Cô Nàng Mộ Bên
-
Chương 42: Benny
Désirée đi làm về muộn hơn thường lệ, và tôi lập tức nhận ra có chuyện không ổn. Cô ấy xanh xao hơn bình thường và có vẻ xa vắng, thậm chí không buồn nhìn tôi.
Ngày hôm đó tôi đã dính đủ thứ chuyện phiền phức. Đầu tiên là bị cô giáo ở nhà trẻ mắng một trận vì tất và găng tay của hai thằng con không thêu tên. Không lẽ họ nghĩ tôi có thể vừa vắt sữa vừa thêu tất cho con chắc?
“Cô đi mà nhắc vợ tôi ấy!”. Tôi đã rít lên như thế, rồi tống hai thằng bé sang nhà Violet. Tôi buộc phải làm vậy vì không thể trông bọn trẻ trong chuồng bò được. Désirée chỉ thông báo ngắn gọn là sẽ về muộn rồi cúp máy trước khi tôi kịp hỏi lý do. Violet không chịu nhận hai thằng bé, vì Nils đang chảy nước mũi xanh và có thể lây bệnh cho Kurt-Ingvar, nhưng tôi làm như không nghe thấy gì. Tôi nhanh chóng lái xe về cho kịp giờ vắt sữa. Trời lạnh đến nỗi rơm rác bị đóng băng và tôi phải dùng đến cuốc để dọn phân trong chuồng bò. Tôi vào trong bếp với tâm trạng khá bực bội. Tôi không thèm tháo ủng, cốt để chọc tức người khác. Rồi tôi nhìn thấy Désirée đang ngồi trên băng ghế gỗ, hai bàn tay dặt trên đầu gối, mắt nhìn thẳng trước mặt. Trên bếp chẳng hề có thức ăn, thậm chí cô ấy còn chưa đi đón bọn trẻ ở nhà Violet. Tôi mở miệng định văng tục.
Nhưng rồi tôi ngậm miệng lại và nhìn cô ấy một lúc.
- Trời ơi, có chuyện gì vậy, Désirée? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cô ấy làm như không nghe thấy câu hỏi của tôi và dùng tay miết mãi một nếp gấp của khăn trải bàn, trong khi không rời mắt khỏi bóng tối bên ngoài cửa sổ.
- Em phải đi đón bọn trẻ chứ? Anh còn việc phải làm mà! Cứ tưởng được ăn lót dạ chút gì đó. Hôm nay chẳng ai tập chân cho Arvid, tất găng của bọn trẻ cũng không thêu tên, làm sao anh làm tất cả chuyện đó được?
Tai tôi chỉ nghe thấy tiếng gió thổi.
Désirée từ từ quay đầu về phía tôi như một con búp bê máy.
- Thế thì, không có thêm con càng tốt chứ sao! – Cô nói với giọng uể oải.
- Không có thêm con, ý em là sao?
Thế là Désirée kể lại sự việc với tôi trong nước mắt. Tôi không biết phải nói gì nên đành im lặng. Tôi chẳng tự hào gì về chuyện đó, thật đấy. Nhưng mà chết tiệt, có phải lỗi của tôi đâu? Xét cho cùng, tôi có ép cô ấy làm chuyện đó đâu?
- Em biết là anh muốn chúng ta có nhiều con mà. – Cuối cùng tôi khẽ lên tiếng.
Désirée liếc nhìn tôi bằng ánh mắt khiến tôi chỉ muốn núp sau băng ghế gỗ. Sau đó cô ấy đi thẳng lên gác ngủ, bỏ lại tôi ngồi trơ ra đó. Rồi Violet gọi điện, bực tức vì không ai đến đón hai đứa trẻ. Tôi bảo là Désirée bị ốm, và Bengt-Göran đưa bọn trẻ về bằng máy kéo.
Tôi làm cho bọn trẻ một ít ngũ cốc ăn liền, thay quần áo rồi cho chúng đi ngủ. Mấy chuyện đó mất thời gian kinh khủng. Tôi chẳng kịp xử lý ống cấp nước bị đóng băng trong chuồng bò. Lũ bò không thể chịu đựng được nữa. Chúng không có nước uống. Tôi cứ phải đi tới đi lui để đổ nước cho chúng, và từ bữa sáng đến giờ chưa có gì vào bụng. Mười một giờ khuya, tôi lên ngủ và thấy Désirée đang nằm ngửa, mắt nhìn lên trần nhà. Cô không nói, và tôi cũng im lặng vì chẳng có gì để nói.
Sau này, tôi thường nghĩ đến buổi tối hôm đó và lấy làm tiếc là mình đã không thử lên tiếng. Dường như có thứ gì đó đã bị hỏng, thứ gì đó nhỏ thôi, nhưng mỗi lần chúng tôi cố sửa thì nó lại càng hỏng thêm. Désirée đã cố gắng kể tôi nghe chuyện đó hai, ba lần. Cô ấy miêu tả cách người ta làm, những lời xì xầm trong khi cô ấy nằm trên băng ca, đại loại như “Phá thai nữa kìa!”. Tôi nghe mà chẳng thể phản ứng lại, dường như một công tắc nào đó trong đầu tôi đã bị ngắt, khiến tôi chỉ biết im lặng. Tôi có cảm giác Désirée muốn đổ lỗi cho tôi, nhưng tôi không gánh nổi. Cô ấy cũng vậy.
Tôi còn những lo lắng riêng của mình. Cứ mỗi lần lùi máy kéo là bụng tôi lại lo ngay ngáy. Thật là không thể chịu nổi, khi trong đợt cày ải mùa xuân tôi cứ liên tục nhìn về phía sau như thế. Vào tháng năm, Désirée xin nghỉ phép hai tuần. Cô ấy đưa bọn trẻ vào thành phố đến nhà Märta. Thế càng hay, nếu có đụng phải ai đó trong khi lùi máy kéo thì cũng không phải người nhà mình. Một thằng bé hàng xóm sang giúp tôi, và Bengt-Göran vẫn sung sức như thường lệ.
Tôi lại cảm thấy mình như một gã độc thân. Còn tệ hơn thế. Bây giờ, tôi đã biết mình thiếu thứ gì.
Ngày hôm đó tôi đã dính đủ thứ chuyện phiền phức. Đầu tiên là bị cô giáo ở nhà trẻ mắng một trận vì tất và găng tay của hai thằng con không thêu tên. Không lẽ họ nghĩ tôi có thể vừa vắt sữa vừa thêu tất cho con chắc?
“Cô đi mà nhắc vợ tôi ấy!”. Tôi đã rít lên như thế, rồi tống hai thằng bé sang nhà Violet. Tôi buộc phải làm vậy vì không thể trông bọn trẻ trong chuồng bò được. Désirée chỉ thông báo ngắn gọn là sẽ về muộn rồi cúp máy trước khi tôi kịp hỏi lý do. Violet không chịu nhận hai thằng bé, vì Nils đang chảy nước mũi xanh và có thể lây bệnh cho Kurt-Ingvar, nhưng tôi làm như không nghe thấy gì. Tôi nhanh chóng lái xe về cho kịp giờ vắt sữa. Trời lạnh đến nỗi rơm rác bị đóng băng và tôi phải dùng đến cuốc để dọn phân trong chuồng bò. Tôi vào trong bếp với tâm trạng khá bực bội. Tôi không thèm tháo ủng, cốt để chọc tức người khác. Rồi tôi nhìn thấy Désirée đang ngồi trên băng ghế gỗ, hai bàn tay dặt trên đầu gối, mắt nhìn thẳng trước mặt. Trên bếp chẳng hề có thức ăn, thậm chí cô ấy còn chưa đi đón bọn trẻ ở nhà Violet. Tôi mở miệng định văng tục.
Nhưng rồi tôi ngậm miệng lại và nhìn cô ấy một lúc.
- Trời ơi, có chuyện gì vậy, Désirée? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cô ấy làm như không nghe thấy câu hỏi của tôi và dùng tay miết mãi một nếp gấp của khăn trải bàn, trong khi không rời mắt khỏi bóng tối bên ngoài cửa sổ.
- Em phải đi đón bọn trẻ chứ? Anh còn việc phải làm mà! Cứ tưởng được ăn lót dạ chút gì đó. Hôm nay chẳng ai tập chân cho Arvid, tất găng của bọn trẻ cũng không thêu tên, làm sao anh làm tất cả chuyện đó được?
Tai tôi chỉ nghe thấy tiếng gió thổi.
Désirée từ từ quay đầu về phía tôi như một con búp bê máy.
- Thế thì, không có thêm con càng tốt chứ sao! – Cô nói với giọng uể oải.
- Không có thêm con, ý em là sao?
Thế là Désirée kể lại sự việc với tôi trong nước mắt. Tôi không biết phải nói gì nên đành im lặng. Tôi chẳng tự hào gì về chuyện đó, thật đấy. Nhưng mà chết tiệt, có phải lỗi của tôi đâu? Xét cho cùng, tôi có ép cô ấy làm chuyện đó đâu?
- Em biết là anh muốn chúng ta có nhiều con mà. – Cuối cùng tôi khẽ lên tiếng.
Désirée liếc nhìn tôi bằng ánh mắt khiến tôi chỉ muốn núp sau băng ghế gỗ. Sau đó cô ấy đi thẳng lên gác ngủ, bỏ lại tôi ngồi trơ ra đó. Rồi Violet gọi điện, bực tức vì không ai đến đón hai đứa trẻ. Tôi bảo là Désirée bị ốm, và Bengt-Göran đưa bọn trẻ về bằng máy kéo.
Tôi làm cho bọn trẻ một ít ngũ cốc ăn liền, thay quần áo rồi cho chúng đi ngủ. Mấy chuyện đó mất thời gian kinh khủng. Tôi chẳng kịp xử lý ống cấp nước bị đóng băng trong chuồng bò. Lũ bò không thể chịu đựng được nữa. Chúng không có nước uống. Tôi cứ phải đi tới đi lui để đổ nước cho chúng, và từ bữa sáng đến giờ chưa có gì vào bụng. Mười một giờ khuya, tôi lên ngủ và thấy Désirée đang nằm ngửa, mắt nhìn lên trần nhà. Cô không nói, và tôi cũng im lặng vì chẳng có gì để nói.
Sau này, tôi thường nghĩ đến buổi tối hôm đó và lấy làm tiếc là mình đã không thử lên tiếng. Dường như có thứ gì đó đã bị hỏng, thứ gì đó nhỏ thôi, nhưng mỗi lần chúng tôi cố sửa thì nó lại càng hỏng thêm. Désirée đã cố gắng kể tôi nghe chuyện đó hai, ba lần. Cô ấy miêu tả cách người ta làm, những lời xì xầm trong khi cô ấy nằm trên băng ca, đại loại như “Phá thai nữa kìa!”. Tôi nghe mà chẳng thể phản ứng lại, dường như một công tắc nào đó trong đầu tôi đã bị ngắt, khiến tôi chỉ biết im lặng. Tôi có cảm giác Désirée muốn đổ lỗi cho tôi, nhưng tôi không gánh nổi. Cô ấy cũng vậy.
Tôi còn những lo lắng riêng của mình. Cứ mỗi lần lùi máy kéo là bụng tôi lại lo ngay ngáy. Thật là không thể chịu nổi, khi trong đợt cày ải mùa xuân tôi cứ liên tục nhìn về phía sau như thế. Vào tháng năm, Désirée xin nghỉ phép hai tuần. Cô ấy đưa bọn trẻ vào thành phố đến nhà Märta. Thế càng hay, nếu có đụng phải ai đó trong khi lùi máy kéo thì cũng không phải người nhà mình. Một thằng bé hàng xóm sang giúp tôi, và Bengt-Göran vẫn sung sức như thường lệ.
Tôi lại cảm thấy mình như một gã độc thân. Còn tệ hơn thế. Bây giờ, tôi đã biết mình thiếu thứ gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook