Cô Nàng Mộ Bên
-
Chương 13: Désirée
Tôi đã giữ bí mật thành công vụ bầu bí tại thư viện trong ba tháng. Căn hộ đã bán, nhưng tôi không thông báo cho các đồng nghiệp, tôi phải giao nhà một tháng sau đó và chúng tôi thậm chí còn chưa đem đồ đạc đi. Một ngày đẹp trời, đôi mắt cú vọ của Liliane đã nhận thấy điều gì đó và mọi người bắt đầu xầm xì. Lúc đó chúng tôi đang ở trong phòng nhân viên.
- Này Désirée, hoặc là cô đang bị chứng cuồng ăn, hoặc là cô có bầu! Cô tái xanh và uể oải, chưa kể cứ đi vệ sinh liên tục!
Vì tôi không kịp chối phắt vụ bầu bí, chị ta đã lập tức bật dậy và thông báo tin tốt lành đến tất cả mọi người ở trong bán kính hai chục mét từ cửa phòng, từ nhân viên cho đến độc giả:
- Mọi người nghe này! Désirée dễ thương của chúng ta đã có tin vui! Cưng à, chị thật mừng cho em, cuối cùng thì…
Chắc chắn chị ta sắp nói là cuối cùng thì đã có ai đó chịu ngủ với tôi đây mà. Ngoài ra tôi không thích cái chữ “tin vui” của chị ta. Nghe cứ như là tôi sắp sửa đi khoe khắp thiên hạ chuyện của mình.
- Nhưng mà này, ai là tác giả đấy?
Bình thường thì tôi đã phang ngay cho chị ta rằng: “Tác giả là chồng chị đấy, chị không nhận ra dạo này anh ta hay về khuya à?”. Nhưng vì tôi không được bình thường, nên tôi chỉ im lặng để mặc cho chị ta nói tiếp.
- Em đã kiếm được anh chàng khác rồi à? Đừng có bảo chị là cái tay nhà quê mà em từng hẹn hò nhá! (Trời ạ!) Trừ phi… - Liliane điệu đà hạ giọng, chồm người tới trước, mũi gần như nhúng vào cốc cà phê của tôi. – Trừ phi em cần giữ bí mật. Tác giả cái thai đang ở ngay đây, trong thư viện phải không?
Thấy chưa, chị ta đâu có bỏ sót chuyện hẹn hò thoáng qua giữa tôi và Olof. Nói cho đúng thì đó chỉ là tình một đêm và đã xảy ra từ mấy năm trước rồi.
Liliane đã biến tôi thành một cô vợ của thiên hạ, vậy mà tôi chỉ biết nhấp nháy mắt và tằng hắng một cách tội nghiệp. Mọi người nhìn tôi chăm chú, chờ đợi câu trả lời.
Inez Lundmark cũng có mặt tại đó, ngồi riêng trong góc của mình và chậm rãi ăn món ngũ cốc muôn thuở của chị ấy, từng thìa một. Chị ngừng ăn một lúc và quan sát Liliane.
- Này Liliane, cô quan tâm chủ đề này quá nhỉ. Hay là cô đang sợ chồng mình dính dáng đến nó?
Xuất sắc! Đáng lẽ tôi phải tự mình nói ra câu ấy mới phải.
Liliane rụt cái mũi khoằm ra khỏi cốc cà phê của tôi. Mặt chị ta đỏ au. Chị ta cười phá lên như điên và rời khỏi phòng. Inez thừa biết Liliane đang lo ngại về ông chồng của chị ta. Và vì Inez không có thói quen bình phẩm về thái độ của những người khác, nên sự can thiệp lần này của chị lại càng khiến mọi người bỏ qua tôi để hướng đến chủ đề mới.
Nhưng Liliane thì không. Chị ta túm lấy tôi ở khu sách của mình với thái độ hạ cố và bắt đầu trút xuống đầu tôi những lời tư vấn.
- Chị bảo này, rồi em sẽ thấy, từ giờ mọi thứ sẽ thay đổi hoàn toàn đấy! Không còn những buổi sáng rảnh rỗi ngồi chơi ô chữ nữa đâu! Về khoản tã lót, em nên đặt giao tận nhà. Mua trên mạng ấy, như thế sẽ rẻ hơn. Đừng có tiếc tiền mua xe nôi, tiền nào của nấy em ạ. Rồi còn chứng khóc quấy nữa chứ, trẻ con hay khóc quấy vì đau bụng lắm, hoặc là đau tai. Em phải có người phụ giúp ở nhà, người thân càng tốt, để em còn ngủ. Ngủ đủ giấc quan trọng lắm, nếu không là bị già trước tuổi đấy! Đừng có tin lời mấy con mụ hộ sinh, cứ cho con bú sữa mẹ đi, rồi ngực em sẽ chảy xệ, lúc ấy lại tốn cả đống tiền để đi nâng cấp.
Tôi chỉ muốn cắn cho chị ta một cái. Chuyện ngực nghẽo chẳng khiến tôi mất ngủ, nhưng những chuyện kia thật quả là gãi đúng chỗ ngứa. Benny và tôi không có đủ điều kiện để người ta giao tã tận nhà, và con chúng tôi sẽ vẫn thoải mái với một chiếc xe nôi đã qua sử dụng. Người thân đỡ đần á? Tôi hình dung bố tôi lang thang quanh trang trại ban đêm trong bộ quân phục, trên tay là một đứa bé khóc ngằn ngặt. Không, bố tôi chưa bao giờ tỏ ra quan tâm đến ai khác ngoài chính bản thân ông. Chúng tôi làm gì còn người thân nào khác. Trừ cái cô Anita kia.
Thật tình, tôi không biết vì sao tôi lại giữ kín chuyện bầu bí, chắc là do thói quen. Ngày hôm đó, tôi đã tranh thủ giờ nghỉ trưa để đi lượn mấy cửa hàng Mothercare mà không lo bị ai nhìn thấy, trước khi gọi cho Benny. Lúc đầu anh phản đối, anh không muốn lái xe lên thành phố giữa ban ngày vì sợ ảnh hưởng đến công việc ở nông trại, như anh vẫn thường nói. Tôi không chịu, ít nhất anh cũng phải cố gắng một lần! Tôi muốn lên kế hoạch. Tôi muốn mua những thứ giúp cho tương lai đỡ mờ mịt hơn. Và tôi không muốn làm chuyện đó một mình.
Thường thì tôi sẽ dành thời gian buổi chiều để sắp xếp những đầu sách mới của thư viện, nhưng tôi đã xin nghỉ. Sau khi Benny xuất hiện, chúng tôi đã cùng đi tới quầy trẻ em của cửa hàng bách hóa Ahlens. Tôi gí mũi vào một bộ quần áo trẻ con, trong khi Benny xỏ một chiếc giày đá bóng cỡ 12 vào ngón cái, miệng anh cười ngoác đến tận mang tai.
- Này Désirée, hoặc là cô đang bị chứng cuồng ăn, hoặc là cô có bầu! Cô tái xanh và uể oải, chưa kể cứ đi vệ sinh liên tục!
Vì tôi không kịp chối phắt vụ bầu bí, chị ta đã lập tức bật dậy và thông báo tin tốt lành đến tất cả mọi người ở trong bán kính hai chục mét từ cửa phòng, từ nhân viên cho đến độc giả:
- Mọi người nghe này! Désirée dễ thương của chúng ta đã có tin vui! Cưng à, chị thật mừng cho em, cuối cùng thì…
Chắc chắn chị ta sắp nói là cuối cùng thì đã có ai đó chịu ngủ với tôi đây mà. Ngoài ra tôi không thích cái chữ “tin vui” của chị ta. Nghe cứ như là tôi sắp sửa đi khoe khắp thiên hạ chuyện của mình.
- Nhưng mà này, ai là tác giả đấy?
Bình thường thì tôi đã phang ngay cho chị ta rằng: “Tác giả là chồng chị đấy, chị không nhận ra dạo này anh ta hay về khuya à?”. Nhưng vì tôi không được bình thường, nên tôi chỉ im lặng để mặc cho chị ta nói tiếp.
- Em đã kiếm được anh chàng khác rồi à? Đừng có bảo chị là cái tay nhà quê mà em từng hẹn hò nhá! (Trời ạ!) Trừ phi… - Liliane điệu đà hạ giọng, chồm người tới trước, mũi gần như nhúng vào cốc cà phê của tôi. – Trừ phi em cần giữ bí mật. Tác giả cái thai đang ở ngay đây, trong thư viện phải không?
Thấy chưa, chị ta đâu có bỏ sót chuyện hẹn hò thoáng qua giữa tôi và Olof. Nói cho đúng thì đó chỉ là tình một đêm và đã xảy ra từ mấy năm trước rồi.
Liliane đã biến tôi thành một cô vợ của thiên hạ, vậy mà tôi chỉ biết nhấp nháy mắt và tằng hắng một cách tội nghiệp. Mọi người nhìn tôi chăm chú, chờ đợi câu trả lời.
Inez Lundmark cũng có mặt tại đó, ngồi riêng trong góc của mình và chậm rãi ăn món ngũ cốc muôn thuở của chị ấy, từng thìa một. Chị ngừng ăn một lúc và quan sát Liliane.
- Này Liliane, cô quan tâm chủ đề này quá nhỉ. Hay là cô đang sợ chồng mình dính dáng đến nó?
Xuất sắc! Đáng lẽ tôi phải tự mình nói ra câu ấy mới phải.
Liliane rụt cái mũi khoằm ra khỏi cốc cà phê của tôi. Mặt chị ta đỏ au. Chị ta cười phá lên như điên và rời khỏi phòng. Inez thừa biết Liliane đang lo ngại về ông chồng của chị ta. Và vì Inez không có thói quen bình phẩm về thái độ của những người khác, nên sự can thiệp lần này của chị lại càng khiến mọi người bỏ qua tôi để hướng đến chủ đề mới.
Nhưng Liliane thì không. Chị ta túm lấy tôi ở khu sách của mình với thái độ hạ cố và bắt đầu trút xuống đầu tôi những lời tư vấn.
- Chị bảo này, rồi em sẽ thấy, từ giờ mọi thứ sẽ thay đổi hoàn toàn đấy! Không còn những buổi sáng rảnh rỗi ngồi chơi ô chữ nữa đâu! Về khoản tã lót, em nên đặt giao tận nhà. Mua trên mạng ấy, như thế sẽ rẻ hơn. Đừng có tiếc tiền mua xe nôi, tiền nào của nấy em ạ. Rồi còn chứng khóc quấy nữa chứ, trẻ con hay khóc quấy vì đau bụng lắm, hoặc là đau tai. Em phải có người phụ giúp ở nhà, người thân càng tốt, để em còn ngủ. Ngủ đủ giấc quan trọng lắm, nếu không là bị già trước tuổi đấy! Đừng có tin lời mấy con mụ hộ sinh, cứ cho con bú sữa mẹ đi, rồi ngực em sẽ chảy xệ, lúc ấy lại tốn cả đống tiền để đi nâng cấp.
Tôi chỉ muốn cắn cho chị ta một cái. Chuyện ngực nghẽo chẳng khiến tôi mất ngủ, nhưng những chuyện kia thật quả là gãi đúng chỗ ngứa. Benny và tôi không có đủ điều kiện để người ta giao tã tận nhà, và con chúng tôi sẽ vẫn thoải mái với một chiếc xe nôi đã qua sử dụng. Người thân đỡ đần á? Tôi hình dung bố tôi lang thang quanh trang trại ban đêm trong bộ quân phục, trên tay là một đứa bé khóc ngằn ngặt. Không, bố tôi chưa bao giờ tỏ ra quan tâm đến ai khác ngoài chính bản thân ông. Chúng tôi làm gì còn người thân nào khác. Trừ cái cô Anita kia.
Thật tình, tôi không biết vì sao tôi lại giữ kín chuyện bầu bí, chắc là do thói quen. Ngày hôm đó, tôi đã tranh thủ giờ nghỉ trưa để đi lượn mấy cửa hàng Mothercare mà không lo bị ai nhìn thấy, trước khi gọi cho Benny. Lúc đầu anh phản đối, anh không muốn lái xe lên thành phố giữa ban ngày vì sợ ảnh hưởng đến công việc ở nông trại, như anh vẫn thường nói. Tôi không chịu, ít nhất anh cũng phải cố gắng một lần! Tôi muốn lên kế hoạch. Tôi muốn mua những thứ giúp cho tương lai đỡ mờ mịt hơn. Và tôi không muốn làm chuyện đó một mình.
Thường thì tôi sẽ dành thời gian buổi chiều để sắp xếp những đầu sách mới của thư viện, nhưng tôi đã xin nghỉ. Sau khi Benny xuất hiện, chúng tôi đã cùng đi tới quầy trẻ em của cửa hàng bách hóa Ahlens. Tôi gí mũi vào một bộ quần áo trẻ con, trong khi Benny xỏ một chiếc giày đá bóng cỡ 12 vào ngón cái, miệng anh cười ngoác đến tận mang tai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook