Cô Nàng Mộ Bên
-
Chương 16: Benny
Những tuần đầu tiên sau khi Désirée dọn đến thật tuyệt vời. Một buổi sáng thứ Bảy đẹp trời, cô ấy đã quyết định cùng đến chuồng bò với tôi. Trên người khoác bộ đồ bảo hộ cũ mà tôi đưa, mái tóc được chít khăn kỹ càng, nom cô ấy dễ thương kinh khủng. Tôi giống như một cậu con trai ngờ nghệch, đi đứng lóng nga lóng ngóng chỉ vì muốn thể hiện trước mặt bạn gái. Nếu mà nhìn thấy tôi hăng hái như thế này, chắc chắn Anita sẽ đi tìm con dao chặt thịt ngay tức khắc, vì tôi chưa bao giờ tỏ ra như thế với cô ta.
Lúc đầu, Désirée sợ không dám bước vào chuồng bò.
- Anh không thấy kích thước to lớn của chúng à, Benny! Chúng nó mà nhảy xổ vào thì em đến bị nghiền thành cám mất thôi!
- Bò sữa chứ có phải hổ báo đâu. – Tôi kiên nhẫn giải thích với Désirée. – Chúng rất yêu quý con người. Vì người ta cho chúng ăn và vắt sữa chúng. Với lại, bò không biết nhảy đâu. Chúng cũng bị buộc chân rồi.
- Không cần nhảy, chỉ cần nghiêng người thôi là chúng cũng nghiền nát được em rồi đấy. – Désirée phản đối. – Nếu chúng nó ép em vào ngăn chuồng thì sao?
- Ý em là vách chuồng chứ gì? Mà tại sao chúng nó làm thế?
- Anh thử nghĩ mà xem, khi em xách bồ cào vào dọn chuồng, một con bò lồng lên đá hậu thì em chỉ có chết!
- Em nhầm bò với ngựa rồi! Bò cái không đá hậu. Cùng lắm thì chúng xoạc chân đá ngang thôi. Nhưng mà cũng đau phết đấy!
- Em không tin tưởng chúng được, nhất là cái con này! – Cô ấy nói, mắt nhìn vào 415 Linda tội nghiệp, con bò lười biếng nhất thế giới. 415 Linda cho ít sữa, nhưng ăn tất cả những gì mà cái lưỡi dài ngoằng của nó có thể vươn tới. Nó béo ú, da màu nâu bóng, nhìn từ phía sau trông chẳng khác nào một món đồ bằng gỗ gụ. Nó luôn là con bò khó đưa ra đồng vào mùa xuân nhất. Tôi toàn phải dùng que để thúc nó rời cái máng cỏ đi ra ngoài. Chắc chắn kích cỡ đồ sộ của nó đã khiến cho Désirée hoảng sợ.
- Con duy nhất mà em phải dè chừng là con này. – Tôi nói. – Đó là một mụ già độc ác, ngoài ra nó còn bị tức sữa do mới đẻ cách đây chưa lâu. Đừng vào chuồng của nó, ngay đến anh cũng buộc phải xích chân nó để không bị đá.
Désirée quan sát tôi một cách hài hước.
- Anh cũng xích chân em để khỏi bị đá sau khi em đẻ chứ? – Cô nói. – Trong trường hợp em bị căng sữa ấy?
Hai chúng tôi nhìn nhau hạnh phúc. Còn năm tháng nữa, nhưng chuyện sinh nở luôn thường trực trong đầu chúng tôi.
Rốt cuộc tôi đưa cho Désirée cây chổi để quét máng cỏ. Một công việc không có rủi ro gì. Cô ấy chỉ việc quét dọn cỏ cũ để nhường chỗ cho cỏ mới. Sau đó tôi đi xúc cỏ khô. Khi tôi quay lại thì cô ấy đã quét được một nửa chuồng bò. Sàn chuồng sạch như sàn bếp. Hình như cô ấy đã tìm thấy một cái bàn chải cọ sàn thì phải. Tôi mỉm cười trong bụng, rồi chỉ cho cô ấy cách cho bê ăn. Công việc đó không phải lúc nào cũng dễ dàng. Lũ bê có phản xạ thúc mõm vào vú bò mẹ để sữa tiết ra. Có nghĩa là chúng cũng làm y như thế với cái xô và thỉnh thoảng nhận cả xô thức ăn ụp lên đầu. Tôi nghe thấy tiếng Désirée rủa xả lũ bê:
- Đồ thô lỗ! Thức ăn ở đây cơ mà! Nhìn xuống, nhìn xuống, tao bảo mà không nghe à! Húp đi, húp đi nào, con bê ngu ngốc kia! Không, nhìn xem mày làm gì này, ướt hết cả áo tao rồi!
Sau khi hoàn tất công việc, mặt Désirée đỏ gay, người đẫm mồ hôi và dính đầy thức ăn của bê. Chúng tôi kéo nhau vào trong buồng tắm và cô ấy đã đề nghị xát xà phòng cho tôi. Đương nhiên sau đó Désirée chẳng chút ngượng ngùng nhờ tôi xát xà phòng lại.
Nhưng khi bước vào trong bếp, mọi thứ suýt nữa thì tan tành.
- Em hết hơi rồi! – Désirée thở hắt ra và ngồi phịch xuống băng ghế, tay với lấy tờ báo. – Bây giờ em không nấu nướng được gì đâu đấy!
- Thế em không đói à?
Tôi gần như phải cất cao giọng để át tiếng sôi bụng. Bây giờ tôi có thể ăn hết cả một con voi.
- Không. Chắc em chỉ cần một hũ sữa chua là được rồi.
- Nhưng...
Sữa chua? Sau một buổi lao động quần quật á?
Tôi lấy ra vài cây xúc xích từ trong tủ đông và đút vào lò vi sóng. Ơ hay, thế bây giờ hóa ra chẳng khác trước kia là mấy nhỉ!
Nhưng chắc chắn mọi chuyện sẽ thay đổi khi đứa bé ra đời. Trẻ con thì đâu thể sống bằng sữa chua trừ bữa được, đúng vậy không?
Lúc đầu, Désirée sợ không dám bước vào chuồng bò.
- Anh không thấy kích thước to lớn của chúng à, Benny! Chúng nó mà nhảy xổ vào thì em đến bị nghiền thành cám mất thôi!
- Bò sữa chứ có phải hổ báo đâu. – Tôi kiên nhẫn giải thích với Désirée. – Chúng rất yêu quý con người. Vì người ta cho chúng ăn và vắt sữa chúng. Với lại, bò không biết nhảy đâu. Chúng cũng bị buộc chân rồi.
- Không cần nhảy, chỉ cần nghiêng người thôi là chúng cũng nghiền nát được em rồi đấy. – Désirée phản đối. – Nếu chúng nó ép em vào ngăn chuồng thì sao?
- Ý em là vách chuồng chứ gì? Mà tại sao chúng nó làm thế?
- Anh thử nghĩ mà xem, khi em xách bồ cào vào dọn chuồng, một con bò lồng lên đá hậu thì em chỉ có chết!
- Em nhầm bò với ngựa rồi! Bò cái không đá hậu. Cùng lắm thì chúng xoạc chân đá ngang thôi. Nhưng mà cũng đau phết đấy!
- Em không tin tưởng chúng được, nhất là cái con này! – Cô ấy nói, mắt nhìn vào 415 Linda tội nghiệp, con bò lười biếng nhất thế giới. 415 Linda cho ít sữa, nhưng ăn tất cả những gì mà cái lưỡi dài ngoằng của nó có thể vươn tới. Nó béo ú, da màu nâu bóng, nhìn từ phía sau trông chẳng khác nào một món đồ bằng gỗ gụ. Nó luôn là con bò khó đưa ra đồng vào mùa xuân nhất. Tôi toàn phải dùng que để thúc nó rời cái máng cỏ đi ra ngoài. Chắc chắn kích cỡ đồ sộ của nó đã khiến cho Désirée hoảng sợ.
- Con duy nhất mà em phải dè chừng là con này. – Tôi nói. – Đó là một mụ già độc ác, ngoài ra nó còn bị tức sữa do mới đẻ cách đây chưa lâu. Đừng vào chuồng của nó, ngay đến anh cũng buộc phải xích chân nó để không bị đá.
Désirée quan sát tôi một cách hài hước.
- Anh cũng xích chân em để khỏi bị đá sau khi em đẻ chứ? – Cô nói. – Trong trường hợp em bị căng sữa ấy?
Hai chúng tôi nhìn nhau hạnh phúc. Còn năm tháng nữa, nhưng chuyện sinh nở luôn thường trực trong đầu chúng tôi.
Rốt cuộc tôi đưa cho Désirée cây chổi để quét máng cỏ. Một công việc không có rủi ro gì. Cô ấy chỉ việc quét dọn cỏ cũ để nhường chỗ cho cỏ mới. Sau đó tôi đi xúc cỏ khô. Khi tôi quay lại thì cô ấy đã quét được một nửa chuồng bò. Sàn chuồng sạch như sàn bếp. Hình như cô ấy đã tìm thấy một cái bàn chải cọ sàn thì phải. Tôi mỉm cười trong bụng, rồi chỉ cho cô ấy cách cho bê ăn. Công việc đó không phải lúc nào cũng dễ dàng. Lũ bê có phản xạ thúc mõm vào vú bò mẹ để sữa tiết ra. Có nghĩa là chúng cũng làm y như thế với cái xô và thỉnh thoảng nhận cả xô thức ăn ụp lên đầu. Tôi nghe thấy tiếng Désirée rủa xả lũ bê:
- Đồ thô lỗ! Thức ăn ở đây cơ mà! Nhìn xuống, nhìn xuống, tao bảo mà không nghe à! Húp đi, húp đi nào, con bê ngu ngốc kia! Không, nhìn xem mày làm gì này, ướt hết cả áo tao rồi!
Sau khi hoàn tất công việc, mặt Désirée đỏ gay, người đẫm mồ hôi và dính đầy thức ăn của bê. Chúng tôi kéo nhau vào trong buồng tắm và cô ấy đã đề nghị xát xà phòng cho tôi. Đương nhiên sau đó Désirée chẳng chút ngượng ngùng nhờ tôi xát xà phòng lại.
Nhưng khi bước vào trong bếp, mọi thứ suýt nữa thì tan tành.
- Em hết hơi rồi! – Désirée thở hắt ra và ngồi phịch xuống băng ghế, tay với lấy tờ báo. – Bây giờ em không nấu nướng được gì đâu đấy!
- Thế em không đói à?
Tôi gần như phải cất cao giọng để át tiếng sôi bụng. Bây giờ tôi có thể ăn hết cả một con voi.
- Không. Chắc em chỉ cần một hũ sữa chua là được rồi.
- Nhưng...
Sữa chua? Sau một buổi lao động quần quật á?
Tôi lấy ra vài cây xúc xích từ trong tủ đông và đút vào lò vi sóng. Ơ hay, thế bây giờ hóa ra chẳng khác trước kia là mấy nhỉ!
Nhưng chắc chắn mọi chuyện sẽ thay đổi khi đứa bé ra đời. Trẻ con thì đâu thể sống bằng sữa chua trừ bữa được, đúng vậy không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook