
“Cười kìa, chính xác là đang cười. Tôi không bị hoa mắt đấy chứ?”
“Là hướng về phía chúng ta mà cười, trời ơi, đúng là quá đẹp trai rồi! Ai có thể nói cho mình biết cậu ấy là ai không? Chính là người đứng ở vị trí thứ tư trên đường đua ấy.”
“Ngay cả cậu ấy là ai mà cậu cũng không biết? Lục Diệp đó đã từng nghe nhắc đến chưa?”
“Người cậu nói chính là đại thần cũng nổi danh ở thành phố A cùng với Nhạc Kì Sâm đấy sao?”
“Đúng vậy, đó chính là Lục Diệp.”
“Trời ạ, cậu ấy lại đẹp trai như vậy á! Mình vẫn cho rằng nam sinh có thành tích tốt thì dáng dấp cũng bình thường thôi... Cũng không đúng, bộ dạng của Nhạc Kì Sâm cũng rất đẹp trai, nhưng mà vẻ đẹp của hai người bọn họ không phải cùng một loại.”
“Dĩ nhiên, Nhạc Kì Sâm là hình tượng nam ấm áp, còn Lục Diệp là hình tượng lạnh lùng. Nhạc Kì Sâm thích hợp để gả, còn Lục Diệp thích hợp để ngắm.”
“Cũng không biết vừa rồi cậu ấy cười với ai nữa, rõ ràng là không để ý tới chúng ta... Ông trời ơi, cũng ban cho con một nam sinh vừa có đầu óc thông minh lại vừa tuấn tú đi!”
“Nghe nói là cả Lục Diệp và Nhạc Kì Sâm đều chưa từng kết giao qua bạn gái, cho nên không ai biết hai người bọn họ thích kiểu nữ sinh như thế nào.”
“Người ưu tú như vậy, ánh mắt nhất định rất cao.”
...
Ngồi ở một bên nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của các nữ sinh, ba người Giang Đường thở dài trong lòng: Hai nam sinh “ ánh mắt rất cao” trong miệng các cậu vừa nói đó, trong lòng chỉ chứa một cô ngốc thôi.
**
Ngược lại, Thiển Thiển không chú ý tới các bạn đang bàn luận chuyện gì, cô gãi gãi bên tai có chút nóng lên, dùng khẩu hình nói với Lục Diệp: “Lớp trưởng, cố gắng lên.”
Lục Diệp nhìn hẳn là hiểu, nụ cười trên mặt càng rõ hơn.
Thiển Thiển tiếp tục gãi lỗ tai, tránh đi ánh mắt chuyên chú của cậu. Thật ra, với tính cách của cô hẳn là nên kêu to câu nói kia. Nhưng là bị cậu nhìn như vậy, cô đột nhiên có chút ngại ngùng, những lời đã chuẩn bị cũng không thể nói thành tiếng.
Trọng tài đặt một tay sát bên miệng, hô to: “Chuẩn bị...”
Các nam sinh đứng ở vạch xuất phát đều hơi nghiêng người về phía trước, kéo căng thân thể, thực hiện tư thế xuất phát.
“Đùng” một tiếng vang thật lớn, ngón tay trọng tài bóp cò súng, nhóm vận động viên đang dồn sức chờ liền mở rộng bước chân bắt đầu chạy. Tốc độ của đại đa số người trong bọn họ cũng không tính là nhanh, độ chênh lệch giữa mỗi người cũng không lớn. Chỉ có một người, giống như tên rời cung lao ra khỏi vạch xuất phát, ngay từ lúc bắt đầu đã kéo xa khoảng cách với các vận động viên khác.
Đó là Lục Diệp.
Một vòng sân chạy của Nhất Trung là 400m, nói cách khác 800m là cần chạy hai vòng. Mọi người đều biết, chạy cự li ngắn cần lực bật, chạy cự li dài cần lực bền bỉ. Bình thường lúc chạy 800m, vòng thứ nhất là chạy đều, không thể quá nhanh cũng không thể quá chậm, cần tìm cho bản thân một nhịp điệu phù hợp. Chờ tới lúc từ 400m tới 600m, sẽ phải điều chỉnh nhịp thở, điều chỉnh lại thân thể đã bắt đầu có chút mệt mỏi. 200m cuối cùng chính là lúc chạy nước rút, lúc này mới cần phát huy toàn bộ sức mạnh, bất chấp tất cả chạy về phía trước.
Cho nên... Ngay sau khi có tín hiệu xuất phát đã chạy hết sức về phía trước, nếu không phải bị ngốc thì chính là vô cùng tự tin đối với tố chất của bản thân.
Lục Diệp đương nhiên là người vế sau, năm cậu tám tuổi đã tiếp thu những loại huấn luyện cường độ cao, ngoại trừ tập võ và sau này học đấu vật tự do, thì hàng năm lúc Lý Nam Dương với đám bạn chơi từ nhỏ trở về, bọn họ cũng có thể hợp thành một đội tiến hành huấn luyện dã ngoại sinh tồn, huấn luyện vác nặng chạy việt dã 5km. Bởi vì ông già xấu xa trong nhà ra lệnh, mà Lý Nam Dương chưa từng nhẹ tay với cậu, thậm chí còn nghiêm khắc hơn so với những đội viên khác. Chưa nói tới đợt nghỉ hè, cậu vì chuyện mẹ qua đời mà bị kích thích, ngoại trừ giống như tự ngược đứng tư thế hành quân dưới ánh mặt trời chói chang cả một ngày, thì chính là mang theo hai mươi cân hành trang chạy một vòng đường núi vây quanh ngoại ô như phát điên.
Cho nên thân thể của cậu so với bạn cùng lứa tuổi tốt hơn gấp nghìn lần, chỉ là 800m, cho dù là một mạch lao tới đích cũng không có vấn đề.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook