Cô Nàng Mộ Bên
-
Chương 15: Désirée
Vụ đèn ngủ giống như một cái chùy giáng thẳng vào đầu tôi.
Cho đến lúc đó, tôi hoàn toàn không nhận ra rằng khi chiếc xe tải chở đồ đạc của tôi lăn bánh đến trang trại Rowan thì tôi cũng nói lời giã biệt với cuộc sống độc thân tự do thoải mái của mình. Tôi sẽ không bao giờ còn được một mình hưởng thụ những thú vui buổi tối nữa.
Thông thường thì tôi chuẩn bị kỹ lưỡng cho một buổi tối dễ chịu trên giường. Về khoản âm nhạc, tôi có một dàn máy nghe đĩa trong phòng ngủ, vài quyển sách mới trên chiếc bàn đầu giường rộng rãi, một tách trà và có thể kèm theo một loại trái cây gì đấy, một cái đèn không lóa để tôi có thể nửa nằm nửa ngồi đọc sách trên chiếc giường có cao độ tùy chỉnh được. Hoặc tôi có thể lắng nghe bản tin đêm khuya trên đài phát thanh trong lúc nhấm nháp từng ngụm trà và hí hoáy làm thơ hoặc viết nhật ký.
Tôi đã ngừng xem tivi buổi tối vì dễ bị nghiện. Có quá nhiều kênh truyền hình cáp. Nếu tôi lỡ dại mà ngồi xem tin tức thời sự, nhiều khi tôi sẽ không rời mắt khỏi màn hình suốt nhiều giờ liền, tay bấm chuyển kênh từ các cuộc tranh luận sang phim ảnh, chương trình thế giới động vật hoặc phim tài liệu về đệ nhị thế chiến. Đôi khi tôi có thể ngủ thiếp đi giữa lúc tivi phát hài kịch và thức giấc hai giờ sau đó, để rồi tự hỏi tại sao mọi người lại đem súng ra bắn nhau loạn xạ như thế.
Nhưng buổi tối ở Rowan có lợi thế riêng ngay cả khi tôi buộc phải chịu đựng các chương trình thể thao và dự báo thời tiết năm ngày sắp tới – chúng luôn kết thúc trong vòng tay ấm áp của Benny. Đó là một viễn cảnh đẹp. Nhưng đọc sách bằng đèn pin dưới chăn và chẳng có thời gian để nâng cao tinh thần á? Không bao giờ theo dõi các chương trình chính luận đương đại trên radio buổi tối ư? Không lẽ tôi phải giành lấy căn phòng trên tầng áp mái để làm phòng riêng và dạy Benny cách cho con bú?
Cuối cùng ngày trọng đại ấy cũng đã đến. Tôi đã lo lắng theo dõi việc chuyển đồ, những vật sở hữu tuy ít ỏi nhưng rất quý giá của tôi. Benny mở hàng bằng việc làm vỡ một cái đĩa gốm trên cầu thang, và lập tức lẩm bẩm cho rằng chén đĩa to dù sao cũng không thể cất vừa tủ chạn. Để kết thúc, anh không muốn mang cái giường bằng thép ống có thể chuyển đổi tư thế của tôi.
- Chúng mình sẽ có một cái giường đôi, rộng rãi và không ghép ở giữa. – Anh nói. – Thay đổi tư thế á? Tự bọn mình cũng thay đổi là được rồi…
Vâng… thôi đành vậy. Tôi nhượng bộ trước khi biết anh đã mua chiếc giường của Bengt-Göran và Violet. Hai người đó sẽ ngủ phòng riêng, vì Violet đi làm sớm và Bengt-Göran ngáy to khi ngủ. Bắt đầu cuộc sống lứa đôi trên một cái giường cũ của Bengt-Göran và Violet! Tôi rung mình. Nhưng tôi vừa mua chiếc Volvo và đây không phải thời điểm thích hợp để tiêu xài phung phí khoản tiết kiệm còm cõi còn lại. Benny chỉ khịt mũi khi tôi nói rằng ít nhất cũng nên mua một tấm nệm. Vẽ chuyện! Cái nệm này đủ cứng cho tụi mình nghịch ngợm, anh bảo thế với ánh mắt ranh mãnh. Cái giường kiểu bệnh viện của tôi quá mềm, hai đứa chúng tôi sẽ bập bênh trên đó như vịt say sóng.
Lập tức đầu gối tôi nhũn ra. Benny quỷ quái! Anh chàng biết rõ cần phải ấn cái nút nào. Dạo này tôi nghĩ đến chuyện vợ chồng suốt cả ngày. Chắc là do ảnh hưởng của nội tiết tố.
Như vậy là chúng tôi đã chính thức bắt đầu cuộc sống chung tại nông trại Rowan với việc thay đổi địa chỉ thường trú cho tôi và cắt hợp đồng điện thoại cố định của tôi. Đó là một ngày mùa xuân lạnh lẽo đầy mây mù. Tôi muốn được anh bế qua ngưỡng cửa, nhưng Benny nén một tiếng rên rỉ và bảo tôi lựa chọn một trong hai thứ để anh bê vào nhà: mấy thùng sách hoặc tôi. Lưng anh không thể kham nổi cả hai. Nhưng anh cũng đã đề nghị nắm tay tôi nếu tôi có ý muốn nhảy qua ngưỡng cửa để đánh dấu sự kiện tiến vào căn nhà chung.
Chúng tôi đã cười rất nhiều trong cái buổi đầu tiên ấy. Tôi chưa từng nghĩ việc cùng nhau xây tổ ấm trên cơ sở bình đẳng lại thú vị đến thế. Tôi cầm cọ quét sơn và dán giấy tường, trong khi Benny phụ trách đóng đồ gỗ. Tôi biết anh thận trọng không đưa ra lời bình phẩm về lựa chọn màu sắc của tôi. Khu rừng rậm rạp của Anita đã biến thành màu trắng ngần cổ điển, bộ rèm cửa trong bếp đã được biến thành giẻ lau. Tất nhiên tôi cũng tự đấu tranh rất nhiều để chấp nhận đôi ba lời đề nghị về cách bố trí đồ đạc của anh, mặc dù nhiều khi chúng khiến tôi chỉ muốn cười lăn cười bò. Nhưng nhìn chung có thể nói là chúng tôi hoàn toàn hạnh phúc trong khoảng thời gian ấy. Hạnh phúc hơn nhiều so với thời gian tôi sống cùng Örjan, cho dù tôi và ông chồng quá cố luôn có cùng quan điểm trong việc trang hoàng căn hộ.
Hằng đêm tôi ngủ thiếp đi trên chiếc giường đôi đáng ghét, với Benny phía sau lưng và bàn tay anh trên bụng.
Tôi chụp rất nhiều ảnh bằng chiếc máy ảnh kỹ thuật số be bé của mình. Tối tối, tôi chép ảnh vào máy tính xách tay, ghi chú đầy đủ và viết nhật ký với tiêu đề Chuyện nông trại. Tôn in chúng ra và đưa cho Benny để anh đọc trong buổi tối thứ Sáu thư giãn của hai đứa. Anh rất ngưỡng mộ khả năng viết lách của tôi, đến nỗi anh đã rút ra một tập hồ sơ lưu trữ có đề “Thành viên Hội đoàn Nông dân Quốc gia 1956- 1960”, vứt đi các tờ giấy ố vàng trong đó và cất những mẩu chuyện nông trại của tôi vào.
Đó chính là lúc tôi quyết định sẽ luôn ghi chép lại cuộc sống của chúng tôi.
Thế đấy!
Cho đến lúc đó, tôi hoàn toàn không nhận ra rằng khi chiếc xe tải chở đồ đạc của tôi lăn bánh đến trang trại Rowan thì tôi cũng nói lời giã biệt với cuộc sống độc thân tự do thoải mái của mình. Tôi sẽ không bao giờ còn được một mình hưởng thụ những thú vui buổi tối nữa.
Thông thường thì tôi chuẩn bị kỹ lưỡng cho một buổi tối dễ chịu trên giường. Về khoản âm nhạc, tôi có một dàn máy nghe đĩa trong phòng ngủ, vài quyển sách mới trên chiếc bàn đầu giường rộng rãi, một tách trà và có thể kèm theo một loại trái cây gì đấy, một cái đèn không lóa để tôi có thể nửa nằm nửa ngồi đọc sách trên chiếc giường có cao độ tùy chỉnh được. Hoặc tôi có thể lắng nghe bản tin đêm khuya trên đài phát thanh trong lúc nhấm nháp từng ngụm trà và hí hoáy làm thơ hoặc viết nhật ký.
Tôi đã ngừng xem tivi buổi tối vì dễ bị nghiện. Có quá nhiều kênh truyền hình cáp. Nếu tôi lỡ dại mà ngồi xem tin tức thời sự, nhiều khi tôi sẽ không rời mắt khỏi màn hình suốt nhiều giờ liền, tay bấm chuyển kênh từ các cuộc tranh luận sang phim ảnh, chương trình thế giới động vật hoặc phim tài liệu về đệ nhị thế chiến. Đôi khi tôi có thể ngủ thiếp đi giữa lúc tivi phát hài kịch và thức giấc hai giờ sau đó, để rồi tự hỏi tại sao mọi người lại đem súng ra bắn nhau loạn xạ như thế.
Nhưng buổi tối ở Rowan có lợi thế riêng ngay cả khi tôi buộc phải chịu đựng các chương trình thể thao và dự báo thời tiết năm ngày sắp tới – chúng luôn kết thúc trong vòng tay ấm áp của Benny. Đó là một viễn cảnh đẹp. Nhưng đọc sách bằng đèn pin dưới chăn và chẳng có thời gian để nâng cao tinh thần á? Không bao giờ theo dõi các chương trình chính luận đương đại trên radio buổi tối ư? Không lẽ tôi phải giành lấy căn phòng trên tầng áp mái để làm phòng riêng và dạy Benny cách cho con bú?
Cuối cùng ngày trọng đại ấy cũng đã đến. Tôi đã lo lắng theo dõi việc chuyển đồ, những vật sở hữu tuy ít ỏi nhưng rất quý giá của tôi. Benny mở hàng bằng việc làm vỡ một cái đĩa gốm trên cầu thang, và lập tức lẩm bẩm cho rằng chén đĩa to dù sao cũng không thể cất vừa tủ chạn. Để kết thúc, anh không muốn mang cái giường bằng thép ống có thể chuyển đổi tư thế của tôi.
- Chúng mình sẽ có một cái giường đôi, rộng rãi và không ghép ở giữa. – Anh nói. – Thay đổi tư thế á? Tự bọn mình cũng thay đổi là được rồi…
Vâng… thôi đành vậy. Tôi nhượng bộ trước khi biết anh đã mua chiếc giường của Bengt-Göran và Violet. Hai người đó sẽ ngủ phòng riêng, vì Violet đi làm sớm và Bengt-Göran ngáy to khi ngủ. Bắt đầu cuộc sống lứa đôi trên một cái giường cũ của Bengt-Göran và Violet! Tôi rung mình. Nhưng tôi vừa mua chiếc Volvo và đây không phải thời điểm thích hợp để tiêu xài phung phí khoản tiết kiệm còm cõi còn lại. Benny chỉ khịt mũi khi tôi nói rằng ít nhất cũng nên mua một tấm nệm. Vẽ chuyện! Cái nệm này đủ cứng cho tụi mình nghịch ngợm, anh bảo thế với ánh mắt ranh mãnh. Cái giường kiểu bệnh viện của tôi quá mềm, hai đứa chúng tôi sẽ bập bênh trên đó như vịt say sóng.
Lập tức đầu gối tôi nhũn ra. Benny quỷ quái! Anh chàng biết rõ cần phải ấn cái nút nào. Dạo này tôi nghĩ đến chuyện vợ chồng suốt cả ngày. Chắc là do ảnh hưởng của nội tiết tố.
Như vậy là chúng tôi đã chính thức bắt đầu cuộc sống chung tại nông trại Rowan với việc thay đổi địa chỉ thường trú cho tôi và cắt hợp đồng điện thoại cố định của tôi. Đó là một ngày mùa xuân lạnh lẽo đầy mây mù. Tôi muốn được anh bế qua ngưỡng cửa, nhưng Benny nén một tiếng rên rỉ và bảo tôi lựa chọn một trong hai thứ để anh bê vào nhà: mấy thùng sách hoặc tôi. Lưng anh không thể kham nổi cả hai. Nhưng anh cũng đã đề nghị nắm tay tôi nếu tôi có ý muốn nhảy qua ngưỡng cửa để đánh dấu sự kiện tiến vào căn nhà chung.
Chúng tôi đã cười rất nhiều trong cái buổi đầu tiên ấy. Tôi chưa từng nghĩ việc cùng nhau xây tổ ấm trên cơ sở bình đẳng lại thú vị đến thế. Tôi cầm cọ quét sơn và dán giấy tường, trong khi Benny phụ trách đóng đồ gỗ. Tôi biết anh thận trọng không đưa ra lời bình phẩm về lựa chọn màu sắc của tôi. Khu rừng rậm rạp của Anita đã biến thành màu trắng ngần cổ điển, bộ rèm cửa trong bếp đã được biến thành giẻ lau. Tất nhiên tôi cũng tự đấu tranh rất nhiều để chấp nhận đôi ba lời đề nghị về cách bố trí đồ đạc của anh, mặc dù nhiều khi chúng khiến tôi chỉ muốn cười lăn cười bò. Nhưng nhìn chung có thể nói là chúng tôi hoàn toàn hạnh phúc trong khoảng thời gian ấy. Hạnh phúc hơn nhiều so với thời gian tôi sống cùng Örjan, cho dù tôi và ông chồng quá cố luôn có cùng quan điểm trong việc trang hoàng căn hộ.
Hằng đêm tôi ngủ thiếp đi trên chiếc giường đôi đáng ghét, với Benny phía sau lưng và bàn tay anh trên bụng.
Tôi chụp rất nhiều ảnh bằng chiếc máy ảnh kỹ thuật số be bé của mình. Tối tối, tôi chép ảnh vào máy tính xách tay, ghi chú đầy đủ và viết nhật ký với tiêu đề Chuyện nông trại. Tôn in chúng ra và đưa cho Benny để anh đọc trong buổi tối thứ Sáu thư giãn của hai đứa. Anh rất ngưỡng mộ khả năng viết lách của tôi, đến nỗi anh đã rút ra một tập hồ sơ lưu trữ có đề “Thành viên Hội đoàn Nông dân Quốc gia 1956- 1960”, vứt đi các tờ giấy ố vàng trong đó và cất những mẩu chuyện nông trại của tôi vào.
Đó chính là lúc tôi quyết định sẽ luôn ghi chép lại cuộc sống của chúng tôi.
Thế đấy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook