Cô Nàng Mộ Bên
-
Chương 48: Benny
Đôi khi tôi có cảm giác mình lại là thằng độc thân. Dạo này nàng Tôm hiếm khi vào chuồng bò, suốt ngày tôi ở một mình trong đó để làm lụng, nghe đài và mơ mộng. Giá mà tôi có anh em, để được đỡ đần! Một người nào đó biết đón nhận những thành tích nhỏ… xem nào, Linda và Amersfort bây giờ đã cho sữa nhiều hơn, dạo gần đây lũ bò không còn bị viêm vú nữa, chất lượng rơm cỏ ủ cũng rất tốt… Lâu lâu tôi lại tìm cách đánh thức sự quan tâm của Désirée trong bữa ăn tối, nhưng chẳng khác nào nước đổ đầu vịt.
“Viêm gì? Viêm vú á? Cẩn thận cái cốc, Nils!... Càng tốt khi chúng cho thêm… Thôi ngay Arvid, để yên cho cái chân bàn… anh bảo cái gì chất lượng hơn nhỉ?”
Nhưng tôi biết mình là thằng may mắn. Nếu trước đây tôi còn chưa biết điều đó, thì mùa xuân vừa rồi tôi đã hoàn toàn ý thức được khi gặp lại Roger, một thành viên cùng nhóm đi săn. Cậu ta cũng nuôi bò sữa, nhưng ở Norråker, nên chúng tôi không gặp nhau thường xuyên, ngoại trừ trong các chuyến đi săn. Roger luôn là một người vui tính và hay nhắc đến thằng con trai vốn là một xạ thủ cừ dù chỉ mới mười một tuổi. Nhưng lần đó, cậu ta chẳng nói gì, thậm chí không buồn ngẩng mặt lên. Tôi đã tự nhủ có khi Roger bị ốm, và tôi rủ cậu ta đi uống một chầu cà phê tại quán Ulla. Cậu ta chẳng ừ hử gì, chỉ gật đầu. Chúng tôi gọi cà phê, rồi cậu ta cứ khuấy mãi cái thìa trong tách như thể muốn đánh bọt. Không một lời tâm sự. Cuối cùng, tôi hỏi:
- Có chuyện gì à?
- Nó bỏ em rồi! – Cậu ta thốt lên với giọng độc địa.
- Ai?
- Ann-Sofie, chứ còn ai. Để lên Stockholm. Chẳng thể trói buộc bọn đàn bà được.
- Cậu... có biết tại sao không?
- Không. Dù sao thì nó cũng không có người khác. Nó bảo em thế.
- Thế… cậu tính sao?
- Chết tiệt, anh nghĩ em có thời gian để mà tính chắc?
- Nhưng… cô ấy không nói gì sao?
- Không. Mà em cũng vậy, hình như thế. Nó bực em vì chuyện ấy. Chuyện em chẳng chịu nói năng gì. Đại loại thế.
Chúng tôi im lặng một hồi lâu.
- Anh biết không, em nhớ thằng nhỏ không chịu được! – Sau đó Roger lên tiếng. – Thằng bé đi theo mẹ rồi. Bây giờ em gần như không thấy mặt con.
- Cậu chỉ cần lên thăm hai mẹ con trên Stockholm.
- Thế lũ bò để cho ai ạ? Chưa kể, anh muốn em ngủ ở đâu đây? Em đã hỏi thử vài khách sạn. Một đêm ở đó bằng thu nhập cả tuần của em.
Cậu ta bật khóc. Thật tệ. Nước mắt cậu ta rơi cả vào tách cà phê.
Tôi nghĩ đến Désirée và mình, về quãng thời gian chiến tranh lạnh năm ngoái, trước chuyến đi nghỉ. Chuyện đó khiến tôi lạnh gáy. Tôi tự nhủ nó rất có thể sẽ lặp lại, và suy nghĩ rất nhiều. Thế là tôi bắt đầu xây dựng một mái hiên trước nhà, quay về hướng nam. Đó là nơi chúng tôi sẽ ngồi sưởi nắng, Désirée, tôi, hai thằng con lớn và con bé con. Chúng tôi sẽ ngồi nói với nhau, mọi thứ chuyện trên đời. Tôi bàn việc đó với Désirée và cô ấy tỏ ra rất thích thú. Hơn nữa, lúc đầu đó là ý tưởng của cô ấy. Tôi cũng làm luôn mấy bồn hoa.
Trong đợt săn bắn mùa thu, Roger đã tự sát. Báo chí bảo đó là tai nạn. Súng của Roger bị kẹt đạn và cậu ta chỉ muốn kiểm tra một chút.
Năm thứ bảy: Trời nhiều mây, có sương mù, tầm nhìn kém
“Viêm gì? Viêm vú á? Cẩn thận cái cốc, Nils!... Càng tốt khi chúng cho thêm… Thôi ngay Arvid, để yên cho cái chân bàn… anh bảo cái gì chất lượng hơn nhỉ?”
Nhưng tôi biết mình là thằng may mắn. Nếu trước đây tôi còn chưa biết điều đó, thì mùa xuân vừa rồi tôi đã hoàn toàn ý thức được khi gặp lại Roger, một thành viên cùng nhóm đi săn. Cậu ta cũng nuôi bò sữa, nhưng ở Norråker, nên chúng tôi không gặp nhau thường xuyên, ngoại trừ trong các chuyến đi săn. Roger luôn là một người vui tính và hay nhắc đến thằng con trai vốn là một xạ thủ cừ dù chỉ mới mười một tuổi. Nhưng lần đó, cậu ta chẳng nói gì, thậm chí không buồn ngẩng mặt lên. Tôi đã tự nhủ có khi Roger bị ốm, và tôi rủ cậu ta đi uống một chầu cà phê tại quán Ulla. Cậu ta chẳng ừ hử gì, chỉ gật đầu. Chúng tôi gọi cà phê, rồi cậu ta cứ khuấy mãi cái thìa trong tách như thể muốn đánh bọt. Không một lời tâm sự. Cuối cùng, tôi hỏi:
- Có chuyện gì à?
- Nó bỏ em rồi! – Cậu ta thốt lên với giọng độc địa.
- Ai?
- Ann-Sofie, chứ còn ai. Để lên Stockholm. Chẳng thể trói buộc bọn đàn bà được.
- Cậu... có biết tại sao không?
- Không. Dù sao thì nó cũng không có người khác. Nó bảo em thế.
- Thế… cậu tính sao?
- Chết tiệt, anh nghĩ em có thời gian để mà tính chắc?
- Nhưng… cô ấy không nói gì sao?
- Không. Mà em cũng vậy, hình như thế. Nó bực em vì chuyện ấy. Chuyện em chẳng chịu nói năng gì. Đại loại thế.
Chúng tôi im lặng một hồi lâu.
- Anh biết không, em nhớ thằng nhỏ không chịu được! – Sau đó Roger lên tiếng. – Thằng bé đi theo mẹ rồi. Bây giờ em gần như không thấy mặt con.
- Cậu chỉ cần lên thăm hai mẹ con trên Stockholm.
- Thế lũ bò để cho ai ạ? Chưa kể, anh muốn em ngủ ở đâu đây? Em đã hỏi thử vài khách sạn. Một đêm ở đó bằng thu nhập cả tuần của em.
Cậu ta bật khóc. Thật tệ. Nước mắt cậu ta rơi cả vào tách cà phê.
Tôi nghĩ đến Désirée và mình, về quãng thời gian chiến tranh lạnh năm ngoái, trước chuyến đi nghỉ. Chuyện đó khiến tôi lạnh gáy. Tôi tự nhủ nó rất có thể sẽ lặp lại, và suy nghĩ rất nhiều. Thế là tôi bắt đầu xây dựng một mái hiên trước nhà, quay về hướng nam. Đó là nơi chúng tôi sẽ ngồi sưởi nắng, Désirée, tôi, hai thằng con lớn và con bé con. Chúng tôi sẽ ngồi nói với nhau, mọi thứ chuyện trên đời. Tôi bàn việc đó với Désirée và cô ấy tỏ ra rất thích thú. Hơn nữa, lúc đầu đó là ý tưởng của cô ấy. Tôi cũng làm luôn mấy bồn hoa.
Trong đợt săn bắn mùa thu, Roger đã tự sát. Báo chí bảo đó là tai nạn. Súng của Roger bị kẹt đạn và cậu ta chỉ muốn kiểm tra một chút.
Năm thứ bảy: Trời nhiều mây, có sương mù, tầm nhìn kém
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook