Cô Nàng Xui Xẻo
-
Quyển 5 - Chương 1: Lời tiên đoán của quả cầu pha lê
Prediction
Địa điểm:
Hội trường trường British
Nhân vật:
Thái Linh – học sinh lớp 12 trường Maria
Bùi An An – học sinh lớp 12 trường Maria
Giang Hựu Thần – học sinh lớp 12 trường British
An Vũ Phong – học sinh lớp 12 trường British
Lâm Tử Hạo – học sinh lớp 12 trường British
LỜI THÌ THẦM CỦA ĐÓA HOA BÉ NHỎ
Chúa ngự ở trên các vì sao xa tít tắp
Dõi theo và che chở cho các con chiên của mình
Liệu có ai bị ngài bỏ quên chăng?
Chúa đáp: Đôi tay quyền uy và công bằng của ta
vuốt ve khuôn mặt của tất cả các con chiên
Thế còn cô bé đó?
…
Chúa lặng im.
Vì chúa công bằng, chính trực, tâm huyết với nghề
của chúng ta
cũng có lúc trốn việc.
- Cô… cô ta là con gái.
Đôi mắt nham hiểm của Lâm Tử Hạo nhìn chằm chặp vào tôi, đôi môi mỏng quẹt như tờ giấy lụa rướn lên, kéo dài ra thành chuỗi năm tiếng – năm tiếng đủ để đẩy tôi xuống hai mươi tầng địa ngục.
Xoạt!
Thoắt một cái, ánh đèn sân khấu rọi lóa mắt, những ánh mắt dưới khán đài sắc như lưỡi mác tua tủa đâm lên phía tôi đứng.
Tiếng ồn ào, lao xao ù ù bên tai như một đàn ong vỡ tổ.
- Á, Thái Lăng là con gái?
- Thật thế sao?
- Cậu có bằng chứng gì không?
- Mọi người yên lặng nào! Nếu không có bằng chứng xác thực thì tôi, với tư cách là trợ lí hội trưởng hội học sinh, một con người được tiếng là công tâm, vô tư, chính trực, thẳng thắn không lẽ nào lại dễ dàng tin vào lời kẻ khác, nghĩ oan cho anh em chúng ta. – Trong lúc mọi người lao xao bán tín bán nghi, Lâm Tử Hạo tỏ ra rất điềm tĩnh. Hắn từ từ bước lên phía trước, liếc mắt khiêu khích tôi.
- Bằng chứng? Rốt cuộc hắn có bằng chứng gì? Tôi ngước đầu nhìn về phía Tử Hạo, thấy tên trợ lí béo tròn như cối xay thóc lật đật nhận từ tay hắn một bao giấy, ba chân bốn cẳng chạy như bay về phía phòng đa năng ở bên cạnh khán đài.
Trời ơi… Lẽ nào lại là một đĩa CDROM…
Huhu… Đừng mà, trong đó chứa nội dung gì? Xin các vị thần tiên chín phương tám hướng mau ra tay cứu giúp con, cứu đứa nhỏ tội nghiệp này! Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực…
Xoạt xoạt…
Bức màn sau lưng tôi bị kéo lên, phía sau là màn chiếu màu trắng xóa. Lòng tôi như có lửa đốt, tôi quay sang thì bắt gặp nụ cười đắc ý, nham hiểm của tên Hạo.
Rốt cuộc hắn muốn gì? Trong lòng hắn đang toan tính âm mưu đen tối gì?
Nơ ron thần kinh của tôi tê liệt, đầu bốc khói như muốn nổ tung.
- Xin hãy nhìn màn hình! – Giọng tên Hạo lanh lảnh làm tôi liên tưởng đến lễ trao giải bài hát hay nhất trong năm. Hic… xem chừng màn này còn hoành tráng hơn cả lễ trao giải gấp ngàn lần.
Tôi run bần bật như cầy sấy, muốn quay lại phía sau mà khớp cổ cứ cứng đơ ra không thể xoay nổi. Bên tai tôi văng vẳng tiếng nói the thé như mài ống bơ gỉ của tên Hạo.
- Xin mọi người hãy nhìn cho kĩ. Người nữ sinh đứng ở hàng đầu góc bên phải chính là Thái Lăng! – Tên Hạo quay người về phía bức hình tập thể được phóng to hết cỡ. Nụ cười ngạo mạn, đắc thắng nở trên môi, đôi cánh mũi diều hâu phập phồng như nhảy disco.
- Á, ối…
- Xem kìa, Thái Lăng sao lại mặc váy thế kia?
Câu hỏi như giọt nước rơi vào chảo dầu sôi bắn lên tanh tách, không khí dưới khán đài như nồi nước sôi sùng sục. Nhiều người không nén nổi ngạc nhiên bật dậy như lò xo khỏi ghế, giương mắt thao láo nhìn màn hình.
Ảnh? Váy?
Đầu tôi trống rỗng, mắt mở trừng trừng…
Trên màn hình là tấm hình tập thể lớp 11B trường Maria…
Đây… đây là bức hình mà trước khi rời trường Maria tới British học mà…
Trong cảnh nháo nhác hỗn loạn bên dưới, tôi cảm thấy ớn lạnh dựng tóc gáy, dường như có một ánh mắt sắc lạnh như băng đang nhìn tôi. Tôi hít một hơi sâu…
An An đứng ở một góc khán đài, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, môi nhếch lên đầy vẻ mỉa mai. Đúng là kiểu cười thâm hiểm độc chiêu An An.
- Thưa hiệu trưởng, Thái Lăng là con gái! Vì vậy hôm nay dù số phiếu của Thái Lăng cao nhất cũng không đủ tư cách làm hội trưởng hội học sinh trường ta. – Trong tiếng ồn ào bàn tán của bàn dân thiên hạ, giọng nói tên Hạo càng lúc càng cao. Hắn phấn khích đẩy âm thanh của mình lên cực đại, sải chân về phía ban giám khảo, cao giọng xin ý kiến hiệu trưởng.
- Thái Lăng xuống! Xuống! Xuống mau!
Đám đông bị kích động náo loạn cả lên. Tôi nghe thấy tiếng người ta hò nhau đòi đuổi cổ tôi xuống, tiếng bàn tán nhốn nháo như những đợt triều cường dâng trào, xô tới nhấn chìm tôi.
- Hừm… - Với tư cách là chủ tịch ban giám khảo, ngài hiệu trưởng lấy tay đẩy mục kỉnh, lông mày nhíu lại, mắt nhìn đăm đăm vào màn hình rất lâu, rồi chậm rãi lên tiếng. – Việc này…
Xong rồi, tiêu đời rồi! Tôi hình dung ra cảnh tôi mặc quần áo sọc tù bị nhốt trong cũi sắt ghi “tội lừa đảo”. Á! Hiệu trưởng chắc sẽ đuổi cổ tôi ra khỏi trường! Tôi sa vào sự tuyệt vọng, mồ hôi mồ kê ra như tắm, tim đập thình thịch, mắt hoa lên…
- Đợi chút! Đây không phải là Thái Lăng! Đây là em họ Thái Lăng!
Lúc hai chân tôi bủn rủn, không còn đứng vững được nữa thì một giọng nói vừa ấm áp cương quyết vang lên.
Tôi hướng về phía cất lên tiếng nói, cánh cửa lớn mở toang, một dáng người bao bọc bởi vầng hào quang chói lòa như vị thiên sứ hộ mạng chậm rãi bước đến gần tôi.
Giang Hựu Thần! Người đó chính là Hựu!
Thình thịch… thình thịch…
Thầy hiệu trưởng vừa định tuyên bố phán quyết cho tôi bỗng lặng người đi, cả hội trường im phăng phắc.
Giang Hựu Thần bước từng bước lên bục, toàn thân phát ra một luồng năng lượng kì lạ làm cho đám người lố nhố xếp thành hai hàng ngay ngắn. Ánh mắt của tất cả mọi người đều dõi theo từng bước chân của Hựu.
Thịch… Thịch… Thịch …
Tôi dường như nghe thấy tiếng từng nhịp đập của tim mình.
Tôi đăm đăm nhìn Hựu, toàn thân như đóng băng…
- Cái gì mà em họ với em hàng, ông bạn có chứng cớ gì chứng minh không? Rõ ràng là Thái Lăng – Mặc dù bị Hựu chặn họng, nhưng tên Hạo vẫn ngoan cố, kiêu ngạo vênh vang, chỉ tay lên màn hình.
- Trên thế giới này không thiếu những người giống nhau. Tôi và các bạn tôi Ân Địa Nguyên… đều từng gặp em họ của Thái Lăng. Chúng tôi mới đầu cũng lầm lẫn hai người không ngờ có người giống nhau như thế! – Hựu không hề nao núng, trả lời lưu loát, tự nhiên, Hựu quay người xuống phía dưới, nhìn bao quát khắp hội trường, rồi dừng lại ở hàng ghế đầu, chỉ tay về phía dưới. – Hơn nữa người có quyền phát ngôn duy nhất, vẫn còn ở dưới kia…
- An… An… - Mọi người hướng ánh mắt theo tay của Hựu, “Xoẹt” tất cả ánh mắt đều tập trung vào An Vũ Phong! Tôi đứng như trời trồng! Sao?! Sao Hựu lại chỉ An Vũ Phong?!
- An Vũ Phong?!
Tiếng ngạc nhiên xôn xao, An Vũ Phong hất tóc xõa trước trán, bình tĩnh như không đứng lên, ngẩng cao đầu bước lên phía trước, đứng cùng với Hựu ở giữa khán đài.
Trong tích tắc, cả khán đài sáng như đèn công suất 1000W.
- An… An Vũ Phong?! – Nhìn thấy Vũ Phong, tên Hạo lúng túng như người thừa lưỡi nói nghịu.
- Phong, cậu chắc chắn sẽ chứng minh được cho mọi người. – Giang Hựu Thần ánh mắt hướng về phía An Vũ Phong, sắc mặt không hề đắn đo, do dự.
- Ờ?! – Vũ Phong nhìn Hựu không chớp mắt như một con ngựa bất kham.
Giang Hựu Thần không hề sợ hãi, phong thái bình tĩnh ung dung mà cũng rất kiên cường, mạnh mẽ. Miệng của An Vũ Phong nhếch lên 5 độ, 10 độ, 15 độ, 30 độ…
Thịch thịch thịch…
Ngay cả tôi đứng cạnh bên cũng cảm nhận được không khí nồng nặc mùi khói súng. Hội trường như bị nén khí, sắp nổ tung ra! Dưới khán đài như nín thở, người ta không nghe thấy cả tiếng muỗi bay qua. Từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy Hựu dùng giọng mệnh lệnh như thế ra lệnh cho Phong. Bọn họ là địch thủ không đội trời chung, sao Vũ Phong có thể ?!
Hic… Phong từ trước tới giờ có nghe lời ai đâu. Chắc chắn hắn sẽ nổi khùng lên! Đứt rồi! Sắp xảy ra đại chiến thế giới rồi. Trời ơi, chưa hết sóng gió này lại đến sóng gió khác đổ lên đầu Thái Linh xui xẻo này. Chẳng nhẽ ông không nghỉ một ngày làm phước hay sao hả, ông thần xui? Hãy tha cho Thái Linh này một lần.
Vũ Phong lảng tránh ánh mắt Hựu, cố tình quay xuống phía dưới, cười đầy ẩn ý:
- Các bạn nói xem, nếu Thái Lăng là con gái sao ở cùng phòng mà tôi không phát hiện ra chứ?
Ôi! Ông thần xui cuối cùng cũng nghe thấy lời khẩn thiết van xin của con….
- Đúng thế! Vũ Phong nói có lý!
- Thái Lăng ở cùng Vũ Phong mà!
- Chắc là lộn rồi! sao Thái Lăng lại là con gái được?
Mọi người lần lượt bị Vũ Phong thuyết phục, đứng về phía tôi. Lúc này, tôi mới thở phào nhẹ nhõm nhưng bỗng thấy ớn lạnh sống lưng vì ánh mắt sắc lạnh như dao. – An An, An An cong môi khiêu khích, lộ rõ nụ cười nham hiểm. Tim tôi bị treo ngược lên, giật thót mình, sợ hãi như ngồi xe leo dốc không phanh. Liệu An An sẽ giở thủ đoạn gì để đối phó với tôi?
- Làm gì có em họ nào! Đó chính là Thái Lăng – An An nhìn tôi như sư tử đói mồi, nở nụ cười lạnh như nước đá, bước lên sân khấu. An An hết nhìn Hựu, nhìn Phong lại nhìn tôi, gào lên như đinh đóng cột. – Tôi là học sinh trường Maria, bức ảnh này là ảnh tập thể của tôi. Tôi có thể chứng minh, đó là Thái Lăng! Không chỉ có tôi, tất cả các nữ sinh trường Maria đều có thể làm chứng người nữ sinh trong ảnh là Thái Lăng!
- Đúng đấy! Chúng tôi đều có thể làm chứng!
- Đó là Thái Lăng mà! Giống nhau như lột, không thể sai được!
Lời nói của An An như viên đá ném xuống làm xao động mặt hồ phẳng lặng. Tất cả các nữ sinh trường Maria bừng tỉnh sau cơn mê, như bị kích động hét tướng rồi nhảy cẫng lên chỉ tay về phía tôi.
Rầm…
Một lần nữa tôi rơi vào hố sâu tuyệt vọng!
- Chẳng nhẽ các bạn không tin lời tôi?
Trong lúc tôi bị bủa vây bởi những cánh tay chỉ trích, những tiếng gào thét như thác đổ thì một tiếng nói cương nghị lại vang lên.
Đôi mắt đen nhánh của Hựu như chất chứa bao nhiêu lời muốn ngỏ, đôi môi khẽ trùng xuống, vẻ mặt đăm chiêu càng lộ vẻ quý tộc, quyến rũ. Một cảm giác bi thương xâm lấn dần hội trường.
- Trời ơi! Hựu của em đẹp trai quá!
- Sao chúng ta lại có thể nghi nhờ hoàng tử của chúng ta kia chứ?
- Ôi ! Anh ấy mới dịu dàng làm sao? Sao chúng ta lại có thể nghi oan cho anh ý chứ? Thật quá đáng!
- Thái Lăng là con trai! Trên ảnh không phải là Thái Lăng!
- Không phải Thái Lăng! Không phải Thái Lăng!
Một giây trước thôi, đám nữ sinh còn ngây người ra, giờ hai mắt đã hiện lên hình trái tim hồng phấn, tay thì tự đập vào ngực mình hối hận, nhận lỗi. – Tôi sai rồi, tôi không nên đa nghi như thế!
Người ta hỏi là hỏi học sinh trường British chớ đâu có hỏi lũ mê trai đẹp… Gào thét gì mà om sòm? Họ đâu có vì mình chứ, mà là vì Đệ nhất Hoàng tử British! Nhìn họ xúc động ra mặt, lòng tôi bỗng ấm áp trở lại: Đây là lần đầu nữ sinh trường Maria giúp đỡ tôi. Dù biết rằng thật ra họ cũng chẳng vì Miss quạ đen Thái Linh này mà chỉ mê mẩn vào hùa với chàng đẹp trai nhưng:
Mê trai tự cổ tội chi?Hotboy có lý người nghe rầm rầmHựu mỉm cười, hàng lông mày vừa nhíu lại nay giãn ra mãn nguyện, tự tin. Hình như Hựu đã dùng cây gậy thiết bảng vẽ nên một vòng tròn bảo vệ xung quanh tôi.
Thình thịch… Thình thịch…
Mặc dù tim tôi đập nhanh như trống báo vỡ đê nhưng không còn loạn nhịp. Tay phải của Hựu nắm chặt, chẳng nhẽ cậu ấy muốn nói với mình – Fighting?
- Mấy người làm trò gì vậy? – Nhìn cả đoàn quân nữ sinh Maria bị Hựu thu phục trong tích tắc, An An tím mặt giận dữ, nụ cười phụt tắt.
- Thái Lăng là con trai! Hoàng tử nói Thái Lăng là con trai thì là con trai!
Đám nữ sinh như bị hớp hồn kêu lên, tất cả dư luận đều nghiêng về ủng hộ tôi.
- Rồi! Đã không phân biệt được rõ cô ta là trai hay gái thì để tôi chứng minh cho mọi người xem! – An An ánh mắt thù hằn nảy lửa, lao đến phía tôi, giơ hai tay định giật phăng cúc áo của tôi.
- Đừng mà! – Tôi kêu lên thất thanh, sợ hãi lùi ra sau nhưng An An như phát điên càng giằng mạnh hơn.
- Ai da! Thật là… Hotboy British vô cùng có sức hút với phái đẹp! Ngay cả hoa hậu trường Maria cũng phát cuồng rồi! – Tôi bị ép vào thế bí, sắp không cựa nổi mình thì một âm thanh chậm rãi mỉa mai cất lên.
An Vũ Phong? Sao lúc này tên Phong không lùi lại giúp mình kéo An An ra mà đứng đó nói những câu xằng bậy!
- Ha ha ha…
- Trời ơi! Muốn thoát y cho Thái Lăng cơ à, hoa hậu?!
Lời nói của An Vũ Phong làm cho cả hội trường cười rộ lên, mọi người ôm bụng cười nghiêng ngả, ngay cả Hựu cũng phải bật cười.
An An mặt đỏ như mông khỉ, vội vàng buông tay ra, mắt trừng trừng nhìn tôi tức tối, miệng nghiến răng ken két.
Trong lúc cả hội trường tràn ngập tiếng cười thì Hựu quay ra phía tôi, mỉm cười trìu mến, khẽ gật đầu.
Hựu quay về phía trên nhấc Micro, đôi hàng lông mày đậm lộ rõ vẻ kiên quyết vốn có, nói chậm rãi:
- Tôi tin rằng bất cứ chàng trai nào ở đây nếu bị hiểu lầm là phái yếu đều hết sức phẫn nộ. Đây là một sự sỉ nhục, hơn nữa lại không hề có bằng chứng xác thực. – Hựu nói đoạn, cố ý liếc nhìn An An. – Tôi, Phong mấy người chúng tôi và Thái Lăng chơi với nhau một thời gian rồi, tôi có thể lấy danh dự của mình ra đảm bảo Thái Lăng không phải là con gái!
- Á…
Lấy danh dự ra đảm bảo?
Trời! Hựu lấy danh dự ra đảm bảo cho tôi!
Chẳng nhẽ Hựu không sợ bị tôi liên lụy sao?
Những người phía dưới đều sững người nghe câu tuyên bố bảo lãnh của Hựu, ngước mắt dõi theo Hựu.
Đôi mắt Hựu tỏa sáng long lanh, như những vì sao trong không trung vậy. Không! Hựu là vầng trăng hiền hòa trên cao, tất cả ánh sáng của các vì sao khác đều không thể sánh bằng.
Dường như tất cả những tiếng huyên náo, tiếng bàn tán xì xào, tiếng gào thét đều biến mất tăm tự lúc nào. Trước mắt tôi chỉ thấy mình Hựu đang đứng hiên ngang che chắn cho tôi.
Lời nói của Hựu như một làn gió xuân ấm áp nhẹ nhàng ủ ấm trái tim tôi.
- E hèm! E hèm!
Tiếng hắng giọng phá vỡ sự im lặng của cả hội trường. Tất cả mọi người “Xoẹt” đưa mắt về phía thầy hiệu trưởng.
- Tất cả yên lặng! Người chiến thắng trong cuộc thi bầu chọn Hội trưởng hội học sinh trường British năm nay là… Thái Lăng!
Cánh mũi diều hâu của Lâm Tử Hạo lệch sang một bên, mái tóc màu vàng xù lên như nhím, chắc là hắn đang ức muốn ói mật. An An tức tối nhếch mép, dùng ánh mắt như muốn giết người đến nơi hằn học nhìn tôi.
Bộp… Bộp… Bộp…
Nghe câu tuyên bố của Hiệu trưởng, tiếng vỗ tay rào rào như pháo nổ. Tất cả các tiếng rì rầm bàn tán, tiếng la ó phản đối ban nãy đều bị tiếng vỗ tay rền như sấm dậy nhấn chìm.
An Vũ Phong đứng lên, nhẹ nhàng hất tóc rủ xuống trán, rồi bất giác rờ tay lên cái khuyên kim cương. Luồng ánh sáng tỏa ra từ viên kim cương len lỏi khắp chốn, miệng Phong khẽ nhếch lên nửa như châm chọ nửa như mãn nguyện.
Hựu quay lại phía tôi, ánh mắt đôn hậu, dịu dàng chứ không đầy quyền uy như lúc nãy.
- Thái Lăng, chúng ta có thể về rồi. – Hựu đứng ngay cạnh tôi, khẽ nói.
Tim tôi vẫn đập liên hồi, người như robot di động, không dám nhúc nhắc cái đầu quay lại nhìn Hựu.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tôi bị quăng từ thiên đàng đến địa ngục, rồi lại bị quẳng trở lại thiên đường tươi đẹp. Ôi! Ông thần xui, con biết là ông luôn “quan tâm săn sóc con chu đáo” quá mức cần thiết, nhưng lần này phải cảm ơn ông rồi. Vì ông đã cho con nhìn thấy tình bạn đáng quý…
Giang Hựu Thần, An Vũ Phong, cảm ơn!
- Theo quy định cũ, kết quả sẽ được công khai trong bảy ngày. Nếu trong bảy ngày không có kháng nghị gì, Thái Lăng sẽ chính thức trở thành Hội trưởng hội học sinh trường British!
Tiếng thầy hiệu trưởng vang vọng trong không trung, một năm học mới lại bắt đầu!
Địa điểm:
Hội trường trường British
Nhân vật:
Thái Linh – học sinh lớp 12 trường Maria
Bùi An An – học sinh lớp 12 trường Maria
Giang Hựu Thần – học sinh lớp 12 trường British
An Vũ Phong – học sinh lớp 12 trường British
Lâm Tử Hạo – học sinh lớp 12 trường British
LỜI THÌ THẦM CỦA ĐÓA HOA BÉ NHỎ
Chúa ngự ở trên các vì sao xa tít tắp
Dõi theo và che chở cho các con chiên của mình
Liệu có ai bị ngài bỏ quên chăng?
Chúa đáp: Đôi tay quyền uy và công bằng của ta
vuốt ve khuôn mặt của tất cả các con chiên
Thế còn cô bé đó?
…
Chúa lặng im.
Vì chúa công bằng, chính trực, tâm huyết với nghề
của chúng ta
cũng có lúc trốn việc.
- Cô… cô ta là con gái.
Đôi mắt nham hiểm của Lâm Tử Hạo nhìn chằm chặp vào tôi, đôi môi mỏng quẹt như tờ giấy lụa rướn lên, kéo dài ra thành chuỗi năm tiếng – năm tiếng đủ để đẩy tôi xuống hai mươi tầng địa ngục.
Xoạt!
Thoắt một cái, ánh đèn sân khấu rọi lóa mắt, những ánh mắt dưới khán đài sắc như lưỡi mác tua tủa đâm lên phía tôi đứng.
Tiếng ồn ào, lao xao ù ù bên tai như một đàn ong vỡ tổ.
- Á, Thái Lăng là con gái?
- Thật thế sao?
- Cậu có bằng chứng gì không?
- Mọi người yên lặng nào! Nếu không có bằng chứng xác thực thì tôi, với tư cách là trợ lí hội trưởng hội học sinh, một con người được tiếng là công tâm, vô tư, chính trực, thẳng thắn không lẽ nào lại dễ dàng tin vào lời kẻ khác, nghĩ oan cho anh em chúng ta. – Trong lúc mọi người lao xao bán tín bán nghi, Lâm Tử Hạo tỏ ra rất điềm tĩnh. Hắn từ từ bước lên phía trước, liếc mắt khiêu khích tôi.
- Bằng chứng? Rốt cuộc hắn có bằng chứng gì? Tôi ngước đầu nhìn về phía Tử Hạo, thấy tên trợ lí béo tròn như cối xay thóc lật đật nhận từ tay hắn một bao giấy, ba chân bốn cẳng chạy như bay về phía phòng đa năng ở bên cạnh khán đài.
Trời ơi… Lẽ nào lại là một đĩa CDROM…
Huhu… Đừng mà, trong đó chứa nội dung gì? Xin các vị thần tiên chín phương tám hướng mau ra tay cứu giúp con, cứu đứa nhỏ tội nghiệp này! Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực…
Xoạt xoạt…
Bức màn sau lưng tôi bị kéo lên, phía sau là màn chiếu màu trắng xóa. Lòng tôi như có lửa đốt, tôi quay sang thì bắt gặp nụ cười đắc ý, nham hiểm của tên Hạo.
Rốt cuộc hắn muốn gì? Trong lòng hắn đang toan tính âm mưu đen tối gì?
Nơ ron thần kinh của tôi tê liệt, đầu bốc khói như muốn nổ tung.
- Xin hãy nhìn màn hình! – Giọng tên Hạo lanh lảnh làm tôi liên tưởng đến lễ trao giải bài hát hay nhất trong năm. Hic… xem chừng màn này còn hoành tráng hơn cả lễ trao giải gấp ngàn lần.
Tôi run bần bật như cầy sấy, muốn quay lại phía sau mà khớp cổ cứ cứng đơ ra không thể xoay nổi. Bên tai tôi văng vẳng tiếng nói the thé như mài ống bơ gỉ của tên Hạo.
- Xin mọi người hãy nhìn cho kĩ. Người nữ sinh đứng ở hàng đầu góc bên phải chính là Thái Lăng! – Tên Hạo quay người về phía bức hình tập thể được phóng to hết cỡ. Nụ cười ngạo mạn, đắc thắng nở trên môi, đôi cánh mũi diều hâu phập phồng như nhảy disco.
- Á, ối…
- Xem kìa, Thái Lăng sao lại mặc váy thế kia?
Câu hỏi như giọt nước rơi vào chảo dầu sôi bắn lên tanh tách, không khí dưới khán đài như nồi nước sôi sùng sục. Nhiều người không nén nổi ngạc nhiên bật dậy như lò xo khỏi ghế, giương mắt thao láo nhìn màn hình.
Ảnh? Váy?
Đầu tôi trống rỗng, mắt mở trừng trừng…
Trên màn hình là tấm hình tập thể lớp 11B trường Maria…
Đây… đây là bức hình mà trước khi rời trường Maria tới British học mà…
Trong cảnh nháo nhác hỗn loạn bên dưới, tôi cảm thấy ớn lạnh dựng tóc gáy, dường như có một ánh mắt sắc lạnh như băng đang nhìn tôi. Tôi hít một hơi sâu…
An An đứng ở một góc khán đài, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, môi nhếch lên đầy vẻ mỉa mai. Đúng là kiểu cười thâm hiểm độc chiêu An An.
- Thưa hiệu trưởng, Thái Lăng là con gái! Vì vậy hôm nay dù số phiếu của Thái Lăng cao nhất cũng không đủ tư cách làm hội trưởng hội học sinh trường ta. – Trong tiếng ồn ào bàn tán của bàn dân thiên hạ, giọng nói tên Hạo càng lúc càng cao. Hắn phấn khích đẩy âm thanh của mình lên cực đại, sải chân về phía ban giám khảo, cao giọng xin ý kiến hiệu trưởng.
- Thái Lăng xuống! Xuống! Xuống mau!
Đám đông bị kích động náo loạn cả lên. Tôi nghe thấy tiếng người ta hò nhau đòi đuổi cổ tôi xuống, tiếng bàn tán nhốn nháo như những đợt triều cường dâng trào, xô tới nhấn chìm tôi.
- Hừm… - Với tư cách là chủ tịch ban giám khảo, ngài hiệu trưởng lấy tay đẩy mục kỉnh, lông mày nhíu lại, mắt nhìn đăm đăm vào màn hình rất lâu, rồi chậm rãi lên tiếng. – Việc này…
Xong rồi, tiêu đời rồi! Tôi hình dung ra cảnh tôi mặc quần áo sọc tù bị nhốt trong cũi sắt ghi “tội lừa đảo”. Á! Hiệu trưởng chắc sẽ đuổi cổ tôi ra khỏi trường! Tôi sa vào sự tuyệt vọng, mồ hôi mồ kê ra như tắm, tim đập thình thịch, mắt hoa lên…
- Đợi chút! Đây không phải là Thái Lăng! Đây là em họ Thái Lăng!
Lúc hai chân tôi bủn rủn, không còn đứng vững được nữa thì một giọng nói vừa ấm áp cương quyết vang lên.
Tôi hướng về phía cất lên tiếng nói, cánh cửa lớn mở toang, một dáng người bao bọc bởi vầng hào quang chói lòa như vị thiên sứ hộ mạng chậm rãi bước đến gần tôi.
Giang Hựu Thần! Người đó chính là Hựu!
Thình thịch… thình thịch…
Thầy hiệu trưởng vừa định tuyên bố phán quyết cho tôi bỗng lặng người đi, cả hội trường im phăng phắc.
Giang Hựu Thần bước từng bước lên bục, toàn thân phát ra một luồng năng lượng kì lạ làm cho đám người lố nhố xếp thành hai hàng ngay ngắn. Ánh mắt của tất cả mọi người đều dõi theo từng bước chân của Hựu.
Thịch… Thịch… Thịch …
Tôi dường như nghe thấy tiếng từng nhịp đập của tim mình.
Tôi đăm đăm nhìn Hựu, toàn thân như đóng băng…
- Cái gì mà em họ với em hàng, ông bạn có chứng cớ gì chứng minh không? Rõ ràng là Thái Lăng – Mặc dù bị Hựu chặn họng, nhưng tên Hạo vẫn ngoan cố, kiêu ngạo vênh vang, chỉ tay lên màn hình.
- Trên thế giới này không thiếu những người giống nhau. Tôi và các bạn tôi Ân Địa Nguyên… đều từng gặp em họ của Thái Lăng. Chúng tôi mới đầu cũng lầm lẫn hai người không ngờ có người giống nhau như thế! – Hựu không hề nao núng, trả lời lưu loát, tự nhiên, Hựu quay người xuống phía dưới, nhìn bao quát khắp hội trường, rồi dừng lại ở hàng ghế đầu, chỉ tay về phía dưới. – Hơn nữa người có quyền phát ngôn duy nhất, vẫn còn ở dưới kia…
- An… An… - Mọi người hướng ánh mắt theo tay của Hựu, “Xoẹt” tất cả ánh mắt đều tập trung vào An Vũ Phong! Tôi đứng như trời trồng! Sao?! Sao Hựu lại chỉ An Vũ Phong?!
- An Vũ Phong?!
Tiếng ngạc nhiên xôn xao, An Vũ Phong hất tóc xõa trước trán, bình tĩnh như không đứng lên, ngẩng cao đầu bước lên phía trước, đứng cùng với Hựu ở giữa khán đài.
Trong tích tắc, cả khán đài sáng như đèn công suất 1000W.
- An… An Vũ Phong?! – Nhìn thấy Vũ Phong, tên Hạo lúng túng như người thừa lưỡi nói nghịu.
- Phong, cậu chắc chắn sẽ chứng minh được cho mọi người. – Giang Hựu Thần ánh mắt hướng về phía An Vũ Phong, sắc mặt không hề đắn đo, do dự.
- Ờ?! – Vũ Phong nhìn Hựu không chớp mắt như một con ngựa bất kham.
Giang Hựu Thần không hề sợ hãi, phong thái bình tĩnh ung dung mà cũng rất kiên cường, mạnh mẽ. Miệng của An Vũ Phong nhếch lên 5 độ, 10 độ, 15 độ, 30 độ…
Thịch thịch thịch…
Ngay cả tôi đứng cạnh bên cũng cảm nhận được không khí nồng nặc mùi khói súng. Hội trường như bị nén khí, sắp nổ tung ra! Dưới khán đài như nín thở, người ta không nghe thấy cả tiếng muỗi bay qua. Từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy Hựu dùng giọng mệnh lệnh như thế ra lệnh cho Phong. Bọn họ là địch thủ không đội trời chung, sao Vũ Phong có thể ?!
Hic… Phong từ trước tới giờ có nghe lời ai đâu. Chắc chắn hắn sẽ nổi khùng lên! Đứt rồi! Sắp xảy ra đại chiến thế giới rồi. Trời ơi, chưa hết sóng gió này lại đến sóng gió khác đổ lên đầu Thái Linh xui xẻo này. Chẳng nhẽ ông không nghỉ một ngày làm phước hay sao hả, ông thần xui? Hãy tha cho Thái Linh này một lần.
Vũ Phong lảng tránh ánh mắt Hựu, cố tình quay xuống phía dưới, cười đầy ẩn ý:
- Các bạn nói xem, nếu Thái Lăng là con gái sao ở cùng phòng mà tôi không phát hiện ra chứ?
Ôi! Ông thần xui cuối cùng cũng nghe thấy lời khẩn thiết van xin của con….
- Đúng thế! Vũ Phong nói có lý!
- Thái Lăng ở cùng Vũ Phong mà!
- Chắc là lộn rồi! sao Thái Lăng lại là con gái được?
Mọi người lần lượt bị Vũ Phong thuyết phục, đứng về phía tôi. Lúc này, tôi mới thở phào nhẹ nhõm nhưng bỗng thấy ớn lạnh sống lưng vì ánh mắt sắc lạnh như dao. – An An, An An cong môi khiêu khích, lộ rõ nụ cười nham hiểm. Tim tôi bị treo ngược lên, giật thót mình, sợ hãi như ngồi xe leo dốc không phanh. Liệu An An sẽ giở thủ đoạn gì để đối phó với tôi?
- Làm gì có em họ nào! Đó chính là Thái Lăng – An An nhìn tôi như sư tử đói mồi, nở nụ cười lạnh như nước đá, bước lên sân khấu. An An hết nhìn Hựu, nhìn Phong lại nhìn tôi, gào lên như đinh đóng cột. – Tôi là học sinh trường Maria, bức ảnh này là ảnh tập thể của tôi. Tôi có thể chứng minh, đó là Thái Lăng! Không chỉ có tôi, tất cả các nữ sinh trường Maria đều có thể làm chứng người nữ sinh trong ảnh là Thái Lăng!
- Đúng đấy! Chúng tôi đều có thể làm chứng!
- Đó là Thái Lăng mà! Giống nhau như lột, không thể sai được!
Lời nói của An An như viên đá ném xuống làm xao động mặt hồ phẳng lặng. Tất cả các nữ sinh trường Maria bừng tỉnh sau cơn mê, như bị kích động hét tướng rồi nhảy cẫng lên chỉ tay về phía tôi.
Rầm…
Một lần nữa tôi rơi vào hố sâu tuyệt vọng!
- Chẳng nhẽ các bạn không tin lời tôi?
Trong lúc tôi bị bủa vây bởi những cánh tay chỉ trích, những tiếng gào thét như thác đổ thì một tiếng nói cương nghị lại vang lên.
Đôi mắt đen nhánh của Hựu như chất chứa bao nhiêu lời muốn ngỏ, đôi môi khẽ trùng xuống, vẻ mặt đăm chiêu càng lộ vẻ quý tộc, quyến rũ. Một cảm giác bi thương xâm lấn dần hội trường.
- Trời ơi! Hựu của em đẹp trai quá!
- Sao chúng ta lại có thể nghi nhờ hoàng tử của chúng ta kia chứ?
- Ôi ! Anh ấy mới dịu dàng làm sao? Sao chúng ta lại có thể nghi oan cho anh ý chứ? Thật quá đáng!
- Thái Lăng là con trai! Trên ảnh không phải là Thái Lăng!
- Không phải Thái Lăng! Không phải Thái Lăng!
Một giây trước thôi, đám nữ sinh còn ngây người ra, giờ hai mắt đã hiện lên hình trái tim hồng phấn, tay thì tự đập vào ngực mình hối hận, nhận lỗi. – Tôi sai rồi, tôi không nên đa nghi như thế!
Người ta hỏi là hỏi học sinh trường British chớ đâu có hỏi lũ mê trai đẹp… Gào thét gì mà om sòm? Họ đâu có vì mình chứ, mà là vì Đệ nhất Hoàng tử British! Nhìn họ xúc động ra mặt, lòng tôi bỗng ấm áp trở lại: Đây là lần đầu nữ sinh trường Maria giúp đỡ tôi. Dù biết rằng thật ra họ cũng chẳng vì Miss quạ đen Thái Linh này mà chỉ mê mẩn vào hùa với chàng đẹp trai nhưng:
Mê trai tự cổ tội chi?Hotboy có lý người nghe rầm rầmHựu mỉm cười, hàng lông mày vừa nhíu lại nay giãn ra mãn nguyện, tự tin. Hình như Hựu đã dùng cây gậy thiết bảng vẽ nên một vòng tròn bảo vệ xung quanh tôi.
Thình thịch… Thình thịch…
Mặc dù tim tôi đập nhanh như trống báo vỡ đê nhưng không còn loạn nhịp. Tay phải của Hựu nắm chặt, chẳng nhẽ cậu ấy muốn nói với mình – Fighting?
- Mấy người làm trò gì vậy? – Nhìn cả đoàn quân nữ sinh Maria bị Hựu thu phục trong tích tắc, An An tím mặt giận dữ, nụ cười phụt tắt.
- Thái Lăng là con trai! Hoàng tử nói Thái Lăng là con trai thì là con trai!
Đám nữ sinh như bị hớp hồn kêu lên, tất cả dư luận đều nghiêng về ủng hộ tôi.
- Rồi! Đã không phân biệt được rõ cô ta là trai hay gái thì để tôi chứng minh cho mọi người xem! – An An ánh mắt thù hằn nảy lửa, lao đến phía tôi, giơ hai tay định giật phăng cúc áo của tôi.
- Đừng mà! – Tôi kêu lên thất thanh, sợ hãi lùi ra sau nhưng An An như phát điên càng giằng mạnh hơn.
- Ai da! Thật là… Hotboy British vô cùng có sức hút với phái đẹp! Ngay cả hoa hậu trường Maria cũng phát cuồng rồi! – Tôi bị ép vào thế bí, sắp không cựa nổi mình thì một âm thanh chậm rãi mỉa mai cất lên.
An Vũ Phong? Sao lúc này tên Phong không lùi lại giúp mình kéo An An ra mà đứng đó nói những câu xằng bậy!
- Ha ha ha…
- Trời ơi! Muốn thoát y cho Thái Lăng cơ à, hoa hậu?!
Lời nói của An Vũ Phong làm cho cả hội trường cười rộ lên, mọi người ôm bụng cười nghiêng ngả, ngay cả Hựu cũng phải bật cười.
An An mặt đỏ như mông khỉ, vội vàng buông tay ra, mắt trừng trừng nhìn tôi tức tối, miệng nghiến răng ken két.
Trong lúc cả hội trường tràn ngập tiếng cười thì Hựu quay ra phía tôi, mỉm cười trìu mến, khẽ gật đầu.
Hựu quay về phía trên nhấc Micro, đôi hàng lông mày đậm lộ rõ vẻ kiên quyết vốn có, nói chậm rãi:
- Tôi tin rằng bất cứ chàng trai nào ở đây nếu bị hiểu lầm là phái yếu đều hết sức phẫn nộ. Đây là một sự sỉ nhục, hơn nữa lại không hề có bằng chứng xác thực. – Hựu nói đoạn, cố ý liếc nhìn An An. – Tôi, Phong mấy người chúng tôi và Thái Lăng chơi với nhau một thời gian rồi, tôi có thể lấy danh dự của mình ra đảm bảo Thái Lăng không phải là con gái!
- Á…
Lấy danh dự ra đảm bảo?
Trời! Hựu lấy danh dự ra đảm bảo cho tôi!
Chẳng nhẽ Hựu không sợ bị tôi liên lụy sao?
Những người phía dưới đều sững người nghe câu tuyên bố bảo lãnh của Hựu, ngước mắt dõi theo Hựu.
Đôi mắt Hựu tỏa sáng long lanh, như những vì sao trong không trung vậy. Không! Hựu là vầng trăng hiền hòa trên cao, tất cả ánh sáng của các vì sao khác đều không thể sánh bằng.
Dường như tất cả những tiếng huyên náo, tiếng bàn tán xì xào, tiếng gào thét đều biến mất tăm tự lúc nào. Trước mắt tôi chỉ thấy mình Hựu đang đứng hiên ngang che chắn cho tôi.
Lời nói của Hựu như một làn gió xuân ấm áp nhẹ nhàng ủ ấm trái tim tôi.
- E hèm! E hèm!
Tiếng hắng giọng phá vỡ sự im lặng của cả hội trường. Tất cả mọi người “Xoẹt” đưa mắt về phía thầy hiệu trưởng.
- Tất cả yên lặng! Người chiến thắng trong cuộc thi bầu chọn Hội trưởng hội học sinh trường British năm nay là… Thái Lăng!
Cánh mũi diều hâu của Lâm Tử Hạo lệch sang một bên, mái tóc màu vàng xù lên như nhím, chắc là hắn đang ức muốn ói mật. An An tức tối nhếch mép, dùng ánh mắt như muốn giết người đến nơi hằn học nhìn tôi.
Bộp… Bộp… Bộp…
Nghe câu tuyên bố của Hiệu trưởng, tiếng vỗ tay rào rào như pháo nổ. Tất cả các tiếng rì rầm bàn tán, tiếng la ó phản đối ban nãy đều bị tiếng vỗ tay rền như sấm dậy nhấn chìm.
An Vũ Phong đứng lên, nhẹ nhàng hất tóc rủ xuống trán, rồi bất giác rờ tay lên cái khuyên kim cương. Luồng ánh sáng tỏa ra từ viên kim cương len lỏi khắp chốn, miệng Phong khẽ nhếch lên nửa như châm chọ nửa như mãn nguyện.
Hựu quay lại phía tôi, ánh mắt đôn hậu, dịu dàng chứ không đầy quyền uy như lúc nãy.
- Thái Lăng, chúng ta có thể về rồi. – Hựu đứng ngay cạnh tôi, khẽ nói.
Tim tôi vẫn đập liên hồi, người như robot di động, không dám nhúc nhắc cái đầu quay lại nhìn Hựu.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tôi bị quăng từ thiên đàng đến địa ngục, rồi lại bị quẳng trở lại thiên đường tươi đẹp. Ôi! Ông thần xui, con biết là ông luôn “quan tâm săn sóc con chu đáo” quá mức cần thiết, nhưng lần này phải cảm ơn ông rồi. Vì ông đã cho con nhìn thấy tình bạn đáng quý…
Giang Hựu Thần, An Vũ Phong, cảm ơn!
- Theo quy định cũ, kết quả sẽ được công khai trong bảy ngày. Nếu trong bảy ngày không có kháng nghị gì, Thái Lăng sẽ chính thức trở thành Hội trưởng hội học sinh trường British!
Tiếng thầy hiệu trưởng vang vọng trong không trung, một năm học mới lại bắt đầu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook