Cô Nàng Tí Hon
-
Chương 5: Tuyệt giao mười phút
Edit: Joan
Một lần nữa trong thế giới lại tràn ngập tình yêu. Nhạc San nhếch miệng.
Lưu Cẩn Hoài v này là đàn anh khóa trên của Nhạc San, hiện tại đã tổ chức vài buổi biểu diễn thời trang, còn từng thiết kế lễ phục cho minh tinh đang nổi đi thảm đỏ, cũng coi như là nhà thiết kế thời trang có chút danh tiếng.
Nhưng Nhạc San luôn không thích trao đổi với anh ta, phải nói là mệt phải ứng phó anh ta.
Người đàn ông dịu dàng săn sóc thì được gọi là người đàn ông ấm áp, luôn đối xử dịu dàng hòa nhã chẳng phân biệt thân sơ, như một cái điều hòa vậy. Nhạc San cảm thấy gọi Lưu Cẩn Hoài là hiệu ứng nhà kính cũng không quá đáng. Anh ta hận không thể che chở mọi cô gái dưới ánh hào quang vạn trượng của anh ta.
Lần đầu tiên gặp vị đàn anh này, cô đã bị sự tự quen thuộc của anh ta đánh gục. Sau đó mỗi lần hỏi thăm ân cần đều kích thích Nhạc San nổi từng mảng từng mảng da gà —— Tuy Nhạc San hơi điên điên, nhưng thật ra rất chậm nóng, từ đáy lòng luôn kháng cự loại nhiệt tình này. Tuy biết đàn anh này không có mục đích gì khác, nhưng cô không thể chấp nhận được, có thể trốn thì nhất định sẽ trốn.
Đã nhiều năm trôi qua, Nhạc San vẫn có thể nhớ được thái độ ‘các em đều là em gái ngoan của anh’ của Lưu Cẩn Hoài… Có chút đau dạ dày. Nếu năm đó có loại ốp điện thoại “Lạnh lùng.jpg” đang nổi tiếng hiện nay*, Nhạc San nhất định sẽ mua một cái. Cứ gặp phải vị đàn anh này là giơ điện thoại lên giả vờ gọi điện thoại.
(*ảnh đây ạ.)
Sau khi tốt nghiệp, cô đi theo một con đường khác hoàn toàn, tách rời các bạn học liều mạng tranh nhau tiến vào giới thời thượng. Ngoài mấy người cùng ký túc ra thì cũng không còn liên hệ với mấy ai.
Nhưng ai biết được weibo của cô sẽ bị đề cử vào thông tin kết bạn (Giống như ‘những người bạn có thể biết’ trên facebook ý). Rõ ràng cô đã tắt nó rồi mà vẫn bị người không thân thiết chú ý, weibo chết tiệt! Cuộc sống của tôi chỉ là bán váy búp bê và lướt weibo thôi mà. Vậy mà cũng không yên ổn! Thi thoảng đăng trạng thái thì bị đàn anh quan tâm, khoe hàng mới thì sẽ bị bạn học không đối đầu lắm trước kia bình luận chuyên nghiệp. Weibo này đúng là không thể chơi được mà.
Nghĩ đến đây, Nhạc San lại tức giận, nhớ tới cái tin nhắn riêng lúc nhiều fan hơn: “Nhạc San, sao bây giờ cậu lại làm cái này thế. Lúc trước tác phẩm của cậu đều rất ưu tú mà.” “Tớ quen với xxx, cậu có thể đưa tác phẩm của cậu cho tớ, tớ giới thiệu giúp cho.”
Không có ưu tú như trong tưởng tượng của các bạn thật là xin lỗi.
Lúc này đột nhiên cửa phòng ngủ mở ra.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Nhạc San quay đầu lại nhìn. Khương Vị mang hộp Barbie vào, phía sau là Đại Mao.
Chuông cảnh báo kêu mãnh liệt!
Đại Mao vui vẻ phe phẩy đuôi đi tới, chân trước đặt lên giường, thở phì phò về phía Nhạc San.
Nệm giường bị nó đột nhiên đè xuống mà rung rung, Nhạc San bị ảnh hưởng nên ngã nằm xuống.
Cô nằm trên giường, chậm rãi xoay đầu sang, liền nhìn thấy cái miệng rộng của Đại Mao đang tới gần. Chân sau của nó không ngừng nỗ lực, ý đồ trèo lên giường. Khoảng cách hai bên càng ngày càng gần, chân trước của nó hầu như đã có thể đụng tới Nhạc San. Nhạc San có thể ngửi thấy mùi của động vật, nhất là nó thở cũng có thể thổi bay tóc cô.
Nhạc San giật mình, hai cánh tay áp sát hai bên người, ngón giữa để sát đường may, trở thành một quân nhân tiêu chuẩn. Ngay sau đó dùng lực ở eo, bắt đầu xê dịch sang bên kia, nhanh chóng kéo dài khoảng cách giữa người và chó.
Khương Vị: “…”
Đại Mao còn muốn đến gần Nhạc San, lại bị Khương Vị ở phía sau vỗ vỗ đầu, nó rất ngoan ngoãn bỏ hai chân trước xuống, nằm trên mặt đất, kêu ô ô.
Khương Vị đứng ở bên giường, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đầu Nhạc San: “Mau, đến lấy đồ chơi của cậu này.” Nói xong, bỏ tay ra, để ở một bên.
Nhạc San xoay người đứng dậy, kích động chạy đến giữa tay Khương Vị, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Khương Vị hơi cong ngón tay, tránh cho Nhạc San ngã xuống.
Nhạc San ngồi trong lòng bàn tay Khương Vị, loại cảm giác này đặc biệt mới lạ, như đang sống trong phim. Trí tưởng tượng của Nhạc San lại bắt đầu bay bổng, có phải cảm giác lúc ngự kiếm là thế này không? Có giống thảm bay Ấn Độ không? Cân đẩu vân của Tây Du Ký cũng không hơn thế này nhỉ.
Nghĩ đến đây, Nhạc San ngẩng đầu nhìn Khương Vị, đột nhiên chỉ vào anh rồi hô to: “Ông già Như Lai, Lão Tôn ta tuyệt đối sẽ không cúi đầu với ông đâu.”
Ngón tay Khương Vị cứng đờ lại, mất rất nhiều sự nhẫn nại, mới kiềm chế không bóp chết Nhạc San.
Một tay cầm hộp Barbie, một tay nâng Nhạc San, anh đi đến bên cửa sổ phòng ngủ bỏ cả Nhạc San và hộp xuống.
Nhạc San vừa xuống liền hưng phấn chạy loạn khắp nơi. Cô ghé vào bên cửa sổ, nhìn khung cảnh dưới lầu, phát ra tiếng tán thưởng. Sau khi thu nhỏ thì như mở ra thế giới mới, tất cả đều rất to lớn, nhìn rất mới lạ.
Khương Vị yên tĩnh bóc hộp đồ chơi, nhặt mọi thứ bên trong ra. Phát hiện mặt sau là bản vẽ của một căn nhà, lại còn là một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng bếp, một nhà vệ sinh, tấm bìa chỉ cần dùng nút thắt cố định là biến thành tường ngăn. Mà các gói to ở trong chứa các loại đồ bằng nhựa, đại khái là tủ quần áo, bàn ăn, sofa gì đó, cái gì cần có đều có. Tất cả đều đầy đủ, thực sự là một căn nhà thu nhỏ.
Đồ chơi bây giờ làm rất tốt, anh nghĩ. Sau đó nghiêm mặt bỏ búp bê barbie trong hộp ra một bên, vậy mà nó còn nhỏ hơn cả Nhạc San hiện giờ.
Xem đủ thế giới bên ngoài rồi, Nhạc San quay đầu lại, vừa vặn trông thấy Khương Vị đặt búp bê barbie kia sang một bên. Cô chạy tới, dựa vào một bên đánh giá cẩn thận một lát, rồi lo lắng vô cùng: “Búp bê bây giờ càng ngày càng xấu, trẻ con chơi cái này từ bé, hy vọng lớn lên mắt thẩm mỹ không bị ảnh hưởng.”
Cũng không cần cậu phải lo. Khương Vị xếp xong giường thì bắt đầu lắp ráp tủ quần áo.
Nhạc San bỏ búp bê xuống, trèo lên cái giường bằng nhựa còn bóng hơn cả cầu trượt. Cô điều chỉnh tư thế ngồi, da cọ vào giường tạo ra tiếng kỳ quái. Cuối cùng nằm thẳng trên giường, Nhạc San nháy mắt, cảm nhận sự cứng rắn của cái giường: “Khương Vị, cái giường này rất cứng. Tớ cự tuyệt ngủ trên nó. Như ngủ trong quan tài ý.”
Khương Vị cầm một linh kiện trong tay, nhìn Nhạc San một cái ——hai tay cô đan nhau đặt trên bụng, nằm rất quy củ —— tớ thấy bộ dáng cậu nằm cũng giống nằm trong quan tài.
Anh châm chọc trong lòng, nhưng động tác trong tay không hề dừng lại. Chỉ vài phút đã lắp xong, đặt vào vị trí.
Nhạc San xoay người xuống giường, xoa xoa lưng. Chạy đến giúp đỡ, cô dỡ bỏ bịch xốp, lôi gối, chăn, gối trên sofa ra, nhịn không được mà cảm thán: “Cái này chính là gối thêu hoa chỉ nhìn được chứ không dùng được trong truyền thuyết mà. Hoàn toàn không thể dùng.”
Khương Vị mở một bọc khác, một lô bát, đĩa, xoong, nồi ở trong.
Nhạc San vội vàng chạy tới, ngồi ở một bên, chỉ vào một cái nồi: “Cái này để rửa mặt, cái kia có thể để rửa chân… Chén thì mang ra đựng cơm, bẻ hai đoạn tăm làm đũa cho tớ.”
Khương Vị cầm lấy một cái chén nhỏ, cho lên mũi ngửi: “Không được, toàn mùi nhựa thôi, không thể mang ra đựng đồ ăn được.”
“Thế tớ lấy cái gì ăn cơm chứ?” Nhạc San bê một cái chén, bỏ lên trên đầu mình, cái chén nhỏ màu đỏ để trên đầu cô, như đang đội mũ quả dưa.
Trong tay Khương Vị là một cái áo ngủ, anh cẩn thận treo nó lên giá áo. Cho dù là ngón tay đối lập với đồ trên tay, hay đồ chơi đối lập với khuôn mặt thành thục lạnh nhạt đều có vẻ tương phản đáng yêu.
Khương Vị treo quần áo vào tủ, giơ tay bắn cái chén trên đỉnh đầu Nhạc San ra. Nhạc San xoay người định đi nhặt, Khương Vị lại giơ một ngón tay đè cô lại: “Tớ đút cho cậu.”
Nhạc San vốn đã khó chịu đẩy tay Khương Vị, nghe thấy câu đó, thì phát ra một loại âm thanh như mấy con cún nhỏ làm nũng, hai tay che kín mặt: “Ngao ô.”
“Cậu xấu hổ à?” Khương Vị bỏ đồ trong tay xuống, giơ một ngón tay để trên trán Nhạc San.
Nhạc San quơ quơ đầu, muốn tránh khỏi sự đụng chạm của Khương Vị.
Khương Vị đuổi sát không tha, tay vẫn nhẹ nhàng ấn trên trán Nhạc San: “Cậu thật sự xấu hổ hả? Ở trước mặt tớ, cậu sẽ xấu hổ à?” Đây đúng là việc khiến người ta kinh ngạc hơn cả việc bị thu nhỏ lại.
Cậu đây là đang giẫm lên trái tim thiếu nữ của tớ đó! Nhạc San tức giận nghĩ, cô đột nhiên bỏ tay ra, trừng mắt nhìn Khương Vị.
Tuyệt giao mười phút.
Nhạc San xoay người lại, quay lưng về phía Khương Vị, bày ra bộ dáng từ chối nói chuyện, cấm trao đổi tầm mắt.
Nhạc San lại mở một bọc to khác, bắt đầu bày biện sofa, vậy mà có cả hai cái gối ôm hình trái tim.
Khương Vị cúi đầu nhìn Nhạc San chân ngắn bước nhỏ, ôm đủ loại đòi trang trí chạy tới chạy lui trong “căn nhà”, bận rộn. Bởi vì kích cỡ không thích hợp, có đôi khi cô còn phải khập khiễng bê đồ.
Hình như có chút đáng yêu. Khương Vị nhìn Nhạc San, lại nhìn Đại Mao đang nằm bên chân anh, giơ tay xoa đầu nó.
“Đi thôi, đi tản bộ.” Anh vỗ vỗ Đại Mao.
Nghe thấy mệnh lệnh đó, Đại Mao lập tức hưng phấn lên, đảo quanh Khương Vị.
Thông báo với Nhạc San một cái, Khương Vị dắt Đại Mao ra cửa.
Sau khi thu dọn xong “nhà” của mình, Nhạc San đắc ý nhìn quanh, định gọi Khương Vị tới nghiệm thu kết quả. Nhìn về phía phòng ngủ trống không, mới nhận ra cả căn phòng to như vậy mà chỉ có một mình cô.
“…” Nhạc San nhìn đồ đạc vĩ đại trong phòng ngủ, bỗng chốc sự tịch mịch trào lên.
Cô chỉ khổ sở trong nháy mắt, rồi lập tức phát hiện chỗ cửa sổ cô đứng cách mặt đất một khoảng cách mà cô không thể vượt qua. Không thể đi xuống rồi!
Ngay cả di động Khương Vị cũng không để lại cho cô.
Trời ạ, cô phải giết thời gian kiểu gì đây. Cảm giác như là mình bị nhốt trên một hòn đảo hoang, không tín hiệu, không hoạt động giải trí.
Đây nhất định là Khương Vị đang trả thù cô rồi.
Thù này không báo không phải là phụ nữ. Lần sau nhất định phải thừa dịp cậu ấy ngủ mà cạo lòng bàn chân cậu ấy.
Một lần nữa trong thế giới lại tràn ngập tình yêu. Nhạc San nhếch miệng.
Lưu Cẩn Hoài v này là đàn anh khóa trên của Nhạc San, hiện tại đã tổ chức vài buổi biểu diễn thời trang, còn từng thiết kế lễ phục cho minh tinh đang nổi đi thảm đỏ, cũng coi như là nhà thiết kế thời trang có chút danh tiếng.
Nhưng Nhạc San luôn không thích trao đổi với anh ta, phải nói là mệt phải ứng phó anh ta.
Người đàn ông dịu dàng săn sóc thì được gọi là người đàn ông ấm áp, luôn đối xử dịu dàng hòa nhã chẳng phân biệt thân sơ, như một cái điều hòa vậy. Nhạc San cảm thấy gọi Lưu Cẩn Hoài là hiệu ứng nhà kính cũng không quá đáng. Anh ta hận không thể che chở mọi cô gái dưới ánh hào quang vạn trượng của anh ta.
Lần đầu tiên gặp vị đàn anh này, cô đã bị sự tự quen thuộc của anh ta đánh gục. Sau đó mỗi lần hỏi thăm ân cần đều kích thích Nhạc San nổi từng mảng từng mảng da gà —— Tuy Nhạc San hơi điên điên, nhưng thật ra rất chậm nóng, từ đáy lòng luôn kháng cự loại nhiệt tình này. Tuy biết đàn anh này không có mục đích gì khác, nhưng cô không thể chấp nhận được, có thể trốn thì nhất định sẽ trốn.
Đã nhiều năm trôi qua, Nhạc San vẫn có thể nhớ được thái độ ‘các em đều là em gái ngoan của anh’ của Lưu Cẩn Hoài… Có chút đau dạ dày. Nếu năm đó có loại ốp điện thoại “Lạnh lùng.jpg” đang nổi tiếng hiện nay*, Nhạc San nhất định sẽ mua một cái. Cứ gặp phải vị đàn anh này là giơ điện thoại lên giả vờ gọi điện thoại.
(*ảnh đây ạ.)
Sau khi tốt nghiệp, cô đi theo một con đường khác hoàn toàn, tách rời các bạn học liều mạng tranh nhau tiến vào giới thời thượng. Ngoài mấy người cùng ký túc ra thì cũng không còn liên hệ với mấy ai.
Nhưng ai biết được weibo của cô sẽ bị đề cử vào thông tin kết bạn (Giống như ‘những người bạn có thể biết’ trên facebook ý). Rõ ràng cô đã tắt nó rồi mà vẫn bị người không thân thiết chú ý, weibo chết tiệt! Cuộc sống của tôi chỉ là bán váy búp bê và lướt weibo thôi mà. Vậy mà cũng không yên ổn! Thi thoảng đăng trạng thái thì bị đàn anh quan tâm, khoe hàng mới thì sẽ bị bạn học không đối đầu lắm trước kia bình luận chuyên nghiệp. Weibo này đúng là không thể chơi được mà.
Nghĩ đến đây, Nhạc San lại tức giận, nhớ tới cái tin nhắn riêng lúc nhiều fan hơn: “Nhạc San, sao bây giờ cậu lại làm cái này thế. Lúc trước tác phẩm của cậu đều rất ưu tú mà.” “Tớ quen với xxx, cậu có thể đưa tác phẩm của cậu cho tớ, tớ giới thiệu giúp cho.”
Không có ưu tú như trong tưởng tượng của các bạn thật là xin lỗi.
Lúc này đột nhiên cửa phòng ngủ mở ra.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Nhạc San quay đầu lại nhìn. Khương Vị mang hộp Barbie vào, phía sau là Đại Mao.
Chuông cảnh báo kêu mãnh liệt!
Đại Mao vui vẻ phe phẩy đuôi đi tới, chân trước đặt lên giường, thở phì phò về phía Nhạc San.
Nệm giường bị nó đột nhiên đè xuống mà rung rung, Nhạc San bị ảnh hưởng nên ngã nằm xuống.
Cô nằm trên giường, chậm rãi xoay đầu sang, liền nhìn thấy cái miệng rộng của Đại Mao đang tới gần. Chân sau của nó không ngừng nỗ lực, ý đồ trèo lên giường. Khoảng cách hai bên càng ngày càng gần, chân trước của nó hầu như đã có thể đụng tới Nhạc San. Nhạc San có thể ngửi thấy mùi của động vật, nhất là nó thở cũng có thể thổi bay tóc cô.
Nhạc San giật mình, hai cánh tay áp sát hai bên người, ngón giữa để sát đường may, trở thành một quân nhân tiêu chuẩn. Ngay sau đó dùng lực ở eo, bắt đầu xê dịch sang bên kia, nhanh chóng kéo dài khoảng cách giữa người và chó.
Khương Vị: “…”
Đại Mao còn muốn đến gần Nhạc San, lại bị Khương Vị ở phía sau vỗ vỗ đầu, nó rất ngoan ngoãn bỏ hai chân trước xuống, nằm trên mặt đất, kêu ô ô.
Khương Vị đứng ở bên giường, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đầu Nhạc San: “Mau, đến lấy đồ chơi của cậu này.” Nói xong, bỏ tay ra, để ở một bên.
Nhạc San xoay người đứng dậy, kích động chạy đến giữa tay Khương Vị, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Khương Vị hơi cong ngón tay, tránh cho Nhạc San ngã xuống.
Nhạc San ngồi trong lòng bàn tay Khương Vị, loại cảm giác này đặc biệt mới lạ, như đang sống trong phim. Trí tưởng tượng của Nhạc San lại bắt đầu bay bổng, có phải cảm giác lúc ngự kiếm là thế này không? Có giống thảm bay Ấn Độ không? Cân đẩu vân của Tây Du Ký cũng không hơn thế này nhỉ.
Nghĩ đến đây, Nhạc San ngẩng đầu nhìn Khương Vị, đột nhiên chỉ vào anh rồi hô to: “Ông già Như Lai, Lão Tôn ta tuyệt đối sẽ không cúi đầu với ông đâu.”
Ngón tay Khương Vị cứng đờ lại, mất rất nhiều sự nhẫn nại, mới kiềm chế không bóp chết Nhạc San.
Một tay cầm hộp Barbie, một tay nâng Nhạc San, anh đi đến bên cửa sổ phòng ngủ bỏ cả Nhạc San và hộp xuống.
Nhạc San vừa xuống liền hưng phấn chạy loạn khắp nơi. Cô ghé vào bên cửa sổ, nhìn khung cảnh dưới lầu, phát ra tiếng tán thưởng. Sau khi thu nhỏ thì như mở ra thế giới mới, tất cả đều rất to lớn, nhìn rất mới lạ.
Khương Vị yên tĩnh bóc hộp đồ chơi, nhặt mọi thứ bên trong ra. Phát hiện mặt sau là bản vẽ của một căn nhà, lại còn là một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng bếp, một nhà vệ sinh, tấm bìa chỉ cần dùng nút thắt cố định là biến thành tường ngăn. Mà các gói to ở trong chứa các loại đồ bằng nhựa, đại khái là tủ quần áo, bàn ăn, sofa gì đó, cái gì cần có đều có. Tất cả đều đầy đủ, thực sự là một căn nhà thu nhỏ.
Đồ chơi bây giờ làm rất tốt, anh nghĩ. Sau đó nghiêm mặt bỏ búp bê barbie trong hộp ra một bên, vậy mà nó còn nhỏ hơn cả Nhạc San hiện giờ.
Xem đủ thế giới bên ngoài rồi, Nhạc San quay đầu lại, vừa vặn trông thấy Khương Vị đặt búp bê barbie kia sang một bên. Cô chạy tới, dựa vào một bên đánh giá cẩn thận một lát, rồi lo lắng vô cùng: “Búp bê bây giờ càng ngày càng xấu, trẻ con chơi cái này từ bé, hy vọng lớn lên mắt thẩm mỹ không bị ảnh hưởng.”
Cũng không cần cậu phải lo. Khương Vị xếp xong giường thì bắt đầu lắp ráp tủ quần áo.
Nhạc San bỏ búp bê xuống, trèo lên cái giường bằng nhựa còn bóng hơn cả cầu trượt. Cô điều chỉnh tư thế ngồi, da cọ vào giường tạo ra tiếng kỳ quái. Cuối cùng nằm thẳng trên giường, Nhạc San nháy mắt, cảm nhận sự cứng rắn của cái giường: “Khương Vị, cái giường này rất cứng. Tớ cự tuyệt ngủ trên nó. Như ngủ trong quan tài ý.”
Khương Vị cầm một linh kiện trong tay, nhìn Nhạc San một cái ——hai tay cô đan nhau đặt trên bụng, nằm rất quy củ —— tớ thấy bộ dáng cậu nằm cũng giống nằm trong quan tài.
Anh châm chọc trong lòng, nhưng động tác trong tay không hề dừng lại. Chỉ vài phút đã lắp xong, đặt vào vị trí.
Nhạc San xoay người xuống giường, xoa xoa lưng. Chạy đến giúp đỡ, cô dỡ bỏ bịch xốp, lôi gối, chăn, gối trên sofa ra, nhịn không được mà cảm thán: “Cái này chính là gối thêu hoa chỉ nhìn được chứ không dùng được trong truyền thuyết mà. Hoàn toàn không thể dùng.”
Khương Vị mở một bọc khác, một lô bát, đĩa, xoong, nồi ở trong.
Nhạc San vội vàng chạy tới, ngồi ở một bên, chỉ vào một cái nồi: “Cái này để rửa mặt, cái kia có thể để rửa chân… Chén thì mang ra đựng cơm, bẻ hai đoạn tăm làm đũa cho tớ.”
Khương Vị cầm lấy một cái chén nhỏ, cho lên mũi ngửi: “Không được, toàn mùi nhựa thôi, không thể mang ra đựng đồ ăn được.”
“Thế tớ lấy cái gì ăn cơm chứ?” Nhạc San bê một cái chén, bỏ lên trên đầu mình, cái chén nhỏ màu đỏ để trên đầu cô, như đang đội mũ quả dưa.
Trong tay Khương Vị là một cái áo ngủ, anh cẩn thận treo nó lên giá áo. Cho dù là ngón tay đối lập với đồ trên tay, hay đồ chơi đối lập với khuôn mặt thành thục lạnh nhạt đều có vẻ tương phản đáng yêu.
Khương Vị treo quần áo vào tủ, giơ tay bắn cái chén trên đỉnh đầu Nhạc San ra. Nhạc San xoay người định đi nhặt, Khương Vị lại giơ một ngón tay đè cô lại: “Tớ đút cho cậu.”
Nhạc San vốn đã khó chịu đẩy tay Khương Vị, nghe thấy câu đó, thì phát ra một loại âm thanh như mấy con cún nhỏ làm nũng, hai tay che kín mặt: “Ngao ô.”
“Cậu xấu hổ à?” Khương Vị bỏ đồ trong tay xuống, giơ một ngón tay để trên trán Nhạc San.
Nhạc San quơ quơ đầu, muốn tránh khỏi sự đụng chạm của Khương Vị.
Khương Vị đuổi sát không tha, tay vẫn nhẹ nhàng ấn trên trán Nhạc San: “Cậu thật sự xấu hổ hả? Ở trước mặt tớ, cậu sẽ xấu hổ à?” Đây đúng là việc khiến người ta kinh ngạc hơn cả việc bị thu nhỏ lại.
Cậu đây là đang giẫm lên trái tim thiếu nữ của tớ đó! Nhạc San tức giận nghĩ, cô đột nhiên bỏ tay ra, trừng mắt nhìn Khương Vị.
Tuyệt giao mười phút.
Nhạc San xoay người lại, quay lưng về phía Khương Vị, bày ra bộ dáng từ chối nói chuyện, cấm trao đổi tầm mắt.
Nhạc San lại mở một bọc to khác, bắt đầu bày biện sofa, vậy mà có cả hai cái gối ôm hình trái tim.
Khương Vị cúi đầu nhìn Nhạc San chân ngắn bước nhỏ, ôm đủ loại đòi trang trí chạy tới chạy lui trong “căn nhà”, bận rộn. Bởi vì kích cỡ không thích hợp, có đôi khi cô còn phải khập khiễng bê đồ.
Hình như có chút đáng yêu. Khương Vị nhìn Nhạc San, lại nhìn Đại Mao đang nằm bên chân anh, giơ tay xoa đầu nó.
“Đi thôi, đi tản bộ.” Anh vỗ vỗ Đại Mao.
Nghe thấy mệnh lệnh đó, Đại Mao lập tức hưng phấn lên, đảo quanh Khương Vị.
Thông báo với Nhạc San một cái, Khương Vị dắt Đại Mao ra cửa.
Sau khi thu dọn xong “nhà” của mình, Nhạc San đắc ý nhìn quanh, định gọi Khương Vị tới nghiệm thu kết quả. Nhìn về phía phòng ngủ trống không, mới nhận ra cả căn phòng to như vậy mà chỉ có một mình cô.
“…” Nhạc San nhìn đồ đạc vĩ đại trong phòng ngủ, bỗng chốc sự tịch mịch trào lên.
Cô chỉ khổ sở trong nháy mắt, rồi lập tức phát hiện chỗ cửa sổ cô đứng cách mặt đất một khoảng cách mà cô không thể vượt qua. Không thể đi xuống rồi!
Ngay cả di động Khương Vị cũng không để lại cho cô.
Trời ạ, cô phải giết thời gian kiểu gì đây. Cảm giác như là mình bị nhốt trên một hòn đảo hoang, không tín hiệu, không hoạt động giải trí.
Đây nhất định là Khương Vị đang trả thù cô rồi.
Thù này không báo không phải là phụ nữ. Lần sau nhất định phải thừa dịp cậu ấy ngủ mà cạo lòng bàn chân cậu ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook